Tiên Quốc Đại Đế
Chương 464: Hạ lôi
Nhìn lá thư này, mắt Diêm Vô Địch lại trở nên ươn ướt lên.
- Thánh địa Vạn Phật, Đại Phật Đế Triều!
Diêm Vô Địch phẫn nộ gào thét.
- Ca ca, phụ thân nói gì vậy?
Một đám đệ đệ muội muội khóc hỏi.
Diêm Vô Địch đưa lá thư cho các đệ đệ muội muội.
Mọi người truyền nhau xem một lượt.
- Ta biết, Khổng Ma Kha, Khổng Ma Kha!
Ngay lập tức, một đệ đệ của Diêm Vô Địch thốt lên, ánh mắt đầy vẻ thù hận!
——————————-
Bảy ngày sau, Lưu Cương dẫn Diêm Vô Địch đi tới Thiên Lao. Giờ phút này Diêm Vô Địch quấn mình trong chiếc áo bào đen nhìn không rõ mặt.
Trong thiên lao, một nhà giam lớn có một đám người mặc áo bào đen, ngồi khoanh chân.
Tuy rằng tu vi bị phong kín, nhưng bọn họ vẫn có nội tình nhất định. Mấy chục năm không ăn uống vẫn không chết.
- Lưu Cương, ngươi không biết chúng ta là người của thánh địa Vạn Phật sao? Ta cống hiến cho Ma Kha thiên tử. Các ngươi giam chúng ta hơn năm mươi năm. Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng hiện tại các ngươi không thả chúng ta ra, chờ tới khi Ma Kha thiên tử xuất hiện, các ngươi đều phải chết!
Một người mặc áo bào đen lạnh giọng nói.
- Yến Hầu, chính là đám người kia. Bệ hạ bàn giao, ngươi có thể toàn quyền xử trí!
Lưu Cương trịnh trọng nói.
Nói xong, Lưu Cương liền lui ra khỏi thiên lao, để một mình Diêm Vô Địch ở lại trong thiên lao.
- Yến Hầu? Diêm Thu Vũ? Ngươi còn chưa chết?
Một người mặc áo bào đen kinh ngạc nói.
- Sao có thể như vậy được? Tuy nhiên, thật tốt quá. Diêm Thu Vũ, nhanh, nhanh đưa chúng ta rời khỏi đây. Lời hứa đã hứa với ngươi lúc trước, sau này nhất định sẽ thực hiện. Chỉ cần tìm tới chỗ Ma Kha thiên tử, ngài sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ!
- Diêm Thu Vũ, còn nhớ rõ mùi vị của Tô Cốt Độc Tán lúc trước không? Chỉ mới có trăm năm, hẳn ngươi vẫn nhớ kỹ. Trăm năm vừa đến, ngươi sẽ lĩnh hội cảm giác muốn sống không được. Mau dẫn chúng ta ra ngoài!
............
Đám người áo đen kêu.
Bàn tay Diêm Vô Địch lại nắm lấy chuôi của thanh Bổ Thiên Kiếm. Cả người hắn đều run rẩy. Một cỗ sát khí tràn ngập trong thiên lao.
—————-
Mọi người đều đang không ngừng thu nạp dung hợp vô số ký ức, thể ngộ thu hoạch trong vạn năm. Đồng thời, linh thạch cũng được điên cuồng cung cấp cho mọi người.
Trong một núi lửa gần Yến Kinh, Kim Đại Vũ ngồi khoanh chân ở sâu trong lòng dung nham. Trước mặt hắn có đặt một cái chuông lớn.
- Coong!
Chuông lớn run rẩy phát ra một tiếng. Dung nham trong núi lửa đều sôi trào.
- Lực lượng thật mạnh. Lần này mệnh cách lực tăng thêm quá nhiều. Mão Nhật Đạo Quân? Nếu vẫn năm đó đối chiến với Mão Nhật Đạo Quân, bây giờ ta một tay đã có thể ép chết ngươi!
Kim Đại Vũ hưng phấn cảm thụ lực lượng.
Trước mặt hắn, hoa văn trên chiếc chuông lớn càng thêm rõ ràng.
- Cánh cửa Thiên Giới? Tổ tiên năm đó, cánh cửa Thiên Giới vừa mở ra, chính là thánh nhân đánh giết. Nhưng đáng tiếc, ngươi so với cánh cửa Thiên Giới vẫn còn kém xa. Không phải chỉ mình ngươi là cánh cửa Thiên Giới. Tuy nhiên, cuối cùng sẽ có một ngày, ta khiến ngươi đạt được mức độ cao nhất của cánh cửa Thiên Giới! Ngươi là cánh cửa Thiên Giới đầu tiên. Bản tôn lấy têng tên của tổ tiên đặt cho ngươi là Thần Hoàng chuông.
Kim Đại Vũ trịnh trọng nói.
- Coong!
Chuông lớn rung lên một tiếng. Tất cả biển dung nham đều như muốn dâng lên.
Phía đông ngoài Yến Kinh, một mảnh lục địa trong biển rộng. Vô số tu giả đều đi nhầm, hạn hữu mới người đến đó.
Bên cạnh biển rộng, Diêm Xuyên đứng ở trên một khối đá ngầm, há miệng hướng về phía bầu trời. Trong không trung, kiếp vân cuồn cuộn không ngừng dâng lên. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trong kiếp vân, từng lôi điện giống như Cự Long, đang không ngừng hiện lên. Nhưng giờ phút này Cự Long đều có vẻ rất vẻ sợ hãi.
Trong miệng Diêm Xuyên xuất hiện lực hút lớn, đang điên cuồng lôi kéo kiếp vân trong không trung.
Cách đó không xa, có Tử Tử và Miêu Miêu đang đứng.
- Meo, lại muốn nuốt kiếp vân. Lục Cửu Thiên Kiếp! Diêm Xuyên nhanh đến thượng Hư Cảnh như vậy sao? Hắn thật yêu nghiệt!
Miêu Miêu kinh ngạc cảm thán nói.
Tử Tử đứng bên cạnh cười một tiếng nói:
- Ngươi cũng không phải như vậy sao? Tuy nhiên ngươi không phải độ kiếp, rất nhiều người đều bị ngươi lừa!
- Meo, ta là thiên phú dị bẩm, sao có thể so sánh với Diêm Xuyên được!
Miêu Miêu lập tức kêu lên.
- Lục Cửu Thiên Kiếp. Diêm Xuyên đã đạt tới thượng Hư Cảnh rồi!
Trong mắt Tử Tử loé ra một tia vui vẻ, khiến Diêm Xuyên cũng vui mừng theo.
Từng tầng kiếp vân bị Diêm Xuyên nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
Vô số lôi long trong Lục Cửu Thiên Kiếp lúc trước, giờ phút này bất đắc dĩ đã bị Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân hoàn toàn bị Diêm Xuyên thu nạp. Trong nháy mắt, bầu trời trở nên trong xanh, suốt vạn dặm không có một đám mây. Dường như độ kiếp lúc trước căn bản chưa từng xảy ra vậy.
- Meo, chúng ta qua đó đi!
Miêu Miêu kêu lên.
- Chờ một chút!
Tử Tử lắc đầu một cái.
Phía xa, Diêm Xuyên ngồi khoanh chân, hay tay bắt vào nhau. Xung quanh Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện rất nhiều linh thạch.
Ầm ầm ầm!
Năng lượng trong linh thạch nhanh chóng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Tu vi của Diêm Xuyên vẫn tăng vọt.
Vù vù!
Một làn gió nhẹ thổi qua. Tất nhiều linh thạch bị lấy hết nguyên khí thiên địa, hóa thành bột mịn, theo gió thổi bay đi.
- Meo, meo, linh thạch của ta! Thật là lãng phí! Đúng là phá gia chi tử!
Miêu Miêu nhất thời tiếc nuối kêu lên.
Tử Tử cười vuốt vuốt đầu của Miêu Miêu.
Liên tục mười núi linh thạch bị lấy ra. Tới lúc này Diêm Xuyên mới dừng lại.
Thượng Hư Cảnh tam trọng!
Diêm Xuyên chậm rãi mở mắt ra, nhìn biển rộng mênh mông trước mắt. Hắn khẽ hít sâu một hơi!
Diêm Xuyên vẫn có thể tiếp tục tăng thêm một tầng nữa. Nhưng Diêm Xuyên không làm. Đạt được thượng Hư Cảnh tam trọng đã là được rồi. Số mệnh cách lực còn lại phải chờ tới lúc tu vi vững chắc hơn mới tăng được.
Diêm Xuyên không đứng dậy, mà quan sát Thanh Thiên Lôi Vân bên trong huyệt Thần Đình của thân thể mình.
Vào thời điểm Diêm Xuyên thu nạp thiên kiếp, Thanh Thiên Lôi Vân đã xảy ra một chút chuyển biến nhỏ. Bên trên mây xanh xuất hiện một tia màu đỏ nhàn nhạt.
- Thôn Thiên Đạo Kinh, tứ trọng?
Trên mặt Diêm Xuyên lộ vẻ vui mừng.
Thôn Thiên Đạo Kinh tam trọng, sấm mùa xuân, vạn vật sinh!
Vậy tứ trọng thì như thế nào?
Đứng dậy, Diêm Xuyên nhìn về phía Tử Tử.
- Đằng yêu, bảo hộ Tử Tử và Miêu Miêu!
Diêm Xuyên kêu lên.
Vèo!
Rất nhiều sợi mây nhanh chóng vờn quanh chỗ của Tử Tử.
- Meo? Diêm Xuyên muốn làm gì vậy?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
Phía xa, Diêm Xuyên nhìn xung quanh.
- Sấm mùa xuân!
Ầm!
Một tiếng sấm mùa xuân, trong nhất thời vạn vật trên đại địa xung quanh điên cuồng sinh trưởng. Cây cỏ lập tức trở nên tươi tốt.
Năng lực của sấm mùa xuân vẫn còn.
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút, lại nghe thấy có một tiếng sấm rền.
Ầm!
Thiên lôi Thôn Thiên Đạo Kinh tứ trọng.
Một tiếng động rất lớn. Trong lúc nhất thời, bầu trời chỗ Diêm Xuyên đang đứng biến thành cực nóng.
Một đạo bạch quang hiện lên hình ngọn lửa lớn, điên cuồng lan về bốn phương tám hướng.
Nơi nào nó đi qua, hơi nước lập tức bốc lên.
Ào ào rào!
Một vùng biển rộng bốc hơi điên cuồng bay vút lên trời.
- Thánh địa Vạn Phật, Đại Phật Đế Triều!
Diêm Vô Địch phẫn nộ gào thét.
- Ca ca, phụ thân nói gì vậy?
Một đám đệ đệ muội muội khóc hỏi.
Diêm Vô Địch đưa lá thư cho các đệ đệ muội muội.
Mọi người truyền nhau xem một lượt.
- Ta biết, Khổng Ma Kha, Khổng Ma Kha!
Ngay lập tức, một đệ đệ của Diêm Vô Địch thốt lên, ánh mắt đầy vẻ thù hận!
——————————-
Bảy ngày sau, Lưu Cương dẫn Diêm Vô Địch đi tới Thiên Lao. Giờ phút này Diêm Vô Địch quấn mình trong chiếc áo bào đen nhìn không rõ mặt.
Trong thiên lao, một nhà giam lớn có một đám người mặc áo bào đen, ngồi khoanh chân.
Tuy rằng tu vi bị phong kín, nhưng bọn họ vẫn có nội tình nhất định. Mấy chục năm không ăn uống vẫn không chết.
- Lưu Cương, ngươi không biết chúng ta là người của thánh địa Vạn Phật sao? Ta cống hiến cho Ma Kha thiên tử. Các ngươi giam chúng ta hơn năm mươi năm. Chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng hiện tại các ngươi không thả chúng ta ra, chờ tới khi Ma Kha thiên tử xuất hiện, các ngươi đều phải chết!
Một người mặc áo bào đen lạnh giọng nói.
- Yến Hầu, chính là đám người kia. Bệ hạ bàn giao, ngươi có thể toàn quyền xử trí!
Lưu Cương trịnh trọng nói.
Nói xong, Lưu Cương liền lui ra khỏi thiên lao, để một mình Diêm Vô Địch ở lại trong thiên lao.
- Yến Hầu? Diêm Thu Vũ? Ngươi còn chưa chết?
Một người mặc áo bào đen kinh ngạc nói.
- Sao có thể như vậy được? Tuy nhiên, thật tốt quá. Diêm Thu Vũ, nhanh, nhanh đưa chúng ta rời khỏi đây. Lời hứa đã hứa với ngươi lúc trước, sau này nhất định sẽ thực hiện. Chỉ cần tìm tới chỗ Ma Kha thiên tử, ngài sẽ cho ngươi tất cả mọi thứ!
- Diêm Thu Vũ, còn nhớ rõ mùi vị của Tô Cốt Độc Tán lúc trước không? Chỉ mới có trăm năm, hẳn ngươi vẫn nhớ kỹ. Trăm năm vừa đến, ngươi sẽ lĩnh hội cảm giác muốn sống không được. Mau dẫn chúng ta ra ngoài!
............
Đám người áo đen kêu.
Bàn tay Diêm Vô Địch lại nắm lấy chuôi của thanh Bổ Thiên Kiếm. Cả người hắn đều run rẩy. Một cỗ sát khí tràn ngập trong thiên lao.
—————-
Mọi người đều đang không ngừng thu nạp dung hợp vô số ký ức, thể ngộ thu hoạch trong vạn năm. Đồng thời, linh thạch cũng được điên cuồng cung cấp cho mọi người.
Trong một núi lửa gần Yến Kinh, Kim Đại Vũ ngồi khoanh chân ở sâu trong lòng dung nham. Trước mặt hắn có đặt một cái chuông lớn.
- Coong!
Chuông lớn run rẩy phát ra một tiếng. Dung nham trong núi lửa đều sôi trào.
- Lực lượng thật mạnh. Lần này mệnh cách lực tăng thêm quá nhiều. Mão Nhật Đạo Quân? Nếu vẫn năm đó đối chiến với Mão Nhật Đạo Quân, bây giờ ta một tay đã có thể ép chết ngươi!
Kim Đại Vũ hưng phấn cảm thụ lực lượng.
Trước mặt hắn, hoa văn trên chiếc chuông lớn càng thêm rõ ràng.
- Cánh cửa Thiên Giới? Tổ tiên năm đó, cánh cửa Thiên Giới vừa mở ra, chính là thánh nhân đánh giết. Nhưng đáng tiếc, ngươi so với cánh cửa Thiên Giới vẫn còn kém xa. Không phải chỉ mình ngươi là cánh cửa Thiên Giới. Tuy nhiên, cuối cùng sẽ có một ngày, ta khiến ngươi đạt được mức độ cao nhất của cánh cửa Thiên Giới! Ngươi là cánh cửa Thiên Giới đầu tiên. Bản tôn lấy têng tên của tổ tiên đặt cho ngươi là Thần Hoàng chuông.
Kim Đại Vũ trịnh trọng nói.
- Coong!
Chuông lớn rung lên một tiếng. Tất cả biển dung nham đều như muốn dâng lên.
Phía đông ngoài Yến Kinh, một mảnh lục địa trong biển rộng. Vô số tu giả đều đi nhầm, hạn hữu mới người đến đó.
Bên cạnh biển rộng, Diêm Xuyên đứng ở trên một khối đá ngầm, há miệng hướng về phía bầu trời. Trong không trung, kiếp vân cuồn cuộn không ngừng dâng lên. Nguồn tại http://Truyện FULL
Trong kiếp vân, từng lôi điện giống như Cự Long, đang không ngừng hiện lên. Nhưng giờ phút này Cự Long đều có vẻ rất vẻ sợ hãi.
Trong miệng Diêm Xuyên xuất hiện lực hút lớn, đang điên cuồng lôi kéo kiếp vân trong không trung.
Cách đó không xa, có Tử Tử và Miêu Miêu đang đứng.
- Meo, lại muốn nuốt kiếp vân. Lục Cửu Thiên Kiếp! Diêm Xuyên nhanh đến thượng Hư Cảnh như vậy sao? Hắn thật yêu nghiệt!
Miêu Miêu kinh ngạc cảm thán nói.
Tử Tử đứng bên cạnh cười một tiếng nói:
- Ngươi cũng không phải như vậy sao? Tuy nhiên ngươi không phải độ kiếp, rất nhiều người đều bị ngươi lừa!
- Meo, ta là thiên phú dị bẩm, sao có thể so sánh với Diêm Xuyên được!
Miêu Miêu lập tức kêu lên.
- Lục Cửu Thiên Kiếp. Diêm Xuyên đã đạt tới thượng Hư Cảnh rồi!
Trong mắt Tử Tử loé ra một tia vui vẻ, khiến Diêm Xuyên cũng vui mừng theo.
Từng tầng kiếp vân bị Diêm Xuyên nhanh chóng nuốt vào trong bụng.
Vô số lôi long trong Lục Cửu Thiên Kiếp lúc trước, giờ phút này bất đắc dĩ đã bị Diêm Xuyên nuốt vào trong bụng.
Ầm ầm ầm!
Kiếp vân hoàn toàn bị Diêm Xuyên thu nạp. Trong nháy mắt, bầu trời trở nên trong xanh, suốt vạn dặm không có một đám mây. Dường như độ kiếp lúc trước căn bản chưa từng xảy ra vậy.
- Meo, chúng ta qua đó đi!
Miêu Miêu kêu lên.
- Chờ một chút!
Tử Tử lắc đầu một cái.
Phía xa, Diêm Xuyên ngồi khoanh chân, hay tay bắt vào nhau. Xung quanh Diêm Xuyên đột nhiên xuất hiện rất nhiều linh thạch.
Ầm ầm ầm!
Năng lượng trong linh thạch nhanh chóng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Tu vi của Diêm Xuyên vẫn tăng vọt.
Vù vù!
Một làn gió nhẹ thổi qua. Tất nhiều linh thạch bị lấy hết nguyên khí thiên địa, hóa thành bột mịn, theo gió thổi bay đi.
- Meo, meo, linh thạch của ta! Thật là lãng phí! Đúng là phá gia chi tử!
Miêu Miêu nhất thời tiếc nuối kêu lên.
Tử Tử cười vuốt vuốt đầu của Miêu Miêu.
Liên tục mười núi linh thạch bị lấy ra. Tới lúc này Diêm Xuyên mới dừng lại.
Thượng Hư Cảnh tam trọng!
Diêm Xuyên chậm rãi mở mắt ra, nhìn biển rộng mênh mông trước mắt. Hắn khẽ hít sâu một hơi!
Diêm Xuyên vẫn có thể tiếp tục tăng thêm một tầng nữa. Nhưng Diêm Xuyên không làm. Đạt được thượng Hư Cảnh tam trọng đã là được rồi. Số mệnh cách lực còn lại phải chờ tới lúc tu vi vững chắc hơn mới tăng được.
Diêm Xuyên không đứng dậy, mà quan sát Thanh Thiên Lôi Vân bên trong huyệt Thần Đình của thân thể mình.
Vào thời điểm Diêm Xuyên thu nạp thiên kiếp, Thanh Thiên Lôi Vân đã xảy ra một chút chuyển biến nhỏ. Bên trên mây xanh xuất hiện một tia màu đỏ nhàn nhạt.
- Thôn Thiên Đạo Kinh, tứ trọng?
Trên mặt Diêm Xuyên lộ vẻ vui mừng.
Thôn Thiên Đạo Kinh tam trọng, sấm mùa xuân, vạn vật sinh!
Vậy tứ trọng thì như thế nào?
Đứng dậy, Diêm Xuyên nhìn về phía Tử Tử.
- Đằng yêu, bảo hộ Tử Tử và Miêu Miêu!
Diêm Xuyên kêu lên.
Vèo!
Rất nhiều sợi mây nhanh chóng vờn quanh chỗ của Tử Tử.
- Meo? Diêm Xuyên muốn làm gì vậy?
Miêu Miêu hiếu kỳ nói.
Phía xa, Diêm Xuyên nhìn xung quanh.
- Sấm mùa xuân!
Ầm!
Một tiếng sấm mùa xuân, trong nhất thời vạn vật trên đại địa xung quanh điên cuồng sinh trưởng. Cây cỏ lập tức trở nên tươi tốt.
Năng lực của sấm mùa xuân vẫn còn.
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút, lại nghe thấy có một tiếng sấm rền.
Ầm!
Thiên lôi Thôn Thiên Đạo Kinh tứ trọng.
Một tiếng động rất lớn. Trong lúc nhất thời, bầu trời chỗ Diêm Xuyên đang đứng biến thành cực nóng.
Một đạo bạch quang hiện lên hình ngọn lửa lớn, điên cuồng lan về bốn phương tám hướng.
Nơi nào nó đi qua, hơi nước lập tức bốc lên.
Ào ào rào!
Một vùng biển rộng bốc hơi điên cuồng bay vút lên trời.