Tiên Quốc Đại Đế
Chương 725: Tống Thiên Nhân
Khi nói chuyện mắt Diêm Xuyên bắn ra sát khí.
Tống Thiên Tông kinh sợ nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên này thật sự điên rồi? Tháy ai cũng cắn?nhưng cuộc chiến mới rồi khiến Diêm Xuyên có tư cách nói chuyện ngang hàng với Tống Thiên Tông, gã không thể khinh thường qua loa.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Tống giáo chủ, điều này đối với ngươi cũng là việc tốt, cớ sao không làm?
Tống Thiên Tông không biết nói gì.
Mình không làm thành chim sẻ mà còn chọc vào ổ kiến lửa?
Diêm Xuyên tiếp tục bắt buộc:
- Như thế nào?
Tống Thiên Tông phức tạp nhìn Diêm Xuyên, lại xem Thủy Long cự mạch, một hồi lâu sau gã hít sâu, bỗng nở ụ cười.
Tống Thiên Tông nói:
- Diêm đế thật là quyết đoán, Tống Thiên Tông ta sẽ không già mồm nữa!
Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha ha! Tốt!
Diêm Xuyên cười nói:
- Đại Tề thánh vương, nếu Thông Thiên giáo chủ đã cho mượn Tru Tiên kiếm trận một năm thì làm phiền ngươi cùng ta đi Tử Thanh cương vực được không?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên, tính xâm lược của hắn quá mạnh rồi đi?
Tôn Ngộ Không nhíu mày nói:
- Diêm đế, mới rồi bọn họ trốn ra được đó là bởi vì ta nắm giữ Tru Tiên kiếm trận quá ít, đây là lãnh địa của ngươi, chuyện không có gì. Nhưng đi tới lãnh thổ của họ, bọn họ có thể điều động lực lượng càng nhiều hơn, ta lo lắng đến lúc đó...
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Không sao, uy lực như vừa rồi cũng đã đủ.
Tôn Ngộ Không gật đầu, nói:
- A, vậy được rồi.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Mông Nghị, điểm binh đi, binh mã dũng quân đoàn thân chinh theo trẫm!
Mông Nghị lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bên kia Tống Thiên Tông há hốc mồm kinh ngạc. Nhanh dữ vậy? Thế này đã đi? Thật đúng là 'lập tức', quá nhanh đi?
Diêm Xuyên liếc mắt đám đại thần.
Tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế khoanh chân ngồi, dường như có điều cảm ngộ.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên theo trẫm xuất chinh!
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Khi Diêm Xuyên nhìn Tử Tử thì ánh mắt nghiêm túc dịu lại.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, cũng biết nếu hắn đã mở miệng thì không thể thya đổi.
Tử Tử hơi lo lắng nói:
- Hãy cẩn thận.
Diêm Xuyên lộ nụ cười nói:
- Ừm! Nàng yên tâm đi!
Tử Tử vẻ mặt thả lỏng.
Diêm Xuyên tiếp tục bảo:
- Yên tâm, ta sẽ trở về.
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Mông Nghị nhanh chóng triệu tập, mười vạn binh mã dũng quân đoàn đã đầy đủ.
Binh mã dũng quân đoàn cung kính nói:
- Bái kiến thánh vương!
Bên kia Tống Thiên Tông cơ mặt co giật, gã vẫn là đánh giá thấp Đại Trăn thánh đình, thật sự. Binh mã dũng quân đoàn gì đó tu vi thấp nhất cũng là Đại Tiên.
Sao Đại Trăn thánh đình khủng bố quá vậy?
Diêm Xuyên nói:
- Tống giáo chủ, chúng ta xuất phát đi, đi Thiên Đao cương vực của ngươi trước.
Tống Thiên Tông:
-....
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Cái này đâu chỉ là nắm gạo, là nguyên kho lúa!
Tống Thiên Tông không cam lòng bị buộc dẫn đường:
- Được rồi!
…
Long liễn kéo Diêm Xuyên nam hạ, binh mã dũng quân đoàn vây xung quanh, đại quân tiến hướng Thiên Đao cương vực.
Mười vạn đại quân, thế tới rào rạt!
Binh mã dũng quân đoàn không phải là Tổ Tiên nên tốc độ không nhanh bằng Thanh Thần Vương trước kia.
Tuy nhiên, mã bất đình đề, rốt cuộc đến Thiên Đao cương vực.
Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên, Mông Nghị, Tôn Ngộ Không, Tống Thiên Tông đứng ở khoảnh đất trống đằng trước xa liễn.
Tống Thiên Tông nhìn Long liễn đại khí của Diêm Xuyên, lại nhìn đại đao mỗi khi đi đâu là gã đứng trên, nhìn sao Tống Thiên Tông cũng thấy ngứa răng, không nói gì nhìn Diêm Xuyên. Đế vương đều thích phô trương hư vậy sao?
Tống Thiên Tông nhíu mày nói:
- Diêm đế!
Diêm Xuyên kinh ngạc bật thốt:
- A?
Tống Thiên Tông thắc mắc hỏi:
- Các ngươi cứ đi như vậy sao? Hàm Dương trống rỗng, ngươi không lắng lắng có người đi làm rối? Không nói đến người khác, nếu Long Hoàng tới thì Thủy Long cự mạch của Đại Trăn thánh đình ngươi làm sao?
Diêm Xuyên đi, Quỷ Cốc Tử cũng đi, vậy nếu có Tổ Tiên đến Hàm Dương thì làm thế nào?
Diêm Xuyên lắc đầu, cực kỳ chắc chắn nói:
- Tổ Tiên? Không cần lo!
- A?
Tống Thiên Tông nheo mắt, thấy thái độ của Diêm Xuyên không phải giả bộ. Tổ Tiên, không cần lo? Không lẽ Đại Trăn thánh đình có lực lượng có thể đối kháng với Tổ Tiên sao?
Nghĩ tới đây lòng Tống Thiên Tông ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Lúc trước là tên khốn nào thu thập tư liệu Hàm Dương? Cái này mà bảo là hơi yếu?
Tốc độ của đoàn người cực nhanh, mười vạn đại quân rất nhanh đã tới chỗ đạo tràng.
Xung quanh thánh đình là từng ngọn núi to như đao phong bắn thẳng lên trời. Trên bầu trời vân hải công đức lăn lộn không thôi. Bên trên vân hải công đức có ngàn vạn pháp tướng.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thiên Đao đạo tràng!
Mười vạn đại quân bay tới, phía xa có mấy trăm cường giả đột nhiên bay ra.
Phía xa truyền đến một tiếng hét lớn:
- Đứng lại, to gan!
- Quân đội từ đâu đến? Dám càn rỡ ở Thiên Đao đạo tràng ta?
Hư không vang tiếng rống, khí thế cường đại đè ép.
Quỷ Cốc Tử hơi biến sắc mặt nói:
- Lại là Tổ Tiên?
Vèo!
Một nam nhân mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mười vạn đại quân.
Tống Thiên Tông hét to:
- Nhị đệ, là ta đây!
Nam nhân mặc áo trắng ở phía xa khựng lại:
- A?
Vèo!
Nam nhân mặc áo trắng tới gần, kinh ngạc nhìn mọi người.
Tống Thiên Tông giới thiệu:
- Đây là xá đệ, Tống Thiên Nhân!
Tống Thiên Tông tiếp tục giới thiệu:
- Đây là thánh vương của Đại Trăn thánh đình, Diêm Xuyên!
Tống Thiên Nhân hơi bất ngờ, tại sao đại ca trịnh trọng như vậy?
Tuy nhiên, Tống Thiên Nhân không lỗ mãng như Thanh Hỏa Đế Quân, lập tức hành lễ nói:
- Xin chào thánh vương Đại Trăn thánh đình!
Diêm Xuyên mỉm cười gật đầu, nói:
- Ừm!
Tống Thiên Nhân khó hiểu hỏi:
- Đại ca, các ngươi làm sao vậy...?
Diêm Xuyên nhìn hướng Tống Thiên Tông, nói:
- Tống giáo chủ, ta hy vọng trong một tháng có thể chính thức đối chiến với Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương.
Một bên Tống Thiên Nhân kinh ngạc nhìn, tình huống gì vậy? Đối chiến với Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương?
Tống Thiên Tông cơ mặt co giật, gật đầu, nói:
- Tốt, ta sẽ thông báo cho chủ cương vực khác, trong nhóm có một nửa đã quyết định, nhưng còn một nửa do dự. Ta tụ tập bọn họ, chắc chắn có thể tăng một phần niềm tin, trận này chắc chắn thành công.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tốt, ta chờ tin ngươi.
Tống Thiên Tông nói:
- Còn có một tháng, không bằng Diêm đế ở Thiên Đao đạo tràng của ta nghí ngơi một thời gian, để đệ đệ của ta chiêu đãi chư vị?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần, ta còn có việc ở Thiên Đao cương vực.
Còn có việc ở Thiên Đao cương vực? Tống Thiên Tông con ngươi co rút, đây chính là cương vực của gã, còn có chuyện gì?
Tống Thiên Tông nói:
- Ha ha ha ha ha! Vậy thì để đệ đệ của ta đi cùng đi, dù sao đây là lãnh địa của ta, có chút rắc rối không cần thiết. Có đệ đệ của ta ở thì có thể dễ dàng giải quyết.
Diêm Xuyên không phản đối:
- Ừm!
Tống Thiên Tông kêu Tống Thiên Nhân sang bên, dặn dò một phen.
Tống Thiên Nhân nghe, cơ mặt co giật.
Tống Thiên Nhân mờ mịt hỏi:
- Đại ca, ngươi đang kể chuyện xưa sao?
Tống Thiên Tông kinh sợ nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên này thật sự điên rồi? Tháy ai cũng cắn?nhưng cuộc chiến mới rồi khiến Diêm Xuyên có tư cách nói chuyện ngang hàng với Tống Thiên Tông, gã không thể khinh thường qua loa.
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Tống giáo chủ, điều này đối với ngươi cũng là việc tốt, cớ sao không làm?
Tống Thiên Tông không biết nói gì.
Mình không làm thành chim sẻ mà còn chọc vào ổ kiến lửa?
Diêm Xuyên tiếp tục bắt buộc:
- Như thế nào?
Tống Thiên Tông phức tạp nhìn Diêm Xuyên, lại xem Thủy Long cự mạch, một hồi lâu sau gã hít sâu, bỗng nở ụ cười.
Tống Thiên Tông nói:
- Diêm đế thật là quyết đoán, Tống Thiên Tông ta sẽ không già mồm nữa!
Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu, nói:
- Ha ha ha ha ha! Tốt!
Diêm Xuyên cười nói:
- Đại Tề thánh vương, nếu Thông Thiên giáo chủ đã cho mượn Tru Tiên kiếm trận một năm thì làm phiền ngươi cùng ta đi Tử Thanh cương vực được không?
Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên, tính xâm lược của hắn quá mạnh rồi đi?
Tôn Ngộ Không nhíu mày nói:
- Diêm đế, mới rồi bọn họ trốn ra được đó là bởi vì ta nắm giữ Tru Tiên kiếm trận quá ít, đây là lãnh địa của ngươi, chuyện không có gì. Nhưng đi tới lãnh thổ của họ, bọn họ có thể điều động lực lượng càng nhiều hơn, ta lo lắng đến lúc đó...
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Không sao, uy lực như vừa rồi cũng đã đủ.
Tôn Ngộ Không gật đầu, nói:
- A, vậy được rồi.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Mông Nghị, điểm binh đi, binh mã dũng quân đoàn thân chinh theo trẫm!
Mông Nghị lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bên kia Tống Thiên Tông há hốc mồm kinh ngạc. Nhanh dữ vậy? Thế này đã đi? Thật đúng là 'lập tức', quá nhanh đi?
Diêm Xuyên liếc mắt đám đại thần.
Tam đế Thái Đế, Ngọc Đế, Thượng Đế khoanh chân ngồi, dường như có điều cảm ngộ.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên theo trẫm xuất chinh!
Hai người đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Khi Diêm Xuyên nhìn Tử Tử thì ánh mắt nghiêm túc dịu lại.
Tử Tử nhìn Diêm Xuyên, cũng biết nếu hắn đã mở miệng thì không thể thya đổi.
Tử Tử hơi lo lắng nói:
- Hãy cẩn thận.
Diêm Xuyên lộ nụ cười nói:
- Ừm! Nàng yên tâm đi!
Tử Tử vẻ mặt thả lỏng.
Diêm Xuyên tiếp tục bảo:
- Yên tâm, ta sẽ trở về.
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Mông Nghị nhanh chóng triệu tập, mười vạn binh mã dũng quân đoàn đã đầy đủ.
Binh mã dũng quân đoàn cung kính nói:
- Bái kiến thánh vương!
Bên kia Tống Thiên Tông cơ mặt co giật, gã vẫn là đánh giá thấp Đại Trăn thánh đình, thật sự. Binh mã dũng quân đoàn gì đó tu vi thấp nhất cũng là Đại Tiên.
Sao Đại Trăn thánh đình khủng bố quá vậy?
Diêm Xuyên nói:
- Tống giáo chủ, chúng ta xuất phát đi, đi Thiên Đao cương vực của ngươi trước.
Tống Thiên Tông:
-....
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Cái này đâu chỉ là nắm gạo, là nguyên kho lúa!
Tống Thiên Tông không cam lòng bị buộc dẫn đường:
- Được rồi!
…
Long liễn kéo Diêm Xuyên nam hạ, binh mã dũng quân đoàn vây xung quanh, đại quân tiến hướng Thiên Đao cương vực.
Mười vạn đại quân, thế tới rào rạt!
Binh mã dũng quân đoàn không phải là Tổ Tiên nên tốc độ không nhanh bằng Thanh Thần Vương trước kia.
Tuy nhiên, mã bất đình đề, rốt cuộc đến Thiên Đao cương vực.
Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên, Mông Nghị, Tôn Ngộ Không, Tống Thiên Tông đứng ở khoảnh đất trống đằng trước xa liễn.
Tống Thiên Tông nhìn Long liễn đại khí của Diêm Xuyên, lại nhìn đại đao mỗi khi đi đâu là gã đứng trên, nhìn sao Tống Thiên Tông cũng thấy ngứa răng, không nói gì nhìn Diêm Xuyên. Đế vương đều thích phô trương hư vậy sao?
Tống Thiên Tông nhíu mày nói:
- Diêm đế!
Diêm Xuyên kinh ngạc bật thốt:
- A?
Tống Thiên Tông thắc mắc hỏi:
- Các ngươi cứ đi như vậy sao? Hàm Dương trống rỗng, ngươi không lắng lắng có người đi làm rối? Không nói đến người khác, nếu Long Hoàng tới thì Thủy Long cự mạch của Đại Trăn thánh đình ngươi làm sao?
Diêm Xuyên đi, Quỷ Cốc Tử cũng đi, vậy nếu có Tổ Tiên đến Hàm Dương thì làm thế nào?
Diêm Xuyên lắc đầu, cực kỳ chắc chắn nói:
- Tổ Tiên? Không cần lo!
- A?
Tống Thiên Tông nheo mắt, thấy thái độ của Diêm Xuyên không phải giả bộ. Tổ Tiên, không cần lo? Không lẽ Đại Trăn thánh đình có lực lượng có thể đối kháng với Tổ Tiên sao?
Nghĩ tới đây lòng Tống Thiên Tông ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Lúc trước là tên khốn nào thu thập tư liệu Hàm Dương? Cái này mà bảo là hơi yếu?
Tốc độ của đoàn người cực nhanh, mười vạn đại quân rất nhanh đã tới chỗ đạo tràng.
Xung quanh thánh đình là từng ngọn núi to như đao phong bắn thẳng lên trời. Trên bầu trời vân hải công đức lăn lộn không thôi. Bên trên vân hải công đức có ngàn vạn pháp tướng.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thiên Đao đạo tràng!
Mười vạn đại quân bay tới, phía xa có mấy trăm cường giả đột nhiên bay ra.
Phía xa truyền đến một tiếng hét lớn:
- Đứng lại, to gan!
- Quân đội từ đâu đến? Dám càn rỡ ở Thiên Đao đạo tràng ta?
Hư không vang tiếng rống, khí thế cường đại đè ép.
Quỷ Cốc Tử hơi biến sắc mặt nói:
- Lại là Tổ Tiên?
Vèo!
Một nam nhân mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mười vạn đại quân.
Tống Thiên Tông hét to:
- Nhị đệ, là ta đây!
Nam nhân mặc áo trắng ở phía xa khựng lại:
- A?
Vèo!
Nam nhân mặc áo trắng tới gần, kinh ngạc nhìn mọi người.
Tống Thiên Tông giới thiệu:
- Đây là xá đệ, Tống Thiên Nhân!
Tống Thiên Tông tiếp tục giới thiệu:
- Đây là thánh vương của Đại Trăn thánh đình, Diêm Xuyên!
Tống Thiên Nhân hơi bất ngờ, tại sao đại ca trịnh trọng như vậy?
Tuy nhiên, Tống Thiên Nhân không lỗ mãng như Thanh Hỏa Đế Quân, lập tức hành lễ nói:
- Xin chào thánh vương Đại Trăn thánh đình!
Diêm Xuyên mỉm cười gật đầu, nói:
- Ừm!
Tống Thiên Nhân khó hiểu hỏi:
- Đại ca, các ngươi làm sao vậy...?
Diêm Xuyên nhìn hướng Tống Thiên Tông, nói:
- Tống giáo chủ, ta hy vọng trong một tháng có thể chính thức đối chiến với Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương.
Một bên Tống Thiên Nhân kinh ngạc nhìn, tình huống gì vậy? Đối chiến với Thanh Thần Vương, Tử Thần Vương?
Tống Thiên Tông cơ mặt co giật, gật đầu, nói:
- Tốt, ta sẽ thông báo cho chủ cương vực khác, trong nhóm có một nửa đã quyết định, nhưng còn một nửa do dự. Ta tụ tập bọn họ, chắc chắn có thể tăng một phần niềm tin, trận này chắc chắn thành công.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Tốt, ta chờ tin ngươi.
Tống Thiên Tông nói:
- Còn có một tháng, không bằng Diêm đế ở Thiên Đao đạo tràng của ta nghí ngơi một thời gian, để đệ đệ của ta chiêu đãi chư vị?
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Không cần, ta còn có việc ở Thiên Đao cương vực.
Còn có việc ở Thiên Đao cương vực? Tống Thiên Tông con ngươi co rút, đây chính là cương vực của gã, còn có chuyện gì?
Tống Thiên Tông nói:
- Ha ha ha ha ha! Vậy thì để đệ đệ của ta đi cùng đi, dù sao đây là lãnh địa của ta, có chút rắc rối không cần thiết. Có đệ đệ của ta ở thì có thể dễ dàng giải quyết.
Diêm Xuyên không phản đối:
- Ừm!
Tống Thiên Tông kêu Tống Thiên Nhân sang bên, dặn dò một phen.
Tống Thiên Nhân nghe, cơ mặt co giật.
Tống Thiên Nhân mờ mịt hỏi:
- Đại ca, ngươi đang kể chuyện xưa sao?