Tiên Quốc Đại Đế
Chương 664: Độ Kiếp Khủng Bố
Độ kiếp? Độ kiếp?
Đây là độ kiếp sao? Làm sao có thể? Giáo chủ Chu Thiên Thư khó tin nhìn tình cảnh này, trước giờ chưa có ai độ kiếp khoa trương như vậy, khiến một giới sắp tan vỡ.
Giáo chủ Chu Thiên Thư kêu lên:
- Không thể nào!
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nheo mắt.
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không cảm thán:
- Cố nhân của ân nhân vật là không tầm thường!
Các kiêu hùng càng tò mò hơn chuyện xảy ra bên trong Phong Ấn giới, nhưng Phong Ấn giới đã thống nhất, thuộc hạ của họ đều rút về, không ai biết bên trong có chuyện gì.
Ầm ầm!
Bốn phương bên ngoài Phong Ấn giới núi non sụp đổ, đất nứt rạn. Các cường giả liên tục lùi, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Phong Ấn giới lại nhấn mạnh:
- Chắc chắn là đang độ kiếp!
Nhìn từng đợt điện quang xuất hiện, rất nhiều người bắt đầu tin, những không ai nghĩ ra tình hình bên trong như thế nào.
Ầm ầm!
Như sông chảy siết, thác nước đổ, thiên kiếp tẩy lẽ bốn phương tám hướng, toàn thiên địa bị nhuộm đen.
Thập nhất cửu thiên kiếp vẫn còn tiếp tục, ngày hôm nay, dân chúng Đại Trăn thiên triều vĩnh viễn khó quên.
Năm ngàn năm trước người không được chọn sau này đại khí vãn thành, thành tựu tiên nhân. Vốn họ không để ý cơ hội năm ngàn năm trước, nhưng bây giờ trông thấy mới hiểu họ đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng cỡ nào.
Thập nhất cửu thiên kiếp vẫn đang tiếp tục.
Diêm Xuyên lại mở miệng nói:
- Trừ Phụng Âm Dương ra, mấy người khác bắt đầu độ thập nhị cửu thiên kiếp!
Đám Vương Tiễn, Kim đại Vũ, Doãn Hận Thiên, Lưu Cương, Dịch Phong, Lý Tư, Lã Bất Vi, Phùng Thiệu, Hoắc Quang, Tham Lang đồng thanh kêu lên:
- Chúng thần tuân chỉ!
Tử Tử cũng bắt đầu độ kiếp.
Phụng Âm Dương bao bọc trong áo đen đứng bên cạnh Diêm Xuyên.
Cường giả khác mang theo quần thần, tinh binh mạnh nhất còn lại nhanh chóng bay ra khỏi Hàm Dương, rải rác ra.
- Thập nhị cửu thiên kiếp?
Mạnh Lăng Thiên cảm giác trái tim thít chặt.
Rung động cả đời không thể so sánh với hôm nay.
Bế quan? Năm ngàn năm qua Diêm Xuyên là bế quan sao? Má ơi!
Quần tiên nhân Cự Lộc thư viện đều lộ vẻ hâm mộ, ghen tỵ.
Thập nhất cửu thiên kiếp đã thành tựu Đại Tiên, thập nhị cửu thiên kiếp thì chẳng phải là thành tựu, thành tựu Cổ Tiên sao?
Cổ Tiên?
Tổ Tiên là tiên nhân mạnh nhất trong thiên địa, bao gồm Liên Thần cũng là Tổ Tiên, dưới Tổ Tiên là Cổ Tiên.
Mạnh Lăng Thiên vẻ mặt phát điên hỏi:
- Dêm, Diêm đế, ngươi và Phụng Âm Dương chắc là không, không độ thập tam cửu thiên kiếp đi?
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Lăng Thiên, lắc đầu nói:
- Thập tam cửu thiên kiếp? Không, trẫm thể ngộ thế gian quá ít, chưa làm được.
Đám Mạnh Lăng Thiên thở phào một hơi, may mắn, nếu độ kiếp đã lên Cổ Tiên, để đám cường giả Tiên giới biết thì chẳng phải là tìm khối đậu hũ tự tử?
Mạnh Lăng Thiên tò mò hỏi:
- Vậy người và Phụng Âm Dương làm như thế nào?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta và Phụng Âm Dương hơi đặc biệt, nhưng cũng là Cổ Tiên, hơn nữa độ kiếp xong đừng kêu hắn là Phụng Âm Dương nữa, hắn tên Quỷ Cốc Tử!
- Quỷ Cốc Tử?
Đám Mạnh Lăng Thiên nhìn hướng Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương gật đầu.
Lúc này Mạnh Lăng Thiên mới phát hiện Phụng Âm Dương hơi lạ, càng trầm ổn hơn năm ngàn năm trước, càng đại khí hơn nhiều, đó là loại khí chất cực kỳ siêu nhiên, toát ra bí ẩn.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì thập nhất cửu thiên kiếp bắt đầu.
Ầm ầm!
Mây đen trên trời biến mất, trong khoảnh khắc toàn bộ biến thành lôi điện. Bầu trời rực rỡ, giống như mặt trời rớt xuống, khí thế nhiếp hồn người đè ép.
…
Bên ngoài Phong Ấn giới.
Sáu đại thế lực cùng kinh ngạc nhìn.
- Grao!
Một lôi long to lớn xuất hiện xông vào Phong Ấn giới.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Ngày càng nhiều lôi long hiện ra, xông vào Phong Ấn giới.
Phạm vi đường kính ba ngàn dặm bốn phương tam hướng lôi điện cuồn cuộn đánh xuống.
Trong phạm vi ba ngàn dặm này đã bị vô số lôi điện lấp đầy, thanh thế to lớn.
Giáo chủ Chu Thiên Thư sắc mặt khó xem nói:
- Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đại Sở thánh vương giật mình kêu lên:
- Cái này là độ kiếp sao? Là kiếp gì vậy?
Cường hùng tứ phương lộ vẻ mờ mịt.
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nhíu mày hỏi:
- Là Cổ Tiên sao? Chỉ có Chưởng Trung Vũ Trụ mới khoa trương như vậy.
Mọi người biến sắc mặt. Cổ Tiên? Chân Long cương vực, sáu kiêu hùng đều là Cổ Tiên, không lẽ sắp xuất hiện kiêu hùng thứ bảy?
Mọi người sắc mặt khó xem nói:
- Diêm Xuyên sắp thành tựu Cổ Tiên?
Trong lôi hải hơi sơ sẩy là Chưởng Trung Vũ Trụ8 sẽ bị thương, quần tiên nhân do dự, kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi trôi qua một ngày.
Trong Phong Ấn giới.
- Grao!
Hoắc Quang rống to, dùng xác thụt va chạm thiên kiếp đợt cuối.
Toàn thân Hoắc Quang tẩm trong kiếp hỏa, nhắm mắt, siết nắm tay, giống như tuyệt thế ma thần. Hoắc Quang cảm nhận thân thể thay đổi.
Ầm ầm!
Vương Tiễn một đấm đánh phá kiếp lôi cuối cùng, cũng nhắm mắt cảm nhận.
Đám Lý Tư, Lã Bất Vi đều nhắm mắt trầm tư.
Mọi người cảm nhận thân thể của mình biến đổi, vẻ mặt dữ tợn hơn, như là trong ký ức xuất hiện đoạn ngắn gì.
Hàm Dương, cửa Triêu Thiên điện.
Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên cung kính nói:
- Thánh thượng, các vị đồng liêu gần như độ kiếp hoàn toàn, nhưng ký ức kiếp thứ nhất vẫn bị khóa chặt, bởi vì thần hồn của mọi người ký thác với thánh thượng, chỉ khi thánh thượng mở phong ấn luân hồi mới thả ra ký ức kiếp thứ nhất được. Thánh thượng hồi phục thì chúng thần mới nhanh chóng hồi phục ký ức.
Bên kia, đám Mạnh Lăng Thiên nghe như lọt vào trong sương mù. Hồi phục ký ức? Tình huống gì vậy? Khổng Ngạo Thiên bị mất trí nhớ sao?
Diêm Xuyên gật đầu.
Trong năm ngàn năm này Diêm Xuyên mang theo quần hùng lại đi Bách thụ một chuyến.
Kiếp trước quần thần chết theo Diêm Xuyên là bởi vì nguyền rủa, họ tự đặt nguyền rủa cho mình, vĩnh viên theo Thiên Đế, thần hồn tự ký thác một tia vào người hắn, cũng là khâu cuối cùng của luân hồi phong ấn. Chỉ có Diêm Xuyên tự mình giải thì quần thần mới giải được.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
- Tuân lệnh!
Quỷ Cốc Tử gật đầu.
Quỷ Cốc Tử bước ra một bước, khí thế quanh thân bỗng bùng phát.
Ầm ầm!
Kiếp vân cuồn cuộn xông hướng Quỷ Cốc Tử.
Quỷ Cốc Tử vung tay bóp, rống hướng trời:
- Quỷ Cốc Tỏa Thiên thuật!
Quỷ Cốc Tử tay phải nâng trời như bắn ra hàng ức luồng sáng vàng bay bốn phương tám hướng, khoảnh khắc tựa cái lưới lớn khóa lại mọi thiên kiếp.
Vù vù!
Quỷ Cốc Tử bay lên trời, xông thẳng lên chín tầng mây, lao hướng thiên kiếp.
Diêm Xuyên hét hướng mọi người ở quảng trường Triêu Thiên điện:
- Mọi người tránh ra!
Tất cả bay ra xa.
Vù vù!
Diêm Xuyên toát ra khí thế.
Ầm ầm!
Uy thế mạnh mẽ bức đám Mạnh Lăng Thiên liên tục thụt lùi.
Khí thế của Diêm Xuyên bắn lên kiến vân, như muốn đem kiếp của hơn một ngàn vạn người lúc trước dẫn vào người mình.
Mạnh Lăng Thiên giật mình kêu lên:
- Hắn phát điên?
Diêm Xuyên muốn tìm chết sao?
Ầm ầm!
Quỷ Cốc Tỏa Thiên thuật khiến một số người thành công viên mãn thiên kiếp vốn định tản ra nhưng giờ bị đóng đính ở trên không trung.
Thân hình của Quỷ Cốc Tử bay lên trời, xông vào trong lôi hải, khoảnh khắc biến mất không còn dấu vết.
Đây là độ kiếp sao? Làm sao có thể? Giáo chủ Chu Thiên Thư khó tin nhìn tình cảnh này, trước giờ chưa có ai độ kiếp khoa trương như vậy, khiến một giới sắp tan vỡ.
Giáo chủ Chu Thiên Thư kêu lên:
- Không thể nào!
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nheo mắt.
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không cảm thán:
- Cố nhân của ân nhân vật là không tầm thường!
Các kiêu hùng càng tò mò hơn chuyện xảy ra bên trong Phong Ấn giới, nhưng Phong Ấn giới đã thống nhất, thuộc hạ của họ đều rút về, không ai biết bên trong có chuyện gì.
Ầm ầm!
Bốn phương bên ngoài Phong Ấn giới núi non sụp đổ, đất nứt rạn. Các cường giả liên tục lùi, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Phong Ấn giới lại nhấn mạnh:
- Chắc chắn là đang độ kiếp!
Nhìn từng đợt điện quang xuất hiện, rất nhiều người bắt đầu tin, những không ai nghĩ ra tình hình bên trong như thế nào.
Ầm ầm!
Như sông chảy siết, thác nước đổ, thiên kiếp tẩy lẽ bốn phương tám hướng, toàn thiên địa bị nhuộm đen.
Thập nhất cửu thiên kiếp vẫn còn tiếp tục, ngày hôm nay, dân chúng Đại Trăn thiên triều vĩnh viễn khó quên.
Năm ngàn năm trước người không được chọn sau này đại khí vãn thành, thành tựu tiên nhân. Vốn họ không để ý cơ hội năm ngàn năm trước, nhưng bây giờ trông thấy mới hiểu họ đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng cỡ nào.
Thập nhất cửu thiên kiếp vẫn đang tiếp tục.
Diêm Xuyên lại mở miệng nói:
- Trừ Phụng Âm Dương ra, mấy người khác bắt đầu độ thập nhị cửu thiên kiếp!
Đám Vương Tiễn, Kim đại Vũ, Doãn Hận Thiên, Lưu Cương, Dịch Phong, Lý Tư, Lã Bất Vi, Phùng Thiệu, Hoắc Quang, Tham Lang đồng thanh kêu lên:
- Chúng thần tuân chỉ!
Tử Tử cũng bắt đầu độ kiếp.
Phụng Âm Dương bao bọc trong áo đen đứng bên cạnh Diêm Xuyên.
Cường giả khác mang theo quần thần, tinh binh mạnh nhất còn lại nhanh chóng bay ra khỏi Hàm Dương, rải rác ra.
- Thập nhị cửu thiên kiếp?
Mạnh Lăng Thiên cảm giác trái tim thít chặt.
Rung động cả đời không thể so sánh với hôm nay.
Bế quan? Năm ngàn năm qua Diêm Xuyên là bế quan sao? Má ơi!
Quần tiên nhân Cự Lộc thư viện đều lộ vẻ hâm mộ, ghen tỵ.
Thập nhất cửu thiên kiếp đã thành tựu Đại Tiên, thập nhị cửu thiên kiếp thì chẳng phải là thành tựu, thành tựu Cổ Tiên sao?
Cổ Tiên?
Tổ Tiên là tiên nhân mạnh nhất trong thiên địa, bao gồm Liên Thần cũng là Tổ Tiên, dưới Tổ Tiên là Cổ Tiên.
Mạnh Lăng Thiên vẻ mặt phát điên hỏi:
- Dêm, Diêm đế, ngươi và Phụng Âm Dương chắc là không, không độ thập tam cửu thiên kiếp đi?
Diêm Xuyên nhìn Mạnh Lăng Thiên, lắc đầu nói:
- Thập tam cửu thiên kiếp? Không, trẫm thể ngộ thế gian quá ít, chưa làm được.
Đám Mạnh Lăng Thiên thở phào một hơi, may mắn, nếu độ kiếp đã lên Cổ Tiên, để đám cường giả Tiên giới biết thì chẳng phải là tìm khối đậu hũ tự tử?
Mạnh Lăng Thiên tò mò hỏi:
- Vậy người và Phụng Âm Dương làm như thế nào?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Ta và Phụng Âm Dương hơi đặc biệt, nhưng cũng là Cổ Tiên, hơn nữa độ kiếp xong đừng kêu hắn là Phụng Âm Dương nữa, hắn tên Quỷ Cốc Tử!
- Quỷ Cốc Tử?
Đám Mạnh Lăng Thiên nhìn hướng Phụng Âm Dương.
Phụng Âm Dương gật đầu.
Lúc này Mạnh Lăng Thiên mới phát hiện Phụng Âm Dương hơi lạ, càng trầm ổn hơn năm ngàn năm trước, càng đại khí hơn nhiều, đó là loại khí chất cực kỳ siêu nhiên, toát ra bí ẩn.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì thập nhất cửu thiên kiếp bắt đầu.
Ầm ầm!
Mây đen trên trời biến mất, trong khoảnh khắc toàn bộ biến thành lôi điện. Bầu trời rực rỡ, giống như mặt trời rớt xuống, khí thế nhiếp hồn người đè ép.
…
Bên ngoài Phong Ấn giới.
Sáu đại thế lực cùng kinh ngạc nhìn.
- Grao!
Một lôi long to lớn xuất hiện xông vào Phong Ấn giới.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Ngày càng nhiều lôi long hiện ra, xông vào Phong Ấn giới.
Phạm vi đường kính ba ngàn dặm bốn phương tam hướng lôi điện cuồn cuộn đánh xuống.
Trong phạm vi ba ngàn dặm này đã bị vô số lôi điện lấp đầy, thanh thế to lớn.
Giáo chủ Chu Thiên Thư sắc mặt khó xem nói:
- Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đại Sở thánh vương giật mình kêu lên:
- Cái này là độ kiếp sao? Là kiếp gì vậy?
Cường hùng tứ phương lộ vẻ mờ mịt.
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không nhíu mày hỏi:
- Là Cổ Tiên sao? Chỉ có Chưởng Trung Vũ Trụ mới khoa trương như vậy.
Mọi người biến sắc mặt. Cổ Tiên? Chân Long cương vực, sáu kiêu hùng đều là Cổ Tiên, không lẽ sắp xuất hiện kiêu hùng thứ bảy?
Mọi người sắc mặt khó xem nói:
- Diêm Xuyên sắp thành tựu Cổ Tiên?
Trong lôi hải hơi sơ sẩy là Chưởng Trung Vũ Trụ8 sẽ bị thương, quần tiên nhân do dự, kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi trôi qua một ngày.
Trong Phong Ấn giới.
- Grao!
Hoắc Quang rống to, dùng xác thụt va chạm thiên kiếp đợt cuối.
Toàn thân Hoắc Quang tẩm trong kiếp hỏa, nhắm mắt, siết nắm tay, giống như tuyệt thế ma thần. Hoắc Quang cảm nhận thân thể thay đổi.
Ầm ầm!
Vương Tiễn một đấm đánh phá kiếp lôi cuối cùng, cũng nhắm mắt cảm nhận.
Đám Lý Tư, Lã Bất Vi đều nhắm mắt trầm tư.
Mọi người cảm nhận thân thể của mình biến đổi, vẻ mặt dữ tợn hơn, như là trong ký ức xuất hiện đoạn ngắn gì.
Hàm Dương, cửa Triêu Thiên điện.
Quỷ Cốc Tử bỗng nhiên cung kính nói:
- Thánh thượng, các vị đồng liêu gần như độ kiếp hoàn toàn, nhưng ký ức kiếp thứ nhất vẫn bị khóa chặt, bởi vì thần hồn của mọi người ký thác với thánh thượng, chỉ khi thánh thượng mở phong ấn luân hồi mới thả ra ký ức kiếp thứ nhất được. Thánh thượng hồi phục thì chúng thần mới nhanh chóng hồi phục ký ức.
Bên kia, đám Mạnh Lăng Thiên nghe như lọt vào trong sương mù. Hồi phục ký ức? Tình huống gì vậy? Khổng Ngạo Thiên bị mất trí nhớ sao?
Diêm Xuyên gật đầu.
Trong năm ngàn năm này Diêm Xuyên mang theo quần hùng lại đi Bách thụ một chuyến.
Kiếp trước quần thần chết theo Diêm Xuyên là bởi vì nguyền rủa, họ tự đặt nguyền rủa cho mình, vĩnh viên theo Thiên Đế, thần hồn tự ký thác một tia vào người hắn, cũng là khâu cuối cùng của luân hồi phong ấn. Chỉ có Diêm Xuyên tự mình giải thì quần thần mới giải được.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
- Tuân lệnh!
Quỷ Cốc Tử gật đầu.
Quỷ Cốc Tử bước ra một bước, khí thế quanh thân bỗng bùng phát.
Ầm ầm!
Kiếp vân cuồn cuộn xông hướng Quỷ Cốc Tử.
Quỷ Cốc Tử vung tay bóp, rống hướng trời:
- Quỷ Cốc Tỏa Thiên thuật!
Quỷ Cốc Tử tay phải nâng trời như bắn ra hàng ức luồng sáng vàng bay bốn phương tám hướng, khoảnh khắc tựa cái lưới lớn khóa lại mọi thiên kiếp.
Vù vù!
Quỷ Cốc Tử bay lên trời, xông thẳng lên chín tầng mây, lao hướng thiên kiếp.
Diêm Xuyên hét hướng mọi người ở quảng trường Triêu Thiên điện:
- Mọi người tránh ra!
Tất cả bay ra xa.
Vù vù!
Diêm Xuyên toát ra khí thế.
Ầm ầm!
Uy thế mạnh mẽ bức đám Mạnh Lăng Thiên liên tục thụt lùi.
Khí thế của Diêm Xuyên bắn lên kiến vân, như muốn đem kiếp của hơn một ngàn vạn người lúc trước dẫn vào người mình.
Mạnh Lăng Thiên giật mình kêu lên:
- Hắn phát điên?
Diêm Xuyên muốn tìm chết sao?
Ầm ầm!
Quỷ Cốc Tỏa Thiên thuật khiến một số người thành công viên mãn thiên kiếp vốn định tản ra nhưng giờ bị đóng đính ở trên không trung.
Thân hình của Quỷ Cốc Tử bay lên trời, xông vào trong lôi hải, khoảnh khắc biến mất không còn dấu vết.