Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1203: Có Người Khác Đang Ẩn Nấp Sao?
Rốt cuộc đã đổi lại. Tuy rằng toàn thân bị trọng thương, nhưng vẫn là thân thể của mình tốt hơn.
Thú giao hoán bị đổi lại, không chút nào do dự, quay về phía Diêm Xuyên lại định trao đổi tiếp.
- Trao đổi!
Thú giao hoán lộ vẻ dữ tợn nói.
Chỉ cần lại trao đổi với Diêm Xuyên, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt này, Diêm Xuyên lại duỗi một bàn tay khác ra. Trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên xuất hiện một con chuột.
Con chuột chắn trước mặt Diêm Xuyên.
Ầm!
Tất cả hào quang liền tiếp nhận tới chỗ con chuột.
- Không!
Thú giao hoán nhìn thấy con chuột, trong nháy mắt đã biết không ổn. Nhưng tất cả đều đã muộn.
- Chít chít chi!
Thú giao hoán vừa đoạt lại thân thể liền phát ra một tiếng kêu chít chít. Chỉ có con chuột trong lòng bàn tay khác của Diêm Xuyên lại lộ vẻ tuyệt vọng.
- Ngươi cho rằng trẫm còn có thể phạm sai lầm này lần thứ hai sao?
Diêm Xuyên thản nhiên cười lạnh nói.
Rắc rắc rắc rắc!
Lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện vô số cấm chế, nhanh chóng phong ấn con chuột. Để đảm bảo, Diêm Xuyên còn lấy một cái hộp ra nhốt con chuột vào bên trong.
Diêm Xuyên vung cánh tay kia lên. Thân thể Thông Thiên giáo chủ đang trọng thương từ trong lòng bàn tay bay ra.
Keng!
Phía xa Tam Đế kiếm đột nhiên buông lỏng.
Vèo!
Trong nháy mắt Tru Tiên Kiếm bay thẳng đến chỗ Thông Thiên giáo chủ.
- Ha ha ha, Tru Tiên, ta đã trở về. Mở phong ấn lực lượng lúc trước cho ta, giúp ta hồi phục!
Thông Thiên giáo chủ quay về phía Tru Tiên Kiếm cười to nói.
Vù!
Lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Thông Thiên giáo chủ.
Một phía khác, nhân thân Tôn Ngộ Không bị con chuột chiếm ý thức, lúc này nhất thời không biết xử trí như thế nào.
Vèo!
Hầu thân Tôn Ngộ Không trong nháy mắt đã xuất hiện, hóa thành một con hầu yêu cực lớn với kích thước trăm trượng.
- A!
Hầu thân mở miệng nuốt nhân thân vào.
- Diêm đế, lần này đa tạ Diêm đế đã giúp đỡ!
Tôn Ngộ Không trịnh trọng nói.
- Đáng tiếc, thân thể của ngươi!
Diêm Xuyên đáng tiếc nói.
- Như vậy đã tốt rồi!
Tôn Ngộ Không lắc đầu một cái.
Thông Thiên hồi phục thương thế. Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề cũng từ từ tách ra.
- Xong rồi sao?
Mặc Vũ Hề thoáng thở dài nói.
- Không sai. Chúng ta không ngừng được trao đổi lại. Sau trận chiến lần này, đám thú giao hoán càng ngày càng yếu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Không tốt, hồ lô Hỏa Nha kia lại tới nữa!
Mặc Vũ Hề nhìn về phía xa, trừng mắt một cái.
- Chúng ta đi mau!
Dị thể Võ Chiếu nói.
Diêm Xuyên gật đầu. Thời khắc Diêm Xuyên đang muốn rời đi, thân hình Diêm Xuyên đột nhiên dừng lại. Bởi vì Diêm Xuyên thấy thấy được Mạnh Dung Dung đang đứng phía xa.
- Dung Dung?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Vù!
Phía xa Mạnh Dung Dung nhanh chóng bay tới.
- Diêm Xuyên!
Mạnh Dung Dung hài lòng nói.
- Mau theo ta rời khỏi nơi này!
Diêm Xuyên lập tức muốn kéo Mạnh Dung Dung rời khỏi.
- Không sao, không cần rời khỏi!
Mạnh Dung Dung cười nói.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn về phía Mạnh Dung Dung, thần sắc biến động một hồi. Cuối cùng Mặc Vũ Hề cũng không nói gì.
- Manh Lạc sẽ lập tức tới đây!
Diêm Xuyên nói.
- Ta đã đoán được. Tuy nhiên không có vấn đề gì. Có người sẽ giúp chàng ngăn cản thú giao hoán số một. Không, cho dù thú giao hoán số hai đến, cũng có người giúp chàng ngăn cản!
Mạnh Dung Dung nói.
- Sao?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Đến rồi. Manh Lạc lập tức đến rồi!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Meo, ta cũng nhìn thấy hắn!
Miêu Miêu cả kinh kêu lên.
Manh Lạc lập tức tới đây, lúc này còn không đi sao?
Dị thể Võ Chiếu lộ vẻ kinh ngạc. Diêm Xuyên lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung cũng không để Diêm Xuyên thất vọng:
- Xà Tinh Tinh, ngươi còn không đi ra?
Xung quanh, cũng không có động tĩnh gì.
Mạnh Dung Dung hơi nhướng mày nói:
- Xà Tinh Tinh, sư tôn bảo ta tới trợ giúp ngươi. Nếu như ngươi còn không ra, ta sẽ mặc kệ. Đến lúc đó Thần giới nhận được nhiều hơn, cũng đừng trách ta!
- Hi hi hi, Dung Dung, đây chính là do ngươi không đúng. Ta làm vậy không phải vì ngươi sao. Từ biệt bao lâu mới gặp lại, không phải cần một chút thời gian ở riêng với nhau sao?
Một âm thanh quyến rũ từ một hải đảo phía xa truyền đến.
Mạnh Dung Dung:......!
Nhiều người như vậy, cái này gọi là ở riêng với nhau sao?
Ầm!
Đột nhiên phía xa có một tiếng nổ cường đại truyền đến. Một trận gió lớn đảo qua. Giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một nam tử áo bào màu lam, lưng mang hồ lô Hỏa Nha. Đó chính là Manh Lạc.
Ánh mắt Manh Lạc lạnh lẽo nhìn mọi người.
Vù!
Phía xa, trên hải đảo có một bóng người xẹt qua. Xà Tinh Tinh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
- Hi hi hi, đây là thú giao hoán số một sao? Năm đó Vương đã phong ấn ngươi!
Xà Tinh Tinh nói.
- Phục Hy?
Ánh mắt thú giao hoán số một vô cùng lạnh lẽo.
- Ngọc Lân đã đề cập về ta với ngươi sao? Nhưng đáng tiếc, lần trước hắn nhìn thấy ta liền bỏ chạy, ôi!
Xà Tinh Tinh tỏ ra tiếc hận nói.
Sắc mặt thú giao hoán số chợt âm trầm:
- Bộ tộc Nhân Xà, hừ, hiện tại ta không muốn phí lời với các ngươi. Ngươi lập tức tránh ra. Dựa vào ngươi, cũng muốn đánh bại ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Hi hi hi, thật sao? Không hẳn đi. Tuy nhiên ngươi nói vậy cũng có chút đạo lý. Vào lúc này, một nữ hài như ta làm sao có thể làm chuyện thô lỗ như vậy được? Có phải hay không?
Xà Tinh Tinh nhìn về một hải đảo khác phía xa.
- Sao?
Sắc mặt mọi người trầm xuống. Tây Hải còn có người khác đang ẩn núp sao?
Sắc mặt nhóm người Diêm Xuyên âm trầm nhìn về phía hải đảo kia.
Quả nhiên, trên hải đảo kia có một thân ảnh áo bào tím bay ra. Phía sau lưng thân ảnh kia có mang một hồ lô màu tím cực lớn.
Hồ lô Hồng Mông, Mộng Tam Sinh?
- Mộng Tam Sinh?
Diêm Xuyên đột nhiên kêu lên.
Tại sao đột nhiên mình lại bị nhiều người theo dõi như vậy?
Tru Tiên Kiếm bao phủ Thông Thiên giáo chủ. Lúc này thương thế của Thông Thiên giáo chủ đã tốt hơn rất nhiều. Thông Thiên giáo chủ tiến về phía Diêm Xuyên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi người xung quanh. Bất luận là thú giao hoán, Xà Tinh Tinh hay Mộng Tam Sinh, lúc này tất cả mọi người đều hết sức đề phòng.
Vù!
Mộng Tam Sinh chắ ở trước mặt Diêm Xuyên, lạnh lùng nhìn thú giao hoán số một phía đối diện.
- Nghiệt súc, ngươi dám ngang nhiên chiếm thân thể Tứ huynh ta sao? Hừ!
Mộng Tam Sinh hừ lạnh một tiếng.
- Hi hi hi, như này mới đúng chứ!
Xà Tinh Tinh cười nói.
Xà Tinh Tinh, Mộng Tam Sinh bỗng nhiên xuất hiện, khiến bầu không khí trên bầu trời Tây Hải nhất thời bị kéo căng đến cực hạn.
Đại doanh Địch Nhân Kiệt, thú giao hoán số hai đỡ hồ lô Hư Vọng, ánh mắt ngưng trọng đến cực điểm.
Hai mắt Tử Vi Đại Đế híp lại, hai tay nắm chặt tay vịn long ỷ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới.
Đây cũng không phải là mâu thuẫn giữa thú giao hoán và Diêm Xuyên.
Bởi vì trong này còn liên luỵ tới hai thế lực. Tử Vi Đại Đế rõ ràng đều đã từng nghe thấy về hai thế lực này.
- Bộ tộc Nhân Xà? Thần giới trong truyền thuyết?
Tử Vi Đại Đế híp mắt ngưng trọng nói.
Trên bầu trời Tây Hải, Mộng Tam Sinh chắ ở trước mặt Diêm Xuyên, lạnh lùng nhìn thú giao hoán số một phía đối diện.
Thú giao hoán bị đổi lại, không chút nào do dự, quay về phía Diêm Xuyên lại định trao đổi tiếp.
- Trao đổi!
Thú giao hoán lộ vẻ dữ tợn nói.
Chỉ cần lại trao đổi với Diêm Xuyên, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt này, Diêm Xuyên lại duỗi một bàn tay khác ra. Trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên xuất hiện một con chuột.
Con chuột chắn trước mặt Diêm Xuyên.
Ầm!
Tất cả hào quang liền tiếp nhận tới chỗ con chuột.
- Không!
Thú giao hoán nhìn thấy con chuột, trong nháy mắt đã biết không ổn. Nhưng tất cả đều đã muộn.
- Chít chít chi!
Thú giao hoán vừa đoạt lại thân thể liền phát ra một tiếng kêu chít chít. Chỉ có con chuột trong lòng bàn tay khác của Diêm Xuyên lại lộ vẻ tuyệt vọng.
- Ngươi cho rằng trẫm còn có thể phạm sai lầm này lần thứ hai sao?
Diêm Xuyên thản nhiên cười lạnh nói.
Rắc rắc rắc rắc!
Lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện vô số cấm chế, nhanh chóng phong ấn con chuột. Để đảm bảo, Diêm Xuyên còn lấy một cái hộp ra nhốt con chuột vào bên trong.
Diêm Xuyên vung cánh tay kia lên. Thân thể Thông Thiên giáo chủ đang trọng thương từ trong lòng bàn tay bay ra.
Keng!
Phía xa Tam Đế kiếm đột nhiên buông lỏng.
Vèo!
Trong nháy mắt Tru Tiên Kiếm bay thẳng đến chỗ Thông Thiên giáo chủ.
- Ha ha ha, Tru Tiên, ta đã trở về. Mở phong ấn lực lượng lúc trước cho ta, giúp ta hồi phục!
Thông Thiên giáo chủ quay về phía Tru Tiên Kiếm cười to nói.
Vù!
Lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Thông Thiên giáo chủ.
Một phía khác, nhân thân Tôn Ngộ Không bị con chuột chiếm ý thức, lúc này nhất thời không biết xử trí như thế nào.
Vèo!
Hầu thân Tôn Ngộ Không trong nháy mắt đã xuất hiện, hóa thành một con hầu yêu cực lớn với kích thước trăm trượng.
- A!
Hầu thân mở miệng nuốt nhân thân vào.
- Diêm đế, lần này đa tạ Diêm đế đã giúp đỡ!
Tôn Ngộ Không trịnh trọng nói.
- Đáng tiếc, thân thể của ngươi!
Diêm Xuyên đáng tiếc nói.
- Như vậy đã tốt rồi!
Tôn Ngộ Không lắc đầu một cái.
Thông Thiên hồi phục thương thế. Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề cũng từ từ tách ra.
- Xong rồi sao?
Mặc Vũ Hề thoáng thở dài nói.
- Không sai. Chúng ta không ngừng được trao đổi lại. Sau trận chiến lần này, đám thú giao hoán càng ngày càng yếu!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Không tốt, hồ lô Hỏa Nha kia lại tới nữa!
Mặc Vũ Hề nhìn về phía xa, trừng mắt một cái.
- Chúng ta đi mau!
Dị thể Võ Chiếu nói.
Diêm Xuyên gật đầu. Thời khắc Diêm Xuyên đang muốn rời đi, thân hình Diêm Xuyên đột nhiên dừng lại. Bởi vì Diêm Xuyên thấy thấy được Mạnh Dung Dung đang đứng phía xa.
- Dung Dung?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
Vù!
Phía xa Mạnh Dung Dung nhanh chóng bay tới.
- Diêm Xuyên!
Mạnh Dung Dung hài lòng nói.
- Mau theo ta rời khỏi nơi này!
Diêm Xuyên lập tức muốn kéo Mạnh Dung Dung rời khỏi.
- Không sao, không cần rời khỏi!
Mạnh Dung Dung cười nói.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn về phía Mạnh Dung Dung, thần sắc biến động một hồi. Cuối cùng Mặc Vũ Hề cũng không nói gì.
- Manh Lạc sẽ lập tức tới đây!
Diêm Xuyên nói.
- Ta đã đoán được. Tuy nhiên không có vấn đề gì. Có người sẽ giúp chàng ngăn cản thú giao hoán số một. Không, cho dù thú giao hoán số hai đến, cũng có người giúp chàng ngăn cản!
Mạnh Dung Dung nói.
- Sao?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Đến rồi. Manh Lạc lập tức đến rồi!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
- Meo, ta cũng nhìn thấy hắn!
Miêu Miêu cả kinh kêu lên.
Manh Lạc lập tức tới đây, lúc này còn không đi sao?
Dị thể Võ Chiếu lộ vẻ kinh ngạc. Diêm Xuyên lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung cũng không để Diêm Xuyên thất vọng:
- Xà Tinh Tinh, ngươi còn không đi ra?
Xung quanh, cũng không có động tĩnh gì.
Mạnh Dung Dung hơi nhướng mày nói:
- Xà Tinh Tinh, sư tôn bảo ta tới trợ giúp ngươi. Nếu như ngươi còn không ra, ta sẽ mặc kệ. Đến lúc đó Thần giới nhận được nhiều hơn, cũng đừng trách ta!
- Hi hi hi, Dung Dung, đây chính là do ngươi không đúng. Ta làm vậy không phải vì ngươi sao. Từ biệt bao lâu mới gặp lại, không phải cần một chút thời gian ở riêng với nhau sao?
Một âm thanh quyến rũ từ một hải đảo phía xa truyền đến.
Mạnh Dung Dung:......!
Nhiều người như vậy, cái này gọi là ở riêng với nhau sao?
Ầm!
Đột nhiên phía xa có một tiếng nổ cường đại truyền đến. Một trận gió lớn đảo qua. Giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một nam tử áo bào màu lam, lưng mang hồ lô Hỏa Nha. Đó chính là Manh Lạc.
Ánh mắt Manh Lạc lạnh lẽo nhìn mọi người.
Vù!
Phía xa, trên hải đảo có một bóng người xẹt qua. Xà Tinh Tinh bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nhóm người Diêm Xuyên.
- Hi hi hi, đây là thú giao hoán số một sao? Năm đó Vương đã phong ấn ngươi!
Xà Tinh Tinh nói.
- Phục Hy?
Ánh mắt thú giao hoán số một vô cùng lạnh lẽo.
- Ngọc Lân đã đề cập về ta với ngươi sao? Nhưng đáng tiếc, lần trước hắn nhìn thấy ta liền bỏ chạy, ôi!
Xà Tinh Tinh tỏ ra tiếc hận nói.
Sắc mặt thú giao hoán số chợt âm trầm:
- Bộ tộc Nhân Xà, hừ, hiện tại ta không muốn phí lời với các ngươi. Ngươi lập tức tránh ra. Dựa vào ngươi, cũng muốn đánh bại ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Hi hi hi, thật sao? Không hẳn đi. Tuy nhiên ngươi nói vậy cũng có chút đạo lý. Vào lúc này, một nữ hài như ta làm sao có thể làm chuyện thô lỗ như vậy được? Có phải hay không?
Xà Tinh Tinh nhìn về một hải đảo khác phía xa.
- Sao?
Sắc mặt mọi người trầm xuống. Tây Hải còn có người khác đang ẩn núp sao?
Sắc mặt nhóm người Diêm Xuyên âm trầm nhìn về phía hải đảo kia.
Quả nhiên, trên hải đảo kia có một thân ảnh áo bào tím bay ra. Phía sau lưng thân ảnh kia có mang một hồ lô màu tím cực lớn.
Hồ lô Hồng Mông, Mộng Tam Sinh?
- Mộng Tam Sinh?
Diêm Xuyên đột nhiên kêu lên.
Tại sao đột nhiên mình lại bị nhiều người theo dõi như vậy?
Tru Tiên Kiếm bao phủ Thông Thiên giáo chủ. Lúc này thương thế của Thông Thiên giáo chủ đã tốt hơn rất nhiều. Thông Thiên giáo chủ tiến về phía Diêm Xuyên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi người xung quanh. Bất luận là thú giao hoán, Xà Tinh Tinh hay Mộng Tam Sinh, lúc này tất cả mọi người đều hết sức đề phòng.
Vù!
Mộng Tam Sinh chắ ở trước mặt Diêm Xuyên, lạnh lùng nhìn thú giao hoán số một phía đối diện.
- Nghiệt súc, ngươi dám ngang nhiên chiếm thân thể Tứ huynh ta sao? Hừ!
Mộng Tam Sinh hừ lạnh một tiếng.
- Hi hi hi, như này mới đúng chứ!
Xà Tinh Tinh cười nói.
Xà Tinh Tinh, Mộng Tam Sinh bỗng nhiên xuất hiện, khiến bầu không khí trên bầu trời Tây Hải nhất thời bị kéo căng đến cực hạn.
Đại doanh Địch Nhân Kiệt, thú giao hoán số hai đỡ hồ lô Hư Vọng, ánh mắt ngưng trọng đến cực điểm.
Hai mắt Tử Vi Đại Đế híp lại, hai tay nắm chặt tay vịn long ỷ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đi tới.
Đây cũng không phải là mâu thuẫn giữa thú giao hoán và Diêm Xuyên.
Bởi vì trong này còn liên luỵ tới hai thế lực. Tử Vi Đại Đế rõ ràng đều đã từng nghe thấy về hai thế lực này.
- Bộ tộc Nhân Xà? Thần giới trong truyền thuyết?
Tử Vi Đại Đế híp mắt ngưng trọng nói.
Trên bầu trời Tây Hải, Mộng Tam Sinh chắ ở trước mặt Diêm Xuyên, lạnh lùng nhìn thú giao hoán số một phía đối diện.