Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1187: Nằm Vùng
- Sẽ không đâu. Hắn sẽ không tiết lộ ra ngoài. Ai sẽ tin tưởng lời nói của một đám người điên chứ?
Thân thể Võ Chiếu cười nói.
- Phải!
Số một thở phào một cái gật đầu một cái.
- Tuy nhiên cũng không thể khinh thường hắn được. Diêm Xuyên? Số 108, ngươi cảm giác thế nào?
Số một hỏi.
Thân thể Diêm Xuyên lắc đầu nói:
- Không có cảm giác gì!
- Không có cảm giác, vậy là tốt nhất. Ít nhất chứng tỏ hai Diêm Xuyên mỗi người đều có tư tưởng riêng!
Số một gật đầu một cái.
- Nhận được Diêm Xuyên, Đông Ngoại Châu sắp là của chúng ta. Tiếp theo chính là toàn diện đuổi bắt nhóm người Mặc Vũ Hề thôi!
Thân thể Thông Thiên nói.
- Không sai. Tất cả đều phải nhanh một chút!
Số một gật đầu một cái.
- Đúng rồi. Tiền tuyến gởi thư, Tử Vi Thiên Giới xuất binh đối phó với chúng ta! Người cầm đầu là Văn Khúc!
Thân thể Võ Chiếu cau mày nói.
- Tử Vi Thiên Giới? Đám người kia thật phiền toái. Thực lực của bọn họ không ra sao, lại có nội tình kỷ thứ hai. Cho dù trao đổi trở về, cũng không có cách nào liên kết được với tinh thần lực. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước chúng ta đi ra, cũng không thể ở lại Trung Thiên Châu!
Số một trầm giọng nói.
- Thật ra cũng không có gì. Trao đổi đối phương, không có cách nào thu được cấu kết tinh thần lực của bọn họ. Tương tự, bọn họ cũng không thể. Đến lúc đó lại đi bắt những người khác trao đổi qua bọn họ là được!
Thân thể Thông Thiên cười nói.
- Không sai! Tử Vi Thiên Giới cũng không đáng sợ!
Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Thật ra, ta đối với nghiệp vị Đại Đế, vẫn tương đối có hứng thú. Một khi đã như vậy, cứng rắn một chút. Đến lúc đó nắm lấy Tử Vi Thiên Giới, bản đồ của chúng ta càng lúc càng lớn. Mau chóng nhất thống thiên hạ dương gian!
Số một trầm giọng nói.
- Được!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Trên Tây Hải, Văn Khúc thống lĩnh đại quân, binh phạt Tây Ngoại Châu. Đi cùng có hai người Phá Quân, Vũ Khúc.
Bên trên một hòn đảo Tây Hải.
- Chủ thượng đã bắt đầu đi tới Thiên giới Trường Sinh. Chúng ta mau chóng nắm lấy Tây Ngoại Châu, cũng không nên thua đám người Tham Lang!
Vũ Khúc cười nói.
- Đó là điều tất nhiên. Thiên đình Đại Chu sao? A!
Văn Khúc lộ ra một tia khinh thường tiếng.
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng chạy tới.
- Hả? Thế nào, sao lại hoang mang hoảng loạn vậy?
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Không, không xong. Thiên Thoái Đại tướng quân, hắn... hắn...!
Vẻ mặt thị vệ kia khẩn trương nói không ra lời.
- Hắn làm sao vậy?
Phá Quân nhất thời kêu lên.
- Hắn làm phản. Hắn đầu hàng Đại Chu!
Thị vệ kia khẩn trương nói.
Ầm!
Vũ Khúc một cước đạp thị vệ kia văng ra ngoài:
- Hoang đường, Thiên Thoái là do một tay ta nâng đỡ. Trong ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, chỉ một lòng trung thành với chủ thượng. Hắn sao có thể làm phản được? Nếu còn nói bậy, xem ta xé nát miệng ngươi thế nào!
Vũ Khúc tính tình nóng nảy, khiến thị vệ kia sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
- Dừng tay, Vũ Khúc!
Văn Khúc nhất thời quát to.
Sắc mặt Văn Khúc âm trầm. Dù sao tin tức này quá mức quỷ dị. Sao có thể như vậy được. Thiên Thoái lại do bản thân mình sai khiến. Trước khi đi, vô cùng hăng hái, còn viết quân lệnh trạng, lấy hai mươi toà thành trì.
Nhưng hôm nay, hắn lại làm phản sao?
Tất nhiên Văn Khúc cũng không tin.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Văn Khúc ngưng trọng hỏi.
- Thiên Thoái Đại tướng quân, đầu hàng Thiên đình Đại Chu!
Thị vệ kia khẩn trương nói.
- Ngươi vẫn còn nói bậy sao?
Vũ Khúc lại nổi giận.
- Không, không, tiểu nhân không có. Đây là tin tức do tiền tuyến truyền đến, tiền tuyến truyền đến. Tiểu nhân gan to hơn nữa cũng không dám!
Thị vệ kia sợ hãi không thể giải thích nói.
- Vũ Khúc, bình tĩnh đừng nóng!
Văn Khúc lắc đầu một cái.
- Nhưng, tiểu tử Thiên Thoái kia sao có thể làm phản được?
Vũ Khúc lo lắng nói.
- Nhất định đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là vậy! Mau phái người nhanh chóng điều tra!
Văn Khúc quay về phía một người thị vệ đứng bên cạnh nói.
- Vâng!
- Còn nữa. Truyền lệnh xuống, tất cả đại quân công phạt tạm dừng tiến công. Mọi người ở tại chỗ đợi lệnh!
Văn Khúc phân phó nói.
- Vâng!
Thị vệ lui ra.
Vũ Khúc, Văn Khúc đều nhìn về phía Văn Khúc.
- Văn Khúc, ngươi xem chuyện gì xảy ra thế này?
Phá Quân cau mày nói.
- Không biết. Nhưng Thiên đình Đại Chu màu dường như không yếu đuối giống như chúng ta đã tưởng!
Văn Khúc ngưng trọng nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Trước tiên làm rõ tình huống.
Văn Khúc trịnh trọng nói.
- Được rồi!
Hai người gật đầu một cái.
Thiên giới Trường Sinh, quý phủ quân đoàn trưởng Thiên Tương.
Thất Sát trừng mắt nhìn quản gia:
- Ngũ ca của ta đâu?
- Thất Sát đại nhân, không biết lão gia đã đi đâu!
Vẻ mặt quản gia tỏ ra khó xử.
- Cái gì mà không biết hả? Khốn kiếp, lúc đi Ngũ ca ta không căn dặn lại các ngươi sao? Các ngươi không biết, vậy còn những người khác có ai biết không?
Thất Sát trầm giọng nói.
- Không có. Lão gia không nói, cũng không căn dặn bất kỳ người nào!
Quản gia lắc đầu một cái.
- Thật là quái lạ. Ngũ ca ra ngoài cũng không đánh tiếng với ta một lời, hại ta có đồ tốt cũng không ai cùng thưởng thức!
Thất Sát lắc đầu một cái bước ra khỏi Thiên Tương phủ.
Nhưng mới đi được một hồi, ánh mắt Thất Sát lại sáng ngời.
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Hẳn là chỗ đó? Lần trước ta đã nhìn thấy Ngũ ca đi tới đó? Lúc đó chủ thượng gọi ta, cho nên ta không có xem rốt cuộc thế nào. Chẳng lẽ? Ngũ ca Kim ốc tàng kiều? Khà khà khà, ta phải mau chân đến xem mới được!
Thất Sát nhất thời trở nên hưng phấn.
Vèo!
Thất Sát nhanh chóng bay khỏi thành trì, tiến về phía một hải vực xa xôi.
Vèo!
Từ phía xa, Thất Sát hạ xuống cửa một sơn cốc.
- Chính là chỗ này!
Thất Sát hưng phấn nhìn vào trong sơn cốc.
- Có phải mình nên cho Ngũ ca một niềm vui bất ngờ hay không đây? Hì hì!
Thất Sát che giấu khí tức, lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
Vừa vào sơn cốc, hắn lập tức nhìn thấy có một đám người đang đứng bên trong sơn cốc. Đứng giữa nhóm người này chính là một nam tử áo bào tím. Vừa nhìn thấy nam tử áo bào tím, trong nháy mắt con ngươi Thất Sát bỗng nhiên co lại.
- Tử Vi Đại Đế?
Trong lòng Thất Sát kinh sợ gào thét.
- Đại ca Thiên Phủ, Ngũ ca Thiên Tương? Còn có đám Địa Sát tinh kia nữa. Bọn họ đang làm gì vậy? Đang làm gì vậy? Thất Sát trợn trừng mắt, ẩn vào góc vẻ mặt đầy kinh hãi.
Tử Vi Đại Đế? Hắn làm sao lại xuất hiện ở này? Hắn không nên xuất hiện ở đây mới phải!
Hai quân đoàn trưởng Nam Đẩu đang nghe Bắc Đẩu đại đế nói chuyện sao?
- Chính là như vậy. Trẫm cần lập tức, ngay lập tức!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Thiên Phủ, Thiên Tương lên tiếng trả lời.
- Chủ thượng, từ kỷ thứ hai cho tới hôm nay, đã lâu lắm rồi. Ta còn tưởng rằng chủ thượng đã quên chúng ta!
Thiên Tương cười nói.
- Chủ thượng làm sao có thể quên được? Ha ha!
Thiên Phủ cười nói.
- Phải. Các ngươi ẩn nấp ở bên cạnh Trường Sinh Đại Đế lâu như vậy, trẫm rất vui mừng vì các ngươi còn không quên năm đó! Yên tâm, trở lại Tử Vi Thiên Giới, chức vụ của ngươi vẫn như cũ, vẫn là quân đoàn trưởng tốt nhất của ta!
Tử Vi Đại Đế hứa.
Thân thể Võ Chiếu cười nói.
- Phải!
Số một thở phào một cái gật đầu một cái.
- Tuy nhiên cũng không thể khinh thường hắn được. Diêm Xuyên? Số 108, ngươi cảm giác thế nào?
Số một hỏi.
Thân thể Diêm Xuyên lắc đầu nói:
- Không có cảm giác gì!
- Không có cảm giác, vậy là tốt nhất. Ít nhất chứng tỏ hai Diêm Xuyên mỗi người đều có tư tưởng riêng!
Số một gật đầu một cái.
- Nhận được Diêm Xuyên, Đông Ngoại Châu sắp là của chúng ta. Tiếp theo chính là toàn diện đuổi bắt nhóm người Mặc Vũ Hề thôi!
Thân thể Thông Thiên nói.
- Không sai. Tất cả đều phải nhanh một chút!
Số một gật đầu một cái.
- Đúng rồi. Tiền tuyến gởi thư, Tử Vi Thiên Giới xuất binh đối phó với chúng ta! Người cầm đầu là Văn Khúc!
Thân thể Võ Chiếu cau mày nói.
- Tử Vi Thiên Giới? Đám người kia thật phiền toái. Thực lực của bọn họ không ra sao, lại có nội tình kỷ thứ hai. Cho dù trao đổi trở về, cũng không có cách nào liên kết được với tinh thần lực. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước chúng ta đi ra, cũng không thể ở lại Trung Thiên Châu!
Số một trầm giọng nói.
- Thật ra cũng không có gì. Trao đổi đối phương, không có cách nào thu được cấu kết tinh thần lực của bọn họ. Tương tự, bọn họ cũng không thể. Đến lúc đó lại đi bắt những người khác trao đổi qua bọn họ là được!
Thân thể Thông Thiên cười nói.
- Không sai! Tử Vi Thiên Giới cũng không đáng sợ!
Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Thật ra, ta đối với nghiệp vị Đại Đế, vẫn tương đối có hứng thú. Một khi đã như vậy, cứng rắn một chút. Đến lúc đó nắm lấy Tử Vi Thiên Giới, bản đồ của chúng ta càng lúc càng lớn. Mau chóng nhất thống thiên hạ dương gian!
Số một trầm giọng nói.
- Được!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Trên Tây Hải, Văn Khúc thống lĩnh đại quân, binh phạt Tây Ngoại Châu. Đi cùng có hai người Phá Quân, Vũ Khúc.
Bên trên một hòn đảo Tây Hải.
- Chủ thượng đã bắt đầu đi tới Thiên giới Trường Sinh. Chúng ta mau chóng nắm lấy Tây Ngoại Châu, cũng không nên thua đám người Tham Lang!
Vũ Khúc cười nói.
- Đó là điều tất nhiên. Thiên đình Đại Chu sao? A!
Văn Khúc lộ ra một tia khinh thường tiếng.
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng chạy tới.
- Hả? Thế nào, sao lại hoang mang hoảng loạn vậy?
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Không, không xong. Thiên Thoái Đại tướng quân, hắn... hắn...!
Vẻ mặt thị vệ kia khẩn trương nói không ra lời.
- Hắn làm sao vậy?
Phá Quân nhất thời kêu lên.
- Hắn làm phản. Hắn đầu hàng Đại Chu!
Thị vệ kia khẩn trương nói.
Ầm!
Vũ Khúc một cước đạp thị vệ kia văng ra ngoài:
- Hoang đường, Thiên Thoái là do một tay ta nâng đỡ. Trong ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, chỉ một lòng trung thành với chủ thượng. Hắn sao có thể làm phản được? Nếu còn nói bậy, xem ta xé nát miệng ngươi thế nào!
Vũ Khúc tính tình nóng nảy, khiến thị vệ kia sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
- Dừng tay, Vũ Khúc!
Văn Khúc nhất thời quát to.
Sắc mặt Văn Khúc âm trầm. Dù sao tin tức này quá mức quỷ dị. Sao có thể như vậy được. Thiên Thoái lại do bản thân mình sai khiến. Trước khi đi, vô cùng hăng hái, còn viết quân lệnh trạng, lấy hai mươi toà thành trì.
Nhưng hôm nay, hắn lại làm phản sao?
Tất nhiên Văn Khúc cũng không tin.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Văn Khúc ngưng trọng hỏi.
- Thiên Thoái Đại tướng quân, đầu hàng Thiên đình Đại Chu!
Thị vệ kia khẩn trương nói.
- Ngươi vẫn còn nói bậy sao?
Vũ Khúc lại nổi giận.
- Không, không, tiểu nhân không có. Đây là tin tức do tiền tuyến truyền đến, tiền tuyến truyền đến. Tiểu nhân gan to hơn nữa cũng không dám!
Thị vệ kia sợ hãi không thể giải thích nói.
- Vũ Khúc, bình tĩnh đừng nóng!
Văn Khúc lắc đầu một cái.
- Nhưng, tiểu tử Thiên Thoái kia sao có thể làm phản được?
Vũ Khúc lo lắng nói.
- Nhất định đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là vậy! Mau phái người nhanh chóng điều tra!
Văn Khúc quay về phía một người thị vệ đứng bên cạnh nói.
- Vâng!
- Còn nữa. Truyền lệnh xuống, tất cả đại quân công phạt tạm dừng tiến công. Mọi người ở tại chỗ đợi lệnh!
Văn Khúc phân phó nói.
- Vâng!
Thị vệ lui ra.
Vũ Khúc, Văn Khúc đều nhìn về phía Văn Khúc.
- Văn Khúc, ngươi xem chuyện gì xảy ra thế này?
Phá Quân cau mày nói.
- Không biết. Nhưng Thiên đình Đại Chu màu dường như không yếu đuối giống như chúng ta đã tưởng!
Văn Khúc ngưng trọng nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Trước tiên làm rõ tình huống.
Văn Khúc trịnh trọng nói.
- Được rồi!
Hai người gật đầu một cái.
Thiên giới Trường Sinh, quý phủ quân đoàn trưởng Thiên Tương.
Thất Sát trừng mắt nhìn quản gia:
- Ngũ ca của ta đâu?
- Thất Sát đại nhân, không biết lão gia đã đi đâu!
Vẻ mặt quản gia tỏ ra khó xử.
- Cái gì mà không biết hả? Khốn kiếp, lúc đi Ngũ ca ta không căn dặn lại các ngươi sao? Các ngươi không biết, vậy còn những người khác có ai biết không?
Thất Sát trầm giọng nói.
- Không có. Lão gia không nói, cũng không căn dặn bất kỳ người nào!
Quản gia lắc đầu một cái.
- Thật là quái lạ. Ngũ ca ra ngoài cũng không đánh tiếng với ta một lời, hại ta có đồ tốt cũng không ai cùng thưởng thức!
Thất Sát lắc đầu một cái bước ra khỏi Thiên Tương phủ.
Nhưng mới đi được một hồi, ánh mắt Thất Sát lại sáng ngời.
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Hẳn là chỗ đó? Lần trước ta đã nhìn thấy Ngũ ca đi tới đó? Lúc đó chủ thượng gọi ta, cho nên ta không có xem rốt cuộc thế nào. Chẳng lẽ? Ngũ ca Kim ốc tàng kiều? Khà khà khà, ta phải mau chân đến xem mới được!
Thất Sát nhất thời trở nên hưng phấn.
Vèo!
Thất Sát nhanh chóng bay khỏi thành trì, tiến về phía một hải vực xa xôi.
Vèo!
Từ phía xa, Thất Sát hạ xuống cửa một sơn cốc.
- Chính là chỗ này!
Thất Sát hưng phấn nhìn vào trong sơn cốc.
- Có phải mình nên cho Ngũ ca một niềm vui bất ngờ hay không đây? Hì hì!
Thất Sát che giấu khí tức, lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
Vừa vào sơn cốc, hắn lập tức nhìn thấy có một đám người đang đứng bên trong sơn cốc. Đứng giữa nhóm người này chính là một nam tử áo bào tím. Vừa nhìn thấy nam tử áo bào tím, trong nháy mắt con ngươi Thất Sát bỗng nhiên co lại.
- Tử Vi Đại Đế?
Trong lòng Thất Sát kinh sợ gào thét.
- Đại ca Thiên Phủ, Ngũ ca Thiên Tương? Còn có đám Địa Sát tinh kia nữa. Bọn họ đang làm gì vậy? Đang làm gì vậy? Thất Sát trợn trừng mắt, ẩn vào góc vẻ mặt đầy kinh hãi.
Tử Vi Đại Đế? Hắn làm sao lại xuất hiện ở này? Hắn không nên xuất hiện ở đây mới phải!
Hai quân đoàn trưởng Nam Đẩu đang nghe Bắc Đẩu đại đế nói chuyện sao?
- Chính là như vậy. Trẫm cần lập tức, ngay lập tức!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Thiên Phủ, Thiên Tương lên tiếng trả lời.
- Chủ thượng, từ kỷ thứ hai cho tới hôm nay, đã lâu lắm rồi. Ta còn tưởng rằng chủ thượng đã quên chúng ta!
Thiên Tương cười nói.
- Chủ thượng làm sao có thể quên được? Ha ha!
Thiên Phủ cười nói.
- Phải. Các ngươi ẩn nấp ở bên cạnh Trường Sinh Đại Đế lâu như vậy, trẫm rất vui mừng vì các ngươi còn không quên năm đó! Yên tâm, trở lại Tử Vi Thiên Giới, chức vụ của ngươi vẫn như cũ, vẫn là quân đoàn trưởng tốt nhất của ta!
Tử Vi Đại Đế hứa.