Tiên Quốc Đại Đế
Chương 735: Quần Hùng Bao Vây
Ngày mùng 9 tháng 9, Hàm Dương!
Sau khi Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, Vương Tiễn dẫn theo hai trăm vạn thí sinh thi võ nhất thời bay về phía lòng bàn tay Diêm Xuyên, tiến vào vũ trụ trong lòng bàn tay.
Còn lại ba trăm vạn thí sinh thi văn, sau khi Hóa Thê Lương vung tay lên, vô số bàn học đặt ở trước mặt mỗi thí sinh. Trên bàn đều có đủ giấy và bút mực.
Hóa Thê Lương bước tới một bước, mắt nhìn ba trăm vạn thí sinh.
- Tại các thành trì lớn, mọi người đều tiến hành sàng lọc ban đầu. Thánh Vương đích thân tới hiện trường, hy vọng các vị loại bỏ tất cả tạp niệm, viết ra cẩm tú văn chương. Đề thi hôm nay, luận Thánh nhân.
Hóa Thê Lương cao giọng nói.
Nói xong, hắn ngưng tụ pháp thuật hiện ra hai chữ lớn Thánh nhân.
Diêm Xuyên bất ngờ nhìn Hóa Thê Lương. Diêm Xuyên đã giao đề thi cho Hóa Thê Lương ra. Diêm Xuyên cũng không hề quấy rầy. Thánh nhân?
Không nói Diêm Xuyên, ba trăm vạn thí sinh đều bắt đầu suy ngẫm về đề thi này, chuẩn bị những điều tâm huyết.
Có vài thí sinh vừa mài mực, vừa suy nghĩ tự hỏi. Có vài thí sinh lại suy nghĩ rất nhanh, sau đó cầm bút lông lên, bắt đầu chính thức viết vài.
Đề thi, thánh nhân!
Tại các đỉnh núi lớn xung quanh có đầy những kiêu hùng các nơi đang đứng.
Bọn họ lục tục đến đây đã từ rất nhiều ngày trước. Lúc này, một đám kiêu hùng cũng có chút không kiên nhẫn.
Không có bất kỳ ai muốn thò đầu ra. Bởi vì hiện tại Đại Trăn đã có thực lực nhất định. Người nào ra mặt trước chắc chắn sẽ phải lưỡng bại câu thương với Đại Trăn, lại còn khiến các kiêu hùng khác làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng không thò đầu ra, còn chờ đợi nữa sao? Khoa thi của Đại Trăn đã bắt đầu?
Điều này chính là xem thường hoàn toàn kiêu hùng khắp nơi. Thậm chí còn có một sự sỉ nhục trong đó. Trong lúc đối đầu với cường địch, ngươi còn có tâm tư mở khoa thi? Điều này không phải rõ ràng đánh vào mặt của một đám kiêu hùng sao?
Rốt cuộc, một kiêu hùng trong số bọn họ đã bay vút lên trời.
Phía sau kiêu hùng đó, còn có một đám thuộc hạ.
- Thánh vương Man Long, Tổ tiên tam trọng thiên. Còn có cả các thần tử của hắn nữa!
Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên nhìn về phía xa Thánh vương Man Long, thần sắc thoáng động.
- Diêm Xuyên, Mông Điềm giết thần tử của trẫm. Ngươi hãy giao Mông Điềm ra!
Thánh vương Man Long quát lên.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Chỉ là một Thánh vương Man Long nho nhỏ cũng muốn làm càn ở trước mặt trẫm sao? Sau khi phá được Tru Tiên Kiếm Trận, hãy trở lại nói chuyện với trẫm!
Nói xong, Diêm Xuyên liền không để ý tới Thánh vương Man Long nữa.
Thánh vương Man Long trừng mắt một cái. Hắn vốn định dẫn động cường giả Đại Trăn xuất chiến, sau đó kéo chiến trường tới chân ngọn núi nơi kiêu hùng khắp nơi đang đứng, kéo mọi người vào vòng chiến. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được Diêm Xuyên căn bản lại không tham chiến?
Tru Tiên Kiếm Trận?
Trong mắt Thánh vương Man Long loé ra một tia ngưng trọng. Nhưng hắn cũng không hề lỗ mãng mà xông vào. Hắn trầm mặc một hồi, quay đầu nói:
- Các vị, Man Long ta cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Chỉ có điều các vị thả con tép, bắt con tôm. Hàm Dương đã vượt quá xa. Chỉ có một phía của ta tất nhiên khó có thể công phá được. Các vị muốn ngư ông đắc lợi, không biết còn muốn chờ tới khi nào. Chờ đợi như vậy, chung quy không phải là biện pháp. Ta vẫn mong các vị đồng loạt ra tay. Thủy long cự mạch cuối cùng rơi vào nhà nào, tất cả dành dựa vào ý trời. Các vị thấy thế nào?
Thánh vương Man Long nói xong, kiêu hùng khắp nơi khẽ nhíu mày. Hắn nói vậy là muốn kéo tất cả mọi người vào chiến trường sao?
Mặc dù bọn họ đến tranh đoạt thủy long cự mạch, nhưng không một ai nói ra. Chung quy có một lớp nội khố che đậy phía ngoài. Hiện tại, Thánh vương Man Long lại xé lớp nội khố đó xuống? Điều này thực sự khiến rất nhiều người cảm thấy không thích.
Phía xa, hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại..
- Đi. Mời hoàng hậu đến!
Diêm Xuyên quay về phía một người thị vệ nói.
- Vâng!
Thị vệ kia đáp lời, sau đó lập tức rời đi.
Quần thần Đại Trăn có chút mờ mịt nhìn Diêm Xuyên. Không biết Thánh Vương muốn làm gì?
Tử Tử nhanh chóng được mời lại đây.
- Thế nào?
Tử Tử nghi ngờ nói.
- Ngồi đi, trước tiên cứ xem đã!
Diêm Xuyên nói.
- Được!
Tử Tử gật đầu một cái, nhìn ra phía bên ngoài.
Bên ngoài, Thánh vương Man Long không ngừng đầu độc, rốt cuộc lại có ba kiêu hùng ra mặt.
Man Long cùng ba đại kiêu hùng, mỗi người đều thân hợp thiên đạo. Trong nháy mắt bốn thiên đạo thông thiên triệt địa xuất hiện bên ngoài Hàm Dương. Bên ngoài Hàm Dương, gió bão nổi lên bốn phía.
Kiêu hùng khắp nơi như hổ đói rình mồi nhìn trung tâm Hàm Dương.
- Bốn kiếm Tru Tiên, chúng ta một người đánh một kiếm!
Man Long quát lên.
- Được!
Ba kiêu hùng kia lên tiếng trả lời.
Bốn đại kiêu hùng, mỗi người đều là cường giả Tổ tiên. Khi bọn họ đối mặt với một kiếm trận, tất nhiên không hề sợ hãi. Mỗi người bay về bốn phía của Hàm Dương. Mỗi người đối mặt với cắm một thanh thần kiếm được cắm ở bốn góc của Hàm Dương.
Thế lực bốn phương bao vây tấn công Hàm Dương. Trong lúc nhất thời, các kiêu hùng khác đều trợn tròn hai mắt, chờ mong kết quả. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó chịu chính là Diêm Xuyên vẫn ngồi chắc bên trên long ỷ, dường như căn bản không để bốn đại kiêu hùng này vào trong mắt.
Tru Lục Hãm Tuyệt, bốn thanh kiếm thông thiên triệt địa, cắm vào bốn phía của đầu rồng thủy long cự mạch, giống như một cột trụ trời, tản ra khí tức hung mãnh.
- Ra tay!
Man Long quát to một tiếng.
Kiêu hùng bốn phương gần như đồng thời ra tay đối với bốn thanh kiếm Tru Tiên. Đao kiếm của mỗi người chém xuống.
Ầm!
Dưới sự va chạm lớn, bên ngoài kiếm trận, đất rung núi chuyển Trong nháy mắt, vô số kiếm khí cuồng bạo nổ tung. Trong lúc nhất thời, bốn đại kiêu hùng đứng mũi chịu sào.
- A!
Các thuộc hạ của bọn họ nhất thời có rất nhiều người bị kiếm khí gây thương tích.
Dưới cường quang, bốn đại kiêu hùng ra tay, căn bản không có cách nào lay chuyển được bốn thanh kiếm Tru Tiên, chỉ khiến bốn thanh kiếm hơi chấn động một chút mà thôi.
Thánh vương Man Long:...!
Khác ba cái kiêu hùng:...!
Cường giả bốn phương đồng dạng không biết phải nói gì. Bốn thanh kiếm Tru Tiên? Đúng là bảo bối cường hãn.
Một trận bày ra, bốn đại Tổ tiên cũng không thể phá tan?
Tuy nhiên, vừa nãy chung quy bốn thanh kiếm vẫn có chút chấn động.
- Các vị, bốn phương chúng ta còn chưa đủ lực để phá tan trận này. Vẫn mong các vị mau mau cứu viện, phá tan Tru Tiên Kiếm Trận. Ai nhận được, chính là của người đó!
Man Long lại quay về bốn phía kêu lên.
Kiêu hùng khắp nơi bắt đầu rục rịch. Trong số bọn họ, không hề có kẻ nào là người ngu. Thủy long cự mạch khó đoạt. Nhưng đối phó với bốn thanh kiếm Tru Tiên này cũng không khó. Huống hồ chỉ có bốn thanh. Chỉ cần ra tay đến cực điểm, có lẽ có thể có được.
Vèo!
Vèo!
Lại có kiêu hùng hai phe bước ra.
- Trở lại. Phá tan Tru Tiên Kiếm Trận!
Trên mặt Thánh vương Man Long đầy vui mừng nói.
- Được!
Năm đại kiêu hùng khác gần như đồng thời quát lên.
Mỗi người lại thân hợp thiên đạo, đồng thời yêu cầu thuộc hạ của mình lui lại một chút. Bọn họ muốn ra tay một lần nữa.
Sau khi Diêm Xuyên ra lệnh một tiếng, Vương Tiễn dẫn theo hai trăm vạn thí sinh thi võ nhất thời bay về phía lòng bàn tay Diêm Xuyên, tiến vào vũ trụ trong lòng bàn tay.
Còn lại ba trăm vạn thí sinh thi văn, sau khi Hóa Thê Lương vung tay lên, vô số bàn học đặt ở trước mặt mỗi thí sinh. Trên bàn đều có đủ giấy và bút mực.
Hóa Thê Lương bước tới một bước, mắt nhìn ba trăm vạn thí sinh.
- Tại các thành trì lớn, mọi người đều tiến hành sàng lọc ban đầu. Thánh Vương đích thân tới hiện trường, hy vọng các vị loại bỏ tất cả tạp niệm, viết ra cẩm tú văn chương. Đề thi hôm nay, luận Thánh nhân.
Hóa Thê Lương cao giọng nói.
Nói xong, hắn ngưng tụ pháp thuật hiện ra hai chữ lớn Thánh nhân.
Diêm Xuyên bất ngờ nhìn Hóa Thê Lương. Diêm Xuyên đã giao đề thi cho Hóa Thê Lương ra. Diêm Xuyên cũng không hề quấy rầy. Thánh nhân?
Không nói Diêm Xuyên, ba trăm vạn thí sinh đều bắt đầu suy ngẫm về đề thi này, chuẩn bị những điều tâm huyết.
Có vài thí sinh vừa mài mực, vừa suy nghĩ tự hỏi. Có vài thí sinh lại suy nghĩ rất nhanh, sau đó cầm bút lông lên, bắt đầu chính thức viết vài.
Đề thi, thánh nhân!
Tại các đỉnh núi lớn xung quanh có đầy những kiêu hùng các nơi đang đứng.
Bọn họ lục tục đến đây đã từ rất nhiều ngày trước. Lúc này, một đám kiêu hùng cũng có chút không kiên nhẫn.
Không có bất kỳ ai muốn thò đầu ra. Bởi vì hiện tại Đại Trăn đã có thực lực nhất định. Người nào ra mặt trước chắc chắn sẽ phải lưỡng bại câu thương với Đại Trăn, lại còn khiến các kiêu hùng khác làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng không thò đầu ra, còn chờ đợi nữa sao? Khoa thi của Đại Trăn đã bắt đầu?
Điều này chính là xem thường hoàn toàn kiêu hùng khắp nơi. Thậm chí còn có một sự sỉ nhục trong đó. Trong lúc đối đầu với cường địch, ngươi còn có tâm tư mở khoa thi? Điều này không phải rõ ràng đánh vào mặt của một đám kiêu hùng sao?
Rốt cuộc, một kiêu hùng trong số bọn họ đã bay vút lên trời.
Phía sau kiêu hùng đó, còn có một đám thuộc hạ.
- Thánh vương Man Long, Tổ tiên tam trọng thiên. Còn có cả các thần tử của hắn nữa!
Quỷ Cốc Tử thản nhiên nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên nhìn về phía xa Thánh vương Man Long, thần sắc thoáng động.
- Diêm Xuyên, Mông Điềm giết thần tử của trẫm. Ngươi hãy giao Mông Điềm ra!
Thánh vương Man Long quát lên.
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Chỉ là một Thánh vương Man Long nho nhỏ cũng muốn làm càn ở trước mặt trẫm sao? Sau khi phá được Tru Tiên Kiếm Trận, hãy trở lại nói chuyện với trẫm!
Nói xong, Diêm Xuyên liền không để ý tới Thánh vương Man Long nữa.
Thánh vương Man Long trừng mắt một cái. Hắn vốn định dẫn động cường giả Đại Trăn xuất chiến, sau đó kéo chiến trường tới chân ngọn núi nơi kiêu hùng khắp nơi đang đứng, kéo mọi người vào vòng chiến. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được Diêm Xuyên căn bản lại không tham chiến?
Tru Tiên Kiếm Trận?
Trong mắt Thánh vương Man Long loé ra một tia ngưng trọng. Nhưng hắn cũng không hề lỗ mãng mà xông vào. Hắn trầm mặc một hồi, quay đầu nói:
- Các vị, Man Long ta cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Chỉ có điều các vị thả con tép, bắt con tôm. Hàm Dương đã vượt quá xa. Chỉ có một phía của ta tất nhiên khó có thể công phá được. Các vị muốn ngư ông đắc lợi, không biết còn muốn chờ tới khi nào. Chờ đợi như vậy, chung quy không phải là biện pháp. Ta vẫn mong các vị đồng loạt ra tay. Thủy long cự mạch cuối cùng rơi vào nhà nào, tất cả dành dựa vào ý trời. Các vị thấy thế nào?
Thánh vương Man Long nói xong, kiêu hùng khắp nơi khẽ nhíu mày. Hắn nói vậy là muốn kéo tất cả mọi người vào chiến trường sao?
Mặc dù bọn họ đến tranh đoạt thủy long cự mạch, nhưng không một ai nói ra. Chung quy có một lớp nội khố che đậy phía ngoài. Hiện tại, Thánh vương Man Long lại xé lớp nội khố đó xuống? Điều này thực sự khiến rất nhiều người cảm thấy không thích.
Phía xa, hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại..
- Đi. Mời hoàng hậu đến!
Diêm Xuyên quay về phía một người thị vệ nói.
- Vâng!
Thị vệ kia đáp lời, sau đó lập tức rời đi.
Quần thần Đại Trăn có chút mờ mịt nhìn Diêm Xuyên. Không biết Thánh Vương muốn làm gì?
Tử Tử nhanh chóng được mời lại đây.
- Thế nào?
Tử Tử nghi ngờ nói.
- Ngồi đi, trước tiên cứ xem đã!
Diêm Xuyên nói.
- Được!
Tử Tử gật đầu một cái, nhìn ra phía bên ngoài.
Bên ngoài, Thánh vương Man Long không ngừng đầu độc, rốt cuộc lại có ba kiêu hùng ra mặt.
Man Long cùng ba đại kiêu hùng, mỗi người đều thân hợp thiên đạo. Trong nháy mắt bốn thiên đạo thông thiên triệt địa xuất hiện bên ngoài Hàm Dương. Bên ngoài Hàm Dương, gió bão nổi lên bốn phía.
Kiêu hùng khắp nơi như hổ đói rình mồi nhìn trung tâm Hàm Dương.
- Bốn kiếm Tru Tiên, chúng ta một người đánh một kiếm!
Man Long quát lên.
- Được!
Ba kiêu hùng kia lên tiếng trả lời.
Bốn đại kiêu hùng, mỗi người đều là cường giả Tổ tiên. Khi bọn họ đối mặt với một kiếm trận, tất nhiên không hề sợ hãi. Mỗi người bay về bốn phía của Hàm Dương. Mỗi người đối mặt với cắm một thanh thần kiếm được cắm ở bốn góc của Hàm Dương.
Thế lực bốn phương bao vây tấn công Hàm Dương. Trong lúc nhất thời, các kiêu hùng khác đều trợn tròn hai mắt, chờ mong kết quả. Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó chịu chính là Diêm Xuyên vẫn ngồi chắc bên trên long ỷ, dường như căn bản không để bốn đại kiêu hùng này vào trong mắt.
Tru Lục Hãm Tuyệt, bốn thanh kiếm thông thiên triệt địa, cắm vào bốn phía của đầu rồng thủy long cự mạch, giống như một cột trụ trời, tản ra khí tức hung mãnh.
- Ra tay!
Man Long quát to một tiếng.
Kiêu hùng bốn phương gần như đồng thời ra tay đối với bốn thanh kiếm Tru Tiên. Đao kiếm của mỗi người chém xuống.
Ầm!
Dưới sự va chạm lớn, bên ngoài kiếm trận, đất rung núi chuyển Trong nháy mắt, vô số kiếm khí cuồng bạo nổ tung. Trong lúc nhất thời, bốn đại kiêu hùng đứng mũi chịu sào.
- A!
Các thuộc hạ của bọn họ nhất thời có rất nhiều người bị kiếm khí gây thương tích.
Dưới cường quang, bốn đại kiêu hùng ra tay, căn bản không có cách nào lay chuyển được bốn thanh kiếm Tru Tiên, chỉ khiến bốn thanh kiếm hơi chấn động một chút mà thôi.
Thánh vương Man Long:...!
Khác ba cái kiêu hùng:...!
Cường giả bốn phương đồng dạng không biết phải nói gì. Bốn thanh kiếm Tru Tiên? Đúng là bảo bối cường hãn.
Một trận bày ra, bốn đại Tổ tiên cũng không thể phá tan?
Tuy nhiên, vừa nãy chung quy bốn thanh kiếm vẫn có chút chấn động.
- Các vị, bốn phương chúng ta còn chưa đủ lực để phá tan trận này. Vẫn mong các vị mau mau cứu viện, phá tan Tru Tiên Kiếm Trận. Ai nhận được, chính là của người đó!
Man Long lại quay về bốn phía kêu lên.
Kiêu hùng khắp nơi bắt đầu rục rịch. Trong số bọn họ, không hề có kẻ nào là người ngu. Thủy long cự mạch khó đoạt. Nhưng đối phó với bốn thanh kiếm Tru Tiên này cũng không khó. Huống hồ chỉ có bốn thanh. Chỉ cần ra tay đến cực điểm, có lẽ có thể có được.
Vèo!
Vèo!
Lại có kiêu hùng hai phe bước ra.
- Trở lại. Phá tan Tru Tiên Kiếm Trận!
Trên mặt Thánh vương Man Long đầy vui mừng nói.
- Được!
Năm đại kiêu hùng khác gần như đồng thời quát lên.
Mỗi người lại thân hợp thiên đạo, đồng thời yêu cầu thuộc hạ của mình lui lại một chút. Bọn họ muốn ra tay một lần nữa.