Tiên Quốc Đại Đế
Chương 960: Có Mai Phục!
Diêm Xuyên rống to một tiếng, khí thế quanh thân bay vút lên trời. Miệng hắn liền xuất hiện răng nanh. Phía sau lưng có đôi cánh long cốt cực lớn chớp động. Diêm Xuyên là người đầu tiên xông thẳng tới chỗ bọn họ.
Ầm!
Diêm Xuyên đánh ra một chưởng trùng thiên.
- Meo!
Một không gian thần thông vừa xuất hiện, Miêu Miêu đã lập tức đứng trên không trung.
- Thiên đạo!
Ầm!
Trong nháy mắt ba nghìn thiên đạo quay chung quanh Miêu Miêu. Miêu Miêu giơ móng vuốt nhỏ, nhanh chóng huy động trảo cương phóng đi.
Đám người Bạch Khởi, Vương Tiễn ầm ầm lao ra, trực tiếp đối đầu với một đám Như Lai.
- Cái gì? Có mai phục!
Một đám Như Lai nhất thời đều biến sắc.
Đại Trăn gần như dốc toàn lực vây giết bốn Như Lai! Đại chiến cùng xảy ra. Hư không khắp nơi đều lay động mãnh liệt. Diêm Xuyên chiến đấu cũng tận lực ép bôn Đại Như Lai lên tinh không!
Cương vực Vẫn Thần!
Sau khi cường giả Đại Trăn cõi âm dốc toàn lực, bốn Đại Như Lai nhất thời bị vây hãm.
Ầm!
Nhóm người Diêm Xuyên dần dần ép đám Như Lai lên trên không trung.
Nhóm người của Bạch Đế Thiên cùng hai mươi hai Tổ tiên, trong đó có năm người còn có thuỷ tổ mệnh cách. Lấy thực lực mạnh nhất của Trĩ Hậu, Bạch Đế Thiên, Ngao Đông chống lại một Như Lai, tuy rằng vất vả, nhưng chung quy miễn cưỡng ngăn cản được.
Miêu Miêu điều động đại thế lực thiên địa. Ba nghìn thiên đạo vờn quanh Miêu Miêu. Xét về lực lượng mà nói, trong nháy mắt đã đạt tới Tổ tiên thập trọng thiên, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Tuy rằng kỹ thuật chiến đấu không nhiều, nhưng lực lượng cường đại, lại có không gian thần thông khiến một Như Lai nhất thời có chút sứt đầu mẻ trán.
Bạch Khởi, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Mông Điềm, Mông Nghị, năm đại sát thần Đại Trăn, bao vây tấn công một Như Lai.
Đặc biệt là Bạch Khởi. Sát đạo kim thân vừa ra, đại đạo lực hung mãnh xông thẳng tới phật quang đại đạo của Như Lai kia. Vô số Nghiệp Hỏa Hồng Liên vờn quanh sát đạo kim thân, trong lúc chiến đấu, tất cả hư không đều phát ra sát ý. Đối với sát thần Đại Trăn mà nói, như đồ bổ. Đối với Như Lai kia lại quấy rầy rất nhiều.
Chỉ với lực lượng của Bạch Khởi đã có thể ngăn cản được một Như Lai kia. Ngoài ra lại có bốn đại sát thần giúp đỡ. Bọn họ nhất thời mạnh mẽ áp chế được Như Lai kia.
Trong cuộc chiến đấu không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn.
Bốn Đại Như Lai nhất thời biết mình đã trúng phải mai phục, nhưng bọn họ lại không thoát thân được.
Sau khi đại chiến một ngày, tất cả chiến trường rốt cuộc đã bị ép lên tinh không.
Ầm ầm ầm!
Trận chiến này đã thu hút khiến vô số tu giả ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên tinh không, vô số những tiếng nổ lớn, phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Hào quang kích phát. Hố đen lấp loé. Mặc dù bọn họ đứng ở trên mặt đất, vẫn có thể cảm nhận được trùng kích hung mãnh phía trên tinh không. Mỗi người đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Trong tinh không, bên trên một vì sao xa xôi, Điệp Hậu nhìn chiến trường phía xa, trên mặt bỗng nhiên lộ vẻ tươi cười:
- Hi hi hi, Diêm Xuyên quả nhiên quá xấu. Hắn lập ra mai phục, hơn nữa, lại còn cất giấu không gian thần thông như vậy? Đem một nhóm người truyền tống đến đồng thời chiến đấu?
Nhìn một hồi, Điệp Hậu cười càng thêm kinh liễm. Nàng lộ vẻ đắc ý:
- Như Lai, không phải ngươi muốn lấy thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ sao? Dám khoác lác với ta sao? Lần này xem ngươi có tức giận đến hộc máu hay không? Hi hi hi!
Điệp Hậu dường như đắc ý vì mình đã tác hợp cho trận đối chọi gay gắt này. Tâm tình của nàng thật sự rất tốt.
Tại một phía khác trong tinh không, bên trên một vì sao xa xôi cũng có hai bóng người chú ý với cuộc chiến đấu của nhóm người Diêm Xuyên.
Nếu như Diêm Xuyên nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra bọn họ. Đó chính là hai người quen của hắn trong phong ấn giới.
Đó chính là chủ nhân thánh địa Thần Tông ngày xưa, nắm giữ hồ lô Hồng Mông trong tay, Mộng Tam Sinh.
Toàn thân hắn mặc áo bào tím, bên cạnh có đặt hồ lô Hồng Mông rất lớn.
Mộng Tam Sinh ngồi bên cạnh một bàn đá phía trên đỉnh một ngọn núi uống trà, lạnh lùng nhìn cuộc đại chiến phía xa.
Phía sau lưng Mộng Tam Sinh có một nữ tử đang đứng. Nàng chính là chị họ của Tử Tử, Mộng Hồng Anh.
Mộng Hồng Anh nhìn cuộc chiến đấu phía xa, cắn cắn môi:
- Gia gia, đây là Diêm Xuyên sao? Làm sao hắn lại có quỷ khí vờn quanh như vậy?
- Là hắn, thân thể tướng thần? A! Thật là có chút thú vị!
Thần sắc Mộng Tam Sinh ngưng trọng nói.
- Vậy Diêm Xuyên có thể bị nguy hiểm hay không?
Mộng Hồng Anh lo lắng nói.
- Hắn? Ngươi không cần lo lắng cho hắn! Ngươi nên lo lắng cho gia hỏa đang chiến đấu với hắn kìa. Người kia gần như đã sử dụng toàn lực. Diêm Xuyên, ta thấy hắn vẫn còn che giấu thực lực của mình!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Che giấu?
Mộng Hồng Anh bất ngờ nói.
Hai mắt Mộng Tam Sinh híp lại, cái trán long cốt thoáng nhíu lại bất ngờ nói:
- Ta không có nhìn lầm!
- Vậy thì tốt!
Mộng Hồng Anh thoáng thở phào một cái.
- Vậy gia gia, sau đó chúng ta đi gặp Tử Tử sao?
Mộng Hồng Anh hỏi.
Mộng Tam Sinh cầm lấy chén trà, chợt trầm ngâm suy ngẫm một hồi lâu.
Mộng Hồng Anh mở miệng muốn hỏi lại, cuối cùng lại không dám hỏi nữa.
Cương thi Diêm Xuyên vỗ đôi cánh lớn long cốt. Tốc độ khiến Phật Đạo Như Lai kinh sợ hết lần này tới lần khác.
Lực lượng của hắn cũng khủng bố một cách kỳ lạ.
Bọn họ giằng co suốt hai ngày. Diêm Xuyên càng đánh càng hăng. Nhưng Phật Đạo Như Lai càng đánh lại càng run rẩy.
Xung quanh hắn có vô số những vì sao nhỏ bay lượn. Lực cắn giết càng lúc càng lớn. Hắn cũng giống như La Sát Như Lai ngày ấy. Một loại cảm giác bị vô số lực lượng trói lại khiến Phật Đạo Như Lai nhất thời hành động càng ngày càng gian nan.
Tướng sĩ Diêm Xuyên rống to một tiếng. Vô số vì sao lại chen chúc đến gần.
- Không, phật quốc trong lòng bàn tay!
Phật Đạo Như Lai rống to một tiếng.
- Vũ trụ trong lòng bàn tay!
Bởi vì đối phương cẩn thận, chiến đấu giằng co suốt hai ngày vẫn chưa phân ra thắng bại. Dường như cuộc chiến đấu ngày ấy lại tái diễn. Những vì sao cùng đại đạo va chạm. Lực lượng vô tận xông thẳng vào Phật Đạo Như Lai.
Ầm!
Hư không đột nhiên run lên. Trong một hố đen hùng vĩ, toàn thân Phật Đạo Như Lai kia nhất thời tổn hại, gần như đã hấp hối.
- Diêm Xuyên, giáo chủ sẽ báo thù cho ta!
Phật Đạo Như Lai kia bi thương phẫn nộ nói.
Ầm!
Diêm Xuyên đánh ra một trảo phá nát đầu hắn:
- Trẫm sẽ chờ!
Giết chết một Như Lai, Diêm Xuyên nhất thời xông thẳng tới chiến trường của Miêu Miêu, xông tới Như Lai còn lại.
- Không, ngươi giết hắn sao?
Như Lai kia cả kinh kêu lên.
- Miêu Miêu, dùng không gian thần thông, đừng để cho hắn chạy!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Nghe được, meo!
Miêu Miêu nhanh chóng nhảy lên hư không. Trong lúc nhất thời, dường như có hơn trăm Miêu Miêu đứng bay quanh hư không.
- Đại âm đại đạo!
Như Lai kia lo lắng kêu lên nói.
Vù!
Không gian xung quanh rung động mãnh liệt.
Uy lực này đối với người khác còn có lực trùng kích. Nhưng đối với Diêm Xuyên và Miêu Miêu mà nói, khả năng quấy rầy không lớn lắm.
Ầm!
Diêm Xuyên đánh ra một chưởng trùng thiên.
- Meo!
Một không gian thần thông vừa xuất hiện, Miêu Miêu đã lập tức đứng trên không trung.
- Thiên đạo!
Ầm!
Trong nháy mắt ba nghìn thiên đạo quay chung quanh Miêu Miêu. Miêu Miêu giơ móng vuốt nhỏ, nhanh chóng huy động trảo cương phóng đi.
Đám người Bạch Khởi, Vương Tiễn ầm ầm lao ra, trực tiếp đối đầu với một đám Như Lai.
- Cái gì? Có mai phục!
Một đám Như Lai nhất thời đều biến sắc.
Đại Trăn gần như dốc toàn lực vây giết bốn Như Lai! Đại chiến cùng xảy ra. Hư không khắp nơi đều lay động mãnh liệt. Diêm Xuyên chiến đấu cũng tận lực ép bôn Đại Như Lai lên tinh không!
Cương vực Vẫn Thần!
Sau khi cường giả Đại Trăn cõi âm dốc toàn lực, bốn Đại Như Lai nhất thời bị vây hãm.
Ầm!
Nhóm người Diêm Xuyên dần dần ép đám Như Lai lên trên không trung.
Nhóm người của Bạch Đế Thiên cùng hai mươi hai Tổ tiên, trong đó có năm người còn có thuỷ tổ mệnh cách. Lấy thực lực mạnh nhất của Trĩ Hậu, Bạch Đế Thiên, Ngao Đông chống lại một Như Lai, tuy rằng vất vả, nhưng chung quy miễn cưỡng ngăn cản được.
Miêu Miêu điều động đại thế lực thiên địa. Ba nghìn thiên đạo vờn quanh Miêu Miêu. Xét về lực lượng mà nói, trong nháy mắt đã đạt tới Tổ tiên thập trọng thiên, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Tuy rằng kỹ thuật chiến đấu không nhiều, nhưng lực lượng cường đại, lại có không gian thần thông khiến một Như Lai nhất thời có chút sứt đầu mẻ trán.
Bạch Khởi, Vương Tiễn, Kim Đại Vũ, Mông Điềm, Mông Nghị, năm đại sát thần Đại Trăn, bao vây tấn công một Như Lai.
Đặc biệt là Bạch Khởi. Sát đạo kim thân vừa ra, đại đạo lực hung mãnh xông thẳng tới phật quang đại đạo của Như Lai kia. Vô số Nghiệp Hỏa Hồng Liên vờn quanh sát đạo kim thân, trong lúc chiến đấu, tất cả hư không đều phát ra sát ý. Đối với sát thần Đại Trăn mà nói, như đồ bổ. Đối với Như Lai kia lại quấy rầy rất nhiều.
Chỉ với lực lượng của Bạch Khởi đã có thể ngăn cản được một Như Lai kia. Ngoài ra lại có bốn đại sát thần giúp đỡ. Bọn họ nhất thời mạnh mẽ áp chế được Như Lai kia.
Trong cuộc chiến đấu không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn.
Bốn Đại Như Lai nhất thời biết mình đã trúng phải mai phục, nhưng bọn họ lại không thoát thân được.
Sau khi đại chiến một ngày, tất cả chiến trường rốt cuộc đã bị ép lên tinh không.
Ầm ầm ầm!
Trận chiến này đã thu hút khiến vô số tu giả ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên tinh không, vô số những tiếng nổ lớn, phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Hào quang kích phát. Hố đen lấp loé. Mặc dù bọn họ đứng ở trên mặt đất, vẫn có thể cảm nhận được trùng kích hung mãnh phía trên tinh không. Mỗi người đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Trong tinh không, bên trên một vì sao xa xôi, Điệp Hậu nhìn chiến trường phía xa, trên mặt bỗng nhiên lộ vẻ tươi cười:
- Hi hi hi, Diêm Xuyên quả nhiên quá xấu. Hắn lập ra mai phục, hơn nữa, lại còn cất giấu không gian thần thông như vậy? Đem một nhóm người truyền tống đến đồng thời chiến đấu?
Nhìn một hồi, Điệp Hậu cười càng thêm kinh liễm. Nàng lộ vẻ đắc ý:
- Như Lai, không phải ngươi muốn lấy thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ sao? Dám khoác lác với ta sao? Lần này xem ngươi có tức giận đến hộc máu hay không? Hi hi hi!
Điệp Hậu dường như đắc ý vì mình đã tác hợp cho trận đối chọi gay gắt này. Tâm tình của nàng thật sự rất tốt.
Tại một phía khác trong tinh không, bên trên một vì sao xa xôi cũng có hai bóng người chú ý với cuộc chiến đấu của nhóm người Diêm Xuyên.
Nếu như Diêm Xuyên nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra bọn họ. Đó chính là hai người quen của hắn trong phong ấn giới.
Đó chính là chủ nhân thánh địa Thần Tông ngày xưa, nắm giữ hồ lô Hồng Mông trong tay, Mộng Tam Sinh.
Toàn thân hắn mặc áo bào tím, bên cạnh có đặt hồ lô Hồng Mông rất lớn.
Mộng Tam Sinh ngồi bên cạnh một bàn đá phía trên đỉnh một ngọn núi uống trà, lạnh lùng nhìn cuộc đại chiến phía xa.
Phía sau lưng Mộng Tam Sinh có một nữ tử đang đứng. Nàng chính là chị họ của Tử Tử, Mộng Hồng Anh.
Mộng Hồng Anh nhìn cuộc chiến đấu phía xa, cắn cắn môi:
- Gia gia, đây là Diêm Xuyên sao? Làm sao hắn lại có quỷ khí vờn quanh như vậy?
- Là hắn, thân thể tướng thần? A! Thật là có chút thú vị!
Thần sắc Mộng Tam Sinh ngưng trọng nói.
- Vậy Diêm Xuyên có thể bị nguy hiểm hay không?
Mộng Hồng Anh lo lắng nói.
- Hắn? Ngươi không cần lo lắng cho hắn! Ngươi nên lo lắng cho gia hỏa đang chiến đấu với hắn kìa. Người kia gần như đã sử dụng toàn lực. Diêm Xuyên, ta thấy hắn vẫn còn che giấu thực lực của mình!
Mộng Tam Sinh trầm giọng nói.
- Che giấu?
Mộng Hồng Anh bất ngờ nói.
Hai mắt Mộng Tam Sinh híp lại, cái trán long cốt thoáng nhíu lại bất ngờ nói:
- Ta không có nhìn lầm!
- Vậy thì tốt!
Mộng Hồng Anh thoáng thở phào một cái.
- Vậy gia gia, sau đó chúng ta đi gặp Tử Tử sao?
Mộng Hồng Anh hỏi.
Mộng Tam Sinh cầm lấy chén trà, chợt trầm ngâm suy ngẫm một hồi lâu.
Mộng Hồng Anh mở miệng muốn hỏi lại, cuối cùng lại không dám hỏi nữa.
Cương thi Diêm Xuyên vỗ đôi cánh lớn long cốt. Tốc độ khiến Phật Đạo Như Lai kinh sợ hết lần này tới lần khác.
Lực lượng của hắn cũng khủng bố một cách kỳ lạ.
Bọn họ giằng co suốt hai ngày. Diêm Xuyên càng đánh càng hăng. Nhưng Phật Đạo Như Lai càng đánh lại càng run rẩy.
Xung quanh hắn có vô số những vì sao nhỏ bay lượn. Lực cắn giết càng lúc càng lớn. Hắn cũng giống như La Sát Như Lai ngày ấy. Một loại cảm giác bị vô số lực lượng trói lại khiến Phật Đạo Như Lai nhất thời hành động càng ngày càng gian nan.
Tướng sĩ Diêm Xuyên rống to một tiếng. Vô số vì sao lại chen chúc đến gần.
- Không, phật quốc trong lòng bàn tay!
Phật Đạo Như Lai rống to một tiếng.
- Vũ trụ trong lòng bàn tay!
Bởi vì đối phương cẩn thận, chiến đấu giằng co suốt hai ngày vẫn chưa phân ra thắng bại. Dường như cuộc chiến đấu ngày ấy lại tái diễn. Những vì sao cùng đại đạo va chạm. Lực lượng vô tận xông thẳng vào Phật Đạo Như Lai.
Ầm!
Hư không đột nhiên run lên. Trong một hố đen hùng vĩ, toàn thân Phật Đạo Như Lai kia nhất thời tổn hại, gần như đã hấp hối.
- Diêm Xuyên, giáo chủ sẽ báo thù cho ta!
Phật Đạo Như Lai kia bi thương phẫn nộ nói.
Ầm!
Diêm Xuyên đánh ra một trảo phá nát đầu hắn:
- Trẫm sẽ chờ!
Giết chết một Như Lai, Diêm Xuyên nhất thời xông thẳng tới chiến trường của Miêu Miêu, xông tới Như Lai còn lại.
- Không, ngươi giết hắn sao?
Như Lai kia cả kinh kêu lên.
- Miêu Miêu, dùng không gian thần thông, đừng để cho hắn chạy!
Diêm Xuyên kêu lên.
- Nghe được, meo!
Miêu Miêu nhanh chóng nhảy lên hư không. Trong lúc nhất thời, dường như có hơn trăm Miêu Miêu đứng bay quanh hư không.
- Đại âm đại đạo!
Như Lai kia lo lắng kêu lên nói.
Vù!
Không gian xung quanh rung động mãnh liệt.
Uy lực này đối với người khác còn có lực trùng kích. Nhưng đối với Diêm Xuyên và Miêu Miêu mà nói, khả năng quấy rầy không lớn lắm.