Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ
Chương 16: Thiếu Nữ Chết Đuối
"Cứu tôi, cứu tôi với." Ngộ Trừng kêu to.
Lý Tri Mệnh tới bên cạnh, dùng chân đá văng thi thể nện trên người cậu ra, vươn tay túm cậu dậy từ trên đất.
"Tiên sinh, thi thể kia bị sao vậy?" Lê Duệ Bạch hỏi.
Từ Chi Ngôn nhìn lướt qua mặt sông phẳng lặng kia, nói: "Bọn họ rớt xuống sông chết đuối, nhưng được dịch nhầy quanh thân hắc giao long giữ cho không bị thối rữa."
"Nhưng sao họ lại nhảy lên thế?" Ngộ Trừng nghĩ lại vẫn còn sợ, mấy thi thể kia đột nhiên vùng dậy làm cậu sợ tá hỏa.
Lý Tri Mệnh nói: "Giao long nổi giận, đó là do bị nhốt nhiều năm, ai mà như vậy hẳn cũng sẽ thế."
"Bên này có một cái cửa động." Ngộ Tịnh từ một bên bước tới nói.
Lê Duệ Bạch nhìn theo hướng Ngộ Tịnh, chân cô cứ muốn đi về phía đó. Không hiểu sao cô cảm thấy bên tai có người nói nhỏ, thanh âm cực kì quái dị. Nhưng không giống với âm thanh trong tang lẽ của cha thông trưởng trước kia.
Bỗng nhiên, Từ Chi Ngôn nắm lấy cổ tay cô. Sau đó Lê Duệ Bạch cảm thấy một luồng khí lạnh từ cổ tay tràn vào bên trong cơ thể, mấy âm thanh đó liền biến mất.
"Theo tôi." Từ Chi Ngôn buông tay.
Tiến vào cửa động Ngộ Tịnh vừa chỉ, bọn họ ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
Lý Tri Mệnh nói: "Đây chắc là nơi dưỡng thi."
Đi sâu vào bên trong, bọn họ thấy có nhiều giá gỗ, bên trên để bình gốm sứ nhiều màu.
Ngộ Tịnh mở ra, ở trong là máu loãng đã được pha chế: "Anh quỷ."
Xung quanh có rất nhiều quan tài làm bằng gỗ, bên trong đều là những thi thể khô héo giống với quan tài ở giếng cổ, chỉ là không có anh quỷ.
Lê Duệ Bạch phát hiện có một quan tài màu đỏ đặt ở phía tây gần nhất. Trên quan tài màu đỏ còn có một cái giá gỗ, đặt một con anh quỷ.
Cô quay đầu lại nhìn kĩ hơn, thấy đôi mắt của anh quỷ dường như hơi đỏ.
"Tiên sinh, ở đây có một cái quan tài màu đỏ." Lê Duệ Bạch nói.
Từ Chi Ngôn đi qua, giơ tay sờ lên cỗ quan tài, lúc sau nói: "Quan tài này được người ta dùng máu người làm ra."
Lý Tri Mệnh thở dài thườn thượt: "Chắc là máu của những thí sinh dự thi."
Lúc trước, những thi thể vớt lên từ giếng cổ đều trắng bệch, giờ mới hiểu chuyện này không phải do bị ngâm lâu trong trước.
Từ Chi Ngôn thu tay lại, nói: "Mở quan tài ra xem."
Ngộ Tịnh nghe vậy tiến lên, cùng với Lý Tri Mênh đẩy nắp quan tài ra.
Bên trong có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy đỏ, ngoại trừ gương mặt có chút tái nhợt, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào của một xác chết.
Lý Tri Mệnh nhíu mày, cảm thấy cô gái trẻ trong quan tài này nhìn có chút quen mắt. Dường như ông đã từng nghe ai đó nhắc qua, nhưng bởi vì không thường xuyên về tộc nên không nhớ, cũng không khắc sâu trong ấn tượng.
Hai tộc nhân vừa rồi bị mấy thi thể dọa cho hôn mê, giờ vẫn đang còn ở bên ngoài, không thể gọi họ vào phân biệt.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó có một người trẻ tuổi, quần áo rác rưới bước vào.
"Các người là ai?" Hắn ta kích động chất vấn.
Lê Duệ Bạch thấy sắc mặt người này vừa trắng vừa xanh, giữa mày có khí đen dày đặc, nói với họ một câu đã không nhịn được mà ho khan.
Từ Chi Ngôn nói: "Mọi chuyện đều do cậu làm?"
Cậu ta không trả lời vấn đề Từ Chi Ngôn hỏi, chỉ sốt sắng hét lên vọt tới phía quan tài màu đỏ. Cậu ta đậy nắp quan tài lại rồi ôm lấy nó vừa khóc vừa cười.
Lý Tri Mệnh nói: "Cậu có quan hệ gì với cô gái này? Sao lại giữ xác cô ấy? Lại còn nuôi dưỡng nhiều thi và anh quỷ, sao cậu muốn hại Lý thị?"
Người thanh niên kia nghe được Lý thị thì đột nhiên cảm xúc như bùng lên, quát: "Bởi vì họ đáng chết. Bọn họ hại chết Linh Lan. Chính tay bọn họ trói Linh Lan vào cục đá ném xuống sông. Bọn họ là kẻ giết người."
Anh quỷ trên giá gỗ bỗng rung lên liên hồi.
Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Những thí sinh dự thi kia thì sao? Bọn họ với cậu không oán không hận, sao lại giết họ?"
Thanh niên kia dường như không biết Từ Chi Ngôn đang nói gì, chỉ lặp đi lặp lại: "Bọn họ đáng chết. Là bọn họ đáng chết. Tôi muốn bọn họ chôn cùng Linh Lan."
Mấy thi sinh kia vậy mà chẳng hiểu mình chết vì lí do gì.
"Các người cũng đáng chết. Các người cũng phải chôn cùng Linh Lan." Cậu ta hung tợn gằn giọng với Từ Chi Ngôn.
Cậu ta ngồi xếp bằng bên quan tài, trong miệng niệm chú. Mấy khối thi thể khô quắt trong quan tài phá nắp bò ra ngoài.
Anh quỷ từ trên giá gỗ lăn xuống, bay về phía bọn họ đánh úp.
Từ Chi Ngôn khẽ thở dài: "Cần gì phải thế.
Rồi anh gỡ vòng ngọc châu trên tay xuống, niệm kinh phật, mấy cái thi khô kia dừng động tác. Trong anh quỷ tỏa ra từng đợt khí đen, phiêu tán trong không trung, truyền tới mùi cháy khét.
Thanh niên kia phun ra một ngụm máu tươi. Lý Tri Mệnh ở gần cậu ta nhất, may mà nhanh chân, nếu không đã bị tắm máu.
Thấy anh quỷ trên quan tài màu đỏ đã mất đi oán khí, cậu ta như phát điên cầm lấy nó. Chộp lấy con dao cắt tay mình, để máu tưới lên anh quỷ.
Từ Chi Ngôn nói: "Vô dụng thôi. Cô ấy đã chuyển thế đầu thai rồi."
Cậu ta nghe vậy ngẩng đầu, hốc mắt chứa đầu nước: "Không thể nào. Bọn tôi đã hứa cả đời bên nhau, cô ấy không thể nào bỏ tôi lại một mình. Không thể nào..."
Cậu ra nghẹn lại, mở to hai mắt ngã xuống vũng máu tươi.
Ngộ Tịnh vừa định bước tới thì nghe Từ Chi Ngôn nói: "Hết cách rồi. Dương thọ của cậu ta đã cạn."
Đột nhiên, hắc giao long dưới lòng sông truyền ra một tiếng gào rống bi thương, như là đau xót cho cái chết của thanh niên kia.
Lê Duệ Bạch quyết tâm, bước tới đặt tay lên quan tài màu đỏ.
Trước mắt xuất hiện một thiếu nữ với nụ cười xán lạn. Cô ấy mặc trang phục Lý thị, còng một gùi dược thảo. Gặp được Hạ Bình, ngời tới vùng Điền Nam, Vân Nam để nghiên cứu về Lý thị.
Bọn họ vi phạm vào quy định của Lý thị, dũng cảm nhiệt thành yêu nhau. Linh Lan biết rõ người trong tộc sẽ không đồng ý cô gả cho một người ngoại tộc. Vì thế cô quyết định trốn theo Hạ Bình.
Nhưng cha mẹ cô biết được chuyện này, nói với đại tộc trưởng.
Bởi vì Linh Lan phản kháng dữ dội, bọn họ cảm thấy sẽ gây ảnh hưởng lớn tới con cháu sau này của Lý thị nên thực thi tộc quy với cô. Cột cô vào một cục đá lớn rồi thả xuống sông.
Mà Hạ Bình chờ mãi không thấy Linh Lan tới nên đến Lý thị tìm kiếm. Nào ngờ đâu bị tộc trưởng bắt được. Sau khi chạy trốn, vì để tránh né người Lý thị đuổi giết nên cậu ta trốn vào cấm địa.
Trốn trong đó vài ngày, lúc cậu ta cho rằng mình sắp chết đến nơi thì trước mặt bỗng xuất hiện hình ảnh của Linh Lan. Cậu đuổi theo cô mãi, tới trước Khóa Long Tỉnh, Linh Lan nằm trên mặt đất đã tắt thở từ lâu.
Lê Duệ Bạch mở bừng hai mắt, thu tay lại. Lần đầu tiên trong lòng cô xuất hiện cảm giác khó chịu như vậy. Cô nói chuyện này cho mọi người, cô cảm thấy hai người chết oan uổng này đáng được nhớ tới.
Lý Tri Mệnh cười lạnh một tiếng: "Tôi biết ngay. Chắc chăn mấy lão già cổ hủ kia không thoát được có liên quan."
Trước khi ra khỏi chỗ này, Từ Chi Ngôn đột nhiên nói: "Mọi người đi trước đi."
Tuy không biết anh muốn làm gì nhưng quyết định của Từ Chi Ngôn không ai dám nghi vấn gì. Vậy nên mặc dù trong lòng lo lắn nhưng bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh. Kéo theo hai tên tộc nhân hôn mê bất tỉnh kia ra khỏi cấm địa.
Một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, tâm tình mọi người không khỏi phức tạp, nhìn mấy vị lão nhân thoạt nhìn trông có vẻ hiền lành này.
Không biết là nên trách bọn họ hay là nên trách tổ tiên bọn họ sáng lập ra cái quy củ phong bế này.
Bỗng trên núi lăn xuống mấy hòn đá.
Từ Chi Ngôn từ trong cửa đá đi ra. Lê Duệ Bạch thấy cả người anh ướt đãm, không khỏi nhớ tới tiếng nước mình nghe thấy trước khi rời đi.
Tay của anh đang nhỏ máu.
Ra khỏi hang, cửa đá sau lưng Từ Chi Ngôn còn chưa đóng. Bọn họ có thể nhìn thấy hang đá dần dần sụp đổ, biến thành một bãi phế tích.
Cửa đá đóng lại, giống như giấu sự vô tri của Lý thị vào bên trong.
Đại tộc trưởng hoảng loạn nhìn tình cảnh phát sinh trước mắt, nôn nóng chất vấn Từ Chi Ngôn: "Các người đã làm gì trong đó? Khoa Long Tỉnh của tộc ta, Thần Long của tộc ta!"
Dứt lời, đại tộc trưởng và các tộc nhân khác quỳ sụp trên mặt đất, liên tiếp dập đầu về phía cửa đá.
Từ Chi Ngôn lạnh lùng nói: "Lần này người chết vốn phải là các người. Nhưng các thí sinh dự thi kia thế mạng cho các người. Sai lầm của các người thì phải tự mình trả một cái giá đắt."
Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, đại tộc trưởng vẫn còn quỳ trên mặt đát, không ngừng cầu xin thần long tha thứ.
So với sự điên cuồng của Hạ Bình, sự ngu dốt vô tri của bọn họ còn đáng sợ hơn.