Tiên Quốc Đại Đế
Chương 982: Hợp Bốn Giới, Diệt Chúng Sinh
Thánh nhân gặp phải Thiên số trừng phạt? Tại sao lại như vậy?
Còn có bốn thánh nhân đối diện nhau, Đông Phương Bất Bại, Ngô Thiên, Tây Môn, Thiên Cơ Tử.
Nhìn Công Dương Tử quay đầu bỏ chạy, Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử đều không còn gì để nói nữa. Lần này vây giết Diêm Xuyên là do Công Dương Tử bày ra. Nhưng đến cuối cùng, bản thân hắn lại bỏ chạy?
- Đông Phương Bất Bại, ngươi tránh ra!
Ngô Thiên lại quát lên.
- Cút!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Khốn kiếp, thời điểm ta thành thánh nhân, tổ tông ngươi vẫn còn chưa sinh ra. Ngươi dám bảo ta cút sao? Ngươi tưởng thật sự trở thành thánh nhân, thì có thể coi trời bằng vung sao? Hừ, ngày hôm nay ta cho ngươi biết, cho dù đều là thánh nhân, nhưng sự chênh lệch cũng rất lớn!
Ngô Thiên vung tay lên. Trong hư không xuất hiện một vòng ánh sáng lớn.
- Đệ nhất thánh nhân? A?
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng.
- Mở cho ta!
Ngô Thiên quát to một tiếng. Vòng ánh sáng lơn trong hư không xông thẳng xuống.
Nhưng kiếm của Đông Phương Bất Bại cũng nhanh tới mức kinh người. Vạt áo hắn tung bay, kiếm chớp động trong nháy mắt.
Keng!
Hai đạo kiếm quang chói mắt bắn mạnh ra. Thiên địa chợt sáng lòa.
Vô số tu giả nhất thời bị ánh sáng đâm vào mắt, căn bản không nhìn thấy rõ mọi thứ.
- A!
- Con mắt của ta!
......
...
Thời điểm vô số người sợ hãi kêu lên, trên không trung, Ngô Thiên vung ra vòng ánh sáng ầm ầm chôn vùi tất cả.
- A!
Ngô Thiên hét thảm một tiếng.
Mọi người xuyên qua ánh sáng chói mắt nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại đang ở tư thế thu kiếm. Một phía khác, hai tay Ngô Thiên đã bị Đông Phương Bất Bại chém bay ra.
Hai tay, chém bay cả hai sao?
- Cái gì?
Thiên Cơ Tử cả kinh kêu lên.
Ánh mắt Diêm Xuyên cũng nhất thời cứng lại. Thực lực của Đông Phương Bất Bại sao sẽ có thể tăng vọt nhiều như vậy?
Hai cánh tay Ngô Thiên bị chém lơ lửng bên cạnh. Hắn hoang mang lo sợ nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói:
- Dưới đại nghĩa của Sào, mỗi thánh nhân đều có sứ mệnh. Bằng không, hôm nay chính là giờ chết của ngươi! Cút!
- Ngươi!
Ngô Thiên sợ hãi kêu.
- Còn không cút. Ta không ngần ngại lại chém đầu ngươi!
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời, Ngô Thiên kinh hãi không thể giải thích.
Ngô Thiên hít sâu một hơi. Sau đó hắn quay đầu lại mang theo hai cánh tay đã bị đứt đoạn đạp không rời đi.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Thiên Cơ Tử.
Mắt thấy những người khác đều đã rời đi, Thiên Cơ Tử quyết định thật nhanh, cũng đạp không đi.
Trong chớp mắt, Thiên Cơ Tử đã biến mất không còn hình bóng.
Một trận mai phục đã kết thúc trong chớp mắt.
Diêm Xuyên thu hồi biển máu, ôm Miêu Miêu, nhìn Đông Phương Bất Bại đang đứng phía trên trời cao.
Một kiếm kia của Đông Phương Bất Bại, một kiếm kia đã vượt qua một đám thánh nhân. Lúc này mới được bao lâu? Đông Phương Bất Bại làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy?
Vèo!
Trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại từ trên trời cao hạ xuống.
Tây Môn cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại.
- Diêm Xuyên, năm đó ngươi che chở cho thư viện Cự Lộc ta. Lần này, cũng coi như hòa nhau!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vào điện đi. Có một số việc, ta muốn thương lượng với ngươi!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Được!
Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu đi theo Đông Phương Bất Bại.
- Tây Môn, ngươi cũng tới đây đi! Còn các ngươi nữa, Mạnh Văn Nhược, Mạnh Dung Dung!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Được!
Tây Môn gật đầu một cái.
Mạnh Văn Nhược, Mạnh Dung Dung gật đầu một cái.
Một nhóm năm người một mèo bước vào đại điện.
Két!
Cửa đại điện, ầm ầm đóng lại.
Trong đại điện, Đông Phương Bất Bại ngồi ở vị trí chính. Mọi người lần lượt chia nhau ngồi xuống.
- Đông Phương Bất Bại, có phải ngươi biết rất nhiều về Sào hay không? Còn nữa, cường giả kỷ thứ ba đều đã xuất thế. Ngươi có biết nguyên nhân không?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái, cuối cùng gật đầu nói:
- Ta cũng biết một ít!
- Ồ?
Ánh mắt Diêm Xuyên lập tức sáng ngời.
Tây Môn cũng thoáng ngạc nhiên nói:
- Vẫn xin phía Đông Phương giáo chủ vui lòng chỉ giáo!
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói:
- Ta cũng vừa mới biết được cách đây không lâu. Có một số việc ta vẫn không biết. Có một số việc, ta không thể nói. Ta chỉ nói những điều có thể!
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Sào, Khổng Hoàng Thiên, còn có rất nhiều cường giả khác đều vì một mục đích, nguyện muôn dân thiên hạ, người người như rồng, trường sinh bất tử!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái nói.
- Sinh ra một người siêu thoát?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu một cái.
- Ồ?
- Không phải một người siêu thoát, mà hi vọng chúng sinh trong thiên hạ, tất cả đều siêu thoát! Người người như rồng, người người siêu thoát, người người trường sinh bất tử!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Cái gì? Không thể nào!
Diêm Xuyên đột nhiên trừng mắt một cái.
Đại thế giới, dùng hết toàn thiên hạ mới sinh ra một người siêu thoát. Đại ác thế giới, kể cả Liên Thần mới có hai người siêu thoát.
Bốn thế giới, bốn thế giới, không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, mới chỉ có ba người như vậy.
Ý của Đông Phương Bất Bại, muôn dân thiên hạ, mọi người đều siêu thoát? Có thể như vậy sao?
Tây Môn, Mạnh Văn Nhược, Mạnh Dung Dung đều mở to mắt. Điều này không hiện thực, không thể nào.
- Thật sự rất khó. Nhưng nếu không nỗ lực, chỉ có thể bị chôn vùi!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái than thở.
- Meo? Tại sao?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất Bại.
- Tứ Giới hợp, chúng sinh diệt!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Cái gì? Tứ Giới hợp, chúng sinh diệt? Có ý gì vậy?
Tây Môn đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Tứ Giới hợp nhất, ngoại trừ người siêu thoát, tất cả sinh linh, Tử Linh đều biến thành tro bụi!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Tại sao? Sao có thể? Tứ Giới hợp, chúng sinh vì sao lại bị diệt?
Tây Môn cảm thấy vô cùng khó hiểu nói.
- Meo? Không siêu thoát thì mọi người đều chết sao? Tại sao lại như vậy?
Vẻ mặt Miêu Miêu cũng mờ mịt nói.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu một cái, không tiếp tục giải thích gì nữa.
Lông mày Diêm Xuyên nhíu chặt lại. Bởi vì trước đó Diêm Xuyên đã có một vài suy đoán, nhưng kết quả này chung quy quá mức tàn khốc.
- Chúng sinh diệt? Vậy có thể làm được gì?
Diêm Xuyên không hỏi tới nguyên nhân, Đông Phương Bất Bại sẽ không nói. Sau này tất nhiên mình cũng sẽ biết.
- Tăng cường bản thân, sinh ra mỗi cường giả tuyệt thế, để những cường giả tuyệt thế này không ngừng lớn mãnh, dẫn dắt thiên hạ muôn dân đồng thời siêu thoát, vượt qua đại kiếp nạn Tứ Giới hợp!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái nói.
- Để tuyệt thế cường giả dẫn dắt muôn dân đồng thời siêu thoát? Meo!
Miêu Miêu kinh ngạc kêu lên.
Trong đại điện, mọi người đều rơi vào một bầu không khí tĩnh mịch.
Nếu như thiên địa có thể sinh ra một người siêu thoát cũng đủ khiến toàn thiên hạ chấn động. Nhưng đám lão quái vật này không ngừng xuất thế, lại muốn dẫn dắt tất cả sinh linh, Tử Linh trong thiên hạ siêu thoát sao?
- Sao có thể làm như vậy được?
Còn có bốn thánh nhân đối diện nhau, Đông Phương Bất Bại, Ngô Thiên, Tây Môn, Thiên Cơ Tử.
Nhìn Công Dương Tử quay đầu bỏ chạy, Ngô Thiên, Thiên Cơ Tử đều không còn gì để nói nữa. Lần này vây giết Diêm Xuyên là do Công Dương Tử bày ra. Nhưng đến cuối cùng, bản thân hắn lại bỏ chạy?
- Đông Phương Bất Bại, ngươi tránh ra!
Ngô Thiên lại quát lên.
- Cút!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Khốn kiếp, thời điểm ta thành thánh nhân, tổ tông ngươi vẫn còn chưa sinh ra. Ngươi dám bảo ta cút sao? Ngươi tưởng thật sự trở thành thánh nhân, thì có thể coi trời bằng vung sao? Hừ, ngày hôm nay ta cho ngươi biết, cho dù đều là thánh nhân, nhưng sự chênh lệch cũng rất lớn!
Ngô Thiên vung tay lên. Trong hư không xuất hiện một vòng ánh sáng lớn.
- Đệ nhất thánh nhân? A?
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng.
- Mở cho ta!
Ngô Thiên quát to một tiếng. Vòng ánh sáng lơn trong hư không xông thẳng xuống.
Nhưng kiếm của Đông Phương Bất Bại cũng nhanh tới mức kinh người. Vạt áo hắn tung bay, kiếm chớp động trong nháy mắt.
Keng!
Hai đạo kiếm quang chói mắt bắn mạnh ra. Thiên địa chợt sáng lòa.
Vô số tu giả nhất thời bị ánh sáng đâm vào mắt, căn bản không nhìn thấy rõ mọi thứ.
- A!
- Con mắt của ta!
......
...
Thời điểm vô số người sợ hãi kêu lên, trên không trung, Ngô Thiên vung ra vòng ánh sáng ầm ầm chôn vùi tất cả.
- A!
Ngô Thiên hét thảm một tiếng.
Mọi người xuyên qua ánh sáng chói mắt nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại đang ở tư thế thu kiếm. Một phía khác, hai tay Ngô Thiên đã bị Đông Phương Bất Bại chém bay ra.
Hai tay, chém bay cả hai sao?
- Cái gì?
Thiên Cơ Tử cả kinh kêu lên.
Ánh mắt Diêm Xuyên cũng nhất thời cứng lại. Thực lực của Đông Phương Bất Bại sao sẽ có thể tăng vọt nhiều như vậy?
Hai cánh tay Ngô Thiên bị chém lơ lửng bên cạnh. Hắn hoang mang lo sợ nhìn Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói:
- Dưới đại nghĩa của Sào, mỗi thánh nhân đều có sứ mệnh. Bằng không, hôm nay chính là giờ chết của ngươi! Cút!
- Ngươi!
Ngô Thiên sợ hãi kêu.
- Còn không cút. Ta không ngần ngại lại chém đầu ngươi!
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói.
Trong lúc nhất thời, Ngô Thiên kinh hãi không thể giải thích.
Ngô Thiên hít sâu một hơi. Sau đó hắn quay đầu lại mang theo hai cánh tay đã bị đứt đoạn đạp không rời đi.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Thiên Cơ Tử.
Mắt thấy những người khác đều đã rời đi, Thiên Cơ Tử quyết định thật nhanh, cũng đạp không đi.
Trong chớp mắt, Thiên Cơ Tử đã biến mất không còn hình bóng.
Một trận mai phục đã kết thúc trong chớp mắt.
Diêm Xuyên thu hồi biển máu, ôm Miêu Miêu, nhìn Đông Phương Bất Bại đang đứng phía trên trời cao.
Một kiếm kia của Đông Phương Bất Bại, một kiếm kia đã vượt qua một đám thánh nhân. Lúc này mới được bao lâu? Đông Phương Bất Bại làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy?
Vèo!
Trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại từ trên trời cao hạ xuống.
Tây Môn cũng cảm thấy kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại.
- Diêm Xuyên, năm đó ngươi che chở cho thư viện Cự Lộc ta. Lần này, cũng coi như hòa nhau!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái nói.
- Ừm!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Vào điện đi. Có một số việc, ta muốn thương lượng với ngươi!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Được!
Diêm Xuyên ôm Miêu Miêu đi theo Đông Phương Bất Bại.
- Tây Môn, ngươi cũng tới đây đi! Còn các ngươi nữa, Mạnh Văn Nhược, Mạnh Dung Dung!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Được!
Tây Môn gật đầu một cái.
Mạnh Văn Nhược, Mạnh Dung Dung gật đầu một cái.
Một nhóm năm người một mèo bước vào đại điện.
Két!
Cửa đại điện, ầm ầm đóng lại.
Trong đại điện, Đông Phương Bất Bại ngồi ở vị trí chính. Mọi người lần lượt chia nhau ngồi xuống.
- Đông Phương Bất Bại, có phải ngươi biết rất nhiều về Sào hay không? Còn nữa, cường giả kỷ thứ ba đều đã xuất thế. Ngươi có biết nguyên nhân không?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái, cuối cùng gật đầu nói:
- Ta cũng biết một ít!
- Ồ?
Ánh mắt Diêm Xuyên lập tức sáng ngời.
Tây Môn cũng thoáng ngạc nhiên nói:
- Vẫn xin phía Đông Phương giáo chủ vui lòng chỉ giáo!
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói:
- Ta cũng vừa mới biết được cách đây không lâu. Có một số việc ta vẫn không biết. Có một số việc, ta không thể nói. Ta chỉ nói những điều có thể!
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Sào, Khổng Hoàng Thiên, còn có rất nhiều cường giả khác đều vì một mục đích, nguyện muôn dân thiên hạ, người người như rồng, trường sinh bất tử!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái nói.
- Sinh ra một người siêu thoát?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu một cái.
- Ồ?
- Không phải một người siêu thoát, mà hi vọng chúng sinh trong thiên hạ, tất cả đều siêu thoát! Người người như rồng, người người siêu thoát, người người trường sinh bất tử!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Cái gì? Không thể nào!
Diêm Xuyên đột nhiên trừng mắt một cái.
Đại thế giới, dùng hết toàn thiên hạ mới sinh ra một người siêu thoát. Đại ác thế giới, kể cả Liên Thần mới có hai người siêu thoát.
Bốn thế giới, bốn thế giới, không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, mới chỉ có ba người như vậy.
Ý của Đông Phương Bất Bại, muôn dân thiên hạ, mọi người đều siêu thoát? Có thể như vậy sao?
Tây Môn, Mạnh Văn Nhược, Mạnh Dung Dung đều mở to mắt. Điều này không hiện thực, không thể nào.
- Thật sự rất khó. Nhưng nếu không nỗ lực, chỉ có thể bị chôn vùi!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái than thở.
- Meo? Tại sao?
Miêu Miêu không hiểu nói.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất Bại.
- Tứ Giới hợp, chúng sinh diệt!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Cái gì? Tứ Giới hợp, chúng sinh diệt? Có ý gì vậy?
Tây Môn đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Tứ Giới hợp nhất, ngoại trừ người siêu thoát, tất cả sinh linh, Tử Linh đều biến thành tro bụi!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Tại sao? Sao có thể? Tứ Giới hợp, chúng sinh vì sao lại bị diệt?
Tây Môn cảm thấy vô cùng khó hiểu nói.
- Meo? Không siêu thoát thì mọi người đều chết sao? Tại sao lại như vậy?
Vẻ mặt Miêu Miêu cũng mờ mịt nói.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu một cái, không tiếp tục giải thích gì nữa.
Lông mày Diêm Xuyên nhíu chặt lại. Bởi vì trước đó Diêm Xuyên đã có một vài suy đoán, nhưng kết quả này chung quy quá mức tàn khốc.
- Chúng sinh diệt? Vậy có thể làm được gì?
Diêm Xuyên không hỏi tới nguyên nhân, Đông Phương Bất Bại sẽ không nói. Sau này tất nhiên mình cũng sẽ biết.
- Tăng cường bản thân, sinh ra mỗi cường giả tuyệt thế, để những cường giả tuyệt thế này không ngừng lớn mãnh, dẫn dắt thiên hạ muôn dân đồng thời siêu thoát, vượt qua đại kiếp nạn Tứ Giới hợp!
Đông Phương Bất Bại hít sâu một cái nói.
- Để tuyệt thế cường giả dẫn dắt muôn dân đồng thời siêu thoát? Meo!
Miêu Miêu kinh ngạc kêu lên.
Trong đại điện, mọi người đều rơi vào một bầu không khí tĩnh mịch.
Nếu như thiên địa có thể sinh ra một người siêu thoát cũng đủ khiến toàn thiên hạ chấn động. Nhưng đám lão quái vật này không ngừng xuất thế, lại muốn dẫn dắt tất cả sinh linh, Tử Linh trong thiên hạ siêu thoát sao?
- Sao có thể làm như vậy được?