Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 71: Trói buộc
Sau khi Tống Phưởng và Bạc Trang rời đi, Từ Chi Ngôn không nói một lời cứ thế ra nhà sau.
Từ Minh Sương và Lý Tri Mệnh cũng đi theo.
Lê Duệ Bạch nhạy bén nhận ra có chỗ nào đó không đúng, cô rất ít khi thấy được vẻ mặt trầm mặc nặng nề như vậy trên mặt Từ Chi Ngôn.
Trước khi Bạc Mịch rời đi đã nhắc tới cha mẹ Từ Chi Ngôn. Theo lời ba ta nói, năm đó Tống Nghĩa và Bạc Trang đưa mãng xà tới sau núi thôn Lê gia cung phụng, Từ Quan Lĩnh và Thẩm Bạch Khuynh cũng biết.
Nhưng hai người không ngăn cản mà còn trợ giúp vợ chồng Tống Nghĩa.
Lê Duệ Bạch chưa từng nghe Từ Minh Sương nhắc tới cha mẹ Từ Chi Ngôn bao giờ. Không chỉ cô mà Ngộ Tịnh theo Từ Chi Ngôn mười mấy năm cũng rất hiếm khi nghe Từ Chi Ngôn nhắc tới.
Giữa đôi lông mày Ngộ Tịnh hiện lên chút ưu sầu: "Từ lúc 4 tuổi sư phụ đã không còn nhìn thấy sư gia và sư nãi, vẫn luôn ở trong chùa Bạch Duyên tới tận năm mười bốn tuổi. Từ gia xảy ra biến cố, sư gia và sư nãi chết ở vân nam nên sư phụ mười bốn tuổi đã thành tộc trưởng Từ gia."
Tối hôm đó Từ Chi Ngôn không ra ăn cơm, Từ Minh Sương lấy đồ ăn vào hộp, kêu Lê Duệ Bạch đưa đến cho anh.
Lê Duệ Bạch gật đầu, nhận hộp cơm, do dự chút lại hỏi: "Sư phụ, cha mẹ của tiên sinh... "
Từ Minh Sương nhìn cô một cái, cười nhẹ nói: "Nếu em không ngại thì chút nữa cứ hỏi Thiện Hạnh."
Lê Duệ Bạch chột dạ: "Anh ấy sẽ nói với em sao?"
Từ Minh Sương nói một câu vô cùng ý vị: "Nếu không hỏi sao em biết cậu ấy có nói cho em hay không. Em đừng xem nhẹ vị trí của mình trong lòng Thiện Hạnh, cậu ta thích em còn sớm hơn cả."
Lê Duệ Bạch ngẩn ra, vừa định hỏi thêm Từ Minh Sương đã chuyển người đuổi: "Mau đi đi, không đồ ăn nguội mất."
Vài phút sau, Lê Duệ Bạch mang tâm trang mơ màng đứng ngoài cửa chỗ Từ Chi Ngôn ở, giơ tay gõ nhẹ, gọi: "Tiên sinh?"
Một lát sau Từ Chi Ngôn mở cửa ra.
Sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, ngoài mùi đàn hương Lê Duệ Bạch còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhà nhạt.
Cô nhìn xuống đầu ngón tay Từ Chi Ngôn, thấy điếu thuốc giữa hai ngón tay anh, tàn thuốc lóe sáng đốm lửa nhỏ le lói trong màn đêm, chầm chậm bay ra một sợi khói.
Từ Chi Ngôn nghiêng người, nói: "Vào đi."
Lê Duệ Bạch gật đầu, đi theo Từ Chi Ngôn vào trong phòng. Anh bật đèn lên, duỗi tay nhấn đầu thuốc vào gạt tàn.
Từ Chi Ngôn là kiểu người mạnh mẽ, cũng vì thế mà lúc anh khổ sở người khác không thể nào an ủi, nói ra điều gì đều là thương hại.
"Ngài muốn ăn cơm không?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn không trả lời câu hỏi mà nói: "Sau này đừng gọi tôi là ngài nữa." Anh ngồi xuống bàn.
Lê Duệ Bạch bày đồ ăn lên bàn, đang do dự không biết nói gì tiếp thì nghe anh nói: "Em không ăn với tôi sao?"
Lê Duệ Bạch nói: "Sư phụ chỉ chuẩn bị đồ ăn cho ngài...." cô lại xưng hô theo thói quen, nhớ lại lời anh bèn sửa miệng: "Anh ăn đi, lát em về ăn là được."
"Không sao, chúng ta cùng ăn," Từ Chi Ngôn nâng mắt, thanh âm trầm thấp lại rõ ràng, anh nói: "Sau này chúng ta sẽ luôn ăn cùng nhau."
"Vâng." Lê Duệ Bạch nhìn xung quanh, đứng dậy lấy bộ bát đũa trên tủ xuống.
Từ Chi Ngôn chỉ ăn vài miếng đã buông đũa, Lê Duệ Bạch nhìn anh, gắp một miếng măng tây tươi rói, nhẹ giọng khuyên: "Ăn thêm ít nữa đi."
Từ Chi Ngôn nhìn qua chẳng có tâm trạng ăn uống, nếu anh có ăn cũng chỉ là để Lê Duệ Bạch yên tâm. Anh yên lặng cầm đũa, ăn miếng măng tây trong chén.
Lê Duệ Bạch thấy vậy, lại gắp thêm hai miếng thịt bò hầm: "Ăn thêm chút thịt bò."
Cuối cùng Từ Chi Ngôn bị dụ dỗ ăn hơn nửa.
Lê Duệ Bạch thấy đồ ăn đã hết, nhìn Từ Chi Ngôn đang nhíu mày, nghẹn cười hỏi: "Anh no chưa?"
Từ Chi Ngôn bất đắc dĩ mà hỏi ngược lại: "Em thấy sao hả?"
Lê Duệ Bạch nhổm dậy định dọn bát đũa, bị Từ Chi Ngôn đè lại, anh đứng lên: "Em ngồi đi, để tôi làm."
Lê Duệ Bạch không tranh với anh, người nói hành động tự nhiên, người nghe cũng không làm ra vẻ, hai người đều biết cách giữ cho mọi chuyện ở góc độ một đôi tình nhân.
Từ Chi Ngôn rất cao, anh mặc trường y màu xám nhạt, Lê Duệ Bạch do dự nói: "Tiên sinh, tay áo anh."
Từ Chi Ngôn cúi đầu, đưa tay cho cô: "Em sắn lên giúp tôi."
Lê Duệ Bạch trộm lau tay lên quần, sau đó nâng ngón tay nhẹ nhẹ sắn ống tay áo cho anh.
Lúc sắn qua chỗ cổ tay, Lê Duệ Bạch thấy hình xăm màu đen trên đó, bèn ngẩng đầu thắc mắc với anh: "Hình xăm này..."
Từ Chi Ngôn nói: "Hình xăm này có thể nối liền mệnh cách hai ta."
"Anh xăm từ lúc nào?" Lê Duệ Bạch sờ sờ đường nét màu đen, nắm bàn tay anh lật lại nhìn vào lòng bàn tay, thấy có chấm đem: "Cái này cũng vậy sao?"
Từ Chi Ngôn gật đầu: "Trước khi em về đây, tôi tới chùa để Tuệ Tịnh đại sư xăm cho."
Lê Duệ Bạch hỏi: "Anh cũng tới chùa à? Tại sao chừng đó thời gian em không hề thấy anh?"
Từ Chi Ngôn cong môi lên: "Tuy em không thấy tôi nhưng mỗi lần tới đó tôi đều nhìn thấy em"
Anh rút tay về, để từng khay đồ ăn chồng lên nhau, rút hai tờ giấy lau bàn xong ném vào sọt rác: "Đi dạo trong sân với tôi một chút không?"
Từ Chi Ngôn cầm lồng cơm đứng trước cửa, vươn tay với cô.
Lê Duệ Bạch bước ra đóng cửa lại, đi tới bên cạnh anh đặt tay mình vào tay anh, âm thầm vui vẻ trong lòng.
"Nếu mỗi lần tới đều thăm em, sao lại không cho em biết?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn nói: "Ban đầu là vì áy náy, chung quy cũng là do sai lầm của tôi nên em mới phải trải qua những chuyện như vậy. Sau nhìn em hoài thì thấy có rất nhiều điều thú vị."
Lê Duệ Bạch thoáng sửng sốt, không ngờ câu trả lời của anh lại như vậy, cô nói: "Khi đó anh thấy áy náy chắc do không rõ trước kia em đã sống thế nào!"
Từ Chi Ngôn không biết Lê Duệ Bạch đang nói giỡn, nên nghiêm túc đáp: "Biết."
Anh nói với cô: "Con người nếu cố gắng thì có thể thay đổi được tương lai, nhưng trong canh bạc giữ mạng sống giữa em và trời, em không thắng nổi."
Lê Duệ Bạch siết chặt tay anh.
Từ Chi Ngôn cong môi, trên mặt lộ ra chút bi thương: "Từ khi sinh ra tôi đã là đứa trẻ không có số mệnh. Cha mẹ và ông nội mời Tuệ Tịnh đại sư tới, sử dụng cấm thuật, nghịch thiên sửa mệnh, vẽ cho tôi một mệnh số." Chỉ có ở bên Lê Duệ Bạch, Từ Chi Ngôn mới có thể nói ra những tâm sự cất giấu sâu kín bao lâu nay.
"Có một lần, Tuệ Tịnh đại sư tốn rất nhiều khí lành trong chùa mới có thể ép xuống thiên tai do hậu quả của việc vận dụng cấm thuật xuống. Nhưng chỉ dự vào mệnh số được vẽ kia, tôi không thể nào sống qua tuổi 40 được. Vậy nên lúc được 4 tuổi, cha mẹ đưa tôi vào chùa Bạch Duyên, để tôi đi theo Tuệ Tịnh đại sư tu hành. Bọn họ cũng bắt đầu bôn ba khắp nơi để tìm kiếm những cách sửa mệnh cho tôi."
"Từ nhỏ tôi đã không có ấn tượng gì với cha mẹ, lần nữa gặp lại bọn họ là lúc tôi 14 tuổi. Khi ấy dương thọ tôi đã cạn, bọn họ sử dụng cấm thuật "Mượn quỷ sửa mệnh" để viết lại mệnh cách cho tôi, giúp tôi trở thành một người bình thường. Nhưng vì vậy mà bọn họ lại phải trả giá bằng cả sinh mạng."
Từ Chi Ngôn nói: "Nhận được tin bọn họ qua đời, tôi cũng không cảm thấy quá buồn, nhưng trong lòng tôi lại nặng nề, nặng đến mức tôi không thể thở nổi. Cuộc đời tôi mang theo quá nhiều kỳ vọng và hi sinh của bao người. Mà những kỳ vọng và hy sinh đó từ khi tôi đảm nhiệm vị trí tộc trưởng Từ gia đã buộc chặt lấy tôi."
"Trên tay bọn họ đã dính biết bao tính mạng và oán khí vong linh, vi phạm quy tắc trong giới phong thủy, tay nhuốm máu, lưng đeo tội ác, bị oán khí vây khốn." Anh nói: "Nhưng bọn họ làm vậy đều là vì tôi, vì để tôi có thể được sống trên đời. Vậy tồn tại của tôi phải mang lại gì đó cho đời này."
Lê Duệ Bạch đau lòng ôm lấy anh, vòng tay ra sau lưng nhẹ vỗ.
Từ Chi Ngôn cùi đầu gác cằm lên vai cô, nhẹ nhà siết cô vào trong lòng mình: "Tôi biết chuyện bọn họ làm sai quá nhiều, trên người tôi cũng có bóng dáng tội ác, là tôi đạp lên tính mạng người khác mới sống tới tận bây giời."
"Anh nói là canh bạc với trời không thể thắng ư?" Lê Duệ Bạch nói: "Biết đâu được những điều này đều là trời cao an bài."
Từ Chi Ngôn bất đắc dĩ, bật cười: "Còn biết an ủi nữa."
Lê Duệ Bạch chôn mặt vào bên cổ Từ Chi Ngôn, tham lam hít hà mùi hương trên người anh không hề đáp lời, cô biết anh không thật sự đang khen mình.
"Khụ!" Từ Minh Sương đứng cách đó không xa, cố ý ho khan thật vang một tiếng.
Lê Duệ Bạch hoảng hốt vội vàng đẩy Từ Chi Ngôn ra, nhìn về chỗ Từ Minh Sương.
Từ Chi Ngôn khẽ cau mày, trong ánh mắt không hề giấu đi sự khó chịu với Từ Minh Sương.
"Hai người cũng ở đây sao, trùng hợp ghê." Từ Minh Sương chậm rãi bước tới chỗ hai người.
"Sư phụ!" Lê Duệ Bạch gọi: "Sao ngài lại tới đây?"
Từ Minh Sương chỉ hộp cơm trong tay Từ Chi Ngôn, nói: "Ngộ Trừng đang rửa chén, tôi tới lấy hộp cơm để tránh lát nữa tôi lại phải rửa một lần."
"Về với tôi không?" Từ Minh Sương nhận lấy hộp cơm Từ Chi Ngôn đưa, nói với Lê Duệ Bạch: "Hay là muốn tiếp tục đi dạo?"
Lê Duệ Bạch bước tới ôm cánh tay Từ Minh Sương: "Cùng về thôi ạ." Cô xoay người vẫy tay với Từ Chi Ngôn.
"Ngày mai dậy sớm chút, cùng tôi đi tới một nơi." Từ Chi Ngôn nói.
Nhìn bóng người Lê Duệ Bạch càng lúc càng xa, chầm chậm nở một nụ cười trên môi.
Từ Minh Sương và Lý Tri Mệnh cũng đi theo.
Lê Duệ Bạch nhạy bén nhận ra có chỗ nào đó không đúng, cô rất ít khi thấy được vẻ mặt trầm mặc nặng nề như vậy trên mặt Từ Chi Ngôn.
Trước khi Bạc Mịch rời đi đã nhắc tới cha mẹ Từ Chi Ngôn. Theo lời ba ta nói, năm đó Tống Nghĩa và Bạc Trang đưa mãng xà tới sau núi thôn Lê gia cung phụng, Từ Quan Lĩnh và Thẩm Bạch Khuynh cũng biết.
Nhưng hai người không ngăn cản mà còn trợ giúp vợ chồng Tống Nghĩa.
Lê Duệ Bạch chưa từng nghe Từ Minh Sương nhắc tới cha mẹ Từ Chi Ngôn bao giờ. Không chỉ cô mà Ngộ Tịnh theo Từ Chi Ngôn mười mấy năm cũng rất hiếm khi nghe Từ Chi Ngôn nhắc tới.
Giữa đôi lông mày Ngộ Tịnh hiện lên chút ưu sầu: "Từ lúc 4 tuổi sư phụ đã không còn nhìn thấy sư gia và sư nãi, vẫn luôn ở trong chùa Bạch Duyên tới tận năm mười bốn tuổi. Từ gia xảy ra biến cố, sư gia và sư nãi chết ở vân nam nên sư phụ mười bốn tuổi đã thành tộc trưởng Từ gia."
Tối hôm đó Từ Chi Ngôn không ra ăn cơm, Từ Minh Sương lấy đồ ăn vào hộp, kêu Lê Duệ Bạch đưa đến cho anh.
Lê Duệ Bạch gật đầu, nhận hộp cơm, do dự chút lại hỏi: "Sư phụ, cha mẹ của tiên sinh... "
Từ Minh Sương nhìn cô một cái, cười nhẹ nói: "Nếu em không ngại thì chút nữa cứ hỏi Thiện Hạnh."
Lê Duệ Bạch chột dạ: "Anh ấy sẽ nói với em sao?"
Từ Minh Sương nói một câu vô cùng ý vị: "Nếu không hỏi sao em biết cậu ấy có nói cho em hay không. Em đừng xem nhẹ vị trí của mình trong lòng Thiện Hạnh, cậu ta thích em còn sớm hơn cả."
Lê Duệ Bạch ngẩn ra, vừa định hỏi thêm Từ Minh Sương đã chuyển người đuổi: "Mau đi đi, không đồ ăn nguội mất."
Vài phút sau, Lê Duệ Bạch mang tâm trang mơ màng đứng ngoài cửa chỗ Từ Chi Ngôn ở, giơ tay gõ nhẹ, gọi: "Tiên sinh?"
Một lát sau Từ Chi Ngôn mở cửa ra.
Sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, ngoài mùi đàn hương Lê Duệ Bạch còn ngửi thấy mùi thuốc lá nhà nhạt.
Cô nhìn xuống đầu ngón tay Từ Chi Ngôn, thấy điếu thuốc giữa hai ngón tay anh, tàn thuốc lóe sáng đốm lửa nhỏ le lói trong màn đêm, chầm chậm bay ra một sợi khói.
Từ Chi Ngôn nghiêng người, nói: "Vào đi."
Lê Duệ Bạch gật đầu, đi theo Từ Chi Ngôn vào trong phòng. Anh bật đèn lên, duỗi tay nhấn đầu thuốc vào gạt tàn.
Từ Chi Ngôn là kiểu người mạnh mẽ, cũng vì thế mà lúc anh khổ sở người khác không thể nào an ủi, nói ra điều gì đều là thương hại.
"Ngài muốn ăn cơm không?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn không trả lời câu hỏi mà nói: "Sau này đừng gọi tôi là ngài nữa." Anh ngồi xuống bàn.
Lê Duệ Bạch bày đồ ăn lên bàn, đang do dự không biết nói gì tiếp thì nghe anh nói: "Em không ăn với tôi sao?"
Lê Duệ Bạch nói: "Sư phụ chỉ chuẩn bị đồ ăn cho ngài...." cô lại xưng hô theo thói quen, nhớ lại lời anh bèn sửa miệng: "Anh ăn đi, lát em về ăn là được."
"Không sao, chúng ta cùng ăn," Từ Chi Ngôn nâng mắt, thanh âm trầm thấp lại rõ ràng, anh nói: "Sau này chúng ta sẽ luôn ăn cùng nhau."
"Vâng." Lê Duệ Bạch nhìn xung quanh, đứng dậy lấy bộ bát đũa trên tủ xuống.
Từ Chi Ngôn chỉ ăn vài miếng đã buông đũa, Lê Duệ Bạch nhìn anh, gắp một miếng măng tây tươi rói, nhẹ giọng khuyên: "Ăn thêm ít nữa đi."
Từ Chi Ngôn nhìn qua chẳng có tâm trạng ăn uống, nếu anh có ăn cũng chỉ là để Lê Duệ Bạch yên tâm. Anh yên lặng cầm đũa, ăn miếng măng tây trong chén.
Lê Duệ Bạch thấy vậy, lại gắp thêm hai miếng thịt bò hầm: "Ăn thêm chút thịt bò."
Cuối cùng Từ Chi Ngôn bị dụ dỗ ăn hơn nửa.
Lê Duệ Bạch thấy đồ ăn đã hết, nhìn Từ Chi Ngôn đang nhíu mày, nghẹn cười hỏi: "Anh no chưa?"
Từ Chi Ngôn bất đắc dĩ mà hỏi ngược lại: "Em thấy sao hả?"
Lê Duệ Bạch nhổm dậy định dọn bát đũa, bị Từ Chi Ngôn đè lại, anh đứng lên: "Em ngồi đi, để tôi làm."
Lê Duệ Bạch không tranh với anh, người nói hành động tự nhiên, người nghe cũng không làm ra vẻ, hai người đều biết cách giữ cho mọi chuyện ở góc độ một đôi tình nhân.
Từ Chi Ngôn rất cao, anh mặc trường y màu xám nhạt, Lê Duệ Bạch do dự nói: "Tiên sinh, tay áo anh."
Từ Chi Ngôn cúi đầu, đưa tay cho cô: "Em sắn lên giúp tôi."
Lê Duệ Bạch trộm lau tay lên quần, sau đó nâng ngón tay nhẹ nhẹ sắn ống tay áo cho anh.
Lúc sắn qua chỗ cổ tay, Lê Duệ Bạch thấy hình xăm màu đen trên đó, bèn ngẩng đầu thắc mắc với anh: "Hình xăm này..."
Từ Chi Ngôn nói: "Hình xăm này có thể nối liền mệnh cách hai ta."
"Anh xăm từ lúc nào?" Lê Duệ Bạch sờ sờ đường nét màu đen, nắm bàn tay anh lật lại nhìn vào lòng bàn tay, thấy có chấm đem: "Cái này cũng vậy sao?"
Từ Chi Ngôn gật đầu: "Trước khi em về đây, tôi tới chùa để Tuệ Tịnh đại sư xăm cho."
Lê Duệ Bạch hỏi: "Anh cũng tới chùa à? Tại sao chừng đó thời gian em không hề thấy anh?"
Từ Chi Ngôn cong môi lên: "Tuy em không thấy tôi nhưng mỗi lần tới đó tôi đều nhìn thấy em"
Anh rút tay về, để từng khay đồ ăn chồng lên nhau, rút hai tờ giấy lau bàn xong ném vào sọt rác: "Đi dạo trong sân với tôi một chút không?"
Từ Chi Ngôn cầm lồng cơm đứng trước cửa, vươn tay với cô.
Lê Duệ Bạch bước ra đóng cửa lại, đi tới bên cạnh anh đặt tay mình vào tay anh, âm thầm vui vẻ trong lòng.
"Nếu mỗi lần tới đều thăm em, sao lại không cho em biết?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn nói: "Ban đầu là vì áy náy, chung quy cũng là do sai lầm của tôi nên em mới phải trải qua những chuyện như vậy. Sau nhìn em hoài thì thấy có rất nhiều điều thú vị."
Lê Duệ Bạch thoáng sửng sốt, không ngờ câu trả lời của anh lại như vậy, cô nói: "Khi đó anh thấy áy náy chắc do không rõ trước kia em đã sống thế nào!"
Từ Chi Ngôn không biết Lê Duệ Bạch đang nói giỡn, nên nghiêm túc đáp: "Biết."
Anh nói với cô: "Con người nếu cố gắng thì có thể thay đổi được tương lai, nhưng trong canh bạc giữ mạng sống giữa em và trời, em không thắng nổi."
Lê Duệ Bạch siết chặt tay anh.
Từ Chi Ngôn cong môi, trên mặt lộ ra chút bi thương: "Từ khi sinh ra tôi đã là đứa trẻ không có số mệnh. Cha mẹ và ông nội mời Tuệ Tịnh đại sư tới, sử dụng cấm thuật, nghịch thiên sửa mệnh, vẽ cho tôi một mệnh số." Chỉ có ở bên Lê Duệ Bạch, Từ Chi Ngôn mới có thể nói ra những tâm sự cất giấu sâu kín bao lâu nay.
"Có một lần, Tuệ Tịnh đại sư tốn rất nhiều khí lành trong chùa mới có thể ép xuống thiên tai do hậu quả của việc vận dụng cấm thuật xuống. Nhưng chỉ dự vào mệnh số được vẽ kia, tôi không thể nào sống qua tuổi 40 được. Vậy nên lúc được 4 tuổi, cha mẹ đưa tôi vào chùa Bạch Duyên, để tôi đi theo Tuệ Tịnh đại sư tu hành. Bọn họ cũng bắt đầu bôn ba khắp nơi để tìm kiếm những cách sửa mệnh cho tôi."
"Từ nhỏ tôi đã không có ấn tượng gì với cha mẹ, lần nữa gặp lại bọn họ là lúc tôi 14 tuổi. Khi ấy dương thọ tôi đã cạn, bọn họ sử dụng cấm thuật "Mượn quỷ sửa mệnh" để viết lại mệnh cách cho tôi, giúp tôi trở thành một người bình thường. Nhưng vì vậy mà bọn họ lại phải trả giá bằng cả sinh mạng."
Từ Chi Ngôn nói: "Nhận được tin bọn họ qua đời, tôi cũng không cảm thấy quá buồn, nhưng trong lòng tôi lại nặng nề, nặng đến mức tôi không thể thở nổi. Cuộc đời tôi mang theo quá nhiều kỳ vọng và hi sinh của bao người. Mà những kỳ vọng và hy sinh đó từ khi tôi đảm nhiệm vị trí tộc trưởng Từ gia đã buộc chặt lấy tôi."
"Trên tay bọn họ đã dính biết bao tính mạng và oán khí vong linh, vi phạm quy tắc trong giới phong thủy, tay nhuốm máu, lưng đeo tội ác, bị oán khí vây khốn." Anh nói: "Nhưng bọn họ làm vậy đều là vì tôi, vì để tôi có thể được sống trên đời. Vậy tồn tại của tôi phải mang lại gì đó cho đời này."
Lê Duệ Bạch đau lòng ôm lấy anh, vòng tay ra sau lưng nhẹ vỗ.
Từ Chi Ngôn cùi đầu gác cằm lên vai cô, nhẹ nhà siết cô vào trong lòng mình: "Tôi biết chuyện bọn họ làm sai quá nhiều, trên người tôi cũng có bóng dáng tội ác, là tôi đạp lên tính mạng người khác mới sống tới tận bây giời."
"Anh nói là canh bạc với trời không thể thắng ư?" Lê Duệ Bạch nói: "Biết đâu được những điều này đều là trời cao an bài."
Từ Chi Ngôn bất đắc dĩ, bật cười: "Còn biết an ủi nữa."
Lê Duệ Bạch chôn mặt vào bên cổ Từ Chi Ngôn, tham lam hít hà mùi hương trên người anh không hề đáp lời, cô biết anh không thật sự đang khen mình.
"Khụ!" Từ Minh Sương đứng cách đó không xa, cố ý ho khan thật vang một tiếng.
Lê Duệ Bạch hoảng hốt vội vàng đẩy Từ Chi Ngôn ra, nhìn về chỗ Từ Minh Sương.
Từ Chi Ngôn khẽ cau mày, trong ánh mắt không hề giấu đi sự khó chịu với Từ Minh Sương.
"Hai người cũng ở đây sao, trùng hợp ghê." Từ Minh Sương chậm rãi bước tới chỗ hai người.
"Sư phụ!" Lê Duệ Bạch gọi: "Sao ngài lại tới đây?"
Từ Minh Sương chỉ hộp cơm trong tay Từ Chi Ngôn, nói: "Ngộ Trừng đang rửa chén, tôi tới lấy hộp cơm để tránh lát nữa tôi lại phải rửa một lần."
"Về với tôi không?" Từ Minh Sương nhận lấy hộp cơm Từ Chi Ngôn đưa, nói với Lê Duệ Bạch: "Hay là muốn tiếp tục đi dạo?"
Lê Duệ Bạch bước tới ôm cánh tay Từ Minh Sương: "Cùng về thôi ạ." Cô xoay người vẫy tay với Từ Chi Ngôn.
"Ngày mai dậy sớm chút, cùng tôi đi tới một nơi." Từ Chi Ngôn nói.
Nhìn bóng người Lê Duệ Bạch càng lúc càng xa, chầm chậm nở một nụ cười trên môi.