Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1298: Không từ bất cứ thủ đoạn nào
Rào!
Bỗng nhiên, trời đổ mưa to. Dường như trời cũng đang tiễn đưa Thông Thiên.
- Tiễn đưa Thông Thiên giáo chủ!
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh cất giọng nói đầy thê lương.
- Tiễn đưa Thông Thiên giáo chủ!
Văn võ trong triều, rất nhiều quan viên cung kính nhìn về phía những mảnh vỡ của Tru Tiên Kiếm bái lạy.
Võ Chiếu cắn cắn môi, trong mắt thoáng ướt. Nhưng trong chớp mắt ý chí lại trở nên kiên định. Trong mắt nàng loé ra một tia lợi quang, đè nén cảm giác nhi nữ tình trường xuống.
Ầm!
Phía xa, vô số ác ma đang không ngừng lao tới.
Liên Thần dẫn theo vô số cường giả đánh về phía Lạc Dương.
- Đùng!
Võ Chiếu bóp nát ngọc phù trong lòng bàn tay.
Ầm!
Bên cạnh người Võ Chiếu đột nhiên xuất hiện một vết nứt. Thiên Ma cuồn cuộn lao ra.
Trong nháy mắt vô số Thiên Ma đã tràn ngập tất cả thành Lạc Dương.
Ầm ầm ầm!
Vết nứt càng lúc càng lớn. Tại quảng trường Thái Cực Điện, dần dần vô số Thiên Ma hướng về phía vết nứt hành lễ.
Một bảo tọa cực lớn chậm rãi lộ ra ở trước mặt mọi người.
bên trên bảo tọa, một người người khổng lồ cao tới trăm trượng mặc hoa bào đang ngồi. Hai tay người khổng lồ đỡ tay vịn, khí định thần nhàn, một khí tức khắp thiên hạ mình ta vô địch phát ra. Phía sau Tiên Thiên Bát Quái Đồ bắn ra kim quang khắp bốn phía.
Đứng trước mặt một vài người đầu người mình rắn, còn có cả Mạnh Dung Dung.
Ầm ầm ầm!
Khí tức cuồng bạo toả ra. Tất cả Thiên Ma ở thành Lạc Dương nhất thời làm lễ.
- Xà Tinh Tinh, còn có cả Phục Hy sao?
Võ Chiếu nhìn về phía bọn họ trầm giọng nói.
Đứng phía trước người khổng lồ Phục Hy, Xà Tinh Tinh cười một tiếng cổ quái nói:
- Vương đã suy tính được kiếp nạn của Đại Chu, tất nhiên đã tự mình đến đây. Thiên Ma giới chỉ chờ đợi một chút thời gian, không ngờ được Võ Chiếu Đại Đế đến bây giờ mới sử dụng cái ngọc phù này!
- Suy tính được từ lâu sao?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Đúng vậy, nhưng ta không ngờ được, ngươi lại trơ mắt nhìn Thông Thiên chết. Nói đến đây, đối với Thông Thiên, ta còn cảm thấy rất kính nể. Nhưng đáng tiếc, hắn quá nặng tình, chung quy bị ngươi bắt nạt. Ngươi muốn đột phá thập lục trọng thiên, thật sự không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Xà Tinh Tinh trầm giọng nói.
Nhìn Võ Chiếu, Xà Tinh Tinh không có một tia thiện cảm.
Võ Chiếu lạnh lùng nhìn Xà Tinh Tinh, cuối cùng nhìn về phía người khổng lồ Phục Hy.
- Phục Hy, hứa hẹn ngày xưa còn thực hiện không?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Người khổng lồ nhìn Võ Chiếu, thản nhiên nói:
- Lời ta đã nói ra, tất nhiên thực hiện!
- Vậy thì tốt. Liên Thần đột kích, vẫn mong Phục Hy hóa giải nguy nan lần này cho ta!
Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Như ngươi mong muốn!
Phục Hy thản nhiên nói.
Ầm!
Phía xa, đại quân Liên Thần ầm ầm lao tới, trong chớp mắt đã đến bên ngoài thành Lạc Dương.
Ầm!
Gió bão cuồn cuộn lao về phía thành Lạc Dương.
Liên Thần đứng ở phía trước, nhìn thấy người khổng lồ cao trăm trượng xuất hiện ở phía trên Lạc Dương, đột nhiên hai mắt thoáng nheo lại.
- Ngươi là người phương nào?
Liên Thần quát lên.
Từ thần sắc của Phục Hy, Liên Thần có thể cảm nhận được một uy hiếp lớn lao.
Cường giả chỉ quan sát Tiên Thiên Bát Quái đồ phía sau Phục Hy, Liên Thần đều có loại cảm giác bị đè ép.
Thật mạnh!
- Từ đâu tới đây, thì mau chạy về đó đi!
Phục Hy thản nhiên nói.
- Hừ, nếu như ta không trở về thì sao?
Liên Thần quát lạnh một tiếng.
Liên Thần cảm giác, sau khi bốn giới hợp nhất, mình dường như làm chuyện gì cũng không thuận lợi vậy. Đầu tiên là Tướng Thần, tiếp theo Hoàng Kim Đại Đế, tiếp theo Chung Sơn, vừa nãy còn có Thông Thiên. Hiện tại, lại có một cường giả tuyệt thế tới nữa.
Thế giới thứ nhất từ đâu xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Võ Chiếu lộ ra một nụ cười lạnh lùng nhìn về phía Liên Thần.
Có Phục Hy ở đây, Võ Chiếu tin tưởng lần này nguy cơ Liên Thần nhất định được hóa giải.
Một góc trong thành Lạc Dương, một thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng. Đó chính là Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nắm chặt nắm tay, trên mặt đầy nước mắt.
- Võ Chiếu, ngươi là gian nhân!
Trong lòng Tôn Ngộ Không thầm gào lên đau xót.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng tiến vào trong cung điện của Thông Thiên trước kia, thu thập mọi thứ một hồi. Tiếp đó, Tôn Ngộ Không dẫn theo một nhóm người, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, mọi người đều chú ý tới Liên Thần và Phục Hy, căn bản không ai quan tâm tới nhóm người Tôn Ngộ Không rời đi.
Trên đường đi, Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi.
- Ân công, người quá thương thiện. Người tận tâm tận lực phụ trợ Võ Chiếu như vậy, nàng lại tính kế đối với người. Ngộ Không không có năng lực. Tuy có hàng ngàn hàng vạn hận ý đối với Liên Thần và tức giận đối với gian nhân kia, nhưng lại không có lực để báo thù cho ngài. Ân công, Liên Thần giết ngài, ta nhất định phải báo thù cho ngài. Tuy không có năng lực, nhưng nhất định có người có thể. Ngộ Không cho dù phải chịu ba kiếp chín khó, cũng phải tìm người tới báo thù cho ngài!
Trong mắt Tôn Ngộ Không lệ dâng trào, nhanh chóng bay ép sát mặt đất.
- Sư tôn, chúng ta đi tới chỗ nào?
Một đệ tử của Tôn Ngộ Không kêu lên.
Tôn Ngộ Không cắn răng nức nở nói:
- Rời khỏi Đại Chu, đi Hàm Dương!
- Thiên giới Đại Trăn?
- Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử và ân công có tình hảo hữu. Ta đi cầu xin hắn, cầu xin hắn báo thù cho ân công!
Tôn Ngộ Không nghẹn ngào nhanh chóng bay đi.
Ầm!
Đoàn người nhanh chóng rời đi.
Thế giới Đại Thiện, dương gian.
đại đạo Hắc Long của cương thi Diêm Xuyên vừa xuất hiện, thân hợp đại đạo. Trong nháy mắt cương thi Diêm Xuyên liền hóa thành một con Hắc Long.
- Đại đạo Chân Long? Xem ra, người tu luyện thân thể tướng thần đều không cam lòng ở dưới người. Ta cũng vậy!
Ngự Thiên đại tôn quát.
Ầm!
Ngự Thiện vẫy một cái, một đại đạo lục long màu xanh biếc bay vút lên trời.
Ngự Thiên đại tôn thân hợp đại đạo lục long, trong chớp mắt hóa thành một con lục long.
- Ngang!
Hai Chân Long nhìn lên trời rít gào.
Tiếng rít gào trùng thiên, âm thanh chấn động thiên hạ thế giới Đại Thiện dương gian.
Trong nháy mắt, vô số cường giả thiên hạ thế giới Đại Thiện dương gian đều quan tâm chú ý tới bọn họ.
Tuy rằng quan tâm, nhưng lại không có ai tùy ý nhúng tay vào.
Ầm!
Hai long va chạm vào nhau. Hư không xuất hiện vô số lôi điện. Lôi điện xé rách hư không, nổ tung khắp trời.
Thân thể tướng thần, thân thể cực kỳ kiên cố, va chạm cường đại, nhiều tiếng chấn động thiên địa.
Ầm! Ầm! Ầm!.........
Hai đại Chân Long, một đen một xanh, cũng không ai chịu nhường ai, hung mãnh xông vào nhau.
- Ngang! Ngang!
Hai bên liên tục rít gào, không ai nhường ai.
Cương thi Diêm Xuyên với tu vi thập ngũ trọng thiên, nhưng đã nuốt hai thân thể tướng thần, lại có tế đàn Đại Đế, thực lực dĩ nhiên đạt tới thập lục trọng thiên, cân sức ngang tài với Lục Long.
Ai cũng không nhường.
Trong cõi âm, lúc này hai đại cường giả nhân thân Diêm Xuyên, Hoàng Kim Đại Đế nhìn chằm chằm vào Tướng Thần. Nhân thân Diêm Xuyên không hẳn muốn đánh nhau liều chết liều sống với Tướng Thần. Mục đích chủ yếu của nhân thân Diêm Xuyên lại là để ngăn cản Tướng Thần.
Nhân thân Diêm Xuyên không muốn Tướng Thần Đại Đế nhúng tay vào cuộc chiến đấu của Ngự Thiện và cương thi Diêm Xuyên ở dương gian.
Bỗng nhiên, trời đổ mưa to. Dường như trời cũng đang tiễn đưa Thông Thiên.
- Tiễn đưa Thông Thiên giáo chủ!
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh cất giọng nói đầy thê lương.
- Tiễn đưa Thông Thiên giáo chủ!
Văn võ trong triều, rất nhiều quan viên cung kính nhìn về phía những mảnh vỡ của Tru Tiên Kiếm bái lạy.
Võ Chiếu cắn cắn môi, trong mắt thoáng ướt. Nhưng trong chớp mắt ý chí lại trở nên kiên định. Trong mắt nàng loé ra một tia lợi quang, đè nén cảm giác nhi nữ tình trường xuống.
Ầm!
Phía xa, vô số ác ma đang không ngừng lao tới.
Liên Thần dẫn theo vô số cường giả đánh về phía Lạc Dương.
- Đùng!
Võ Chiếu bóp nát ngọc phù trong lòng bàn tay.
Ầm!
Bên cạnh người Võ Chiếu đột nhiên xuất hiện một vết nứt. Thiên Ma cuồn cuộn lao ra.
Trong nháy mắt vô số Thiên Ma đã tràn ngập tất cả thành Lạc Dương.
Ầm ầm ầm!
Vết nứt càng lúc càng lớn. Tại quảng trường Thái Cực Điện, dần dần vô số Thiên Ma hướng về phía vết nứt hành lễ.
Một bảo tọa cực lớn chậm rãi lộ ra ở trước mặt mọi người.
bên trên bảo tọa, một người người khổng lồ cao tới trăm trượng mặc hoa bào đang ngồi. Hai tay người khổng lồ đỡ tay vịn, khí định thần nhàn, một khí tức khắp thiên hạ mình ta vô địch phát ra. Phía sau Tiên Thiên Bát Quái Đồ bắn ra kim quang khắp bốn phía.
Đứng trước mặt một vài người đầu người mình rắn, còn có cả Mạnh Dung Dung.
Ầm ầm ầm!
Khí tức cuồng bạo toả ra. Tất cả Thiên Ma ở thành Lạc Dương nhất thời làm lễ.
- Xà Tinh Tinh, còn có cả Phục Hy sao?
Võ Chiếu nhìn về phía bọn họ trầm giọng nói.
Đứng phía trước người khổng lồ Phục Hy, Xà Tinh Tinh cười một tiếng cổ quái nói:
- Vương đã suy tính được kiếp nạn của Đại Chu, tất nhiên đã tự mình đến đây. Thiên Ma giới chỉ chờ đợi một chút thời gian, không ngờ được Võ Chiếu Đại Đế đến bây giờ mới sử dụng cái ngọc phù này!
- Suy tính được từ lâu sao?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Đúng vậy, nhưng ta không ngờ được, ngươi lại trơ mắt nhìn Thông Thiên chết. Nói đến đây, đối với Thông Thiên, ta còn cảm thấy rất kính nể. Nhưng đáng tiếc, hắn quá nặng tình, chung quy bị ngươi bắt nạt. Ngươi muốn đột phá thập lục trọng thiên, thật sự không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Xà Tinh Tinh trầm giọng nói.
Nhìn Võ Chiếu, Xà Tinh Tinh không có một tia thiện cảm.
Võ Chiếu lạnh lùng nhìn Xà Tinh Tinh, cuối cùng nhìn về phía người khổng lồ Phục Hy.
- Phục Hy, hứa hẹn ngày xưa còn thực hiện không?
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Người khổng lồ nhìn Võ Chiếu, thản nhiên nói:
- Lời ta đã nói ra, tất nhiên thực hiện!
- Vậy thì tốt. Liên Thần đột kích, vẫn mong Phục Hy hóa giải nguy nan lần này cho ta!
Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Như ngươi mong muốn!
Phục Hy thản nhiên nói.
Ầm!
Phía xa, đại quân Liên Thần ầm ầm lao tới, trong chớp mắt đã đến bên ngoài thành Lạc Dương.
Ầm!
Gió bão cuồn cuộn lao về phía thành Lạc Dương.
Liên Thần đứng ở phía trước, nhìn thấy người khổng lồ cao trăm trượng xuất hiện ở phía trên Lạc Dương, đột nhiên hai mắt thoáng nheo lại.
- Ngươi là người phương nào?
Liên Thần quát lên.
Từ thần sắc của Phục Hy, Liên Thần có thể cảm nhận được một uy hiếp lớn lao.
Cường giả chỉ quan sát Tiên Thiên Bát Quái đồ phía sau Phục Hy, Liên Thần đều có loại cảm giác bị đè ép.
Thật mạnh!
- Từ đâu tới đây, thì mau chạy về đó đi!
Phục Hy thản nhiên nói.
- Hừ, nếu như ta không trở về thì sao?
Liên Thần quát lạnh một tiếng.
Liên Thần cảm giác, sau khi bốn giới hợp nhất, mình dường như làm chuyện gì cũng không thuận lợi vậy. Đầu tiên là Tướng Thần, tiếp theo Hoàng Kim Đại Đế, tiếp theo Chung Sơn, vừa nãy còn có Thông Thiên. Hiện tại, lại có một cường giả tuyệt thế tới nữa.
Thế giới thứ nhất từ đâu xuất hiện nhiều cường giả như vậy?
Võ Chiếu lộ ra một nụ cười lạnh lùng nhìn về phía Liên Thần.
Có Phục Hy ở đây, Võ Chiếu tin tưởng lần này nguy cơ Liên Thần nhất định được hóa giải.
Một góc trong thành Lạc Dương, một thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng. Đó chính là Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nắm chặt nắm tay, trên mặt đầy nước mắt.
- Võ Chiếu, ngươi là gian nhân!
Trong lòng Tôn Ngộ Không thầm gào lên đau xót.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng tiến vào trong cung điện của Thông Thiên trước kia, thu thập mọi thứ một hồi. Tiếp đó, Tôn Ngộ Không dẫn theo một nhóm người, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, mọi người đều chú ý tới Liên Thần và Phục Hy, căn bản không ai quan tâm tới nhóm người Tôn Ngộ Không rời đi.
Trên đường đi, Tôn Ngộ Không nghiến răng nghiến lợi.
- Ân công, người quá thương thiện. Người tận tâm tận lực phụ trợ Võ Chiếu như vậy, nàng lại tính kế đối với người. Ngộ Không không có năng lực. Tuy có hàng ngàn hàng vạn hận ý đối với Liên Thần và tức giận đối với gian nhân kia, nhưng lại không có lực để báo thù cho ngài. Ân công, Liên Thần giết ngài, ta nhất định phải báo thù cho ngài. Tuy không có năng lực, nhưng nhất định có người có thể. Ngộ Không cho dù phải chịu ba kiếp chín khó, cũng phải tìm người tới báo thù cho ngài!
Trong mắt Tôn Ngộ Không lệ dâng trào, nhanh chóng bay ép sát mặt đất.
- Sư tôn, chúng ta đi tới chỗ nào?
Một đệ tử của Tôn Ngộ Không kêu lên.
Tôn Ngộ Không cắn răng nức nở nói:
- Rời khỏi Đại Chu, đi Hàm Dương!
- Thiên giới Đại Trăn?
- Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử và ân công có tình hảo hữu. Ta đi cầu xin hắn, cầu xin hắn báo thù cho ân công!
Tôn Ngộ Không nghẹn ngào nhanh chóng bay đi.
Ầm!
Đoàn người nhanh chóng rời đi.
Thế giới Đại Thiện, dương gian.
đại đạo Hắc Long của cương thi Diêm Xuyên vừa xuất hiện, thân hợp đại đạo. Trong nháy mắt cương thi Diêm Xuyên liền hóa thành một con Hắc Long.
- Đại đạo Chân Long? Xem ra, người tu luyện thân thể tướng thần đều không cam lòng ở dưới người. Ta cũng vậy!
Ngự Thiên đại tôn quát.
Ầm!
Ngự Thiện vẫy một cái, một đại đạo lục long màu xanh biếc bay vút lên trời.
Ngự Thiên đại tôn thân hợp đại đạo lục long, trong chớp mắt hóa thành một con lục long.
- Ngang!
Hai Chân Long nhìn lên trời rít gào.
Tiếng rít gào trùng thiên, âm thanh chấn động thiên hạ thế giới Đại Thiện dương gian.
Trong nháy mắt, vô số cường giả thiên hạ thế giới Đại Thiện dương gian đều quan tâm chú ý tới bọn họ.
Tuy rằng quan tâm, nhưng lại không có ai tùy ý nhúng tay vào.
Ầm!
Hai long va chạm vào nhau. Hư không xuất hiện vô số lôi điện. Lôi điện xé rách hư không, nổ tung khắp trời.
Thân thể tướng thần, thân thể cực kỳ kiên cố, va chạm cường đại, nhiều tiếng chấn động thiên địa.
Ầm! Ầm! Ầm!.........
Hai đại Chân Long, một đen một xanh, cũng không ai chịu nhường ai, hung mãnh xông vào nhau.
- Ngang! Ngang!
Hai bên liên tục rít gào, không ai nhường ai.
Cương thi Diêm Xuyên với tu vi thập ngũ trọng thiên, nhưng đã nuốt hai thân thể tướng thần, lại có tế đàn Đại Đế, thực lực dĩ nhiên đạt tới thập lục trọng thiên, cân sức ngang tài với Lục Long.
Ai cũng không nhường.
Trong cõi âm, lúc này hai đại cường giả nhân thân Diêm Xuyên, Hoàng Kim Đại Đế nhìn chằm chằm vào Tướng Thần. Nhân thân Diêm Xuyên không hẳn muốn đánh nhau liều chết liều sống với Tướng Thần. Mục đích chủ yếu của nhân thân Diêm Xuyên lại là để ngăn cản Tướng Thần.
Nhân thân Diêm Xuyên không muốn Tướng Thần Đại Đế nhúng tay vào cuộc chiến đấu của Ngự Thiện và cương thi Diêm Xuyên ở dương gian.