Tiên Quốc Đại Đế
Chương 149: Kiếp!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Có ý đồ khác? Ha ha, Tử Tử vốn là thê tử của ta, ta đồ cái gì? Đồ Mộng gia của ngươi sao? Trước ngày hôm nay ta căn bản không biết cái gì Mộng gia. Lại nói Tử Tử là thê tử của ta, tại sao ta phải sợ?
Diêm Xuyên nói rồi bắt lấy cây lược một bên, nhẹ nhàng chải mái tóc của Tử Tử.
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đừng!
Diêm Xuyên nhẹ lắc đầu, nói:
- Không sao, Diêm Xuyên ta hồng phúc tề thiên, không sợ nguyền rủa. Hãy để ta chải đầu cho nàng.
Diêm Xuyên vươn tay vuốt mái tóc tím của Tử Tử.
Diêm Xuyên cầm lược đỏ, nhẹ nhàng chải đầu cho Tử Tử.
Lược xẹt qua mái tóc Tử Tử, lướt trên tóc đẹp. Tử Tử ngơ ngác ngồi đó.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta đã nói không sao.
Nụ cười kia khiến mắt Tử Tử ướt nước, trong mắt lóe tia cảm động.
Mộng Hồng Anh cũng ngẩn ngơ:
- Ngươi thật sự dám?
Đột nhiên trên trời mây đen dày đặc, mây cuồn cuộn đến đì đùng trên đầu Diêm Xuyên.
Mây đen khổng lồ chớp mắt che kín Vô Ưu thành.
Mộng Hồng Anh kinh ngạc nhìn bầu trời:
- Đến? Đến rồi, vô tận lôi đình? Trời phạt?
Phút chốc vô số tu giả trong Vô Ưu thành ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc thấy bầu trời tụ lại mây đen.
- Có chuyện gì? Đây là thiên kiếp? Ai đang độ kiếp?
- Đây là kiếp gì vậy?
- Tứ cửu thiên kiếp sao? Lớn như vậy?
- Không, là ngũ cửu thiên kiếp, hình như càng lớn hơn. Tổ cha nó, sao có thể?
............
.........
...
Tu giả toàn Vô Ưu thành kinh khủng nhìn trời.
Vèo!
Bốn phía Vô Ưu thành cuồng phong gào thét, hình như tận thế, vô số dân chúng kinh sợ.
Ầm ầm!
Yển bầu trời Vô Ưu thành đột nhiên xuất hiện một cái lồng to màu lam bao đỉnh Vô Ưu thành, dường như chuẩn bị ngăn cản kiếp vân cuồn cuộn.
- Làm sao có thể? Phòng ngự đại trận tự động của Vô Ưu thành?
- Cái này nói lên có lực lượng hủy diệt Vô Ưu thành cho nên mới tự động phòng ngự?
- Đây là kiếp gì?
- Không phải là trời phạt đi!
............
.........
...
Vô số tu giả kinh khủng, kiếp vân cuồn cuộn đa đến, hơi thở hủy diệt vô tận tràn ngập. Rất nhiều tu giả co giò chạy trốn, trốn ra ngoài Vô Ưu thành. Quá khủng bố, kiếp vân khổng lồ như vậy.
Ầm ầm!
Bầu trời mây đen kịt, trong Tử Tâm sơn trang cuồng phong gào thét.
Mọi người ngẩn ngơ.
Mộng Hồng Anh cảm giác được kiếp vân hướng về phía mình.
Diêm Xuyên? Là hướng về Diêm Xuyên?
Mộng Hồng Anh ngơ ngác:
- Trời phạt?
Quá khoa trương đi, đường muội này quá khủng bố.
Trời phạt?
Diêm Xuyên mờ mịt nhìn bầu trời.
Chỉ chải đầu một lúc, cần gì dữ vậy?
Tình hình này là sao? Sao giống như phàm nhân độ kiếp thăng tiên?
Chỉ là chải đầu, chỉ chải đầu!
Tử Tử kinh khủng đẩy Diêm Xuyên ra:
- Đừng, mau tránh ra!
Lược đỏ rơi xuống.
Tử Tử bị hù sợ bật khóc, không phải khóc vì mình, Tử Tử biết dù tai nạn dữ dội cỡ nào thì nàng sẽ không sao, là Diêm Xuyên, bởi vì hắn chải đầu cho nàng nên trời phạt đến.
Trời phạt hướng về Diêm Xuyên.
Tử Tử hét hướng trời:
- Đừng!
Nhưng trời phạt không ngừng, dường như càng lúc càng khổng lồ, hắc vân càng lúc càng dày, tiếng sấm càng lúc càng vang, như ông trời tức giận.
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đừng, đừng!
- Meo!
Miêu Miêu đứng trên bàn đá không xa dựng đứng lông.
Miêu Miêu bỏ xuống cực phẩm linh thạch trong tay, Miêu Miêu ngửa đầu nhìn trời.
- Meo!
- Meo!
Miêu Miêu gào hướng bầu trời, dường như muốn dùng khí thế đè ép trời phạt, nhưng bộ dạng đáng yêu căn bản không có chút khí thế.
- Meo!
Miêu Miêu vội nhảy lên, nhảy lên vai Diêm Xuyên.
- Meo!
- Meo!
Một tiếng mèo kêu cuối cùng xông phá chín tầng mây, xuyên vân phá vụ, chớp mắt xông vào kiếp vân trời phạt.
- Meo!
Tiếng meo kêu liên miên không dứt trong mây đen. Nhưng tiếng mèo kêu đáng yêu này khiến kiếp vân vốn rất tức giận ùa đến chậm rãi ngừng gầm rống.
Ầm ầm!
- Meo, meo, meo!
Trong tiếng mèo kêu, kiếp vân cuồn cuộn quái dị chậm rãi lùi đi, càng lùi càng xa.
Đại trận hộ thành Vô Ưu thành chậm rãi tán đi.
Các tu giả trong Vô Ưu thành mờ mịt nhìn trời.
- Đùa gì vậy? Thế này đã xong?
- Không phải độ kiếp?
- Không lẽ ông trời nhận sai người?
...............
.........
...
Các tu giả rất rối rắm, cái này là chơi đùa tình cảm của mình, chớp mắt lùi đi.
Mây đen tan dần, biến mất.
Bầu trời lại sáng sủa lên, vạn dặm không mây. Ngẫu nhiên có hai con chim bay qua, giống như mọi người đang nằm mơ.
Tử Tâm sơn trang.
Diêm Xuyên, Mộng Hồng Anh, Tử Tử là người ở trong hoàn cảnh nên cảm nhận sâu sắc nhất.
Sét sắp đánh xuống lại bị mèo con kêu tán đi?
Mộng Hồng Anh nhìn Miêu Miêu:
- Con.. Con mèo con này là?
Mộng Hồng Anh mặt cứng ngắc.
Miêu Miêu lại tức giận:
- Ngươi mới là mèo, cả nhà các ngươi đều là mèo!
Miêu Miêu bị Miêu Miêu mắng ngây ra:
- A!
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu, ánh mắt lóe tia ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn.
Cùng thiên đỉnh ngưu? Miêu Miêu này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá cường đại. Lần trước Diêm Xuyên ở tiên nhân huyệt nhặt Miêu Miêu đã biết nó không bình thường, nhưng cái này cũng quá bất thường đi.
Tử Tử kích động nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Miêu Miêu, đa tạ ngươi, trong cửa hàng của ta còn có ba cực phẩm linh thạch, có dịp đưa cho ngươi luôn.
- Meo, meo, meo!
Miêu Miêu híp mắt, vẻ mặt hưng phấn.
Mộng Hồng Anh ở không xa nhíu mày nói:
- Tử Tử, đây là tại Diêm Xuyên gặp may, nếu ngươi tháo mặt nạ ra thì...
Tử Tử quay đầu lạnh lùng nhìn Mộng Hồng Anh, ánh mắt tức giận khiến nàng im miệng.
Tử Tử lạnh lùng nói:
- Mộng Hồng Anh, bởi vì huyết mạch nên ta mới cho ngươi ở lại, ngươi đã khiến ta tức giận, nếu còn nói xấu Diêm Xuyên thì ta sẽ cho ngươi biết mặt!
Mộng Hồng Anh mặt cứng ngắc:
- A!
- Hừ!
Tử Tử hừ lạnh. Mộng Hồng Anh ngúng nguẩy đạp bước lên trời, chớp mắt bay đi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Mặt nạ? Không thể tháo mặt nạ xuống sao?
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không phải không thể tháo, mặt nạ là áp chế nguyền rủa, một khi tháo xuống thì nguyền rủa sẽ càng lớn, to gấp đôi.
- Vậy...
Diêm Xuyên định nói cái gì thì bị Tử Tử đánh gãy.
Tử Tử hỏi:
- Ta không muốn tháo xuống, ngươi cũng đừng tháo, có được không?
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Rồi sẽ có ngày ta thóa mặt nạ của nàng xuống.
Mắt Tử Tử lóe tia thỏa mãn:
- Ừm!
Tử Tử lại lộ vẻ lo lắng nói:
- Nhưng lần này ngươi đến gần ta, còn chãi đầu cho ta, dù thiên kiếp bị Miêu Miêu giải quyết nhưng có lẽ sót lại xui xẻo, có lẽ...
...
Trong phủ Mục Dã vương.
- Thành chủ Trịnh Hồng phát thiệp mời đến?
Mục Dã vương nhìn thiệp mời vàng trong tay, im lặng.
Trước mặt Mục Dã vương xếp hàng đám đệ tử.
Lưu Cương cười hỏi:
- Sư phụ, là tửu yến đón gió cho Diêm Xuyên?
Mục Dã vương gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Quả nhiên như ngươi đã nghĩ.
Lưu Cương cười lạnh nói:
- Đó là tất nhiên, lúc đệ tử còn trẻ cũng chơi thủ đoạn này. Khu vực Nhật Nguyệt Minh khống chế là khối thịt mở, ba U tông rất muốn buộc Diêm Xuyên bỏ khối mỡ này.
Đan Thanh Tử đứng một bên nhíu mày nói:
- Buộc Diêm Xuyên từ bỏ? Có thể sao?
Lưu Cương cười lạnh nói:
- Không có gì là không thể, ba U tông trên dươis một lòng không phải là giành được cái danh thành chủ rồi sao?
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Có ý đồ khác? Ha ha, Tử Tử vốn là thê tử của ta, ta đồ cái gì? Đồ Mộng gia của ngươi sao? Trước ngày hôm nay ta căn bản không biết cái gì Mộng gia. Lại nói Tử Tử là thê tử của ta, tại sao ta phải sợ?
Diêm Xuyên nói rồi bắt lấy cây lược một bên, nhẹ nhàng chải mái tóc của Tử Tử.
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đừng!
Diêm Xuyên nhẹ lắc đầu, nói:
- Không sao, Diêm Xuyên ta hồng phúc tề thiên, không sợ nguyền rủa. Hãy để ta chải đầu cho nàng.
Diêm Xuyên vươn tay vuốt mái tóc tím của Tử Tử.
Diêm Xuyên cầm lược đỏ, nhẹ nhàng chải đầu cho Tử Tử.
Lược xẹt qua mái tóc Tử Tử, lướt trên tóc đẹp. Tử Tử ngơ ngác ngồi đó.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta đã nói không sao.
Nụ cười kia khiến mắt Tử Tử ướt nước, trong mắt lóe tia cảm động.
Mộng Hồng Anh cũng ngẩn ngơ:
- Ngươi thật sự dám?
Đột nhiên trên trời mây đen dày đặc, mây cuồn cuộn đến đì đùng trên đầu Diêm Xuyên.
Mây đen khổng lồ chớp mắt che kín Vô Ưu thành.
Mộng Hồng Anh kinh ngạc nhìn bầu trời:
- Đến? Đến rồi, vô tận lôi đình? Trời phạt?
Phút chốc vô số tu giả trong Vô Ưu thành ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc thấy bầu trời tụ lại mây đen.
- Có chuyện gì? Đây là thiên kiếp? Ai đang độ kiếp?
- Đây là kiếp gì vậy?
- Tứ cửu thiên kiếp sao? Lớn như vậy?
- Không, là ngũ cửu thiên kiếp, hình như càng lớn hơn. Tổ cha nó, sao có thể?
............
.........
...
Tu giả toàn Vô Ưu thành kinh khủng nhìn trời.
Vèo!
Bốn phía Vô Ưu thành cuồng phong gào thét, hình như tận thế, vô số dân chúng kinh sợ.
Ầm ầm!
Yển bầu trời Vô Ưu thành đột nhiên xuất hiện một cái lồng to màu lam bao đỉnh Vô Ưu thành, dường như chuẩn bị ngăn cản kiếp vân cuồn cuộn.
- Làm sao có thể? Phòng ngự đại trận tự động của Vô Ưu thành?
- Cái này nói lên có lực lượng hủy diệt Vô Ưu thành cho nên mới tự động phòng ngự?
- Đây là kiếp gì?
- Không phải là trời phạt đi!
............
.........
...
Vô số tu giả kinh khủng, kiếp vân cuồn cuộn đa đến, hơi thở hủy diệt vô tận tràn ngập. Rất nhiều tu giả co giò chạy trốn, trốn ra ngoài Vô Ưu thành. Quá khủng bố, kiếp vân khổng lồ như vậy.
Ầm ầm!
Bầu trời mây đen kịt, trong Tử Tâm sơn trang cuồng phong gào thét.
Mọi người ngẩn ngơ.
Mộng Hồng Anh cảm giác được kiếp vân hướng về phía mình.
Diêm Xuyên? Là hướng về Diêm Xuyên?
Mộng Hồng Anh ngơ ngác:
- Trời phạt?
Quá khoa trương đi, đường muội này quá khủng bố.
Trời phạt?
Diêm Xuyên mờ mịt nhìn bầu trời.
Chỉ chải đầu một lúc, cần gì dữ vậy?
Tình hình này là sao? Sao giống như phàm nhân độ kiếp thăng tiên?
Chỉ là chải đầu, chỉ chải đầu!
Tử Tử kinh khủng đẩy Diêm Xuyên ra:
- Đừng, mau tránh ra!
Lược đỏ rơi xuống.
Tử Tử bị hù sợ bật khóc, không phải khóc vì mình, Tử Tử biết dù tai nạn dữ dội cỡ nào thì nàng sẽ không sao, là Diêm Xuyên, bởi vì hắn chải đầu cho nàng nên trời phạt đến.
Trời phạt hướng về Diêm Xuyên.
Tử Tử hét hướng trời:
- Đừng!
Nhưng trời phạt không ngừng, dường như càng lúc càng khổng lồ, hắc vân càng lúc càng dày, tiếng sấm càng lúc càng vang, như ông trời tức giận.
Tử Tử giật mình kêu lên:
- Đừng, đừng!
- Meo!
Miêu Miêu đứng trên bàn đá không xa dựng đứng lông.
Miêu Miêu bỏ xuống cực phẩm linh thạch trong tay, Miêu Miêu ngửa đầu nhìn trời.
- Meo!
- Meo!
Miêu Miêu gào hướng bầu trời, dường như muốn dùng khí thế đè ép trời phạt, nhưng bộ dạng đáng yêu căn bản không có chút khí thế.
- Meo!
Miêu Miêu vội nhảy lên, nhảy lên vai Diêm Xuyên.
- Meo!
- Meo!
Một tiếng mèo kêu cuối cùng xông phá chín tầng mây, xuyên vân phá vụ, chớp mắt xông vào kiếp vân trời phạt.
- Meo!
Tiếng meo kêu liên miên không dứt trong mây đen. Nhưng tiếng mèo kêu đáng yêu này khiến kiếp vân vốn rất tức giận ùa đến chậm rãi ngừng gầm rống.
Ầm ầm!
- Meo, meo, meo!
Trong tiếng mèo kêu, kiếp vân cuồn cuộn quái dị chậm rãi lùi đi, càng lùi càng xa.
Đại trận hộ thành Vô Ưu thành chậm rãi tán đi.
Các tu giả trong Vô Ưu thành mờ mịt nhìn trời.
- Đùa gì vậy? Thế này đã xong?
- Không phải độ kiếp?
- Không lẽ ông trời nhận sai người?
...............
.........
...
Các tu giả rất rối rắm, cái này là chơi đùa tình cảm của mình, chớp mắt lùi đi.
Mây đen tan dần, biến mất.
Bầu trời lại sáng sủa lên, vạn dặm không mây. Ngẫu nhiên có hai con chim bay qua, giống như mọi người đang nằm mơ.
Tử Tâm sơn trang.
Diêm Xuyên, Mộng Hồng Anh, Tử Tử là người ở trong hoàn cảnh nên cảm nhận sâu sắc nhất.
Sét sắp đánh xuống lại bị mèo con kêu tán đi?
Mộng Hồng Anh nhìn Miêu Miêu:
- Con.. Con mèo con này là?
Mộng Hồng Anh mặt cứng ngắc.
Miêu Miêu lại tức giận:
- Ngươi mới là mèo, cả nhà các ngươi đều là mèo!
Miêu Miêu bị Miêu Miêu mắng ngây ra:
- A!
Diêm Xuyên nhìn Miêu Miêu, ánh mắt lóe tia ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn.
Cùng thiên đỉnh ngưu? Miêu Miêu này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá cường đại. Lần trước Diêm Xuyên ở tiên nhân huyệt nhặt Miêu Miêu đã biết nó không bình thường, nhưng cái này cũng quá bất thường đi.
Tử Tử kích động nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Miêu Miêu, đa tạ ngươi, trong cửa hàng của ta còn có ba cực phẩm linh thạch, có dịp đưa cho ngươi luôn.
- Meo, meo, meo!
Miêu Miêu híp mắt, vẻ mặt hưng phấn.
Mộng Hồng Anh ở không xa nhíu mày nói:
- Tử Tử, đây là tại Diêm Xuyên gặp may, nếu ngươi tháo mặt nạ ra thì...
Tử Tử quay đầu lạnh lùng nhìn Mộng Hồng Anh, ánh mắt tức giận khiến nàng im miệng.
Tử Tử lạnh lùng nói:
- Mộng Hồng Anh, bởi vì huyết mạch nên ta mới cho ngươi ở lại, ngươi đã khiến ta tức giận, nếu còn nói xấu Diêm Xuyên thì ta sẽ cho ngươi biết mặt!
Mộng Hồng Anh mặt cứng ngắc:
- A!
- Hừ!
Tử Tử hừ lạnh. Mộng Hồng Anh ngúng nguẩy đạp bước lên trời, chớp mắt bay đi.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Mặt nạ? Không thể tháo mặt nạ xuống sao?
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không phải không thể tháo, mặt nạ là áp chế nguyền rủa, một khi tháo xuống thì nguyền rủa sẽ càng lớn, to gấp đôi.
- Vậy...
Diêm Xuyên định nói cái gì thì bị Tử Tử đánh gãy.
Tử Tử hỏi:
- Ta không muốn tháo xuống, ngươi cũng đừng tháo, có được không?
Diêm Xuyên hít sâu, gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Rồi sẽ có ngày ta thóa mặt nạ của nàng xuống.
Mắt Tử Tử lóe tia thỏa mãn:
- Ừm!
Tử Tử lại lộ vẻ lo lắng nói:
- Nhưng lần này ngươi đến gần ta, còn chãi đầu cho ta, dù thiên kiếp bị Miêu Miêu giải quyết nhưng có lẽ sót lại xui xẻo, có lẽ...
...
Trong phủ Mục Dã vương.
- Thành chủ Trịnh Hồng phát thiệp mời đến?
Mục Dã vương nhìn thiệp mời vàng trong tay, im lặng.
Trước mặt Mục Dã vương xếp hàng đám đệ tử.
Lưu Cương cười hỏi:
- Sư phụ, là tửu yến đón gió cho Diêm Xuyên?
Mục Dã vương gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Quả nhiên như ngươi đã nghĩ.
Lưu Cương cười lạnh nói:
- Đó là tất nhiên, lúc đệ tử còn trẻ cũng chơi thủ đoạn này. Khu vực Nhật Nguyệt Minh khống chế là khối thịt mở, ba U tông rất muốn buộc Diêm Xuyên bỏ khối mỡ này.
Đan Thanh Tử đứng một bên nhíu mày nói:
- Buộc Diêm Xuyên từ bỏ? Có thể sao?
Lưu Cương cười lạnh nói:
- Không có gì là không thể, ba U tông trên dươis một lòng không phải là giành được cái danh thành chủ rồi sao?