Tiên Quốc Đại Đế
Chương 97: Giang Nam
Giang Nam vịn chuôi kiếm, nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm nhìn Diêm Xuyên.
Mối nhục ngày xưa còn rõ ràng trước mắt Giang Nam. Mầm non? Hắn nói mình là mầm non?
Sau khi Giang Nam về tông ngày đêm tu luyện cũng vì rửa mối nhục trước kia, rốt cuộc gã đến Tinh cảnh viên mãn, Diêm Xuyên cũng đến tông.
Nhưng chỉ chớp mắt Diêm Xuyên biến thành Nhất đại đệ tử!
Vậy thì làm sao Giang Nam báo thù?
Giây phút Phùng Thái Nhiên đồng ý, Giang Nam suýt chút la lên.
Túy Kiếm Sinh nhíu mày hỏi:
- Giang Nam, ngươi định làm gì?
Giang Nam là thiên tài, Túy Kiếm Sinh hiểu không lâu sau Giang Nam sẽ biến thành sư đệ của gã, cho nên gã không ra vẻ bề trên.
Giang Nam trịnh trọng quát:
- Giang Nam ta lấy danh nghĩa Tam đại đệ tử khiêu chiến với phong chủ của Thiên phong, xin chỉ giáo!
- Oa!
Giang Nam thốt lời gây nên xôn xao.
- Khiêu chiến? Đại sư huynh muốn khiêu chiến Diêm Xuyên?
- Ta không có nghe lầm đi, đại sư huynh chính là Tinh cảnh viên mãn! Khiêu chiến Diêm Xuyên? Cái này rõ ràng là khi dễ người ta!
- Nhưng đại sư huynh chỉ là Tam đại đệ tử, khiêu chiến với Nhất đại đệ tử không hợp quy tắc.
- Ai kêu Diêm Xuyên kiêu ngạo quá, đại sư huynh muốn đè ép sự kiêu căng của hắn, khiêu chiến là đúng rồi!
...............
.........
...
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Túy Kiếm Sinh trầm giọng nói:
- Giang Nam, hãy chú ý thân phận của ngươi, ngươi chính là Tinh cảnh viên mãn, còn Thiên phong chủ chỉ mới nhập tông!
Lục Kiếm hiệp nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Tu vi của ngươi cao hơn Thiên phong chủ nhiều, ngươi làm vậy là đúng với ý nghĩa khiêu chiến sao?
Giang Nam bất khuất không tha nói:
- Không, thực lực không phải tu vi có thể tính toán, một năm trước Giang Nam đã thua trong tay Thiên phong chủ, sư thúc có thể làm chứng. Hôm nay Giang Nam chỉ muốn nghiệm chứng thành quả một năm tu hành, xin Thiên phong chủ thành toàn!
- A? Một năm trước, đại sư huynh thua Diêm Xuyên?
- Không phải đâu?
............
.........
...
Đệ tử Đại Hà tông xung quanh lộ vẻ mờ mịt, không tin.
Trong Tam đại đệ tử thì Giang Nam là mạnh nhất, mặc dù Diêm Xuyên trở thành Nhất đại đệ tử nhưng hắn mới nhập tông, làm sao có thể thắng Giang Nam?
Giang Nam lần thứ hai nói:
- Xin Thiên phong chủ thành toàn!
Túy Kiếm Sinh vẻ mặt lúng túng nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta không thích loại so đấu lôi đài.
- A?
Người xung quanh khinh thường nhìn Diêm Xuyên, cho rằng hắn sợ.
Giang Nam không chịu thua, nói:
- Không thích so đấu vậy ngươi đeo kiếm làm gì?
- Ngọc Đế kiếm của ta không so đấu, chỉ giết người.
Không so đấu, chỉ giết người?
Người xung quanh cơ mặt co giật, Thiên phong chủ này thật quá mức cuồng vọng.
Giang Nam cũng buồn bực, định há mồm nói cái gì.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ngươi cũng sắp tới nhị trọng thiên thiên kiếp đúng không? Hãy củng cố nó cho vững, đừng đi gây họa khắp nơi trước khi độ kiếp, để lại tai họa ngầm. Sinh mệnh chỉ có một lần, hãy quý trọng.
Giang Nam tức giận lắp bắp:
- Ta, gây họa khắp nơi?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- À, đúng rồi, ngày mai Thiên phong của ta cũng sắp độ kiếp, khi đó có lẽ động tĩnh hơi lớn, kiếp của ngươi chờ lần sau độ đi.
Diêm Xuyên nói xong không để ý đến Giang Nam, nhìn hướng Túy Kiếm Sinh, nói:
- Đi.
Túy Kiếm Sinh cười khổ gật đầu, dẫn đại quân Diêm Xuyên chậm rãi rời đi.
Giang Nam buồn bực nói:
- Dựa vào cái gì ta độ kiếp còn phải xin phép ngươi?
Mấy người đi theo Giang Nam cũng bước lên chửi mắng Diêm Xuyên.
Phùng Thiệu cách không xa ánh mắt phức tạp nhìn theo đại quân rời đi, nhíu mày liếc Giang Nam đứng không xa. Truyện được copy tại Truyện FULL
Một đệ tử hỏi Phùng Thiệu:
- Phùng Thiệu sư thúc, làm sao đây? Thù này từ bỏ?
Phùng Thiệu lạnh lùng nói:
- Hừ! Ta nhất định phải trả lại sỉ nhục. Diêm Xuyên, ta sẽ không cho hắn sống yên, nhưng ta phải tăng mạnh bản thân. Trước kia ta quá tự cho là đúng, chờ ta cường đại rồi lại tìm Diêm Xuyên báo thù, hừ!
Phùng Thiệu không phát hiện trải qua đợt vừa rồi gã xảy ra chuyển biến to lớn, ít nhất có lòng cầu tiến hơn trước.
Trên đường đi, Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp thường liếc trộm Diêm Xuyên.
Túy Kiếm Sinh cơ mặt co giật nói:
- Diêm... Diêm sư thúc!
- Như thế nào?
- Tại sao mới rồi Diêm sư thúc không chiến đấu? Chỉ cần lần thứ hai tiến vào trạng thái tóc như máu là có thể mượn đó lập uy, các đệ tử trong tông cũng không dám xem thường ngươi.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ha ha ha ha! Điều đó cần thiết không? Huống chi so đấu với Giang Nam không làm ta hứng thú, kiếm của ta càng thích giết người.
- A, được rồi.
Đám Túy Kiếm Sinh cho rằng Diêm Xuyên làm bộ làm tịch lại không thể vạch trần, đành mặt nổi gân xanh gật gù.
Không lâu sau, mọi người đi tới Thiên phong. Thiên phong ở phía tây bắc Đại Hà tông, một chủ phong, xung quanh có nhiều núi nhỏ. Giữa sườn núi Thiên phong bị san bằng hơn phân nửa xây dựng nhiều cung điện. Mọi người đi tới giữa sườn núi, nhìn chủ điện.
Hoắc Quang đọc ra tên điện:
- Diêm Vương điện!
Túy Kiếm Sinh giải thích rằng:
- Đây là tên lúc trước Diêm Đào sư thúc sửa lại, phong chủ lấy đó lập danh. Diêm sư thúc muốn đổi thành tên gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Diêm Vương điện? Không sai, ta thích tên này, cứ để như vậy đi.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ừm!
Thiên phong, Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên nói:
- Hoắc Quang, để các tướng sĩ tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm ngày mai chuẩn bị độ kiếp!
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Sáng sớm ngày thứ hai. Trời tờ mờ sáng, sơn cốc dưới Thiên phong đã đứng đầy người.
Ba ngàn tướng sĩ tinh thần tràn đầy nhìn hướng Diêm Xuyên.
Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp đều mong chờ nhìn.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Lưu Cẩn, ngươi bắt đầu trước, dẫn động thiên kiếp!
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Ầm ầm!
Trong Đại Hà tông bỗng nhiên phát ra tiếng nổ điếc tai.
Đám đệ tử dậy sớm cùng nhìn Thiên phong hướng tây bắc.
Trên Huyền phong.
Giang Nam nhìn mây đen phía xa.
Giang Nam khinh thường nói:
- Kiếp vân nhất trọng thiên?
Bên cạnh Giang Nam có hai người đứng.
Một cái đuôi theo Giang Nam khó chịu nói:
- Dựa vào cái gì? Diêm Xuyên quá bá đạo, hắn muốn độ kiếp, dựa vào cái gì không cho đại sư huynh độ kiếp?
Một người khác cũng nói:
- Đúng vậy. Hắn độ kiếp chỉ là kiếp vân nhất trọng thiên, đại sư huynh thì là nhị trọng thiên lôi kiếp!
Họ càng nói sắc mặt của Giang Nam càng khó xem.
Đúng vậy, tại sao ta phải nghe lời ngươi?
Giang Nam nhìn phía xa kiếp vân cỡ ngàn trượng, gã càng xem càng gai mắt.
Giang Nam sắc mặt âm trầm nói:
- Chờ lát nữa hộ pháp cho ta, ta cũng độ kiếp!
- A? Đại sư huynh định đấu độ kiếp với Diêm Xuyên?
- Đấu cái gì? Kiếp vân nhất trọng thiên của hắn làm sao so với lôi kiếp nhị trọng thiên của đại sư huynh? Đại sư huynh muốn cho Diêm Xuyên một bài học, đừng cuồng vọng như vậy!
- Đúng, đúng rồi, ít nhất về khí thế phải đè sụp Diêm Xuyên, nhìn xem sau này hắn làm sao ngang ngược được!
............
......
Phía Thiên phong.
Lưu Cẩn dẫn động thiên kiếp, Công Đức trì trên chủ phong bỗng sôi sục rồi từng đợt ánh sáng vàng bắn hướng gã, bao phủ gã.
Ầm ầm!
Kiếp vân ngàn trượng càng đè càng thấp, thiên uy áp lực khiến xung quanh bốc lên bụi mù.
Giang Nam vịn chuôi kiếm, nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm nhìn Diêm Xuyên.
Mối nhục ngày xưa còn rõ ràng trước mắt Giang Nam. Mầm non? Hắn nói mình là mầm non?
Sau khi Giang Nam về tông ngày đêm tu luyện cũng vì rửa mối nhục trước kia, rốt cuộc gã đến Tinh cảnh viên mãn, Diêm Xuyên cũng đến tông.
Nhưng chỉ chớp mắt Diêm Xuyên biến thành Nhất đại đệ tử!
Vậy thì làm sao Giang Nam báo thù?
Giây phút Phùng Thái Nhiên đồng ý, Giang Nam suýt chút la lên.
Túy Kiếm Sinh nhíu mày hỏi:
- Giang Nam, ngươi định làm gì?
Giang Nam là thiên tài, Túy Kiếm Sinh hiểu không lâu sau Giang Nam sẽ biến thành sư đệ của gã, cho nên gã không ra vẻ bề trên.
Giang Nam trịnh trọng quát:
- Giang Nam ta lấy danh nghĩa Tam đại đệ tử khiêu chiến với phong chủ của Thiên phong, xin chỉ giáo!
- Oa!
Giang Nam thốt lời gây nên xôn xao.
- Khiêu chiến? Đại sư huynh muốn khiêu chiến Diêm Xuyên?
- Ta không có nghe lầm đi, đại sư huynh chính là Tinh cảnh viên mãn! Khiêu chiến Diêm Xuyên? Cái này rõ ràng là khi dễ người ta!
- Nhưng đại sư huynh chỉ là Tam đại đệ tử, khiêu chiến với Nhất đại đệ tử không hợp quy tắc.
- Ai kêu Diêm Xuyên kiêu ngạo quá, đại sư huynh muốn đè ép sự kiêu căng của hắn, khiêu chiến là đúng rồi!
...............
.........
...
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Túy Kiếm Sinh trầm giọng nói:
- Giang Nam, hãy chú ý thân phận của ngươi, ngươi chính là Tinh cảnh viên mãn, còn Thiên phong chủ chỉ mới nhập tông!
Lục Kiếm hiệp nhíu mày nói:
- Đúng vậy. Tu vi của ngươi cao hơn Thiên phong chủ nhiều, ngươi làm vậy là đúng với ý nghĩa khiêu chiến sao?
Giang Nam bất khuất không tha nói:
- Không, thực lực không phải tu vi có thể tính toán, một năm trước Giang Nam đã thua trong tay Thiên phong chủ, sư thúc có thể làm chứng. Hôm nay Giang Nam chỉ muốn nghiệm chứng thành quả một năm tu hành, xin Thiên phong chủ thành toàn!
- A? Một năm trước, đại sư huynh thua Diêm Xuyên?
- Không phải đâu?
............
.........
...
Đệ tử Đại Hà tông xung quanh lộ vẻ mờ mịt, không tin.
Trong Tam đại đệ tử thì Giang Nam là mạnh nhất, mặc dù Diêm Xuyên trở thành Nhất đại đệ tử nhưng hắn mới nhập tông, làm sao có thể thắng Giang Nam?
Giang Nam lần thứ hai nói:
- Xin Thiên phong chủ thành toàn!
Túy Kiếm Sinh vẻ mặt lúng túng nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta không thích loại so đấu lôi đài.
- A?
Người xung quanh khinh thường nhìn Diêm Xuyên, cho rằng hắn sợ.
Giang Nam không chịu thua, nói:
- Không thích so đấu vậy ngươi đeo kiếm làm gì?
- Ngọc Đế kiếm của ta không so đấu, chỉ giết người.
Không so đấu, chỉ giết người?
Người xung quanh cơ mặt co giật, Thiên phong chủ này thật quá mức cuồng vọng.
Giang Nam cũng buồn bực, định há mồm nói cái gì.
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Ngươi cũng sắp tới nhị trọng thiên thiên kiếp đúng không? Hãy củng cố nó cho vững, đừng đi gây họa khắp nơi trước khi độ kiếp, để lại tai họa ngầm. Sinh mệnh chỉ có một lần, hãy quý trọng.
Giang Nam tức giận lắp bắp:
- Ta, gây họa khắp nơi?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- À, đúng rồi, ngày mai Thiên phong của ta cũng sắp độ kiếp, khi đó có lẽ động tĩnh hơi lớn, kiếp của ngươi chờ lần sau độ đi.
Diêm Xuyên nói xong không để ý đến Giang Nam, nhìn hướng Túy Kiếm Sinh, nói:
- Đi.
Túy Kiếm Sinh cười khổ gật đầu, dẫn đại quân Diêm Xuyên chậm rãi rời đi.
Giang Nam buồn bực nói:
- Dựa vào cái gì ta độ kiếp còn phải xin phép ngươi?
Mấy người đi theo Giang Nam cũng bước lên chửi mắng Diêm Xuyên.
Phùng Thiệu cách không xa ánh mắt phức tạp nhìn theo đại quân rời đi, nhíu mày liếc Giang Nam đứng không xa. Truyện được copy tại Truyện FULL
Một đệ tử hỏi Phùng Thiệu:
- Phùng Thiệu sư thúc, làm sao đây? Thù này từ bỏ?
Phùng Thiệu lạnh lùng nói:
- Hừ! Ta nhất định phải trả lại sỉ nhục. Diêm Xuyên, ta sẽ không cho hắn sống yên, nhưng ta phải tăng mạnh bản thân. Trước kia ta quá tự cho là đúng, chờ ta cường đại rồi lại tìm Diêm Xuyên báo thù, hừ!
Phùng Thiệu không phát hiện trải qua đợt vừa rồi gã xảy ra chuyển biến to lớn, ít nhất có lòng cầu tiến hơn trước.
Trên đường đi, Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp thường liếc trộm Diêm Xuyên.
Túy Kiếm Sinh cơ mặt co giật nói:
- Diêm... Diêm sư thúc!
- Như thế nào?
- Tại sao mới rồi Diêm sư thúc không chiến đấu? Chỉ cần lần thứ hai tiến vào trạng thái tóc như máu là có thể mượn đó lập uy, các đệ tử trong tông cũng không dám xem thường ngươi.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ha ha ha ha! Điều đó cần thiết không? Huống chi so đấu với Giang Nam không làm ta hứng thú, kiếm của ta càng thích giết người.
- A, được rồi.
Đám Túy Kiếm Sinh cho rằng Diêm Xuyên làm bộ làm tịch lại không thể vạch trần, đành mặt nổi gân xanh gật gù.
Không lâu sau, mọi người đi tới Thiên phong. Thiên phong ở phía tây bắc Đại Hà tông, một chủ phong, xung quanh có nhiều núi nhỏ. Giữa sườn núi Thiên phong bị san bằng hơn phân nửa xây dựng nhiều cung điện. Mọi người đi tới giữa sườn núi, nhìn chủ điện.
Hoắc Quang đọc ra tên điện:
- Diêm Vương điện!
Túy Kiếm Sinh giải thích rằng:
- Đây là tên lúc trước Diêm Đào sư thúc sửa lại, phong chủ lấy đó lập danh. Diêm sư thúc muốn đổi thành tên gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Diêm Vương điện? Không sai, ta thích tên này, cứ để như vậy đi.
Mọi người gật đầu, nói:
- Ừm!
Thiên phong, Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên nói:
- Hoắc Quang, để các tướng sĩ tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm ngày mai chuẩn bị độ kiếp!
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Sáng sớm ngày thứ hai. Trời tờ mờ sáng, sơn cốc dưới Thiên phong đã đứng đầy người.
Ba ngàn tướng sĩ tinh thần tràn đầy nhìn hướng Diêm Xuyên.
Túy Kiếm Sinh, Lục Kiếm hiệp, Thất Kiếm hiệp đều mong chờ nhìn.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Lưu Cẩn, ngươi bắt đầu trước, dẫn động thiên kiếp!
Lưu Cẩn gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Ầm ầm!
Trong Đại Hà tông bỗng nhiên phát ra tiếng nổ điếc tai.
Đám đệ tử dậy sớm cùng nhìn Thiên phong hướng tây bắc.
Trên Huyền phong.
Giang Nam nhìn mây đen phía xa.
Giang Nam khinh thường nói:
- Kiếp vân nhất trọng thiên?
Bên cạnh Giang Nam có hai người đứng.
Một cái đuôi theo Giang Nam khó chịu nói:
- Dựa vào cái gì? Diêm Xuyên quá bá đạo, hắn muốn độ kiếp, dựa vào cái gì không cho đại sư huynh độ kiếp?
Một người khác cũng nói:
- Đúng vậy. Hắn độ kiếp chỉ là kiếp vân nhất trọng thiên, đại sư huynh thì là nhị trọng thiên lôi kiếp!
Họ càng nói sắc mặt của Giang Nam càng khó xem.
Đúng vậy, tại sao ta phải nghe lời ngươi?
Giang Nam nhìn phía xa kiếp vân cỡ ngàn trượng, gã càng xem càng gai mắt.
Giang Nam sắc mặt âm trầm nói:
- Chờ lát nữa hộ pháp cho ta, ta cũng độ kiếp!
- A? Đại sư huynh định đấu độ kiếp với Diêm Xuyên?
- Đấu cái gì? Kiếp vân nhất trọng thiên của hắn làm sao so với lôi kiếp nhị trọng thiên của đại sư huynh? Đại sư huynh muốn cho Diêm Xuyên một bài học, đừng cuồng vọng như vậy!
- Đúng, đúng rồi, ít nhất về khí thế phải đè sụp Diêm Xuyên, nhìn xem sau này hắn làm sao ngang ngược được!
............
......
Phía Thiên phong.
Lưu Cẩn dẫn động thiên kiếp, Công Đức trì trên chủ phong bỗng sôi sục rồi từng đợt ánh sáng vàng bắn hướng gã, bao phủ gã.
Ầm ầm!
Kiếp vân ngàn trượng càng đè càng thấp, thiên uy áp lực khiến xung quanh bốc lên bụi mù.