Tiên Quốc Đại Đế
Chương 753: Kẻ Thù Ở Khắp Thiên Hạ
Xung quanh nhất thời lặng lẽ, chỉ nghe được tiếng rắc rắc do Tả Thanh nắm đấm nắm vang lên. Rõ ràng sự tình không thuận lợi, tâm tình cực kỳ không vui.
- Có người của Tả gia tộc sao? Ta kẹp lại, có ai tới cứu ta một chút không!
Cách đó không xa, trong ngọn núi tiếp tục truyền đến tiếng cầu cứu, dường như lần lượt đánh vào mặt Tả Thanh vậy.
Mọi chuyện không thuận lợi?
Hóa Thê Lương bỗng nhiên cảm nhận được cái gì gọi là mọi chuyện không thuận lợi. Nhất thời, Hóa Thê Lương nghĩ đến mà sợ hãi.
Lúc này mới bao lâu? Có vẻ như chuyện không thuận lợi này còn kéo dài một năm?
Tình cảnh biến thành cực kỳ quỷ dị.
Tả Thanh dường như cũng ý thức được sự khủng bố của lam quang vừa nãy. Xung quanh sắc mặt rất nhiều tu giả cũng trở nên khó coi.
Một năm, còn một năm nữa?
Diêm Xuyên cười nhạt. Hắn cầm táng thiên đồng quan trong tay ra một chiêu. Táng thiên đồng quan nhanh chóng thu nhỏ.
Diêm Xuyên nhận được táng thiên đồng quan thứ tư.
Tả Thanh trừng mắt một cái. Cho dù mình đang trong tình cảnh mọi chuyện không thuận lợi, cũng không thể giao táng thiên đồng quan cho Diêm Xuyên được. Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên phía nam truyền đến một tiếng hét dài.
- Khà khà khà, đám nhãi ranh, các ngươi còn trốn được đi đâu? Trốn không thoát đâu. Các ngươi không nên vùng vẫy làm gì!
Một âm thanh u ám truyền đến.
- Sư muội, muội chạy mau, nhanh! Chúng ta ngăn cản!
- Đại sư huynh, không được, muốn chết cùng chết!
...
...
...
Phía nam những tiếng kêu lo lắng vang lên.
Mọi người nhìn tới, lại thấy phía nam có một biển máu cuồn cuộn lao đến. Sát bên cạnh biển máu là năm người nam nữ đang nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng khoảng cách giữa năm người và biển máu lại càng ngày càng gần.
Năm người vô cùng lo lắng.
Bọn họ vốn cho rằng có cường giả tuyệt thế ở đây. Bọn họ đến Thiên Nhân Cung đục nước béo cò. Nhưng ai ngờ được cường giả tuyệt thế đã đi rồi?
Năm người hết sức tuyệt vọng.
Ầm!
Biển máu bổ nhào tới, nhất thời chắn trước mặt năm người. Biển máu dâng lên trùng thiên, hóa thành từng con huyết long cản ở trước mặt năm người.
- Ha ha, lần này xem các ngươi chạy về phía nào!
Trưởng lão mặc huyết bào càn rỡ cười to nói.
- A, xong rồi. Sư muội, chúng ta phá tan sóng máu, muội nhanh chạy đi, trở về bẩm báo sư tôn, để sư tôn báo thù cho chúng ta!
Một nam tử cất tiếng đau buồn nói.
- Không, muốn chết cùng chết!
Nữ tử kia kêu lên.
- Hừ, đã lọt vào trong biển máu của ta còn muốn chạy nữa sao? Vừa nãy chỉ là ta nhất thời bất cẩn mà thôi. Đám nhãi con các ngươi, ta phải giết hai người nuôi biển máu của ta, các ngươi mới có thể nghe lời!
Trưởng lão quát lạnh một tiếng.
Tiếp theo, biển máu dâng lên sóng lớn lao v về phía năm người.
Ngay thời điểm sóng máu muốn cắn giết năm người, nữ tử lúc trước bỗng nhiên lộ vẻ mừng rỡ như điên.
- Diêm đế, cứu chúng ta, Diêm đế!
Nữ tử kia mừng rỡ kêu to lên.
Phía xa, Diêm Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra năm người này.
Bọn họ không phải là đệ tử của Hoàng sao? Năm xưa thời khắc Hoàng độ kiếp, Diêm Xuyên đã từng nhìn thấy bọn họ.
Nhìn thấy năm người này, thần sắc Diêm Xuyên thoáng động. Hắn đưa tay ra, một chưởng cương duỗi về phía xa.
Vèo!
Chưởng cương của Diêm Xuyên dường như xuyên qua thời không. Chưởng cương di chuyển với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến bên trên biển máu.
Ầm!
Chưởng cương nắm chặt lấy năm người nắm lấy, trong nháy mắt kéo trở lại.
Ầm!
Biển máu vồ hụt.
- Ai?
Vẻ mặt Trưởng lão mặc huyết bào tức giận.
Trong chớp mắt năm người đã đến chỗ xe rồng.
Vừa nãy đúng là sinh tử chỉ cách một đường. Bỗng nhiên được cứu? Năm người đều cảm thấy cực kỳ may mắn.
- Diêm... Diêm đế, đa tạ Diêm đế!
Năm người vui vẻ nói.
Tuy rằng không biết quan hệ giữa Diêm Xuyên và sư tôn phức tạp thế nào, nhưng ít nhất năm đó sư tôn và Diêm Xuyên còn có chút giao tình. Trong lúc nhất thời, năm người dường như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, cảm thấy cực kỳ may mắn.
- Hắn là ai vậy?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tổ tiên Công Dương gia, hắn muốn đối phó sư tôn của ta!
Đại sư huynh lập tức mở miệng nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, phân biệt được địch ta, đối với Diêm Xuyên như vậy là đủ rồi.
Ngược lại, hắn bảo hộ năm người ở phía sau. Tiếp theo Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn biển máu phía nam.
Phía nam bên trên biển máu, trưởng lão mặc huyết bào lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên.
Xung quanh có vô số cường giả. Trưởng lão mặc huyết bào đột nhiên nghĩ đến, nhất thời có chút do dự không quyết.
- Các hạ là người phương nào? Vì sao quản chuyện riêng của ta?
Trưởng lão mặc huyết bào lạnh lùng nói.
Trưởng lão vẫn tương đối cẩn thận. Trong tình huống không biết rõ đối thủ, hắn rất ít khi có hành động lỗ mãng.
Lúc này, Công Dương Bôn Lôi dẫn theo một đám đệ tử gia tộc thở hồng hộc đuổi tới nơi.
- A, trưởng lão, là hắn. Hắn chính là Diêm Xuyên!
Công Dương Bôn Lôi đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Diêm Xuyên?
Sắc mặt trưởng lão mặc huyết bào trầm xuống.
Một đám tu giả xung quanh cũng cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu. Lẽ nào Diêm Xuyên này có kẻ thù khắp thiên hạ? Bỗng nhiên xuất hiện một người cũng là kẻ thù của hắn?
- Trưởng lão, chính là hắn giết Công Dương Bôn Thiên!
Mắt Công Dương Bôn Lôi đỏ ửng kêu lên.
Ánh mắt Trưởng lão mặc huyết bào trở nên lạnh lẽo.
Diêm Xuyên cũng quan sát trưởng lão mặc huyết bào trước mắt. Toàn thân hắn là huyết hồng. Cho dù trên mặt cũng huyết hồng một mảnh.
- Huyết tinh hóa yêu?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại nói.
- Công Dương Bôn Lôi. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc Diêm Xuyên có tu vi thế nào?
Trưởng lão mặc huyết bào trầm giọng hỏi.
Phải biết rằng, vừa nãy Diêm Xuyên đã cướp người ngay trong biển máu của mình! Thủ đoạn kia lại cao minh đến cực điểm.
- Trưởng lão, ta lấy tính mạng đảm bảo, Diêm Xuyên nhất định là cổ tiên đỉnh phong, tuyệt đối không phải Tổ tiên. Tuy rằng hắn nắm giữ Thanh Thiên đạo nhưng tuyệt đối không phải là Tổ tiên. Bằng không, năm đó ta không thể nào chạy thoát khỏi bàn tay hắn!
Công Dương Bôn Lôi cực kỳ khẳng định nói.
Cổ tiên?
Rất nhiều tu giả xung quanh đều lộ vẻ mờ mịt.
Hóa Thiên Quân và Tả Thanh càng lộ thêm kinh ngạc.
Đặc biệt là Hóa Thiên Quân. Hắn căn bản không tin. Ngày ấy Kim Đại Vũ, hôm nay Quỷ Cốc Tử, hai Tổ tiên đều là là thần tử. Diêm Xuyên sao có thể là chỉ là Cổ tiên?
Một cổ tiên có hai thần tử Tổ tiên sao?
Lúc này, ba con Cự Long cũng lộ vẻ khinh thường. Cổ tiên? Đầu tiểu tử này không phải có vấn đề rồi chứ.
Đặc biệt là Thất Sát. Hắn vẫn nhớ kỹ ngày đó cương thi Diêm Xuyên ra tay. Chính hắn là một cổ tiên đỉnh phong ở trước mặt Diêm Xuyên vẫn chỉ như một con gà con. Cổ tiên? Cổ tiên muội ngươi thì có!
Đương nhiên, ba Cự long không thể nói ra.
Một đám tu giả ở đây có rất nhiều người không rõ tu vi của Diêm Xuyên, cũng không nói gì.
Về phần Hóa Thiên Quân và Tả Thanh, cả hai đều chưa từng thấy Diêm Xuyên ra tay. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ chung quy vẫn cảm giác, Diêm Xuyên sẽ không phải là Cổ tiên. Nhưng bọn họ căn bản không có nghĩa vụ báo cho trưởng lão mặc huyết bào biết.
Mọi người yên lặng một hồi.
- Ngươi khẳng định sao?
Trưởng lão mặc huyết bào ngưng trọng nói.
- Có người của Tả gia tộc sao? Ta kẹp lại, có ai tới cứu ta một chút không!
Cách đó không xa, trong ngọn núi tiếp tục truyền đến tiếng cầu cứu, dường như lần lượt đánh vào mặt Tả Thanh vậy.
Mọi chuyện không thuận lợi?
Hóa Thê Lương bỗng nhiên cảm nhận được cái gì gọi là mọi chuyện không thuận lợi. Nhất thời, Hóa Thê Lương nghĩ đến mà sợ hãi.
Lúc này mới bao lâu? Có vẻ như chuyện không thuận lợi này còn kéo dài một năm?
Tình cảnh biến thành cực kỳ quỷ dị.
Tả Thanh dường như cũng ý thức được sự khủng bố của lam quang vừa nãy. Xung quanh sắc mặt rất nhiều tu giả cũng trở nên khó coi.
Một năm, còn một năm nữa?
Diêm Xuyên cười nhạt. Hắn cầm táng thiên đồng quan trong tay ra một chiêu. Táng thiên đồng quan nhanh chóng thu nhỏ.
Diêm Xuyên nhận được táng thiên đồng quan thứ tư.
Tả Thanh trừng mắt một cái. Cho dù mình đang trong tình cảnh mọi chuyện không thuận lợi, cũng không thể giao táng thiên đồng quan cho Diêm Xuyên được. Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên phía nam truyền đến một tiếng hét dài.
- Khà khà khà, đám nhãi ranh, các ngươi còn trốn được đi đâu? Trốn không thoát đâu. Các ngươi không nên vùng vẫy làm gì!
Một âm thanh u ám truyền đến.
- Sư muội, muội chạy mau, nhanh! Chúng ta ngăn cản!
- Đại sư huynh, không được, muốn chết cùng chết!
...
...
...
Phía nam những tiếng kêu lo lắng vang lên.
Mọi người nhìn tới, lại thấy phía nam có một biển máu cuồn cuộn lao đến. Sát bên cạnh biển máu là năm người nam nữ đang nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng khoảng cách giữa năm người và biển máu lại càng ngày càng gần.
Năm người vô cùng lo lắng.
Bọn họ vốn cho rằng có cường giả tuyệt thế ở đây. Bọn họ đến Thiên Nhân Cung đục nước béo cò. Nhưng ai ngờ được cường giả tuyệt thế đã đi rồi?
Năm người hết sức tuyệt vọng.
Ầm!
Biển máu bổ nhào tới, nhất thời chắn trước mặt năm người. Biển máu dâng lên trùng thiên, hóa thành từng con huyết long cản ở trước mặt năm người.
- Ha ha, lần này xem các ngươi chạy về phía nào!
Trưởng lão mặc huyết bào càn rỡ cười to nói.
- A, xong rồi. Sư muội, chúng ta phá tan sóng máu, muội nhanh chạy đi, trở về bẩm báo sư tôn, để sư tôn báo thù cho chúng ta!
Một nam tử cất tiếng đau buồn nói.
- Không, muốn chết cùng chết!
Nữ tử kia kêu lên.
- Hừ, đã lọt vào trong biển máu của ta còn muốn chạy nữa sao? Vừa nãy chỉ là ta nhất thời bất cẩn mà thôi. Đám nhãi con các ngươi, ta phải giết hai người nuôi biển máu của ta, các ngươi mới có thể nghe lời!
Trưởng lão quát lạnh một tiếng.
Tiếp theo, biển máu dâng lên sóng lớn lao v về phía năm người.
Ngay thời điểm sóng máu muốn cắn giết năm người, nữ tử lúc trước bỗng nhiên lộ vẻ mừng rỡ như điên.
- Diêm đế, cứu chúng ta, Diêm đế!
Nữ tử kia mừng rỡ kêu to lên.
Phía xa, Diêm Xuyên liếc mắt một cái đã nhận ra năm người này.
Bọn họ không phải là đệ tử của Hoàng sao? Năm xưa thời khắc Hoàng độ kiếp, Diêm Xuyên đã từng nhìn thấy bọn họ.
Nhìn thấy năm người này, thần sắc Diêm Xuyên thoáng động. Hắn đưa tay ra, một chưởng cương duỗi về phía xa.
Vèo!
Chưởng cương của Diêm Xuyên dường như xuyên qua thời không. Chưởng cương di chuyển với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến bên trên biển máu.
Ầm!
Chưởng cương nắm chặt lấy năm người nắm lấy, trong nháy mắt kéo trở lại.
Ầm!
Biển máu vồ hụt.
- Ai?
Vẻ mặt Trưởng lão mặc huyết bào tức giận.
Trong chớp mắt năm người đã đến chỗ xe rồng.
Vừa nãy đúng là sinh tử chỉ cách một đường. Bỗng nhiên được cứu? Năm người đều cảm thấy cực kỳ may mắn.
- Diêm... Diêm đế, đa tạ Diêm đế!
Năm người vui vẻ nói.
Tuy rằng không biết quan hệ giữa Diêm Xuyên và sư tôn phức tạp thế nào, nhưng ít nhất năm đó sư tôn và Diêm Xuyên còn có chút giao tình. Trong lúc nhất thời, năm người dường như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, cảm thấy cực kỳ may mắn.
- Hắn là ai vậy?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tổ tiên Công Dương gia, hắn muốn đối phó sư tôn của ta!
Đại sư huynh lập tức mở miệng nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái, phân biệt được địch ta, đối với Diêm Xuyên như vậy là đủ rồi.
Ngược lại, hắn bảo hộ năm người ở phía sau. Tiếp theo Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn biển máu phía nam.
Phía nam bên trên biển máu, trưởng lão mặc huyết bào lạnh lùng nhìn về phía Diêm Xuyên.
Xung quanh có vô số cường giả. Trưởng lão mặc huyết bào đột nhiên nghĩ đến, nhất thời có chút do dự không quyết.
- Các hạ là người phương nào? Vì sao quản chuyện riêng của ta?
Trưởng lão mặc huyết bào lạnh lùng nói.
Trưởng lão vẫn tương đối cẩn thận. Trong tình huống không biết rõ đối thủ, hắn rất ít khi có hành động lỗ mãng.
Lúc này, Công Dương Bôn Lôi dẫn theo một đám đệ tử gia tộc thở hồng hộc đuổi tới nơi.
- A, trưởng lão, là hắn. Hắn chính là Diêm Xuyên!
Công Dương Bôn Lôi đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Diêm Xuyên?
Sắc mặt trưởng lão mặc huyết bào trầm xuống.
Một đám tu giả xung quanh cũng cảm thấy ngỡ ngàng không hiểu. Lẽ nào Diêm Xuyên này có kẻ thù khắp thiên hạ? Bỗng nhiên xuất hiện một người cũng là kẻ thù của hắn?
- Trưởng lão, chính là hắn giết Công Dương Bôn Thiên!
Mắt Công Dương Bôn Lôi đỏ ửng kêu lên.
Ánh mắt Trưởng lão mặc huyết bào trở nên lạnh lẽo.
Diêm Xuyên cũng quan sát trưởng lão mặc huyết bào trước mắt. Toàn thân hắn là huyết hồng. Cho dù trên mặt cũng huyết hồng một mảnh.
- Huyết tinh hóa yêu?
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại nói.
- Công Dương Bôn Lôi. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc Diêm Xuyên có tu vi thế nào?
Trưởng lão mặc huyết bào trầm giọng hỏi.
Phải biết rằng, vừa nãy Diêm Xuyên đã cướp người ngay trong biển máu của mình! Thủ đoạn kia lại cao minh đến cực điểm.
- Trưởng lão, ta lấy tính mạng đảm bảo, Diêm Xuyên nhất định là cổ tiên đỉnh phong, tuyệt đối không phải Tổ tiên. Tuy rằng hắn nắm giữ Thanh Thiên đạo nhưng tuyệt đối không phải là Tổ tiên. Bằng không, năm đó ta không thể nào chạy thoát khỏi bàn tay hắn!
Công Dương Bôn Lôi cực kỳ khẳng định nói.
Cổ tiên?
Rất nhiều tu giả xung quanh đều lộ vẻ mờ mịt.
Hóa Thiên Quân và Tả Thanh càng lộ thêm kinh ngạc.
Đặc biệt là Hóa Thiên Quân. Hắn căn bản không tin. Ngày ấy Kim Đại Vũ, hôm nay Quỷ Cốc Tử, hai Tổ tiên đều là là thần tử. Diêm Xuyên sao có thể là chỉ là Cổ tiên?
Một cổ tiên có hai thần tử Tổ tiên sao?
Lúc này, ba con Cự Long cũng lộ vẻ khinh thường. Cổ tiên? Đầu tiểu tử này không phải có vấn đề rồi chứ.
Đặc biệt là Thất Sát. Hắn vẫn nhớ kỹ ngày đó cương thi Diêm Xuyên ra tay. Chính hắn là một cổ tiên đỉnh phong ở trước mặt Diêm Xuyên vẫn chỉ như một con gà con. Cổ tiên? Cổ tiên muội ngươi thì có!
Đương nhiên, ba Cự long không thể nói ra.
Một đám tu giả ở đây có rất nhiều người không rõ tu vi của Diêm Xuyên, cũng không nói gì.
Về phần Hóa Thiên Quân và Tả Thanh, cả hai đều chưa từng thấy Diêm Xuyên ra tay. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ chung quy vẫn cảm giác, Diêm Xuyên sẽ không phải là Cổ tiên. Nhưng bọn họ căn bản không có nghĩa vụ báo cho trưởng lão mặc huyết bào biết.
Mọi người yên lặng một hồi.
- Ngươi khẳng định sao?
Trưởng lão mặc huyết bào ngưng trọng nói.