Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 74: Quan tài đá
Quan tài đá được chôn ở sau chùa, Lê Duệ Bạch có thể nghe được tiếng sột soạt nho nhỏ từ trong bụi cỏ.
Cô nói chuyện này với Từ Chi Ngôn, anh dừng bước chân lại lạnh giọng nói: "Tất cả dừng lại."
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía anh, chỉ nghe anh nói: "Đứng yên."
Bạc Thiển mờ mịt dừng bước, nếu là người khác cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cô ta thân là tộc trưởng Bạc gia, khẳng định rất hiểu tình huống nơi này, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng phán đoán của người từ chỗ khác tới.
Nhưng người này là lại Từ Chi Ngôn, là tồn tại đáng sợ trong giới phong thủy, lời anh nói chắc chắn sẽ đúng.
Cô ta quan sát xung quanh nhưng không hề phát hiện ra có điều gì kì lạ.
Đột nhiên trong bụi cỏ có một con rắn lao ra cắn vào cổ của vị tộc nhân đứng cạnh Bạc Thiển.
Nhìn vị tộc nhân kia vừa hét vừa chạy tán loạn, Ngộ Tịnh híp mắt, vô cùng bình tĩnh bước lên nhặt đại một cành cây gạt con rắn kia ra, nó cuốn chặt thân mình lên nhánh cây.
Ngộ Tịnh ném cả cành cây và con rắn ra xa.
Còn vị tộc nhân bị cắn kia sắc mặt chuyển tím tái, là biểu hiện của trúng độc. Cô ta ngã nhào trên đất, cả người co giật, miệng sùi bọt mép.
Cô ta vừa quằn quại vừa gãi cào cánh tay mình, Lê Duệ Bạch nhìn về cánh tay hắn ta thì thấy nơi đó đang mọc vảy. Giống hệt như lớp vỏ cây du lúc bọn họ vào rừng nhìn thấy.
Bạc Thiển định ngồi xổm xuống xem xét tình huống của vị tộc nhân kia, cô ta đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử đã biến thành màu vàng nhạt hẹp dài.
Miệng cô ta phát ra tiếng xì xì như rắn, rườn nhanh vào trong bụi cỏ.
Hành động này của cô ta đã đánh động đến những con rắn đang ẩn nấp xung quanh. Lá trên cây rung rinh, từ trong rậm rạp bỗng có vô số thân rắn đen bóng lao ra.
Từ Chi Ngôn rút chủy thủ đứng che trước người Lê Duệ Bạch, bĩnh tĩnh chém đứt đôi những con rắn bay lại đây.
Tuổi tác Tống Phưởng đã cao, những tộc nhân khiêng Tống Phưởng lên núi đã bị hắc xà công kích, giờ nằm trên đất biến thành rắn.
Từ Chi Ngôn giao chủy thủ cho Lê Duệ Bạch, nói: "Chờ tôi."
Lê Duệ Bạch nắm chặt chuôi chủy thủ, nhìn theo bóng Từ Chi Ngôn đang rời đi. Lúc quay đầu lại, có một con rắn đang lao về phía mình.
Vì chưa từng sử dụng chủy thủ bao giờ nên cô cứ giơ tay lên quơ đại, tất nhiên là không hề ăn may một phát nào cả.
Ngay khi cô cảm nhận được da rắn lạnh lẽo đụng vào cần cổ mình, đột nhiên trên người cô có ánh sáng chói lóa, lập tức đánh bay hắc xà ra xa.
Lê Duệ Bạch nâng tay lên, chuỗi tràng hạt tử đàn bây giờ nóng hừng hực, da thịt chỗ cổ tay cô như bị thiêu cháy.
Cô phát hiện chuỗi tràng hạt sáng bóng đã có một viên tối đi.
Lê Duệ Bạch không kịp nghĩ nhiều, cô nhìn xung quanh thấy Ngộ Tịnh và Từ Minh Sương không sao cả, lại nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Anh đứng bên cạnh Tống Đệ, đang giơ cao thanh chủy thủ. Tống Phưởng thì đang đấu với những con hắc xà kia, không rảnh mà bận tâm.
Ngay khi Từ Chi Ngôn xuống tay, thanh chủy thủ hoàn toàn cắm ngập vào ngực Tống Đệ, hắn ta đang giãy giụa không ngừng lập tức mất đi ý thức.
Tống Phưởng khó mà tin nổi nhìn Từ Chi Ngôn, vọt về phía bọn họ. Nhưng không biết ông ta nhìn thấy gì, chỉ thấy ông ta vừa đến bên cạnh Tống Đệ thì sững sờ.
Lê Duệ Bạch chạy tới, thấy ngực Tống Đệ lành lặn không một vết thương. Cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Từ Chi Ngôn, vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Từ Chi Ngôn cắm hết cả chủy thủ và trong ngực Tống Đệ, tại sao lại...?
Lòng bày tay Từ Chi Ngôn có dính vết màu đen, hình như vừa sử dụng bùa, anh nói với Bạc Thiển: "Còn bao xa?"
Bạc Thiển chưa hồi phục lại sau khi thấy rất nhiều tộc nhân bị chết, nghe Từ Chi Ngôn hỏi cô ta sửng sốt một lát mới trả lời: "Ngay phía trước rồi."
Từ Chi Ngôn cau mày nói: "Nhanh lên, đám răn kia sẽ lại tới nữa."
Nói xong anh đi tới bên cạnh, bước nhanh cùng cô về phía trước.
Lê Duệ Bạch nắm tay anh, lau đi những vết đen trong lòng bàn tay anh. sau đó kể cho anh nghe chuyện về chuỗi tràng hạt.
Từ Chi Ngôn nghe cô nói, hơi bất ngờ đáp: "Xem ra lần này Tuệ Tịnh đại sư thật sự phải nhỏ chút máu." (ý là bị thiệt hại)
Vài phút sau, bọn họ dừng trước một cây hòe cao lớn.
Xung quanh trống trải, Ngộ Trừng hỏi: "Quan tài đá đâu?"
Bạc Thiển nhìn cậu nói: "Dưới chân cậu đó."
Ngộ Trừng sợ hãi vội vàng nhảy lui ra sau, lặng lẽ tới bên cạnh Ngộ Tịnh.
Lần này Bạc Thiển mang theo mười ba người trong tộc đi cùng, vừa rồi đã chết 5 người, bây giờ chỉ còn chưa đến 10 người. Những tộc nhân kia gỡ túi đồ đeo sau lưng ra, bọn họ không hề đào đất mà đứng yên tại chỗ như chờ lệnh Bạc Thiển.
Từ Minh Sương nói: "Cô còn đợi gì nữa? Ngại người chết chưa đủ nhiều à?"
Bạc Thiển nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Từ Chi Ngôn: "Mấy người muốn xem quan tài đá cũng được thôi, nhưng phải đáp ứng một điều kiện của tôi."
Từ Chi Ngôn lạnh lùng liếc cô ta: "Nói thử xem."
Bạc Thiển thấy có hi vọng, ánh mắt sáng lên, cô ta nói: "Tôi mong ngài có thể ra mặt nói chuyện với đại tộc trưởng Bạc Mịch, sau này bà ta không được nhúng ta vào chuyện của Bạc gia nữa."
Từ Chi Ngôn chẳng động dung, cũng không hề trả lời.
Lúc này Lê Duệ Bạch lại nghe thấy những âm thanh sột soạt đó, cô nói: "Mấy con rắn kia lại tới."
Thấy Từ Chi Ngôn vẫn bình tĩnh đứng yên, Bạc Thiển bỗng hơi hoảng loạn, cô ta nói: "Từ tộc trưởng, rốt cuộc ngài có đồng ý hay không?"
Từ Chi Ngôn vẫn chưa nói gì, Tống Phưởng đã đứng ra thể hiện lập trường: "Cô cứ để người làm theo lời Từ tộc trưởng, tôi sẽ nói chuyện với Bạc Mịch thay cô."
Bạc Thiển không đáp lại ông ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Chi Ngôn, đang đợi câu trả lời của anh.
Từ Minh Sương đứng ở bên, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Cô muốn biết tại sao Bạc Mịch không hoàn toàn lui về sau để cô tiếp nhận toàn quyền Bạc gia không?"
Bạc Thiển không nói gì, nhưng ánh mắt lại chuyển sang Từ Minh Sương.
Từ Minh Sương cười lạnh nói: "Bởi vì bà ta không giống cô, để có thể nắm được thực quyền mà không màng đến tính mạng của các tộc nhân." Cô nói: "Bọn ta chẳng làm sao cả, chỉ lo cho các tộc nhân đang đứng cạnh cô thôi."
Bạc Thiển nghe vậy vẫn không hề dao động, kiên trì nói: "Chỉ cần Từ tộc trưởng đồng ý với tôi, tôi sẽ để cho bọn họ khai quan."
Ánh mắt Từ Chi Ngôn lạnh như băng: "Cô uy hiếp tôi?"
Bạc Thiển không trả lời, cánh tay run rẩy đã bán đứng tâm tình cô ta lúc này.
Ngộ Trừng và Lê Duệ Bạch bị hành động bất ngờ của Bạc Thiển làm cho khiếp sợ, có một số người đúng là ngại mình chết quá chậm.
Bạc Thiển còn chưa nhận được đáp án mình muốn, phía xa xa đã có thứ gì đó đang bò tới.
Từ Chi Ngôn nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua, nói: "Nếu Bạc tổng trưởng đã quyết định như vậy thì tự chịu trách nhiệm với nó đi."
Bạc Thiển chưa hiểu ý trong lời Từ Chi Ngôn, những tộc nhân biến thành rắn kia nhanh chóng bò tới. Không biết Từ Chi Ngôn đã dùng cách gì mà những quái vật đó vòng qua bọn họ, vọt thằng về phía cô ta.
Nhìn những tộc nhân Bạc gia đang đứng run bần bật, Lê Duệ Bạch hơi không đành lòng.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch gọi: "Hay là thôi đi."
Từ Chi Ngôn chưa trả lời, Từ Minh Sương vỗ vai cô nói: "Lúc trước sư phụ dạy em thế nào hả?"
Lê Duệ Bạch nhỏ giọng đáp: "Nhân từ nương tay?"
Từ Minh Sương nhịn không được quát: "Thả hổ về rừng."
Từ Chi Ngôn nhíu mày, giơ tay ném một lá bùa ra ngoài, lá bùa đó bay bay hạ xuống chỗ lúc nãy Ngộ Trừng đứng.
Những tộc nhân hóa thành rắn kia lập tức ngừng lại.
Bạc Thiển bị một đám quái vật bao vây, sắc mặt bị ép cho tái nhợt, đột nhiên được trợ giúp, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Chỉ thấy Từ Chi Ngôn nhắm mắt, khép tay để hai ngón trỏ ngón giữa trước môi, miệng lẩm bẩm gì đó. Mặt đất bỗng rung lên, sau đó mọi người ai nấy đều ngạc nhiên không thôi.
Khoảng đất nơi lá bùa hạ xuống chấn động, biến thành những viên đất nhỏ theo gió bay đi, để lộ ra một phần quan tài đá.
Lê Duệ Bạch nhìn những chuyện trước mắt, nhìn không được mà hé miệng ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu nhìn Từ Chi Ngôn, cảm thấy hình tượng của anh trong lòng mình bỗng cao lớn thêm một bậc.
Ngộ Trừng hất cằm khiêu khích Bạc Thiển, cậu ta chưa từng thấy có chuyện gì mà sư phụ không làm được đâu.
Ngay khi quan tài đá kia lộ ra, Tống Đệ đang mất ý thức bị trói trên cáng lập tức tỉnh lại. Hắn ta vặn vẹo điên cuồng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía quan tài đá, giống như trong đó có thứ vô cùng quan trọng với hắn ta.
Từ Chi Ngôn nhìn thoáng về phía Bạc Thiển: "Khai quan."
Lần này Bạc Thiển không kì kèo gì thêm, đứng đó phất tay, những tộc nhân bên cạnh cô ta bước tới chỗ quan tài đá.
Bọn họ gắn dụng cụ kia thành xẻng và xà beng, chỉ một lát sau bọn họ đã chạy được phiến đá nặng trịch trên quan tài đá.
Lê Duệ Bạch nhìn những người phụ nữ chẳng khác gì đàn ông kia, trong lòng bỗng kính nể.
Trong quan tài đá có một bộ xương trắng, một ít quần áo cũ nát và một vài món đồ ngọc không mấy giá trị.
Sau khi mở nắp quan tài, Tống Đệ vốn đang vặn vẹo lập tức ngừng lại.
Tống Phưởng thấy Từ Chi Ngôn thờ ơ đứng ngoài, nhịn không được hỏi "Từ tộc trưởng, đã tìm được quan tài đá, có thể cứu cháu trai tôi không?"
Không ngờ vẻ mặt Từ Chi Ngôn trầm xuống, nói: "Không phải chỗ này." Anh nhìn về phía Bạc Thiển: "Năm đó đào được quan tài đá và mãng xà là ở đây sao?"
"Đúng vậy...." Vẻ mặt Bạc Thiển mờ mịt: "Năm đó Bạc Mịch nhường vị chính miệng nói với tôi, không hề sai."
Từ Minh Sương hiểu ra, cười lạnh một tiếng: "Còn dám chơi chúng ta."
Ngộ Tịnh dường như cũng đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt trong lòng nhau.
Nhìn thấy ánh mắt của Ngộ Trừng cũng giống mình, Lê Duệ Bạch cảm thấy sự bình tâm xưa nay chưa từng có.
Cho dù thế nào đi nữa, ít nhất còn có Ngộ Trừng cùng phe mình.
Cô nói chuyện này với Từ Chi Ngôn, anh dừng bước chân lại lạnh giọng nói: "Tất cả dừng lại."
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía anh, chỉ nghe anh nói: "Đứng yên."
Bạc Thiển mờ mịt dừng bước, nếu là người khác cô ta chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cô ta thân là tộc trưởng Bạc gia, khẳng định rất hiểu tình huống nơi này, tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng phán đoán của người từ chỗ khác tới.
Nhưng người này là lại Từ Chi Ngôn, là tồn tại đáng sợ trong giới phong thủy, lời anh nói chắc chắn sẽ đúng.
Cô ta quan sát xung quanh nhưng không hề phát hiện ra có điều gì kì lạ.
Đột nhiên trong bụi cỏ có một con rắn lao ra cắn vào cổ của vị tộc nhân đứng cạnh Bạc Thiển.
Nhìn vị tộc nhân kia vừa hét vừa chạy tán loạn, Ngộ Tịnh híp mắt, vô cùng bình tĩnh bước lên nhặt đại một cành cây gạt con rắn kia ra, nó cuốn chặt thân mình lên nhánh cây.
Ngộ Tịnh ném cả cành cây và con rắn ra xa.
Còn vị tộc nhân bị cắn kia sắc mặt chuyển tím tái, là biểu hiện của trúng độc. Cô ta ngã nhào trên đất, cả người co giật, miệng sùi bọt mép.
Cô ta vừa quằn quại vừa gãi cào cánh tay mình, Lê Duệ Bạch nhìn về cánh tay hắn ta thì thấy nơi đó đang mọc vảy. Giống hệt như lớp vỏ cây du lúc bọn họ vào rừng nhìn thấy.
Bạc Thiển định ngồi xổm xuống xem xét tình huống của vị tộc nhân kia, cô ta đột nhiên mở mắt ra, đôi đồng tử đã biến thành màu vàng nhạt hẹp dài.
Miệng cô ta phát ra tiếng xì xì như rắn, rườn nhanh vào trong bụi cỏ.
Hành động này của cô ta đã đánh động đến những con rắn đang ẩn nấp xung quanh. Lá trên cây rung rinh, từ trong rậm rạp bỗng có vô số thân rắn đen bóng lao ra.
Từ Chi Ngôn rút chủy thủ đứng che trước người Lê Duệ Bạch, bĩnh tĩnh chém đứt đôi những con rắn bay lại đây.
Tuổi tác Tống Phưởng đã cao, những tộc nhân khiêng Tống Phưởng lên núi đã bị hắc xà công kích, giờ nằm trên đất biến thành rắn.
Từ Chi Ngôn giao chủy thủ cho Lê Duệ Bạch, nói: "Chờ tôi."
Lê Duệ Bạch nắm chặt chuôi chủy thủ, nhìn theo bóng Từ Chi Ngôn đang rời đi. Lúc quay đầu lại, có một con rắn đang lao về phía mình.
Vì chưa từng sử dụng chủy thủ bao giờ nên cô cứ giơ tay lên quơ đại, tất nhiên là không hề ăn may một phát nào cả.
Ngay khi cô cảm nhận được da rắn lạnh lẽo đụng vào cần cổ mình, đột nhiên trên người cô có ánh sáng chói lóa, lập tức đánh bay hắc xà ra xa.
Lê Duệ Bạch nâng tay lên, chuỗi tràng hạt tử đàn bây giờ nóng hừng hực, da thịt chỗ cổ tay cô như bị thiêu cháy.
Cô phát hiện chuỗi tràng hạt sáng bóng đã có một viên tối đi.
Lê Duệ Bạch không kịp nghĩ nhiều, cô nhìn xung quanh thấy Ngộ Tịnh và Từ Minh Sương không sao cả, lại nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Anh đứng bên cạnh Tống Đệ, đang giơ cao thanh chủy thủ. Tống Phưởng thì đang đấu với những con hắc xà kia, không rảnh mà bận tâm.
Ngay khi Từ Chi Ngôn xuống tay, thanh chủy thủ hoàn toàn cắm ngập vào ngực Tống Đệ, hắn ta đang giãy giụa không ngừng lập tức mất đi ý thức.
Tống Phưởng khó mà tin nổi nhìn Từ Chi Ngôn, vọt về phía bọn họ. Nhưng không biết ông ta nhìn thấy gì, chỉ thấy ông ta vừa đến bên cạnh Tống Đệ thì sững sờ.
Lê Duệ Bạch chạy tới, thấy ngực Tống Đệ lành lặn không một vết thương. Cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Từ Chi Ngôn, vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Từ Chi Ngôn cắm hết cả chủy thủ và trong ngực Tống Đệ, tại sao lại...?
Lòng bày tay Từ Chi Ngôn có dính vết màu đen, hình như vừa sử dụng bùa, anh nói với Bạc Thiển: "Còn bao xa?"
Bạc Thiển chưa hồi phục lại sau khi thấy rất nhiều tộc nhân bị chết, nghe Từ Chi Ngôn hỏi cô ta sửng sốt một lát mới trả lời: "Ngay phía trước rồi."
Từ Chi Ngôn cau mày nói: "Nhanh lên, đám răn kia sẽ lại tới nữa."
Nói xong anh đi tới bên cạnh, bước nhanh cùng cô về phía trước.
Lê Duệ Bạch nắm tay anh, lau đi những vết đen trong lòng bàn tay anh. sau đó kể cho anh nghe chuyện về chuỗi tràng hạt.
Từ Chi Ngôn nghe cô nói, hơi bất ngờ đáp: "Xem ra lần này Tuệ Tịnh đại sư thật sự phải nhỏ chút máu." (ý là bị thiệt hại)
Vài phút sau, bọn họ dừng trước một cây hòe cao lớn.
Xung quanh trống trải, Ngộ Trừng hỏi: "Quan tài đá đâu?"
Bạc Thiển nhìn cậu nói: "Dưới chân cậu đó."
Ngộ Trừng sợ hãi vội vàng nhảy lui ra sau, lặng lẽ tới bên cạnh Ngộ Tịnh.
Lần này Bạc Thiển mang theo mười ba người trong tộc đi cùng, vừa rồi đã chết 5 người, bây giờ chỉ còn chưa đến 10 người. Những tộc nhân kia gỡ túi đồ đeo sau lưng ra, bọn họ không hề đào đất mà đứng yên tại chỗ như chờ lệnh Bạc Thiển.
Từ Minh Sương nói: "Cô còn đợi gì nữa? Ngại người chết chưa đủ nhiều à?"
Bạc Thiển nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Từ Chi Ngôn: "Mấy người muốn xem quan tài đá cũng được thôi, nhưng phải đáp ứng một điều kiện của tôi."
Từ Chi Ngôn lạnh lùng liếc cô ta: "Nói thử xem."
Bạc Thiển thấy có hi vọng, ánh mắt sáng lên, cô ta nói: "Tôi mong ngài có thể ra mặt nói chuyện với đại tộc trưởng Bạc Mịch, sau này bà ta không được nhúng ta vào chuyện của Bạc gia nữa."
Từ Chi Ngôn chẳng động dung, cũng không hề trả lời.
Lúc này Lê Duệ Bạch lại nghe thấy những âm thanh sột soạt đó, cô nói: "Mấy con rắn kia lại tới."
Thấy Từ Chi Ngôn vẫn bình tĩnh đứng yên, Bạc Thiển bỗng hơi hoảng loạn, cô ta nói: "Từ tộc trưởng, rốt cuộc ngài có đồng ý hay không?"
Từ Chi Ngôn vẫn chưa nói gì, Tống Phưởng đã đứng ra thể hiện lập trường: "Cô cứ để người làm theo lời Từ tộc trưởng, tôi sẽ nói chuyện với Bạc Mịch thay cô."
Bạc Thiển không đáp lại ông ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Chi Ngôn, đang đợi câu trả lời của anh.
Từ Minh Sương đứng ở bên, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Cô muốn biết tại sao Bạc Mịch không hoàn toàn lui về sau để cô tiếp nhận toàn quyền Bạc gia không?"
Bạc Thiển không nói gì, nhưng ánh mắt lại chuyển sang Từ Minh Sương.
Từ Minh Sương cười lạnh nói: "Bởi vì bà ta không giống cô, để có thể nắm được thực quyền mà không màng đến tính mạng của các tộc nhân." Cô nói: "Bọn ta chẳng làm sao cả, chỉ lo cho các tộc nhân đang đứng cạnh cô thôi."
Bạc Thiển nghe vậy vẫn không hề dao động, kiên trì nói: "Chỉ cần Từ tộc trưởng đồng ý với tôi, tôi sẽ để cho bọn họ khai quan."
Ánh mắt Từ Chi Ngôn lạnh như băng: "Cô uy hiếp tôi?"
Bạc Thiển không trả lời, cánh tay run rẩy đã bán đứng tâm tình cô ta lúc này.
Ngộ Trừng và Lê Duệ Bạch bị hành động bất ngờ của Bạc Thiển làm cho khiếp sợ, có một số người đúng là ngại mình chết quá chậm.
Bạc Thiển còn chưa nhận được đáp án mình muốn, phía xa xa đã có thứ gì đó đang bò tới.
Từ Chi Ngôn nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua, nói: "Nếu Bạc tổng trưởng đã quyết định như vậy thì tự chịu trách nhiệm với nó đi."
Bạc Thiển chưa hiểu ý trong lời Từ Chi Ngôn, những tộc nhân biến thành rắn kia nhanh chóng bò tới. Không biết Từ Chi Ngôn đã dùng cách gì mà những quái vật đó vòng qua bọn họ, vọt thằng về phía cô ta.
Nhìn những tộc nhân Bạc gia đang đứng run bần bật, Lê Duệ Bạch hơi không đành lòng.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch gọi: "Hay là thôi đi."
Từ Chi Ngôn chưa trả lời, Từ Minh Sương vỗ vai cô nói: "Lúc trước sư phụ dạy em thế nào hả?"
Lê Duệ Bạch nhỏ giọng đáp: "Nhân từ nương tay?"
Từ Minh Sương nhịn không được quát: "Thả hổ về rừng."
Từ Chi Ngôn nhíu mày, giơ tay ném một lá bùa ra ngoài, lá bùa đó bay bay hạ xuống chỗ lúc nãy Ngộ Trừng đứng.
Những tộc nhân hóa thành rắn kia lập tức ngừng lại.
Bạc Thiển bị một đám quái vật bao vây, sắc mặt bị ép cho tái nhợt, đột nhiên được trợ giúp, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Từ Chi Ngôn.
Chỉ thấy Từ Chi Ngôn nhắm mắt, khép tay để hai ngón trỏ ngón giữa trước môi, miệng lẩm bẩm gì đó. Mặt đất bỗng rung lên, sau đó mọi người ai nấy đều ngạc nhiên không thôi.
Khoảng đất nơi lá bùa hạ xuống chấn động, biến thành những viên đất nhỏ theo gió bay đi, để lộ ra một phần quan tài đá.
Lê Duệ Bạch nhìn những chuyện trước mắt, nhìn không được mà hé miệng ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu nhìn Từ Chi Ngôn, cảm thấy hình tượng của anh trong lòng mình bỗng cao lớn thêm một bậc.
Ngộ Trừng hất cằm khiêu khích Bạc Thiển, cậu ta chưa từng thấy có chuyện gì mà sư phụ không làm được đâu.
Ngay khi quan tài đá kia lộ ra, Tống Đệ đang mất ý thức bị trói trên cáng lập tức tỉnh lại. Hắn ta vặn vẹo điên cuồng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía quan tài đá, giống như trong đó có thứ vô cùng quan trọng với hắn ta.
Từ Chi Ngôn nhìn thoáng về phía Bạc Thiển: "Khai quan."
Lần này Bạc Thiển không kì kèo gì thêm, đứng đó phất tay, những tộc nhân bên cạnh cô ta bước tới chỗ quan tài đá.
Bọn họ gắn dụng cụ kia thành xẻng và xà beng, chỉ một lát sau bọn họ đã chạy được phiến đá nặng trịch trên quan tài đá.
Lê Duệ Bạch nhìn những người phụ nữ chẳng khác gì đàn ông kia, trong lòng bỗng kính nể.
Trong quan tài đá có một bộ xương trắng, một ít quần áo cũ nát và một vài món đồ ngọc không mấy giá trị.
Sau khi mở nắp quan tài, Tống Đệ vốn đang vặn vẹo lập tức ngừng lại.
Tống Phưởng thấy Từ Chi Ngôn thờ ơ đứng ngoài, nhịn không được hỏi "Từ tộc trưởng, đã tìm được quan tài đá, có thể cứu cháu trai tôi không?"
Không ngờ vẻ mặt Từ Chi Ngôn trầm xuống, nói: "Không phải chỗ này." Anh nhìn về phía Bạc Thiển: "Năm đó đào được quan tài đá và mãng xà là ở đây sao?"
"Đúng vậy...." Vẻ mặt Bạc Thiển mờ mịt: "Năm đó Bạc Mịch nhường vị chính miệng nói với tôi, không hề sai."
Từ Minh Sương hiểu ra, cười lạnh một tiếng: "Còn dám chơi chúng ta."
Ngộ Tịnh dường như cũng đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ có Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự mờ mịt trong lòng nhau.
Nhìn thấy ánh mắt của Ngộ Trừng cũng giống mình, Lê Duệ Bạch cảm thấy sự bình tâm xưa nay chưa từng có.
Cho dù thế nào đi nữa, ít nhất còn có Ngộ Trừng cùng phe mình.