Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1406: Màu thứ hai mươi?
Phục Hy dần dần tỏ ra ngưng trọng. Ánh mắt Mệnh Số cũng càng ngày càng lạnh.
Trước kia ánh mắt chỉ có một chút linh tính. Lúc này đôi mắt đã biến thành càng lúc càng âm u.
Cương thi Diêm Xuyên ở bên cạnh nheo mắt nhìn.
- Không tốt, ý thức của Mệnh Số càng lúc càng thức tỉnh nhiều hơn!
Cương thi Diêm Xuyên càng lúc càng lo lắng nói.
Phục Hy, Mệnh Số giằng co như vậy đã suốt mười ngày.
Trong mười ngày này, một đám cường giả cũng không hề có người nào rời đi. Lực lượng càng ngày càng hung mãnh. Trùng kích càng lúc càng lớn. Nhưng vẫn không phân ra thắng bại.
- Sư tôn!
Liên Thần có chút kiềm chế nói.
Trong mắt Đông Phương Bất Bại lại loé ra một tia sáng lấp lánh:
- Xem ra ta nghĩ không sai!
- Thế nào?
- Mệnh Số lại thức tỉnh thêm một phần tư nữa. Nói cách khác, có ba phần tư ý thức của Mệnh Số đã thức tỉnh. Nhưng đến lúc này, Mệnh Số sẽ không tiếp tục thức tỉnh nữa!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Có ý gì?
- Nói cách khác, Mệnh Số khẳng định, bây giờ mình đã có thể đánh bại Phục Hy rồi!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- A? Lẽ nào Phục Hy đã đạt tới thập cửu trọng thiên, còn có chỗ không hoàn mỹ hay sao?
Liên Thần kinh ngạc nói.
- Không. Tuy rằng thập cửu trọng thiên của Phục Hy là do chắp vá mà thành, nhưng lại rất hoàn mỹ, không có thiếu hụt. Điểm thiếu hụt duy nhất của hắn chính là đã đánh giá thấp Mệnh Số!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Có ý gì?
- Ngươi không nhìn ra được sao? Mệnh Số nghênh chiến chỉ là một phần ý thức mà thôi. Một phần ý thức đã cường hãn như vậy. Ngươi cho rằng Mệnh Số nếu đánh toàn lực sẽ là thến ào? Mệnh Số ở trong cảnh giới thập cửu trọng thiên đã có vô số năm tháng, chẳng lẽ còn không bằng Phục Hy vừa đạt được thập cửu trọng thiên hay sao?
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Ầm!
Quả nhiên, phía xa lực lượng của Mệnh Số lại tăng vọt. Trong khi lực lượng tăng vọt, ánh sáng mười chín màu quanh thân thể của Mệnh Số càng thêm loá mắt.
Trong nháy mắt ánh sáng đã chiếu đi khắp nơi. Hào quang kia thậm chí nhấn chìm cả hình dáng của Phục Hy đang trong trạng thái giằng co.
- A!
Phục Hy thôi thúc toàn lực, trong mắt vẫn còn ngọn lửa chiến tranh. Tuy rằng Mệnh Số càng ngày càng mạnh, nhưng dù thế nào Phục Hy cũng không chịu thua.
- Mệnh Số, ta sẽ không để cho ngươi hủy diệt muôn dân!
Mặt Phục Hy lộ vẻ dữ tợn nói.
Trong lúc đó, ánh mắt Phục Hy nhìn chăm chú vào hai mắt Mệnh Số.
Nhìn chăm chú một hồi lâu, đột nhiên con ngươi của Phục Hy đột nhiên co lại.
Con ngươi của Mệnh Số tỏa ra ánh sáng mười chín màu. Nhưng Phục Hy dường như lại nhìn thấy được có thêm một màu trong dải ánh sáng mười chín màu này.
Ánh sáng kia vừa lóe lên một cái rồi biến mất, dường như còn chưa hoàn toàn sinh ra.
Hào quang kia có thể lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng cũng đủ khiến đầu Phục Hy muốn phát nổ. Hắn cảm thấy đột nhiên tim lạnh giá.
- Màu thứ hai mươi? Lóe lên một cái rồi biến mất? Ngươi... ngươi đang trùng kích nhị thập trọng thiên sao?
Trong giọng nói của Phục Hy có phần run run.
- Không. Trên thực tế không thể tồn tại cảnh giới như vậy được. Ngươi sao có thể trùng kích tới nhị thập trọng thiên? Điều đó không tồn tại, không tồn tại!
Phục Hy cả kinh kêu lên.
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng vô cực nhấn chìm cả giọng nói của Phục Hy.
Nhưng vẻ mặt sợ hãi của Phục Hy lại rơi vào trong mắt mọi người đứng phía xa.
- Phục Hy làm sao vậy?
- Lẽ nào Phục Hy nhìn thấy vật gì đáng sợ sao?
- Hình như lúc trước Minh Hà lão tổ đối chiến với Mệnh Số, cũng chính là vẻ mặt này. Bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?
Màu thứ hai mươi lóe lên một cái rồi biến mất!
Mặc dù lúc này Phục Hy vẫn chưa bị đánh bại, nhưng vẫn lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn tu hành đến Tổ tiên, mỗi lần tăng lên một tầng, đều cách nhau một trời một vực. Thập cửu trọng thiên chính là ác mộng của tất cả thập bát trọng thiên.
Ngày xưa Minh Hà lão tổ với một vạn phân thân thập bát trọng thiên, còn không phải là đối thủ của một Mệnh Số thập cửu trọng thiên.
Bây giờ mình miễn cưỡng thành tựu thập cửu trọng thiên, lại phát hiện Mệnh Số có khả năng đang thăng cấp nhị thập trọng thiên.
Nhị thập trọng thiên?
Vậy còn ai có thể là đối thủ của hắn nữa?
Tất cả nỗ lực cố gắng của mình, đổi lấy chân tướng như vậy sao?
Chân tướng này mới tàn khốc tới mức nào?
Lẽ nào mọi người đều nghĩ sai. Hoặc là, muôn dân bị tuyệt diệt là chuyện không thể nghịch chuyển được hay sao?
- Không!
Phục Hy tuyệt vọng gào thét. Tiếp đó, hắn thôi thúc lực lượng hung mãnh của mình.
Nhưng lực lượng của Mệnh Số càng ngày càng mạnh.
Trên cổ Mệnh Số, lúc này đầu của cương thi Diêm Xuyên cũng đang vô cùng khổ sở, chậm rãi tránh được phong ấn của Mệnh Số.
Rắc!
Phong ấn bị phá tan.
Phục Hy ở bên cạnh có phần sững sờ, quay đầu nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên. Trong đôi mắt Phục Hy hiện ra một hình bát quái đồ. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trong mi tâm của cương thi Diêm Xuyên có một giọt nước nhỏ đang chậm rãi lập loè.
- Thế giới mới của Minh Hà lão tổ sao?
Phục Hy kinh ngạc nói.
- A!
Cương thi Diêm Xuyên muốn trợ giúp Phục Hy, mở miệng phun ra một Minh Hà.
Ầm!
Minh Hà đụng vào trên đầu Mệnh Số. Trong nháy mắt, khiến ưu thế của Mệnh Số bị tiêu diệt hết. Đồng thời hắn bị oanh kích run lên bần bật, tiếp đó bị Phục Hy va chạm bay ra ngoài.
- Nhanh!
Cương thi Diêm Xuyên nhìn Phục Hy kêu lên.
Mệnh Số vừa nghiêng đầu, nhìn về phía đầu cương thi Diêm Xuyên:
- Muốn chết, chờ ta tiêu diệt xong Phục Hy, chính là giờ chết của ngươi!
Ý thức của Mệnh Số đã thức tỉnh ba phần tư. Tất nhiên hắn hiểu rõ Diêm Xuyên là biến số nghiêm trọng. Trong nháy mắt, hắn lộ ra sát khí.
Phục Hy cũng không dám chậm trễ, trong nháy mắt lại đánh ra một quyền va chạm về phía Mệnh Số.
Ầm!
Mệnh Số, Phục Hy lại bắt đầu giằng co.
- Phục Hy, ngươi đã đạt tới thập cửu trọng thiên. Lúc này đệ nhất thiên hạ như ngươi lại bị đánh bại, muôn dân sẽ không bao giờ có thể tiếp tục sống được nữa. Ta giúp ngươi, cùng tiêu diệt Mệnh Số!
Cương thi Diêm Xuyên quát lên.
Trong tiếng hét lớn, cương thi Diêm Xuyên đột nhiên dùng toàn lực thao túng tay trái mình.
Vù!
Cánh tay trái thoáng động, nhất thời khiến lực lượng của Mệnh Số chiếm giữ.
Phục Hy ầm ầm đánh một đòn nghiêm trọng vào phía bên trên đầu của Mệnh Số.
Ầm!
Đầu cyar Mệnh Số ầm ầm nổ tung.
Vù!
Tế đàn Đại Đế dưới chân Diêm Xuyên đột nhiên sáng ngời. Tiếp theo, cái đầu của Mệnh Số vừa nổ tung lại mọc lại.
- Khốn kiếp, dám cả gan quấy rầy ta giết chết Phục Hy. Ngươi thực sự muốn chết!
Mệnh Số trừng mắt cả giận nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Mệnh số đưa tay ra muốn tiêu diệt đầu của Diêm Xuyên.
Mắt Phục Hy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhanh chóng lao tới. Mệnh Số vội vàng ngăn địch, chỉ có thể tạm dừng hành động tiêu diệt cương thi Diêm Xuyên. Nhưng hắn vẫn quay đầu lại phun ra một đạo kim quang.
Ầm!
Đầu của cương thi Diêm Xuyên lại bị phong toả.
Ầm!
Hai tay lại đưa ra tiếp tục giằng co với Phục Hy.
Phục Hy lại nhìn chằm chằm vào vào cương thi Diêm Xuyên.
Trước kia ánh mắt chỉ có một chút linh tính. Lúc này đôi mắt đã biến thành càng lúc càng âm u.
Cương thi Diêm Xuyên ở bên cạnh nheo mắt nhìn.
- Không tốt, ý thức của Mệnh Số càng lúc càng thức tỉnh nhiều hơn!
Cương thi Diêm Xuyên càng lúc càng lo lắng nói.
Phục Hy, Mệnh Số giằng co như vậy đã suốt mười ngày.
Trong mười ngày này, một đám cường giả cũng không hề có người nào rời đi. Lực lượng càng ngày càng hung mãnh. Trùng kích càng lúc càng lớn. Nhưng vẫn không phân ra thắng bại.
- Sư tôn!
Liên Thần có chút kiềm chế nói.
Trong mắt Đông Phương Bất Bại lại loé ra một tia sáng lấp lánh:
- Xem ra ta nghĩ không sai!
- Thế nào?
- Mệnh Số lại thức tỉnh thêm một phần tư nữa. Nói cách khác, có ba phần tư ý thức của Mệnh Số đã thức tỉnh. Nhưng đến lúc này, Mệnh Số sẽ không tiếp tục thức tỉnh nữa!
Đông Phương Bất Bại nói.
- Có ý gì?
- Nói cách khác, Mệnh Số khẳng định, bây giờ mình đã có thể đánh bại Phục Hy rồi!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- A? Lẽ nào Phục Hy đã đạt tới thập cửu trọng thiên, còn có chỗ không hoàn mỹ hay sao?
Liên Thần kinh ngạc nói.
- Không. Tuy rằng thập cửu trọng thiên của Phục Hy là do chắp vá mà thành, nhưng lại rất hoàn mỹ, không có thiếu hụt. Điểm thiếu hụt duy nhất của hắn chính là đã đánh giá thấp Mệnh Số!
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
- Có ý gì?
- Ngươi không nhìn ra được sao? Mệnh Số nghênh chiến chỉ là một phần ý thức mà thôi. Một phần ý thức đã cường hãn như vậy. Ngươi cho rằng Mệnh Số nếu đánh toàn lực sẽ là thến ào? Mệnh Số ở trong cảnh giới thập cửu trọng thiên đã có vô số năm tháng, chẳng lẽ còn không bằng Phục Hy vừa đạt được thập cửu trọng thiên hay sao?
Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói.
Ầm!
Quả nhiên, phía xa lực lượng của Mệnh Số lại tăng vọt. Trong khi lực lượng tăng vọt, ánh sáng mười chín màu quanh thân thể của Mệnh Số càng thêm loá mắt.
Trong nháy mắt ánh sáng đã chiếu đi khắp nơi. Hào quang kia thậm chí nhấn chìm cả hình dáng của Phục Hy đang trong trạng thái giằng co.
- A!
Phục Hy thôi thúc toàn lực, trong mắt vẫn còn ngọn lửa chiến tranh. Tuy rằng Mệnh Số càng ngày càng mạnh, nhưng dù thế nào Phục Hy cũng không chịu thua.
- Mệnh Số, ta sẽ không để cho ngươi hủy diệt muôn dân!
Mặt Phục Hy lộ vẻ dữ tợn nói.
Trong lúc đó, ánh mắt Phục Hy nhìn chăm chú vào hai mắt Mệnh Số.
Nhìn chăm chú một hồi lâu, đột nhiên con ngươi của Phục Hy đột nhiên co lại.
Con ngươi của Mệnh Số tỏa ra ánh sáng mười chín màu. Nhưng Phục Hy dường như lại nhìn thấy được có thêm một màu trong dải ánh sáng mười chín màu này.
Ánh sáng kia vừa lóe lên một cái rồi biến mất, dường như còn chưa hoàn toàn sinh ra.
Hào quang kia có thể lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng cũng đủ khiến đầu Phục Hy muốn phát nổ. Hắn cảm thấy đột nhiên tim lạnh giá.
- Màu thứ hai mươi? Lóe lên một cái rồi biến mất? Ngươi... ngươi đang trùng kích nhị thập trọng thiên sao?
Trong giọng nói của Phục Hy có phần run run.
- Không. Trên thực tế không thể tồn tại cảnh giới như vậy được. Ngươi sao có thể trùng kích tới nhị thập trọng thiên? Điều đó không tồn tại, không tồn tại!
Phục Hy cả kinh kêu lên.
Một tiếng nổ cực lớn vang vọng vô cực nhấn chìm cả giọng nói của Phục Hy.
Nhưng vẻ mặt sợ hãi của Phục Hy lại rơi vào trong mắt mọi người đứng phía xa.
- Phục Hy làm sao vậy?
- Lẽ nào Phục Hy nhìn thấy vật gì đáng sợ sao?
- Hình như lúc trước Minh Hà lão tổ đối chiến với Mệnh Số, cũng chính là vẻ mặt này. Bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?
Màu thứ hai mươi lóe lên một cái rồi biến mất!
Mặc dù lúc này Phục Hy vẫn chưa bị đánh bại, nhưng vẫn lộ vẻ tuyệt vọng.
Hắn tu hành đến Tổ tiên, mỗi lần tăng lên một tầng, đều cách nhau một trời một vực. Thập cửu trọng thiên chính là ác mộng của tất cả thập bát trọng thiên.
Ngày xưa Minh Hà lão tổ với một vạn phân thân thập bát trọng thiên, còn không phải là đối thủ của một Mệnh Số thập cửu trọng thiên.
Bây giờ mình miễn cưỡng thành tựu thập cửu trọng thiên, lại phát hiện Mệnh Số có khả năng đang thăng cấp nhị thập trọng thiên.
Nhị thập trọng thiên?
Vậy còn ai có thể là đối thủ của hắn nữa?
Tất cả nỗ lực cố gắng của mình, đổi lấy chân tướng như vậy sao?
Chân tướng này mới tàn khốc tới mức nào?
Lẽ nào mọi người đều nghĩ sai. Hoặc là, muôn dân bị tuyệt diệt là chuyện không thể nghịch chuyển được hay sao?
- Không!
Phục Hy tuyệt vọng gào thét. Tiếp đó, hắn thôi thúc lực lượng hung mãnh của mình.
Nhưng lực lượng của Mệnh Số càng ngày càng mạnh.
Trên cổ Mệnh Số, lúc này đầu của cương thi Diêm Xuyên cũng đang vô cùng khổ sở, chậm rãi tránh được phong ấn của Mệnh Số.
Rắc!
Phong ấn bị phá tan.
Phục Hy ở bên cạnh có phần sững sờ, quay đầu nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên. Trong đôi mắt Phục Hy hiện ra một hình bát quái đồ. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trong mi tâm của cương thi Diêm Xuyên có một giọt nước nhỏ đang chậm rãi lập loè.
- Thế giới mới của Minh Hà lão tổ sao?
Phục Hy kinh ngạc nói.
- A!
Cương thi Diêm Xuyên muốn trợ giúp Phục Hy, mở miệng phun ra một Minh Hà.
Ầm!
Minh Hà đụng vào trên đầu Mệnh Số. Trong nháy mắt, khiến ưu thế của Mệnh Số bị tiêu diệt hết. Đồng thời hắn bị oanh kích run lên bần bật, tiếp đó bị Phục Hy va chạm bay ra ngoài.
- Nhanh!
Cương thi Diêm Xuyên nhìn Phục Hy kêu lên.
Mệnh Số vừa nghiêng đầu, nhìn về phía đầu cương thi Diêm Xuyên:
- Muốn chết, chờ ta tiêu diệt xong Phục Hy, chính là giờ chết của ngươi!
Ý thức của Mệnh Số đã thức tỉnh ba phần tư. Tất nhiên hắn hiểu rõ Diêm Xuyên là biến số nghiêm trọng. Trong nháy mắt, hắn lộ ra sát khí.
Phục Hy cũng không dám chậm trễ, trong nháy mắt lại đánh ra một quyền va chạm về phía Mệnh Số.
Ầm!
Mệnh Số, Phục Hy lại bắt đầu giằng co.
- Phục Hy, ngươi đã đạt tới thập cửu trọng thiên. Lúc này đệ nhất thiên hạ như ngươi lại bị đánh bại, muôn dân sẽ không bao giờ có thể tiếp tục sống được nữa. Ta giúp ngươi, cùng tiêu diệt Mệnh Số!
Cương thi Diêm Xuyên quát lên.
Trong tiếng hét lớn, cương thi Diêm Xuyên đột nhiên dùng toàn lực thao túng tay trái mình.
Vù!
Cánh tay trái thoáng động, nhất thời khiến lực lượng của Mệnh Số chiếm giữ.
Phục Hy ầm ầm đánh một đòn nghiêm trọng vào phía bên trên đầu của Mệnh Số.
Ầm!
Đầu cyar Mệnh Số ầm ầm nổ tung.
Vù!
Tế đàn Đại Đế dưới chân Diêm Xuyên đột nhiên sáng ngời. Tiếp theo, cái đầu của Mệnh Số vừa nổ tung lại mọc lại.
- Khốn kiếp, dám cả gan quấy rầy ta giết chết Phục Hy. Ngươi thực sự muốn chết!
Mệnh Số trừng mắt cả giận nói.
Trong lúc đang nói chuyện, Mệnh số đưa tay ra muốn tiêu diệt đầu của Diêm Xuyên.
Mắt Phục Hy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhanh chóng lao tới. Mệnh Số vội vàng ngăn địch, chỉ có thể tạm dừng hành động tiêu diệt cương thi Diêm Xuyên. Nhưng hắn vẫn quay đầu lại phun ra một đạo kim quang.
Ầm!
Đầu của cương thi Diêm Xuyên lại bị phong toả.
Ầm!
Hai tay lại đưa ra tiếp tục giằng co với Phục Hy.
Phục Hy lại nhìn chằm chằm vào vào cương thi Diêm Xuyên.