Tiên Quốc Đại Đế
Chương 693: Cả Đời Không Hối Hận
Thiên Nguyên kỳ thánh đặt cờ xuống bất cứ góc nào thì lập tức thua ngay.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh cầm cờ trắng thật lâu không thể đặt xuống.
Xung quanh vô số kỳ thủ đã không thể nhìn ván cờ cực kỳ phức tạp, họ chỉ xem tình huống đại khái.
Bỗng có một kỳ thủ kinh kêu:
- Nhìn kia, trên bàn cờ có chữ.
Chữ? Mọi người mờ mịt, nhưng thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu rõ.
Trong bàn cờ Dịch Phong dùng quân đen bày ra hai chữ, một bàn cờ có hai chữ.
[Cuộc đời]
[Không hối]
Khi đọc ra bốn chữ này thì mọi người ngây ngẩn.
Thật sự là bốn chữ.
Cuộc đời không hối? Đó là nam nhân mặc áo trắng bày ra, còn là trên bàn cờ của hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh?
Bày ra được bốn chữ này chứng minh kỳ lực của người này còn mạnh hơn cả hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh, cường rất nhiều.
Xung quanh vang tiếng hút khí lạnh.
- Ui!
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh cũng phát hiện bốn chữ, mặt tím ngắt.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh kinh sợ nói:
- Sao có thể như vậy?
- Không thể nào!
Hai bàn cờ này không cần nói thêm gì nữa, Dịch Phong lại thắng.
Dịch Phong đứng dậy, chậm rãi đi tới gần Trần Phi Thiên.
Trần Phi Thiên nhìn trên bàn cờ bốn chữ 'cuộc đời không hối', nước mắt tuôn rơi.
Dịch Phong đi tới, Trần Phi Thiên tiến lên một bước nhưng lại vội lùi.
Dịch Phong tiến tới kéo tay Trần Phi Thiên lại.
Trần Phi Thiên rơi lệ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh kinh kêu:
- Thả Phi Thiên ra!
- Tên háo sắc, tháo ra!
Hai người thua, mà thua chính là đưa Trần Phi Thiên cho Dịch Phong. Nhìn Trần Phi Thiên rơi lệ, hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh tưởng nàng uất ức, bùng phát.
Ầm!
Dịch Phong mang đến hai người thuộc hạ bức lùi hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh, không để họ quấy rầy.
Trần Phi Thiên hét to:
- Ngươi buông ta ra!
Dịch Phong không buông tay, một tay khác lau nước mắt cho Trần Phi Thiên.
Dịch Phong dịu dàng nói:
- Ta đến rồi, nàng là của ta, làm sao ta có thể buông tay?
Trần Phi Thiên khóc nói:
- Ta đã hủy dung, ta đã không hề xinh đẹp.
Dịch Phong dịu dàng nói:
- Không, ở trong lòng ta thì nàng vĩnh viễn là xinh đẹp nhất. Là vì vết sẹo này sao? Nó là chứng minh cho tình yêu cảu chúng ta, nếu nàng muốn tiêu trừ thì ta sẽ nghĩ hết cách cho. Hãy tin ta, ta đến rồi, sẽ không cho nàng chịu khổ nữa.
Trần Phi Thiên cắn môi nức nở, không để mình phát ra thanh âm.
Dịch Phong vung tay, một thuộc hạ nhanh chóng lấy ra một cái hộp. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Dịch Phong mở hộp ra.
Có kỳ thủ giật mình kêu lên:
- Đầu người, là đầu người!
Trần Phi Thiên kinh ngạc nhìn cái hộp, trợn to mắt.
Dịch Phong dịu giọng nói:
- Đây là đầu của Tả Giang, kẻ lúc trước hại nàng hủy dung, ta đã diệt cả nhà hắn!
Đây là người Trần Phi Thiên hận nhất trên đời, bây giờ đầu kẻ đó nằm đây, cả nhà bị diệt, tựa như lửa thù nhiều năm bị dập tắt. Trước mắt Trần Phi Thiên là trượng phu của nàng, tựa như ngọn núi cao bảo bọc nàng.
- Hu hu hu hu!
Trần Phi Thiên nằm trong ngực Dịch Phong, khóc thê thảm, như muốn trút ra hết uất ức trong lòng mình.
Dịch Phong vỗ lưng Trần Phi Thiên, mắt lóe tia yêu thương trào dâng.
Giờ phút này dù là đồ ngốc cũng nhìn ra được hai người quen biết nhau, tình cảm không bình thường.
- Ngươi, ngươi, ngươi!
- Sao, sao có thể?
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh trợn tròn mắt nhìn hình ảnh này.
Tại sao lại như vậy? Tại sao Trần Phi Thiên lộ vẻ dịu dàng như thế? Tên này là ai?
Xung quanh các kỳ thủ mắt tròn mắt dẹt. Quản gia của Tinh La Kỳ quán, nha hoàn, đám kỳ vương, người đứng xem cũng ngây ngốc nhìn, không hiểu ra sao.
Nam nhân mặc áo trắng là ai?
Dịch Phong ôm Trần Phi Thiên, mặc kệ mọi người.
Trần Phi Thiên khóc một lúc sau chợt phát hiện đang ở bên ngoài, đỏ mặt đẩy Dịch Phong ra.
Dịch Phong cười nói:
- Đều là lão phu lão thê còn sợ cái gì?
Trần Phi Thiên nhướng mày với Dịch Phong, mắt lóe tia tức giận.
Dịch Phong nhìn hướng mọi người.
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Tại hạ tên Dịch Phong, là trượng phu của Trần Phi Thiên, mấy năm nay, đa tạ chư vị đã chiếu cố thê tử của ta!
Các kỳ vương tròn xoe mắt:
- Cái gì? Trượng phu?
Đám kỳ thủ cũng mờ mịt, trượng phu của Trần Phi Thiên? Chủ quán có trượng phu?
Mọi người kinh ngạc. Quản gia của Tinh La Kỳ quán, nha hoàn ngây ngốc thật lâu sau mừng rỡ, bởi vì lúc trước thua tiên thạch căn bản không tính.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh nhìn Trần Phi Thiên, muốn gặn hỏi:
- Trượng, trượng, trượng phu?
Trần Phi Thiên nhìn hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh, gật đầu, nói:
- Mấy năm nay, đa tạ hai vị đại ca chiếu cố!
Dịch Phong cũng gật đầu, nói:
- Mấy năm nay khi Tinh La Kỳ quán gặp rắc rối mấy phen nhờ có hai vị nhiều lần giúp đỡ, sau này nếu Dịch Phong ta có chuyện gì làm được thì hai vị cứ việc mở miệng, Dịch Phong ta sẽ hết sức giúp đỡ!
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh nản lòng, Trần Phi Thiên lại có trượng phu? Vậy là mình hết đường diễn rồi.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh không nhận ra lời hứa của Dịch Phong quý trọng cỡ nào.
…
Âm phủ, U Thần thánh đình, đô triều.
Hóa Thê Lương mang theo vài tên thuộc hạ đứng ở bên ngoài đô triều, nhìn thành trì nguy nga to lớn trước mắt.
Một thuộc hạ lo lắng hỏi:
- Công tử, ngươi thật sự đi thuyết phục U Thần thánh vương? Mỗi một thánh vương đều không có khả năng tùy ý buông bỏ giang sơn, cho dù là tổ sư tiến đến, dù là thánh nhân khuyên bảo thì bọn họ cũng không có khả năng buông bỏ!
Hóa Thê Lương vỗ cây quạt trong tay, mắt lóe tia tự tin:
- Có lẽ ta không thể thuyết phục được người khác nhưng U Thần thánh vương thì chưa chắc, bởi vì hắn thiếu ta một phần đại ân!
- A?
Hóa Thê Lương chắc chắn nói:
- Ngày xưa lúc lão tổ tông giảng đạo thì U Thần thánh vương chỉ là một tán tu, đi nghe đạo, không hiểu pháp, thậm chí suýt mất mạng. Lúc đó cha ta cứu U Thần thánh vương, còn dẫn tiến đến chỗ lão tổ tông. Không có ơn cứu mạng của cha ta thì không có thành tựu U Thần thánh đình ngày nay!
- A?
Hóa Thê Lương chắc chắn nói:
- Đi đi, ta biết rõ tính cách của người này. Ta dám ở Trung Ương điện hứa hẹn lập quân lệnh trạng là vì ta hiểu U Thần thánh vương, nếu thì sao ta dám lập quân lệnh trạng? Cùng lắm thì ta có thể buộc U Thần thánh vương rời khỏi Vạn Quỷ cương vực.
Đám thuộc hạ đồng thanh kêu lên:
- Vâng, công tử anh minh!
Vèo!
Hóa Thê Lương mang theo mọi người tiến vào đô tiều U Thần thánh đình.
Hồn Nộ thánh đình
Trên triều đường, Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn ngồi trên long ỷ nhìn xuống.
Không khí triều đường cực kỳ nặng nề, hiển nhiên chiến quả bốn phương cực kỳ nguy ngập.
Ngoài điện vang tiếng hét chói tai:
- Báo!
Rất nhanh, một tướng sĩ xông vào đại điện.
Tướng sĩ kia khóc kể:
- Báo, thánh vương, đệ nhất quân đoàn trưởng Trần Cửu đã lấy thân tuẫn quốc!
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh cầm cờ trắng thật lâu không thể đặt xuống.
Xung quanh vô số kỳ thủ đã không thể nhìn ván cờ cực kỳ phức tạp, họ chỉ xem tình huống đại khái.
Bỗng có một kỳ thủ kinh kêu:
- Nhìn kia, trên bàn cờ có chữ.
Chữ? Mọi người mờ mịt, nhưng thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu rõ.
Trong bàn cờ Dịch Phong dùng quân đen bày ra hai chữ, một bàn cờ có hai chữ.
[Cuộc đời]
[Không hối]
Khi đọc ra bốn chữ này thì mọi người ngây ngẩn.
Thật sự là bốn chữ.
Cuộc đời không hối? Đó là nam nhân mặc áo trắng bày ra, còn là trên bàn cờ của hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh?
Bày ra được bốn chữ này chứng minh kỳ lực của người này còn mạnh hơn cả hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh, cường rất nhiều.
Xung quanh vang tiếng hút khí lạnh.
- Ui!
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh cũng phát hiện bốn chữ, mặt tím ngắt.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh kinh sợ nói:
- Sao có thể như vậy?
- Không thể nào!
Hai bàn cờ này không cần nói thêm gì nữa, Dịch Phong lại thắng.
Dịch Phong đứng dậy, chậm rãi đi tới gần Trần Phi Thiên.
Trần Phi Thiên nhìn trên bàn cờ bốn chữ 'cuộc đời không hối', nước mắt tuôn rơi.
Dịch Phong đi tới, Trần Phi Thiên tiến lên một bước nhưng lại vội lùi.
Dịch Phong tiến tới kéo tay Trần Phi Thiên lại.
Trần Phi Thiên rơi lệ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh kinh kêu:
- Thả Phi Thiên ra!
- Tên háo sắc, tháo ra!
Hai người thua, mà thua chính là đưa Trần Phi Thiên cho Dịch Phong. Nhìn Trần Phi Thiên rơi lệ, hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh tưởng nàng uất ức, bùng phát.
Ầm!
Dịch Phong mang đến hai người thuộc hạ bức lùi hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh, không để họ quấy rầy.
Trần Phi Thiên hét to:
- Ngươi buông ta ra!
Dịch Phong không buông tay, một tay khác lau nước mắt cho Trần Phi Thiên.
Dịch Phong dịu dàng nói:
- Ta đến rồi, nàng là của ta, làm sao ta có thể buông tay?
Trần Phi Thiên khóc nói:
- Ta đã hủy dung, ta đã không hề xinh đẹp.
Dịch Phong dịu dàng nói:
- Không, ở trong lòng ta thì nàng vĩnh viễn là xinh đẹp nhất. Là vì vết sẹo này sao? Nó là chứng minh cho tình yêu cảu chúng ta, nếu nàng muốn tiêu trừ thì ta sẽ nghĩ hết cách cho. Hãy tin ta, ta đến rồi, sẽ không cho nàng chịu khổ nữa.
Trần Phi Thiên cắn môi nức nở, không để mình phát ra thanh âm.
Dịch Phong vung tay, một thuộc hạ nhanh chóng lấy ra một cái hộp. Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Dịch Phong mở hộp ra.
Có kỳ thủ giật mình kêu lên:
- Đầu người, là đầu người!
Trần Phi Thiên kinh ngạc nhìn cái hộp, trợn to mắt.
Dịch Phong dịu giọng nói:
- Đây là đầu của Tả Giang, kẻ lúc trước hại nàng hủy dung, ta đã diệt cả nhà hắn!
Đây là người Trần Phi Thiên hận nhất trên đời, bây giờ đầu kẻ đó nằm đây, cả nhà bị diệt, tựa như lửa thù nhiều năm bị dập tắt. Trước mắt Trần Phi Thiên là trượng phu của nàng, tựa như ngọn núi cao bảo bọc nàng.
- Hu hu hu hu!
Trần Phi Thiên nằm trong ngực Dịch Phong, khóc thê thảm, như muốn trút ra hết uất ức trong lòng mình.
Dịch Phong vỗ lưng Trần Phi Thiên, mắt lóe tia yêu thương trào dâng.
Giờ phút này dù là đồ ngốc cũng nhìn ra được hai người quen biết nhau, tình cảm không bình thường.
- Ngươi, ngươi, ngươi!
- Sao, sao có thể?
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh trợn tròn mắt nhìn hình ảnh này.
Tại sao lại như vậy? Tại sao Trần Phi Thiên lộ vẻ dịu dàng như thế? Tên này là ai?
Xung quanh các kỳ thủ mắt tròn mắt dẹt. Quản gia của Tinh La Kỳ quán, nha hoàn, đám kỳ vương, người đứng xem cũng ngây ngốc nhìn, không hiểu ra sao.
Nam nhân mặc áo trắng là ai?
Dịch Phong ôm Trần Phi Thiên, mặc kệ mọi người.
Trần Phi Thiên khóc một lúc sau chợt phát hiện đang ở bên ngoài, đỏ mặt đẩy Dịch Phong ra.
Dịch Phong cười nói:
- Đều là lão phu lão thê còn sợ cái gì?
Trần Phi Thiên nhướng mày với Dịch Phong, mắt lóe tia tức giận.
Dịch Phong nhìn hướng mọi người.
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Tại hạ tên Dịch Phong, là trượng phu của Trần Phi Thiên, mấy năm nay, đa tạ chư vị đã chiếu cố thê tử của ta!
Các kỳ vương tròn xoe mắt:
- Cái gì? Trượng phu?
Đám kỳ thủ cũng mờ mịt, trượng phu của Trần Phi Thiên? Chủ quán có trượng phu?
Mọi người kinh ngạc. Quản gia của Tinh La Kỳ quán, nha hoàn ngây ngốc thật lâu sau mừng rỡ, bởi vì lúc trước thua tiên thạch căn bản không tính.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh nhìn Trần Phi Thiên, muốn gặn hỏi:
- Trượng, trượng, trượng phu?
Trần Phi Thiên nhìn hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh, gật đầu, nói:
- Mấy năm nay, đa tạ hai vị đại ca chiếu cố!
Dịch Phong cũng gật đầu, nói:
- Mấy năm nay khi Tinh La Kỳ quán gặp rắc rối mấy phen nhờ có hai vị nhiều lần giúp đỡ, sau này nếu Dịch Phong ta có chuyện gì làm được thì hai vị cứ việc mở miệng, Dịch Phong ta sẽ hết sức giúp đỡ!
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh nản lòng, Trần Phi Thiên lại có trượng phu? Vậy là mình hết đường diễn rồi.
Hai kỳ thánh Lý La kỳ thánh, Thiên Nguyên kỳ thánh không nhận ra lời hứa của Dịch Phong quý trọng cỡ nào.
…
Âm phủ, U Thần thánh đình, đô triều.
Hóa Thê Lương mang theo vài tên thuộc hạ đứng ở bên ngoài đô triều, nhìn thành trì nguy nga to lớn trước mắt.
Một thuộc hạ lo lắng hỏi:
- Công tử, ngươi thật sự đi thuyết phục U Thần thánh vương? Mỗi một thánh vương đều không có khả năng tùy ý buông bỏ giang sơn, cho dù là tổ sư tiến đến, dù là thánh nhân khuyên bảo thì bọn họ cũng không có khả năng buông bỏ!
Hóa Thê Lương vỗ cây quạt trong tay, mắt lóe tia tự tin:
- Có lẽ ta không thể thuyết phục được người khác nhưng U Thần thánh vương thì chưa chắc, bởi vì hắn thiếu ta một phần đại ân!
- A?
Hóa Thê Lương chắc chắn nói:
- Ngày xưa lúc lão tổ tông giảng đạo thì U Thần thánh vương chỉ là một tán tu, đi nghe đạo, không hiểu pháp, thậm chí suýt mất mạng. Lúc đó cha ta cứu U Thần thánh vương, còn dẫn tiến đến chỗ lão tổ tông. Không có ơn cứu mạng của cha ta thì không có thành tựu U Thần thánh đình ngày nay!
- A?
Hóa Thê Lương chắc chắn nói:
- Đi đi, ta biết rõ tính cách của người này. Ta dám ở Trung Ương điện hứa hẹn lập quân lệnh trạng là vì ta hiểu U Thần thánh vương, nếu thì sao ta dám lập quân lệnh trạng? Cùng lắm thì ta có thể buộc U Thần thánh vương rời khỏi Vạn Quỷ cương vực.
Đám thuộc hạ đồng thanh kêu lên:
- Vâng, công tử anh minh!
Vèo!
Hóa Thê Lương mang theo mọi người tiến vào đô tiều U Thần thánh đình.
Hồn Nộ thánh đình
Trên triều đường, Hồn Nộ thánh vương, Tả Thiên Hồn ngồi trên long ỷ nhìn xuống.
Không khí triều đường cực kỳ nặng nề, hiển nhiên chiến quả bốn phương cực kỳ nguy ngập.
Ngoài điện vang tiếng hét chói tai:
- Báo!
Rất nhanh, một tướng sĩ xông vào đại điện.
Tướng sĩ kia khóc kể:
- Báo, thánh vương, đệ nhất quân đoàn trưởng Trần Cửu đã lấy thân tuẫn quốc!