Tiên Quốc Đại Đế
Chương 755: Ăn
- Hỗn đản, buông ta ra!
Trưởng lão mặc huyết bào sợ hãi không ngừng rống lên.
- A!
Miệng Cương thi vương Diêm Xuyên chậm rãi mở lớn. Uy hiếp cực lớn khiến trưởng lão mặc huyết bào bỗng nhiên cảm nhận được uy hiếp của cái chết.
Muốn uống máu của ta sao?
- Công Dương Bôn Lôi, không phải ngươi nói hắn là Cổ tiên sao?
Trưởng lão mặc huyết bào bi thương căm hận gào thét.
Bên ngoài, Công Dương Bôn Lôi đã sợ hãi đến mức chân mềm nhũn. Một lần, hai lần, lần thứ ba, không chút do dự, Công Dương Bôn Lôi quay đầu lại bỏ chạy.
- A!
Cương thi Diêm Xuyên đột nhiên hút một cái.
Một lực hút khủng bố phát ra. Trưởng lão mặc huyết bào căn bản không có cách nào chống cự được, liền bị lực hút này hút về phía trong miệng Diêm Xuyên.
Thân hình trưởng lão mặc huyết bào không ngừng nhỏ đi, dần dần tiến cả vào trong miệng Diêm Xuyên.
- Công Dương Bôn Lôi, lão phu bị ngươi hại chết. Ta hận ngươi!
Trưởng lão mặc huyết bào bi hận kêu lên một tiếng cuối cùng.
Phía xa, Công Dương Bôn Lôi đang trốn chạy quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Diêm Xuyên nuốt trưởng lão mặc huyết bào. Sau khi nuốt trưởng lão vào trong miệng, lúc này lực hút từ miệng vẫn không ngừng lại. Biển máu mênh mông phía dưới cũng nhanh chóng bị hút về phía miệng của Diêm Xuyên.
Tổ tiên? Bị Diêm Xuyên ăn?
Trong lòng Công Dương Bôn Lôi đang gào khóc. Lại là như vậy. Vội vội vàng vàng tới, vội vội vàng vàng chạy trốn. Mỗi lần đều ném lại một nhóm cường giả của Công Dương gia.
Lần này còn khoa trương hơn. Trưởng lão kia là Tổ tiên, lại bị Diêm Xuyên mở miệng ăn.
Ăn?
Công Dương Bôn Lôi quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa. Trong nháy mắt hắn đã bắn ra xa. Trong lòng hắn thầm rên rỉ, làm sao ăn nói được với lão tổ tông trong nhà đây?
Diêm Xuyên nuốt người sống? Cảnh tượng như vậy, khiến vô số tu giả xung quanh cũng lạnh cả tim.
Cổ tiên, Cổ tiên cái muội ngươi! Đây là Cổ tiên sao? Cổ tiên có thể dễ dàng nuốt Tổ tiên như vậy sao?
Tả Thanh ban đầu muốn tùy thời hành động, nhưng đã dừng động tác lại. Diêm Xuyên mở miệng nuốt một Tổ tiên, lại đang nuốt toàn bộ biển máu.
Trên mặt Tả Thanh co rúm lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Hóa Thiên Quân nói:
- Hóa huynh, đây chính là Diêm Xuyên huynh bảo ta gây phiền phức sao?
Sắc mặt Hóa Thiên Quân cũng khó coi đến cực điểm:
- Ta cũng không ngờ được, Diêm Xuyên lại kinh khủng như vậy? Đúng vậy, nếu không phải Tổ tiên cường đại sao có thể áp đảo được Kim Đại Vũ và Quỷ Cốc Tử?
- Tổ tiên thật cường đại!
Rất nhiều tu giả xung quanh lộ vẻ kinh hãi.
Vẻ mặt Thất Sát đầy may mắn. Long Ngũ, Man Long trợn trừng mắt. Ba Cự Long bỗng nhiên cảm thấy mình may mắn. Kéo xe? Đúng là Diêm Xuyên đã cho mình ân đức lớn.
Phải là thiên tài đạt được Tổ tiên tầng mấy mới có thể kinh khủng như vậy?
Trong lúc các cường giả đang kinh ngạc cảm thán, rốt cuộc Diêm Xuyên đã hoàn toàn nuốt hết biển máu.
Khuôn mặt hắn vẫn dữ tợn. Hai cái răng nanh nhô ra, nhìn thực sự cực kỳ kinh sợ.
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, đột nhiên có vô số kiếp vân hội tụ.
- Kiếp vân?
Sắc mặt vô số tu giả xung quanh cứng đờ.
Sao có thể có kiếp vân được?
- Tổ tiên kiếp? Đây là Tổ tiên kiếp? Diêm Xuyên, hắn đúng là Cổ tiên! Bỗng nhiên, không biết có ai đó bỗng nhiên kêu lên.
Tiếng kêu này, khiến các tu giả khác nhất thời cùng thất thanh giống như nuốt phải con ruồi chết vậy. Thế giới quan của bọn họ đều bị lật đổ.
- Thiên đạo đối với ta cũng vô dụng. Tổ tiên kiếp? Ha, ha!
Cương thi Diêm Xuyên rống to một tiếng.
Trong miệng vẫn còn lực hút. Hắn mở miệng quay về phía Tổ tiên kiếp cắn nuốt.
Giống như thân thể của người dương gian, không, thân thể cương thi càng bá đạo hơn. Thời khắc mở miệng nuốt kiếp, lực hút khủng bố còn khóa lại tất cả lôi điện, khiến lôi điện muốn tiêu tán cũng không được. Lôi vân chen chúc lao về phía trong miệng của cương thi.
Ầm ầm ầm!
Hắn đứng ở hư không, cắn nuốt thiên kiếp, hơn nữa còn là Tổ tiên kiếp!
Tu giả xung quanh trợn tròn hai mắt.
Cho dù là Thất Sát, Long Ngũ, Man Long, lúc này vẻ mặt cũng đầy hoảng sợ.
- Đúng là Cổ tiên sao? Tại sao mới chỉ là Cổ tiên?
Thất Sát kinh hãi nói.
Thất Sát rất khó lý giải được. Một Cổ tiên, vì sao cường đại như vậy? Lẽ nào Cương Thi vương đều biến thái như vậy sao?
Quỷ Cốc Tử nhìn mãi đã quen quen.
Trong mắt Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương loé lên một tia kinh ngạc cảm thán.
Lúc này sắc mặt Tả Thanh, Hóa Thiên Quân rất khó coi.
- Hóa huynh, đây chính là như lời huynh nói với ta, không đáng chú ý?
Sắc mặt Tả Thanh khó coi nói.
Hóa Thiên Quân:...!
Ầm ầm ầm!
Sau khi cắn nuốt cường đại, không lâu sau, tất cả kiếp vân đã vào trong bụng của cương thi Diêm Xuyên.
- A!
Sau khi nuốt hết kiếp vân, Diêm Xuyên ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng. Tiếng rống của hắn chấn động lòng người. Vô số tu giả nhất thời có cảm giác run sợ.
Hét dài một tiếng, cương thi Diêm Xuyên liền cảm thấy khoan khoái.
Khuôn mặt hắn chậm rãi hồi phục, răng nanh chậm rãi rụt trở về. Diêm Xuyên dần dần hồi phục về nguyên dạng.
Diêm Xuyên đạp không tiến về phía xe rồng. Trong chớp mắt hắn đã đến bên trên xe rồng.
Lúc này, vô số tu giả xung quanh vẫn đang ngây dại nhìn Diêm Xuyên.
Ánh mắt Diêm Xuyên lướt qua mắt mọi người. Rất nhiều tu giả đều rùng mình một cái.
- Doãn Hận Thiên, kết thúc chưa?
Diêm Xuyên nhìn về phía Doãn Hận Thiên.
- Vâng, thần đã phóng thích Điệp Hậu, cũng đã bái tế Thương Thiên. Đã xong!
Doãn Hận Thiên nói.
- Nếu đã xong, vậy thì đi thôi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
- Tam long xuôi nam!
Hóa Thê Lương lập tức phân phó nói.
- Ngang! Ngang! Ngang!
Tam long rít gào một trận, nhất thời lôi kéo xe bay lên trên không trung, chậm rãi bay về phía nam.
Trên mặt một vài tu giả nhất thời lộ vẻ lo lắng. Bọn họ muốn ngăn cản, nhưng lại cố gắng khắc chế, đồng thời nhìn về phía Tả Thanh cách đó không xa, dường như hi vọng Tiên tổ của Tả gia ra mặt vậy.
Lúc này Tả Thanh cũng không còn gì để nói.
Tả gia vốn là không mấy thành kính đối với Thương Thiên. Lúc này bảo hắn đi cản Diêm Xuyên sao?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy Diêm Xuyên nuốt Tổ tiên, trong lòng Tả Thanh vẫn còn kinh hãi. Đó chính là quái vật có thể ăn thịt người. Nếu ta đi cản, bị ăn mất thì làm sao bây giờ?
Huống hồ, Tả Thanh cũng cảm nhận được sự khủng bố trong lam quan của Điệp Hậu. Lúc này mình chính số con rệp. Khả năng bị ăn đúng là rất lớn.
- Ngang!
Xe rồng càng chạy càng xa. Xung quanh Thiên Nhân Cung lại không có người nào dám cản.
Bên trên xe rồng, Diêm Xuyên nhìn năm đệ tử của Hoàng.
- Sao các ngươi lại ở đây. Hoàng đâu?
Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi.
Năm người nhìn nhau một cái, dường như vô cùng khó xử. Cuối cùng, đại sư huynh hít sâu một cái nói:
- Lần này, đa tạ Diêm đế ra tay.
- Diêm đế, sư tôn đang ở giữa đáy biển của cương vực Thương Thiên và cương vực Thiên Tôn. Nghe sư tôn nói, sư tổ lão nhân gia ngày xưa đã từng lưu lại một tảng đá có khắc chữ dưới đáy biển!
Đại sư huynh nói.
Diêm Xuyên gật đầu:
- Dẫn đường!
- Vâng!
Năm người gật đầu.
Trưởng lão mặc huyết bào sợ hãi không ngừng rống lên.
- A!
Miệng Cương thi vương Diêm Xuyên chậm rãi mở lớn. Uy hiếp cực lớn khiến trưởng lão mặc huyết bào bỗng nhiên cảm nhận được uy hiếp của cái chết.
Muốn uống máu của ta sao?
- Công Dương Bôn Lôi, không phải ngươi nói hắn là Cổ tiên sao?
Trưởng lão mặc huyết bào bi thương căm hận gào thét.
Bên ngoài, Công Dương Bôn Lôi đã sợ hãi đến mức chân mềm nhũn. Một lần, hai lần, lần thứ ba, không chút do dự, Công Dương Bôn Lôi quay đầu lại bỏ chạy.
- A!
Cương thi Diêm Xuyên đột nhiên hút một cái.
Một lực hút khủng bố phát ra. Trưởng lão mặc huyết bào căn bản không có cách nào chống cự được, liền bị lực hút này hút về phía trong miệng Diêm Xuyên.
Thân hình trưởng lão mặc huyết bào không ngừng nhỏ đi, dần dần tiến cả vào trong miệng Diêm Xuyên.
- Công Dương Bôn Lôi, lão phu bị ngươi hại chết. Ta hận ngươi!
Trưởng lão mặc huyết bào bi hận kêu lên một tiếng cuối cùng.
Phía xa, Công Dương Bôn Lôi đang trốn chạy quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Diêm Xuyên nuốt trưởng lão mặc huyết bào. Sau khi nuốt trưởng lão vào trong miệng, lúc này lực hút từ miệng vẫn không ngừng lại. Biển máu mênh mông phía dưới cũng nhanh chóng bị hút về phía miệng của Diêm Xuyên.
Tổ tiên? Bị Diêm Xuyên ăn?
Trong lòng Công Dương Bôn Lôi đang gào khóc. Lại là như vậy. Vội vội vàng vàng tới, vội vội vàng vàng chạy trốn. Mỗi lần đều ném lại một nhóm cường giả của Công Dương gia.
Lần này còn khoa trương hơn. Trưởng lão kia là Tổ tiên, lại bị Diêm Xuyên mở miệng ăn.
Ăn?
Công Dương Bôn Lôi quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa. Trong nháy mắt hắn đã bắn ra xa. Trong lòng hắn thầm rên rỉ, làm sao ăn nói được với lão tổ tông trong nhà đây?
Diêm Xuyên nuốt người sống? Cảnh tượng như vậy, khiến vô số tu giả xung quanh cũng lạnh cả tim.
Cổ tiên, Cổ tiên cái muội ngươi! Đây là Cổ tiên sao? Cổ tiên có thể dễ dàng nuốt Tổ tiên như vậy sao?
Tả Thanh ban đầu muốn tùy thời hành động, nhưng đã dừng động tác lại. Diêm Xuyên mở miệng nuốt một Tổ tiên, lại đang nuốt toàn bộ biển máu.
Trên mặt Tả Thanh co rúm lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Hóa Thiên Quân nói:
- Hóa huynh, đây chính là Diêm Xuyên huynh bảo ta gây phiền phức sao?
Sắc mặt Hóa Thiên Quân cũng khó coi đến cực điểm:
- Ta cũng không ngờ được, Diêm Xuyên lại kinh khủng như vậy? Đúng vậy, nếu không phải Tổ tiên cường đại sao có thể áp đảo được Kim Đại Vũ và Quỷ Cốc Tử?
- Tổ tiên thật cường đại!
Rất nhiều tu giả xung quanh lộ vẻ kinh hãi.
Vẻ mặt Thất Sát đầy may mắn. Long Ngũ, Man Long trợn trừng mắt. Ba Cự Long bỗng nhiên cảm thấy mình may mắn. Kéo xe? Đúng là Diêm Xuyên đã cho mình ân đức lớn.
Phải là thiên tài đạt được Tổ tiên tầng mấy mới có thể kinh khủng như vậy?
Trong lúc các cường giả đang kinh ngạc cảm thán, rốt cuộc Diêm Xuyên đã hoàn toàn nuốt hết biển máu.
Khuôn mặt hắn vẫn dữ tợn. Hai cái răng nanh nhô ra, nhìn thực sự cực kỳ kinh sợ.
Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, đột nhiên có vô số kiếp vân hội tụ.
- Kiếp vân?
Sắc mặt vô số tu giả xung quanh cứng đờ.
Sao có thể có kiếp vân được?
- Tổ tiên kiếp? Đây là Tổ tiên kiếp? Diêm Xuyên, hắn đúng là Cổ tiên! Bỗng nhiên, không biết có ai đó bỗng nhiên kêu lên.
Tiếng kêu này, khiến các tu giả khác nhất thời cùng thất thanh giống như nuốt phải con ruồi chết vậy. Thế giới quan của bọn họ đều bị lật đổ.
- Thiên đạo đối với ta cũng vô dụng. Tổ tiên kiếp? Ha, ha!
Cương thi Diêm Xuyên rống to một tiếng.
Trong miệng vẫn còn lực hút. Hắn mở miệng quay về phía Tổ tiên kiếp cắn nuốt.
Giống như thân thể của người dương gian, không, thân thể cương thi càng bá đạo hơn. Thời khắc mở miệng nuốt kiếp, lực hút khủng bố còn khóa lại tất cả lôi điện, khiến lôi điện muốn tiêu tán cũng không được. Lôi vân chen chúc lao về phía trong miệng của cương thi.
Ầm ầm ầm!
Hắn đứng ở hư không, cắn nuốt thiên kiếp, hơn nữa còn là Tổ tiên kiếp!
Tu giả xung quanh trợn tròn hai mắt.
Cho dù là Thất Sát, Long Ngũ, Man Long, lúc này vẻ mặt cũng đầy hoảng sợ.
- Đúng là Cổ tiên sao? Tại sao mới chỉ là Cổ tiên?
Thất Sát kinh hãi nói.
Thất Sát rất khó lý giải được. Một Cổ tiên, vì sao cường đại như vậy? Lẽ nào Cương Thi vương đều biến thái như vậy sao?
Quỷ Cốc Tử nhìn mãi đã quen quen.
Trong mắt Doãn Hận Thiên, Hóa Thê Lương loé lên một tia kinh ngạc cảm thán.
Lúc này sắc mặt Tả Thanh, Hóa Thiên Quân rất khó coi.
- Hóa huynh, đây chính là như lời huynh nói với ta, không đáng chú ý?
Sắc mặt Tả Thanh khó coi nói.
Hóa Thiên Quân:...!
Ầm ầm ầm!
Sau khi cắn nuốt cường đại, không lâu sau, tất cả kiếp vân đã vào trong bụng của cương thi Diêm Xuyên.
- A!
Sau khi nuốt hết kiếp vân, Diêm Xuyên ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng. Tiếng rống của hắn chấn động lòng người. Vô số tu giả nhất thời có cảm giác run sợ.
Hét dài một tiếng, cương thi Diêm Xuyên liền cảm thấy khoan khoái.
Khuôn mặt hắn chậm rãi hồi phục, răng nanh chậm rãi rụt trở về. Diêm Xuyên dần dần hồi phục về nguyên dạng.
Diêm Xuyên đạp không tiến về phía xe rồng. Trong chớp mắt hắn đã đến bên trên xe rồng.
Lúc này, vô số tu giả xung quanh vẫn đang ngây dại nhìn Diêm Xuyên.
Ánh mắt Diêm Xuyên lướt qua mắt mọi người. Rất nhiều tu giả đều rùng mình một cái.
- Doãn Hận Thiên, kết thúc chưa?
Diêm Xuyên nhìn về phía Doãn Hận Thiên.
- Vâng, thần đã phóng thích Điệp Hậu, cũng đã bái tế Thương Thiên. Đã xong!
Doãn Hận Thiên nói.
- Nếu đã xong, vậy thì đi thôi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
- Tam long xuôi nam!
Hóa Thê Lương lập tức phân phó nói.
- Ngang! Ngang! Ngang!
Tam long rít gào một trận, nhất thời lôi kéo xe bay lên trên không trung, chậm rãi bay về phía nam.
Trên mặt một vài tu giả nhất thời lộ vẻ lo lắng. Bọn họ muốn ngăn cản, nhưng lại cố gắng khắc chế, đồng thời nhìn về phía Tả Thanh cách đó không xa, dường như hi vọng Tiên tổ của Tả gia ra mặt vậy.
Lúc này Tả Thanh cũng không còn gì để nói.
Tả gia vốn là không mấy thành kính đối với Thương Thiên. Lúc này bảo hắn đi cản Diêm Xuyên sao?
Nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy Diêm Xuyên nuốt Tổ tiên, trong lòng Tả Thanh vẫn còn kinh hãi. Đó chính là quái vật có thể ăn thịt người. Nếu ta đi cản, bị ăn mất thì làm sao bây giờ?
Huống hồ, Tả Thanh cũng cảm nhận được sự khủng bố trong lam quan của Điệp Hậu. Lúc này mình chính số con rệp. Khả năng bị ăn đúng là rất lớn.
- Ngang!
Xe rồng càng chạy càng xa. Xung quanh Thiên Nhân Cung lại không có người nào dám cản.
Bên trên xe rồng, Diêm Xuyên nhìn năm đệ tử của Hoàng.
- Sao các ngươi lại ở đây. Hoàng đâu?
Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi.
Năm người nhìn nhau một cái, dường như vô cùng khó xử. Cuối cùng, đại sư huynh hít sâu một cái nói:
- Lần này, đa tạ Diêm đế ra tay.
- Diêm đế, sư tôn đang ở giữa đáy biển của cương vực Thương Thiên và cương vực Thiên Tôn. Nghe sư tôn nói, sư tổ lão nhân gia ngày xưa đã từng lưu lại một tảng đá có khắc chữ dưới đáy biển!
Đại sư huynh nói.
Diêm Xuyên gật đầu:
- Dẫn đường!
- Vâng!
Năm người gật đầu.