Tiên Quốc Đại Đế
Chương 545: Ngươi Có Thể Trị Sao?: Nhất Thống Thiên Hạ!
- Xà Hoàng, Diêm Xuyên ta không hề có lỗi với các ngươi chứ?
Diêm Xuyên bỗng nhiên lại nói.
Chân mày Xà Hoàng nhíu lại, không nói gì.
- Lần trước, ngươi và Cái U Vương bị vây chết tại Bạch Cốt Sơn, ta đã cứu các ngươi. Tuy rằng ta đưa thí sinh từ Nam Thần Châu tới, nhưng phần lớn đều là nhân tài bên ngoài Đại Ngạc Thiên Triều. Đại Ngạc Thiên Triều không có bản lĩnh lung lạc bọn họ, ta lấy đi cũng không thể sao?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Vẻ mặt Diêm Xuyên hòa ái, nhất thời khiến sắc mặt Xà Hoàng ửng đỏ.
- Ta biết mục đích các ngươi tới đây. Các ngươi lo lắng Đại Trăn ta hưng thịnh sao? Nếu như Đại Ngạc Thiên Triều các ngươi có năng lực, không thể tự mình hưng thịnh sao? Không ngờ các ngươi lại tới đây phá hoại Đại Trăn ta hưng thịnh. Phải nói là tâm nhãn của Cái U Vương quá nhỏ, hay là nên nói hắn lấy oán trả ơn đây? Còn ngươi nữa, Xà Hoàng!
Diêm Xuyên cười nói.
Xà Hoàng nhất thời nhíu mày thành chữ xuyên.
- Các vị, Đại Trăn giống như biển nạp trăm sông. Với sinh linh hay Tử Linh, đều không lưu ý lắm. Nếu như các vị nguyện vào Đại Trăn ta, Diêm Xuyên hoàn toàn hoan nghênh!
Diêm Xuyên cười nói.
Diêm Xuyên còn chưa nói, một bộ xương phía sau Xà Hoàng đã lạnh lùng nói:
- Hừ, ta đã biết. Diêm Xuyên, ngươi đừng hòng khuyên chúng ta thần phục! Chúng ta sống, chết đều là thần tử của Đại Ngạc!
Thần sắc của Xà Hoàng cũng dần dần kiên quyết!
- Tuy rằng Đại Trăn yêu tài, đồng ý hay không ở lại Đại Trăn, ta cũng không có hứng thú. Các vị, kính các ngươi đều là anh hùng. Lần này, ta thả các ngươi trở về. Hi vọng sẽ không có lần sau nữa!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cái gì?
- Ngươi muốn thả ta?
- Ngươi thật sự nguyện ý thả mấy người chúng ta ra sao?
............
Một đám cường giả Đại Ngạc Thiên Triều nhất thời kinh ngạc.
Hoắc Quang lập tức ra tay.
Vèo! Vèo!
Mấy đạo hào quang bắn về phía cấm chế trên người các Tử Linh, các Tử Linh. Các cấm chế ầm ầm vỡ tan. Trong nháy mắt mọi người đều được tự do.
- Khụ khụ khụ khụ!
Xà Hoàng vừa ho khan, sắc mặt vừa phức tạp nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi thật sự để chúng ta đi sao?
Xà Hoàng trầm giọng nói.
- Mời!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Xà Hoàng cùng các cường giả khác, nhất thời biến đổi một hồi.
- Đi!
Xà Hoàng đạp không trùng thiên.
Một đám cường giả quay đầu lại nhìn Diêm Xuyên, mang theo một tia phức tạp, sau đó cũng bay lên trời cao.
Trong chớp mắt, một nhóm người vọt về phía nam, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bên cạnh Diêm Xuyên, Dịch Phong bỗng nhiên mở miệng cười nói:
- Thánh thượng anh minh!
Lý Tư cũng khẽ mỉm cười nói:
- Thánh thượng đây là một lần nuôi dưỡng trăm loạn thần cho Đại Ngạc Thiên Triều. Một khi Đại Ngạc Thiên Triều sụp đổ, những 'Loạn thần' này tất nhiên sẽ dễ dàng bị thánh thượng thu phục!
- Lần này Cái U Vương không chỉ bại bởi thánh thượng. Khí thần rời đi, lại làm mất đi cái tâm của thần tử!
Mạnh Văn Nhược cười nói.
- Thánh thượng không tha, cái tâm thần tử của Cái U Vương không mất. Trong nháy mắt khi thánh thượng giam giữ rồi lại thả, mới chính thức chôn xuống trong lòng đám cường giả này hạt giống 'Nghi vấn'!
Dịch Phong cười nói.
Mưu thần Đại Trăn nhanh chóng ủng hộ cách làm gọn gàng của Diêm Xuyên. Ánh mắt của Diêm Xuyên lại chuyển hướng về hai chiến trường khác.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo bạch quang phóng về phía Diêm Xuyên.
Vèo!
Trong nháy mắt, bạch quang rơi xuống bả vai Diêm Xuyên.
- Meo!
Bạch quang đó chính là Miêu Miêu. Miêu Miêu rơi xuống bả vai Diêm Xuyên, nhìn vũ trụ trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.
- Meo, thật lợi hại! Nhiều tinh tinh như vậy!
Miêu Miêu kêu lên.
- Miêu Miêu, sao ngươi lại tới đây?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Ta vẫn ở đây. Vừa nãy ngươi đánh nhau, ta không đi ra mà thôi! Tuy nhiên, meo, Diêm Xuyên, lúc trước kia Xà Hoàng ho khan, ta có thể trị được!
Miêu Miêu tự hào nói.
- Ồ? Ngươi có thể trị sao? Hắn bệnh về mệnh cách đấy!
Diêm Xuyên bất ngờ nói.
- Ta biết. Không phải ta từng nói với ngươi sao? Ta có khế thư của Hổ tộc!
Miêu Miêu đắc ý nói.
- Khế thư của Hổ tộc? Xà Hoàng không phải là Hổ tộc!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ta không chỉ có có khế thư của Hổ tộc, ta còn có khế thư của Xà tộc!
Miêu Miêu đắc ý nói.
- Xà tộc? Ngươi sao có khế thư của Xà tộc?
Lần này Diêm Xuyên thật sự kinh ngạc.
- Meo, ta nào biết được. Trong mũ tiểu chiên của ta không chỉ có khế thư của Xà tộc. Trong mười hai địa chi, ta đều có khế thư. Hơn nữa mỗi địa chi ta còn có một phần chủ mệnh cách! Chỉ cần lấy 'Tị' cách dung hợp với mệnh cách của Xà Hoàng, hắn có thể không có chuyện gì!
Miêu Miêu nhỏ giọng nói.
Chủ mệnh cách của mười hai địa chi? Chân mày Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại. Mười hai phần?
Diêm Xuyên cổ quái nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu cũng biết tầm quan trọng của tin tức kia. Bởi vậy không cần Diêm Xuyên nhiều lời, Miêu Miêu đã nhỏ giọng nói cho Diêm Xuyên biết.
- Thế nào?
Miêu Miêu đắc ý nói.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Miêu Miêu nhìn một hồi, suy tư!
- Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Meo?
Miêu Miêu cổ quái nói.
- Bây giờ ta hoài nghi, ngươi, có khả năng đúng là mèo!
Diêm Xuyên cổ quái nói.
- Meo!
Lông trên người Miêu Miêu liền dựng đứng.
- Mèo muội...
Mèo muội ngươi. Miêu Miêu thiếu chút nữa thì kêu lên. Nhưng vào thời khắc cuối cùng Miêu Miêu cố gắng khắc chế. Tuy rằng bình thường Miêu Miêu không tốt, nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy nó vẫn biết nặng nhẹ, cũng không muốn gây khó xử cho Diêm Xuyên.
Nhưng ánh mắt Miêu Miêu vẫn lườm Diêm Xuyên một cái.
- Hừ, meo!
Miêu Miêu tỏ ra khó chịu bỏ đi!
Diêm Xuyên cũng không để ý tới nó, mà quay đầu lại nhìn về phía hai chiến trường kia.
Trước tiên Diêm Xuyên nhìn về phía chiến trường của Quyết.
Quyết không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước. Với thân thể phàm nhân, chiến đấu với Khổng Đạo Khâu bất bại.
Phải biết rằng, năm đó Liên Thần phụ thể Mão Nhật Đạo Quân, Khổng Đạo Khâu cũng có thể đánh cân sức ngang tài.
Các tiên nhân thư viện Cự Lộc, quần hùng Khổng gia chiến đấu với quần hùng của đế triều Yêu tộc.
Quyết đang chiến đấu cũng phát hiện ra U Cái Vương đã rút đi.
Quyết thao túng Ngọc Quyết ầm ầm đánh về phía trúc giản Xuân Thu.
Ầm!
Dưới một tiếng trùng kích cực lớn, chiến đấu trước kia bao gồm Quyết, Yêu Thiên Thương, Vân Tâm, dẫn theo cường giả đế triều Yêu tộc, lại cùng đám người Khổng Đạo Khâu, Mạnh Lăng Thiên ầm ầm tách ra.
Nơi chiến đấu im bặt.
Quyết nhìn về phía nam, nhìn cửa Triều Thiên Điện. Sau đó hắn lộ ra một nụ cười sang sảng.
- Được, Thiên triều Đại Trăn khá lắm!
Quyết cười sang sảng nói.
Yêu Thiên Thương khẽ nhíu mày. Sắc mặt Vân Tâm có chút khó coi.
Giờ phút này Mạnh Lăng Thiên và người của thư viện Cự Lộc bỗng nhiên mỉm cười. Dù sao thư viện Cự Lộc cùng Đại Trăn kết minh, Đại Trăn cường thịnh, thư viện Cự Lộc tất nhiên mừng rỡ theo.
Hiện tại, thần sắc của người Khổng gia vô cùng phức tạp.
Lông mày Khổng Đạo Khâu thoáng nhíu lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Quyết, ngươi còn muốn quấy nhiễu cuộc thi lớn của ta sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía xa Quyết nói.
Quyết hít sâu một cái:
- Đế triều Yêu tộc, chúc mừng Thiên triều Đại Trăn, cuộc thi lớn toàn thiên hạ có tin vui!
Diêm Xuyên bỗng nhiên lại nói.
Chân mày Xà Hoàng nhíu lại, không nói gì.
- Lần trước, ngươi và Cái U Vương bị vây chết tại Bạch Cốt Sơn, ta đã cứu các ngươi. Tuy rằng ta đưa thí sinh từ Nam Thần Châu tới, nhưng phần lớn đều là nhân tài bên ngoài Đại Ngạc Thiên Triều. Đại Ngạc Thiên Triều không có bản lĩnh lung lạc bọn họ, ta lấy đi cũng không thể sao?
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Vẻ mặt Diêm Xuyên hòa ái, nhất thời khiến sắc mặt Xà Hoàng ửng đỏ.
- Ta biết mục đích các ngươi tới đây. Các ngươi lo lắng Đại Trăn ta hưng thịnh sao? Nếu như Đại Ngạc Thiên Triều các ngươi có năng lực, không thể tự mình hưng thịnh sao? Không ngờ các ngươi lại tới đây phá hoại Đại Trăn ta hưng thịnh. Phải nói là tâm nhãn của Cái U Vương quá nhỏ, hay là nên nói hắn lấy oán trả ơn đây? Còn ngươi nữa, Xà Hoàng!
Diêm Xuyên cười nói.
Xà Hoàng nhất thời nhíu mày thành chữ xuyên.
- Các vị, Đại Trăn giống như biển nạp trăm sông. Với sinh linh hay Tử Linh, đều không lưu ý lắm. Nếu như các vị nguyện vào Đại Trăn ta, Diêm Xuyên hoàn toàn hoan nghênh!
Diêm Xuyên cười nói.
Diêm Xuyên còn chưa nói, một bộ xương phía sau Xà Hoàng đã lạnh lùng nói:
- Hừ, ta đã biết. Diêm Xuyên, ngươi đừng hòng khuyên chúng ta thần phục! Chúng ta sống, chết đều là thần tử của Đại Ngạc!
Thần sắc của Xà Hoàng cũng dần dần kiên quyết!
- Tuy rằng Đại Trăn yêu tài, đồng ý hay không ở lại Đại Trăn, ta cũng không có hứng thú. Các vị, kính các ngươi đều là anh hùng. Lần này, ta thả các ngươi trở về. Hi vọng sẽ không có lần sau nữa!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Cái gì?
- Ngươi muốn thả ta?
- Ngươi thật sự nguyện ý thả mấy người chúng ta ra sao?
............
Một đám cường giả Đại Ngạc Thiên Triều nhất thời kinh ngạc.
Hoắc Quang lập tức ra tay.
Vèo! Vèo!
Mấy đạo hào quang bắn về phía cấm chế trên người các Tử Linh, các Tử Linh. Các cấm chế ầm ầm vỡ tan. Trong nháy mắt mọi người đều được tự do.
- Khụ khụ khụ khụ!
Xà Hoàng vừa ho khan, sắc mặt vừa phức tạp nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi thật sự để chúng ta đi sao?
Xà Hoàng trầm giọng nói.
- Mời!
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Sắc mặt Xà Hoàng cùng các cường giả khác, nhất thời biến đổi một hồi.
- Đi!
Xà Hoàng đạp không trùng thiên.
Một đám cường giả quay đầu lại nhìn Diêm Xuyên, mang theo một tia phức tạp, sau đó cũng bay lên trời cao.
Trong chớp mắt, một nhóm người vọt về phía nam, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bên cạnh Diêm Xuyên, Dịch Phong bỗng nhiên mở miệng cười nói:
- Thánh thượng anh minh!
Lý Tư cũng khẽ mỉm cười nói:
- Thánh thượng đây là một lần nuôi dưỡng trăm loạn thần cho Đại Ngạc Thiên Triều. Một khi Đại Ngạc Thiên Triều sụp đổ, những 'Loạn thần' này tất nhiên sẽ dễ dàng bị thánh thượng thu phục!
- Lần này Cái U Vương không chỉ bại bởi thánh thượng. Khí thần rời đi, lại làm mất đi cái tâm của thần tử!
Mạnh Văn Nhược cười nói.
- Thánh thượng không tha, cái tâm thần tử của Cái U Vương không mất. Trong nháy mắt khi thánh thượng giam giữ rồi lại thả, mới chính thức chôn xuống trong lòng đám cường giả này hạt giống 'Nghi vấn'!
Dịch Phong cười nói.
Mưu thần Đại Trăn nhanh chóng ủng hộ cách làm gọn gàng của Diêm Xuyên. Ánh mắt của Diêm Xuyên lại chuyển hướng về hai chiến trường khác.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo bạch quang phóng về phía Diêm Xuyên.
Vèo!
Trong nháy mắt, bạch quang rơi xuống bả vai Diêm Xuyên.
- Meo!
Bạch quang đó chính là Miêu Miêu. Miêu Miêu rơi xuống bả vai Diêm Xuyên, nhìn vũ trụ trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên.
- Meo, thật lợi hại! Nhiều tinh tinh như vậy!
Miêu Miêu kêu lên.
- Miêu Miêu, sao ngươi lại tới đây?
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Ta vẫn ở đây. Vừa nãy ngươi đánh nhau, ta không đi ra mà thôi! Tuy nhiên, meo, Diêm Xuyên, lúc trước kia Xà Hoàng ho khan, ta có thể trị được!
Miêu Miêu tự hào nói.
- Ồ? Ngươi có thể trị sao? Hắn bệnh về mệnh cách đấy!
Diêm Xuyên bất ngờ nói.
- Ta biết. Không phải ta từng nói với ngươi sao? Ta có khế thư của Hổ tộc!
Miêu Miêu đắc ý nói.
- Khế thư của Hổ tộc? Xà Hoàng không phải là Hổ tộc!
Diêm Xuyên cười nói.
- Ta không chỉ có có khế thư của Hổ tộc, ta còn có khế thư của Xà tộc!
Miêu Miêu đắc ý nói.
- Xà tộc? Ngươi sao có khế thư của Xà tộc?
Lần này Diêm Xuyên thật sự kinh ngạc.
- Meo, ta nào biết được. Trong mũ tiểu chiên của ta không chỉ có khế thư của Xà tộc. Trong mười hai địa chi, ta đều có khế thư. Hơn nữa mỗi địa chi ta còn có một phần chủ mệnh cách! Chỉ cần lấy 'Tị' cách dung hợp với mệnh cách của Xà Hoàng, hắn có thể không có chuyện gì!
Miêu Miêu nhỏ giọng nói.
Chủ mệnh cách của mười hai địa chi? Chân mày Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại. Mười hai phần?
Diêm Xuyên cổ quái nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu cũng biết tầm quan trọng của tin tức kia. Bởi vậy không cần Diêm Xuyên nhiều lời, Miêu Miêu đã nhỏ giọng nói cho Diêm Xuyên biết.
- Thế nào?
Miêu Miêu đắc ý nói.
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Miêu Miêu nhìn một hồi, suy tư!
- Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Meo?
Miêu Miêu cổ quái nói.
- Bây giờ ta hoài nghi, ngươi, có khả năng đúng là mèo!
Diêm Xuyên cổ quái nói.
- Meo!
Lông trên người Miêu Miêu liền dựng đứng.
- Mèo muội...
Mèo muội ngươi. Miêu Miêu thiếu chút nữa thì kêu lên. Nhưng vào thời khắc cuối cùng Miêu Miêu cố gắng khắc chế. Tuy rằng bình thường Miêu Miêu không tốt, nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy nó vẫn biết nặng nhẹ, cũng không muốn gây khó xử cho Diêm Xuyên.
Nhưng ánh mắt Miêu Miêu vẫn lườm Diêm Xuyên một cái.
- Hừ, meo!
Miêu Miêu tỏ ra khó chịu bỏ đi!
Diêm Xuyên cũng không để ý tới nó, mà quay đầu lại nhìn về phía hai chiến trường kia.
Trước tiên Diêm Xuyên nhìn về phía chiến trường của Quyết.
Quyết không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân ba mươi ngàn năm trước. Với thân thể phàm nhân, chiến đấu với Khổng Đạo Khâu bất bại.
Phải biết rằng, năm đó Liên Thần phụ thể Mão Nhật Đạo Quân, Khổng Đạo Khâu cũng có thể đánh cân sức ngang tài.
Các tiên nhân thư viện Cự Lộc, quần hùng Khổng gia chiến đấu với quần hùng của đế triều Yêu tộc.
Quyết đang chiến đấu cũng phát hiện ra U Cái Vương đã rút đi.
Quyết thao túng Ngọc Quyết ầm ầm đánh về phía trúc giản Xuân Thu.
Ầm!
Dưới một tiếng trùng kích cực lớn, chiến đấu trước kia bao gồm Quyết, Yêu Thiên Thương, Vân Tâm, dẫn theo cường giả đế triều Yêu tộc, lại cùng đám người Khổng Đạo Khâu, Mạnh Lăng Thiên ầm ầm tách ra.
Nơi chiến đấu im bặt.
Quyết nhìn về phía nam, nhìn cửa Triều Thiên Điện. Sau đó hắn lộ ra một nụ cười sang sảng.
- Được, Thiên triều Đại Trăn khá lắm!
Quyết cười sang sảng nói.
Yêu Thiên Thương khẽ nhíu mày. Sắc mặt Vân Tâm có chút khó coi.
Giờ phút này Mạnh Lăng Thiên và người của thư viện Cự Lộc bỗng nhiên mỉm cười. Dù sao thư viện Cự Lộc cùng Đại Trăn kết minh, Đại Trăn cường thịnh, thư viện Cự Lộc tất nhiên mừng rỡ theo.
Hiện tại, thần sắc của người Khổng gia vô cùng phức tạp.
Lông mày Khổng Đạo Khâu thoáng nhíu lại. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Quyết, ngươi còn muốn quấy nhiễu cuộc thi lớn của ta sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía xa Quyết nói.
Quyết hít sâu một cái:
- Đế triều Yêu tộc, chúc mừng Thiên triều Đại Trăn, cuộc thi lớn toàn thiên hạ có tin vui!