Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 98: Tết dương
Rất nhanh đã tới tết dương, sau đó qua tháng một sẽ tới tết âm. Chỉ chớp mắt mà Lê Duệ Bạch đã theo bên cạnh Từ Chi Ngôn nửa năm.
Buổi sáng, Từ Minh Sương gọi người đưa hai con vịt tới. Đến chiều thổi lửa đốt một cái bếp lò nấu một nồi vịt cải chua, lửa nhỏ đun lâu, hầm nguyên cả một buổi tối.
Từ Minh Sương mang theo Lê Duệ Bạch và Ngộ Tịnh ra ngoài mua nguyên liệu.
Còn Ngộ Minh và Ngộ Triệt, Ngộ Trừng ở nhà làm sủi cảo. Vì miệng ăn thì đông mà người làm thì ít nên cơm tối bị trễ, mọi người ùn ùn châu vào làm.
Trừ tay nghề của Ngộ Minh và Ngộ Trừng có thể nhìn ra được đó là sủi cảo, những người khác thì cứ như thể nặn tượng đất, có thể nói là muôn hình vạn trạng, hình dạng khác nhau.
Từ Minh Sương chuẩn bị ba loại nhân, có tôm trứng gà, rau cần thịt bò và thịt heo cải trắng.
Mấy người Lê Duệ Bạch từ ngoài về, ngạc nhiên phát hiện Từ Chi Ngôn cũng đứng làm sủi cảo ở đó. Anh cau chặt mày như đang chiến đấu với miếng sủi cảo.
Con ngươi màu đen trong suốt của anh rũ xuống, khóe môi mím lại, không biết còn tưởng anh đang gặp phải chuyện khó nhằn.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch đi tới khẽ gọi một tiếng.
Từ Chi Ngôn nhấc mắt lên, ngay khi thấy cô thi hàng mày đang nhíu chặt giãn ra, cong môi cười với cô. Ý cười lan tới cả đáy mắt, tuy không quá nồng nhiệt nhưng đủ để khiến Lê Duệ Bạch cảm thấy ấm áp.
Cô cởi áo khoác tới bên cạnh ôm lấy eo anh, mới vừa đi ngoài trời lạnh lẽo chỉ chốc lát đã ấm lên.
Ngộ Trừng đứng bên vừa mới nặn được một miếng bột đã bị thồn cho một miệng cẩu lương.
Tết dương được phép bắn pháo hoa, Lý Tri Mệnh như thể được gãi đúng chỗ ngứa, đã mua mấy thùng pháo hoa trữ trong nhà.
Ăn xong cơm tối mọi người tới chỗ đất trống trong sân bắn pháo hoa. Trừ Lý Tri Mệnh và Ngộ Trừng, ai nấy đều đứng ở bậc tam cấp chỗ xa xa nhìn.
Ngộ Trừng hào hứng nhảy lên nhảy xuống: "Mọi người mau lại đây cùng nhau đốt pháo."
Từ Chi Ngôn nhàn nhạt nói: "Toàn là trò trẻ con, tự chơi đi."
Lý Tri Mệnh: ".... " Sao anh ta thấy bị đụng chạm nhỉ.
Lê Duệ Bạch đứng đó nhìn Ngộ Trừng như một đứa ngốc bỗng chốc không biết nói gì, chỉ nở nụ cười.
Ngộ Trừng chẳng hề quan tâm tới vẻ mặt Lý Tri Mệnh thay đổi, chỉ cười ngây ngô chổng mông lên đốt pháo hoa.
"Đùng" một tiếng, pháo hoa bắn thẳng từ mặt đất lên bầu trời đêm, nổ tung thành vô số điểm sáng chiếu soi, những điểm sáng kết nối với nhau thành vô số hình dạng, khiến cho người ta hoa hết cả mắt.
Nhưng một bông chỉ nở rộ một lần duy nhất, cả đời chỉ có một, sau đó vĩnh viễn lụi tàn.
"Đẹp không, đẹp không?" Ngộ Trừng ngửa đầu vui vẻ cười lớn, hệt như một đứa trẻ, mà cậu ta vốn dĩ là một đứa trẻ.
Lê Duệ Bạch nghiêng đầu nhìn Từ Chi Ngôn đứng cạnh, tầm mắt hai người giao nhau, thấy được ý cười trong mắt đối phương.
Lê Duệ Bạch hơi nhón mũi chân ghé vào bên tai anh, ngay lúc pháo hoa nở rộ nói với anh "Thật ra pháo hoa nhanh biến mất, nên mới muốn cùng anh ngắm."
Từ Chi Ngôn nghe vậy cong mắt, trong mắt được pháo hoa soi sáng, anh nói: "Năm mới vui vẻ."
Lý Tri Mệnh ban nãy còn đang hưng phấn bây giờ lại trầm xuống. Anh ta ngẩng đầu ngắm pháo hoa trên trời, bóng người cao gầy có chút đơn côi.
Bắn hết pháo hoa, bầu không khí náo nhiệt dần tan đi, mọi người cùng nhau đón giao thừa xong thì mỗi người về phòng mình nghỉ ngơi.
Đây là một trong những cái tết dương mà Lê Duệ Bạch vui nhất từ trước đến nay. Hồi ở thôn Lê gia mọi người đều đón giao thừa trong phòng mình, thỉnh thoảng từ cửa sổ lóe lên một bông pháo, cứ như vậy mà qua năm mới.
Cô tưởng ngày tháng ở chùa cùng nhau nhìn pháo hoa trong thành phố với Từ Minh Sương đã là giây phút sung sướng nhất thế gian.
Từ Chi Ngôn nghiêng người ôm eo cô, hô hấp phả vào bên tai.
Anh trầm giọng nói: "Vui hửm?"
Lê Duệ Bạch gật đầu, không chút do dự nói: "Vui lắm, rất vui."
Từ Chi Ngôn hơi cong môi, nói: "Sau này mỗi năm em đều sẽ vui như hôm nay."
Đã rất khuya, cơm buồn ngủ đánh úp lại, hai người cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày hôm sau là ngày tế bái.
Sáng sớm Từ Minh Sương dùng nồi canh vịt đêm qua để nấu mì, còn thêm mấy trái trứng và chiên sủi cảo còn thừa lại.
Ăn sáng đơn giản xong, mọi người ngồi xe cùng Từ Chi Ngôn tới nhà tổ phong thủy.
Lần này không giống đợt tế bái hồi tết trung nguyên, chỉ cần lên núi tế tổ là được. Từ Chi Ngôn không mấy hứng thú, một đường lên núi toàn vẻ mặt lạnh nhạt, gặp được người khác đi ngang qua cũng chỉ chào hỏi một tiếng.
Từ Chi Ngôn đứng trước mộ cha mẹ dâng hương, mấy người Ngộ Tịnh ở sau cũng lạy mấy lạy.
Lê Duệ Bạch đứng sau không biết phải làm gì, cô cũng không phải là đồ đệ của anh, không biết nên dùng mối quan hệ nào để mà tế bái mới thích hợp.
Cuối cùng Từ Chi Ngôn không để cô lên tế bái, chỉ để cô cúi chào là đi.
Lần tế bái này khá là đơn giản, con cháu thắp mấy nén hương, bày thêm chút đồ cúng, vái lạy mấy cái nữa là được.
Trừ Từ gia tương đối đặc thù ra, những dòng tộc khác đều có từ mấy chục mấy trăm người cùng tới tế bái, dập đầu thôi mà đã hết nguyên buổi sáng.
Sau khi tế bái xong, Từ Chi Ngôn chào hỏi với vài vị tộc trưởng khác rồi rời khỏi khu mộ.
Lúc đi ngang qua một bãi đất trống, Lê Duệ Bạch thoáng sửng sốt. Tất cả mộ phần của Tống gia đã bị xóa sạch.
Đúng lúc này, Bạc Thiển chạy tới mặt dày mặt dạn hỏi: "Từ tộc trưởng sắp đi rồi sao?"
"Có chuyện gì?" Thái độ của Từ Chi Ngôn vô cùng hời hợt, vẻ mặt cũng lạnh nhạt đến dọa người.
Bạc Thiển xấu hổ cười nói: "Tôi đã tới Giang Nam nhiều lần nhưng vẫn chưa được đến những nhà hàng nổi tiếng nơi đây."
Sau khi thấy không có ai trả lời mình, cô ta bèn tự nói thêm: "Tôi cho người đặt một nhà hàng, không biết Từ tộc trưởng và mấy đồ đệ có thể cho tôi chút mặt mũi?"
Từ Chi Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô ta, từ chối thẳng thừng: "Không rảnh.
Anh không để cho Bạc Thiển phản ứng lại đã xoay người đi, bước được hai bước thì đừng lại, không thèm quay đầu chỉ nói: "Sau này còn dám xuất hiện trước mặt tôi, chọc vào người của tôi thì tôi sẽ cho Bạc gia cô có kết cục giống như Tống gia. Tôi nói được làm được."
Về tới nhà vừa hay giữa trưa, Từ Minh Sương đã nấu xong cơm. Mọi người ăn xong ít lâu thì liên tục có người đến tặng quà cho Từ Chi Ngôn, còn xin Từ Chi Ngôn giúp đỡ.
Có một nhà giàu nào đó đang kinh doanh khách sạn nói gần đây gặp phải tà vật.
Anh ta kể rằng khách sạn 24 tầng của mình vừa mới khai trương thì ban đêm ngửi thấy mùi khói nồng nặc nhưng xung quanh không hề có chỗ nào cháy cả.
Gần đây có một vị khách tới đặt phòng nhưng lại cứ thế biến mất ngay trong căn phòng đó. Chuyện này khiến báo chí và mọi người chú ý tới, khách sạn của anh ta cũng vì thế mà vắng vẻ. Anh ta đầu tư hàng trăm triệu giờ mới khai trương mấy ngày đã lỗ như vậy, tương lai ông ta sẽ phá sản.
Mới sau tết, Lê Duệ Bạch dựa theo tính cách của Từ Chi Ngôn phỏng đoán chắc anh sẽ từ chối.
Nhưng sau khi nghe xong anh lại gật đầu, đồng ý tới xem thử.
Người nhà giàu này tên là Lý Thân, chuyện xảy ra ở khách sạn Lộc Thành tỉnh Hải Nam, là một trong những khách sạn 5 sao cao cấp nhất.
Đã mua xong vé máy bay, mấy ngày này bọn họ có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mỗi ngày Le Duệ Bạch uống trà vẽ bùa, xem sách phong thủy để trau dồi thêm kiến thức.
Qua một quãng thời gian tập luyện, Lê Duệ Bạch đã học được một số bùa chú thường dùng, đều là về trừ tà đuổi quỷ. Ai bảo cô có thể chất đặc thù cơ chứ.
Lý Tri Mệnh ở nhà không lâu lại vội vàng ra ngoài. Từ Minh Thủy thì rảnh rỗi hơn, lần này có thể đi cùng bọn họ tới Hải Nam, coi như đi du lịch.
Mùa đông năm nay của Giang Nam cực kỳ lạnh, vừa hay tới nơi khác tránh rét, còn có thể đi ngắm biển và ăn hải sản.
Nghỉ ngơi vài này, bọn họ lên máy bay tới Hải Nam.
Vừa xuống khỏi máy bay, trong đầu Lê Duệ Bạch nhảy ra bốn chữ "dìu già dắt trẻ".
*拖家带口 (tha gia mang cẩu): ý là rồng rắn lên mây kéo cả đại gia đình đi.
Lý Thân tự mình mang người tới bọn họ họ, thấy thế trận đó thì cảm giác như mình được coi trọng, vui mừng đến phát khóc, lại khóc không ra nước mắt.
Anh ta lập tức sắp xếp cho bọn họ mỗi người một phòng có view ra biển, buổi tối còn đặt phòng ở nhà hàng nổi tiếng nhất Lộc Thành.
Trong lúc ăn cơm, Từ Chi Ngôn và Lý Thân nói chuyện. Nhưng sự thật là Lý Thân vô cùng cẩn thận hầu chuyện, Từ Chi Ngôn câu được câu không đáp lời.
Lê Duệ Bạch ngồi cạnh nghe được ít nhiều. Cô nhận ra trong lời nói của Lý Thân với Từ Chi Ngôn có nhắc rất nhiều đến cha của anh ta.
Tuy trên mặt Từ Chi Ngôn không biểu hiện gì nhưng cô đoán được lần này anh đồng ý giúp Lý Thân có liên qua tới cha của anh ta. Cũng không biết cha của Lý Thân có thân phận thế nào, lại khiến cho Từ Chi Ngôn có thể nể mặt mà tới đây một chuyến.
Ngộ Trừng ăn liên tục năm con tôm nướng phô mai, thấy hơi ngán nên gọi một miếng beefsteak để ăn cho đỡ ngán.
Mọi người uống chút rượu vang đỏ, chỉ có Từ Chi Ngôn là không uống. Lúc rời khỏi nhà hàng, Ngộ Trừng được Ngộ Tịnh đỡ đi.
Tựu lượng của Ngộ Trừng luôn có tiếng là thấp, chắc là chỉ được ba ly. Rượu vang đỏ kia độ cồn khá cao, uống hai ly đã ngã.
Trên đường về khách sạn, Ngộ Trừng cứ nói liên thiên mãi, một hai phải đi tìm Từ Chi Ngôn.
Cậu ta lảo đảo tới gần Từ Chi Ngôn, chân nam đá chân chiêu, lúc sắp ngã thì Từ Chi Ngôn nhíu mày đỡ lấy.
"Không cần." Ngộ Trừng đẩy Từ Chi Ngôn ra, nói: "Tôi không sao, tửu lượng của tôi rất tốt. Đừng nhìn tôi như vậy, vẫn còn uống thêm được."
Ngộ Tịnh hoảng sợ, vội vàng kéo Ngộ Trừng về phòng.
Lê Duệ Bạch đứng bên nhịn cười đến khó thở, không ngờ trí nhớ của Ngộ Trừng lại tốt vậy, uống đến mê mang mà vẫn còn nhỡ rõ lời Lý Tri Mệnh từng nói với mình.
"Buồn cười lắm hả?" Từ Chi Ngôn nhìn cô hỏi.
Lê Duệ Bạch lắc đầu: "Không buồn cười."
Từ Chi Ngôn nói: "Vậy biểu cảm này của em là sao? Khóc hả?"
Lê Duệ Bạch biện minh: "Trời sinh em có khuôn mặt tươi cười không được sao."
Buổi sáng, Từ Minh Sương gọi người đưa hai con vịt tới. Đến chiều thổi lửa đốt một cái bếp lò nấu một nồi vịt cải chua, lửa nhỏ đun lâu, hầm nguyên cả một buổi tối.
Từ Minh Sương mang theo Lê Duệ Bạch và Ngộ Tịnh ra ngoài mua nguyên liệu.
Còn Ngộ Minh và Ngộ Triệt, Ngộ Trừng ở nhà làm sủi cảo. Vì miệng ăn thì đông mà người làm thì ít nên cơm tối bị trễ, mọi người ùn ùn châu vào làm.
Trừ tay nghề của Ngộ Minh và Ngộ Trừng có thể nhìn ra được đó là sủi cảo, những người khác thì cứ như thể nặn tượng đất, có thể nói là muôn hình vạn trạng, hình dạng khác nhau.
Từ Minh Sương chuẩn bị ba loại nhân, có tôm trứng gà, rau cần thịt bò và thịt heo cải trắng.
Mấy người Lê Duệ Bạch từ ngoài về, ngạc nhiên phát hiện Từ Chi Ngôn cũng đứng làm sủi cảo ở đó. Anh cau chặt mày như đang chiến đấu với miếng sủi cảo.
Con ngươi màu đen trong suốt của anh rũ xuống, khóe môi mím lại, không biết còn tưởng anh đang gặp phải chuyện khó nhằn.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch đi tới khẽ gọi một tiếng.
Từ Chi Ngôn nhấc mắt lên, ngay khi thấy cô thi hàng mày đang nhíu chặt giãn ra, cong môi cười với cô. Ý cười lan tới cả đáy mắt, tuy không quá nồng nhiệt nhưng đủ để khiến Lê Duệ Bạch cảm thấy ấm áp.
Cô cởi áo khoác tới bên cạnh ôm lấy eo anh, mới vừa đi ngoài trời lạnh lẽo chỉ chốc lát đã ấm lên.
Ngộ Trừng đứng bên vừa mới nặn được một miếng bột đã bị thồn cho một miệng cẩu lương.
Tết dương được phép bắn pháo hoa, Lý Tri Mệnh như thể được gãi đúng chỗ ngứa, đã mua mấy thùng pháo hoa trữ trong nhà.
Ăn xong cơm tối mọi người tới chỗ đất trống trong sân bắn pháo hoa. Trừ Lý Tri Mệnh và Ngộ Trừng, ai nấy đều đứng ở bậc tam cấp chỗ xa xa nhìn.
Ngộ Trừng hào hứng nhảy lên nhảy xuống: "Mọi người mau lại đây cùng nhau đốt pháo."
Từ Chi Ngôn nhàn nhạt nói: "Toàn là trò trẻ con, tự chơi đi."
Lý Tri Mệnh: ".... " Sao anh ta thấy bị đụng chạm nhỉ.
Lê Duệ Bạch đứng đó nhìn Ngộ Trừng như một đứa ngốc bỗng chốc không biết nói gì, chỉ nở nụ cười.
Ngộ Trừng chẳng hề quan tâm tới vẻ mặt Lý Tri Mệnh thay đổi, chỉ cười ngây ngô chổng mông lên đốt pháo hoa.
"Đùng" một tiếng, pháo hoa bắn thẳng từ mặt đất lên bầu trời đêm, nổ tung thành vô số điểm sáng chiếu soi, những điểm sáng kết nối với nhau thành vô số hình dạng, khiến cho người ta hoa hết cả mắt.
Nhưng một bông chỉ nở rộ một lần duy nhất, cả đời chỉ có một, sau đó vĩnh viễn lụi tàn.
"Đẹp không, đẹp không?" Ngộ Trừng ngửa đầu vui vẻ cười lớn, hệt như một đứa trẻ, mà cậu ta vốn dĩ là một đứa trẻ.
Lê Duệ Bạch nghiêng đầu nhìn Từ Chi Ngôn đứng cạnh, tầm mắt hai người giao nhau, thấy được ý cười trong mắt đối phương.
Lê Duệ Bạch hơi nhón mũi chân ghé vào bên tai anh, ngay lúc pháo hoa nở rộ nói với anh "Thật ra pháo hoa nhanh biến mất, nên mới muốn cùng anh ngắm."
Từ Chi Ngôn nghe vậy cong mắt, trong mắt được pháo hoa soi sáng, anh nói: "Năm mới vui vẻ."
Lý Tri Mệnh ban nãy còn đang hưng phấn bây giờ lại trầm xuống. Anh ta ngẩng đầu ngắm pháo hoa trên trời, bóng người cao gầy có chút đơn côi.
Bắn hết pháo hoa, bầu không khí náo nhiệt dần tan đi, mọi người cùng nhau đón giao thừa xong thì mỗi người về phòng mình nghỉ ngơi.
Đây là một trong những cái tết dương mà Lê Duệ Bạch vui nhất từ trước đến nay. Hồi ở thôn Lê gia mọi người đều đón giao thừa trong phòng mình, thỉnh thoảng từ cửa sổ lóe lên một bông pháo, cứ như vậy mà qua năm mới.
Cô tưởng ngày tháng ở chùa cùng nhau nhìn pháo hoa trong thành phố với Từ Minh Sương đã là giây phút sung sướng nhất thế gian.
Từ Chi Ngôn nghiêng người ôm eo cô, hô hấp phả vào bên tai.
Anh trầm giọng nói: "Vui hửm?"
Lê Duệ Bạch gật đầu, không chút do dự nói: "Vui lắm, rất vui."
Từ Chi Ngôn hơi cong môi, nói: "Sau này mỗi năm em đều sẽ vui như hôm nay."
Đã rất khuya, cơm buồn ngủ đánh úp lại, hai người cũng dần chìm vào trong giấc ngủ.
Ngày hôm sau là ngày tế bái.
Sáng sớm Từ Minh Sương dùng nồi canh vịt đêm qua để nấu mì, còn thêm mấy trái trứng và chiên sủi cảo còn thừa lại.
Ăn sáng đơn giản xong, mọi người ngồi xe cùng Từ Chi Ngôn tới nhà tổ phong thủy.
Lần này không giống đợt tế bái hồi tết trung nguyên, chỉ cần lên núi tế tổ là được. Từ Chi Ngôn không mấy hứng thú, một đường lên núi toàn vẻ mặt lạnh nhạt, gặp được người khác đi ngang qua cũng chỉ chào hỏi một tiếng.
Từ Chi Ngôn đứng trước mộ cha mẹ dâng hương, mấy người Ngộ Tịnh ở sau cũng lạy mấy lạy.
Lê Duệ Bạch đứng sau không biết phải làm gì, cô cũng không phải là đồ đệ của anh, không biết nên dùng mối quan hệ nào để mà tế bái mới thích hợp.
Cuối cùng Từ Chi Ngôn không để cô lên tế bái, chỉ để cô cúi chào là đi.
Lần tế bái này khá là đơn giản, con cháu thắp mấy nén hương, bày thêm chút đồ cúng, vái lạy mấy cái nữa là được.
Trừ Từ gia tương đối đặc thù ra, những dòng tộc khác đều có từ mấy chục mấy trăm người cùng tới tế bái, dập đầu thôi mà đã hết nguyên buổi sáng.
Sau khi tế bái xong, Từ Chi Ngôn chào hỏi với vài vị tộc trưởng khác rồi rời khỏi khu mộ.
Lúc đi ngang qua một bãi đất trống, Lê Duệ Bạch thoáng sửng sốt. Tất cả mộ phần của Tống gia đã bị xóa sạch.
Đúng lúc này, Bạc Thiển chạy tới mặt dày mặt dạn hỏi: "Từ tộc trưởng sắp đi rồi sao?"
"Có chuyện gì?" Thái độ của Từ Chi Ngôn vô cùng hời hợt, vẻ mặt cũng lạnh nhạt đến dọa người.
Bạc Thiển xấu hổ cười nói: "Tôi đã tới Giang Nam nhiều lần nhưng vẫn chưa được đến những nhà hàng nổi tiếng nơi đây."
Sau khi thấy không có ai trả lời mình, cô ta bèn tự nói thêm: "Tôi cho người đặt một nhà hàng, không biết Từ tộc trưởng và mấy đồ đệ có thể cho tôi chút mặt mũi?"
Từ Chi Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô ta, từ chối thẳng thừng: "Không rảnh.
Anh không để cho Bạc Thiển phản ứng lại đã xoay người đi, bước được hai bước thì đừng lại, không thèm quay đầu chỉ nói: "Sau này còn dám xuất hiện trước mặt tôi, chọc vào người của tôi thì tôi sẽ cho Bạc gia cô có kết cục giống như Tống gia. Tôi nói được làm được."
Về tới nhà vừa hay giữa trưa, Từ Minh Sương đã nấu xong cơm. Mọi người ăn xong ít lâu thì liên tục có người đến tặng quà cho Từ Chi Ngôn, còn xin Từ Chi Ngôn giúp đỡ.
Có một nhà giàu nào đó đang kinh doanh khách sạn nói gần đây gặp phải tà vật.
Anh ta kể rằng khách sạn 24 tầng của mình vừa mới khai trương thì ban đêm ngửi thấy mùi khói nồng nặc nhưng xung quanh không hề có chỗ nào cháy cả.
Gần đây có một vị khách tới đặt phòng nhưng lại cứ thế biến mất ngay trong căn phòng đó. Chuyện này khiến báo chí và mọi người chú ý tới, khách sạn của anh ta cũng vì thế mà vắng vẻ. Anh ta đầu tư hàng trăm triệu giờ mới khai trương mấy ngày đã lỗ như vậy, tương lai ông ta sẽ phá sản.
Mới sau tết, Lê Duệ Bạch dựa theo tính cách của Từ Chi Ngôn phỏng đoán chắc anh sẽ từ chối.
Nhưng sau khi nghe xong anh lại gật đầu, đồng ý tới xem thử.
Người nhà giàu này tên là Lý Thân, chuyện xảy ra ở khách sạn Lộc Thành tỉnh Hải Nam, là một trong những khách sạn 5 sao cao cấp nhất.
Đã mua xong vé máy bay, mấy ngày này bọn họ có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Mỗi ngày Le Duệ Bạch uống trà vẽ bùa, xem sách phong thủy để trau dồi thêm kiến thức.
Qua một quãng thời gian tập luyện, Lê Duệ Bạch đã học được một số bùa chú thường dùng, đều là về trừ tà đuổi quỷ. Ai bảo cô có thể chất đặc thù cơ chứ.
Lý Tri Mệnh ở nhà không lâu lại vội vàng ra ngoài. Từ Minh Thủy thì rảnh rỗi hơn, lần này có thể đi cùng bọn họ tới Hải Nam, coi như đi du lịch.
Mùa đông năm nay của Giang Nam cực kỳ lạnh, vừa hay tới nơi khác tránh rét, còn có thể đi ngắm biển và ăn hải sản.
Nghỉ ngơi vài này, bọn họ lên máy bay tới Hải Nam.
Vừa xuống khỏi máy bay, trong đầu Lê Duệ Bạch nhảy ra bốn chữ "dìu già dắt trẻ".
*拖家带口 (tha gia mang cẩu): ý là rồng rắn lên mây kéo cả đại gia đình đi.
Lý Thân tự mình mang người tới bọn họ họ, thấy thế trận đó thì cảm giác như mình được coi trọng, vui mừng đến phát khóc, lại khóc không ra nước mắt.
Anh ta lập tức sắp xếp cho bọn họ mỗi người một phòng có view ra biển, buổi tối còn đặt phòng ở nhà hàng nổi tiếng nhất Lộc Thành.
Trong lúc ăn cơm, Từ Chi Ngôn và Lý Thân nói chuyện. Nhưng sự thật là Lý Thân vô cùng cẩn thận hầu chuyện, Từ Chi Ngôn câu được câu không đáp lời.
Lê Duệ Bạch ngồi cạnh nghe được ít nhiều. Cô nhận ra trong lời nói của Lý Thân với Từ Chi Ngôn có nhắc rất nhiều đến cha của anh ta.
Tuy trên mặt Từ Chi Ngôn không biểu hiện gì nhưng cô đoán được lần này anh đồng ý giúp Lý Thân có liên qua tới cha của anh ta. Cũng không biết cha của Lý Thân có thân phận thế nào, lại khiến cho Từ Chi Ngôn có thể nể mặt mà tới đây một chuyến.
Ngộ Trừng ăn liên tục năm con tôm nướng phô mai, thấy hơi ngán nên gọi một miếng beefsteak để ăn cho đỡ ngán.
Mọi người uống chút rượu vang đỏ, chỉ có Từ Chi Ngôn là không uống. Lúc rời khỏi nhà hàng, Ngộ Trừng được Ngộ Tịnh đỡ đi.
Tựu lượng của Ngộ Trừng luôn có tiếng là thấp, chắc là chỉ được ba ly. Rượu vang đỏ kia độ cồn khá cao, uống hai ly đã ngã.
Trên đường về khách sạn, Ngộ Trừng cứ nói liên thiên mãi, một hai phải đi tìm Từ Chi Ngôn.
Cậu ta lảo đảo tới gần Từ Chi Ngôn, chân nam đá chân chiêu, lúc sắp ngã thì Từ Chi Ngôn nhíu mày đỡ lấy.
"Không cần." Ngộ Trừng đẩy Từ Chi Ngôn ra, nói: "Tôi không sao, tửu lượng của tôi rất tốt. Đừng nhìn tôi như vậy, vẫn còn uống thêm được."
Ngộ Tịnh hoảng sợ, vội vàng kéo Ngộ Trừng về phòng.
Lê Duệ Bạch đứng bên nhịn cười đến khó thở, không ngờ trí nhớ của Ngộ Trừng lại tốt vậy, uống đến mê mang mà vẫn còn nhỡ rõ lời Lý Tri Mệnh từng nói với mình.
"Buồn cười lắm hả?" Từ Chi Ngôn nhìn cô hỏi.
Lê Duệ Bạch lắc đầu: "Không buồn cười."
Từ Chi Ngôn nói: "Vậy biểu cảm này của em là sao? Khóc hả?"
Lê Duệ Bạch biện minh: "Trời sinh em có khuôn mặt tươi cười không được sao."