Tiên Quốc Đại Đế
Chương 4: Thân Thế Kiếp Này
- Đợi trẫm trở lại đỉnh phong, Chân Hùng ngươi có được thanh Tiên kiếm kia thì cũng nên là đã tiến vào Tiên Nhân cảnh a? Trẫm nhất định sẽ tìm tới ngươi, kiếp này trẫm nhất định phải tạo ra một triều đình còn hùng mạnh hơn kiếp trước rất nhiều, trấn áp Thiên kiếp, tiến thẳng vào Tiên Nhân cảnh! Phanh ra lồng ngực ngươi, mọc lấy tim phổi ngươi!
- Ọc ọc ọc...!
Trong lúc Diêm Xuyên phát ra lời thế với kẻ thù thì bụng đột nhiên phát ra tiếng kêu đói bụng. Diêm Xuyên nhìn bụng mình rồi cười khổ nói:
- Rất lâu rồi không có cảm giác đói bụng, Lực cảnh là cảnh giới trụ cột nhất phải dùng việc ăn thịt thật nhiều mới có thể gia tăng khí lực. Lực cảnh? Cũng may địa vị của kiếp này không thâp cũng có đại lượng thịt để ăn, chỉ không biết là phẩm chất như thế nào!
Diêm Xuyên đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn của góc áo rồi lại mở cửa trúc chậm rãi đi ra bên ngoài.
Bên ngoài nhà trúc số thi thể trước kia đã được don dẹp sạch sẽ, đám tạp dịch đang đứng đợi hai bên.
- Bái kiến Vương gia!
Tất cả mọi người đều cung kính nói.
- Ừ, ta đói bụng rồi, dâng tiệc! Ngay ở đây!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Trung niên thái giám lập tức đáp lại.
Sau đó liền rất nhanh chỉ huy đám tạp dịch bê một cái bàn vừa sang vừa đẹp lên rồi lại bảo bọn chúng dâng lên từng món từng món thức ăn.
Diêm Xuyên nhân lúc này nhìn thoáng qua thi thể Mã cung phụng!
- Vương gia, cỗ thi thể này hạ chức đã lục soát kỹ càng, ngoại trừ một lọ đan dược cùng với tám cái cờ hiệu ra thì không có vật gì khác!
Hoắc Quang lập tức cung kính nói rồi đừa lên một bình nhỏ cùng tám cờ hiệu! Diêm Xuyên tiếp nhận bình nhỏ mở nắp rồi nhẹ nhàng ngửi một hơi sau đó thản nhiên nói:
- Tích Cốc đan? Cũng không phải là đan dược gì tốt, tăng không được bao nhiêu khí lực. Một hạt có thể để cho mười lăm ngày không cảm thấy đói bụng mà thôi.
Tích Cốc đan? Ánh mắt Hoặc Quang sáng ngời, một hạt có thể đảm bảo mười lăm ngày không đói? Đây tuyệt đối là vật cực kỳ xa xỉ đối với quân nhân. Phải biết rằng, chiến tranh đều là thường sử dung lương thảo, nếu như có Tích Cốc đan thì đại quân kia chẳng phải là đánh đâu thắng đó sao? Đáng tiếc là Tích Cốc đan quá ít, trước đó Hoắc Quang đã nhìn thoáng qua cũng thấy không đến ba mươi hạt mà thôi.
Đây cũng không phải là nguyên nhân mà Hoắc Quang kích động mà bởi vì Vương gia chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra được đan dược này!
Diêm Xuyên không để ý đến Hoắc Quang mà lại lật tám cờ hiệu ra xem. Diêm Xuyên nhìn tám cờ hiệu này thì cũng không nén được mà chau mày lên nói:
- Băng Tằm Ti? Là một loại tài liệu tốt nhưng đáng tiếc lại lãng phí thành loại vật phẩm thô thiển này!
Hoắc Quang đứng một bên nhìn, trong mắt cũng hiện ra vẻ hiếu kỳ. Mỗi một cái thuật ngữ từ trong miệng Diêm Xuyên nói ra đều có được ma lức rất lớn hấp dẫn Hoắc Quang, hấp dẫn này cũng để trong lòng Hoắc Quang một trận kinh hoàng.
Diêm Xuyên liếc về Hoắc Quang, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
- Vương gia, có thể dùng tiệc rồi!
Trung niên thái giám đi tới cung kính nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu. Hắn đặt bình Tích Cốc đan cùng tám cờ hiệu lên trên bàn rồi phủi phủi vạt áo ngồi xuống.
Hoắc Quang, trung niên thái giám và đám tạp dịch đều cung kính đứng một bên chờ Diêm Xuyên. Trên bàn có tám món ăn đều là thịt, Diêm Xuyên tương đối hài lòng. Hắn cầm đũa ngọc lên rồi gắp thịt lên bắt đầu ăn.
Cắn xuống một miếng thì Diêm Xuyên liền nhíu mày nói:
- Đây là?
- Vương gia đây là thịt nai mà trước đó không lâu Hộ Quân doanh bắt tới!
Trung niên thái giám nói. Diêm Xuyên gật gật đầu, không phải hắn không ăn được thịt này mà chủ yếu là thịt nai này không thể thỏa mãn được hắn.
Hắn lại tiếp tục gắp lên những món khác, trung niên thái giàm thì đứng một bên gới thiệu. Thịt hoẵng, thịt sói, thịt bò...
- Chỉ có những thứ thịt này?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
- Vương gia, những món thịt này là tốt nhất rồi!
Trung niên thái giám lập tức đáp.
- Không có thịt yêu thú?
Diêm Xuyên hỏi.
- Yêu thú? Nghe nói năm trước bệ hạ đi săn bắn dùng năm trăm Ngư Lâm quân mới có thể chém giết được một đầu yêu thú già đang bị thương. Chúng ta là phàm nhân sao có thể bắt được yêu thú?
Trung niên thái giám lắc lắc đầu trả lời. Diêm Xuyên nghe xong liền trầm tư rồi nói:
- Như thế, nếu như dùng thịt của thú bình thường để gia tăng khí lực thì rất chập, hơn nữa còn phải ăn rất nhiều!
- Đúng vậy a! Bây giờ thuộc hạ mỗi ngày cần phải ăn nửa con trâu mới có thể tu hành tốt được!
Hoắc Quang ở một bên cũng nói. Diêm Xuyên gật gật đầu mà đũa ngọc trong tay cũng không dừng lại vẫn tiếp tục ăn. Tuy rằng tộc độ không nhanh, nhưng mà tao nhã như vậy để cho trong mắt mọi người cũng cảm thấy lạ lẫm.
Từng miếng từng miếng thịt hóa thành từng đạo từng đạo khí lực bị Diêm Xuyên hâp thụ vào trong cơ thể.
Cho đến khi tám món ăn đều được ăn hết thì Diêm Xuyên mới buông đũa ngọc xuống. Đám tạp dịch rất nhanh liền thu dọn đồ ăn rồi dâng trà lên cho Diêm Xuyên.
Đám tạp dịch lui ra chỉ còn lại hai người Hoắc Quang và trung niên thái giám.
- Ngươi tên gì?
Diêm Xuyên nhìn về trung niên thái giám hỏi.
- Lão nô là Lưu Cẩn!
Trung niên thái giám cung kính nói.
- Lưu Cẩn? Nói một chút về tình hình của ta!
Diêm Xuyên nhàn nhạt hỏi.
- Vâng, Vương gia là một tự Tịnh Kiên Vương của Đại Yến quốc ta, vương tước này đến từ phụ thân của ngài lão Hoàng gia! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Lão Hoàng gia tên là Diêm Đào là Hoàng đế Đại Yến quốc ở ba trăm năm trước. Sau này bởi vì cơ duyên mà được tiến vào Tiên môn liền nhường ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ rồi tự hạ thân phận là một tự Tịnh Kiên Vương, không tiếp tục quản lý Đại Yến quốc nhưng lại có quyền lợi như quốc quân ở Đại Yến quốc. Về sau dươi sự phù hộ của lão Hoàng gia mà Đại Yến quốc hưng thịnh ba trăm năm không ngã!
Lưu Cẩn trịnh trọng nói.
- Nói như vậy, nguyên bản thiên hạ Yếu triều này đều là của ta, của phụ thân ta sao?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi. Nếu như hắn đã tiếp nhận thân phần kiếp này thì huyết thống thân thuộc như vậy Diêm Xuyên cũng nhất định phải thừa nhận.
- Vâng, bởi vì có lão Hoàng gia mà Đại Yến triều nằm ở chỗ này ai cũng không dám động. Lão Hoàng gia cũng thỉnh thoảng quay về Đại Yến quốc, bảy năm trước lão Hoàng gia giao ngài cho lão nô để cho lão nô chăm sóc, lúc ấy Vương gia mới mười tuổi! Hơn nữa lão Hoàng già còn để cho ngài kế thừa tước vị của lão Hoàng gia, một tự Tịnh Kiên Vương! Lại còn để cho chúng ta rời xa vòng quyền lợi, bởi vậy mới đưa chúng ta đến đây, cũng đã bảy năm đi qua!
Lưu Cẩn cung kính nói.
- Bảy năm đều là ngươi chiếu cố ta sao?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Lưu Cẩn trịnh trọng nói. Nghe vậy thì ánh mắt Diêm Xuyên nhìn về Lưu Cẫn liền dịu dàng hơn rất nhiều.
- Tại sao năm đó phụ thân chọn ngươi?
Diêm Xuyên suy nghĩ một lát rồi lại hỏi. Lưu Cẩn liền hồi ức một lát rồi hai mắt tràn ra nước mắt mà nói:
- Gia đình lão nô rất nghèo, cha mẹ bị ác bá giết, một ít gia sản cũng bị cướp đi, lão nô biến thành một tên ăn mày sống ở một nơi tuyết rơi nhiều. Đang lúc gần như chết đói thì lão Hoàng gia đi qua cứu lão nô, lại còn trừng trị bọn ác bá báo thù nhà. Lão nô từ khi sinh ra là một người yếu sinh lý cho nên lão Hoàng gia đưa lão nô vào Hoàng cung. Lão nô mang ơn của lão Hoàng gia, đây có thể là nguyên nhân mà năm đó lão Hoàng gia chọn lão nô!
- Ừ!
Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn lại càng thêm dịu dàng hơn.
- Ừ!
Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn lại càng thêm dịu dàng hơn.
- Lão nô ở trong Hoàng cung sống mười lăm năm cho đến một ngày lão Hoàng gia bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống còn mang theo Vương gia. Trước mười tuổi Vương gia sống với lão Hoàng gia cón sau mười tuổi thì Vương gia đều sống ở đây, cho nên...!
Lưu Cẩn nhớ lại nói.
- Về sau thì thế nào?
Diêm Xuyên lại trầm giọng hỏi.
- Về sau? Sau khi lão Hoàng gia rời đi không đến một năm thì Tiên môn của lão Hoàng gia truyền đến tin tức là lão Hoàng gia đã chết!
Lưu Cẩn bi thương nói.
- Hả? Chết như thế nào?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống hỏi.
- Không biết, nhưng mà năm đó lúc lão Hoàng gia đưa Vương gia cho lão nô thì dường như đã biết được kết quả cho nên có nói với lão nô rằng khi Vương gia được mười tám tuổi thì sẽ có người của Tiên môn đến tiếp nhận ngươi quay về Tiên môn. Lão Hoàng gia căn dặn lão nô phải chăm sóc cho Vương gia thật tốt!
Lưu Cẩn cung kính trả lời.
Ánh mắt Hoắc Quang đang đứng một bên lập tức sáng ngời. Tiến vào Tiên môn?
- Mười tám tuổi? Tiếp nhận ta đi vào Tiên môn?
Diêm Xuyên chau mày nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn khẳng định nói.
- Vương gia, ngài là nhân vật có Tiên duyên. Sau này nếu như có cơ hội thì nhất định phải tìm ra hung phạm báo thù cho lão Hoàng gia a!
Ánh mắt Lưu Cẩn lập tức đỏ lên.
- Ta biết!
Diêm Xuyên gật đầu khẳng định.
- Phụ thân nếu như đã vào Tiên môn thì vì sao không làm cho Đại Yến ta lớn mạnh? Cường thịnh Đại Yến, chưa hẳn là chênh lệch với việc ở lại Tiên môn a?
Diêm Xuyên nghi ngờ mà nói.
- Ách?
Lưu Cẩn cùng Hoắc Quang đều hơi kinh ngạc.
- Bẩm Vương gia, quốc gia tuy lớn nhưng mà căn bản không thể so sanh với Tiên môn. Một Tiên môn nếu như muốn tiêu diệt một quốc gia thì quá dễ dàng, Đại Yến lớn mạnh hơn nữa cũng vô dụng. Cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua có quốc gia nào có thể đối kháng với Tiên môn a!
Lưu Cẩn cổ quái nói.
- Hả?
Diêm Xuyên liền kinh ngạc. Phải biết rằng kiếp trước của hắn cũng là Vua của một nước, trừ một số Thánh Địa lớn ta thì những Tiên môn nhỏ bình thường Diêm Xuyên cũng không để vào mắt. Nhưng bậy giời chuyện gì xẩy ra? Quốc gia trở thành một quần thể yếu thế? Thế đạo thay đổi?
Diêm Xuyên cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao Lưu Cẩn cũng chỉ là một phàm nhân không có khả năng biết quá nhiều chuyện.
- Đã như vậy bình Tích Cốc đan này tạm do người bảo quản. Còn có tám cái cờ hiệu này thì hủy đi rồi rút bạch ti trong đó ra sau đó dệt thành vải!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức đáp. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi thì Diêm Xuyên đã có thể đánh già được Lưu Cẩn ít nhất cũng là một người có thể tin cậy.
- Ngày nay tu vi của ngươi như thế nào?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tư chất của lão nô ngu dốt, hiện tại mới chỉ là Lực cảnh tầng bốn!
Lưu Cẩn xấu hổ nói.
- Tư chất ngu dốt? Không sao, chỉ cần có tài nguyên đầy đủ thì đều có thể trở thành cường giả. Về sau tu luyện cho tốt!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức đáp.
Lúc này Diêm Xuyên quay đầu nhìn về Hoắc Quáng rồi mở miệng nói:
- Hoắc Quang? Lòng trung thành của ngươi lúc trước ta đã thấy được. Ngươi tự giới thiệu về mình một chút a!
Giờ phút này trong nội tâm Hoắc Quang đều là nhiệt huyết sôi trào. Oán hận của thất bại ngày xưa đều đã tản đi. Nghe được câu hỏi của Diêm Xuyên thì hắn liền trịnh trọng nói:
- Vâng, hạ chức là Hoắc Quang là công thần của Đại Yến sau thời kỳ khai quốc. Đáng tiệc đến hôm này chỉ còn lại Hoắc Quang thừa kế tước vị "Chiến Thần Hầu", ngày xưa chinh chiến ở tiền tuyến. Bảy năm trước Hộ Quân doanh được thành lập để bảo vệ Vương gia, hạ chức liên bị điều tới đây thống lĩnh Hộ Quân doanh chỉ chịu sự quản chế của Vương gia còn những quân lệnh khác có thể bỏ mặc!
- Bảy năm trước? Bị điều tới đây? Có thể có lời oán giân?
Diêm Xuyên cười nhạt nói. Hoắc quang liền nhíu mày cắn răng rồi cuối cùng hít một hơi thật sâu nói:
- Ngày xưa bởi vì Hoắc Quang đắc tội với thủ trưởng nên mới bị loại trừ tới đây. Vốn là hạ chức cũng có lơi oán giận nhưng mà hiện tại hạ chức lại không có!
- Hả? Vì sao hiện tại lại không có hả?
Diếm Xuyên lại cười nhạt hỏi. Nghe được câu hỏi của Diêm Xuyên thì Hoắc Quang cũng không giấu diếm mà trả lời:
- Hạ chức cảm thấy, Vương gia có thể cho ha chức điều muốn có!
- Ha ha ha ha, tốt, ta rất thích người thẳng thắn thành khẩn như ngươi, trước đó ngươi cũng đã thể hiện lòng trung thành của ngươi. Chỉ cần ngươi có năng lực thì thứ ngươi muốn có ta tuyệt sẽ không keo kiệt!
Diêm Xuyên cươi nói.
- Vâng, ta Vương gia!
Hoắc Quang cúi đầu thi lễ nói.
- Chỉ cần ngươi luôn trung thành, có năng lực đầy đủ thì ta có thể cam đoan với ngươi, điều ngươi sẽ lấy được còn lớn hơn điều ngươi muốn rất nhiều. Không chỉ là thế tục giới này mà ta thậm chí có thể dẫn ngươi tiến nhập vào tu hành giới, tại tu hành giới đánh ra một mảnh thiên địa!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Bịch!
Hoăc Quang bỗng nhiên quỳ một chân trên đất rồi kích động nói:
- Tạ Vương gia! Hoắc Quang nhất đinh sẽ không để cho Vương gia thất vọng!
Tiến vào tu hành giới, việc này, có thể sao? Hoắc Quang hưng phấn vô cùng.
- Ừ, hiên tại ngươi cần cố gắng trùng kích tu vi. Từ Lực cảnh trùng kích vào Tinh cảnh luyện ra Tinh nguyên thì chính là đã bắt đầu tiến vào tu hành giới.
Diêm Xuyên gật đầu nói.
- Vâng!
Hoắc Quang cung kính đáp.
- Tu hành giới, là một con đường vừa dài vừa buồn chán. Luyện Lực hóa Tinh, luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hóa Thần,..., cùng thiên đấu, cùng người đấu chính là một còn đường vừa dài vừa buồn chán, không được thư giản chút nào, nếu như có thư giản thì sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng, hạ chức nhất định sẽ không phụ sự coi trọng của Vương gia!
Hoắc Quang trịnh trọng nói.
- Đứng lên đi, nói cho ta nghe về sự kiện ám sát lần này đi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói. Giờ phút này toàn thân Hoắc Quang dường như tràn đầy lực lượng, hắn nói:
- Vâng! Vương gia, những tướng sĩ giáp đen kia đều đã nhốt lại, khu vực đóng quân của cung phụng Đại Trịnh quốc cũng đã tra xét được. Ở ngay tại đỉnh núi Thúy Vân cách đây khoảng ba mươi dặm về phía đông bắc. Đồng thời bọn hắn có mang đến một vạn đại quân đang ở bốn phía tìm kiếm cái gì đó.
- Hả? Cung phụng là những người như thế nào?
- Cung phụng đều là cao thủ Lực cảnh tầng mười đã luyện ra được một chút ngụy Tinh nguyên có thể khống chế pháp khí, nhưng cả đời khó có thể đột phá mới làm cung phụng hưởng phúc ở các triều. Liền như Mã cung phụng này tuy rằng thực lực mạnh mẽ nhưng mà hắn cũng không dám va chạm với Hộ Quân doanh, đại quân ba nghìn người của Hộ Quân doanh mà đồng thời bắn tên thì hắn chưa chắc có thể chạy thoát. Bởi vậy dưới sự dẫn dắt của Triệu Thiên Đức hắn mới dám đến đây bày trận muốn thần không biết quỷ không hay ám sát Vương gia!
- Ừ!
- Đáng tiếc là không biết tại sao lại chết một cách bất đắc kỳ tử!
Hoắc Quang cổ quái nói.
- Trên núi Thúy Vân kia có bao nhiêu cung phụng?
Diêm Xuyên hỏi.
- Có bốn gã cung phung, trong đó lại có đại cung phụng của Đại Trịnh quốc!
Hoắc Quang trả lời.
- Hả? Nếu như đều là Lực cảnh tầng mười thì danh tiếng của đại cung phụng này từ đâu mà có?
Diêm Xuyên hiếu kỳ hỏi.
- Đại cung phụng của Đại Trịnh quốc? Hắn có một con yêu thú làm bạn!
Hoắc Quang cau mày đáp.
- Yêu thú?
Ánh mắt của Diêm Xuyên sáng lên.
- Đúng, là yêu thú. Nghe nói là một con rắn lớn. nói chung chỉ có dã thú bước vào Tinh cảnh luyện ra Tinh nguyên mới có thể được xưng là yêu thú, Tinh cảnh? Có một con rắn này làm bạn thì địa vị đại cung phụng là đương nhiên!
Hoắc Quang hơi lo lắng nói.
- Yêu thú? Hà....!
Ánh mắt Diêm Xuyên lập tức sáng ngời.
- Ách, Vương gia? Người đây là ý gì?
Hoắc Quang lập tức lộ ra một tia tò mò nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ta muốn ắn thịt rắn rồi!
- Ọc ọc ọc...!
Trong lúc Diêm Xuyên phát ra lời thế với kẻ thù thì bụng đột nhiên phát ra tiếng kêu đói bụng. Diêm Xuyên nhìn bụng mình rồi cười khổ nói:
- Rất lâu rồi không có cảm giác đói bụng, Lực cảnh là cảnh giới trụ cột nhất phải dùng việc ăn thịt thật nhiều mới có thể gia tăng khí lực. Lực cảnh? Cũng may địa vị của kiếp này không thâp cũng có đại lượng thịt để ăn, chỉ không biết là phẩm chất như thế nào!
Diêm Xuyên đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn của góc áo rồi lại mở cửa trúc chậm rãi đi ra bên ngoài.
Bên ngoài nhà trúc số thi thể trước kia đã được don dẹp sạch sẽ, đám tạp dịch đang đứng đợi hai bên.
- Bái kiến Vương gia!
Tất cả mọi người đều cung kính nói.
- Ừ, ta đói bụng rồi, dâng tiệc! Ngay ở đây!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Trung niên thái giám lập tức đáp lại.
Sau đó liền rất nhanh chỉ huy đám tạp dịch bê một cái bàn vừa sang vừa đẹp lên rồi lại bảo bọn chúng dâng lên từng món từng món thức ăn.
Diêm Xuyên nhân lúc này nhìn thoáng qua thi thể Mã cung phụng!
- Vương gia, cỗ thi thể này hạ chức đã lục soát kỹ càng, ngoại trừ một lọ đan dược cùng với tám cái cờ hiệu ra thì không có vật gì khác!
Hoắc Quang lập tức cung kính nói rồi đừa lên một bình nhỏ cùng tám cờ hiệu! Diêm Xuyên tiếp nhận bình nhỏ mở nắp rồi nhẹ nhàng ngửi một hơi sau đó thản nhiên nói:
- Tích Cốc đan? Cũng không phải là đan dược gì tốt, tăng không được bao nhiêu khí lực. Một hạt có thể để cho mười lăm ngày không cảm thấy đói bụng mà thôi.
Tích Cốc đan? Ánh mắt Hoặc Quang sáng ngời, một hạt có thể đảm bảo mười lăm ngày không đói? Đây tuyệt đối là vật cực kỳ xa xỉ đối với quân nhân. Phải biết rằng, chiến tranh đều là thường sử dung lương thảo, nếu như có Tích Cốc đan thì đại quân kia chẳng phải là đánh đâu thắng đó sao? Đáng tiếc là Tích Cốc đan quá ít, trước đó Hoắc Quang đã nhìn thoáng qua cũng thấy không đến ba mươi hạt mà thôi.
Đây cũng không phải là nguyên nhân mà Hoắc Quang kích động mà bởi vì Vương gia chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra được đan dược này!
Diêm Xuyên không để ý đến Hoắc Quang mà lại lật tám cờ hiệu ra xem. Diêm Xuyên nhìn tám cờ hiệu này thì cũng không nén được mà chau mày lên nói:
- Băng Tằm Ti? Là một loại tài liệu tốt nhưng đáng tiếc lại lãng phí thành loại vật phẩm thô thiển này!
Hoắc Quang đứng một bên nhìn, trong mắt cũng hiện ra vẻ hiếu kỳ. Mỗi một cái thuật ngữ từ trong miệng Diêm Xuyên nói ra đều có được ma lức rất lớn hấp dẫn Hoắc Quang, hấp dẫn này cũng để trong lòng Hoắc Quang một trận kinh hoàng.
Diêm Xuyên liếc về Hoắc Quang, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
- Vương gia, có thể dùng tiệc rồi!
Trung niên thái giám đi tới cung kính nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu. Hắn đặt bình Tích Cốc đan cùng tám cờ hiệu lên trên bàn rồi phủi phủi vạt áo ngồi xuống.
Hoắc Quang, trung niên thái giám và đám tạp dịch đều cung kính đứng một bên chờ Diêm Xuyên. Trên bàn có tám món ăn đều là thịt, Diêm Xuyên tương đối hài lòng. Hắn cầm đũa ngọc lên rồi gắp thịt lên bắt đầu ăn.
Cắn xuống một miếng thì Diêm Xuyên liền nhíu mày nói:
- Đây là?
- Vương gia đây là thịt nai mà trước đó không lâu Hộ Quân doanh bắt tới!
Trung niên thái giám nói. Diêm Xuyên gật gật đầu, không phải hắn không ăn được thịt này mà chủ yếu là thịt nai này không thể thỏa mãn được hắn.
Hắn lại tiếp tục gắp lên những món khác, trung niên thái giàm thì đứng một bên gới thiệu. Thịt hoẵng, thịt sói, thịt bò...
- Chỉ có những thứ thịt này?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
- Vương gia, những món thịt này là tốt nhất rồi!
Trung niên thái giám lập tức đáp.
- Không có thịt yêu thú?
Diêm Xuyên hỏi.
- Yêu thú? Nghe nói năm trước bệ hạ đi săn bắn dùng năm trăm Ngư Lâm quân mới có thể chém giết được một đầu yêu thú già đang bị thương. Chúng ta là phàm nhân sao có thể bắt được yêu thú?
Trung niên thái giám lắc lắc đầu trả lời. Diêm Xuyên nghe xong liền trầm tư rồi nói:
- Như thế, nếu như dùng thịt của thú bình thường để gia tăng khí lực thì rất chập, hơn nữa còn phải ăn rất nhiều!
- Đúng vậy a! Bây giờ thuộc hạ mỗi ngày cần phải ăn nửa con trâu mới có thể tu hành tốt được!
Hoắc Quang ở một bên cũng nói. Diêm Xuyên gật gật đầu mà đũa ngọc trong tay cũng không dừng lại vẫn tiếp tục ăn. Tuy rằng tộc độ không nhanh, nhưng mà tao nhã như vậy để cho trong mắt mọi người cũng cảm thấy lạ lẫm.
Từng miếng từng miếng thịt hóa thành từng đạo từng đạo khí lực bị Diêm Xuyên hâp thụ vào trong cơ thể.
Cho đến khi tám món ăn đều được ăn hết thì Diêm Xuyên mới buông đũa ngọc xuống. Đám tạp dịch rất nhanh liền thu dọn đồ ăn rồi dâng trà lên cho Diêm Xuyên.
Đám tạp dịch lui ra chỉ còn lại hai người Hoắc Quang và trung niên thái giám.
- Ngươi tên gì?
Diêm Xuyên nhìn về trung niên thái giám hỏi.
- Lão nô là Lưu Cẩn!
Trung niên thái giám cung kính nói.
- Lưu Cẩn? Nói một chút về tình hình của ta!
Diêm Xuyên nhàn nhạt hỏi.
- Vâng, Vương gia là một tự Tịnh Kiên Vương của Đại Yến quốc ta, vương tước này đến từ phụ thân của ngài lão Hoàng gia! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Lão Hoàng gia tên là Diêm Đào là Hoàng đế Đại Yến quốc ở ba trăm năm trước. Sau này bởi vì cơ duyên mà được tiến vào Tiên môn liền nhường ngôi vị Hoàng đế cho đệ đệ rồi tự hạ thân phận là một tự Tịnh Kiên Vương, không tiếp tục quản lý Đại Yến quốc nhưng lại có quyền lợi như quốc quân ở Đại Yến quốc. Về sau dươi sự phù hộ của lão Hoàng gia mà Đại Yến quốc hưng thịnh ba trăm năm không ngã!
Lưu Cẩn trịnh trọng nói.
- Nói như vậy, nguyên bản thiên hạ Yếu triều này đều là của ta, của phụ thân ta sao?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi. Nếu như hắn đã tiếp nhận thân phần kiếp này thì huyết thống thân thuộc như vậy Diêm Xuyên cũng nhất định phải thừa nhận.
- Vâng, bởi vì có lão Hoàng gia mà Đại Yến triều nằm ở chỗ này ai cũng không dám động. Lão Hoàng gia cũng thỉnh thoảng quay về Đại Yến quốc, bảy năm trước lão Hoàng gia giao ngài cho lão nô để cho lão nô chăm sóc, lúc ấy Vương gia mới mười tuổi! Hơn nữa lão Hoàng già còn để cho ngài kế thừa tước vị của lão Hoàng gia, một tự Tịnh Kiên Vương! Lại còn để cho chúng ta rời xa vòng quyền lợi, bởi vậy mới đưa chúng ta đến đây, cũng đã bảy năm đi qua!
Lưu Cẩn cung kính nói.
- Bảy năm đều là ngươi chiếu cố ta sao?
Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Lưu Cẩn trịnh trọng nói. Nghe vậy thì ánh mắt Diêm Xuyên nhìn về Lưu Cẫn liền dịu dàng hơn rất nhiều.
- Tại sao năm đó phụ thân chọn ngươi?
Diêm Xuyên suy nghĩ một lát rồi lại hỏi. Lưu Cẩn liền hồi ức một lát rồi hai mắt tràn ra nước mắt mà nói:
- Gia đình lão nô rất nghèo, cha mẹ bị ác bá giết, một ít gia sản cũng bị cướp đi, lão nô biến thành một tên ăn mày sống ở một nơi tuyết rơi nhiều. Đang lúc gần như chết đói thì lão Hoàng gia đi qua cứu lão nô, lại còn trừng trị bọn ác bá báo thù nhà. Lão nô từ khi sinh ra là một người yếu sinh lý cho nên lão Hoàng gia đưa lão nô vào Hoàng cung. Lão nô mang ơn của lão Hoàng gia, đây có thể là nguyên nhân mà năm đó lão Hoàng gia chọn lão nô!
- Ừ!
Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn lại càng thêm dịu dàng hơn.
- Ừ!
Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn lại càng thêm dịu dàng hơn.
- Lão nô ở trong Hoàng cung sống mười lăm năm cho đến một ngày lão Hoàng gia bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống còn mang theo Vương gia. Trước mười tuổi Vương gia sống với lão Hoàng gia cón sau mười tuổi thì Vương gia đều sống ở đây, cho nên...!
Lưu Cẩn nhớ lại nói.
- Về sau thì thế nào?
Diêm Xuyên lại trầm giọng hỏi.
- Về sau? Sau khi lão Hoàng gia rời đi không đến một năm thì Tiên môn của lão Hoàng gia truyền đến tin tức là lão Hoàng gia đã chết!
Lưu Cẩn bi thương nói.
- Hả? Chết như thế nào?
Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống hỏi.
- Không biết, nhưng mà năm đó lúc lão Hoàng gia đưa Vương gia cho lão nô thì dường như đã biết được kết quả cho nên có nói với lão nô rằng khi Vương gia được mười tám tuổi thì sẽ có người của Tiên môn đến tiếp nhận ngươi quay về Tiên môn. Lão Hoàng gia căn dặn lão nô phải chăm sóc cho Vương gia thật tốt!
Lưu Cẩn cung kính trả lời.
Ánh mắt Hoắc Quang đang đứng một bên lập tức sáng ngời. Tiến vào Tiên môn?
- Mười tám tuổi? Tiếp nhận ta đi vào Tiên môn?
Diêm Xuyên chau mày nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn khẳng định nói.
- Vương gia, ngài là nhân vật có Tiên duyên. Sau này nếu như có cơ hội thì nhất định phải tìm ra hung phạm báo thù cho lão Hoàng gia a!
Ánh mắt Lưu Cẩn lập tức đỏ lên.
- Ta biết!
Diêm Xuyên gật đầu khẳng định.
- Phụ thân nếu như đã vào Tiên môn thì vì sao không làm cho Đại Yến ta lớn mạnh? Cường thịnh Đại Yến, chưa hẳn là chênh lệch với việc ở lại Tiên môn a?
Diêm Xuyên nghi ngờ mà nói.
- Ách?
Lưu Cẩn cùng Hoắc Quang đều hơi kinh ngạc.
- Bẩm Vương gia, quốc gia tuy lớn nhưng mà căn bản không thể so sanh với Tiên môn. Một Tiên môn nếu như muốn tiêu diệt một quốc gia thì quá dễ dàng, Đại Yến lớn mạnh hơn nữa cũng vô dụng. Cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua có quốc gia nào có thể đối kháng với Tiên môn a!
Lưu Cẩn cổ quái nói.
- Hả?
Diêm Xuyên liền kinh ngạc. Phải biết rằng kiếp trước của hắn cũng là Vua của một nước, trừ một số Thánh Địa lớn ta thì những Tiên môn nhỏ bình thường Diêm Xuyên cũng không để vào mắt. Nhưng bậy giời chuyện gì xẩy ra? Quốc gia trở thành một quần thể yếu thế? Thế đạo thay đổi?
Diêm Xuyên cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao Lưu Cẩn cũng chỉ là một phàm nhân không có khả năng biết quá nhiều chuyện.
- Đã như vậy bình Tích Cốc đan này tạm do người bảo quản. Còn có tám cái cờ hiệu này thì hủy đi rồi rút bạch ti trong đó ra sau đó dệt thành vải!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức đáp. Từ cuộc nói chuyện vừa rồi thì Diêm Xuyên đã có thể đánh già được Lưu Cẩn ít nhất cũng là một người có thể tin cậy.
- Ngày nay tu vi của ngươi như thế nào?
Diêm Xuyên hỏi.
- Tư chất của lão nô ngu dốt, hiện tại mới chỉ là Lực cảnh tầng bốn!
Lưu Cẩn xấu hổ nói.
- Tư chất ngu dốt? Không sao, chỉ cần có tài nguyên đầy đủ thì đều có thể trở thành cường giả. Về sau tu luyện cho tốt!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Lưu Cẩn lập tức đáp.
Lúc này Diêm Xuyên quay đầu nhìn về Hoắc Quáng rồi mở miệng nói:
- Hoắc Quang? Lòng trung thành của ngươi lúc trước ta đã thấy được. Ngươi tự giới thiệu về mình một chút a!
Giờ phút này trong nội tâm Hoắc Quang đều là nhiệt huyết sôi trào. Oán hận của thất bại ngày xưa đều đã tản đi. Nghe được câu hỏi của Diêm Xuyên thì hắn liền trịnh trọng nói:
- Vâng, hạ chức là Hoắc Quang là công thần của Đại Yến sau thời kỳ khai quốc. Đáng tiệc đến hôm này chỉ còn lại Hoắc Quang thừa kế tước vị "Chiến Thần Hầu", ngày xưa chinh chiến ở tiền tuyến. Bảy năm trước Hộ Quân doanh được thành lập để bảo vệ Vương gia, hạ chức liên bị điều tới đây thống lĩnh Hộ Quân doanh chỉ chịu sự quản chế của Vương gia còn những quân lệnh khác có thể bỏ mặc!
- Bảy năm trước? Bị điều tới đây? Có thể có lời oán giân?
Diêm Xuyên cười nhạt nói. Hoắc quang liền nhíu mày cắn răng rồi cuối cùng hít một hơi thật sâu nói:
- Ngày xưa bởi vì Hoắc Quang đắc tội với thủ trưởng nên mới bị loại trừ tới đây. Vốn là hạ chức cũng có lơi oán giận nhưng mà hiện tại hạ chức lại không có!
- Hả? Vì sao hiện tại lại không có hả?
Diếm Xuyên lại cười nhạt hỏi. Nghe được câu hỏi của Diêm Xuyên thì Hoắc Quang cũng không giấu diếm mà trả lời:
- Hạ chức cảm thấy, Vương gia có thể cho ha chức điều muốn có!
- Ha ha ha ha, tốt, ta rất thích người thẳng thắn thành khẩn như ngươi, trước đó ngươi cũng đã thể hiện lòng trung thành của ngươi. Chỉ cần ngươi có năng lực thì thứ ngươi muốn có ta tuyệt sẽ không keo kiệt!
Diêm Xuyên cươi nói.
- Vâng, ta Vương gia!
Hoắc Quang cúi đầu thi lễ nói.
- Chỉ cần ngươi luôn trung thành, có năng lực đầy đủ thì ta có thể cam đoan với ngươi, điều ngươi sẽ lấy được còn lớn hơn điều ngươi muốn rất nhiều. Không chỉ là thế tục giới này mà ta thậm chí có thể dẫn ngươi tiến nhập vào tu hành giới, tại tu hành giới đánh ra một mảnh thiên địa!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Bịch!
Hoăc Quang bỗng nhiên quỳ một chân trên đất rồi kích động nói:
- Tạ Vương gia! Hoắc Quang nhất đinh sẽ không để cho Vương gia thất vọng!
Tiến vào tu hành giới, việc này, có thể sao? Hoắc Quang hưng phấn vô cùng.
- Ừ, hiên tại ngươi cần cố gắng trùng kích tu vi. Từ Lực cảnh trùng kích vào Tinh cảnh luyện ra Tinh nguyên thì chính là đã bắt đầu tiến vào tu hành giới.
Diêm Xuyên gật đầu nói.
- Vâng!
Hoắc Quang cung kính đáp.
- Tu hành giới, là một con đường vừa dài vừa buồn chán. Luyện Lực hóa Tinh, luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hóa Thần,..., cùng thiên đấu, cùng người đấu chính là một còn đường vừa dài vừa buồn chán, không được thư giản chút nào, nếu như có thư giản thì sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng, hạ chức nhất định sẽ không phụ sự coi trọng của Vương gia!
Hoắc Quang trịnh trọng nói.
- Đứng lên đi, nói cho ta nghe về sự kiện ám sát lần này đi!
Diêm Xuyên thản nhiên nói. Giờ phút này toàn thân Hoắc Quang dường như tràn đầy lực lượng, hắn nói:
- Vâng! Vương gia, những tướng sĩ giáp đen kia đều đã nhốt lại, khu vực đóng quân của cung phụng Đại Trịnh quốc cũng đã tra xét được. Ở ngay tại đỉnh núi Thúy Vân cách đây khoảng ba mươi dặm về phía đông bắc. Đồng thời bọn hắn có mang đến một vạn đại quân đang ở bốn phía tìm kiếm cái gì đó.
- Hả? Cung phụng là những người như thế nào?
- Cung phụng đều là cao thủ Lực cảnh tầng mười đã luyện ra được một chút ngụy Tinh nguyên có thể khống chế pháp khí, nhưng cả đời khó có thể đột phá mới làm cung phụng hưởng phúc ở các triều. Liền như Mã cung phụng này tuy rằng thực lực mạnh mẽ nhưng mà hắn cũng không dám va chạm với Hộ Quân doanh, đại quân ba nghìn người của Hộ Quân doanh mà đồng thời bắn tên thì hắn chưa chắc có thể chạy thoát. Bởi vậy dưới sự dẫn dắt của Triệu Thiên Đức hắn mới dám đến đây bày trận muốn thần không biết quỷ không hay ám sát Vương gia!
- Ừ!
- Đáng tiếc là không biết tại sao lại chết một cách bất đắc kỳ tử!
Hoắc Quang cổ quái nói.
- Trên núi Thúy Vân kia có bao nhiêu cung phụng?
Diêm Xuyên hỏi.
- Có bốn gã cung phung, trong đó lại có đại cung phụng của Đại Trịnh quốc!
Hoắc Quang trả lời.
- Hả? Nếu như đều là Lực cảnh tầng mười thì danh tiếng của đại cung phụng này từ đâu mà có?
Diêm Xuyên hiếu kỳ hỏi.
- Đại cung phụng của Đại Trịnh quốc? Hắn có một con yêu thú làm bạn!
Hoắc Quang cau mày đáp.
- Yêu thú?
Ánh mắt của Diêm Xuyên sáng lên.
- Đúng, là yêu thú. Nghe nói là một con rắn lớn. nói chung chỉ có dã thú bước vào Tinh cảnh luyện ra Tinh nguyên mới có thể được xưng là yêu thú, Tinh cảnh? Có một con rắn này làm bạn thì địa vị đại cung phụng là đương nhiên!
Hoắc Quang hơi lo lắng nói.
- Yêu thú? Hà....!
Ánh mắt Diêm Xuyên lập tức sáng ngời.
- Ách, Vương gia? Người đây là ý gì?
Hoắc Quang lập tức lộ ra một tia tò mò nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ta muốn ắn thịt rắn rồi!