Tiên Quốc Đại Đế
Chương 993: Thức Tỉnh
Xoẹt!
Trong thời điểm Bách Ế cố gắng cuốn bức tranh, hắn đã nhanh chóng phá huỷ phần lớn ký ức.
- Bách Ế, ngươi nên lãnh khốc một chút, không nên quan tâm tới sự sống chết của bọn họ, không nên để ý tới những tình cảm này. Chúng có liên quan gì tới ngươi? Có liên quan gì tới ngươi? Ngươi chỉ cần người yêu, người thân là đủ rồi. Vậy là đủ rồi!
Người mặc áo bào đen kêu to.
- Không!
Bách Ế khóc lóc cố gắng giằng lại, thu thập những ký ức trân quý này.
Xoẹt!
Lại một mảng lớn ký ức nữa bị xé bỏ.
- Bách Ế, ngươi không cần có tình, không cần bằng hữu. Ngươi chỉ cần điều ngươi muốn. Chỉ cần tất cả phải phục vụ ngươi, tất cả phải nỗ lực vì ngươi. Chỉ có như vậy ngươi mới không phải hối hận. Chỉ có như vậy ngươi mới không phải hối hận!
Người mặc áo bào đen gào thét.
Xoẹt!
Gần một nửa bức tranh đã bị người mặc áo bào đen hoàn toàn xé bỏ.
Bách Ế ôm một nửa còn lại, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hắn mới vừa chạy được hai bước, quay đầu nhìn thấy một bức tranh khác. Đó chính là bức chân dung một nhà ba người đã che khuất ký ức lúc trước.
Bách Nghiệp, Nhược Vân, và hài tử Bách Ế.
Bách Ế cắn cắn môi, một tay ôm ký ức tình cảm, một tay cầm lấy bức chân dung một nhà ba người, nhanh chóng chạy về phía trong bóng tối.
- Chạy? Ngươi không chạy thoát được đâu. Ha ha ha ha!
Người mặc áo bào đen cười to.
Loáng một cái, thân hình người mặc áo bào đen thậm chí bay lên, phóng về phía trong bóng tối, đuổi theo Bách Ế.
Quỷ Cốc Tử đuổi theo, nhưng hắn không thể đuổi kịp.
Trong bóng tối, Bách Ế nhanh chóng chạy trốn. Người mặc áo bào đen bay ở phía sau.
- Ta đã nhìn thấy ngươi. Bách Ế, Tiểu Bách Ế, đưa những ký ức này cho ta, để ta tiêu hủy hoàn toàn, để ta kéo ngươi về phía địa ngục!
Người mặc áo bào đen càn rỡ kêu lên.
- Không, không. những ký ức này, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi. Sẽ không bao giờ!
Bách Ế vừa chạy, vừa sợ hãi kêu lên.
- Ngươi trốn không thoát đâu. Trốn không thoát đâu. Những năm qua không phải đều bị ta xóa đi sao? Không phải đều bị ta tiêu hủy sao? Chỉ còn lại một chút, chỉ còn lại một chút đó thôi. Cho ta, cho ta đi!
Người mặc áo bào đen nhanh chóng đuổi theo.
Bách Ế hốt hoảng chạy trốn.
Nhưng người mặc áo bào đen đuổi theo phía sau dường như càng ngày càng gần.
Cũng không biết hắn đã chạy bao lâu.
- Ha ha!
Người mặc áo bào đen cười to một tiếng, đột nhiên đã xuất hiện ở trước mặt Bách Ế. Hắn giơ tay đã nắm được bức tranh trong tay Bách Ế.
- Ngươi trốn không thoát, trốn không thoát đâu!
Người mặc áo bào đen đắc ý kêu.
- Không, ta không thể cho ngươi. Đây là vật quý giá nhất của ta. Ngươi là tên ác ma, ngươi là ác ma!
Bách Ế khóc kêu lên.
- Khóc cũng vô dụng. Ta thật sự là ác ma, là ác ma cả đời ngươi, nhưng ngươi không muốn từ bỏ ta. Ban đầu ngươi có thể lựa chọn những ký ức tuyệt vời nhất này để suy yếu lực lượng của ta. Nhưng ngươi không làm được. Ngươi ngồi xem ta từng ngày từng ngày lớn mạnh. Ngươi vẫn không nỡ lòng bỏ từ ta! Vậy hãy để cho ta hoàn toàn phá huỷ những ký ức tuyệt vời này của ngươi, hoàn toàn phá huỷ đi!
Người mặc áo bào đen hét lớn.
- Ta không muốn, ta không làm được!
Bách Ế gào khóc.
- Không làm được? Vậy ngươi hãy từ bỏ những ký ức này đi, từ bỏ những tình cảm này đi. Ngươi hãy cho ta, để ta tiêu hủy chúng, kéo ngươi cũng ngã vào địa ngục!
Người mặc áo bào đen kêu to.
Nơi hai người đang đứng đột nhiên biến thành một vực sâu vạn trượng. Phía dưới vực sâu có vô số ác quỷ đang rít gào. Hai người đang đứng ở bên trên một tảng đá bay. Chỉ cần có chút bất cẩn sẽ ngã vào vực sâu vạn quỷ.
- Không, không, ta không quên được ngươi!
Bách Ế gào khóc.
- Cho ta, không quên được ta vậy cho ta trí nhớ của ngươi, cho ta những tình cảm này, để ta xóa đi phần ký ức này, để ta phá huỷ cuộc sống của ngươi. Hãy theo ta đồng thời ngã vào địa ngục!
Người mặc áo bào đen lôi cuốn ký ức kêu lên.
Tiếng khóc của Bách Ế càng lúc càng lớn.
- Phụ thân, không cần!
Bách Ế khóc lớn.
Gió to thổi qua, làm lật chiếc mũ chùm đầu của người mặc áo bào lên. Không ngờ nó lại có hình dạng của Bách Nghiệp.
Thật không ngờ lực lượng tà ác trong lòng Bách Ế, người mặc áo bào đen này lại là Bách Nghiệp. Trước khi chết Bách Nghiệp còn lưu lại một phần bóng tối trong tâm hồn của Bách Ế.
- Đó là thứ tình cảm vô dụng, đó là hữu tình vô dụng, đó là bằng hữu vô dụng. Ngươi giữ chúng lại có tác dụng gì? Cho ta, để ta kéo ngươi cùng xuống địa ngục, để ta kéo ngươi xuống theo ta!
Khuôn mặt Bách Nghiệp dữ tợn kéo cuốn ký ức kia.
- Phụ thân, dừng tay!
Bách Ế khóc hét lớn một tiếng.
Hai cha con lôi kéo phần ký ức kia. Bách Ế không nhịn được, nước mắt tuôn ra. Một cảm giác không muốn mãnh liệt khiến toàn thân Bách Ế run rẩy sợ hãi.
Trong tay, hắn giữ chặt bức họa một nhà ba người lúc đầu.
Bách Nghiệp ôm Nhược Vân đầy hạnh phúc. Trên bả vai khiêng Bách Ế còn bé. Chân dung của một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Nước mắt Bách Ế không ngừng tuôn rơi. Hắn không muốn cho đi tình cảm khó có thể quên lãng này. Toàn thân hắn sợ hãi run rẩy, trong lòng bi thương, đau như dao cắt.
Mắt nhìn chân dung không muốn bỏ, nhìn ký ức không muốn bỏ đang bị phụ thân kéo, Bách Ế bi thương không lời nào có thể diễn tả được.
- Thật có lỗi. Con chỉ có thể rời khỏi phụ thân!
Bách Ế khóc nói.
Nói xong, bàn tay đang cầm chân dung nhẹ nhàng buông lỏng.
Bức chân dung một nhà ba người, chậm rãi rơi xuống vực sâu, rơi xuống địa ngục với vạn quỷ rít gào.
- Phụ thân, mẫu thân!
Bách Ế nhìn bức chân dung rơi xuống, miệng không ngừng gào thét khóc.
Ầm!
Vạn quỷ rít gào lập tức xé bức họa kia làm từng mảnh.
Bàn tay của Bách Nghiệp người mặc áo bào đen kia cũng từ từ buông lỏng cuốn ký ức của Bách Ế.
Hắn đưa mắt nhìn Bách Ế, sau đó rơi vào trong địa ngục phía dưới.
Thời khắc hắn rơi xuống, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Bách Ế đang đứng phía trên tảng đã bay.
Bách Ế ôm phần ký ức tình cảm hiếm hoi còn sót lại, nhìn Bách Nghiệp rơi vào vực sâu, rơi vào trong vạn quỷ.
Giờ phút này, Bách Ế đưa ra quyết định từ bỏ cổ lực lượng tà ác này, từ bỏ bóng tối vẫn tồn tại trong lòng, từ bỏ hạt giống u âm mà phụ thân lưu lại trong lòng mình trước khi chết.
Nhưng lựa chọn từ bỏ bóng tối này lại khiến hắn cực kỳ đau xót.
- Phụ thân, mẫu thân, phụ thân, mẫu thân!
Bách Ế nằm nhoài bên trên tảng đá bay, gào khóc.
Ầm!
Bách Nghiệp rơi vào vực sâu, lập tức bị vạn quỷ xé làm từng mảnh.
Phần u ám trong lòng Bách Ế, kẽ hở trong lòng rốt cuộc đã được tiêu trừ. Nhưng phần tiêu trừ này lại kèm theo vô số đau khổ.
Bởi vì u ám trong lòng biến mất, tất cả thế giới mộng cảnh có bạch quang chiếu khắp, chói lọi.
Tất cả xem ra rất hoàn mỹ, mộng cảnh giống như thiên đường.
Vực sâu đã biến mất. Vị trí Bách Ế đang đứng hóa thành một thảo nguyên nở đầy hoa.
Chỉ có Bách Ế vẫn ôm phần ký ức kia, bi thương khóc lớn.
Phía xa, Quỷ Cốc Tử cũng chậm rãi đi tới.
Tại thời khắc hai người gặp lại nhau, mộng cảnh đột nhiên có vô số tia sáng phát ra chói mắt. Sáng tới mức không nhìn thấy được cái gì. Mộng cảnh biến mất, hai người thức tỉnh.
Trong thời điểm Bách Ế cố gắng cuốn bức tranh, hắn đã nhanh chóng phá huỷ phần lớn ký ức.
- Bách Ế, ngươi nên lãnh khốc một chút, không nên quan tâm tới sự sống chết của bọn họ, không nên để ý tới những tình cảm này. Chúng có liên quan gì tới ngươi? Có liên quan gì tới ngươi? Ngươi chỉ cần người yêu, người thân là đủ rồi. Vậy là đủ rồi!
Người mặc áo bào đen kêu to.
- Không!
Bách Ế khóc lóc cố gắng giằng lại, thu thập những ký ức trân quý này.
Xoẹt!
Lại một mảng lớn ký ức nữa bị xé bỏ.
- Bách Ế, ngươi không cần có tình, không cần bằng hữu. Ngươi chỉ cần điều ngươi muốn. Chỉ cần tất cả phải phục vụ ngươi, tất cả phải nỗ lực vì ngươi. Chỉ có như vậy ngươi mới không phải hối hận. Chỉ có như vậy ngươi mới không phải hối hận!
Người mặc áo bào đen gào thét.
Xoẹt!
Gần một nửa bức tranh đã bị người mặc áo bào đen hoàn toàn xé bỏ.
Bách Ế ôm một nửa còn lại, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng hắn mới vừa chạy được hai bước, quay đầu nhìn thấy một bức tranh khác. Đó chính là bức chân dung một nhà ba người đã che khuất ký ức lúc trước.
Bách Nghiệp, Nhược Vân, và hài tử Bách Ế.
Bách Ế cắn cắn môi, một tay ôm ký ức tình cảm, một tay cầm lấy bức chân dung một nhà ba người, nhanh chóng chạy về phía trong bóng tối.
- Chạy? Ngươi không chạy thoát được đâu. Ha ha ha ha!
Người mặc áo bào đen cười to.
Loáng một cái, thân hình người mặc áo bào đen thậm chí bay lên, phóng về phía trong bóng tối, đuổi theo Bách Ế.
Quỷ Cốc Tử đuổi theo, nhưng hắn không thể đuổi kịp.
Trong bóng tối, Bách Ế nhanh chóng chạy trốn. Người mặc áo bào đen bay ở phía sau.
- Ta đã nhìn thấy ngươi. Bách Ế, Tiểu Bách Ế, đưa những ký ức này cho ta, để ta tiêu hủy hoàn toàn, để ta kéo ngươi về phía địa ngục!
Người mặc áo bào đen càn rỡ kêu lên.
- Không, không. những ký ức này, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi. Sẽ không bao giờ!
Bách Ế vừa chạy, vừa sợ hãi kêu lên.
- Ngươi trốn không thoát đâu. Trốn không thoát đâu. Những năm qua không phải đều bị ta xóa đi sao? Không phải đều bị ta tiêu hủy sao? Chỉ còn lại một chút, chỉ còn lại một chút đó thôi. Cho ta, cho ta đi!
Người mặc áo bào đen nhanh chóng đuổi theo.
Bách Ế hốt hoảng chạy trốn.
Nhưng người mặc áo bào đen đuổi theo phía sau dường như càng ngày càng gần.
Cũng không biết hắn đã chạy bao lâu.
- Ha ha!
Người mặc áo bào đen cười to một tiếng, đột nhiên đã xuất hiện ở trước mặt Bách Ế. Hắn giơ tay đã nắm được bức tranh trong tay Bách Ế.
- Ngươi trốn không thoát, trốn không thoát đâu!
Người mặc áo bào đen đắc ý kêu.
- Không, ta không thể cho ngươi. Đây là vật quý giá nhất của ta. Ngươi là tên ác ma, ngươi là ác ma!
Bách Ế khóc kêu lên.
- Khóc cũng vô dụng. Ta thật sự là ác ma, là ác ma cả đời ngươi, nhưng ngươi không muốn từ bỏ ta. Ban đầu ngươi có thể lựa chọn những ký ức tuyệt vời nhất này để suy yếu lực lượng của ta. Nhưng ngươi không làm được. Ngươi ngồi xem ta từng ngày từng ngày lớn mạnh. Ngươi vẫn không nỡ lòng bỏ từ ta! Vậy hãy để cho ta hoàn toàn phá huỷ những ký ức tuyệt vời này của ngươi, hoàn toàn phá huỷ đi!
Người mặc áo bào đen hét lớn.
- Ta không muốn, ta không làm được!
Bách Ế gào khóc.
- Không làm được? Vậy ngươi hãy từ bỏ những ký ức này đi, từ bỏ những tình cảm này đi. Ngươi hãy cho ta, để ta tiêu hủy chúng, kéo ngươi cũng ngã vào địa ngục!
Người mặc áo bào đen kêu to.
Nơi hai người đang đứng đột nhiên biến thành một vực sâu vạn trượng. Phía dưới vực sâu có vô số ác quỷ đang rít gào. Hai người đang đứng ở bên trên một tảng đá bay. Chỉ cần có chút bất cẩn sẽ ngã vào vực sâu vạn quỷ.
- Không, không, ta không quên được ngươi!
Bách Ế gào khóc.
- Cho ta, không quên được ta vậy cho ta trí nhớ của ngươi, cho ta những tình cảm này, để ta xóa đi phần ký ức này, để ta phá huỷ cuộc sống của ngươi. Hãy theo ta đồng thời ngã vào địa ngục!
Người mặc áo bào đen lôi cuốn ký ức kêu lên.
Tiếng khóc của Bách Ế càng lúc càng lớn.
- Phụ thân, không cần!
Bách Ế khóc lớn.
Gió to thổi qua, làm lật chiếc mũ chùm đầu của người mặc áo bào lên. Không ngờ nó lại có hình dạng của Bách Nghiệp.
Thật không ngờ lực lượng tà ác trong lòng Bách Ế, người mặc áo bào đen này lại là Bách Nghiệp. Trước khi chết Bách Nghiệp còn lưu lại một phần bóng tối trong tâm hồn của Bách Ế.
- Đó là thứ tình cảm vô dụng, đó là hữu tình vô dụng, đó là bằng hữu vô dụng. Ngươi giữ chúng lại có tác dụng gì? Cho ta, để ta kéo ngươi cùng xuống địa ngục, để ta kéo ngươi xuống theo ta!
Khuôn mặt Bách Nghiệp dữ tợn kéo cuốn ký ức kia.
- Phụ thân, dừng tay!
Bách Ế khóc hét lớn một tiếng.
Hai cha con lôi kéo phần ký ức kia. Bách Ế không nhịn được, nước mắt tuôn ra. Một cảm giác không muốn mãnh liệt khiến toàn thân Bách Ế run rẩy sợ hãi.
Trong tay, hắn giữ chặt bức họa một nhà ba người lúc đầu.
Bách Nghiệp ôm Nhược Vân đầy hạnh phúc. Trên bả vai khiêng Bách Ế còn bé. Chân dung của một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Nước mắt Bách Ế không ngừng tuôn rơi. Hắn không muốn cho đi tình cảm khó có thể quên lãng này. Toàn thân hắn sợ hãi run rẩy, trong lòng bi thương, đau như dao cắt.
Mắt nhìn chân dung không muốn bỏ, nhìn ký ức không muốn bỏ đang bị phụ thân kéo, Bách Ế bi thương không lời nào có thể diễn tả được.
- Thật có lỗi. Con chỉ có thể rời khỏi phụ thân!
Bách Ế khóc nói.
Nói xong, bàn tay đang cầm chân dung nhẹ nhàng buông lỏng.
Bức chân dung một nhà ba người, chậm rãi rơi xuống vực sâu, rơi xuống địa ngục với vạn quỷ rít gào.
- Phụ thân, mẫu thân!
Bách Ế nhìn bức chân dung rơi xuống, miệng không ngừng gào thét khóc.
Ầm!
Vạn quỷ rít gào lập tức xé bức họa kia làm từng mảnh.
Bàn tay của Bách Nghiệp người mặc áo bào đen kia cũng từ từ buông lỏng cuốn ký ức của Bách Ế.
Hắn đưa mắt nhìn Bách Ế, sau đó rơi vào trong địa ngục phía dưới.
Thời khắc hắn rơi xuống, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Bách Ế đang đứng phía trên tảng đã bay.
Bách Ế ôm phần ký ức tình cảm hiếm hoi còn sót lại, nhìn Bách Nghiệp rơi vào vực sâu, rơi vào trong vạn quỷ.
Giờ phút này, Bách Ế đưa ra quyết định từ bỏ cổ lực lượng tà ác này, từ bỏ bóng tối vẫn tồn tại trong lòng, từ bỏ hạt giống u âm mà phụ thân lưu lại trong lòng mình trước khi chết.
Nhưng lựa chọn từ bỏ bóng tối này lại khiến hắn cực kỳ đau xót.
- Phụ thân, mẫu thân, phụ thân, mẫu thân!
Bách Ế nằm nhoài bên trên tảng đá bay, gào khóc.
Ầm!
Bách Nghiệp rơi vào vực sâu, lập tức bị vạn quỷ xé làm từng mảnh.
Phần u ám trong lòng Bách Ế, kẽ hở trong lòng rốt cuộc đã được tiêu trừ. Nhưng phần tiêu trừ này lại kèm theo vô số đau khổ.
Bởi vì u ám trong lòng biến mất, tất cả thế giới mộng cảnh có bạch quang chiếu khắp, chói lọi.
Tất cả xem ra rất hoàn mỹ, mộng cảnh giống như thiên đường.
Vực sâu đã biến mất. Vị trí Bách Ế đang đứng hóa thành một thảo nguyên nở đầy hoa.
Chỉ có Bách Ế vẫn ôm phần ký ức kia, bi thương khóc lớn.
Phía xa, Quỷ Cốc Tử cũng chậm rãi đi tới.
Tại thời khắc hai người gặp lại nhau, mộng cảnh đột nhiên có vô số tia sáng phát ra chói mắt. Sáng tới mức không nhìn thấy được cái gì. Mộng cảnh biến mất, hai người thức tỉnh.