Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1325: Đến Thần Giới
Ba ngày sau.
Ầm!
Tinh không dao động một hồi. Tiếp theo, có hai đạo thân ảnh xông thẳng xuống.
Đó chính là Kiếm Ngạo, Hoàng Kim Đại Đế lại trở về.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh Kiếm Ngạo có rất nhiều kiếm khí vờn quanh, một hồi tăng vọt, một hồi giảm bớt. Trong lúc kiếm khí phun ra nuốt vào đó, một kiếm đạo mãnh liệt trùng kích muốn phóng ra.
Một phía khác, sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế âm trầm. Tuy rằng không nhìn thấy có vết thương nào, nhưng góc ống tay áo lại bị chém mất một phần
- Kiếm Ngạo? Thủ đoạn tốt chứ?
Giọng nói Hoàng Kim Đại Đế đầy lạnh lẽo.
- Đa tạ Hoàng Kim Đại Đế thành toàn!
Kiếm Ngạo có chút kích động nói.
Thành toàn?
Lẽ nào Kiếm Ngạo đã đột phá? Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn tới với ánh mắt kinh ngạc!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế lạnh lẽo nhìn về phía Kiếm Ngạo.
Kiếm Ngạo nhìn Hoàng Kim Đại Đế một chút, cuối cùng nói:
- Kiếm mỗ mượn lực ép của Hoàng Kim Đại Đế, rốt cuộc đã phá tan tầng phong cấm kia, rất nhanh sẽ có thể thăng cấp tới thập lục trọng thiên. Cuối cùng, kiếm mỗ cho Hoàng Kim Đại Đế một lời khuyên!
- Ồ?
- Kiếm Ngạo có thể thắng Hoàng Kim Đại Đế, nhân tố quan trọng nhất chính là tế đàn Đại Đế và đại đức chi ấn. Hai bên xung đột lẫn nhau, thận trọng!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Nói xong, Kiếm Ngạo đạp không tiến về phía bắc.
Vèo!
Kiếm Ngạo bay đi giống như đã hóa thành một thanh trường kiếm, trong nháy mắt bay qua một mảnh cương vực, tiếp tục tiến về hướng bắc.
Lưu lại một mình Hoàng Kim Đại Đế đứng ở tại chỗ, sắc mặt âm trầm không gì sánh được.
Tế đàn Đại Đế, đại đức chi ấn, xung đột?
Kiếm Ngạo đang nhanh chóng bay đi.
Vù!
Đột nhiên, Kiếm Ngạo hình như có cảm giác, hắn thoáng dừng lại một chút.
Ầm!
Trong nháy mắt Kiếm Ngạo dừng lại ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
Đứng giữa hư không, kiếm ý bạo phát trùng thiên. Kiếm khí cuồn cuộn xông thẳng đến chỗ mọi người.
Sắc mặt Mộng Tam Sinh biến đổi, đang muốn ra tay. Nhưng cỗ kiếm ý này tới nhanh, mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất
Kiếm Ngạo lại nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên!
Kiếm Ngạo đột nhiên kêu lên.
- Kiếm Ngạo ngày xưa, bây giờ đã trưởng thành như vậy, chúc mừng!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Kiếm Ngạo khẽ mỉm cười:
- Năm xưa tại thế giới Đại Thiên, Kiếm Ngạo không là gì, lấy thân thể phàm nhân khiêu chiến các hạ cảnh giới Tổ tiên, không biết tự lượng sức mình. Trận chiến ấy đã bại. Kiếm Ngạo vẫn mang theo trong lòng. Chuyện xảy ra cách đây đã trăm vạn năm. Tu vi của Kiếm Ngạo dĩ nhiên không kém với ngài nhiều lắm. Đợi ta làm vững chắc tu vi thập lục trọng thiên, nhất định sẽ đi tới Hàm Dương, thỉnh chiến với Diêm đế!
Ầm!
Một câu thỉnh chiến, kiếm khí bắn ra xé rách hư không xung quanh.
- Trẫm sẽ ở Hàm Dương, đợi thỉnh chiến!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Kiếm Ngạo quay về phía Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Đa tạ!
Tiếp theo Kiếm Ngạo đạp chân xuống.
Ầm!
Kiếm Ngạo lại hóa thành một thanh trường kiếm, lao về phía bắc, trong chớp mắt không còn hình bóng.
Ánh mắt Mộng Tam Sinh lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Kiếm Ngạo rời đi.
Bởi vì vừa nãy, từ đầu đến cuối Kiếm Ngạo đều không để ý đến mình. Trong mắt của hắn chỉ có một mình Diêm Xuyên sao?
- Hừ!
Mộng Tam Sinh thoáng hừ nhẹ một tiếng.
- Đi thôi, dẫn đường đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được!
Mộng Tam Sinh gật đầu một cái.
Ầm!
Một nhóm người lại tiến về phía Trung Thiên Châu.
Kiếm Ngạo khiêu chiến Hoàng Kim Đại Đế, dường như chỉ là một khúc dạo đầu mà thôi.
Tại cửa Hoàng Kim Điện, sau khi Kiếm Ngạo rời đi, trên tay phải Hoàng Kim Đại Đế, lúc này mới tràn ra một dòng máu tươi.
- Kiếm tu? Kiếm tu được lắm!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế đầy lạnh lẽo nói.
- Báo!
Một thuộc hạ đến đây.
- Chuyện gì? Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
Hoàng Kim Đại Đế vừa bại trận, trong lòng vẫn đang khó chịu, giọng điệu cũng không vui.
- Bẩm Đại Đế, Sát Đế thông qua mạng bài truyền tin lại đây!
Thuộc hạ kia trịnh trọng nói.
- Ồ?
- Sát Đế thỉnh Đại Đế, đi tới Thần giới Trung Thiên Châu, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Đồng thời, yêu cầu cố gắn hết lực tránh những người khác trong Thần giới!
Thuộc hạ kia lại nói.
- Tránh những người khác trong Thần giới sao?
Hoàng Kim Đại Đế hơi sững sờ.
- Vâng!
- Biết rồi!
Hoàng Kim Đại Đế phất tay một cái, cho thuộc hạ kia lui ra.
Quay đầu, Hoàng Kim Đại Đế nhìn về phía Trung Thiên Châu. Rất nhanh, Hoàng Kim Đại Đế thấy được Sát Đế đang đứng ở cửa một đại điện.
Sát Đế nhìn về phía Hoàng Kim Đại Đế, nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt có phần trịnh trọng.
- Các ngươi ở lại canh giữ Hoàng Kim Điện, trẫm có việc ra ngoài!
Hoàng Kim Đại Đế quát lên.
- Vâng!
Xung quanh một đám thuộc hạ lên tiếng trả lời.
Hoàng Kim Đại Đế đạp không, lao về phía Trung Thiên Châu.
Mấy ngày sau, nhóm người Diêm Xuyên đã đến Trung Thiên Châu, khu vực Thần giới.
Trên bầu trời Thần giới có vô số tường vân, khí tức tốt lành trùng thiên. Vô số tiên cầm thần thú vờn quanh khắp nơi. Đó thực sự là tiên cảnh cực kỳ mỹ lệ trong nhân gian.
Phía xa bên dưới Thần Sơn bảy màu, lúc này có sáu thân ảnh đang đứng. Mỗi người đều đeo một hồ lô lớn.
Chính là sáu trong bảy huynh đệ của Thần giới.
Từ phía xa, ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Trong bảy huynh đệ, lão đại và lão nhị cũng đi ra?
Hai lão già dẫn đầu, một người mang trên lưng hồ lô màu hồng. Một người mang trên lưng hồ lô màu cam. Trong sắc mặt bọn họ lộ rõ vẻ chờ mong. Trong ánh mắt có một uy áp không thể ngăn cản.
- Đại huynh bọn họ đang chờ. Diêm đế, xin mời!
Mộng Tam Sinh nhất thời cười nói.
Trung Thiên Châu, cương vực Trung Ương!
Thời khắc nhóm người Diêm Xuyên bay tới, từ phía xa đã nhìn thấy được Thần Sơn bảy màu.
Xung quanh Thần Sơn có vô số cường giả, lúc này đang lẳng lặng chờ đợi.
Tất cả đều là người của Thần giới.
Ở bên ngoài lại có vô số cường giả với thần sắc khác nhau đang quan sát.
- Cương vực Trung Ương rất náo nhiệt!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Lần này, Thần giới sẽ có chuyện lớn phát sinh. Chúng ta đã mời một nhóm cường giả đều là các thế lực lớn ở Trung Thiên Châu đến đây xem lễ!
Mộng Tam Sinh nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên cảm thấy có chút bất ngờ.
Giống như Đại Trăn đã nói, ngoại trừ là bạn thân, bình thường có chuyện lớn phát sinh, căn bản sẽ không đi mời người đến xem lễ, mà là người khác tự đến. Hành động của Thần giới lần này quả thực là kỳ quái.
- Sáu huynh trưởng của ta đã ở tại Thần sơn chờ đợi. Diêm đế, xin mời!
Mộng Tam Sinh chỉ về phía sáu người trên lưng mang hồ lô đứng dưới chân Thần Sơn bảy màu phía xa.
- Được!
Đạp không, Diêm Xuyên tiến về phía Thần sơn bảy màu.
Mà giờ phút này, nhóm người Diêm Xuyên đến đây cũng làm cho thần sắc vô số cường giả xung quanh sáng ngời.
- Đến rồi. Mộng Tam Sinh đã trở lại!
- Hẳn là sắp bắt đầu rồi!
- Sư huynh, sư huynh có biết lần này Thần giới yêu cầu chúng ta đến đây, rốt cuộc là xem lễ gì hay không?
- Ta cũng không biết. Tuy nhiên, nếu Thần giới đã lên tiếng, vậy cứ tới xem một chút đi!
- Thực sự kỳ quái. Gần như tất cả cường giả ba mươi sáu cương vực Trung Thiên Châu đều đến đây. Ngày xưa Tử Vi Đại Đế chấp chưởng Trung Thiên Châu, cũng không có tụ tập khoa trương như vậy!
- Yên lặng xem thử tình hình diễn ra thế nào đã!
Ầm!
Tinh không dao động một hồi. Tiếp theo, có hai đạo thân ảnh xông thẳng xuống.
Đó chính là Kiếm Ngạo, Hoàng Kim Đại Đế lại trở về.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh Kiếm Ngạo có rất nhiều kiếm khí vờn quanh, một hồi tăng vọt, một hồi giảm bớt. Trong lúc kiếm khí phun ra nuốt vào đó, một kiếm đạo mãnh liệt trùng kích muốn phóng ra.
Một phía khác, sắc mặt Hoàng Kim Đại Đế âm trầm. Tuy rằng không nhìn thấy có vết thương nào, nhưng góc ống tay áo lại bị chém mất một phần
- Kiếm Ngạo? Thủ đoạn tốt chứ?
Giọng nói Hoàng Kim Đại Đế đầy lạnh lẽo.
- Đa tạ Hoàng Kim Đại Đế thành toàn!
Kiếm Ngạo có chút kích động nói.
Thành toàn?
Lẽ nào Kiếm Ngạo đã đột phá? Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn tới với ánh mắt kinh ngạc!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế lạnh lẽo nhìn về phía Kiếm Ngạo.
Kiếm Ngạo nhìn Hoàng Kim Đại Đế một chút, cuối cùng nói:
- Kiếm mỗ mượn lực ép của Hoàng Kim Đại Đế, rốt cuộc đã phá tan tầng phong cấm kia, rất nhanh sẽ có thể thăng cấp tới thập lục trọng thiên. Cuối cùng, kiếm mỗ cho Hoàng Kim Đại Đế một lời khuyên!
- Ồ?
- Kiếm Ngạo có thể thắng Hoàng Kim Đại Đế, nhân tố quan trọng nhất chính là tế đàn Đại Đế và đại đức chi ấn. Hai bên xung đột lẫn nhau, thận trọng!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Nói xong, Kiếm Ngạo đạp không tiến về phía bắc.
Vèo!
Kiếm Ngạo bay đi giống như đã hóa thành một thanh trường kiếm, trong nháy mắt bay qua một mảnh cương vực, tiếp tục tiến về hướng bắc.
Lưu lại một mình Hoàng Kim Đại Đế đứng ở tại chỗ, sắc mặt âm trầm không gì sánh được.
Tế đàn Đại Đế, đại đức chi ấn, xung đột?
Kiếm Ngạo đang nhanh chóng bay đi.
Vù!
Đột nhiên, Kiếm Ngạo hình như có cảm giác, hắn thoáng dừng lại một chút.
Ầm!
Trong nháy mắt Kiếm Ngạo dừng lại ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
Đứng giữa hư không, kiếm ý bạo phát trùng thiên. Kiếm khí cuồn cuộn xông thẳng đến chỗ mọi người.
Sắc mặt Mộng Tam Sinh biến đổi, đang muốn ra tay. Nhưng cỗ kiếm ý này tới nhanh, mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã biến mất
Kiếm Ngạo lại nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên!
Kiếm Ngạo đột nhiên kêu lên.
- Kiếm Ngạo ngày xưa, bây giờ đã trưởng thành như vậy, chúc mừng!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Kiếm Ngạo khẽ mỉm cười:
- Năm xưa tại thế giới Đại Thiên, Kiếm Ngạo không là gì, lấy thân thể phàm nhân khiêu chiến các hạ cảnh giới Tổ tiên, không biết tự lượng sức mình. Trận chiến ấy đã bại. Kiếm Ngạo vẫn mang theo trong lòng. Chuyện xảy ra cách đây đã trăm vạn năm. Tu vi của Kiếm Ngạo dĩ nhiên không kém với ngài nhiều lắm. Đợi ta làm vững chắc tu vi thập lục trọng thiên, nhất định sẽ đi tới Hàm Dương, thỉnh chiến với Diêm đế!
Ầm!
Một câu thỉnh chiến, kiếm khí bắn ra xé rách hư không xung quanh.
- Trẫm sẽ ở Hàm Dương, đợi thỉnh chiến!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
Kiếm Ngạo quay về phía Diêm Xuyên gật đầu một cái:
- Đa tạ!
Tiếp theo Kiếm Ngạo đạp chân xuống.
Ầm!
Kiếm Ngạo lại hóa thành một thanh trường kiếm, lao về phía bắc, trong chớp mắt không còn hình bóng.
Ánh mắt Mộng Tam Sinh lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Kiếm Ngạo rời đi.
Bởi vì vừa nãy, từ đầu đến cuối Kiếm Ngạo đều không để ý đến mình. Trong mắt của hắn chỉ có một mình Diêm Xuyên sao?
- Hừ!
Mộng Tam Sinh thoáng hừ nhẹ một tiếng.
- Đi thôi, dẫn đường đi!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được!
Mộng Tam Sinh gật đầu một cái.
Ầm!
Một nhóm người lại tiến về phía Trung Thiên Châu.
Kiếm Ngạo khiêu chiến Hoàng Kim Đại Đế, dường như chỉ là một khúc dạo đầu mà thôi.
Tại cửa Hoàng Kim Điện, sau khi Kiếm Ngạo rời đi, trên tay phải Hoàng Kim Đại Đế, lúc này mới tràn ra một dòng máu tươi.
- Kiếm tu? Kiếm tu được lắm!
Ánh mắt Hoàng Kim Đại Đế đầy lạnh lẽo nói.
- Báo!
Một thuộc hạ đến đây.
- Chuyện gì? Hoàng Kim Đại Đế trầm giọng nói.
Hoàng Kim Đại Đế vừa bại trận, trong lòng vẫn đang khó chịu, giọng điệu cũng không vui.
- Bẩm Đại Đế, Sát Đế thông qua mạng bài truyền tin lại đây!
Thuộc hạ kia trịnh trọng nói.
- Ồ?
- Sát Đế thỉnh Đại Đế, đi tới Thần giới Trung Thiên Châu, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Đồng thời, yêu cầu cố gắn hết lực tránh những người khác trong Thần giới!
Thuộc hạ kia lại nói.
- Tránh những người khác trong Thần giới sao?
Hoàng Kim Đại Đế hơi sững sờ.
- Vâng!
- Biết rồi!
Hoàng Kim Đại Đế phất tay một cái, cho thuộc hạ kia lui ra.
Quay đầu, Hoàng Kim Đại Đế nhìn về phía Trung Thiên Châu. Rất nhanh, Hoàng Kim Đại Đế thấy được Sát Đế đang đứng ở cửa một đại điện.
Sát Đế nhìn về phía Hoàng Kim Đại Đế, nhẹ nhàng gật đầu một cái, ánh mắt có phần trịnh trọng.
- Các ngươi ở lại canh giữ Hoàng Kim Điện, trẫm có việc ra ngoài!
Hoàng Kim Đại Đế quát lên.
- Vâng!
Xung quanh một đám thuộc hạ lên tiếng trả lời.
Hoàng Kim Đại Đế đạp không, lao về phía Trung Thiên Châu.
Mấy ngày sau, nhóm người Diêm Xuyên đã đến Trung Thiên Châu, khu vực Thần giới.
Trên bầu trời Thần giới có vô số tường vân, khí tức tốt lành trùng thiên. Vô số tiên cầm thần thú vờn quanh khắp nơi. Đó thực sự là tiên cảnh cực kỳ mỹ lệ trong nhân gian.
Phía xa bên dưới Thần Sơn bảy màu, lúc này có sáu thân ảnh đang đứng. Mỗi người đều đeo một hồ lô lớn.
Chính là sáu trong bảy huynh đệ của Thần giới.
Từ phía xa, ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Trong bảy huynh đệ, lão đại và lão nhị cũng đi ra?
Hai lão già dẫn đầu, một người mang trên lưng hồ lô màu hồng. Một người mang trên lưng hồ lô màu cam. Trong sắc mặt bọn họ lộ rõ vẻ chờ mong. Trong ánh mắt có một uy áp không thể ngăn cản.
- Đại huynh bọn họ đang chờ. Diêm đế, xin mời!
Mộng Tam Sinh nhất thời cười nói.
Trung Thiên Châu, cương vực Trung Ương!
Thời khắc nhóm người Diêm Xuyên bay tới, từ phía xa đã nhìn thấy được Thần Sơn bảy màu.
Xung quanh Thần Sơn có vô số cường giả, lúc này đang lẳng lặng chờ đợi.
Tất cả đều là người của Thần giới.
Ở bên ngoài lại có vô số cường giả với thần sắc khác nhau đang quan sát.
- Cương vực Trung Ương rất náo nhiệt!
Diêm Xuyên cau mày nói.
- Lần này, Thần giới sẽ có chuyện lớn phát sinh. Chúng ta đã mời một nhóm cường giả đều là các thế lực lớn ở Trung Thiên Châu đến đây xem lễ!
Mộng Tam Sinh nói.
- Ồ?
Diêm Xuyên cảm thấy có chút bất ngờ.
Giống như Đại Trăn đã nói, ngoại trừ là bạn thân, bình thường có chuyện lớn phát sinh, căn bản sẽ không đi mời người đến xem lễ, mà là người khác tự đến. Hành động của Thần giới lần này quả thực là kỳ quái.
- Sáu huynh trưởng của ta đã ở tại Thần sơn chờ đợi. Diêm đế, xin mời!
Mộng Tam Sinh chỉ về phía sáu người trên lưng mang hồ lô đứng dưới chân Thần Sơn bảy màu phía xa.
- Được!
Đạp không, Diêm Xuyên tiến về phía Thần sơn bảy màu.
Mà giờ phút này, nhóm người Diêm Xuyên đến đây cũng làm cho thần sắc vô số cường giả xung quanh sáng ngời.
- Đến rồi. Mộng Tam Sinh đã trở lại!
- Hẳn là sắp bắt đầu rồi!
- Sư huynh, sư huynh có biết lần này Thần giới yêu cầu chúng ta đến đây, rốt cuộc là xem lễ gì hay không?
- Ta cũng không biết. Tuy nhiên, nếu Thần giới đã lên tiếng, vậy cứ tới xem một chút đi!
- Thực sự kỳ quái. Gần như tất cả cường giả ba mươi sáu cương vực Trung Thiên Châu đều đến đây. Ngày xưa Tử Vi Đại Đế chấp chưởng Trung Thiên Châu, cũng không có tụ tập khoa trương như vậy!
- Yên lặng xem thử tình hình diễn ra thế nào đã!