Tiên Quốc Đại Đế
Chương 660: Quần Hùng Chờ Đợi
Đông Thần châu, phân bộ Đại Sở thánh đình, trong một gian đại điện.
Một nam nhân mặc quan phục kinh sợ nói với một nam nhân mặc hoa phục:
- Đại nhân, nguy rồi, Đông lộ nguyên soái của Đại Trăn thiên triều, Hoắc Quang mới diệt Thiên Uy tông!
Nam nhân mặc hoa phục kinh ngạc hỏi:
- Thiên Uy tông? Trừ thế lực năm Tiên giới chúng ta ra còn có mười quốc gia, hai mươi tông môn. Thiên Uy tông chính là trung vị tông môn! Hôm qua được tin Hoắc Quang mới đến, vậy mà hôm nay Thiên Uy tông đã bị diệt?
Nam nhân mặc quan phục chua xót nói:
- Đúng vậy. Thế như chẻ tre, Thiên Uy tông không chút phản kháng.
- Một ngày? Làm sao không phản kháng?
- Từ đầu tới đuôi Hoắc Quang không hề động thủ. Mới đầu Thiên Uy tông mở ra đại trận, thuộc hạ của Hoắc Quang đánh tan trận pháp, toàn diện đồ sát. Tư đầu đến cuối Hoắc Quang ngồi trên đỉnh núi, uống trà nhìn chiến trường.
Nam nhân mặc hoa phục biến sắc mặt nói:
- Ta biết rồi, Hoắc Quang, hắn đang luyện binh!
- Luyện binh?
Nam nhân mặc hoa phục sắc mặt khó xem nói:
- Đệ nhất quân đoàn thật khủng khiếp, Đại Trăn thiên triều quá cường đại!
- Đại nhân, chúng ta làm thế nào đây?
Nam nhân mặc hoa phục trầm giọng nói:
- Hô Diên Bác Ngọc đã chết, thế lực vạn Nho thánh giáo ở trước mặt Diêm Xuyên căn bản không chịu nổi một kích. Đại nho này trừ phi thánh vương tiến đến, chúng ta rất khó ngăn cản bước chân thống nhất của Đại Trăn thiên triều.
- A? Đại Trăn thiên triều thật sự mạnh như vậy sao?
Nam nhân mặc hoa phục nói:
- Đương nhiên, không phải các ngươi chưa từng gặp Hô Diên Bác Ngọc, toàn giáp xâm nhập, trăm vạn nho tu, dù chúng ta không biết tình huống cụ thể lúc đó nhưng trăm vạn nho tu không một ai chạy thoát, ngươi cảm thấy chuyện này có được không?
Nam nhân mặc hoa phục sắc mặt khó xem nói:
- Không một ai chạy thoát?
Nam nhân mặc hoa phục trầm giọng nói:
- Đám Hoắc Quang đi không nhanh, hiển nhiên là một bên thu lại lãnh thổ một bên huấn luyện quân đoàn. Chúng ta đã xem trọng Diêm Xuyên, nhưng không ngờ vẫn đánh giá hắn quá thấp.
- Vậy làm sao bây giờ?
Nam nhân mặc hoa phục nói:
- Làm sao? Ngươi phi thăng trước bẩm báo mọi chuyện cho thánh vương, chỗ này để ta trông chừng. Nói với thánh vương là nếu có nguy cơ thì có lẽ thần sẽ từ bỏ giới này.
- Từ bỏ?
Nam nhân mặc hoa phục trầm giọng nói:
- Đi đi, bẩm báo y như vậy!
- Tuân lệnh!
Nam Thần châu, Bát Hoang tông.
- Giết!
- Grao!
- Diệt đám phản tộc này!
............
......
...
Quân đội của Đại Trăn thiên triều phá mở đại trận một tông môn, điên cuồng chém giết.
Phía xa, trên đỉnh một ngọn núi.
Vương Tiễn ngồi bên bàn đá, sau lưng có hai thị vệ đứng, bên cạnh gã là một thị tòng châm trà đưa cho Vương Tiễn.
Vương Tiễn vừa uốn chè xanh vừa nhìn chiến trường phía xa.
Bát Hoang tông liên tục bại lui, tướng sĩ Đại Trăn thiên triều có bị tử thương chút ít nhưng Vương Tiễn không để ý, giống như đang ngắm phong cảnh.
Vương Tiễn không nhúng tay trợ giúp tử vương, gã cần huấn luyện tinh binh, bởi vậy thuộc hạ của gã phải trải qua rèn luyện máu lửa.
Vương Tiễn đang uống trà thì bỗng nhiên sang lưng vang tiếng rống to:
- Vương Tiễn, ngươi diệt Bát Hoang tông của ta, ta liều mạng với ngươi!
Một tiếng gào, sau lưng bay ra một nam nhân người đầy ánh sáng, tay cầm trường kiếm chém hướng Vương Tiễn. Hư không xẹt qua cương kiếm to lớn, như muốn chém cả Vương Tiễn và núi.
Hiển nhiên người này đã trở thành tiên nhân, một kích của tiên nhân cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng Vương Tiễn vẫn ngồi uống trà, thậm chí không thèm quay đầu lại.
Vương Tiễn không nhúc nhích, hai thị vệ sau lưng gã có một người hành động, rút ra thanh đồng kiếm.
Một cương kiếm to hơn cái của Bát Hoang tông chủ bắn ra.
Ầm ầm!
Không trung lóe sáng, hai cương kiếm đều biến mất. thị vệ của Vương Tiễn thu kiếm, đứng thẳng, nhưng là mới rồi chưa từng nhúc nhích.
Bát Hoang tông chủ trợn to mắt, vẻ mặt không tin.
Trường kiếm trong tay Bát Hoang tông chủ đứt làm hai, từ trán gã xuất hiện khe hở hẹp chảy ra nhiều máu.
Bát Hoang tông chủ rớt xuống, người chia thành hai nửa.
Một kiếm vừa rồi chém trúng Bát Hoang tông chủ.
Phía xa, đệ tử Bát Hoang tông đang phản kháng vô cùng kinh dị.
Một kiếm? Chỉ là một kiếm từ thị vệ của Vương Tiễn, thế nhưng tông chủ chết?
Đệ tử Bát Hoang tông nhìn phía xa, Vương Tiễn ngửi hương trà, bỏ điểm tâm vào miệng, cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Bát Hoang tông còn muốn đối kháng với Diêm Xuyên sao? Tông chủ không thể đỡ được một kiếm của thuộc hạ của thuộc hạ Diêm Xuyên, vậy mà mơ tưởng chống cự?
Giờ phút này, các đệ tử Bát Hoang tông vô cùng hối hận, không làm con dân Đại Trăn thiên triều, đi làm đệ tử Bát Hoang tông làm cái gì. Tựa như phàm nhân cướp đỉnh núi làm sơn tặc, giờ trước đại quân của triều đình làm sao dấy lên sóng gió gì được?
Đệ tử Bát Hoang tông vô cùng hối hận, nhưng nếu hối hận hữu dụng thì cần luật pháp làm gì?
- Giết!
Tây Thần châu, Bắc Thần châu.
Quân đội của Kim đại Vũ, Phùng Thiệu cũng giống vậy, một đường khải hoàn, luyện binh.
Tứ lộ nguyên soái, đánh đâu thắng đó!
Đại Trăn thiên triều, Hàm Dương.
Sau khi chầu triều, Diêm Xuyên cùng Tử Tử đi dạo bên hồn hỏ.
Mặc dù đã bên nhau trăm vạn năm nhưng hình như Tử Tử không thấy ngán, rất hạnh phúc ôm tay Diêm Xuyên.
Miêu Miêu thường hay làm bóng đèn, từ xa chạy tới nhảy lên vai Diêm Xuyên.
Miêu Miêu tức giận nói:
- Meo! Cá chỗ này ăn không ngon, ăn, ta còn muốn ăn Đông hải long ngư!
Tử Tử cười nói:
- Chờ đến Tiên giới lại ăn, sắp rồi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Miêu Miêu, ngươi còn chưa nhớ ra chuyện trước kia sao? Ngươi đã sớm thành tiên rồi.
Miêu Miêu lắc đầu nói:
- Không có, tu vi cao hơn chút, thêm chút ký ức về pháp thuật, còn lại không nghĩ ra.
- Vậy thì thôi, ngươi cứ chờ thêm đi.
Miêu Miêu lắc lư cái đầu nói:
- Meo! Không nhớ được cũng không sao, ta cảm thấy bây giờ cũng tốt rồi.
Diêm Xuyên và Miêu Miêu mỉm cười.
Phong Ấn giới, bốn quân đoàn của Đại Trăn thiên triều không ngừng thu lại lãnh thổ Đại Trăn.
Từ trên xuống dưới, cơ hồ tất cả quan viên nhanh chóng vận chuyển cơ quan quốc gia Đại Trăn thiên triều, mọi thứ phát triển nhanh chóng.
Hơn một ngàn vạn người tài ở năm ngàn năm trước đã được Diêm Xuyên thừa nhận, đi Tiên giới rèn luyện gần trăm vạn năm, giờ dù là hành chính, quản lý, thống kê đều rất quen thuộc, trị lý thiên hạ dễ như trở bàn tay.
Trong mười năm, căn cứ Lã Bất Vi thống kê, Diêm Xuyên ban thưởng đủ loại cho các đại gia tộc trong thiên hạ. Một số người công lao to lớn được phong làm Tử Tước.
Tử Tước, đây không phải là thế gian, Tử Tước của Đại Trăn thiên triều là quý tộc dân chúng hâm mộ. Gia tộc được phong đều mở tiệc lớn, toàn tộc chúc mừng. Gia tộc không được phong chỉ có thể hâm mộ. Nhưng hâm mộ rồi làm sao? Có trả giá mới được báo đáp.
Khí thế của Đại Trăn thiên triều nhanh chóng lan khắp thiên hạ.
Ở Tiên giới.
Cùng với bốn thế lực lục tục có một tiên nhân phi thăng, đủ loại tin tức khiến thế lực các phương bên ngoài Phong Ấn giới náo động.
Hiện tại bên ngoài Phong Ấn giới, có sáu thế lực vây quanh. Ba thánh đình, ba đạo tràng, còn có một vài tu giả thiên triều, thánh địa.
Một nam nhân mặc quan phục kinh sợ nói với một nam nhân mặc hoa phục:
- Đại nhân, nguy rồi, Đông lộ nguyên soái của Đại Trăn thiên triều, Hoắc Quang mới diệt Thiên Uy tông!
Nam nhân mặc hoa phục kinh ngạc hỏi:
- Thiên Uy tông? Trừ thế lực năm Tiên giới chúng ta ra còn có mười quốc gia, hai mươi tông môn. Thiên Uy tông chính là trung vị tông môn! Hôm qua được tin Hoắc Quang mới đến, vậy mà hôm nay Thiên Uy tông đã bị diệt?
Nam nhân mặc quan phục chua xót nói:
- Đúng vậy. Thế như chẻ tre, Thiên Uy tông không chút phản kháng.
- Một ngày? Làm sao không phản kháng?
- Từ đầu tới đuôi Hoắc Quang không hề động thủ. Mới đầu Thiên Uy tông mở ra đại trận, thuộc hạ của Hoắc Quang đánh tan trận pháp, toàn diện đồ sát. Tư đầu đến cuối Hoắc Quang ngồi trên đỉnh núi, uống trà nhìn chiến trường.
Nam nhân mặc hoa phục biến sắc mặt nói:
- Ta biết rồi, Hoắc Quang, hắn đang luyện binh!
- Luyện binh?
Nam nhân mặc hoa phục sắc mặt khó xem nói:
- Đệ nhất quân đoàn thật khủng khiếp, Đại Trăn thiên triều quá cường đại!
- Đại nhân, chúng ta làm thế nào đây?
Nam nhân mặc hoa phục trầm giọng nói:
- Hô Diên Bác Ngọc đã chết, thế lực vạn Nho thánh giáo ở trước mặt Diêm Xuyên căn bản không chịu nổi một kích. Đại nho này trừ phi thánh vương tiến đến, chúng ta rất khó ngăn cản bước chân thống nhất của Đại Trăn thiên triều.
- A? Đại Trăn thiên triều thật sự mạnh như vậy sao?
Nam nhân mặc hoa phục nói:
- Đương nhiên, không phải các ngươi chưa từng gặp Hô Diên Bác Ngọc, toàn giáp xâm nhập, trăm vạn nho tu, dù chúng ta không biết tình huống cụ thể lúc đó nhưng trăm vạn nho tu không một ai chạy thoát, ngươi cảm thấy chuyện này có được không?
Nam nhân mặc hoa phục sắc mặt khó xem nói:
- Không một ai chạy thoát?
Nam nhân mặc hoa phục trầm giọng nói:
- Đám Hoắc Quang đi không nhanh, hiển nhiên là một bên thu lại lãnh thổ một bên huấn luyện quân đoàn. Chúng ta đã xem trọng Diêm Xuyên, nhưng không ngờ vẫn đánh giá hắn quá thấp.
- Vậy làm sao bây giờ?
Nam nhân mặc hoa phục nói:
- Làm sao? Ngươi phi thăng trước bẩm báo mọi chuyện cho thánh vương, chỗ này để ta trông chừng. Nói với thánh vương là nếu có nguy cơ thì có lẽ thần sẽ từ bỏ giới này.
- Từ bỏ?
Nam nhân mặc hoa phục trầm giọng nói:
- Đi đi, bẩm báo y như vậy!
- Tuân lệnh!
Nam Thần châu, Bát Hoang tông.
- Giết!
- Grao!
- Diệt đám phản tộc này!
............
......
...
Quân đội của Đại Trăn thiên triều phá mở đại trận một tông môn, điên cuồng chém giết.
Phía xa, trên đỉnh một ngọn núi.
Vương Tiễn ngồi bên bàn đá, sau lưng có hai thị vệ đứng, bên cạnh gã là một thị tòng châm trà đưa cho Vương Tiễn.
Vương Tiễn vừa uốn chè xanh vừa nhìn chiến trường phía xa.
Bát Hoang tông liên tục bại lui, tướng sĩ Đại Trăn thiên triều có bị tử thương chút ít nhưng Vương Tiễn không để ý, giống như đang ngắm phong cảnh.
Vương Tiễn không nhúng tay trợ giúp tử vương, gã cần huấn luyện tinh binh, bởi vậy thuộc hạ của gã phải trải qua rèn luyện máu lửa.
Vương Tiễn đang uống trà thì bỗng nhiên sang lưng vang tiếng rống to:
- Vương Tiễn, ngươi diệt Bát Hoang tông của ta, ta liều mạng với ngươi!
Một tiếng gào, sau lưng bay ra một nam nhân người đầy ánh sáng, tay cầm trường kiếm chém hướng Vương Tiễn. Hư không xẹt qua cương kiếm to lớn, như muốn chém cả Vương Tiễn và núi.
Hiển nhiên người này đã trở thành tiên nhân, một kích của tiên nhân cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng Vương Tiễn vẫn ngồi uống trà, thậm chí không thèm quay đầu lại.
Vương Tiễn không nhúc nhích, hai thị vệ sau lưng gã có một người hành động, rút ra thanh đồng kiếm.
Một cương kiếm to hơn cái của Bát Hoang tông chủ bắn ra.
Ầm ầm!
Không trung lóe sáng, hai cương kiếm đều biến mất. thị vệ của Vương Tiễn thu kiếm, đứng thẳng, nhưng là mới rồi chưa từng nhúc nhích.
Bát Hoang tông chủ trợn to mắt, vẻ mặt không tin.
Trường kiếm trong tay Bát Hoang tông chủ đứt làm hai, từ trán gã xuất hiện khe hở hẹp chảy ra nhiều máu.
Bát Hoang tông chủ rớt xuống, người chia thành hai nửa.
Một kiếm vừa rồi chém trúng Bát Hoang tông chủ.
Phía xa, đệ tử Bát Hoang tông đang phản kháng vô cùng kinh dị.
Một kiếm? Chỉ là một kiếm từ thị vệ của Vương Tiễn, thế nhưng tông chủ chết?
Đệ tử Bát Hoang tông nhìn phía xa, Vương Tiễn ngửi hương trà, bỏ điểm tâm vào miệng, cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Bát Hoang tông còn muốn đối kháng với Diêm Xuyên sao? Tông chủ không thể đỡ được một kiếm của thuộc hạ của thuộc hạ Diêm Xuyên, vậy mà mơ tưởng chống cự?
Giờ phút này, các đệ tử Bát Hoang tông vô cùng hối hận, không làm con dân Đại Trăn thiên triều, đi làm đệ tử Bát Hoang tông làm cái gì. Tựa như phàm nhân cướp đỉnh núi làm sơn tặc, giờ trước đại quân của triều đình làm sao dấy lên sóng gió gì được?
Đệ tử Bát Hoang tông vô cùng hối hận, nhưng nếu hối hận hữu dụng thì cần luật pháp làm gì?
- Giết!
Tây Thần châu, Bắc Thần châu.
Quân đội của Kim đại Vũ, Phùng Thiệu cũng giống vậy, một đường khải hoàn, luyện binh.
Tứ lộ nguyên soái, đánh đâu thắng đó!
Đại Trăn thiên triều, Hàm Dương.
Sau khi chầu triều, Diêm Xuyên cùng Tử Tử đi dạo bên hồn hỏ.
Mặc dù đã bên nhau trăm vạn năm nhưng hình như Tử Tử không thấy ngán, rất hạnh phúc ôm tay Diêm Xuyên.
Miêu Miêu thường hay làm bóng đèn, từ xa chạy tới nhảy lên vai Diêm Xuyên.
Miêu Miêu tức giận nói:
- Meo! Cá chỗ này ăn không ngon, ăn, ta còn muốn ăn Đông hải long ngư!
Tử Tử cười nói:
- Chờ đến Tiên giới lại ăn, sắp rồi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Miêu Miêu, ngươi còn chưa nhớ ra chuyện trước kia sao? Ngươi đã sớm thành tiên rồi.
Miêu Miêu lắc đầu nói:
- Không có, tu vi cao hơn chút, thêm chút ký ức về pháp thuật, còn lại không nghĩ ra.
- Vậy thì thôi, ngươi cứ chờ thêm đi.
Miêu Miêu lắc lư cái đầu nói:
- Meo! Không nhớ được cũng không sao, ta cảm thấy bây giờ cũng tốt rồi.
Diêm Xuyên và Miêu Miêu mỉm cười.
Phong Ấn giới, bốn quân đoàn của Đại Trăn thiên triều không ngừng thu lại lãnh thổ Đại Trăn.
Từ trên xuống dưới, cơ hồ tất cả quan viên nhanh chóng vận chuyển cơ quan quốc gia Đại Trăn thiên triều, mọi thứ phát triển nhanh chóng.
Hơn một ngàn vạn người tài ở năm ngàn năm trước đã được Diêm Xuyên thừa nhận, đi Tiên giới rèn luyện gần trăm vạn năm, giờ dù là hành chính, quản lý, thống kê đều rất quen thuộc, trị lý thiên hạ dễ như trở bàn tay.
Trong mười năm, căn cứ Lã Bất Vi thống kê, Diêm Xuyên ban thưởng đủ loại cho các đại gia tộc trong thiên hạ. Một số người công lao to lớn được phong làm Tử Tước.
Tử Tước, đây không phải là thế gian, Tử Tước của Đại Trăn thiên triều là quý tộc dân chúng hâm mộ. Gia tộc được phong đều mở tiệc lớn, toàn tộc chúc mừng. Gia tộc không được phong chỉ có thể hâm mộ. Nhưng hâm mộ rồi làm sao? Có trả giá mới được báo đáp.
Khí thế của Đại Trăn thiên triều nhanh chóng lan khắp thiên hạ.
Ở Tiên giới.
Cùng với bốn thế lực lục tục có một tiên nhân phi thăng, đủ loại tin tức khiến thế lực các phương bên ngoài Phong Ấn giới náo động.
Hiện tại bên ngoài Phong Ấn giới, có sáu thế lực vây quanh. Ba thánh đình, ba đạo tràng, còn có một vài tu giả thiên triều, thánh địa.