Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1251: Thế Giới Đại Ác Xông Tới
Tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ khó chịu. Chỉ có thần sắc Sát Đế vẫn bình thường nói:
- Thần giới ta một khi đã nói, chưa bao giờ không thực hiện. Chúng ta tất nhiên sẽ dốc toàn lực!
- Vậy thì tốt!
Lã Bất Vi gật đầu một cái.
Quan hệ giữa Thần giới và Đại Trăn cực kỳ phức tạp. Đây cũng là nguyên nhân Lã Bất Vi không có vẻ mặt hữu hảo. Lần này, Đại Trăn chỉ lợi dụng Thần giới mà thôi. Sau lần này qua đi, Đại Trăn đối với Thần giới nhất định phải đề phòng cực độ.
Sát Đế nhìn Kim Đại Vũ một chút nói:
- Kim Đại Vũ!
Kim Đại Vũ thần sắc phức tạp. Tuy rằng người trước mắt năm lần bảy lượt không thừa nhận hắn chính là tổ tiên của mình, nhưng trong lòng Kim Đại Vũ lại rất khó tin tưởng vào điều đó. Hơn nữa Sát Đế đã hai lần cứu mình, Kim Đại Vũ đối với hắn cũng cực kỳ cung kính.
- Diêm Xuyên đâu?
Sát Đế thản nhiên hỏi.
Sắc mặt Kim Đại Vũ rối rắm. Qua một hồi lâu, Kim Đại Vũ mới mở miệng nói:
- Đại Đế đang đón tiếp khách quý, cho nên chậm trễ với các vị, vẫn mong các vị thứ lỗi!
- Khách quý sao? Ha!
Ngọn lửa tức giận trong lòng Mộng Tam Sinh vừa giảm bớt, hiện tại lại bùng lên.
Nhóm người mình không phải là khách quý sao?
- Lão Thất!
Sát Đế trầm giọng nói.
Thần sắc Mộng Tam Sinh cứng đờ, khe khẽ thở dài:
- Vâng, Tam huynh!
Sát Đế gật đầu một cái, lại nhìn ngược về phía Lã Bất Vi nói:
- Các ngươi đi đi. Khi nào nguy cơ đến, cứ gọi chúng ta ra là được!
- Được!
Lã Bất Vi gật đầu một cái cười nói.
Tiếp theo, Lã Bất Vi và Kim Đại Vũ đạp không bước ra khỏi đại điện.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
- Lẽ nào thực sự lại như vậy. Tên Diêm Xuyên kia lại không thèm để ý tới chúng ta như vậy!
Mộng Tam Sinh tức giận nói.
Tên mặt những người khác cũng vô cùng tức giận.
- Ta có thể tàng hình, có thể đi xuyên tường. Để ta đi xem thử, rốt cuộc Diêm Xuyên này đang đón tiếp ai?
Lão lục Ngọc Lân trầm giọng nói.
- Không cân!
Sát Đế lắc đầu một cái.
- Chúng ta nợ Đại Trăn ân tình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tất cả mọi chuyện chờ sau khi trả lại phần ân tình này, rồi nói sau!
Sát Đế lắc đầu một cái nói.
Mọi người nhíu mày, cuối cùng gật đầu.
- Hơn nữa, sau trận chiến lần này qua đi, Thần giới ta còn có chuyện muốn tìm Diêm Xuyên!
Sát Đế lại nói một câu, hoàn toàn loại bỏ các ý niệm trong đầu của mọi người.
Ba ngày sau, Thiên Cương, Minh Vương dẫn theo mười tám cường giả đã tới Hàm Dương Thành.
Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng thực lực mỗi người đều ngập trời. Trong thế giới Đại Ác, mỗi người đều là một cường giả tuyệt thế.
Ầm!
Thiên Cương đứng mũi chịu sào. Khi tới đầu phía nam của Hàm Dương Thành, thân hình Thiên Cương chợt dừng lại. Đột nhiên một trận gió lớn bao phủ rời đi.
Ầm! Ầm!.........
Từng sóng khí lan đi, khí tức mạnh mẽ, xông thẳng về phía Hàm Dương.
Sóng khí cuồn cuộn càng khiến cho vô số thảm thực vật khắp nơi phải rạp người xuống.
Thiên Cương vẻ mặt hăng hái kêu lên.
- Thằng nhãi Diêm Xuyên, lăn ra đây!
Ầm!
Âm thanh của Thiên Cương ầm ầm vang vọng trong khắp Hàm Dương. Không, tất cả cương vực Chân Long đều là tiếng quát mắng của Thiên Cương. Âm thanh vang lên đầy bá đạo. Tất cả tu giả trong cương vực Chân Long trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
- Lớn mật!
Vô số thị vệ nhất thời quát mắng.
Ầm!
Đại trận Hàm Dương mở ra.
Quỷ Cốc Tử, Lã Bất Vi đều đứng ở quảng trường Triều Thiên Điện. Quần thần hội tụ, lạnh lùng nhìn về phía khách không mời đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Phía sau, cửa lớn Triều Thiên Điện đóng chặt.
Diêm Xuyên cũng không hề lộ diện.
Nhưng một đám hoàng hậu lại đứng dậy.
Trong số các hoàng hậu, Mặc Vũ Hề nhìn thấy được Minh Vương phía xa. Chân mày nàng nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
- Động Ân!
Mặc Vũ Hề kêu lên.
Phía xa, chân mày Minh Vương nhíu lại:
- Hóa ra là hoàng hậu Đại Trăn. Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Ta không phải là Diêm Động Ân gì đó. Ta gọi là Minh Vương, ta không phải họ Diêm!
- Khốn kiếp!
Mặc Vũ Hề trừng mắt một cái, trong mắt loé ra một sự tức giận.
Chân mày Minh Vương nhíu lại.
- Diêm Động Ân, con nghe cho rõ ràng. Niệm tình tâm thần con bị Liên Thần khống chế, không có tư tưởng của riêng mình, mẫu thân có thể không truy cứu những lời nói bất hiếu của con lúc này. Nhưng sau đó, con muốn đả thương đến bất kỳ thần dân nào của Đại Trăn, vậy con đừng mong mẫu thân tha cho con!
Mặc Vũ Hề phẫn nộ quát.
Nhìn bộ dáng là Mặc Vũ Hề quát mắng Minh Vương, nhưng dù sao hai người cũng là mẹ con. Mặc Vũ Hề sao có thể thật sự đối phó với Minh Vương? Trong lòng Mặc Vũ Hề, Diêm Động Ân sau này chính là Thái tử Đại Trăn. Lúc này nàng mắng hắn bị Liên Thần khống chế, nhưng thật ra là nói cho quần thần, nói cho bách tính nghe. Để tránh đến lúc đó bách tính lại ghi hận Thái tử.
- Hừ!
Minh Vương hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha ha!
Thiên Cương nhìn thấy mẹ con Minh Vương mắng nhau, tất nhiên trong lòng vô cùng vui sướng.
- Diêm Xuyên, còn chưa lăn ra đây nhận lấy cái chết sao?
Thiên Cương lại quát to.
Tiếng quát vừa vang lên, một khí thế mạnh mẽ lao về phía toàn Hàm Dương Thành.
Ầm ầm ầm!
Khí thế cường đại ép tới mức đại trận hồ thành Hàm Dương hình thành từng gợn sóng.
- Đám đạo chích các ngươi cũng muốn Đại Đế ra tay sao? Thiên Cương, ngươi quá coi ý chính mình rồi!
Lã Bất Vi thản nhiên nói.
- Sao?
Thiên Cương lạnh lùng nhìn về phía Lã Bất Vi.
Một Tổ tiên tầm thường cũng dám ăn nói càn dỡ với mình như vậy sao?
Thiên Cương lại nhìn thấy Lã Bất Vi nhìn về phía một đại điện cách đó không xa.
Két!
Đại điện mở ra. Từ bên trong có năm nam tử thân mang hồ lô lớn chậm rãi đi ra.
Nam nam tử đó chính là Sát Đế, Manh Lạc, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân, Mộng Tam Sinh!
Năm đại cường giả của Thần giới, lưng mang hồ lô lớn, chậm rãi đi tới phía trước quần thần. Bọn họ đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn hai mươi cường giả tuyệt thế đột nhiên xuất hiện này.
Hai mươi cường giả tuyệt thế cũng nhìn chằm chằm vào năm người này. Năm người này đều có xương trán nhô cao. Mặc dù bọn họ chưa nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại bao hàm lệ khí hung mãnh.
Gió nhẹ thổi qua, góc áo năm người Sát Đế khẽ lay động. Nhưng năm người lại cực kỳ ngưng trọng nhìn hai mươi cường giả trước mắt!
Tuy rằng năm người ngạo mạn nhìn thiên hạ, nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ, hai mươi người này không yếu ớt như những người bọn họ đã đối mặt lúc trước.
Ít nhất, lúc này trong nhóm hai mươi cường giả, Thiên Cương không phải là đầu lĩnh. Thậm chí, trong thái độ của hắn thi thoảng còn thể hiện sự tôn kính đối với mấy người trong số bọn họ.
Người siêu thoát? Thiên Cương với thực lực thập tứ trọng thiên, nhưng bởi vì siêu thoát, cho nên có thể thi triển ra được thực lực thập ngũ trọng. Tuy là thực lực như vậy, nhưng hắn lại tỏ ra tôn kính mấy người trong số các cường giả đó?
- Rõ ràng đều là thực lực thập ngũ trọng thiên tại sao hắn lại có thái độ như vậy?
Hai mắt Sát Đế thoáng nheo lại, sắc mặt âm trầm nói.
- Tất cả đều là thập ngũ trọng thiên sao?
- Thần giới ta một khi đã nói, chưa bao giờ không thực hiện. Chúng ta tất nhiên sẽ dốc toàn lực!
- Vậy thì tốt!
Lã Bất Vi gật đầu một cái.
Quan hệ giữa Thần giới và Đại Trăn cực kỳ phức tạp. Đây cũng là nguyên nhân Lã Bất Vi không có vẻ mặt hữu hảo. Lần này, Đại Trăn chỉ lợi dụng Thần giới mà thôi. Sau lần này qua đi, Đại Trăn đối với Thần giới nhất định phải đề phòng cực độ.
Sát Đế nhìn Kim Đại Vũ một chút nói:
- Kim Đại Vũ!
Kim Đại Vũ thần sắc phức tạp. Tuy rằng người trước mắt năm lần bảy lượt không thừa nhận hắn chính là tổ tiên của mình, nhưng trong lòng Kim Đại Vũ lại rất khó tin tưởng vào điều đó. Hơn nữa Sát Đế đã hai lần cứu mình, Kim Đại Vũ đối với hắn cũng cực kỳ cung kính.
- Diêm Xuyên đâu?
Sát Đế thản nhiên hỏi.
Sắc mặt Kim Đại Vũ rối rắm. Qua một hồi lâu, Kim Đại Vũ mới mở miệng nói:
- Đại Đế đang đón tiếp khách quý, cho nên chậm trễ với các vị, vẫn mong các vị thứ lỗi!
- Khách quý sao? Ha!
Ngọn lửa tức giận trong lòng Mộng Tam Sinh vừa giảm bớt, hiện tại lại bùng lên.
Nhóm người mình không phải là khách quý sao?
- Lão Thất!
Sát Đế trầm giọng nói.
Thần sắc Mộng Tam Sinh cứng đờ, khe khẽ thở dài:
- Vâng, Tam huynh!
Sát Đế gật đầu một cái, lại nhìn ngược về phía Lã Bất Vi nói:
- Các ngươi đi đi. Khi nào nguy cơ đến, cứ gọi chúng ta ra là được!
- Được!
Lã Bất Vi gật đầu một cái cười nói.
Tiếp theo, Lã Bất Vi và Kim Đại Vũ đạp không bước ra khỏi đại điện.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm đóng lại.
- Lẽ nào thực sự lại như vậy. Tên Diêm Xuyên kia lại không thèm để ý tới chúng ta như vậy!
Mộng Tam Sinh tức giận nói.
Tên mặt những người khác cũng vô cùng tức giận.
- Ta có thể tàng hình, có thể đi xuyên tường. Để ta đi xem thử, rốt cuộc Diêm Xuyên này đang đón tiếp ai?
Lão lục Ngọc Lân trầm giọng nói.
- Không cân!
Sát Đế lắc đầu một cái.
- Chúng ta nợ Đại Trăn ân tình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tất cả mọi chuyện chờ sau khi trả lại phần ân tình này, rồi nói sau!
Sát Đế lắc đầu một cái nói.
Mọi người nhíu mày, cuối cùng gật đầu.
- Hơn nữa, sau trận chiến lần này qua đi, Thần giới ta còn có chuyện muốn tìm Diêm Xuyên!
Sát Đế lại nói một câu, hoàn toàn loại bỏ các ý niệm trong đầu của mọi người.
Ba ngày sau, Thiên Cương, Minh Vương dẫn theo mười tám cường giả đã tới Hàm Dương Thành.
Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng thực lực mỗi người đều ngập trời. Trong thế giới Đại Ác, mỗi người đều là một cường giả tuyệt thế.
Ầm!
Thiên Cương đứng mũi chịu sào. Khi tới đầu phía nam của Hàm Dương Thành, thân hình Thiên Cương chợt dừng lại. Đột nhiên một trận gió lớn bao phủ rời đi.
Ầm! Ầm!.........
Từng sóng khí lan đi, khí tức mạnh mẽ, xông thẳng về phía Hàm Dương.
Sóng khí cuồn cuộn càng khiến cho vô số thảm thực vật khắp nơi phải rạp người xuống.
Thiên Cương vẻ mặt hăng hái kêu lên.
- Thằng nhãi Diêm Xuyên, lăn ra đây!
Ầm!
Âm thanh của Thiên Cương ầm ầm vang vọng trong khắp Hàm Dương. Không, tất cả cương vực Chân Long đều là tiếng quát mắng của Thiên Cương. Âm thanh vang lên đầy bá đạo. Tất cả tu giả trong cương vực Chân Long trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
- Lớn mật!
Vô số thị vệ nhất thời quát mắng.
Ầm!
Đại trận Hàm Dương mở ra.
Quỷ Cốc Tử, Lã Bất Vi đều đứng ở quảng trường Triều Thiên Điện. Quần thần hội tụ, lạnh lùng nhìn về phía khách không mời đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Phía sau, cửa lớn Triều Thiên Điện đóng chặt.
Diêm Xuyên cũng không hề lộ diện.
Nhưng một đám hoàng hậu lại đứng dậy.
Trong số các hoàng hậu, Mặc Vũ Hề nhìn thấy được Minh Vương phía xa. Chân mày nàng nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng.
- Động Ân!
Mặc Vũ Hề kêu lên.
Phía xa, chân mày Minh Vương nhíu lại:
- Hóa ra là hoàng hậu Đại Trăn. Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Ta không phải là Diêm Động Ân gì đó. Ta gọi là Minh Vương, ta không phải họ Diêm!
- Khốn kiếp!
Mặc Vũ Hề trừng mắt một cái, trong mắt loé ra một sự tức giận.
Chân mày Minh Vương nhíu lại.
- Diêm Động Ân, con nghe cho rõ ràng. Niệm tình tâm thần con bị Liên Thần khống chế, không có tư tưởng của riêng mình, mẫu thân có thể không truy cứu những lời nói bất hiếu của con lúc này. Nhưng sau đó, con muốn đả thương đến bất kỳ thần dân nào của Đại Trăn, vậy con đừng mong mẫu thân tha cho con!
Mặc Vũ Hề phẫn nộ quát.
Nhìn bộ dáng là Mặc Vũ Hề quát mắng Minh Vương, nhưng dù sao hai người cũng là mẹ con. Mặc Vũ Hề sao có thể thật sự đối phó với Minh Vương? Trong lòng Mặc Vũ Hề, Diêm Động Ân sau này chính là Thái tử Đại Trăn. Lúc này nàng mắng hắn bị Liên Thần khống chế, nhưng thật ra là nói cho quần thần, nói cho bách tính nghe. Để tránh đến lúc đó bách tính lại ghi hận Thái tử.
- Hừ!
Minh Vương hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha ha!
Thiên Cương nhìn thấy mẹ con Minh Vương mắng nhau, tất nhiên trong lòng vô cùng vui sướng.
- Diêm Xuyên, còn chưa lăn ra đây nhận lấy cái chết sao?
Thiên Cương lại quát to.
Tiếng quát vừa vang lên, một khí thế mạnh mẽ lao về phía toàn Hàm Dương Thành.
Ầm ầm ầm!
Khí thế cường đại ép tới mức đại trận hồ thành Hàm Dương hình thành từng gợn sóng.
- Đám đạo chích các ngươi cũng muốn Đại Đế ra tay sao? Thiên Cương, ngươi quá coi ý chính mình rồi!
Lã Bất Vi thản nhiên nói.
- Sao?
Thiên Cương lạnh lùng nhìn về phía Lã Bất Vi.
Một Tổ tiên tầm thường cũng dám ăn nói càn dỡ với mình như vậy sao?
Thiên Cương lại nhìn thấy Lã Bất Vi nhìn về phía một đại điện cách đó không xa.
Két!
Đại điện mở ra. Từ bên trong có năm nam tử thân mang hồ lô lớn chậm rãi đi ra.
Nam nam tử đó chính là Sát Đế, Manh Lạc, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân, Mộng Tam Sinh!
Năm đại cường giả của Thần giới, lưng mang hồ lô lớn, chậm rãi đi tới phía trước quần thần. Bọn họ đứng thành một hàng, lạnh lùng nhìn hai mươi cường giả tuyệt thế đột nhiên xuất hiện này.
Hai mươi cường giả tuyệt thế cũng nhìn chằm chằm vào năm người này. Năm người này đều có xương trán nhô cao. Mặc dù bọn họ chưa nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại bao hàm lệ khí hung mãnh.
Gió nhẹ thổi qua, góc áo năm người Sát Đế khẽ lay động. Nhưng năm người lại cực kỳ ngưng trọng nhìn hai mươi cường giả trước mắt!
Tuy rằng năm người ngạo mạn nhìn thiên hạ, nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ, hai mươi người này không yếu ớt như những người bọn họ đã đối mặt lúc trước.
Ít nhất, lúc này trong nhóm hai mươi cường giả, Thiên Cương không phải là đầu lĩnh. Thậm chí, trong thái độ của hắn thi thoảng còn thể hiện sự tôn kính đối với mấy người trong số bọn họ.
Người siêu thoát? Thiên Cương với thực lực thập tứ trọng thiên, nhưng bởi vì siêu thoát, cho nên có thể thi triển ra được thực lực thập ngũ trọng. Tuy là thực lực như vậy, nhưng hắn lại tỏ ra tôn kính mấy người trong số các cường giả đó?
- Rõ ràng đều là thực lực thập ngũ trọng thiên tại sao hắn lại có thái độ như vậy?
Hai mắt Sát Đế thoáng nheo lại, sắc mặt âm trầm nói.
- Tất cả đều là thập ngũ trọng thiên sao?