Tiên Quốc Đại Đế
Chương 776: Thưởng Giết Tổ Tiên
Quỷ Cốc Tử khoe thành tích hộ hắn nói.
Thất Sát nhất thời nhìn về phía Quỷ Cốc Tử đầy cảm kích.
Diêm Xuyên nhìn Thất Sát, gật đầu nói:
- Làm tốt. Trong số Tổ tiên ở đây, ngươi chọn một ăn đi!
- Ngang! Tạ Thánh Vương, tạ Quỷ Cốc Tử tiên sinh!
Thất Sát kích động kêu lên.
Thất Sát đạt tới Cổ Tiên đỉnh phong đã 2 vạn năm. Hiện tại rốt cuộc hắn đã có thể thành tựu Tổ tiên. Thất Sát căn bản mặc kệ Tả gia gì đó. Hắn vội vàng mở miệng, nuốt lấy một Tổ tiên.
- Khốn kiếp, ngươi dám. Chúng ta là người của Tả gia, ai dám đụng đến chúng ta, Tả gia nhất định sẽ khiến ngươi hình thần đều bị diệt!
Tả Thanh nổi giận nói.
- A ô!
Thất Sát cũng mặc kệ, thoáng một cái đã nuốt vào một Tổ Tiên.
Xung quanh, bất luận Tổ tiên đang bị khống chế trên mặt đất, hay Hóa gia, con cháu Độc Cô gia đang đứng trên không trung, lúc này đều cảm thấy ớn lạnh.
Không phải vì Thất Sát nuốt ăn Tổ tiên, mà vì thái độ của Diêm Xuyên.
Tổ tiên? Làm bổng lộc ban thưởng? Thưởng giết Tổ tiên?
- Ăn? Các ngươi làm sao dám?
Con mắt Tả Thanh trừng lớn nói.
bốn Tổ tiên khác đang bị khống chế, lúc này vẻ mặt đầy kinh sợ.
- Không, ngươi không thể ăn lão lục. Ngươi không thể!
Một Tổ tiên cả kinh kêu lên.
- Đại tổ, cứu ta. Đại tổ, cứu ta!
Hóa Thiên Quân càng sợ hãi liên tục kêu la!
Trên không trung, Hóa Băng cũng không nhịn được nữa, đạp không bay xuống.
- Diêm đế, Hóa Thiên Quân có đắc tội thế nào, vẫn mong Diêm đế nể mặt tại hạ, có thể thả cho Hóa Thiên Quân một con đường sống!
Hóa Băng cực kỳ cung kính thi lễ nói.
Xung quanh, sắc mặt vô số con cháu Hóa gia nhất thời khó coi lên.
Mình là con cháu thánh nhân, làm sao phải xem sắc mặt người khác để hành sự như vậy?
Hóa Băng ngoại trừ thánh nhân ra, chính là người đứng đầu cương vực Tôn Thiên. Không ngờ hắn lại phải khách khí đối với Diêm Xuyên như vậy?
Quỷ Cốc Tử lại cười lạnh nói:
- Mặt ngươi sao? Mặt ngươi sao có thể so sánh được với sinh tử của Thánh Vương?
- Hả?
Sắc mặt Hóa Băng trầm xuống nhìn về phía Quỷ Cốc Tử.
- Thánh Vương, những người này xử trí như thế nào?
Quỷ Cốc Tử nhìn năm Tổ tiên trên mặt đất.
- Doãn Hận Thiên, Tả gia có đại thù với ngươi. Nhưng những Tổ tiên này lại không thể cho ngươi hết. Ngươi chọn lấy một tên trong số đó giết chết, mở nguyền rủa đẫm máu của mình ra. Những người khác mang về Đại Tần Thành, thưởng cho thần tử có công. Sau khi giết chết, thi thể cho ngươi, tùy ý lột da tróc thịt!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Doãn Hận Thiên tất nhiên không có ý kiến.
Đám tu giả xung quanh nghe thấy Diêm Xuyên nói vậy, lại cảm thấy ớn lạnh.
Cách đó không xa, Long Ngũ nhìn Thất Sát nuốt Tổ tiên, nghe thấy Diêm Xuyên thật sự chuẩn bị xem Tổ tiên là một loại ban thưởng, nhất thời lộ vẻ ước ao nhìn về phía Thất Sát.
Lập công được vị trí Tổ tiên sao?
Long Ngũ ước ao đến mức con mắt đều đỏ cả lên. Lần sau... lần sau mình nhất định phải ra sức hơn nữa!
Doãn Hận Thiên cũng rất thẳng thắn. Nhiều năm thù hận khiến Doãn Hận Thiên căn bản không muốn chờ lâu.
Trong nháy mắt một kiếm đã xuyên thủng lồng ngực một Tổ tiên.
- Ngươi... ngươi... ngươi!
Tổ tiên kia sắp chết nhìn Doãn Hận Thiên, đầy vẻ hối hận.
Lúc trước sáu đại Tả gia Tổ tiên đến đây, có thể nói là khí thế vô cùng hung hăng, khiến thánh nhân cũng không thể không lùi bước. Bây giờ, bọn họ lại bị bắt, từng người một bị giết như vậy?
- Đại tổ, cứu ta!
Hóa Thiên Quân kinh sợ lại kêu lên.
Diêm Xuyên không phải đang nói đùa, là đùa thật sao?
- Mang tới xe rồng. Chúng ta trở về thôi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Quỷ Cốc Tử, Doãn Hận Thiên lên tiếng trả lời.
Hóa Thê Lương khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh một chút. Cuối cùng hắn khe khẽ thở dài nói:
- Vâng!
- Đúng rồi. Hóa đại nhân, lần này đa tạ đại nhân đã cho mượn thanh kiếm của thánh nhân. Vật trả về chủ cũ!
Quỷ Cốc Tử khẽ mỉm cười nói.
Hóa Thê Lương tiếp nhận, thần sắc thoáng động, tiếp theo gật đầu một cái.
- Hóa Băng Đại Tổ. Lão tổ tông trở về, vẫn mong Đại tổ trả kiếm lại cho lão tổ tông. Ta theo Thánh Vương trở về!
Hóa Thê Lương quay về phía Hóa Băng kêu lên.
Sắc mặt Hóa Băng vô cùng khó coi.
- Diêm Xuyên, Hóa Thiên Quân là người của Hóa gia ta. Cho dù ngươi không nể mặt ta, cũng nên nể mặt Hóa Thê Lương chứ?
Hóa Băng rốt cuộc mặt lạnh xuống.
Hóa Thê Lương lập tức mở miệng nói:
- Đại tổ, ngươi đừng tính cả ta vào nữa. Hóa Thiên Quân, gieo gió gặt bão. Ta đã từng khuyên hắn nhiều lần, hắn căn bản không nghe!
Sắc mặt Hóa Băng lạnh lẽo nói:
- Khốn kiếp, Hóa Thê Lương, ngươi nhớ kỹ. Ngươi tính đi, dù sao Hóa Thiên Quân vẫn là người cùng tộc với ngươi!
- Hóa Băng đại tổ, Hóa Thê Lương ta làm người thế nào, đến hôm nay đại tổ mới biết sao? Tất cả những điều ta làm, đều không hổ thẹn với Hóa gia, không hổ thẹn với lão tổ tông!
Sắc mặt Hóa Thê Lương cũng lạnh lên.
Nói xong, Hóa Thê Lương tung thanh kiếm của thánh nhân lên.
- Khốn kiếp, nghiệp chướng!
Hóa Băng quát mắng một tiếng.
Ầm!
Xung quanh Hóa Băng đột nhiên xuất hiện năm mươi thiên đạo.
Năm mươi thiên đạo vây xung quanh Hóa Băng. Hóa Băng thân hợp thiên đạo, đưa tay đánh ra một chưởng, chộp về phía Hóa Thiên Quân đang ở trên xe rồng.
Sắc mặt Hóa Thê Lương biến đổi, lập tức nhìn Diêm Xuyên kêu lên:
- Thánh Vương bớt giận. Đại tổ hắn nhất thời tâm trí mê muội!
Nhìn thủ ấn kia chộp tới, trong mắt Diêm Xuyên trở nên lạnh lẽo. Hắn đánh một quyền về phía xa.
Ầm!
Một quyền ấn màu đen đột nhiên xuất hiện, ầm ầm va về phía chưởng ấn của Hóa Băng.
Năm mươi thiên đạo đột nhiên phát ra hào quang óng ánh. Lực lượng vô tận hội tụ trên chưởng cương của Hóa Băng va chạm vào một quyền của Diêm Xuyên.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Hư không đột nhiên rung động mãnh liệt.
Chưởng cương cực lớn ầm ầm nghiền nát. Quyền cương thế như chẻ tre, xông thẳng tới thiên đạo của Hóa Băng.
Lực lượng của Diêm Xuyên căn bản không bị thiên đạo hạn chế, hung hãn đánh vào bên trong thiên đạo.
- Làm sao có thể?
Hóa Băng nhất thời biến sắc.
Ầm!
Sau tiếng nổ vang, thân hình Hóa Băng lui nhanh ra xa ngàn trượng. Thiên đạo trước kia ầm ầm sụp đổ.
Ôm lấy ngực, tóc Hóa Băng tung bay tán loạn, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Diêm Xuyên.
Dưới Thánh nhân, người đứng đầu cương vực Tôn Thiên lại không phải là đối thủ của Diêm Xuyên?
Vô số con cháu Hóa gia đều kinh hãi. Lúc này lông mày con cháu Độc Cô gia đều nhíu lại.
- Tổ tiên lục trọng thiên trở lên, tuyệt đối là lục trọng thiên trở lên!
Một con cháu Độc Cô gia tỏ ra ngưng trọng nói.
- Đa tạ Thánh Vương hạ thủ lưu tình!
Hóa Thê Lương lập tức cung kính nói.
- Ừm, hắn chỉ muốn cướp đoạt Hóa Thiên Quân, trẫm chỉ mở mang kiến thức cho hắn một phen thôi! Đi thôi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Ngang!
Tam long lộ vẻ kính nể kéo xe rồng tiến về phía bắc.
- Diêm Xuyên, ngươi có biết nơi này là thánh nhân đạo trường không? Nỗi nhục hôm nay, tương lai thánh nhân nhất định sẽ không bỏ qua!
Phía xa Hóa Băng giận dữ hét lên.
Xe rồng bay về phía bắc.
- Nếu không bỏ qua, bảo thánh nhân đến Đại Tần ta. Trẫm tại Đại Tần, lâm trận chờ!
Diêm Xuyên quát lớn một tiếng.
Thất Sát nhất thời nhìn về phía Quỷ Cốc Tử đầy cảm kích.
Diêm Xuyên nhìn Thất Sát, gật đầu nói:
- Làm tốt. Trong số Tổ tiên ở đây, ngươi chọn một ăn đi!
- Ngang! Tạ Thánh Vương, tạ Quỷ Cốc Tử tiên sinh!
Thất Sát kích động kêu lên.
Thất Sát đạt tới Cổ Tiên đỉnh phong đã 2 vạn năm. Hiện tại rốt cuộc hắn đã có thể thành tựu Tổ tiên. Thất Sát căn bản mặc kệ Tả gia gì đó. Hắn vội vàng mở miệng, nuốt lấy một Tổ tiên.
- Khốn kiếp, ngươi dám. Chúng ta là người của Tả gia, ai dám đụng đến chúng ta, Tả gia nhất định sẽ khiến ngươi hình thần đều bị diệt!
Tả Thanh nổi giận nói.
- A ô!
Thất Sát cũng mặc kệ, thoáng một cái đã nuốt vào một Tổ Tiên.
Xung quanh, bất luận Tổ tiên đang bị khống chế trên mặt đất, hay Hóa gia, con cháu Độc Cô gia đang đứng trên không trung, lúc này đều cảm thấy ớn lạnh.
Không phải vì Thất Sát nuốt ăn Tổ tiên, mà vì thái độ của Diêm Xuyên.
Tổ tiên? Làm bổng lộc ban thưởng? Thưởng giết Tổ tiên?
- Ăn? Các ngươi làm sao dám?
Con mắt Tả Thanh trừng lớn nói.
bốn Tổ tiên khác đang bị khống chế, lúc này vẻ mặt đầy kinh sợ.
- Không, ngươi không thể ăn lão lục. Ngươi không thể!
Một Tổ tiên cả kinh kêu lên.
- Đại tổ, cứu ta. Đại tổ, cứu ta!
Hóa Thiên Quân càng sợ hãi liên tục kêu la!
Trên không trung, Hóa Băng cũng không nhịn được nữa, đạp không bay xuống.
- Diêm đế, Hóa Thiên Quân có đắc tội thế nào, vẫn mong Diêm đế nể mặt tại hạ, có thể thả cho Hóa Thiên Quân một con đường sống!
Hóa Băng cực kỳ cung kính thi lễ nói.
Xung quanh, sắc mặt vô số con cháu Hóa gia nhất thời khó coi lên.
Mình là con cháu thánh nhân, làm sao phải xem sắc mặt người khác để hành sự như vậy?
Hóa Băng ngoại trừ thánh nhân ra, chính là người đứng đầu cương vực Tôn Thiên. Không ngờ hắn lại phải khách khí đối với Diêm Xuyên như vậy?
Quỷ Cốc Tử lại cười lạnh nói:
- Mặt ngươi sao? Mặt ngươi sao có thể so sánh được với sinh tử của Thánh Vương?
- Hả?
Sắc mặt Hóa Băng trầm xuống nhìn về phía Quỷ Cốc Tử.
- Thánh Vương, những người này xử trí như thế nào?
Quỷ Cốc Tử nhìn năm Tổ tiên trên mặt đất.
- Doãn Hận Thiên, Tả gia có đại thù với ngươi. Nhưng những Tổ tiên này lại không thể cho ngươi hết. Ngươi chọn lấy một tên trong số đó giết chết, mở nguyền rủa đẫm máu của mình ra. Những người khác mang về Đại Tần Thành, thưởng cho thần tử có công. Sau khi giết chết, thi thể cho ngươi, tùy ý lột da tróc thịt!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Doãn Hận Thiên tất nhiên không có ý kiến.
Đám tu giả xung quanh nghe thấy Diêm Xuyên nói vậy, lại cảm thấy ớn lạnh.
Cách đó không xa, Long Ngũ nhìn Thất Sát nuốt Tổ tiên, nghe thấy Diêm Xuyên thật sự chuẩn bị xem Tổ tiên là một loại ban thưởng, nhất thời lộ vẻ ước ao nhìn về phía Thất Sát.
Lập công được vị trí Tổ tiên sao?
Long Ngũ ước ao đến mức con mắt đều đỏ cả lên. Lần sau... lần sau mình nhất định phải ra sức hơn nữa!
Doãn Hận Thiên cũng rất thẳng thắn. Nhiều năm thù hận khiến Doãn Hận Thiên căn bản không muốn chờ lâu.
Trong nháy mắt một kiếm đã xuyên thủng lồng ngực một Tổ tiên.
- Ngươi... ngươi... ngươi!
Tổ tiên kia sắp chết nhìn Doãn Hận Thiên, đầy vẻ hối hận.
Lúc trước sáu đại Tả gia Tổ tiên đến đây, có thể nói là khí thế vô cùng hung hăng, khiến thánh nhân cũng không thể không lùi bước. Bây giờ, bọn họ lại bị bắt, từng người một bị giết như vậy?
- Đại tổ, cứu ta!
Hóa Thiên Quân kinh sợ lại kêu lên.
Diêm Xuyên không phải đang nói đùa, là đùa thật sao?
- Mang tới xe rồng. Chúng ta trở về thôi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Quỷ Cốc Tử, Doãn Hận Thiên lên tiếng trả lời.
Hóa Thê Lương khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh một chút. Cuối cùng hắn khe khẽ thở dài nói:
- Vâng!
- Đúng rồi. Hóa đại nhân, lần này đa tạ đại nhân đã cho mượn thanh kiếm của thánh nhân. Vật trả về chủ cũ!
Quỷ Cốc Tử khẽ mỉm cười nói.
Hóa Thê Lương tiếp nhận, thần sắc thoáng động, tiếp theo gật đầu một cái.
- Hóa Băng Đại Tổ. Lão tổ tông trở về, vẫn mong Đại tổ trả kiếm lại cho lão tổ tông. Ta theo Thánh Vương trở về!
Hóa Thê Lương quay về phía Hóa Băng kêu lên.
Sắc mặt Hóa Băng vô cùng khó coi.
- Diêm Xuyên, Hóa Thiên Quân là người của Hóa gia ta. Cho dù ngươi không nể mặt ta, cũng nên nể mặt Hóa Thê Lương chứ?
Hóa Băng rốt cuộc mặt lạnh xuống.
Hóa Thê Lương lập tức mở miệng nói:
- Đại tổ, ngươi đừng tính cả ta vào nữa. Hóa Thiên Quân, gieo gió gặt bão. Ta đã từng khuyên hắn nhiều lần, hắn căn bản không nghe!
Sắc mặt Hóa Băng lạnh lẽo nói:
- Khốn kiếp, Hóa Thê Lương, ngươi nhớ kỹ. Ngươi tính đi, dù sao Hóa Thiên Quân vẫn là người cùng tộc với ngươi!
- Hóa Băng đại tổ, Hóa Thê Lương ta làm người thế nào, đến hôm nay đại tổ mới biết sao? Tất cả những điều ta làm, đều không hổ thẹn với Hóa gia, không hổ thẹn với lão tổ tông!
Sắc mặt Hóa Thê Lương cũng lạnh lên.
Nói xong, Hóa Thê Lương tung thanh kiếm của thánh nhân lên.
- Khốn kiếp, nghiệp chướng!
Hóa Băng quát mắng một tiếng.
Ầm!
Xung quanh Hóa Băng đột nhiên xuất hiện năm mươi thiên đạo.
Năm mươi thiên đạo vây xung quanh Hóa Băng. Hóa Băng thân hợp thiên đạo, đưa tay đánh ra một chưởng, chộp về phía Hóa Thiên Quân đang ở trên xe rồng.
Sắc mặt Hóa Thê Lương biến đổi, lập tức nhìn Diêm Xuyên kêu lên:
- Thánh Vương bớt giận. Đại tổ hắn nhất thời tâm trí mê muội!
Nhìn thủ ấn kia chộp tới, trong mắt Diêm Xuyên trở nên lạnh lẽo. Hắn đánh một quyền về phía xa.
Ầm!
Một quyền ấn màu đen đột nhiên xuất hiện, ầm ầm va về phía chưởng ấn của Hóa Băng.
Năm mươi thiên đạo đột nhiên phát ra hào quang óng ánh. Lực lượng vô tận hội tụ trên chưởng cương của Hóa Băng va chạm vào một quyền của Diêm Xuyên.
Ầm!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Hư không đột nhiên rung động mãnh liệt.
Chưởng cương cực lớn ầm ầm nghiền nát. Quyền cương thế như chẻ tre, xông thẳng tới thiên đạo của Hóa Băng.
Lực lượng của Diêm Xuyên căn bản không bị thiên đạo hạn chế, hung hãn đánh vào bên trong thiên đạo.
- Làm sao có thể?
Hóa Băng nhất thời biến sắc.
Ầm!
Sau tiếng nổ vang, thân hình Hóa Băng lui nhanh ra xa ngàn trượng. Thiên đạo trước kia ầm ầm sụp đổ.
Ôm lấy ngực, tóc Hóa Băng tung bay tán loạn, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Diêm Xuyên.
Dưới Thánh nhân, người đứng đầu cương vực Tôn Thiên lại không phải là đối thủ của Diêm Xuyên?
Vô số con cháu Hóa gia đều kinh hãi. Lúc này lông mày con cháu Độc Cô gia đều nhíu lại.
- Tổ tiên lục trọng thiên trở lên, tuyệt đối là lục trọng thiên trở lên!
Một con cháu Độc Cô gia tỏ ra ngưng trọng nói.
- Đa tạ Thánh Vương hạ thủ lưu tình!
Hóa Thê Lương lập tức cung kính nói.
- Ừm, hắn chỉ muốn cướp đoạt Hóa Thiên Quân, trẫm chỉ mở mang kiến thức cho hắn một phen thôi! Đi thôi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Ngang!
Tam long lộ vẻ kính nể kéo xe rồng tiến về phía bắc.
- Diêm Xuyên, ngươi có biết nơi này là thánh nhân đạo trường không? Nỗi nhục hôm nay, tương lai thánh nhân nhất định sẽ không bỏ qua!
Phía xa Hóa Băng giận dữ hét lên.
Xe rồng bay về phía bắc.
- Nếu không bỏ qua, bảo thánh nhân đến Đại Tần ta. Trẫm tại Đại Tần, lâm trận chờ!
Diêm Xuyên quát lớn một tiếng.