Tiên Quốc Đại Đế
Chương 980: Miêu Miêu Bị Thương
- Meo, súc sinh muội ngươi ấy. Meo, Diêm Xuyên, ngươi bảo hộ bọn họ, ta liều mạng với hắn! Meo!
Miêu Miêu nhất thời giận dữ nói.
- Không nên, Miêu Miêu!
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi kêu lên.
- Thánh nhân thì có thể làm được gì. Meo, ta cũng có thiên đạo!
Miêu Miêu nhất thời quát to.
Ầm!
Phía sau Miêu Miêu đột nhiên xuất hiện ba nghìn thiên đạo.
Trong nháy mắt, Miêu Miêu thuấn di một cái, nhào về phía Công Dương Tử.
- Tiểu súc sinh!
Công Dương Tử trừng mắt một cái.
Ầm!
Dưới chân Công Dương Tử đột nhiên xuất hiện một tế đàn lớn.
Phía sau tế đàn lại xuất hiện ba nghìn thiên đạo.
Hắn lại đưa tay đánh một chưởng về phía Miêu Miêu.
- Meo!
Miêu Miêu cũng giơ miêu trảo ầm ầm đánh ra.
- Nguy rồi, Miêu Miêu!
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi nhào tới.
Ầm!
Hai phe thiên đạo ầm ầm va chạm
Hư không lay động mãnh liệt. Miêu trảo cứng rắn đụng vào bên trên cương trảo của Công Dương Tử.
Ầm ầm ầm!
Ba nghìn thiên đạo của hai phe ầm ầm va chạm.
Nhưng có lẽ vì tế đàn thiên địa dưới chân Công Dương Tử, sau mỗi lần va chạm, thiên đạo của Công Dương Tử đều giành phần thắng.
Ầm ầm
Ba nghìn thiên đạo của Miêu Miêu bị ầm ầm va nát. Một chưởng của Công Dương Tử phá tan trảo cương của Miêu Miêu, mang theo vô số thiên lôi bao vây Miêu Miêu.
- Meooo!
Trong nháy mắt Miêu Miêu bị vạn lôi bao vây, phát ra những tiếng kêu đau khổ lo lắng.
- Miêu Miêu!
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời đỏ ửng lên, trong tay hắn cầm ngọc tỷ ầm ầm tung ra.
Ngọc tỷ khổng lồ đánh thẳng vào Công Dương Tử.
- Cái gì? Ngọc tỷ thánh đình có uy lực lớn như vậy sao?
Công Dương Tử nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ầm!
Ngọc tỷ nổ nát mười thiên đạo, đánh vào trên người Công Dương Tử. Trong nháy mắt thân hình Công Dương Tử lui lại phía sau khoảng mười trượng.
Diêm Xuyên lại lao thẳng vào trong biển sấm sét.
- Meooo!
Miêu Miêu đau khổ kêu to.
Diêm Xuyên dùng thân thể đỡ vô số thiên lôi, một tay ôm lấy Miêu Miêu vào trong ngực.
Ầm!
Sau khi vạn lôi tan đi, áo bào của Diêm Xuyên nhất thời đã có rất nhiều chỗ bị tổn hại.
Trong lúc vội vã, trên mặt Diêm Xuyên cũng bị nổ xám xịt.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng coi như đã qua.
- Miêu Miêu, ngươi tỉnh lại đi!
Diêm Xuyên lo lắng kêu lên.
Miêu Miêu trong lòng Diêm Xuyên toàn thân đã bị cháy đen. Thậm chí bên vuốt trái còn có một vết thương há miệng lớn, máu tươi chảy ròng ròng.
Diêm Xuyên lo lắng nhanh chóng truyền pháp lực vào trong cơ thể Miêu Miêu để chữa thương. Trong mắt hắn đầy vẻ lo lắng.
- Miêu Miêu, Miêu Miêu!
Diêm Xuyên lo lắng kêu lên.
Sau khi được Diêm Xuyên chữa thương, Miêu Miêu chậm rãi mở mắt ra.
- Meooo!
Miêu Miêu mở mắt liền khóc lớn.
Trong đôi mắt to, nước mắt tuôn ra, dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu.
- Miêu Miêu, ngươi đã tỉnh!
Diêm Xuyên thở phào một cái.
- Ô ô ô ô, Diêm Xuyên, ta đau. Toàn thân ta đều đau. Trên tay ta cũng đau, ô ô ô ô!
Miêu Miêu gào khóc.
- Ha ha ha ha ha ha, hiện tại đã không phải là năm đó nữa. Thiên đạo bù đắp. Tiểu súc sinh, ta biết ngươi. Lúc trước ngươi có thể ngăn cản được Ngô Thiên, đó là vì thiên đạo chưa hoàn thiện. Bây giờ ngươi cũng muốn làm càn sao!
Công Dương Tử nhất thời cười to nói.
- Ô ô ô ô ô ô!
Miêu Miêu tỏ ra oan ức, đau đớn gào khóc.
- Miêu Miêu, ta sẽ báo thù cho ngươi!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện ra một tia hàn quang. Một sát khí trùng thiên bùng phát.
- Ha ha ha ha, tiểu súc sinh bị thương ngươi liền tức giận sao? Nếu như ta giết tiểu súc sinh này, Diêm Xuyên ngươi có thể làm được gì?
Công Dương Tử tiếp tục cười to nói.
- Ô ô ô ô!
Miêu Miêu thống hận nhìn Công Dương Tử oan ức khóc.
Ngay thời điểm Công Dương Tử đang cười to, đột nhiên trong thiên địa vang lên một tiếng sấm nổ.
Ầm!
Cự lôi đột ngột phát ra một tiếng động rất lớn, chấn động tất cả cương vực xung quanh.
Ầm!
Biển rộng xung quanh cương vực này đột nhiên dâng lên trận sóng gió động trời. Mặt đất chấn động.
Thậm chí trên bầu trời nơi mọi người đang đứng, bỗng nhiên có mây đen ùn ùn kéo đến. Một sự phẫn nộ tràn ngập không gian.
Bên trên tinh không, Đông Phương Bất Bại đang đối chiến với Ngô Thiên.
Thấy thiên địa bỗng nhiên có thay đổi kịch liệt như vậy, hai người đột nhiên biến sắc, kinh ngạc quan sát phía dưới.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Thiên kinh ngạc nói.
Phía dưới, Tây Môn, Thiên Cơ Tử cũng kinh ngạc nhìn lên không trung.
Trên bầu trời xuất hiện mây đen cũng không nói làm gì. Nhưng mây đen càng lúc càng dày, càng lúc càng tích tụ, có một cảm giác trấn hồn phách xông thẳng trong lòng mọi người.
Rầm! Rầm!...
Trong lúc nhất thời, vô số tướng sĩ ầm ầm quỳ xuống. Co dù là Mạnh Dung Dung, Mạnh Văn Nhược dưới cỗ khí tức khổng lồ này cũng không kìm được phải quỳ xuống.
Diêm Xuyên đạp lên tế đàn sinh vị thiên địa, ôm Miêu Miêu kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Ầm!
Trong mây đen đột nhiên xuất hiện một khe nứt lớn.
- Mắt của thiên số?
Thiên Cơ Tử cả kinh kêu lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Công Dương Tử cũng cực kỳ mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại kinh động tới thiên số?
Chẳng biết tại sao, Miêu Miêu nhìn thấy khe nứt lớn kia, tiếng khóc đột nhiên càng lớn hơn. Dường như oan ức vô biên bỗng nhiên dâng trào, bỗng nhiên bạo phát.
- Ô ô ô ô ô ô! Ô ô ô ô ô!...
Miêu Miêu khóc không ngừng, nhìn chằm chằm vào khe nứt kia, dường như muốn khóc cho khe nứt kia nghe thấy tất cả oan ức của mình.
- Miêu Miêu, Miêu Miêu, có ta ở đây, ngươi đừng khóc nữa. Ngươi làm sao vậy? Miêu Miêu!
Diêm Xuyên lo lắng không ngớt.
- Meo, Diêm Xuyên, ta đau. Ta bị người khi dễ. Ô ô ô ô, ta nhìn thấy khe nứt kia, ta lại muốn khóc. Ta bị người khi dễ, ô ô ô ô ô!
Miêu Miêu lớn tiếng khóc.
- Bái kiến Thiên số!
Tây Môn, Công Dương Tử, Thiên Cơ Tử đồng thời quay về phía khe nứt kia bái lạy.
- Ô ô ô ô ô ô!
Xung quanh chỉ có tiếng khóc của Miêu Miêu.
- Tiểu súc sinh lại còn dám tranh cãi. Ngươi còn muốn nếm tiếp thiên lôi của Công Dương ta sao?
Công Dương Tử quay đầu quay về phía Miêu Miêu đang gào khóc nổi giận nói.
Ầm!
Trong mây đen đột nhiên xuất hiện một đạo thiên lôi bảy màu từ trên trời giáng xuống.
Thiên lôi lao về phía vị trí của Công Dương Tử.
- Cái gì?
Công Dương Tử nhất thời biến sắc.
Ầm!
Nhất thời, thiên lôi bảy màu oanh kích trên người Công Dương Tử.
Công Dương Tử vội vàng chống cự. Nhưng thiên lôi bảy màu quá mức khủng khiếp. Trong nháy mắt thiên lôi bảy màu kia đã đánh vỡ phòng ngự của Công Dương Tử, bổ vào người Công Dương Tử khiến hắn tóc tai bù xù.
- Thiên số, ta... ta đã phạm phải sai lầm gì?
Công Dương Tử nhất thời cả kinh kêu lên.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Nhất thời, lại có trăm đạo thiên lôi bảy màu từ trên trời giáng xuống, đuổi theo Công Dương Tử, liên tục đánh xuống.
- Thiên số, ta không có làm gì sai. Thiên số, tha mạng!
Công Dương Tử sợ hãi kêu to.
Ầm! Ầm!...
Thiên lôi đuổi theo Công Dương Tử, cũng trói buộc Công Dương Tử, khiến Công Dương Tử không có cách nào trốn chạy.
- Ô ô ô ô ô!
Miêu Miêu khóc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt Công Dương Tử bị vô số thiên lôi bổ xuống cực kỳ chật vật. Thiên lôi này không muốn lấy mạng của Công Dương Tử, chỉ khiến hắn trọng thương, khiến hắn phải chật vật. Trúng phải thiên lôi chi hỏa, toàn thân Công Dương Tử nhất thời cháy đen.
Miêu Miêu nhất thời giận dữ nói.
- Không nên, Miêu Miêu!
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi kêu lên.
- Thánh nhân thì có thể làm được gì. Meo, ta cũng có thiên đạo!
Miêu Miêu nhất thời quát to.
Ầm!
Phía sau Miêu Miêu đột nhiên xuất hiện ba nghìn thiên đạo.
Trong nháy mắt, Miêu Miêu thuấn di một cái, nhào về phía Công Dương Tử.
- Tiểu súc sinh!
Công Dương Tử trừng mắt một cái.
Ầm!
Dưới chân Công Dương Tử đột nhiên xuất hiện một tế đàn lớn.
Phía sau tế đàn lại xuất hiện ba nghìn thiên đạo.
Hắn lại đưa tay đánh một chưởng về phía Miêu Miêu.
- Meo!
Miêu Miêu cũng giơ miêu trảo ầm ầm đánh ra.
- Nguy rồi, Miêu Miêu!
Sắc mặt Diêm Xuyên biến đổi nhào tới.
Ầm!
Hai phe thiên đạo ầm ầm va chạm
Hư không lay động mãnh liệt. Miêu trảo cứng rắn đụng vào bên trên cương trảo của Công Dương Tử.
Ầm ầm ầm!
Ba nghìn thiên đạo của hai phe ầm ầm va chạm.
Nhưng có lẽ vì tế đàn thiên địa dưới chân Công Dương Tử, sau mỗi lần va chạm, thiên đạo của Công Dương Tử đều giành phần thắng.
Ầm ầm
Ba nghìn thiên đạo của Miêu Miêu bị ầm ầm va nát. Một chưởng của Công Dương Tử phá tan trảo cương của Miêu Miêu, mang theo vô số thiên lôi bao vây Miêu Miêu.
- Meooo!
Trong nháy mắt Miêu Miêu bị vạn lôi bao vây, phát ra những tiếng kêu đau khổ lo lắng.
- Miêu Miêu!
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời đỏ ửng lên, trong tay hắn cầm ngọc tỷ ầm ầm tung ra.
Ngọc tỷ khổng lồ đánh thẳng vào Công Dương Tử.
- Cái gì? Ngọc tỷ thánh đình có uy lực lớn như vậy sao?
Công Dương Tử nhất thời kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ầm!
Ngọc tỷ nổ nát mười thiên đạo, đánh vào trên người Công Dương Tử. Trong nháy mắt thân hình Công Dương Tử lui lại phía sau khoảng mười trượng.
Diêm Xuyên lại lao thẳng vào trong biển sấm sét.
- Meooo!
Miêu Miêu đau khổ kêu to.
Diêm Xuyên dùng thân thể đỡ vô số thiên lôi, một tay ôm lấy Miêu Miêu vào trong ngực.
Ầm!
Sau khi vạn lôi tan đi, áo bào của Diêm Xuyên nhất thời đã có rất nhiều chỗ bị tổn hại.
Trong lúc vội vã, trên mặt Diêm Xuyên cũng bị nổ xám xịt.
Tuy nhiên, cuối cùng cũng coi như đã qua.
- Miêu Miêu, ngươi tỉnh lại đi!
Diêm Xuyên lo lắng kêu lên.
Miêu Miêu trong lòng Diêm Xuyên toàn thân đã bị cháy đen. Thậm chí bên vuốt trái còn có một vết thương há miệng lớn, máu tươi chảy ròng ròng.
Diêm Xuyên lo lắng nhanh chóng truyền pháp lực vào trong cơ thể Miêu Miêu để chữa thương. Trong mắt hắn đầy vẻ lo lắng.
- Miêu Miêu, Miêu Miêu!
Diêm Xuyên lo lắng kêu lên.
Sau khi được Diêm Xuyên chữa thương, Miêu Miêu chậm rãi mở mắt ra.
- Meooo!
Miêu Miêu mở mắt liền khóc lớn.
Trong đôi mắt to, nước mắt tuôn ra, dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu.
- Miêu Miêu, ngươi đã tỉnh!
Diêm Xuyên thở phào một cái.
- Ô ô ô ô, Diêm Xuyên, ta đau. Toàn thân ta đều đau. Trên tay ta cũng đau, ô ô ô ô!
Miêu Miêu gào khóc.
- Ha ha ha ha ha ha, hiện tại đã không phải là năm đó nữa. Thiên đạo bù đắp. Tiểu súc sinh, ta biết ngươi. Lúc trước ngươi có thể ngăn cản được Ngô Thiên, đó là vì thiên đạo chưa hoàn thiện. Bây giờ ngươi cũng muốn làm càn sao!
Công Dương Tử nhất thời cười to nói.
- Ô ô ô ô ô ô!
Miêu Miêu tỏ ra oan ức, đau đớn gào khóc.
- Miêu Miêu, ta sẽ báo thù cho ngươi!
Trong mắt Diêm Xuyên hiện ra một tia hàn quang. Một sát khí trùng thiên bùng phát.
- Ha ha ha ha, tiểu súc sinh bị thương ngươi liền tức giận sao? Nếu như ta giết tiểu súc sinh này, Diêm Xuyên ngươi có thể làm được gì?
Công Dương Tử tiếp tục cười to nói.
- Ô ô ô ô!
Miêu Miêu thống hận nhìn Công Dương Tử oan ức khóc.
Ngay thời điểm Công Dương Tử đang cười to, đột nhiên trong thiên địa vang lên một tiếng sấm nổ.
Ầm!
Cự lôi đột ngột phát ra một tiếng động rất lớn, chấn động tất cả cương vực xung quanh.
Ầm!
Biển rộng xung quanh cương vực này đột nhiên dâng lên trận sóng gió động trời. Mặt đất chấn động.
Thậm chí trên bầu trời nơi mọi người đang đứng, bỗng nhiên có mây đen ùn ùn kéo đến. Một sự phẫn nộ tràn ngập không gian.
Bên trên tinh không, Đông Phương Bất Bại đang đối chiến với Ngô Thiên.
Thấy thiên địa bỗng nhiên có thay đổi kịch liệt như vậy, hai người đột nhiên biến sắc, kinh ngạc quan sát phía dưới.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngô Thiên kinh ngạc nói.
Phía dưới, Tây Môn, Thiên Cơ Tử cũng kinh ngạc nhìn lên không trung.
Trên bầu trời xuất hiện mây đen cũng không nói làm gì. Nhưng mây đen càng lúc càng dày, càng lúc càng tích tụ, có một cảm giác trấn hồn phách xông thẳng trong lòng mọi người.
Rầm! Rầm!...
Trong lúc nhất thời, vô số tướng sĩ ầm ầm quỳ xuống. Co dù là Mạnh Dung Dung, Mạnh Văn Nhược dưới cỗ khí tức khổng lồ này cũng không kìm được phải quỳ xuống.
Diêm Xuyên đạp lên tế đàn sinh vị thiên địa, ôm Miêu Miêu kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Ầm!
Trong mây đen đột nhiên xuất hiện một khe nứt lớn.
- Mắt của thiên số?
Thiên Cơ Tử cả kinh kêu lên.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Công Dương Tử cũng cực kỳ mờ mịt.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại kinh động tới thiên số?
Chẳng biết tại sao, Miêu Miêu nhìn thấy khe nứt lớn kia, tiếng khóc đột nhiên càng lớn hơn. Dường như oan ức vô biên bỗng nhiên dâng trào, bỗng nhiên bạo phát.
- Ô ô ô ô ô ô! Ô ô ô ô ô!...
Miêu Miêu khóc không ngừng, nhìn chằm chằm vào khe nứt kia, dường như muốn khóc cho khe nứt kia nghe thấy tất cả oan ức của mình.
- Miêu Miêu, Miêu Miêu, có ta ở đây, ngươi đừng khóc nữa. Ngươi làm sao vậy? Miêu Miêu!
Diêm Xuyên lo lắng không ngớt.
- Meo, Diêm Xuyên, ta đau. Ta bị người khi dễ. Ô ô ô ô, ta nhìn thấy khe nứt kia, ta lại muốn khóc. Ta bị người khi dễ, ô ô ô ô ô!
Miêu Miêu lớn tiếng khóc.
- Bái kiến Thiên số!
Tây Môn, Công Dương Tử, Thiên Cơ Tử đồng thời quay về phía khe nứt kia bái lạy.
- Ô ô ô ô ô ô!
Xung quanh chỉ có tiếng khóc của Miêu Miêu.
- Tiểu súc sinh lại còn dám tranh cãi. Ngươi còn muốn nếm tiếp thiên lôi của Công Dương ta sao?
Công Dương Tử quay đầu quay về phía Miêu Miêu đang gào khóc nổi giận nói.
Ầm!
Trong mây đen đột nhiên xuất hiện một đạo thiên lôi bảy màu từ trên trời giáng xuống.
Thiên lôi lao về phía vị trí của Công Dương Tử.
- Cái gì?
Công Dương Tử nhất thời biến sắc.
Ầm!
Nhất thời, thiên lôi bảy màu oanh kích trên người Công Dương Tử.
Công Dương Tử vội vàng chống cự. Nhưng thiên lôi bảy màu quá mức khủng khiếp. Trong nháy mắt thiên lôi bảy màu kia đã đánh vỡ phòng ngự của Công Dương Tử, bổ vào người Công Dương Tử khiến hắn tóc tai bù xù.
- Thiên số, ta... ta đã phạm phải sai lầm gì?
Công Dương Tử nhất thời cả kinh kêu lên.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Nhất thời, lại có trăm đạo thiên lôi bảy màu từ trên trời giáng xuống, đuổi theo Công Dương Tử, liên tục đánh xuống.
- Thiên số, ta không có làm gì sai. Thiên số, tha mạng!
Công Dương Tử sợ hãi kêu to.
Ầm! Ầm!...
Thiên lôi đuổi theo Công Dương Tử, cũng trói buộc Công Dương Tử, khiến Công Dương Tử không có cách nào trốn chạy.
- Ô ô ô ô ô!
Miêu Miêu khóc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trước mắt Công Dương Tử bị vô số thiên lôi bổ xuống cực kỳ chật vật. Thiên lôi này không muốn lấy mạng của Công Dương Tử, chỉ khiến hắn trọng thương, khiến hắn phải chật vật. Trúng phải thiên lôi chi hỏa, toàn thân Công Dương Tử nhất thời cháy đen.