Tiên Quốc Đại Đế
Chương 155: Đoạt Vô Ưu thành
Diêm Xuyên cười nói:
- Ngươi có ý chí phá quân, lĩnh bốn vạn đại quân ở trong Phong Yêu sơn mạch chém giết yêu thú tất nhiên có thể đến Khí cảnh. Hãy cố gắng, con đường chúng ta đi chỉ mới bắt đầu.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, ra lệnh:
- Đúng rồi, trong yêu thú trừ hổ tộc ra mấy thứ khác có thể giết.
Hoắc Quang nghĩ tới Miêu Miêu, hiểu ngay.
Hoắc Quang gật đầu, nói:
- Ta sẽ chú ý.
Diêm Xuyên cười nói:
- Đi đi, cùng đệ nhất quân đoàn của ngươi làm quen một chút.
- Ừm!
Hoắc Quang gật đầu ra khỏi đại điện.
Ba ngày sau, bên ngoài Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên đứng trên núi nhìn xuống bốn vạn đại quân bốn dưới. Chỉnh đốn ba ngày, bốn vạn đại quân đã có khuôn có dạng.
Sau lưng Diêm Xuyên đứng Lưu Cẩn, Thất Kiếm hiệp, Túy Kiếm Sinh, Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật.
Nhìn bốn vạn đại quân bên dưới, trừ Lưu Cẩn ra tất cả đều lộ vẻ vặn vẹo.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Ngươi thật sự dám làm.
Diêm Xuyên mỉm cười, nhìn Đoạn Tam Thuật đứng một bên.
Diêm Xuyên hỏi:
- Đoạn Tam Thuật, vết thương của ngươi sao rồi?
Đoạn Tam Thuật cười đáp:
- Cũng gần lành, lần trước trong Phong Yêu sơn mạch nhờ có ngươi.
Diêm Xuyên nói:
- Có chuyện xin ngươi hỗ trợ.
Đoạn Tam Thuật nói ngay:
- A? Xin cứ nói.
Ơn cứu mạng, Đoạn Tam Thuật chẳng có một chút chối từ.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta muốn nhờ ngươi bảo vệ Hoắc Quang một năm.
- Một năm?
Diêm Xuyên cười nói:
- Bọn họ sắp đi Phong Yêu sơn mạch.
Đoạn Tam Thuật biến sắc mặt nói:
- Lại là Phong Yêu sơn mạch?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Ha ha ha ha! bình thường không cần ngươi ra tay. Thật ra thì ở Phong Yêu sơn mạch mạnh nhất chỉ là thiểu số Thần cảnh, ngươi chỉ cần bảo vệ Hoắc Quang an toàn là được.
Đoạn Tam Thuật gật đầu, nói:
- Được rồi.
Đoạn Tam Thuật nói xong bay xuống núi.
Diêm Xuyên nhẹ vung phái dưới.
Bên dưới, đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn, Hoắc Quang ra lệnh:
- Toàn quân theo ta xuất thành!
bốn vạn đại quân đồng thanh kêu lên:
- Grao!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
............
.........
...
Bốn vạn đại quân rầm rộ đi ra khỏi khu vực Diêm Vương điện, vào trong thành, đi hướng ngoài thành.
Bốn vạn đại quân đi qua đâu bụi bay mịt mù.
Ngày hôm nay toàn thành bị hành động của Diêm Xuyên kinh động, ngừng lại ngoái đầu nhìn thiên thụ đại hội quái dị.
- Diêm Xuyên điên rồi, chiêu nhiều dong tu như vậy.
- Đúng vậy. Chắc không lâu sau Diêm Xuyên sẽ bị ăn sạch, bốn vạn đại quân, bốn vạn cái miệng!
- Bốn vạn đại quân sắp đi đâu?
- Sao ta biết?
............
.........
...
Các tu giả bàn tán xôn xao. Đám Mục Dã vương, thành chủ Trịnh Hồng im lặng chờ đợi.
Bởi vì không ai nhìn thấy suy tính của Diêm Xuyên. Những tu giả cấp thấp này có tác dụng gì? Còn là đại quân?
Trong mắt đám cường giả Thần cảnh thì quân đội là vô dụng nhất, lấy tu vi Thần cảnh của họ có thể lấy đầu thượng tướng trong vạn quân. Thủ lĩnh chết thì đại quân sẽ tan tác, có tác dụng gì?
Diêm Xuyên đứng trước Diêm Vương điện, nhìn theo đệ nhất quân đoàn chậm rãi rời đi.
Đại quân thứ nhất chính thức kiến thành!
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Diêm Xuyên, bốn vạn đại quân, một năm này chính là mấy ngàn thượng phẩm linh thạch, ngươi nuôi được không?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đây cũng là lý do ta tìm ngươi, nhưng trước đó còn muốn xin vài người bên ngươi.
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Là hai người phủ thành chủ, Nhị Kiếm hiệp.
Đại Kiếm hiệp tò mò hỏi:
- Sư thúc có gì dặn bảo?
Nhị Kiếm hiệp cũng nói ngay:
- Đúng vậy. Sư thúc có gì sai bảo cứ nói, chắc chắn chúng ta sẽ thực hiện!
Phùng Thái Nhiên tò mò hỏi:
- Có chuyện gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lưu Cẩn sắp đi nhân gian một chuyến, đi Yến quốc của ta lấy một vài thứ trở lại. Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp hãy đi theo, giúp ta bảo hộ an toàn của một người, có lẽ sẽ mất vài năm.
Đại Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Mấy năm?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đương nhiên sau này nếu thấy chán thì có thể đổi Kiếm hiệp khác đến, nhưng phải bảo đảm bên cạnh hắn có hai tu giả Khí cảnh trở lên bảo vệ. Các ngươi đi bảo vệ người, Đại Hà tông phát tài nguyên linh thạch cho các ngươi tăng gấp năm lần.
Hai Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Tăng linh thạch gấp năm lần?
Tam Kiếm hiệp cười nói:
- Gấp năm lần! Sư thúc, không bằng để ta đi?
Tứ Kiếm hiệp cũng nói:
- Đúng vậy. Để ta đi, gấp năm lần!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ha ha ha ha! Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp trầm ổn hơn, hai người họ chịu được buồn cho nên ta mới mời họ.
Phùng Thái Nhiên nghi hoặc hỏi:
- Là ai?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta có một thần tử tên gọi Dịch Phong.
Phùng Thái Nhiên nhìn Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp.
Hai người chắc chắn nói:
- Chưởng môn, sư thúc, xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để người đó bị tổn thương!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Phùng Thái Nhiên đương nhiên là không có ý kiến gì.
Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn:
- Nếu vậy thì, Lưu Cẩn, ngươi đi đặt mua một vài thứ, chuẩn bị khởi trình đi!
Lưu Cẩn cung kính nói:
- Vâng, xin vương yên tâm!
Lưu Cẩn cười nói với Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp:
- Hai vị, xin đi theo ta, trong Vô Ưu thành có nhiều thứ còn cần hai vị mua giúp.
- Ừm!
Hai người đi theo Lưu Cẩn rời đi.
Túy Kiếm Sinh hỏi:
- Sư thúc, còn chúng ta thì sao? Chúng ta có giúp được gì không?
Tuy không biết Diêm Xuyên định làm gì nhưng đám Túy Kiếm Sinh cảm giác được hắn đang lập kế hoạch.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tiếp theo chúng ta không có gì gấp, các ngươi cứ tĩnh dưỡng, đợi đến lúc ta sẽ kêu.
Phùng Thái Nhiên thản nhiên nói:
- Các ngươi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Diêm Xuyên.
Mọi người gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Phùng Thái Nhiên hỏi:
- Nói đi, ngươi muốn làm cái gì?
Diêm Xuyên đứng ở quảng trường trước Diêm Vương điện, nhìn xuống Vô Ưu thành, hít sâu, nói:
- Ngươi thấy Vô Ưu thành thế nào?
- A?
Phùng Thái Nhiên nheo mắt, dường như đoán được điều gì.
Diêm Xuyên mỉm cười.
Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói:
- Năm đó cha ngươi từng nói sau này sẽ nghĩ cách hoàn toàn nắm giữ Vô Ưu thành, tiếc là... Không lẽ ngươi cũng muốn?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Tại sao không thể?
Phùng Thái Nhiên nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu, nói:
- Không đủ, bốn vạn đại quân của ngươi căn bản vô dụng. Vô Ưu thành này không dễ lấy, bốn đại tông môn không có khả năng chắp tay nhường.
Diêm Xuyên lộ nụ cười lạnh nói:
- Nhường? Ai cần họ nhường!
- A?
Diêm Xuyên mắt lóe tia sáng lạnh, nói:
- Ba U tông bức chết phụ thân ta, ta muốn nhổ tận gốc ba U tông!
Phùng Thái Nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Phùng Thái Nhiên khó tin nói:
- Không thể nào. Thực lực của ba U tông mạnh hơn lúc Đại Hà tông ta đỉnh cao, làm sao có thể nhổ tận gốc?
- Ai nói không thể?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhếch miệng cười.
...
Diêm vương điện!
Tại bên bàn đá trước điện, Diêm Xuyên và Phùng Thái Nhiên ngồi xuống, cẩn thận giải thích kế hoạch của mình.
- Vô Ưu Thành trước kia có sáu đại tông môn, nguyên bản Đại Hà Tông ta là lớn nhất, dù cho hiện tại vẫn là như vậy, đệ tử đời thứ nhất cũng có mười ba cường giả Thần Cảnh, nhưng đại thể đều nhàn tản ở bên ngoài.
- Ngươi có ý chí phá quân, lĩnh bốn vạn đại quân ở trong Phong Yêu sơn mạch chém giết yêu thú tất nhiên có thể đến Khí cảnh. Hãy cố gắng, con đường chúng ta đi chỉ mới bắt đầu.
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên ngẫm nghĩ, ra lệnh:
- Đúng rồi, trong yêu thú trừ hổ tộc ra mấy thứ khác có thể giết.
Hoắc Quang nghĩ tới Miêu Miêu, hiểu ngay.
Hoắc Quang gật đầu, nói:
- Ta sẽ chú ý.
Diêm Xuyên cười nói:
- Đi đi, cùng đệ nhất quân đoàn của ngươi làm quen một chút.
- Ừm!
Hoắc Quang gật đầu ra khỏi đại điện.
Ba ngày sau, bên ngoài Diêm Vương điện.
Diêm Xuyên đứng trên núi nhìn xuống bốn vạn đại quân bốn dưới. Chỉnh đốn ba ngày, bốn vạn đại quân đã có khuôn có dạng.
Sau lưng Diêm Xuyên đứng Lưu Cẩn, Thất Kiếm hiệp, Túy Kiếm Sinh, Phùng Thái Nhiên, Đoạn Tam Thuật.
Nhìn bốn vạn đại quân bên dưới, trừ Lưu Cẩn ra tất cả đều lộ vẻ vặn vẹo.
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Ngươi thật sự dám làm.
Diêm Xuyên mỉm cười, nhìn Đoạn Tam Thuật đứng một bên.
Diêm Xuyên hỏi:
- Đoạn Tam Thuật, vết thương của ngươi sao rồi?
Đoạn Tam Thuật cười đáp:
- Cũng gần lành, lần trước trong Phong Yêu sơn mạch nhờ có ngươi.
Diêm Xuyên nói:
- Có chuyện xin ngươi hỗ trợ.
Đoạn Tam Thuật nói ngay:
- A? Xin cứ nói.
Ơn cứu mạng, Đoạn Tam Thuật chẳng có một chút chối từ.
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta muốn nhờ ngươi bảo vệ Hoắc Quang một năm.
- Một năm?
Diêm Xuyên cười nói:
- Bọn họ sắp đi Phong Yêu sơn mạch.
Đoạn Tam Thuật biến sắc mặt nói:
- Lại là Phong Yêu sơn mạch?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Ha ha ha ha! bình thường không cần ngươi ra tay. Thật ra thì ở Phong Yêu sơn mạch mạnh nhất chỉ là thiểu số Thần cảnh, ngươi chỉ cần bảo vệ Hoắc Quang an toàn là được.
Đoạn Tam Thuật gật đầu, nói:
- Được rồi.
Đoạn Tam Thuật nói xong bay xuống núi.
Diêm Xuyên nhẹ vung phái dưới.
Bên dưới, đoàn trưởng đệ nhất quân đoàn, Hoắc Quang ra lệnh:
- Toàn quân theo ta xuất thành!
bốn vạn đại quân đồng thanh kêu lên:
- Grao!
Ầm ầm!
Ầm ầm!
............
.........
...
Bốn vạn đại quân rầm rộ đi ra khỏi khu vực Diêm Vương điện, vào trong thành, đi hướng ngoài thành.
Bốn vạn đại quân đi qua đâu bụi bay mịt mù.
Ngày hôm nay toàn thành bị hành động của Diêm Xuyên kinh động, ngừng lại ngoái đầu nhìn thiên thụ đại hội quái dị.
- Diêm Xuyên điên rồi, chiêu nhiều dong tu như vậy.
- Đúng vậy. Chắc không lâu sau Diêm Xuyên sẽ bị ăn sạch, bốn vạn đại quân, bốn vạn cái miệng!
- Bốn vạn đại quân sắp đi đâu?
- Sao ta biết?
............
.........
...
Các tu giả bàn tán xôn xao. Đám Mục Dã vương, thành chủ Trịnh Hồng im lặng chờ đợi.
Bởi vì không ai nhìn thấy suy tính của Diêm Xuyên. Những tu giả cấp thấp này có tác dụng gì? Còn là đại quân?
Trong mắt đám cường giả Thần cảnh thì quân đội là vô dụng nhất, lấy tu vi Thần cảnh của họ có thể lấy đầu thượng tướng trong vạn quân. Thủ lĩnh chết thì đại quân sẽ tan tác, có tác dụng gì?
Diêm Xuyên đứng trước Diêm Vương điện, nhìn theo đệ nhất quân đoàn chậm rãi rời đi.
Đại quân thứ nhất chính thức kiến thành!
Phùng Thái Nhiên cười khổ nói:
- Diêm Xuyên, bốn vạn đại quân, một năm này chính là mấy ngàn thượng phẩm linh thạch, ngươi nuôi được không?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đây cũng là lý do ta tìm ngươi, nhưng trước đó còn muốn xin vài người bên ngươi.
- A?
Diêm Xuyên cười nói:
- Là hai người phủ thành chủ, Nhị Kiếm hiệp.
Đại Kiếm hiệp tò mò hỏi:
- Sư thúc có gì dặn bảo?
Nhị Kiếm hiệp cũng nói ngay:
- Đúng vậy. Sư thúc có gì sai bảo cứ nói, chắc chắn chúng ta sẽ thực hiện!
Phùng Thái Nhiên tò mò hỏi:
- Có chuyện gì?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Lưu Cẩn sắp đi nhân gian một chuyến, đi Yến quốc của ta lấy một vài thứ trở lại. Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp hãy đi theo, giúp ta bảo hộ an toàn của một người, có lẽ sẽ mất vài năm.
Đại Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Mấy năm?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đương nhiên sau này nếu thấy chán thì có thể đổi Kiếm hiệp khác đến, nhưng phải bảo đảm bên cạnh hắn có hai tu giả Khí cảnh trở lên bảo vệ. Các ngươi đi bảo vệ người, Đại Hà tông phát tài nguyên linh thạch cho các ngươi tăng gấp năm lần.
Hai Kiếm hiệp ngạc nhiên hỏi:
- Tăng linh thạch gấp năm lần?
Tam Kiếm hiệp cười nói:
- Gấp năm lần! Sư thúc, không bằng để ta đi?
Tứ Kiếm hiệp cũng nói:
- Đúng vậy. Để ta đi, gấp năm lần!
Diêm Xuyên lắc đầu, nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ha ha ha ha! Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp trầm ổn hơn, hai người họ chịu được buồn cho nên ta mới mời họ.
Phùng Thái Nhiên nghi hoặc hỏi:
- Là ai?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ta có một thần tử tên gọi Dịch Phong.
Phùng Thái Nhiên nhìn Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp.
Hai người chắc chắn nói:
- Chưởng môn, sư thúc, xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để người đó bị tổn thương!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Phùng Thái Nhiên đương nhiên là không có ý kiến gì.
Diêm Xuyên nói với Lưu Cẩn:
- Nếu vậy thì, Lưu Cẩn, ngươi đi đặt mua một vài thứ, chuẩn bị khởi trình đi!
Lưu Cẩn cung kính nói:
- Vâng, xin vương yên tâm!
Lưu Cẩn cười nói với Đại Kiếm hiệp, Nhị Kiếm hiệp:
- Hai vị, xin đi theo ta, trong Vô Ưu thành có nhiều thứ còn cần hai vị mua giúp.
- Ừm!
Hai người đi theo Lưu Cẩn rời đi.
Túy Kiếm Sinh hỏi:
- Sư thúc, còn chúng ta thì sao? Chúng ta có giúp được gì không?
Tuy không biết Diêm Xuyên định làm gì nhưng đám Túy Kiếm Sinh cảm giác được hắn đang lập kế hoạch.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Tiếp theo chúng ta không có gì gấp, các ngươi cứ tĩnh dưỡng, đợi đến lúc ta sẽ kêu.
Phùng Thái Nhiên thản nhiên nói:
- Các ngươi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Diêm Xuyên.
Mọi người gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Phùng Thái Nhiên hỏi:
- Nói đi, ngươi muốn làm cái gì?
Diêm Xuyên đứng ở quảng trường trước Diêm Vương điện, nhìn xuống Vô Ưu thành, hít sâu, nói:
- Ngươi thấy Vô Ưu thành thế nào?
- A?
Phùng Thái Nhiên nheo mắt, dường như đoán được điều gì.
Diêm Xuyên mỉm cười.
Phùng Thái Nhiên trầm giọng nói:
- Năm đó cha ngươi từng nói sau này sẽ nghĩ cách hoàn toàn nắm giữ Vô Ưu thành, tiếc là... Không lẽ ngươi cũng muốn?
Diêm Xuyên cười hỏi:
- Tại sao không thể?
Phùng Thái Nhiên nhìn Diêm Xuyên, lắc đầu, nói:
- Không đủ, bốn vạn đại quân của ngươi căn bản vô dụng. Vô Ưu thành này không dễ lấy, bốn đại tông môn không có khả năng chắp tay nhường.
Diêm Xuyên lộ nụ cười lạnh nói:
- Nhường? Ai cần họ nhường!
- A?
Diêm Xuyên mắt lóe tia sáng lạnh, nói:
- Ba U tông bức chết phụ thân ta, ta muốn nhổ tận gốc ba U tông!
Phùng Thái Nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Phùng Thái Nhiên khó tin nói:
- Không thể nào. Thực lực của ba U tông mạnh hơn lúc Đại Hà tông ta đỉnh cao, làm sao có thể nhổ tận gốc?
- Ai nói không thể?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhếch miệng cười.
...
Diêm vương điện!
Tại bên bàn đá trước điện, Diêm Xuyên và Phùng Thái Nhiên ngồi xuống, cẩn thận giải thích kế hoạch của mình.
- Vô Ưu Thành trước kia có sáu đại tông môn, nguyên bản Đại Hà Tông ta là lớn nhất, dù cho hiện tại vẫn là như vậy, đệ tử đời thứ nhất cũng có mười ba cường giả Thần Cảnh, nhưng đại thể đều nhàn tản ở bên ngoài.