Tiên Quốc Đại Đế
Chương 972: Cuộc Chiến Đã Kết Thúc
Trên bầu trời, Miêu Như Lai căn bản không để ý tới thiên mệnh luân hồi, mà nhìn chằm chằm về phía Mộng Tam Sinh.
- Đó là ai vậy?
Thật ra có rất nhiều người, vẻ mặt đều mờ mịt nhìn về phía Mộng Tam Sinh.
Bất kỳ ai cũng không nhận ra Mộng Tam Sinh, cũng giống như không có ai nhận ra Miêu Như Lai vậy. Cho dù là một đám thánh nhân cũng cảm thấy cực kỳ mờ mịt. Tại sao trong thiên hạ lại có nhiều cường nhân mà bọn họ không nhận ra như vậy?
Một chiêu thu lấy Quỷ Như Lai, biến một việc nặng nhọc như vậy thành một việc vô cùng nhẹ nhàng. Dù là ai cũng biết được sự hung hãn của Mộng Tam Sinh.
- Thần...?
Đột nhiên ánh mắt Miêu Như Lai sáng ngời nói.
Nhưng nói được một nửa, hắn đã ngừng lại.
Kế tiếp Miêu Như Lai bỗng nhiên nhìn về phía Điệp Hậu nói:
- Điệp Hậu, nàng thắng. Chuyện ta đã đáp ứng nàng, ta sẽ làm được. Ta nhất định phải lập tức trở về. Cáo từ!
- Đi sao?
Điệp Hậu cảm thấy có chút bất ngờ.
Người phía dưới kia là ai? Vừa nhìn thấy hắn đã muốn đi rồi sao?
Phía dưới, thiên mệnh luân hồi phóng ra lam quang chói mắt, dường như sắp bị khuất phục vậy.
Miêu Như Lai khẽ cau mày thoáng nhìn về phía dưới.
- Miêu Như Lai. Ngay cả thiên mệnh luân hồi, ngươi cũng không cần sao?
Điệp Hậu lại nói.
- Luân hồi nằm rải rác ở khắp nơi trong thiên địa, cũng giống như thiên đạo vậy. Bất kỳ ai cũng không thể co nó một cách hoàn toàn. Đây chỉ là một lối vào thiên mệnh luân hồi. Ta còn có thể mở ra lối vào thứ hai. Nếu như nàng đã thắng, bản thân Diêm Xuyên thu được luân hồi, ta cũng không nhúng tay vào nữa!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Ừm, vậy còn tạm được!
Điệp Hậu gật đầu một cái.
- Cáo từ!
Miêu Như Lai nói xong, liền muốn bay đi.
- Tiền bối!
Ba đại thánh nhân bỗng nhiên kêu lên.
- Thánh nhân sao? Nếu đã hiếu kỳ như vậy, hãy đến đây đi!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Vèo!
Trong nháy mắt Miêu Như Lai biến mất không thấy bóng dáng. Ba đại thánh nhân đạp không cũng theo hắn, trong nháy mắt lập tức biến mất không thấy nữa.
U Minh Hải đã hoàn toàn thất bại sao?
Ầm!
Biển mây công đức ầm ầm nổ tan.
U Minh Hải sụp đổ. Vô số tu giả vội vàng chạy về bốn phương tám hướng.
- Đứng lại!
Bạch Khởi quát to một tiếng, dẫn theo đại quân lao tới vây giết.
Diêm Xuyên để Miêu Miêu trên vai, nhìn chằm chằm vào thiên mệnh luân hồi, không để ý đến Mộng Tam Sinh phía dưới.
Diêm Xuyên không để ý đến Mộng Tam Sinh, nhưng các Cương vực chủ xung quanh không thể không quan tâm. Người này quá mức cường hãn? Hắn từ đâu xuất hiện? Vừa nãy hắn đã trợ giúp Diêm Xuyên. Chẳng lẽ hắn là minh hữu của Đại Trăn minh sao?
Nhất thời, đầu óc của vô số tu giả tựa như hồ dán!
Mộng Tam Sinh nhìn tinh không một chút, tiếp đó dẫn theo Mộng Hồng Anh đạp không, biến mất ngay tại chỗ.
- Meo, Diêm Xuyên, hắn đi rồi. Người kia không còn!
Miêu Miêu kêu lên.
- Đi? Hắn sẽ không đi. Hắn chỉ tạm thời không thích hợp đợi ở chỗ này. Chẳng mấy chốc sẽ lại xuất hiện thôi!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Giờ phút này, điều Diêm Xuyên quan tâm nhất chính là Mặc Vũ Hề có nắm được thiên mệnh luân hồi hay không.
- Phu quân!
Trong thiên mệnh luân hồi truyền đến tiếng gọi của Mặc Vũ Hề.
Vèo!
Diêm Xuyên dẫn theo Miêu Miêu, trong nháy mắt đạp không tiến vào thiên mệnh luân hồi.
Đây là một thông đạo khổng lồ màu xanh lam. Mặc Vũ Hề hóa thân thành con phượng lớn. Phía sau phượng hoàng có tới mười hai cái đuôi lớn, giống như đuôi lớn của Khổng Tước Linh. Nhưng so với Khổng Tước linh còn đẹp hơn rất nhiều.
Giờ phút này, trong mười hai cái đuôi lớn của Mặc Vũ Hề có một cái đuôi đột nhiên phát ra lam quang, dường như đã dung hòa cùng với tất cả thông đạo luân hồi.
- Phu quân, vừa nãy luyện hóa, ta phát hiện có thể mang lối vào thiên mệnh luân hồi này luyện vào trong một cái đuôi phượng của ta. Không, không phải luyện hóa. Hình như bản thân thông đạo luân hồi này chính là đuôi phượng vậy, ta có thể dung hợp với nó!
Chim phượng hoàng lớn ngạc nhiên nói.
- Meo?
Miêu Miêu ngạc nhiên nói.
- Vậy nàng luyện đi!
Diêm Xuyên nói.
- Nhưng ngươi xem dưới đáy! Thứ kia tổn thương thần hồn của ta!
Chim phượng hoàng lớn nhìn về phía một đầu khác.
Ở đó có một chữ vạn màu xanh lam cực lớn.
- Meo, chính là thứ này đã khiến Quỷ Như Lai sống lại?
Miêu Miêu kêu lên.
- Vạn? Nó lại có thể định trụ luân hồi sao?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Diêm Xuyên há miệng quay về phía chữ vạn kia hút một cái.
Ầm ầm ầm!
Chữ vạn kia kiên trì một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ bị Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng.
- Phu quân cẩn thận!
Phượng hoàng lớn lo lắng nói.
- Meo. Sao cái gì ngươi cũng ăn vậy? Cũng không chừa cho ta một chút. Meo!
Miêu Miêu kêu lên.
Quanh thân Diêm Xuyên đột nhiên thoáng rung động một hồi. Một ánh sáng xanh lục dâng trào.
Ầm!
Trên người Diêm Xuyên phát ra một tiếng nổ vang.
- Meo? Ngươi đột phá? Biến thành lục trọng thiên?
Miêu Miêu kinh ngạc kêu lên.
- Minh!
Trên bầu trời của chiến trường hỗn loạn, một tiếng phượng hót vang lên. Thông đạo luân hồi trên không trung ầm ầm đổ nát.
Thời khắc hư không chấn động, một con Minh Phượng lớn đột nhiên bay ra, Minh Phượng bay lượn. Phía trên mười hai cái đuôi phượng, có một cái từ màu đen biến thành màu xanh lam.
Đuôi phượng vĩ vung lên một cái, lam quang tung về bốn phía, dường như kéo theo một dải cầu vồng lớn màu xanh lam, cực kỳ mỹ lệ.
Cầu vồng quăng về phía đệ tử U Minh Hải. Trong nháy mắt, vô số tu giả bị cầu vồng màu xanh lam biến thành bột mịn, lập tức tiêu vong sạch sẽ.
Đuôi phương vung lên một cái, phấn lớn tu giả hoàn toàn bị xoá bỏ.
Cuộc chiến đấu lúc trước dừng lại. Vô số tu giả kinh ngạc nhìn về phía Minh Phượng.
Sau khi Minh Phượng kêu dài một tiếng, đột nhiên chớp động hóa thành hình người. Minh Phượng lại biến thành dáng vẻ của Mặc Vũ Hề.
Nàng đứng bên cạnh Diêm Xuyên và Miêu Miêu.
Sắc mặt trắng bệch của Diêm Xuyên đã biến mất. Giờ phút này, nhìn qua dường như hắn đã không còn vẻ suy yếu như lúc trước nữa.
- Thánh Vương!
Đám người Bạch Khởi vây lại.
- Trẫm không có gì đáng ngại nữa!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng!
Các thần lập tức vui mừng.
- Cái U Vương ở lại, xử lý công việc của U Minh Hải! Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ phối hợp dụng binh!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Một đám thần tử lên tiếng trả lời.
Diêm Xuyên lại nhìn về phía chín Đại cương vực chủ.
- Các vị, sự tình đã xong, vậy xin bái biệt!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
Chín đại Cương vực chủ, nhất thời khách khí nói:
- Được, cáo từ!
- Cáo từ!
Lần này các Cương vực chủ tới chính là tăng thêm thanh thế cho Đại Trăn. Hiện tại cuộc chiến đã kết thúc, bọn họ không cần thiết lưu lại nữa. Huống hồ, hôm nay bọn họ chịu đựng sự châm chọc quá lớn rồi!
Mọi người hi vọng sớm ngày trở lại, đồng thời làm vững chắc cương vực mới nhận của mình.
Ầm!
Rất nhiều tu giả rời đi về bốn phía.
Nhóm người Diêm Xuyên cũng bước lên xe rồng, dẫn theo một nhóm người, đi về triều, về Đại Tần Thành!
..
Bốn tháng sau, tại Cương vực chủ Bái Thiên.
Trần Bái Thiên bố cáo thiên hạ, mang hai đại cương vực thần phục Đại Trăn, gia nhập triều đình Đại Trăn làm thần tử.
- Đó là ai vậy?
Thật ra có rất nhiều người, vẻ mặt đều mờ mịt nhìn về phía Mộng Tam Sinh.
Bất kỳ ai cũng không nhận ra Mộng Tam Sinh, cũng giống như không có ai nhận ra Miêu Như Lai vậy. Cho dù là một đám thánh nhân cũng cảm thấy cực kỳ mờ mịt. Tại sao trong thiên hạ lại có nhiều cường nhân mà bọn họ không nhận ra như vậy?
Một chiêu thu lấy Quỷ Như Lai, biến một việc nặng nhọc như vậy thành một việc vô cùng nhẹ nhàng. Dù là ai cũng biết được sự hung hãn của Mộng Tam Sinh.
- Thần...?
Đột nhiên ánh mắt Miêu Như Lai sáng ngời nói.
Nhưng nói được một nửa, hắn đã ngừng lại.
Kế tiếp Miêu Như Lai bỗng nhiên nhìn về phía Điệp Hậu nói:
- Điệp Hậu, nàng thắng. Chuyện ta đã đáp ứng nàng, ta sẽ làm được. Ta nhất định phải lập tức trở về. Cáo từ!
- Đi sao?
Điệp Hậu cảm thấy có chút bất ngờ.
Người phía dưới kia là ai? Vừa nhìn thấy hắn đã muốn đi rồi sao?
Phía dưới, thiên mệnh luân hồi phóng ra lam quang chói mắt, dường như sắp bị khuất phục vậy.
Miêu Như Lai khẽ cau mày thoáng nhìn về phía dưới.
- Miêu Như Lai. Ngay cả thiên mệnh luân hồi, ngươi cũng không cần sao?
Điệp Hậu lại nói.
- Luân hồi nằm rải rác ở khắp nơi trong thiên địa, cũng giống như thiên đạo vậy. Bất kỳ ai cũng không thể co nó một cách hoàn toàn. Đây chỉ là một lối vào thiên mệnh luân hồi. Ta còn có thể mở ra lối vào thứ hai. Nếu như nàng đã thắng, bản thân Diêm Xuyên thu được luân hồi, ta cũng không nhúng tay vào nữa!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Ừm, vậy còn tạm được!
Điệp Hậu gật đầu một cái.
- Cáo từ!
Miêu Như Lai nói xong, liền muốn bay đi.
- Tiền bối!
Ba đại thánh nhân bỗng nhiên kêu lên.
- Thánh nhân sao? Nếu đã hiếu kỳ như vậy, hãy đến đây đi!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Vèo!
Trong nháy mắt Miêu Như Lai biến mất không thấy bóng dáng. Ba đại thánh nhân đạp không cũng theo hắn, trong nháy mắt lập tức biến mất không thấy nữa.
U Minh Hải đã hoàn toàn thất bại sao?
Ầm!
Biển mây công đức ầm ầm nổ tan.
U Minh Hải sụp đổ. Vô số tu giả vội vàng chạy về bốn phương tám hướng.
- Đứng lại!
Bạch Khởi quát to một tiếng, dẫn theo đại quân lao tới vây giết.
Diêm Xuyên để Miêu Miêu trên vai, nhìn chằm chằm vào thiên mệnh luân hồi, không để ý đến Mộng Tam Sinh phía dưới.
Diêm Xuyên không để ý đến Mộng Tam Sinh, nhưng các Cương vực chủ xung quanh không thể không quan tâm. Người này quá mức cường hãn? Hắn từ đâu xuất hiện? Vừa nãy hắn đã trợ giúp Diêm Xuyên. Chẳng lẽ hắn là minh hữu của Đại Trăn minh sao?
Nhất thời, đầu óc của vô số tu giả tựa như hồ dán!
Mộng Tam Sinh nhìn tinh không một chút, tiếp đó dẫn theo Mộng Hồng Anh đạp không, biến mất ngay tại chỗ.
- Meo, Diêm Xuyên, hắn đi rồi. Người kia không còn!
Miêu Miêu kêu lên.
- Đi? Hắn sẽ không đi. Hắn chỉ tạm thời không thích hợp đợi ở chỗ này. Chẳng mấy chốc sẽ lại xuất hiện thôi!
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Giờ phút này, điều Diêm Xuyên quan tâm nhất chính là Mặc Vũ Hề có nắm được thiên mệnh luân hồi hay không.
- Phu quân!
Trong thiên mệnh luân hồi truyền đến tiếng gọi của Mặc Vũ Hề.
Vèo!
Diêm Xuyên dẫn theo Miêu Miêu, trong nháy mắt đạp không tiến vào thiên mệnh luân hồi.
Đây là một thông đạo khổng lồ màu xanh lam. Mặc Vũ Hề hóa thân thành con phượng lớn. Phía sau phượng hoàng có tới mười hai cái đuôi lớn, giống như đuôi lớn của Khổng Tước Linh. Nhưng so với Khổng Tước linh còn đẹp hơn rất nhiều.
Giờ phút này, trong mười hai cái đuôi lớn của Mặc Vũ Hề có một cái đuôi đột nhiên phát ra lam quang, dường như đã dung hòa cùng với tất cả thông đạo luân hồi.
- Phu quân, vừa nãy luyện hóa, ta phát hiện có thể mang lối vào thiên mệnh luân hồi này luyện vào trong một cái đuôi phượng của ta. Không, không phải luyện hóa. Hình như bản thân thông đạo luân hồi này chính là đuôi phượng vậy, ta có thể dung hợp với nó!
Chim phượng hoàng lớn ngạc nhiên nói.
- Meo?
Miêu Miêu ngạc nhiên nói.
- Vậy nàng luyện đi!
Diêm Xuyên nói.
- Nhưng ngươi xem dưới đáy! Thứ kia tổn thương thần hồn của ta!
Chim phượng hoàng lớn nhìn về phía một đầu khác.
Ở đó có một chữ vạn màu xanh lam cực lớn.
- Meo, chính là thứ này đã khiến Quỷ Như Lai sống lại?
Miêu Miêu kêu lên.
- Vạn? Nó lại có thể định trụ luân hồi sao?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Diêm Xuyên há miệng quay về phía chữ vạn kia hút một cái.
Ầm ầm ầm!
Chữ vạn kia kiên trì một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ bị Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng.
- Phu quân cẩn thận!
Phượng hoàng lớn lo lắng nói.
- Meo. Sao cái gì ngươi cũng ăn vậy? Cũng không chừa cho ta một chút. Meo!
Miêu Miêu kêu lên.
Quanh thân Diêm Xuyên đột nhiên thoáng rung động một hồi. Một ánh sáng xanh lục dâng trào.
Ầm!
Trên người Diêm Xuyên phát ra một tiếng nổ vang.
- Meo? Ngươi đột phá? Biến thành lục trọng thiên?
Miêu Miêu kinh ngạc kêu lên.
- Minh!
Trên bầu trời của chiến trường hỗn loạn, một tiếng phượng hót vang lên. Thông đạo luân hồi trên không trung ầm ầm đổ nát.
Thời khắc hư không chấn động, một con Minh Phượng lớn đột nhiên bay ra, Minh Phượng bay lượn. Phía trên mười hai cái đuôi phượng, có một cái từ màu đen biến thành màu xanh lam.
Đuôi phượng vĩ vung lên một cái, lam quang tung về bốn phía, dường như kéo theo một dải cầu vồng lớn màu xanh lam, cực kỳ mỹ lệ.
Cầu vồng quăng về phía đệ tử U Minh Hải. Trong nháy mắt, vô số tu giả bị cầu vồng màu xanh lam biến thành bột mịn, lập tức tiêu vong sạch sẽ.
Đuôi phương vung lên một cái, phấn lớn tu giả hoàn toàn bị xoá bỏ.
Cuộc chiến đấu lúc trước dừng lại. Vô số tu giả kinh ngạc nhìn về phía Minh Phượng.
Sau khi Minh Phượng kêu dài một tiếng, đột nhiên chớp động hóa thành hình người. Minh Phượng lại biến thành dáng vẻ của Mặc Vũ Hề.
Nàng đứng bên cạnh Diêm Xuyên và Miêu Miêu.
Sắc mặt trắng bệch của Diêm Xuyên đã biến mất. Giờ phút này, nhìn qua dường như hắn đã không còn vẻ suy yếu như lúc trước nữa.
- Thánh Vương!
Đám người Bạch Khởi vây lại.
- Trẫm không có gì đáng ngại nữa!
Diêm Xuyên cười nói.
- Vâng!
Các thần lập tức vui mừng.
- Cái U Vương ở lại, xử lý công việc của U Minh Hải! Mông Điềm, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ phối hợp dụng binh!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Một đám thần tử lên tiếng trả lời.
Diêm Xuyên lại nhìn về phía chín Đại cương vực chủ.
- Các vị, sự tình đã xong, vậy xin bái biệt!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
Chín đại Cương vực chủ, nhất thời khách khí nói:
- Được, cáo từ!
- Cáo từ!
Lần này các Cương vực chủ tới chính là tăng thêm thanh thế cho Đại Trăn. Hiện tại cuộc chiến đã kết thúc, bọn họ không cần thiết lưu lại nữa. Huống hồ, hôm nay bọn họ chịu đựng sự châm chọc quá lớn rồi!
Mọi người hi vọng sớm ngày trở lại, đồng thời làm vững chắc cương vực mới nhận của mình.
Ầm!
Rất nhiều tu giả rời đi về bốn phía.
Nhóm người Diêm Xuyên cũng bước lên xe rồng, dẫn theo một nhóm người, đi về triều, về Đại Tần Thành!
..
Bốn tháng sau, tại Cương vực chủ Bái Thiên.
Trần Bái Thiên bố cáo thiên hạ, mang hai đại cương vực thần phục Đại Trăn, gia nhập triều đình Đại Trăn làm thần tử.