Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1190: Âm Mưu Tráo Đổi
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Trong mắt Võ Chiếu âm tình bất định.
Mấy ngày nay, Võ Chiếu vẫn không quấy rầy Mặc Vũ Hề, chính là muốn Mặc Vũ Hề thả lỏng cảnh giác. Đồng thời trong lòng mang một chút hổ thẹn, Võ Chiếu muốn đợi tới thời điểm cần thiết, lại một lần nữa nhờ Mặc Vũ Hề, để Mặc Vũ Hề liều mạng trợ giúp mình đoạt lại thân thể.
Nhưng rõ ràng Diêm Xuyên đã nhìn thấu điểm này.
Mình đi Lạc Dương sao? Không có Mặc Vũ Hề với thực lực cường hãn trợ giúp, mình đi Lạc Dương căn bản là chuyện vô bổ.
- Được rồi. Sư muội, làm từng cái một đi. Diêm Xuyên đã có kế hoạch, vậy để Diêm Xuyên đoạt lại thân thể trước đã. Huống hồ lần này chúng ta không hẳn sẽ không đi Lạc Dương?
Thông Thiên đánh giảng hòa nói.
- Được, được rồi!
Võ Chiếu biết thời biết thế nói.
Thời gian một tháng thoáng qua đã đến.
Tại cửa Tùng Giang Tây Ngoại Châu.
Một con sông Tùng Giang ngăn cách hai bờ sông.
Hai bờ sông đều có rất nhiều quân đội đang đứng. Người cầm đầu của hai quân Thiên đình Đại Chu, Tử Vi Thiên Giới chạm mặt lần đầu tiên.
Tại chỗ Thống soái, Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân, Cự Môn, bốn đại quân đoàn trưởng của Tử Vi Thiên Giới một phía trước. Phía sau là đại quân với khí thế hừng hực.
Một phía khác, Địch Nhân Kiệt, thân thể Diêm Xuyên, thân thể Thông Thiên, thú giao hoán số một Manh Lạc. Còn có một vài quan viên với thần sắc ngưng trọng.
- Có thêm một Cự Môn nữa sao? Bốn kẻ thập ngũ trọng thiên?
Số một mang hồ lô Hỏa Nha trên lưng, nhíu chặt lông mày nói.
- Không sao. Không có gì bất ngờ xảy ra. Tất cả đều ở trong phạm vi chúng ta có thể chịu đựng được!
Thân thể Thông Thiên lạnh lùng cười nói.
Số một gật đầu một cái.
Lúc này, Địch Nhân Kiệt lại dẫn đầu.
Địch Nhân Kiệt lạnh lùng nhìn phía nhóm người Văn Khúc.
- Văn Khúc Tinh? A!
Thân thể Địch Nhân Kiệt hơi cười lạnh một hồi nói.
- Địch Nhân Kiệt? Thông Thiên? Diêm Xuyên?
Hai mắt Văn Khúc híp lại nhìn đoàn người phía xa.
- Diêm Xuyên, Thông Thiên gia nhập liên minh thần tử Đại Chu. Thế nào? Thiên đình Đại Trăn ngươi cũng muốn gia nhập đám thần tử Đại Chu sao?
Văn Khúc lạnh lùng cười nói, muốn khích tướng.
Nhưng lúc này Diêm Xuyên không phải Diêm Xuyên ngày xưa, làm sao có thể bị kích tướng được. Thân thể Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Văn Khúc, các ngươi cứ chiếu cố bản thân mình cho tốt đã!
- Tên khốn Thiên Thoái kia đâu? Không phải hắn muốn làm tiên phong sao? Để hắn đi ra đi!
Vũ Khúc lại tiến lên một bước, nhất thời quát hỏi nói.
- Vũ Khúc? Ha ha, ngươi quả nhiên là tính tình nóng nảy! Không sai, Thiên Thoái bỏ tối theo sáng quả nhiên là đúng. Hắn là tiên phong của Đại Chu ta. Hơn nữa, trận chiến đầu tiên, chính là khiêu chiến chủ tướng ngày xưa, Vũ Khúc! Vũ Khúc, ngươi có dám đánh một trận hay không?
Địch Nhân Kiệt cười nói.
- Ha ha ha ha, tên phản bội như hắn cũng dám khiêu chiến với ta sao? Đến đây đi! Bảo hắn lăn ra đây!
Vũ Khúc trừng mắt một cái nói.
- Thiên Thoái nguyện làm tiên phong. Chính hắn chọn ra chiến trường. Ngươi có nhìn thấy ngôi sao ngay phía trên chỗ chúng ta đang đứng không?
Địch Nhân Kiệt cười nói.
Vù!
Mọi người đồng thời ngẩng đầu. Tất cả liền nhìn thấy, ngay phía trên tinh không quả nhiên có một tinh cầu lẻ loi. Trên tinh cầu là một mảnh hoang mạc, chỉ có một người đang đứng dưới một chân núi trên tinh cầu đó.
- Thiên Thoái?
Vũ Khúc đột nhiên trừng mắt, chợt hiện lên một tia tức giận.
- Chờ một chút!
Văn Khúc nhíu mày nhìn về phía tinh không.
Cự Môn mở miệng nói:
- Không có mai phục, chỉ có một mình Thiên Thoái!
- Văn Khúc, các ngươi ở lại đây. Ta đi bắt tên phản bội kia!
Vũ Khúc quát lên.
- Vũ Khúc, cẩn thận một chút. Dù sao ta vẫn cảm giác có chút không ổn!
Văn Khúc nói.
- Yên tâm! Thiên Thoái đều do ta dậy, ta sẽ không chịu thiệt được!
Vũ Khúc trầm giọng nói.
Nói xong, Vũ Khúc đạp chân xuống, bắn thẳng vào tinh không.
Một đám cường giả có thể nhìn thấy tình cảnh phía trên ngôi sao xa xôi kia, nhưng không có cách nào nghe thấy người phía trên đó nói chuyện với nhau.
Vũ Khúc đã đạt được tu vi thập ngũ trọng thiên. Cũng không lâu lắm, hắn đã phóng tới chỗ ngôi sao kia.
Ầm!
Vũ Khúc hạ xuống đất, khiến rất nhiều cát bụi trên ngôi sao kia bay lên.
- Thiên Thoái, tại sao ngươi lại muốn phản bội chủ thượng?
Vũ Khúc nhất thời quát lớn nói.
Cách đó không xa, Thiên Thoái lập tức kêu lên:
- Ta không có, lòng trung thành của ta đối với chủ thượng, có nhật nguyệt chứng giám!
- Ha ha ha, nhật nguyệt chứng giám. Chẳng lẽ là ta đổ oan cho ngươi sao?
Vũ Khúc trợn trừng mắt nói.
- Đại nhân, ta có nỗi khổ tâm trong lòng. Tại sao đại nhân lại không tin ta?
Thiên Thoái nhất thời kêu lên.
- Tại sao phải tin ngươi. Ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, vì sao không nói với chúng ta, trái lại còn đi theo Võ Chiếu? Sao? Ngươi đã làm phản? Ngươi cho rằng ngươi có thể nguỵ biện được sao?
Vũ Khúc nhất thời quát lớn nói.
- Từ kỷ thứ hai ta đã theo đại nhân. Lẽ nào đại nhân vẫn không rõ ta là người thế nào sao? Lòng trung thành của ta đối với chủ thượng có nhật nguyệt chứng giám. Ta sao có thể phản bội chủ thượng được?
Thiên Thoái tỏ ra tuyệt vọng nói.
Vũ Khúc khẽ nhíu mày, trong lòng có một chút dao động. Dù sao, Thiên Thoái là do một tay mình nâng đỡ. Hắn sao có thể phản bội lại được?
- Đại nhân không tin, vậy thuộc hạ chỉ có lấy cái chết để tạ tội! Dù sao đi nữa cái mạng này của ta, năm đó cũng là do đại nhân cứu được!
Thiên Thoái khổ sở nói.
Nói xong, Thiên Thoái liền rút kiếm đâm vào Tử Phủ.
- Không nên!
Vũ Khúc nhất thời biến sắc.
Phập!
Trường kiếm đã đâm vào lồng ngực. Thiên Thoái phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể Thiên Thoái rút lui, rút lui đến một góc.
Lấy cái chết để tạ tội sao? Nhất thời, trong lòng Vũ Khúc cảm thấy hoảng loạn. Bởi vì lúc này Vũ Khúc đã tin tưởng Thiên Thoái bị oan.
- Thiên Thoái!
Vũ Khúc hối hận. Hắn là thuộc hạ của mình. Tại sao mình lại nghi ngờ hắn? Sao Thiên Thoái có thể bị phản lại chủ thượng được?
- Trao đổi!
Thiên Thoái đang trọng thương đột nhiên quát to một tiếng.
- Cái gì?
Vũ Khúc kinh ngạc nói.
Vũ Khúc tưởng rằng mình đã nghĩ oan cho Thiên Thoái, trong lòng đang cảm thấy hổ thẹn, làm sao nghĩ đến chuyện Thiên Thoái chỉ đang lừa gạt sự thông cảm của mình.
Nhưng trò lừa gạt cũng phải trả cái giá quá lớn? Làm cho chính mình bị thương nặng?
Vũ Khúc chung quy là cường giả tuyệt thế. Hắn lập tức dùng pháp bảo bảo vệ bản thân, cương tráo cũng được toàn lực thôi thúc. Nhưng tất cả đều đã muộn. Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu xanh từ thân thể Thiên Thoái phát ra, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào xông thẳng vào thân thể Vũ Khúc.
- A?
Vũ Khúc ngạc nhiên há hốc miệng, liều mạng thôi thúc tinh lực.
Thời gian dường như dừng lại.
Sau một khắc.
Vù!
Vũ Khúc được tự do. Hắn đang chuẩn bị nổi giận bắt Thiên Thoái, đột nhiên phát hiện, bản thân mình đang đứng yên lành ở trước mặt, giống như mình đang soi gương.
- Đó là ta sao?
Vũ Khúc cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Ha ha ha ha ha ha!
Thân thể Vũ Khúc cười lớn một cách càn rỡ.
Phụt!
Dị thể Vũ Khúc phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã biến thành Thiên Thoái.
Trong mắt Võ Chiếu âm tình bất định.
Mấy ngày nay, Võ Chiếu vẫn không quấy rầy Mặc Vũ Hề, chính là muốn Mặc Vũ Hề thả lỏng cảnh giác. Đồng thời trong lòng mang một chút hổ thẹn, Võ Chiếu muốn đợi tới thời điểm cần thiết, lại một lần nữa nhờ Mặc Vũ Hề, để Mặc Vũ Hề liều mạng trợ giúp mình đoạt lại thân thể.
Nhưng rõ ràng Diêm Xuyên đã nhìn thấu điểm này.
Mình đi Lạc Dương sao? Không có Mặc Vũ Hề với thực lực cường hãn trợ giúp, mình đi Lạc Dương căn bản là chuyện vô bổ.
- Được rồi. Sư muội, làm từng cái một đi. Diêm Xuyên đã có kế hoạch, vậy để Diêm Xuyên đoạt lại thân thể trước đã. Huống hồ lần này chúng ta không hẳn sẽ không đi Lạc Dương?
Thông Thiên đánh giảng hòa nói.
- Được, được rồi!
Võ Chiếu biết thời biết thế nói.
Thời gian một tháng thoáng qua đã đến.
Tại cửa Tùng Giang Tây Ngoại Châu.
Một con sông Tùng Giang ngăn cách hai bờ sông.
Hai bờ sông đều có rất nhiều quân đội đang đứng. Người cầm đầu của hai quân Thiên đình Đại Chu, Tử Vi Thiên Giới chạm mặt lần đầu tiên.
Tại chỗ Thống soái, Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân, Cự Môn, bốn đại quân đoàn trưởng của Tử Vi Thiên Giới một phía trước. Phía sau là đại quân với khí thế hừng hực.
Một phía khác, Địch Nhân Kiệt, thân thể Diêm Xuyên, thân thể Thông Thiên, thú giao hoán số một Manh Lạc. Còn có một vài quan viên với thần sắc ngưng trọng.
- Có thêm một Cự Môn nữa sao? Bốn kẻ thập ngũ trọng thiên?
Số một mang hồ lô Hỏa Nha trên lưng, nhíu chặt lông mày nói.
- Không sao. Không có gì bất ngờ xảy ra. Tất cả đều ở trong phạm vi chúng ta có thể chịu đựng được!
Thân thể Thông Thiên lạnh lùng cười nói.
Số một gật đầu một cái.
Lúc này, Địch Nhân Kiệt lại dẫn đầu.
Địch Nhân Kiệt lạnh lùng nhìn phía nhóm người Văn Khúc.
- Văn Khúc Tinh? A!
Thân thể Địch Nhân Kiệt hơi cười lạnh một hồi nói.
- Địch Nhân Kiệt? Thông Thiên? Diêm Xuyên?
Hai mắt Văn Khúc híp lại nhìn đoàn người phía xa.
- Diêm Xuyên, Thông Thiên gia nhập liên minh thần tử Đại Chu. Thế nào? Thiên đình Đại Trăn ngươi cũng muốn gia nhập đám thần tử Đại Chu sao?
Văn Khúc lạnh lùng cười nói, muốn khích tướng.
Nhưng lúc này Diêm Xuyên không phải Diêm Xuyên ngày xưa, làm sao có thể bị kích tướng được. Thân thể Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Văn Khúc, các ngươi cứ chiếu cố bản thân mình cho tốt đã!
- Tên khốn Thiên Thoái kia đâu? Không phải hắn muốn làm tiên phong sao? Để hắn đi ra đi!
Vũ Khúc lại tiến lên một bước, nhất thời quát hỏi nói.
- Vũ Khúc? Ha ha, ngươi quả nhiên là tính tình nóng nảy! Không sai, Thiên Thoái bỏ tối theo sáng quả nhiên là đúng. Hắn là tiên phong của Đại Chu ta. Hơn nữa, trận chiến đầu tiên, chính là khiêu chiến chủ tướng ngày xưa, Vũ Khúc! Vũ Khúc, ngươi có dám đánh một trận hay không?
Địch Nhân Kiệt cười nói.
- Ha ha ha ha, tên phản bội như hắn cũng dám khiêu chiến với ta sao? Đến đây đi! Bảo hắn lăn ra đây!
Vũ Khúc trừng mắt một cái nói.
- Thiên Thoái nguyện làm tiên phong. Chính hắn chọn ra chiến trường. Ngươi có nhìn thấy ngôi sao ngay phía trên chỗ chúng ta đang đứng không?
Địch Nhân Kiệt cười nói.
Vù!
Mọi người đồng thời ngẩng đầu. Tất cả liền nhìn thấy, ngay phía trên tinh không quả nhiên có một tinh cầu lẻ loi. Trên tinh cầu là một mảnh hoang mạc, chỉ có một người đang đứng dưới một chân núi trên tinh cầu đó.
- Thiên Thoái?
Vũ Khúc đột nhiên trừng mắt, chợt hiện lên một tia tức giận.
- Chờ một chút!
Văn Khúc nhíu mày nhìn về phía tinh không.
Cự Môn mở miệng nói:
- Không có mai phục, chỉ có một mình Thiên Thoái!
- Văn Khúc, các ngươi ở lại đây. Ta đi bắt tên phản bội kia!
Vũ Khúc quát lên.
- Vũ Khúc, cẩn thận một chút. Dù sao ta vẫn cảm giác có chút không ổn!
Văn Khúc nói.
- Yên tâm! Thiên Thoái đều do ta dậy, ta sẽ không chịu thiệt được!
Vũ Khúc trầm giọng nói.
Nói xong, Vũ Khúc đạp chân xuống, bắn thẳng vào tinh không.
Một đám cường giả có thể nhìn thấy tình cảnh phía trên ngôi sao xa xôi kia, nhưng không có cách nào nghe thấy người phía trên đó nói chuyện với nhau.
Vũ Khúc đã đạt được tu vi thập ngũ trọng thiên. Cũng không lâu lắm, hắn đã phóng tới chỗ ngôi sao kia.
Ầm!
Vũ Khúc hạ xuống đất, khiến rất nhiều cát bụi trên ngôi sao kia bay lên.
- Thiên Thoái, tại sao ngươi lại muốn phản bội chủ thượng?
Vũ Khúc nhất thời quát lớn nói.
Cách đó không xa, Thiên Thoái lập tức kêu lên:
- Ta không có, lòng trung thành của ta đối với chủ thượng, có nhật nguyệt chứng giám!
- Ha ha ha, nhật nguyệt chứng giám. Chẳng lẽ là ta đổ oan cho ngươi sao?
Vũ Khúc trợn trừng mắt nói.
- Đại nhân, ta có nỗi khổ tâm trong lòng. Tại sao đại nhân lại không tin ta?
Thiên Thoái nhất thời kêu lên.
- Tại sao phải tin ngươi. Ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, vì sao không nói với chúng ta, trái lại còn đi theo Võ Chiếu? Sao? Ngươi đã làm phản? Ngươi cho rằng ngươi có thể nguỵ biện được sao?
Vũ Khúc nhất thời quát lớn nói.
- Từ kỷ thứ hai ta đã theo đại nhân. Lẽ nào đại nhân vẫn không rõ ta là người thế nào sao? Lòng trung thành của ta đối với chủ thượng có nhật nguyệt chứng giám. Ta sao có thể phản bội chủ thượng được?
Thiên Thoái tỏ ra tuyệt vọng nói.
Vũ Khúc khẽ nhíu mày, trong lòng có một chút dao động. Dù sao, Thiên Thoái là do một tay mình nâng đỡ. Hắn sao có thể phản bội lại được?
- Đại nhân không tin, vậy thuộc hạ chỉ có lấy cái chết để tạ tội! Dù sao đi nữa cái mạng này của ta, năm đó cũng là do đại nhân cứu được!
Thiên Thoái khổ sở nói.
Nói xong, Thiên Thoái liền rút kiếm đâm vào Tử Phủ.
- Không nên!
Vũ Khúc nhất thời biến sắc.
Phập!
Trường kiếm đã đâm vào lồng ngực. Thiên Thoái phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể Thiên Thoái rút lui, rút lui đến một góc.
Lấy cái chết để tạ tội sao? Nhất thời, trong lòng Vũ Khúc cảm thấy hoảng loạn. Bởi vì lúc này Vũ Khúc đã tin tưởng Thiên Thoái bị oan.
- Thiên Thoái!
Vũ Khúc hối hận. Hắn là thuộc hạ của mình. Tại sao mình lại nghi ngờ hắn? Sao Thiên Thoái có thể bị phản lại chủ thượng được?
- Trao đổi!
Thiên Thoái đang trọng thương đột nhiên quát to một tiếng.
- Cái gì?
Vũ Khúc kinh ngạc nói.
Vũ Khúc tưởng rằng mình đã nghĩ oan cho Thiên Thoái, trong lòng đang cảm thấy hổ thẹn, làm sao nghĩ đến chuyện Thiên Thoái chỉ đang lừa gạt sự thông cảm của mình.
Nhưng trò lừa gạt cũng phải trả cái giá quá lớn? Làm cho chính mình bị thương nặng?
Vũ Khúc chung quy là cường giả tuyệt thế. Hắn lập tức dùng pháp bảo bảo vệ bản thân, cương tráo cũng được toàn lực thôi thúc. Nhưng tất cả đều đã muộn. Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu xanh từ thân thể Thiên Thoái phát ra, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào xông thẳng vào thân thể Vũ Khúc.
- A?
Vũ Khúc ngạc nhiên há hốc miệng, liều mạng thôi thúc tinh lực.
Thời gian dường như dừng lại.
Sau một khắc.
Vù!
Vũ Khúc được tự do. Hắn đang chuẩn bị nổi giận bắt Thiên Thoái, đột nhiên phát hiện, bản thân mình đang đứng yên lành ở trước mặt, giống như mình đang soi gương.
- Đó là ta sao?
Vũ Khúc cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Ha ha ha ha ha ha!
Thân thể Vũ Khúc cười lớn một cách càn rỡ.
Phụt!
Dị thể Vũ Khúc phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã biến thành Thiên Thoái.