Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 27: Cô Nhi Viện
Lúc những tiểu quỷ kia chết chỉ khoảng sáu bảy tuổi, tử trạng của ai cũng cực kì khó coi. Có tiểu quỷ sau ót bị thủng một lỗ to, Lê Duệ Bạch có thể thấy óc của nó đang mấp máy bên trong.
Có đứa thì trên cổ ịn một vết thắt tím sậm, đôi mắt tụ huyết đỏ ngầu, trên tay toàn là vết dao cắt. Những tiểu quỷ này đều có chung một đặc điểm đó là bọn chúng thoạt nhìn đều bị hại chết. Điều này thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi, rốt cuộc loại người chó má gì mới xuống tay với những đứa trẻ ngây thơ vô tội này.
Bọn chúng làm lơ tất cả mọi người trong phòng, há miệng cắn từng phát xuống người Lưu Khải Hàng.
Lưu Khải Hàng thống khổ nằm cuộn trên mặt đất không ngừng giãy giụa cầu cứu: "Thiện Hạnh tiên sinh, cứu tôi, cứu tôi với."
Từ Chi Ngôn nhíu mày nói: "Tử ngộ ứng vô hữu, tùy ngộ nhi trục lưu, đi!"
Đám tiểu quỷ đó một lần nữa nhìn về phía Từ Chi Ngôn, nhưng lần này bọn chúng không nhe răng nanh trong miệng ra mà có chút sợ hãi. Chúng dần rời khỏi thân thể Lưu Khải Hàng, chạy tán loạn khắp nơi, biến mất sau bức tường.
Trên người Lưu Khải Hàng xuất hiện rất nhiều dấu răng, máu chảy khắp nơi, nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Trương Thiến Thiến bị dọa, ngồi cuộn tròn trong góc tường, biểu tình hoảng hốt.
Từ Chi Ngôn tới bên cạnh người Lưu Khải Hàng ngồi xổm xuống, dò xét vết thương trên người hắn.
Lê Duệ Bạch chỉ thấy tay anh đặt lên vết thương trên người Lưu Khải Hàng một lát, say đó có một làn khói đen bay ra từ miệng vết thương.
Từ Chi Ngôn đứng lên: "Gọi xe cứu thương."
Trương Thiến Thiến thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, Lưu Khải Hàng thì được đưa đến bệnh viện.
Trên đường trở về, Lê Duệ Bạch không nhịn được hỏi: "Những đứa bé kia làm sao mà chết vậy thầy?"
Từ Chi Ngôn nhắm mắt lại, hai tay đặt trên đầu gối đan chéo nhau, nhàn nhạt nói: "Bị người giết hại."
"Những đứa trẻ đó có quan hệ với Trương Thiến Thiến và Lưu Khải Hàng sao?" Ngộ Trừng hỏi.
"Không." Từ Chi Ngôn trả lời như vậy khiến cả hai người đều thắc mắc. Nếu không có quan hệ gì, vậy tại sao những tiểu quỷ đó lại đột nhiên xuất hiện trả thù Lưu Khải Hàng?
Từ Chi Ngôn lúc này mới nói thêm: "Những đứa trẻ đó có quan hệ với đứa trẻ trong bụng Trương Thiến Thiến."
Nghe thế, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng sững sờ. Muốn hỏi tới cùng nhưng thấy biểu tình Từ Chi Ngôn có chút mệt mỏi nên bọn họ chỉ có thể im lặng.
Lúc về tới Từ trạch thì trời đã nhá nhem tối. Đầu tiên Lê Duệ Bạch tới thăm Từ Minh Sương trước.
Từ Minh Sương ốm đã hơn một tuần, tuy Từ Minh Sương nói với bọn họ là cảm lạnh đôi chút, nhưng bệnh trạng lại kéo dài mãi không thấy tốt lên.
Lê Duệ Bạch vừa tới gần chỗ ở của Từ Minh Sương đã nghe thấy tiếng ho khan.
Đến trước cửa phòng Từ Minh Sương, Lê Duệ Bạch bỗng nghe thấy âm thanh "rào rào" như có côn trùng bò trên tường. Cô dựa theo hướng âm thanh truyền tới, phát hiện ven tường có rất nhiều rết. Con nào con nấy to dài đen bóng, vặn vẹo bò trên mặt đất.
"Đang làm gì vậy?" Đột nhiên tiếng Từ Chi Ngôn cất lên khiến Lê Duệ Bạch giật nảy mình.
Những con rết kia như biết được sự tồn tại của cô, ùn ùn kéo tới chỗ cô.
May mà có Từ Chi Ngôn túm tay kéo lại không thì cô đã bị mấy con rết đó bám lên người.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch nói: "Nhiều rết quá."
Từ Chi Ngôn cầm một hộp thuốc nhỏ, không có bất cứ biểu cảm nào đối với lời Lê Duệ Bạch nói, có lẽ đã sớm biết ở đây đầy rẫy rết.
Anh nói: "Mấy ngày gần đây không nên tới đây, mấy con rết này có kịch độc. Trời không còn sớm nữa, mau về phòng đi."
Lê Duệ Bạch tính hỏi thêm nhưng trong phòng lại phát ra tiếng ho khan nặng nề của Từ Minh Sương. Lần đầu tiên Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn có biểu hiện bất đắc dĩ trên mặt, anh nói: "Về trước đi. Chuyện của Từ Minh Sương sau này tôi sẽ nói với em."
"Vâng." Lê Duệ Bạch gật đầu, chào Từ Chi Ngôn rồi rời đi.
Đi được vài bước, Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, nhịn không được quay lại nhìn. Bên trong phòng dày đặc khí đen, bên dưới là một đám khí trắng liên tục dâng lên đẩy lùi đám khí đen đi.
Chưa bao giờ Lê Duệ Bạch thấy khí đen đậm đặc đến vậy, à, hôm nay cô thấy dưới chân những đứa bé kia cũng có khí đen như vậy.
Nghĩ đến đây, Lê Duệ Bạch nhớ ra Từ Chi Ngôn không nhắc tới khí đen vờn quanh người Trương Thiến Thiến và những đứa bé kia.
Lê Duệ Bạch thở dài một hơi: "Hy vọng không có chuyện gì nghiêm trọng."
Sáng sớm hôm sau, cha của Lưu Khải Hàng tới Từ trạch. Lúc Lê Duệ Bạch vào phòng khách, ông ta đang quỳ trên đất cầu xin Từ Chi Ngôn giúp con trai mình.
Hỏi qua Ngộ Triệt, Lê Duệ Bạch mới biết Trương Thiến Thiến không xảy ra chuyện gì, nhưng Lưu Khải Hàng lại xảy ra chuyện.
Đêm qua hắn mơ thấy có một đám trẻ con vây quanh đầu giường mình ca hát. Tỉnh dậy thì không có chuyện gì khác thường nên hắn còn tưởng là mình gặp ác mộng. Thế nhưng bệnh nhân cùng phòng của hắn lại nói với hắn là bảo mấy đứa nhỏ đừng ca hát lúc nửa đêm.
Xốc chăn lên hắn mới thấy trên đệm của mình xuất hiện vô số dấu tay máu.
Trải qua quá nhiều đả kích, tinh thần Lưu Khải Hàng xảy ra vấn đề. Cha Lưu sáng nay mới biết con mình đang nằm viện, vội vàng tới thăm. Đến thì thấy hắn ngồi bên mép giường cúi đầu, ngâm nga một khúc hát ru. Cho dù ông ta hỏi gì Lưu Khải Hàng cũng không phản ứng, không trả lời.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói là bệnh nhân bị đả kích tinh thần quá lớn, kiến nghị người nhà chuyển bệnh nhân tới khoa tâm thần để kiểm tra kĩ hơn.
Cha Lưu làm sao chịu nổi cảnh con mình vào khoa tâm thần, ông ta chỉ có thể tìm tới Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn nói: "Ông biết rõ hắn đã làm những chuyện gì, sao còn phải tới đây?"
Cha Lưu lệ nóng quanh tròng: "Bởi gì hắn là con tôi. Ngài hãy niệm tình tôi tận chức nửa đời ở Từ gia mà xem xét lưu lại huyết mạch đời sau cho Lưu gia."
Từ Chi Ngôn trầm mặc mốt lúc lâu, cuối cùng đồng ý giúp cha Lưu.
Tiễn cha Lưu đi, Ngộ Trừng cảm thán nói: "Thầy thật là một người tốt bụng, mềm lòng."
Nếu Ngộ Trừng không phải con trai, Lê Duệ Bạch nghe lời này cộng thêm biểu tình ái mộ kia của cậu còn tưởng cậu có ý tưởng không an phận với Từ Chi Ngôn.
Buổi chiều, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng theo Từ Chi Ngôn tới khu phố cũ của Giang Nam.
Khu phố cũ này lưu lại rất nhiều kiến trúc thời nhà Thanh, tính ra niện đại cũng đã lâu. Vậy nên có phần sập xệ, nhưng mãi không bị phá bỏ và di dời.
Trong khu phố cũ chằng chịt những con hẻm nhỏ, cực kì phức tạp và rắc rối. Con ngõ nào cũng nhỏ hẹp, độ rộng chỉ đủ cho ba người sóng vai nhau cùng đi, một chiếc xe thì không thể lọt vô nổi.
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng theo sau Từ Chi Ngôn, đi khoảng nửa giờ thì ngừng trước cánh cửa gỗ của một ngôi nhà cũ nát.
Từ Chi Ngôn giơ tay gõ lên cánh cửa, bên trong chẳng có ai đáp lại. Từ Chi Ngôn chắp tay sau lưng đứng chờ, trên mặt không hề có biểu tình nóng vội nào cả, dường như biết rõ bên trong sẽ có người ra mở cửa.
Ước chừng năm phút sau, một cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ ren trắng dài mở cửa.
Tuy Lê Duệ Bạch là con gái nhưng nhìn thấy cảnh này cũng phải sững sờ.
Cô gái kia khoanh tay trước ngực, dựa vào bên cửa nhìn thật kỹ vị khách không mời mà đến. Liếc mắt một vòng, cô ta dừng lại trên người Từ Chi Ngôn.
Tuổi cô ta thoạt nhìn thì cũng xấp xỉ với Từ Chi Ngôn, dáng người có trước có sau, đẹp vô cùng. Mái tóc cô ta đen nhánh, đuôi tóc quăn nếp sóng. Ngoại hình cô ta đậm chất Trung quốc, là một người da vàng mắt nâu, môi căng mọng no đủ. Tô thêm lớp son đỏ thẫm càng tôn lên vẻ đẹp phong tình vạn chủng.
Cô ta nhìn Từ Chi Ngôn, mở miệng nói chuyện, âm thanh có chút quyến rũ: "Đại sư có chuyện gì sao?"
Lê Duệ Bạch ngạc nhiên, từ xưng hô này của cô ta, hẳn cô ta biết rõ thân phận thực sự của Từ Chi Ngôn. Nói không chừng còn biết cả lí do tại sao bọn họ lại tới đây gọi cửa.
Từ Chi Ngôn mặt đối mặt với nữ nhân quyến rũ này nhưng không có bất cứ cảm tình nào, chỉ thấy anh lạnh lùng nói: "Trần Di Như."
Sắc mặt cô gái trầm lại, nói: "Đại sư nghe được tên của tôi từ đâu vậy? Chẳng lẽ đã phải lòng tôi rồi?"
Ngộ Trừng sửng sốt, cảm thấy không khí xung quanh mình bỗng giảm nhiệt trong nháy mắt.
Từ Chi Ngôn nhíu mày: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ nói từng chuyện đã biết, đã làm ra."
Cô gái kia híp mắt, lộ ra ánh nhìn nguy hiểm: "Thứ cho tôi không thể làm theo."
Từ Chi Ngôn cười lạnh một tiếng: "Cô cứ thử xem, xem coi lứa "Âm nữ" của Trần gia các người thời nay có đoạn trong tay cô không."
Lê Duệ Bạch cảm thấy ánh mắt cô gái kia nhìn Từ Chi Ngôn biến đổi, mang theo một chút sợ hãi. Ngay trong khoảnh khắc giằng co cuối cùng, cô ta chấp nhận thua Từ Chi Ngôn. Chỉ thấy cô ta nghiêng người, tránh đường mời: "Vào trong rồi nói."
Lúc đi ngang qua người Trần Di Như, Lê Duệ Bạch ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Bước vào trong, bài trí khác hẳn với cảnh tượng đổ nát sập xệ bên ngoài. Sân vườn sạch sẽ, hoa cỏ mọc thành từng bụi, bài trí vừa tình xảo lại sang trọng, như dùng vật có niên đại lâu.
Lê Duệ Bạch tò mò, không biết "Âm nữ" trong lời Từ Chi Ngôn ban nãy rốt cuộc là gì.
Trần Di Như dẫn bọn họ tiến vào trong phòng, để bọn họ đợi ở đó rồi vào trong buồng lấy một cái hộp gỗ ra.
Cô ta đến ngồi bên cạnh Từ Chi Ngôn, cả người muốn dán sát vào anh, đưa cái hộp qua: "Dại sư, đây là thứ anh muốn tìm."
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng cúi đầu giữ yên lặng. Không hiểu sao bọn họ cảm thấy chuyện này là một chuyện tốt đối với Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn không đưa tay ra nhận, chỉ lãnh đạm nói: "Chắc chứ?"
Sau đó, Lê Duệ Bạch ngửi thấy trong phòng tràn ngập mùi hương cháy xém. Sắc mặt Trần Di Như khó coi, đặt cái hộp lên bàn, tránh xa ra khỏi Từ Chi Ngôn. Mồ hôi lạnh chảy xuống bên tóc mai, ảo nảo cong cong khóe miệng: "Thật chẳng hiểu phong tình gì cả."
Mở nắp hộp gỗ ra, bên trong là một con gối to cỡ bàn tay.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Đây là gì?"
Trần Di Như nhìn cô, thái độ của cô ta khi nhìn Lê Duệ Bạch khác hẳn khi nhìn Từ Chi Ngôn, trong đó dường như còn mang theo một chút địch ý: "Ác quỷ."
Trần Di Như còn nhắc: "Cô nhi viện Thành Tây."
Lê Duệ Bạch chưa từng nghe tới nơi này, nhưng từ phản ứng sửng sốt trên mặt Ngộ Trừng thì nơi đó hẳn chẳng phải chỗ tốt lành gì.
Ngộ Trừng lấy điện thoại ra, gõ vào thanh tìm kiếm mấy từ quan trọng rồi đưa tới cho Lê Duệ Bạch.
"Cô nhi viện Thành Tây, cấm địa số một Giang Nam."
"Viện trưởng giết hại gần một trăm cô nhi một cách tàn nhẫn đến chết, đây chắc chắn là người không có chút nhân tính nào."
"Cô nhi viện Thành tây, một trong ba cấm địa đã được thêm vào danh sách phá bỏ và di dời, sẽ được cải tạo thành khách sạn trong tương lai."
"Vụ giết người trong khách sạn Xuân Phong. Vào rạng sáng hôm nay, một doanh nhận được phát hiện chết trong khách sạn với tình trạng trên người bị chém hàng chục nhát dao và treo cổ trên tầng cao nhất."
"Khách sạn Xuân Phong được xây dựng trên cô nhi viện Thành Tây. Hàng chục án mạng gần đây ở khách sạn có hay không liên quan tới sự việc quỷ ám ở cô nhi viện?"
Có đứa thì trên cổ ịn một vết thắt tím sậm, đôi mắt tụ huyết đỏ ngầu, trên tay toàn là vết dao cắt. Những tiểu quỷ này đều có chung một đặc điểm đó là bọn chúng thoạt nhìn đều bị hại chết. Điều này thật khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi, rốt cuộc loại người chó má gì mới xuống tay với những đứa trẻ ngây thơ vô tội này.
Bọn chúng làm lơ tất cả mọi người trong phòng, há miệng cắn từng phát xuống người Lưu Khải Hàng.
Lưu Khải Hàng thống khổ nằm cuộn trên mặt đất không ngừng giãy giụa cầu cứu: "Thiện Hạnh tiên sinh, cứu tôi, cứu tôi với."
Từ Chi Ngôn nhíu mày nói: "Tử ngộ ứng vô hữu, tùy ngộ nhi trục lưu, đi!"
Đám tiểu quỷ đó một lần nữa nhìn về phía Từ Chi Ngôn, nhưng lần này bọn chúng không nhe răng nanh trong miệng ra mà có chút sợ hãi. Chúng dần rời khỏi thân thể Lưu Khải Hàng, chạy tán loạn khắp nơi, biến mất sau bức tường.
Trên người Lưu Khải Hàng xuất hiện rất nhiều dấu răng, máu chảy khắp nơi, nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Trương Thiến Thiến bị dọa, ngồi cuộn tròn trong góc tường, biểu tình hoảng hốt.
Từ Chi Ngôn tới bên cạnh người Lưu Khải Hàng ngồi xổm xuống, dò xét vết thương trên người hắn.
Lê Duệ Bạch chỉ thấy tay anh đặt lên vết thương trên người Lưu Khải Hàng một lát, say đó có một làn khói đen bay ra từ miệng vết thương.
Từ Chi Ngôn đứng lên: "Gọi xe cứu thương."
Trương Thiến Thiến thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, Lưu Khải Hàng thì được đưa đến bệnh viện.
Trên đường trở về, Lê Duệ Bạch không nhịn được hỏi: "Những đứa bé kia làm sao mà chết vậy thầy?"
Từ Chi Ngôn nhắm mắt lại, hai tay đặt trên đầu gối đan chéo nhau, nhàn nhạt nói: "Bị người giết hại."
"Những đứa trẻ đó có quan hệ với Trương Thiến Thiến và Lưu Khải Hàng sao?" Ngộ Trừng hỏi.
"Không." Từ Chi Ngôn trả lời như vậy khiến cả hai người đều thắc mắc. Nếu không có quan hệ gì, vậy tại sao những tiểu quỷ đó lại đột nhiên xuất hiện trả thù Lưu Khải Hàng?
Từ Chi Ngôn lúc này mới nói thêm: "Những đứa trẻ đó có quan hệ với đứa trẻ trong bụng Trương Thiến Thiến."
Nghe thế, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng sững sờ. Muốn hỏi tới cùng nhưng thấy biểu tình Từ Chi Ngôn có chút mệt mỏi nên bọn họ chỉ có thể im lặng.
Lúc về tới Từ trạch thì trời đã nhá nhem tối. Đầu tiên Lê Duệ Bạch tới thăm Từ Minh Sương trước.
Từ Minh Sương ốm đã hơn một tuần, tuy Từ Minh Sương nói với bọn họ là cảm lạnh đôi chút, nhưng bệnh trạng lại kéo dài mãi không thấy tốt lên.
Lê Duệ Bạch vừa tới gần chỗ ở của Từ Minh Sương đã nghe thấy tiếng ho khan.
Đến trước cửa phòng Từ Minh Sương, Lê Duệ Bạch bỗng nghe thấy âm thanh "rào rào" như có côn trùng bò trên tường. Cô dựa theo hướng âm thanh truyền tới, phát hiện ven tường có rất nhiều rết. Con nào con nấy to dài đen bóng, vặn vẹo bò trên mặt đất.
"Đang làm gì vậy?" Đột nhiên tiếng Từ Chi Ngôn cất lên khiến Lê Duệ Bạch giật nảy mình.
Những con rết kia như biết được sự tồn tại của cô, ùn ùn kéo tới chỗ cô.
May mà có Từ Chi Ngôn túm tay kéo lại không thì cô đã bị mấy con rết đó bám lên người.
"Tiên sinh." Lê Duệ Bạch nói: "Nhiều rết quá."
Từ Chi Ngôn cầm một hộp thuốc nhỏ, không có bất cứ biểu cảm nào đối với lời Lê Duệ Bạch nói, có lẽ đã sớm biết ở đây đầy rẫy rết.
Anh nói: "Mấy ngày gần đây không nên tới đây, mấy con rết này có kịch độc. Trời không còn sớm nữa, mau về phòng đi."
Lê Duệ Bạch tính hỏi thêm nhưng trong phòng lại phát ra tiếng ho khan nặng nề của Từ Minh Sương. Lần đầu tiên Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn có biểu hiện bất đắc dĩ trên mặt, anh nói: "Về trước đi. Chuyện của Từ Minh Sương sau này tôi sẽ nói với em."
"Vâng." Lê Duệ Bạch gật đầu, chào Từ Chi Ngôn rồi rời đi.
Đi được vài bước, Lê Duệ Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, nhịn không được quay lại nhìn. Bên trong phòng dày đặc khí đen, bên dưới là một đám khí trắng liên tục dâng lên đẩy lùi đám khí đen đi.
Chưa bao giờ Lê Duệ Bạch thấy khí đen đậm đặc đến vậy, à, hôm nay cô thấy dưới chân những đứa bé kia cũng có khí đen như vậy.
Nghĩ đến đây, Lê Duệ Bạch nhớ ra Từ Chi Ngôn không nhắc tới khí đen vờn quanh người Trương Thiến Thiến và những đứa bé kia.
Lê Duệ Bạch thở dài một hơi: "Hy vọng không có chuyện gì nghiêm trọng."
Sáng sớm hôm sau, cha của Lưu Khải Hàng tới Từ trạch. Lúc Lê Duệ Bạch vào phòng khách, ông ta đang quỳ trên đất cầu xin Từ Chi Ngôn giúp con trai mình.
Hỏi qua Ngộ Triệt, Lê Duệ Bạch mới biết Trương Thiến Thiến không xảy ra chuyện gì, nhưng Lưu Khải Hàng lại xảy ra chuyện.
Đêm qua hắn mơ thấy có một đám trẻ con vây quanh đầu giường mình ca hát. Tỉnh dậy thì không có chuyện gì khác thường nên hắn còn tưởng là mình gặp ác mộng. Thế nhưng bệnh nhân cùng phòng của hắn lại nói với hắn là bảo mấy đứa nhỏ đừng ca hát lúc nửa đêm.
Xốc chăn lên hắn mới thấy trên đệm của mình xuất hiện vô số dấu tay máu.
Trải qua quá nhiều đả kích, tinh thần Lưu Khải Hàng xảy ra vấn đề. Cha Lưu sáng nay mới biết con mình đang nằm viện, vội vàng tới thăm. Đến thì thấy hắn ngồi bên mép giường cúi đầu, ngâm nga một khúc hát ru. Cho dù ông ta hỏi gì Lưu Khải Hàng cũng không phản ứng, không trả lời.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói là bệnh nhân bị đả kích tinh thần quá lớn, kiến nghị người nhà chuyển bệnh nhân tới khoa tâm thần để kiểm tra kĩ hơn.
Cha Lưu làm sao chịu nổi cảnh con mình vào khoa tâm thần, ông ta chỉ có thể tìm tới Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn nói: "Ông biết rõ hắn đã làm những chuyện gì, sao còn phải tới đây?"
Cha Lưu lệ nóng quanh tròng: "Bởi gì hắn là con tôi. Ngài hãy niệm tình tôi tận chức nửa đời ở Từ gia mà xem xét lưu lại huyết mạch đời sau cho Lưu gia."
Từ Chi Ngôn trầm mặc mốt lúc lâu, cuối cùng đồng ý giúp cha Lưu.
Tiễn cha Lưu đi, Ngộ Trừng cảm thán nói: "Thầy thật là một người tốt bụng, mềm lòng."
Nếu Ngộ Trừng không phải con trai, Lê Duệ Bạch nghe lời này cộng thêm biểu tình ái mộ kia của cậu còn tưởng cậu có ý tưởng không an phận với Từ Chi Ngôn.
Buổi chiều, Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng theo Từ Chi Ngôn tới khu phố cũ của Giang Nam.
Khu phố cũ này lưu lại rất nhiều kiến trúc thời nhà Thanh, tính ra niện đại cũng đã lâu. Vậy nên có phần sập xệ, nhưng mãi không bị phá bỏ và di dời.
Trong khu phố cũ chằng chịt những con hẻm nhỏ, cực kì phức tạp và rắc rối. Con ngõ nào cũng nhỏ hẹp, độ rộng chỉ đủ cho ba người sóng vai nhau cùng đi, một chiếc xe thì không thể lọt vô nổi.
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng theo sau Từ Chi Ngôn, đi khoảng nửa giờ thì ngừng trước cánh cửa gỗ của một ngôi nhà cũ nát.
Từ Chi Ngôn giơ tay gõ lên cánh cửa, bên trong chẳng có ai đáp lại. Từ Chi Ngôn chắp tay sau lưng đứng chờ, trên mặt không hề có biểu tình nóng vội nào cả, dường như biết rõ bên trong sẽ có người ra mở cửa.
Ước chừng năm phút sau, một cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ ren trắng dài mở cửa.
Tuy Lê Duệ Bạch là con gái nhưng nhìn thấy cảnh này cũng phải sững sờ.
Cô gái kia khoanh tay trước ngực, dựa vào bên cửa nhìn thật kỹ vị khách không mời mà đến. Liếc mắt một vòng, cô ta dừng lại trên người Từ Chi Ngôn.
Tuổi cô ta thoạt nhìn thì cũng xấp xỉ với Từ Chi Ngôn, dáng người có trước có sau, đẹp vô cùng. Mái tóc cô ta đen nhánh, đuôi tóc quăn nếp sóng. Ngoại hình cô ta đậm chất Trung quốc, là một người da vàng mắt nâu, môi căng mọng no đủ. Tô thêm lớp son đỏ thẫm càng tôn lên vẻ đẹp phong tình vạn chủng.
Cô ta nhìn Từ Chi Ngôn, mở miệng nói chuyện, âm thanh có chút quyến rũ: "Đại sư có chuyện gì sao?"
Lê Duệ Bạch ngạc nhiên, từ xưng hô này của cô ta, hẳn cô ta biết rõ thân phận thực sự của Từ Chi Ngôn. Nói không chừng còn biết cả lí do tại sao bọn họ lại tới đây gọi cửa.
Từ Chi Ngôn mặt đối mặt với nữ nhân quyến rũ này nhưng không có bất cứ cảm tình nào, chỉ thấy anh lạnh lùng nói: "Trần Di Như."
Sắc mặt cô gái trầm lại, nói: "Đại sư nghe được tên của tôi từ đâu vậy? Chẳng lẽ đã phải lòng tôi rồi?"
Ngộ Trừng sửng sốt, cảm thấy không khí xung quanh mình bỗng giảm nhiệt trong nháy mắt.
Từ Chi Ngôn nhíu mày: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ nói từng chuyện đã biết, đã làm ra."
Cô gái kia híp mắt, lộ ra ánh nhìn nguy hiểm: "Thứ cho tôi không thể làm theo."
Từ Chi Ngôn cười lạnh một tiếng: "Cô cứ thử xem, xem coi lứa "Âm nữ" của Trần gia các người thời nay có đoạn trong tay cô không."
Lê Duệ Bạch cảm thấy ánh mắt cô gái kia nhìn Từ Chi Ngôn biến đổi, mang theo một chút sợ hãi. Ngay trong khoảnh khắc giằng co cuối cùng, cô ta chấp nhận thua Từ Chi Ngôn. Chỉ thấy cô ta nghiêng người, tránh đường mời: "Vào trong rồi nói."
Lúc đi ngang qua người Trần Di Như, Lê Duệ Bạch ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Bước vào trong, bài trí khác hẳn với cảnh tượng đổ nát sập xệ bên ngoài. Sân vườn sạch sẽ, hoa cỏ mọc thành từng bụi, bài trí vừa tình xảo lại sang trọng, như dùng vật có niên đại lâu.
Lê Duệ Bạch tò mò, không biết "Âm nữ" trong lời Từ Chi Ngôn ban nãy rốt cuộc là gì.
Trần Di Như dẫn bọn họ tiến vào trong phòng, để bọn họ đợi ở đó rồi vào trong buồng lấy một cái hộp gỗ ra.
Cô ta đến ngồi bên cạnh Từ Chi Ngôn, cả người muốn dán sát vào anh, đưa cái hộp qua: "Dại sư, đây là thứ anh muốn tìm."
Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng cúi đầu giữ yên lặng. Không hiểu sao bọn họ cảm thấy chuyện này là một chuyện tốt đối với Từ Chi Ngôn.
Từ Chi Ngôn không đưa tay ra nhận, chỉ lãnh đạm nói: "Chắc chứ?"
Sau đó, Lê Duệ Bạch ngửi thấy trong phòng tràn ngập mùi hương cháy xém. Sắc mặt Trần Di Như khó coi, đặt cái hộp lên bàn, tránh xa ra khỏi Từ Chi Ngôn. Mồ hôi lạnh chảy xuống bên tóc mai, ảo nảo cong cong khóe miệng: "Thật chẳng hiểu phong tình gì cả."
Mở nắp hộp gỗ ra, bên trong là một con gối to cỡ bàn tay.
Lê Duệ Bạch hỏi: "Đây là gì?"
Trần Di Như nhìn cô, thái độ của cô ta khi nhìn Lê Duệ Bạch khác hẳn khi nhìn Từ Chi Ngôn, trong đó dường như còn mang theo một chút địch ý: "Ác quỷ."
Trần Di Như còn nhắc: "Cô nhi viện Thành Tây."
Lê Duệ Bạch chưa từng nghe tới nơi này, nhưng từ phản ứng sửng sốt trên mặt Ngộ Trừng thì nơi đó hẳn chẳng phải chỗ tốt lành gì.
Ngộ Trừng lấy điện thoại ra, gõ vào thanh tìm kiếm mấy từ quan trọng rồi đưa tới cho Lê Duệ Bạch.
"Cô nhi viện Thành Tây, cấm địa số một Giang Nam."
"Viện trưởng giết hại gần một trăm cô nhi một cách tàn nhẫn đến chết, đây chắc chắn là người không có chút nhân tính nào."
"Cô nhi viện Thành tây, một trong ba cấm địa đã được thêm vào danh sách phá bỏ và di dời, sẽ được cải tạo thành khách sạn trong tương lai."
"Vụ giết người trong khách sạn Xuân Phong. Vào rạng sáng hôm nay, một doanh nhận được phát hiện chết trong khách sạn với tình trạng trên người bị chém hàng chục nhát dao và treo cổ trên tầng cao nhất."
"Khách sạn Xuân Phong được xây dựng trên cô nhi viện Thành Tây. Hàng chục án mạng gần đây ở khách sạn có hay không liên quan tới sự việc quỷ ám ở cô nhi viện?"