Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1196: Hồ Lô Hư Vọng?
- Chấn động hạt căn bản? Ta không cảm thấy bất kỳ chấn động pháp lực nào?
Mặc Vũ Hề không hiểu nói.
- Không phải pháp lực, là một loại hạt căn bản đặc biệt, cũng bởi vì loại chấn động này, cho nên một kiếm vừa nãy của Thông Thiên mới không đâm trúng. Loại hạt căn bản này vốn phát ra từ hai mắt của Xà Tinh Tinh!
Diêm Xuyên ngân đồng giải thích.
- Hai mắt? Meo?
Miêu Miêu nhìn tới.
- Oa, hai mắt Xà Tinh Tinh, có từng vòng nhỏ. Mỗi vòng đang không ngừng mở rộng!
Miêu Miêu kinh ngạc kêu.
Phía xa.
- Hi hi hi, trở lại đây, lại đâm ta xem. Ta đứng yên ở đây cho ngươi đâm!
Xà Tinh Tinh cười híp mắt bay tới.
Thông Thiên liên tục đâm ra từng nhát kiếm, nhưng chỉ là chuyện vô bổ. Mỗi lần Tru Tiên Kiếm đâm ra độ lệch lại càng lúc càng lớn.
- Không được đi qua đây, ngươi là tên ma quỷ!
Thân thể Thông Thiên sợ hãi gào thét.
- Ngươi quá mệt mỏi rồi. Quá mệt mỏi, ngủ một lát đi, ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi...!
Xà Tinh Tinh ôn nhu nói.
Giữa không trung, thân thể Thông Thiên dường như thật sự mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn giãy giụa một chút, nhưng dường như quá mệt mỏi, dần dần hai mắt hoàn toàn nhắm lại.
Thân thể Thông Thiên mềm nhũn ra.
- Meo, ngủ thiếp đi rồi sao?
Miêu Miêu ở phía xa kinh ngạc nói.
- Đây là... thôi miên? thân thể Thông Thiên đã đạt tới tu vi thập ngũ trọng thiên vẫn bị thôi miên sao?
Con ngươi Diêm Xuyên đột nhiên co lại.
Trong nháy mắt, Xà Tinh Tinh trong lòng Diêm Xuyên được đặt vào vị trí cực kỳ nguy hiểm.
Lực thôi miên này quá mức cường hãn. Dù sao đó cũng là thân thể Thông Thiên mà.
Xà Tinh Tinh đang muốn đưa tay chụp lấy thân thể Thông Thiên.
Ầm!
Một trận gió lớn thổi qua. Trong nháy mắt, một bóng người màu xanh lam xuất hiện, đồng thời nhanh chóng kéo thân thể Thông Thiên về phía xa.
- Tỉnh lại!
Một tiếng hét lớn vang lên.
Vù!
Thân thể Thông Thiên bỗng nhiên giật mình một cái, nhất thời tỉnh táo lại.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?
Thân thể Thông Thiên cả kinh kêu lên.
Tiếp theo hắn nhìn thấy Xà Tinh Tinh, bỗng nhiên giật mình.
- Số hai, thật may ngươi đến đúng lúc!
Thân thể Thông Thiên nghi ngờ không thôi nói.
Người vừa nãy cứu Thông Thiên chính là một nam tử áo bào lam.
Nam tử mang trên lưng một hồ lô màu lam. Đây chính là lão Lục ở Thần giới trước đây không lâu đã đối chiến với Sát Đế tại thành Lạc Dương.
- Đúng vậy, cũng may ta đến đúng lúc. Thiếu một chút, ngươi đã bị nàng thôi miên!
Nam tử áo bào lam trầm giọng nói.
- Nhưng... nhưng vừa nãy...!
Trong lòng Thông Thiên vẫn còn sợ hãi.
- Được rồi, không cần để ý làm gì. Loại thôi miên này đến từ lực lượng tâm linh. Lực lượng tâm linh của ngươi kém xa so với Xà Tinh Tinh. Mặc dù ngươi nhận được thực lực của Thông Thiên, ở trước mặt Xà Tinh Tinh cũng không phát huy được!
Nam tử áo bào lam trầm giọng nói.
- Vâng!
Thân thể Thông Thiên chỉ có thể khiêm tốn tiếp nhận sự thực này.
Nam tử áo bào lam cứu được Thông Thiên, quay đầu nhìn về phía Xà Tinh Tinh.
- Xà Tinh Tinh. Thế nào, lần này không phải do Phục Hy tự mình đến bắt chúng ta sao?
Nam tử áo bào lam trầm giọng nói.
Hai mắt Xà Tinh Tinh lại phát ra tinh quang nhìn về phía nam tử áo bào lam:
- Lão lục người của Thần giới hồ lô? Hi hi hi, hóa ra ngoại trừ lão tứ Manh Lạc ra, lão lục Ngọc Lân cũng trúng chiêu. Hi hi hi! Lão lục Ngọc Lân, cái hồ lô này có thể tàng hình chứ?
Sắc mặt nam tử áo bào lam Ngọc Lân trầm xuống nói:
- Đây là hồ lô Hư Vọng!
- Hồ lô Hư Vọng? Tàng hình, không tồi. Hi hi hi. Ta muốn dẫn ngươi trở lại, cũng không thể làm xấu hổ đám tiểu tử Thần giới hồ lô kia?
Xà Tinh Tinh nhất thời hưng phấn nói.
- Ngươi... ngươi còn chưa đủ tư cách!
Ngọc Lân trầm giọng nói.
- Thật sao? Vậy thử xem! Ta đến đây!
Xà Tinh Tinh nhất thời lao về phía Ngọc Lân.
Sắc mặt Ngọc Lân trầm xuống. Hắn quay đầu lại ném lấy thân thể Thông Thiên nhất thời vọt về một hướng.
- Ta ngăn cản Xà Tinh Tinh, ngươi đi về trước giúp số một!
Ngọc Lân kêu lên.
- Vâng!
Thân thể Thông Thiên lên tiếng trả lời.
Ầm!
Hai người nhanh chóng tách ra hai phía.
Xà Tinh Tinh nhanh chóng bay về phía Ngọc Lân.
Một đuổi một chạy, hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của nhóm người Diêm Xuyên.
Bên trong sơn cốc, Diêm Xuyên, Diêm Xuyên ngân đồng đều cau mày. Mặc Vũ Hề đứng bên cạnh Diêm Xuyên.
Miêu Miêu lại lắc đầu, nhìn về phía xa:
- Bộ tộc Nhân Xà này còn có thể thôi miên sao? Tại sao năm đó tiểu nha đầu Chỉ Trần lại không làm được? Xà Tinh Tinh? Cái tên thật cổ quái!
Một vùng biển rộng giáp ranh giữa Tây Ngoại Châu, Hoàn Tây Nam Châu!
Ầm!
Ba đạo lưu quang bay qua. Trên mặt biển hình thành ba rãnh biển cực lớn cuộn trào sóng lớn.
Bay phía trước chính là quân đoàn trưởng số một của Tử Vi Thiên Giới, Tham Lang. Đi theo phía sau hắn chính là hai quân đoàn trưởng Liêm Trinh, Lộc Tồn.
Ba người khí thế hùng hổ, ánh mắt tập trung về đại hỗn chiến ở cửa Tùng Giang xa xôi.
- Thiên đình Đại Chu? Cũng thật là bất cẩn. Không ngờ được lại có thú giao hoán. Vũ Khúc đã gặp nạn rồi!
Tham Lang trầm giọng nói.
- Hi vọng đám người Văn Khúc có thể ngăn cản chúng được một lát!
Liêm Trinh toàn thân mặc khôi giáp màu đen trầm giọng nói.
- Chủ thượng đã phát hiện sự tình không ổn, bảo chúng ta lập tức đến đây. Chỉ có điều kể từ lúc đó, ở chỗ Trường Sinh điện...?
Lộc Tồn toàn thân mặc áo bào màu lục cau mày nói.
- Hiện tại đại thế đã định. Chúng ta ở lại Trường Sinh điện cũng vô dụng. Huống hồ, có Thiên Phủ, Thiên Tương ở lại trợ giúp, luyện hóa Trường Sinh Đại Đế chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa, trong thiên hạ này còn ai có thể so sánh được với chủ thượng? Hiện tại bản thân Trường Sinh Đại Đế không phải còn khó bảo toàn sao?
Tham Lang trầm giọng nói.
- Phải!
Lộc Tồn, Liêm Trinh gật đầu một cái.
- Hai vị, hãy tăng nhanh tốc độ. Vũ Khúc gặp nạn, Cự Môn, Phá Quân, Văn Khúc không thể lại xảy ra bất trắc được!
Tham Lang kêu lên.
- Được!
Ba người thông với phía trên tinh không, nhất thời tinh lực cuồn cuộn vọt xuống. Tốc độ của ba người lại tăng vọt thêm một phần.
Ầm!
Ba đạo lưu quang, xông thẳng về phía cửa Tùng Giang.
Một đám đại điện trong một sơn cốc Tây Ngoại Châu, Diêm Xuyên ngân đồng đến, lập tức lựa chọn một đại điện tiến hành bế quan.
Miêu Miêu lại nhìn cái gì cũng tò mò, đứng ở bả vai Diêm Xuyên quan sát xung quanh.
Dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên đều kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Chúc mừng Diêm đế, thu hồi thân thể của mình!
Dị thể Võ Chiếu hít sâu một cái nói, trong ánh mắt chợt lóe lên sự ước ao.
- Chúc mừng!
Dị thể Thông Thiên cũng cười nói.
Diêm Xuyên cười gật đầu một cái:
- Đây chỉ là bắt đầu. Tiếp theo chính là lúc chúng ta phản công!
- Được!
Dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên đều gật đầu một cái.
Bên cạnh Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề cầm lấy một cái hộp lớn.
- Diêm Xuyên, thú giao hoán này phải làm sao bây giờ?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Bạch Khởi, xuyên xương tỳ bà của nó, khóa lại!
Diêm Xuyên phân phó nói.
- Vâng!
Bạch Khởi lên tiếng trả lời.
Không bao lâu sau, thú giao hoán số 108 đã bị rất nhiều xiềng xích khóa lên, treo lên.
Mặc Vũ Hề không hiểu nói.
- Không phải pháp lực, là một loại hạt căn bản đặc biệt, cũng bởi vì loại chấn động này, cho nên một kiếm vừa nãy của Thông Thiên mới không đâm trúng. Loại hạt căn bản này vốn phát ra từ hai mắt của Xà Tinh Tinh!
Diêm Xuyên ngân đồng giải thích.
- Hai mắt? Meo?
Miêu Miêu nhìn tới.
- Oa, hai mắt Xà Tinh Tinh, có từng vòng nhỏ. Mỗi vòng đang không ngừng mở rộng!
Miêu Miêu kinh ngạc kêu.
Phía xa.
- Hi hi hi, trở lại đây, lại đâm ta xem. Ta đứng yên ở đây cho ngươi đâm!
Xà Tinh Tinh cười híp mắt bay tới.
Thông Thiên liên tục đâm ra từng nhát kiếm, nhưng chỉ là chuyện vô bổ. Mỗi lần Tru Tiên Kiếm đâm ra độ lệch lại càng lúc càng lớn.
- Không được đi qua đây, ngươi là tên ma quỷ!
Thân thể Thông Thiên sợ hãi gào thét.
- Ngươi quá mệt mỏi rồi. Quá mệt mỏi, ngủ một lát đi, ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi...!
Xà Tinh Tinh ôn nhu nói.
Giữa không trung, thân thể Thông Thiên dường như thật sự mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn giãy giụa một chút, nhưng dường như quá mệt mỏi, dần dần hai mắt hoàn toàn nhắm lại.
Thân thể Thông Thiên mềm nhũn ra.
- Meo, ngủ thiếp đi rồi sao?
Miêu Miêu ở phía xa kinh ngạc nói.
- Đây là... thôi miên? thân thể Thông Thiên đã đạt tới tu vi thập ngũ trọng thiên vẫn bị thôi miên sao?
Con ngươi Diêm Xuyên đột nhiên co lại.
Trong nháy mắt, Xà Tinh Tinh trong lòng Diêm Xuyên được đặt vào vị trí cực kỳ nguy hiểm.
Lực thôi miên này quá mức cường hãn. Dù sao đó cũng là thân thể Thông Thiên mà.
Xà Tinh Tinh đang muốn đưa tay chụp lấy thân thể Thông Thiên.
Ầm!
Một trận gió lớn thổi qua. Trong nháy mắt, một bóng người màu xanh lam xuất hiện, đồng thời nhanh chóng kéo thân thể Thông Thiên về phía xa.
- Tỉnh lại!
Một tiếng hét lớn vang lên.
Vù!
Thân thể Thông Thiên bỗng nhiên giật mình một cái, nhất thời tỉnh táo lại.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?
Thân thể Thông Thiên cả kinh kêu lên.
Tiếp theo hắn nhìn thấy Xà Tinh Tinh, bỗng nhiên giật mình.
- Số hai, thật may ngươi đến đúng lúc!
Thân thể Thông Thiên nghi ngờ không thôi nói.
Người vừa nãy cứu Thông Thiên chính là một nam tử áo bào lam.
Nam tử mang trên lưng một hồ lô màu lam. Đây chính là lão Lục ở Thần giới trước đây không lâu đã đối chiến với Sát Đế tại thành Lạc Dương.
- Đúng vậy, cũng may ta đến đúng lúc. Thiếu một chút, ngươi đã bị nàng thôi miên!
Nam tử áo bào lam trầm giọng nói.
- Nhưng... nhưng vừa nãy...!
Trong lòng Thông Thiên vẫn còn sợ hãi.
- Được rồi, không cần để ý làm gì. Loại thôi miên này đến từ lực lượng tâm linh. Lực lượng tâm linh của ngươi kém xa so với Xà Tinh Tinh. Mặc dù ngươi nhận được thực lực của Thông Thiên, ở trước mặt Xà Tinh Tinh cũng không phát huy được!
Nam tử áo bào lam trầm giọng nói.
- Vâng!
Thân thể Thông Thiên chỉ có thể khiêm tốn tiếp nhận sự thực này.
Nam tử áo bào lam cứu được Thông Thiên, quay đầu nhìn về phía Xà Tinh Tinh.
- Xà Tinh Tinh. Thế nào, lần này không phải do Phục Hy tự mình đến bắt chúng ta sao?
Nam tử áo bào lam trầm giọng nói.
Hai mắt Xà Tinh Tinh lại phát ra tinh quang nhìn về phía nam tử áo bào lam:
- Lão lục người của Thần giới hồ lô? Hi hi hi, hóa ra ngoại trừ lão tứ Manh Lạc ra, lão lục Ngọc Lân cũng trúng chiêu. Hi hi hi! Lão lục Ngọc Lân, cái hồ lô này có thể tàng hình chứ?
Sắc mặt nam tử áo bào lam Ngọc Lân trầm xuống nói:
- Đây là hồ lô Hư Vọng!
- Hồ lô Hư Vọng? Tàng hình, không tồi. Hi hi hi. Ta muốn dẫn ngươi trở lại, cũng không thể làm xấu hổ đám tiểu tử Thần giới hồ lô kia?
Xà Tinh Tinh nhất thời hưng phấn nói.
- Ngươi... ngươi còn chưa đủ tư cách!
Ngọc Lân trầm giọng nói.
- Thật sao? Vậy thử xem! Ta đến đây!
Xà Tinh Tinh nhất thời lao về phía Ngọc Lân.
Sắc mặt Ngọc Lân trầm xuống. Hắn quay đầu lại ném lấy thân thể Thông Thiên nhất thời vọt về một hướng.
- Ta ngăn cản Xà Tinh Tinh, ngươi đi về trước giúp số một!
Ngọc Lân kêu lên.
- Vâng!
Thân thể Thông Thiên lên tiếng trả lời.
Ầm!
Hai người nhanh chóng tách ra hai phía.
Xà Tinh Tinh nhanh chóng bay về phía Ngọc Lân.
Một đuổi một chạy, hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của nhóm người Diêm Xuyên.
Bên trong sơn cốc, Diêm Xuyên, Diêm Xuyên ngân đồng đều cau mày. Mặc Vũ Hề đứng bên cạnh Diêm Xuyên.
Miêu Miêu lại lắc đầu, nhìn về phía xa:
- Bộ tộc Nhân Xà này còn có thể thôi miên sao? Tại sao năm đó tiểu nha đầu Chỉ Trần lại không làm được? Xà Tinh Tinh? Cái tên thật cổ quái!
Một vùng biển rộng giáp ranh giữa Tây Ngoại Châu, Hoàn Tây Nam Châu!
Ầm!
Ba đạo lưu quang bay qua. Trên mặt biển hình thành ba rãnh biển cực lớn cuộn trào sóng lớn.
Bay phía trước chính là quân đoàn trưởng số một của Tử Vi Thiên Giới, Tham Lang. Đi theo phía sau hắn chính là hai quân đoàn trưởng Liêm Trinh, Lộc Tồn.
Ba người khí thế hùng hổ, ánh mắt tập trung về đại hỗn chiến ở cửa Tùng Giang xa xôi.
- Thiên đình Đại Chu? Cũng thật là bất cẩn. Không ngờ được lại có thú giao hoán. Vũ Khúc đã gặp nạn rồi!
Tham Lang trầm giọng nói.
- Hi vọng đám người Văn Khúc có thể ngăn cản chúng được một lát!
Liêm Trinh toàn thân mặc khôi giáp màu đen trầm giọng nói.
- Chủ thượng đã phát hiện sự tình không ổn, bảo chúng ta lập tức đến đây. Chỉ có điều kể từ lúc đó, ở chỗ Trường Sinh điện...?
Lộc Tồn toàn thân mặc áo bào màu lục cau mày nói.
- Hiện tại đại thế đã định. Chúng ta ở lại Trường Sinh điện cũng vô dụng. Huống hồ, có Thiên Phủ, Thiên Tương ở lại trợ giúp, luyện hóa Trường Sinh Đại Đế chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hơn nữa, trong thiên hạ này còn ai có thể so sánh được với chủ thượng? Hiện tại bản thân Trường Sinh Đại Đế không phải còn khó bảo toàn sao?
Tham Lang trầm giọng nói.
- Phải!
Lộc Tồn, Liêm Trinh gật đầu một cái.
- Hai vị, hãy tăng nhanh tốc độ. Vũ Khúc gặp nạn, Cự Môn, Phá Quân, Văn Khúc không thể lại xảy ra bất trắc được!
Tham Lang kêu lên.
- Được!
Ba người thông với phía trên tinh không, nhất thời tinh lực cuồn cuộn vọt xuống. Tốc độ của ba người lại tăng vọt thêm một phần.
Ầm!
Ba đạo lưu quang, xông thẳng về phía cửa Tùng Giang.
Một đám đại điện trong một sơn cốc Tây Ngoại Châu, Diêm Xuyên ngân đồng đến, lập tức lựa chọn một đại điện tiến hành bế quan.
Miêu Miêu lại nhìn cái gì cũng tò mò, đứng ở bả vai Diêm Xuyên quan sát xung quanh.
Dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên đều kinh ngạc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Chúc mừng Diêm đế, thu hồi thân thể của mình!
Dị thể Võ Chiếu hít sâu một cái nói, trong ánh mắt chợt lóe lên sự ước ao.
- Chúc mừng!
Dị thể Thông Thiên cũng cười nói.
Diêm Xuyên cười gật đầu một cái:
- Đây chỉ là bắt đầu. Tiếp theo chính là lúc chúng ta phản công!
- Được!
Dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên đều gật đầu một cái.
Bên cạnh Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề cầm lấy một cái hộp lớn.
- Diêm Xuyên, thú giao hoán này phải làm sao bây giờ?
Mặc Vũ Hề hỏi.
- Bạch Khởi, xuyên xương tỳ bà của nó, khóa lại!
Diêm Xuyên phân phó nói.
- Vâng!
Bạch Khởi lên tiếng trả lời.
Không bao lâu sau, thú giao hoán số 108 đã bị rất nhiều xiềng xích khóa lên, treo lên.