Tiên Quốc Đại Đế
Chương 925: Độc Cô Cửu Kiếm (Thượng)
Độc Cô Vô Địch chất vấn khiến Độc Cô Phá Thiên lộ vẻ nghi hoặc.
Độc Cô Phá Thiên lạnh lùng cười:
- Ngươi vẫn chưa biết? Ngươi còn chưa đạt tới Tổ Tiên lục trọng thiên?
Độc Cô Phá Thiên cười quái dị nói:
- Độc Cô Bổ Thiên ban đầu nên biết, nhưng hắn là người điên, cực kỳ cố chấp. Thiên đạo đã vỡ mà còn muốn bổ thiên đạo, không thể không bị Độc Cô thế gia ta bài xích. Nhưng Độc Cô Bổ Thiên không nói cho ngươi biết nguyên do? Ha ha ha ha ha ha! Chắc ngươi sẽ không cho rằng Độc Cô Bổ Thiên luôn đúng đi?
- Tổ Thiên lục trọng thiên?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Khi Tổ Thiên lục trọng thiên thì ký ức từ huyết mạch của ngươi sẽ khiến ngươi biết, nhưng mà ngươi không biết, xem ra ngươi chưa có tu vi Tổ Thiên lục trọng thiên. Ngươi không phải là đối thủ của ta, đầu hàng đi.
Độc Cô Vô Địch tiếp tục bảo:
- Trong huyết mạch của Độc Cô thế gia niêm phong ký ức? Có liên quan đến 'Phá thiên' của ngươi? rốt cuộc là cái gì?
- Sứ mệnh của lịch cổ Độc Cô thế gia ta không phải bổ thiên mà là phá thiên, năm đó Độc Cô Bổ Thiên hoàn toàn sai lầm, vẫn còn cố chấp tiếp tục bổ thiên, hừ!
Độc Cô Vô Địch vẫn truy vấn:
- Ký ức huyết mạch rốt cuộc là cái gì?
Độc Cô Phá Thiên nhướng mày nói:
- Xem ra ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới Tổ Thiên lục trọng thiên mà dám hỗn hào trước mặt ta? Đến đây đi, nếu ngươi có thể bất bại dưới kiếm của ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết!
Độc Cô Vô Địch lập tức đâm ra Bổ Thiên kiếm.
Ầm ầm ầm ầm!
Một luồng cương kiếm màu trắng rạch phá hư không đụng vào Độc Cô Phá Thiên.
Cương kiếm đi qua đâu là biển rộng bên dưới chia ra hai luồng sóng lớn.
Sóng ập hướng Độc Cô Phá Thiên.
Con ngươi Độc Cô Phá Thiên co rút:
- Có chút thủ đoạn.
Trường kiếm xoay, một luồng cương kiếm màu đen chém hướng Bổ Thiên kiếm.
Một trăng một đen, hai luồng cương kiếm ở trên mặt biển thẳng tắp va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm ầm!
…
Âm phủ, Nam Ngoại Châu.
Trong rừng núi rậm rạp, sương khói đậm đặc, quỷ vật linh tinh, đạp bước trong rừng có gió lạnh nhập thể, cực kỳ âm u.
Đoàn người Khổng Hạt Tử chậm rãi đi hướng rừng núi.
Bàn Sinh to cỡ ba người nhíu mày nói:
- Khổng Hạt Tử tiền bối, Khổng gia của ngươi vì sao ẩn giấu ở nơi âm u như vậy?
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Thì giống như Bàn Thạch nhất tộc của ngươi ẩn trong đất cực đông Dương gian.
Khổng Ngạo Thiên nhướng mày nói:
- Chờ đã, đằng trước có thứ gì...
Khổng Ngạo Thiên định vọt qua.
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Ngạo Thiên, ngươi đừng nhúc nhích.
Khổng Ngạo Thiên nhương mày nhưng cũng hiểu Khổng Hạt Tử lo gã ra ngoài ý muốn.
Mấy thuộc hạ mau chóng vọt qua, rất nhanh một thanh âm truyền đến:
- Lão tổ tông, là người của Khổng gia ta, nhưng...
Đám người Khổng Hạt Tử đi nhanh tới.
Chỉ thấy trên mặt đất nằm vài cái xác la liệt.
Khổng Hạt Tử nhướng mày nói:
- Trong nhà có chuyện?
Khổng Hạt Tử vươn tay sờ cái xác.
Vù vù vù vù!
Thi thể kia đột nhiên phát ra ánh sáng xanh, từ cái đầu toát ra một đoàn sáng, một hồn phách.
Hồn phách ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Hồn phách bỗng kinh sợ nói:
- Ta làm sao vậy? Ta, ta đã chết?
Khổng Hạt Tử trầm giọng hỏi:
- Nói đi, xảy ra chuyện gì?
Hồn phách kia bi thương nói:
- A! Lão tổ tông, là U Hải giáo chủ, hắn giết chúng ta, hắn muốn tìm địa điểm Khổng gia, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục, vì vậy...
Khổng Hạt Tử an ủi:
- Hài tử, ngươi làm rất tốt, Khổng gia tự hào vì ngươi.
Khổng Ngạo Thiên biến sắc mặt nói:
- U Hải giáo chủ? Đó chẳng phải là sư phụ của Đồng Quan Đại Thánh sao?
Khổng Hạt Tử nhíu mày nói:
- U Hải giáo chủ đến vì cái chết của Đồng Quan Đại Thánh?
Khổng Ngạo Thiên hét lên:
- Tại Diêm Xuyên hết, tại hắn mà ra, nếu không phải vì Táng Thiên Đồng Quan thì chúng ta không cần liều mạng với Đồng Quan Đại Thánh. Giờ thì tốt lắm, chọc phải U Hải giáo chủ, phen này nguy rồi.
Khổng Hạt Tử ngăn cản Khổng Ngạo Thiên tiếp tục trách móc:
- Được rồi!
Khổng Ngạo Thiên sốt ruột nói:
- Lão tổ tông, ngươi đừng bảo vệ Diêm Xuyên, hắn là sao chổi. Nếu không vì hắn thì tại sao sẽ có rắc rối như vậy/ đây chính là U Hải giáo chủ! Đồn rằng năm đó Hóa Tôn Thiên thánh nhân gặp hắn còn phải hành lễ vãn bối. Hiện nay Khổng gia ta còn yếu, vốn cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ cuối cùng vẫn chọc phải U Hải giáo chủ. Diêm Xuyên, đều tại Diêm Xuyên!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Ngạo Thiên, đừng nói nữa!
Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ mặt vặn vẹo nói:
- Lão tổ tông, ta không nói không được. Lúc đó chính ta giết Đồng Quan Đại Thánh, chắc chắn U Hải giáo chủ sẽ tìm ta để báo thù. Tại Diêm Xuyên cả, nếu không phải vì Táng Thiên Đồng Quan chết tiệt, còn có Vấn Thiên lệnh của Khổng gia, tại hắn!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Câm miệng lại! Bất cứ người nào trong Khổng gia chết cũng sẽ không đến lượt ngươi!
Khổng Ngạo Thiên vẫn giữ bộ mặt giận dữ nhưng cuối cùng không dám nói nhiều.
Khổng Hạt Tử chậm rãi khoanh chân ngồi, bỗng có một viên luân lưu ly, viên luân chậm rãi xoay tròn, từng tia sáng bao phủ gã.
Qua một lúc sâu Khổng Hạt Tử mới hít sâu, đứng dậy.
Khổng Ngạo Thiên hơi lo lắng hỏi:
- Khổng gia thế nào rồi?
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Một vài người Khổng gia bị tử thương, nhưng may là gia chủ anh minh, mang người di dời đi trước. Nhưng lần này Khổng gia đúng là gặp nguy hiểm, trừ U Hải giáo chủ ra còn có cường giả tiến đến.
- A?
Khổng Hạt Tử hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra U Hải giáo chủ và đám người này không phải vì Táng Thiên Đồng Quan mà là đặt mục tiêu vào kho báu của Khổng gia ta. Hừ, kho báu của Khổng gia không để cho người ngoài nhúng chàm!
Bàn Sinh vỗ ngực nói:
- Khổng Hạt Tử tiền bối cứ yên tâm, có ta ở đây thì đừng hòng có ai thương tổn được ngươi, ta đã hứa với tộc trưởng rồi!
Khổng Hạt Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
- Trước tiên tụ họp với gia chủ đã. Mau chóng sắp xếp chờ Diêm Xuyên tiến đến.
Dương gian, Nam Ngoại Châu, bên ngoài Độc Cô thế gia.
Độc Cô Vô Địch, Độc Cô Phá Thiên, cương kiếm của hai thanh trường kiếm va chạm.
Ầm ầm ầm ầm!
Nước biển đại hải nổ tung vọt lên trời.
Độc Cô Vô Địch hét to một tiếng:
- Nhất Kiếm Bổ Thiên!
Vù vù vù vù!
Khí lạnh bắn ra từ cương kiếm, lan khắp bốn phương, nước biển ngập trời bị đóng băng, hóa thành từng cây cột băng đâm lên trời.
Độc Cô Phá Thiên gào thét:
- Không đúng, ngươi là Tổ Thiên lục trọng thiên? Mới rồi ngươi lừa ta?
Độc Cô Vô Địch vung một kiếm này tuyệt đối không thể phát ra bằng tu vi dưới Tổ Thiên lục trọng thiên. Độc Cô Phá Thiên cho rằng mình bị lừa gạt, thẹn quá thành giận, trường kiếm trong tay đột nhiên bùng phát ra ức vạn kiếm khí.
Ầm ầm ầm ầm!
Xung quanh bỗng nổi lên bão tố kiếm khí, kiếm khí tàn phá xông bốn phương tám hướng.
Đại hải đông băng trong khoảnh khắc bị tàn phá kiếm khí tạc nổ.
Diêm Xuyên đứng một bên, Ầm ầm ầm ầm! Nghiêm túc nhìn chiến đấu ở phía xa, có chút kiếm khí lan tới gần.
Độc Cô Phá Thiên lạnh lùng cười:
- Ngươi vẫn chưa biết? Ngươi còn chưa đạt tới Tổ Tiên lục trọng thiên?
Độc Cô Phá Thiên cười quái dị nói:
- Độc Cô Bổ Thiên ban đầu nên biết, nhưng hắn là người điên, cực kỳ cố chấp. Thiên đạo đã vỡ mà còn muốn bổ thiên đạo, không thể không bị Độc Cô thế gia ta bài xích. Nhưng Độc Cô Bổ Thiên không nói cho ngươi biết nguyên do? Ha ha ha ha ha ha! Chắc ngươi sẽ không cho rằng Độc Cô Bổ Thiên luôn đúng đi?
- Tổ Thiên lục trọng thiên?
Độc Cô Phá Thiên trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Khi Tổ Thiên lục trọng thiên thì ký ức từ huyết mạch của ngươi sẽ khiến ngươi biết, nhưng mà ngươi không biết, xem ra ngươi chưa có tu vi Tổ Thiên lục trọng thiên. Ngươi không phải là đối thủ của ta, đầu hàng đi.
Độc Cô Vô Địch tiếp tục bảo:
- Trong huyết mạch của Độc Cô thế gia niêm phong ký ức? Có liên quan đến 'Phá thiên' của ngươi? rốt cuộc là cái gì?
- Sứ mệnh của lịch cổ Độc Cô thế gia ta không phải bổ thiên mà là phá thiên, năm đó Độc Cô Bổ Thiên hoàn toàn sai lầm, vẫn còn cố chấp tiếp tục bổ thiên, hừ!
Độc Cô Vô Địch vẫn truy vấn:
- Ký ức huyết mạch rốt cuộc là cái gì?
Độc Cô Phá Thiên nhướng mày nói:
- Xem ra ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới Tổ Thiên lục trọng thiên mà dám hỗn hào trước mặt ta? Đến đây đi, nếu ngươi có thể bất bại dưới kiếm của ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết!
Độc Cô Vô Địch lập tức đâm ra Bổ Thiên kiếm.
Ầm ầm ầm ầm!
Một luồng cương kiếm màu trắng rạch phá hư không đụng vào Độc Cô Phá Thiên.
Cương kiếm đi qua đâu là biển rộng bên dưới chia ra hai luồng sóng lớn.
Sóng ập hướng Độc Cô Phá Thiên.
Con ngươi Độc Cô Phá Thiên co rút:
- Có chút thủ đoạn.
Trường kiếm xoay, một luồng cương kiếm màu đen chém hướng Bổ Thiên kiếm.
Một trăng một đen, hai luồng cương kiếm ở trên mặt biển thẳng tắp va chạm vào nhau.
Ầm ầm ầm ầm!
…
Âm phủ, Nam Ngoại Châu.
Trong rừng núi rậm rạp, sương khói đậm đặc, quỷ vật linh tinh, đạp bước trong rừng có gió lạnh nhập thể, cực kỳ âm u.
Đoàn người Khổng Hạt Tử chậm rãi đi hướng rừng núi.
Bàn Sinh to cỡ ba người nhíu mày nói:
- Khổng Hạt Tử tiền bối, Khổng gia của ngươi vì sao ẩn giấu ở nơi âm u như vậy?
Khổng Hạt Tử mỉm cười nói:
- Thì giống như Bàn Thạch nhất tộc của ngươi ẩn trong đất cực đông Dương gian.
Khổng Ngạo Thiên nhướng mày nói:
- Chờ đã, đằng trước có thứ gì...
Khổng Ngạo Thiên định vọt qua.
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Ngạo Thiên, ngươi đừng nhúc nhích.
Khổng Ngạo Thiên nhương mày nhưng cũng hiểu Khổng Hạt Tử lo gã ra ngoài ý muốn.
Mấy thuộc hạ mau chóng vọt qua, rất nhanh một thanh âm truyền đến:
- Lão tổ tông, là người của Khổng gia ta, nhưng...
Đám người Khổng Hạt Tử đi nhanh tới.
Chỉ thấy trên mặt đất nằm vài cái xác la liệt.
Khổng Hạt Tử nhướng mày nói:
- Trong nhà có chuyện?
Khổng Hạt Tử vươn tay sờ cái xác.
Vù vù vù vù!
Thi thể kia đột nhiên phát ra ánh sáng xanh, từ cái đầu toát ra một đoàn sáng, một hồn phách.
Hồn phách ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Hồn phách bỗng kinh sợ nói:
- Ta làm sao vậy? Ta, ta đã chết?
Khổng Hạt Tử trầm giọng hỏi:
- Nói đi, xảy ra chuyện gì?
Hồn phách kia bi thương nói:
- A! Lão tổ tông, là U Hải giáo chủ, hắn giết chúng ta, hắn muốn tìm địa điểm Khổng gia, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục, vì vậy...
Khổng Hạt Tử an ủi:
- Hài tử, ngươi làm rất tốt, Khổng gia tự hào vì ngươi.
Khổng Ngạo Thiên biến sắc mặt nói:
- U Hải giáo chủ? Đó chẳng phải là sư phụ của Đồng Quan Đại Thánh sao?
Khổng Hạt Tử nhíu mày nói:
- U Hải giáo chủ đến vì cái chết của Đồng Quan Đại Thánh?
Khổng Ngạo Thiên hét lên:
- Tại Diêm Xuyên hết, tại hắn mà ra, nếu không phải vì Táng Thiên Đồng Quan thì chúng ta không cần liều mạng với Đồng Quan Đại Thánh. Giờ thì tốt lắm, chọc phải U Hải giáo chủ, phen này nguy rồi.
Khổng Hạt Tử ngăn cản Khổng Ngạo Thiên tiếp tục trách móc:
- Được rồi!
Khổng Ngạo Thiên sốt ruột nói:
- Lão tổ tông, ngươi đừng bảo vệ Diêm Xuyên, hắn là sao chổi. Nếu không vì hắn thì tại sao sẽ có rắc rối như vậy/ đây chính là U Hải giáo chủ! Đồn rằng năm đó Hóa Tôn Thiên thánh nhân gặp hắn còn phải hành lễ vãn bối. Hiện nay Khổng gia ta còn yếu, vốn cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, ai ngờ cuối cùng vẫn chọc phải U Hải giáo chủ. Diêm Xuyên, đều tại Diêm Xuyên!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Ngạo Thiên, đừng nói nữa!
Khổng Ngạo Thiên lộ vẻ mặt vặn vẹo nói:
- Lão tổ tông, ta không nói không được. Lúc đó chính ta giết Đồng Quan Đại Thánh, chắc chắn U Hải giáo chủ sẽ tìm ta để báo thù. Tại Diêm Xuyên cả, nếu không phải vì Táng Thiên Đồng Quan chết tiệt, còn có Vấn Thiên lệnh của Khổng gia, tại hắn!
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Câm miệng lại! Bất cứ người nào trong Khổng gia chết cũng sẽ không đến lượt ngươi!
Khổng Ngạo Thiên vẫn giữ bộ mặt giận dữ nhưng cuối cùng không dám nói nhiều.
Khổng Hạt Tử chậm rãi khoanh chân ngồi, bỗng có một viên luân lưu ly, viên luân chậm rãi xoay tròn, từng tia sáng bao phủ gã.
Qua một lúc sâu Khổng Hạt Tử mới hít sâu, đứng dậy.
Khổng Ngạo Thiên hơi lo lắng hỏi:
- Khổng gia thế nào rồi?
Khổng Hạt Tử trầm giọng nói:
- Một vài người Khổng gia bị tử thương, nhưng may là gia chủ anh minh, mang người di dời đi trước. Nhưng lần này Khổng gia đúng là gặp nguy hiểm, trừ U Hải giáo chủ ra còn có cường giả tiến đến.
- A?
Khổng Hạt Tử hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra U Hải giáo chủ và đám người này không phải vì Táng Thiên Đồng Quan mà là đặt mục tiêu vào kho báu của Khổng gia ta. Hừ, kho báu của Khổng gia không để cho người ngoài nhúng chàm!
Bàn Sinh vỗ ngực nói:
- Khổng Hạt Tử tiền bối cứ yên tâm, có ta ở đây thì đừng hòng có ai thương tổn được ngươi, ta đã hứa với tộc trưởng rồi!
Khổng Hạt Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
- Trước tiên tụ họp với gia chủ đã. Mau chóng sắp xếp chờ Diêm Xuyên tiến đến.
Dương gian, Nam Ngoại Châu, bên ngoài Độc Cô thế gia.
Độc Cô Vô Địch, Độc Cô Phá Thiên, cương kiếm của hai thanh trường kiếm va chạm.
Ầm ầm ầm ầm!
Nước biển đại hải nổ tung vọt lên trời.
Độc Cô Vô Địch hét to một tiếng:
- Nhất Kiếm Bổ Thiên!
Vù vù vù vù!
Khí lạnh bắn ra từ cương kiếm, lan khắp bốn phương, nước biển ngập trời bị đóng băng, hóa thành từng cây cột băng đâm lên trời.
Độc Cô Phá Thiên gào thét:
- Không đúng, ngươi là Tổ Thiên lục trọng thiên? Mới rồi ngươi lừa ta?
Độc Cô Vô Địch vung một kiếm này tuyệt đối không thể phát ra bằng tu vi dưới Tổ Thiên lục trọng thiên. Độc Cô Phá Thiên cho rằng mình bị lừa gạt, thẹn quá thành giận, trường kiếm trong tay đột nhiên bùng phát ra ức vạn kiếm khí.
Ầm ầm ầm ầm!
Xung quanh bỗng nổi lên bão tố kiếm khí, kiếm khí tàn phá xông bốn phương tám hướng.
Đại hải đông băng trong khoảnh khắc bị tàn phá kiếm khí tạc nổ.
Diêm Xuyên đứng một bên, Ầm ầm ầm ầm! Nghiêm túc nhìn chiến đấu ở phía xa, có chút kiếm khí lan tới gần.