Tiên Quốc Đại Đế
Chương 827: Bức Chiến Thánh Nhân
Khuôn mặt mơ hồ bỗng xuất hiện một đôi mắt.
Thánh nhân chi nhãn!
Thánh nhân chi nhãn xuất hiện, cảm giác nhiếp hồn người trùng kích tría tim của mọi người.
Đó là ánh mắt như thiên uy, bị ánh mắt kia nhìn, gần như tinh thần của mọi người đều rung động.
Bùm bùm bùm!
Bùm bùm bùm!
Phút chốc trên quảng trường Vô Thiên điện thật nhiều tu giả chợt quỳ lạy, kiềm không được muốn bái lạy, một loại quỳ vái không thể kháng cự.
Mặc Vũ Hề biến sắc mặt.
Diêm Xuyên lập tức đỡ cho Mặc Vũ Hề.
Đám người sau lưng Diêm Xuyên run bần bật, hắn thấy các thuộc hạ của mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
Diêm Xuyên vung tay ra đằng sau.
Vù vù vù!
Dường như hình thành sương mù dày đặc che lấp tất cả thuộc hạ của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm mắt của Ngô Thiên thánh nhân.
Trong mắt của Ngô Thiên thánh nhân có sự tức giận, và cả kinh ngạc.
Bởi vì Ngô Thiên thánh nhân biết ánh mắt của mình trùng kích tinh thần con người lớn cỡ nào, nhưng Diêm Xuyên đứng trước mặt gã chẳng những không bị ảnh hưởng còn nhìn thẳng vào gã.
Diêm Xuyên lạnh lùng hỏi:
- Ngô Thiên thánh nhân, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Đãi khách? Ngươi vẫn là khách nhân sao? Các tu giả xung quanh vẻ mặt quái dị nhìn Diêm Xuyên.
Ngô Thiên thánh nhân không nói câu nào, bỗng sau lưng thánh nhân có một người kêu lên:
Một nam nhân áo trắng hét to:
- Đãi khách? Hừ, ở trong giáo tràng của Thánh nhân, giết chết ngoại tôn của Thánh nhân, ngươi như vậy xem như là khách sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng liếc nam nhân áo trắng, Không thèm để ý.
Doãn Hận Thiên chợt đứng dậy, nói:
- Ngươi là Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân đúng không? Ngươi bị điếc sao? Mới rồi mọi người đều nghe thấy tự Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc tìm chết. Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc đã nói là 'đến đây, đến giết ta đi!'. Chúng ta chỉ là có ý tốt thỏa mãn nguyện vọng của hắn!
Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân:
- …
Các cường giả trên quảng trường Vô Thiên điện:
- …
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trước khi Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc chết đích thật có nói lời ngu ngốc đó.
Ai cũng biết lời đó là chến hạo Diêm Xuyên, nhưng không ai ngờ hắn cho rằng là thật.
Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng quát:
- Ngươi là cái thứ gì?
Doãn Hận Thiên trầm giọng nói:
- Kẻ hèn này tên là Doãn Hận Thiên!
Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng nói:
- Dư nghiệt của Doãn gia? Là do Doãn gia của ngươi tạo thành thiên địa thiên đạo tan vỡ? Quả nhiên là cá mè một lứa!
Doãn Hận Thiên liếc Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng cười:
- Thánh nhân trong thiên hạ đều biết Doãn gia ta bi gìoan, ngươi muốn đổi trắng thay đen? Cũng được, ta cũng không trông chờ các ngươi tẩy oan cho Doãn gia ta. Vô Thiên điện? Bất kính với trời thì sao mà công chính thiên hạ được?
Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng quát:
- Càn rỡ!
Ầm ầm ầm!
- Phụt.
Khí thế cường đại trùng kích vào Doãn Hận Thiên, gã hộc ra ngụm máu.
Vù vù vù!
Diêm Xuyên nhanh chóng che ở trước mặt Doãn Hận Thiên.
- Meo!
Miêu Miêu tức giận trừng Ngô Thiên thánh nhân.
Diêm Xuyên hơi lo lắng hỏi:
- Doãn Hận Thiên, ngươi có sao không?
Doãn Hận Thiên cười nói:
- Không chết được! Thánh vương không cần lo cho ta.
Diêm Xuyên gật đầu, quay sang nhìn Ngô Thiên thánh nhân. Mấy chục thuộc hạ Diêm Xuyên mới chiêu đến vẻ mặt lo âu.
Mọi người theo Doãn Hận Thiên chiêu an vốn chỉ vì nghe đạo, có ai ngờ thánh vương và Ngô Thiên thánh nhân xích mích với nhau?
Đám người đành đâm lao phải theo lao.
Ngô Thiên thánh nhân lại mở miệng nói:
- Thánh vương của Đại Trăn, Diêm Xuyên? Bản tôn có nghe đại danh của ngươi, nhưng rốt cuộc thì đây là giáo tràng của bản tôn. Tại giáo tràng của bản tôn, tru sát ngoại tôn của bản tôn, còn nói năng lỗ mãng, không biết hối cải, câu kết yêu tà, làm loạn giáo tràng của ta, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!
Ngô Thiên thánh nhân mở miệng đã che kín mọi đường sống của lkt.
Ngô Thiên thánh nhân lên tiếng, vạc chủ của cương vực xung quanh bước ra một bước.
Trừ khí thế của Ngô Thiên thánh nhân ra còn có gần trăm khí thế khổng lồ áp chế Diêm Xuyên. Trăm khí thế, mỗi một cái đều là khí thế Cổ Tiên. Khí thế cuồn cuộn làm đám thuộc hạ của Diêm Xuyên chịu không nổi.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Miêu Miêu, ngươi hãy bảo vệ mọi người!
Miêu Miêu lên tiếng
- Meo!
Miêu Miêu nhảy tới chỗ đám Thuộc hạ, phút chốc mọi người cảm thấy khí thế quanh thân như biến mất.
Khí thế của gần một trăm Cổ Tiên, bao gồm khí thế của Ngô Thiên thánh nhân làm đất dưới chân Diêm Xuyên bị đè ép lan tràn vết rạn.
Diêm Xuyên nhìn Ngô Thiên thánh nhân, lạnh lùng cười:
- Nói thẳng cũng tốt, ta muốn lĩnh giáo đệ nhất thánh nhân đến cùng có thủ đoạn gì, nhưng, lần này tiến đến, không chỉ riêng mình ta muốn lĩnh giáo đệ nhất thánh nhân.
Ngô Thiên thánh nhân nhìn Diêm Xuyên, hừ lạnh một tiếng:
- A?
Diêm Xuyên vươn tay phải ra, Mặc Vũ Hề lập tức đưa lên một quyển thánh chỉ.
Diêm Xuyên lạnh lùng quát:
- Ngô Thiên thánh nhân, còn có tất cả vực chủ của cương vực có mặt tại đây, không khó để đoán ra mật mưu của các ngươi. Đại Chu thiên đình ở Tây Ngoại Châu độc phá một phương. Lần này ta thay Võ Chiếu hạ một phần chiến thư cho đám người các ngươi, để đám người các ngươi đi Lạc Dương lĩnh cái chết!
Diêm Xuyên quát xong mở ra thánh chỉ cầm trên tay.
Trên thánh chỉ ghi tám chữ to 'Mọi người ngươi đi Lạc Dương lĩnh cái chết'.
Tám chữ này do Diêm Xuyên viết, Võ Chiếu để cho Mặc Vũ Hề là thánh chỉ trắng, để hắn tùy tiện ghi cái gì vào cũng được. Diêm Xuyên ghi rất ngắn gọn.
Vực chủ của cương vực xung quanh biến sắc mặt.
Trước mắt, không chỉ là ân oán riêng với Diêm Xuyên mà còn lẫn vào Võ Chiếu Đại Chu thiên đình?
Ngô Thiên thánh nhân con ngươi co rút:
- Chiến thư của Võ Chiếu?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Không phải lần này các ngươi tụ hội là vì đối phó với Đại Chu thiên đình sao? Cần gì làm bộ làm tịch? Lần này là cơ hội tốt, bỏ qua hôm nay thì khó thể tụ tập nhiều người hơn nữa. Thêm nữa, lần này ngươi không thể giải quyết được, chờ tiếp theo các ngươi chỉ có nước bị tru sát từng tên.
Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng quát:
- Vớ vẩn!
Diêm Xuyên bước ra một bước, cười nhạt ép hỏi:
- Vớ vẩn? Ngô Thiên thánh nhân, rốt cuộc ngươi có nhận chiến thư này không?
Đám người vực chủ của cương vực xung quanh siết chặt nắm tay.
- Ngô Thiên thánh nhân, nhận đi, chúng ta sẽ cùng ngươi tiêu diệt Võ Chiếu!
- Thánh nhân, nhận đi, Đại Chu thiên đình bị hủy diệt, ở Tây Ngoại Châu này chúng ta chỉ tôn Ngô Thiên thánh nhân!
- Diệt Đại Chu thiên đình, chúng ta nguyện ý kết đại liên minh Tây Ngoại Châu, tôn Ngô Thiên thánh nhân ngươi làm thủ lĩnh!
............
........
....
Đám người vực chủ của cương vực la hét.
Bởi vì mọi người hiểu phân phối quyền lực vận triều, Võ Chiếu thống nhất Tây Ngoại Châu thì mọi người nhất định sẽ là thuận xương nghịch vong. Nếu Ngô Thiên thánh nhân thống lĩnh Tây Ngoại Châu vẫn sẽ chủ yếu là giáo hóa, vực chủ của cương vực vẫn là chư hầu một phương, không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Hiện tại Võ Chiếu hạ chiến thư, quyết chiến với mọi người.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười:
- Mọi người đều đang nhìn ngươi, Ngô Thiên thánh nhân.
Thánh nhân chi nhãn!
Thánh nhân chi nhãn xuất hiện, cảm giác nhiếp hồn người trùng kích tría tim của mọi người.
Đó là ánh mắt như thiên uy, bị ánh mắt kia nhìn, gần như tinh thần của mọi người đều rung động.
Bùm bùm bùm!
Bùm bùm bùm!
Phút chốc trên quảng trường Vô Thiên điện thật nhiều tu giả chợt quỳ lạy, kiềm không được muốn bái lạy, một loại quỳ vái không thể kháng cự.
Mặc Vũ Hề biến sắc mặt.
Diêm Xuyên lập tức đỡ cho Mặc Vũ Hề.
Đám người sau lưng Diêm Xuyên run bần bật, hắn thấy các thuộc hạ của mình sắp không chống đỡ nổi nữa.
Diêm Xuyên vung tay ra đằng sau.
Vù vù vù!
Dường như hình thành sương mù dày đặc che lấp tất cả thuộc hạ của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm mắt của Ngô Thiên thánh nhân.
Trong mắt của Ngô Thiên thánh nhân có sự tức giận, và cả kinh ngạc.
Bởi vì Ngô Thiên thánh nhân biết ánh mắt của mình trùng kích tinh thần con người lớn cỡ nào, nhưng Diêm Xuyên đứng trước mặt gã chẳng những không bị ảnh hưởng còn nhìn thẳng vào gã.
Diêm Xuyên lạnh lùng hỏi:
- Ngô Thiên thánh nhân, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Đãi khách? Ngươi vẫn là khách nhân sao? Các tu giả xung quanh vẻ mặt quái dị nhìn Diêm Xuyên.
Ngô Thiên thánh nhân không nói câu nào, bỗng sau lưng thánh nhân có một người kêu lên:
Một nam nhân áo trắng hét to:
- Đãi khách? Hừ, ở trong giáo tràng của Thánh nhân, giết chết ngoại tôn của Thánh nhân, ngươi như vậy xem như là khách sao?
Diêm Xuyên lạnh lùng liếc nam nhân áo trắng, Không thèm để ý.
Doãn Hận Thiên chợt đứng dậy, nói:
- Ngươi là Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân đúng không? Ngươi bị điếc sao? Mới rồi mọi người đều nghe thấy tự Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc tìm chết. Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc đã nói là 'đến đây, đến giết ta đi!'. Chúng ta chỉ là có ý tốt thỏa mãn nguyện vọng của hắn!
Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân:
- …
Các cường giả trên quảng trường Vô Thiên điện:
- …
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trước khi Nhị thái tử của Phượng Hoàng tộc chết đích thật có nói lời ngu ngốc đó.
Ai cũng biết lời đó là chến hạo Diêm Xuyên, nhưng không ai ngờ hắn cho rằng là thật.
Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng quát:
- Ngươi là cái thứ gì?
Doãn Hận Thiên trầm giọng nói:
- Kẻ hèn này tên là Doãn Hận Thiên!
Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng nói:
- Dư nghiệt của Doãn gia? Là do Doãn gia của ngươi tạo thành thiên địa thiên đạo tan vỡ? Quả nhiên là cá mè một lứa!
Doãn Hận Thiên liếc Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng cười:
- Thánh nhân trong thiên hạ đều biết Doãn gia ta bi gìoan, ngươi muốn đổi trắng thay đen? Cũng được, ta cũng không trông chờ các ngươi tẩy oan cho Doãn gia ta. Vô Thiên điện? Bất kính với trời thì sao mà công chính thiên hạ được?
Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng quát:
- Càn rỡ!
Ầm ầm ầm!
- Phụt.
Khí thế cường đại trùng kích vào Doãn Hận Thiên, gã hộc ra ngụm máu.
Vù vù vù!
Diêm Xuyên nhanh chóng che ở trước mặt Doãn Hận Thiên.
- Meo!
Miêu Miêu tức giận trừng Ngô Thiên thánh nhân.
Diêm Xuyên hơi lo lắng hỏi:
- Doãn Hận Thiên, ngươi có sao không?
Doãn Hận Thiên cười nói:
- Không chết được! Thánh vương không cần lo cho ta.
Diêm Xuyên gật đầu, quay sang nhìn Ngô Thiên thánh nhân. Mấy chục thuộc hạ Diêm Xuyên mới chiêu đến vẻ mặt lo âu.
Mọi người theo Doãn Hận Thiên chiêu an vốn chỉ vì nghe đạo, có ai ngờ thánh vương và Ngô Thiên thánh nhân xích mích với nhau?
Đám người đành đâm lao phải theo lao.
Ngô Thiên thánh nhân lại mở miệng nói:
- Thánh vương của Đại Trăn, Diêm Xuyên? Bản tôn có nghe đại danh của ngươi, nhưng rốt cuộc thì đây là giáo tràng của bản tôn. Tại giáo tràng của bản tôn, tru sát ngoại tôn của bản tôn, còn nói năng lỗ mãng, không biết hối cải, câu kết yêu tà, làm loạn giáo tràng của ta, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!
Ngô Thiên thánh nhân mở miệng đã che kín mọi đường sống của lkt.
Ngô Thiên thánh nhân lên tiếng, vạc chủ của cương vực xung quanh bước ra một bước.
Trừ khí thế của Ngô Thiên thánh nhân ra còn có gần trăm khí thế khổng lồ áp chế Diêm Xuyên. Trăm khí thế, mỗi một cái đều là khí thế Cổ Tiên. Khí thế cuồn cuộn làm đám thuộc hạ của Diêm Xuyên chịu không nổi.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Miêu Miêu, ngươi hãy bảo vệ mọi người!
Miêu Miêu lên tiếng
- Meo!
Miêu Miêu nhảy tới chỗ đám Thuộc hạ, phút chốc mọi người cảm thấy khí thế quanh thân như biến mất.
Khí thế của gần một trăm Cổ Tiên, bao gồm khí thế của Ngô Thiên thánh nhân làm đất dưới chân Diêm Xuyên bị đè ép lan tràn vết rạn.
Diêm Xuyên nhìn Ngô Thiên thánh nhân, lạnh lùng cười:
- Nói thẳng cũng tốt, ta muốn lĩnh giáo đệ nhất thánh nhân đến cùng có thủ đoạn gì, nhưng, lần này tiến đến, không chỉ riêng mình ta muốn lĩnh giáo đệ nhất thánh nhân.
Ngô Thiên thánh nhân nhìn Diêm Xuyên, hừ lạnh một tiếng:
- A?
Diêm Xuyên vươn tay phải ra, Mặc Vũ Hề lập tức đưa lên một quyển thánh chỉ.
Diêm Xuyên lạnh lùng quát:
- Ngô Thiên thánh nhân, còn có tất cả vực chủ của cương vực có mặt tại đây, không khó để đoán ra mật mưu của các ngươi. Đại Chu thiên đình ở Tây Ngoại Châu độc phá một phương. Lần này ta thay Võ Chiếu hạ một phần chiến thư cho đám người các ngươi, để đám người các ngươi đi Lạc Dương lĩnh cái chết!
Diêm Xuyên quát xong mở ra thánh chỉ cầm trên tay.
Trên thánh chỉ ghi tám chữ to 'Mọi người ngươi đi Lạc Dương lĩnh cái chết'.
Tám chữ này do Diêm Xuyên viết, Võ Chiếu để cho Mặc Vũ Hề là thánh chỉ trắng, để hắn tùy tiện ghi cái gì vào cũng được. Diêm Xuyên ghi rất ngắn gọn.
Vực chủ của cương vực xung quanh biến sắc mặt.
Trước mắt, không chỉ là ân oán riêng với Diêm Xuyên mà còn lẫn vào Võ Chiếu Đại Chu thiên đình?
Ngô Thiên thánh nhân con ngươi co rút:
- Chiến thư của Võ Chiếu?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Không phải lần này các ngươi tụ hội là vì đối phó với Đại Chu thiên đình sao? Cần gì làm bộ làm tịch? Lần này là cơ hội tốt, bỏ qua hôm nay thì khó thể tụ tập nhiều người hơn nữa. Thêm nữa, lần này ngươi không thể giải quyết được, chờ tiếp theo các ngươi chỉ có nước bị tru sát từng tên.
Ngô Thiên thánh nhân lạnh lùng quát:
- Vớ vẩn!
Diêm Xuyên bước ra một bước, cười nhạt ép hỏi:
- Vớ vẩn? Ngô Thiên thánh nhân, rốt cuộc ngươi có nhận chiến thư này không?
Đám người vực chủ của cương vực xung quanh siết chặt nắm tay.
- Ngô Thiên thánh nhân, nhận đi, chúng ta sẽ cùng ngươi tiêu diệt Võ Chiếu!
- Thánh nhân, nhận đi, Đại Chu thiên đình bị hủy diệt, ở Tây Ngoại Châu này chúng ta chỉ tôn Ngô Thiên thánh nhân!
- Diệt Đại Chu thiên đình, chúng ta nguyện ý kết đại liên minh Tây Ngoại Châu, tôn Ngô Thiên thánh nhân ngươi làm thủ lĩnh!
............
........
....
Đám người vực chủ của cương vực la hét.
Bởi vì mọi người hiểu phân phối quyền lực vận triều, Võ Chiếu thống nhất Tây Ngoại Châu thì mọi người nhất định sẽ là thuận xương nghịch vong. Nếu Ngô Thiên thánh nhân thống lĩnh Tây Ngoại Châu vẫn sẽ chủ yếu là giáo hóa, vực chủ của cương vực vẫn là chư hầu một phương, không bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Hiện tại Võ Chiếu hạ chiến thư, quyết chiến với mọi người.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười:
- Mọi người đều đang nhìn ngươi, Ngô Thiên thánh nhân.