Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1142: Vận Mệnh
Mạnh Dung Dung nói.
- Ồ?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Ha ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi đang nói đùa sao? Nghe ngươi đàn một khúc nhạc, ta sẽ đi theo ngươi?
Tất nhiên Bạo Tạc Vương Thú không tin nói.
Mạnh Dung Dung lại nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên, trong mắt đầy vẻ chờ đợi.
Nếu như đổi lại là người khác, cương thi Diêm Xuyên tất nhiên sẽ không đồng ý. Bất luận trong bất kỳ tình huống nào, đối với Bạo Tạc Vương Thú, Đại Trăn đều ở trong tình thế bắt buộc. Trong quá trình này không thể có bất kỳ điều gì bất ngờ!
Nhưng người này lại Mạnh Dung Dung?
- Sư tôn có thể chỉ bởi vì suy tính đến quan hệ giữa ngươi và ta, mới để ta đến đây. Hãy tin tưởng ta. Ta vĩnh viễn sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi để đối phó với ngươi!
Mạnh Dung Dung ôn nhu nói.
Nhìn ánh mắt chờ đợi được tin tưởng của Mạnh Dung Dung, trong lòng cương thi Diêm Xuyên chợt trở nên mềm yếu. Hắn gật đầu một cái.
- Diêm Xuyên, ngươi làm vậy là có ý gì?
Bạo Tạc Vương Thú trầm giọng nói.
- Bạo Tạc Vương Thú, Dung Dung là vị hôn thê của ta. Ngươi hãy nghe nàng đàn một khúc, hẳn không tính là cái gì. Sau một khúc nhạc, nếu ngươi không muốn đi cùng với nàng, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện mang ngươi đi. Cho dù Phục Hy tự mình tới đây, Đại Trăn ta cũng cùng ngươi chung một chiến tuyến!
Cương thi Diêm Xuyên trịnh trọng hứa hẹn.
Trong mắt Bạo Tạc Vương Thú lộ vẻ cổ quái. Hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.
Mạnh Dung Dung ngồi xuống giữa hư không. Nàng lấy chiếc đàn cổ từ trên lưng xuống.
Nàng nhìn Bạo Tạc Vương Thú nói:
- Trong cầm đạo Phục Hy, khúc nhạc này có tên là Vận mệnh.
- Vận mệnh?
- Đinh! Đinh! Đinh!......!
Tiếng đàn của Mạnh Dung Dung bỗng nhiên vang lên. Trong lúc nhất thời, hàng ngàn hàng tỉ Thiên Ma dường như sợ hãi bắt đầu bay lượn khắp nơi, tìm chỗ trốn.
Nhưng chúng lại không bay ra khỏi phạm vi vạn dặm xung quanh Mạnh Dung Dung. Một khi bay ra khỏi phạm vi vạn dặm, nhất thời phải bay trở lại.
Hàng ngàn hàng tỉ Thiên Ma hoảng hốt không có đường trốn chạy.
Cương thi Diêm Xuyên và Bạo Tạc Vương Thú lại nhắm mắt cảm thụ.
Tâm tư của cương thi Diêm Xuyên đột nhiên đi theo tiếng đàn chập trùng.
- Oa, oa!
- Sinh rồi, sinh rồi. Lão gia, chúc mừng lão gia. Là một nam hài, là một nam hài!
- Rốt cuộc ta đã có nhi tử rồi! Bách Ế! Bách Ế!
- Tiểu tử này tranh cãi cái gì, không sợ dọa Tiểu Bách Ế sao?
......
...
- Gia gia, phụ thân, mẫu thân nói trở về sẽ dẫn ta đi ăn món ngon. Tại sao đến giờ còn chưa trở lại?
......
...
...
- Gia gia, ta muốn học soán mạng diễn sinh. Như vậy ta sẽ không như cha mẹ. Ta chết một người, sẽ còn có một người khác sống!
...
...
- Từ giờ trở đi, ta gọi là Lam!
- Từ giờ trở đi, ta gọi là Doanh!
......
...
Từng cảnh tượng cũ không ngừng xuất hiện ở trong đầu cương thi Diêm Xuyên. Rất nhiều cảnh tượng, thậm chí cương thi Diêm Xuyên tưởng rằng chính mình đã quên mất. Nhưng lúc này những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy lại hiện lên.
Từng cảnh tượng đầy cảm động diễn ra trong đầu, thậm chí khiến khóe mắt cương thi Diêm Xuyên rơi xuống một giọt nước mắt.
Tiếng đàn cảm động.
Một phía khác Bạo Tạc Vương Thú dường như nhìn thấy không phải là những cảnh tượng trong quá khứ. Lúc này Bạo Tạc Vương Thú nhắm mắt lại, lộ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Thậm chí qua một hồi lâu, Bạo Tạc Vương Thú còn không ngừng run lẩy bẩy.
- Đinh!
Tiếng đàn dừng lại.
Hàng ngàn hàng tỉ Thiên Ma sợ hãi bay lượn cũng đột nhiên dừng lại.
Trên trán Mạnh Dung Dung lấm tấm mồ hôi.
- Các ngươi theo vào bên trong vận mệnh, các ngươi đã nhìn thấy gì?
Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Quá khứ!
Cương thi Diêm Xuyên chậm rãi mở mắt.
- Tương lai!
Bạo Tạc Vương Thú mang theo một tia sợ hãi nói.
- Tương lai?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Bạo Tạc Vương Thú. Tại sao mình lại không thấy được tương lai?
Mạnh Dung Dung lại khẽ mỉm cười nói:
- Quả nhiên đúng như lời sư tôn đã nói. Thần thú có thể nhìn thấy trong vận mệnh những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được! Bạo Tạc Vương Thú, ngươi đã thấy được tương lai. Hiện tại ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?
- Đi, ta muốn đi theo ngươi gặp Phục Hy. Hiện tại đi luôn!
Bạo Tạc Vương Thú nhất thời kêu lên.
- A?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Bạo Tạc Vương Thú.
Thái độ này cũng biến hóa quá nhanh đi?
- Bạo Tạc Vương Thú?
Cương thi Diêm Xuyên nhíu mày kêu lên.
Đây cũng quá vô duyên. Giọng điệu hắn lại thay đổi trong chớp mắt như vậy?
- Diêm đế, đã khiến ngươi thất vọng. Sau khi từ biệt, có thể sau này ta sẽ còn trở về!
Bạo Tạc Vương Thú trầm giọng nói.
- Được rồi, trẫm sẽ giữ lại Đông Hải cho ngươi!
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Mạnh Dung Dung có chút áy náy nhìn Diêm Xuyên.
Dù sao, Mạnh Dung Dung cũng không ngu ngốc. Tất nhiên nàng nhìn ra được cương thi Diêm Xuyên có ý định thu phục Bạo Tạc Vương Thú. Kết quả lại bị mình quấy nhiễu.
- Diêm Xuyên, thật có lỗi!
Mạnh Dung Dung hổ thẹn nói.
- A, nàng không cần tự trách mình. Bạo Tạc Vương Thú ở lại Đại Trăn, là vinh hạnh cho Đại Trăn. Nhưng cũng không nhất định phải như vậy. Hơn nữa, ta tin tưởng nàng!
Cương thi Diêm Xuyên ôn nhu nói.
- Được!
Ánh mắt Mạnh Dung Dung trở nên kiên định gật đầu một cái.
Mạnh Dung Dung lấy ra một khối ngọc phù hình dạng Bát Quái.
- Sư tôn thôi diễn đến hôm nay, nói để ta đưa cái này cho ngươi, nói ngươi có thể sẽ dùng đến nó!
Mạnh Dung Dung nói.
- Ồ?
- Đó là một ngọc phù truyền tống. Thời điểm bóp nát nó, nó có thể mang ngươi trong một quang cầu có phạm vi mười trượng, truyền tống đến biên giới Thiên Ma giới, cũng sẽ truyền tống trở về trong vòng một phút!
Mạnh Dung Dung nói.
- Ồ?
Chân mày cương thi Diêm Xuyên nhíu lại tiếp nhận cái ngọc phù Bát Quái này.
- Sư tôn nói như vậy!
Mạnh Dung Dung giải thích.
- Phục Hy lại biết chuyện ta cần phải làm sao?
Cương thi Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Soán mạng thuật của sư tôn có thể thôi diễn tương lai!
Mạnh Dung Dung nói.
- Không thể nào. Thời điểm tương lai đang thay đổi, hắn làm sao thôi diễn ra được?
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm!
Mạnh Dung Dung lắc đầu nói.
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ầm ầm ầm!
Phía sau, Thiên Ma cuồn cuộn như cá voi hút nước, bị hút về phía một lỗ hổng cực lớn, nhanh chóng tràn vào Thiên Ma giới.
- Sư tôn gọi chúng ta rồi!
Trong mắt Mạnh Dung Dung loé ra một tia lo lắng nói.
- Vậy có đi hay không?
Bạo Tạc Vương Thú có chút lo lắng nói.
Mạnh Dung Dung có chút không nỡ, nhìn cương thi Diêm Xuyên.
- Ta sẽ trở lại!
Mạnh Dung Dung kiên định nói.
Nói xong, nàng dẫn theo Bạo Tạc Vương Thú bước vào lỗ hổng cực lớn phía sau.
Ầm ầm ầm!
Tất cả Thiên Ma đều tiến vào bên trong lỗ hổng kia.
Vù!
Lỗ hổng thoáng thu lại. Bên trên Đông Hải nhất thời không còn gì cả. Mọi chuyện đều giống như chưa từng xảy ra vậy.
Cương thi Diêm Xuyên nhìn về phía nơi Mạnh Dung Dung vừa biến mất. Hắn trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới quay đầu bay về triều!
Cương thi Diêm Xuyên về triều, lập tức lựa chọn bế quan.
Cương thi Diêm Xuyên vừa luyện hóa Miệt Thế, thân thể tướng thần càng lúc càng mạnh mẽ. Cương thi Diêm Xuyên muốn nhanh chóng làm quen với loại cảm giác này.
- Ồ?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Ha ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi đang nói đùa sao? Nghe ngươi đàn một khúc nhạc, ta sẽ đi theo ngươi?
Tất nhiên Bạo Tạc Vương Thú không tin nói.
Mạnh Dung Dung lại nhìn về phía cương thi Diêm Xuyên, trong mắt đầy vẻ chờ đợi.
Nếu như đổi lại là người khác, cương thi Diêm Xuyên tất nhiên sẽ không đồng ý. Bất luận trong bất kỳ tình huống nào, đối với Bạo Tạc Vương Thú, Đại Trăn đều ở trong tình thế bắt buộc. Trong quá trình này không thể có bất kỳ điều gì bất ngờ!
Nhưng người này lại Mạnh Dung Dung?
- Sư tôn có thể chỉ bởi vì suy tính đến quan hệ giữa ngươi và ta, mới để ta đến đây. Hãy tin tưởng ta. Ta vĩnh viễn sẽ không làm bất kỳ chuyện gì bất lợi để đối phó với ngươi!
Mạnh Dung Dung ôn nhu nói.
Nhìn ánh mắt chờ đợi được tin tưởng của Mạnh Dung Dung, trong lòng cương thi Diêm Xuyên chợt trở nên mềm yếu. Hắn gật đầu một cái.
- Diêm Xuyên, ngươi làm vậy là có ý gì?
Bạo Tạc Vương Thú trầm giọng nói.
- Bạo Tạc Vương Thú, Dung Dung là vị hôn thê của ta. Ngươi hãy nghe nàng đàn một khúc, hẳn không tính là cái gì. Sau một khúc nhạc, nếu ngươi không muốn đi cùng với nàng, bất kỳ ai cũng đừng nghĩ tới chuyện mang ngươi đi. Cho dù Phục Hy tự mình tới đây, Đại Trăn ta cũng cùng ngươi chung một chiến tuyến!
Cương thi Diêm Xuyên trịnh trọng hứa hẹn.
Trong mắt Bạo Tạc Vương Thú lộ vẻ cổ quái. Hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng gật đầu.
Mạnh Dung Dung ngồi xuống giữa hư không. Nàng lấy chiếc đàn cổ từ trên lưng xuống.
Nàng nhìn Bạo Tạc Vương Thú nói:
- Trong cầm đạo Phục Hy, khúc nhạc này có tên là Vận mệnh.
- Vận mệnh?
- Đinh! Đinh! Đinh!......!
Tiếng đàn của Mạnh Dung Dung bỗng nhiên vang lên. Trong lúc nhất thời, hàng ngàn hàng tỉ Thiên Ma dường như sợ hãi bắt đầu bay lượn khắp nơi, tìm chỗ trốn.
Nhưng chúng lại không bay ra khỏi phạm vi vạn dặm xung quanh Mạnh Dung Dung. Một khi bay ra khỏi phạm vi vạn dặm, nhất thời phải bay trở lại.
Hàng ngàn hàng tỉ Thiên Ma hoảng hốt không có đường trốn chạy.
Cương thi Diêm Xuyên và Bạo Tạc Vương Thú lại nhắm mắt cảm thụ.
Tâm tư của cương thi Diêm Xuyên đột nhiên đi theo tiếng đàn chập trùng.
- Oa, oa!
- Sinh rồi, sinh rồi. Lão gia, chúc mừng lão gia. Là một nam hài, là một nam hài!
- Rốt cuộc ta đã có nhi tử rồi! Bách Ế! Bách Ế!
- Tiểu tử này tranh cãi cái gì, không sợ dọa Tiểu Bách Ế sao?
......
...
- Gia gia, phụ thân, mẫu thân nói trở về sẽ dẫn ta đi ăn món ngon. Tại sao đến giờ còn chưa trở lại?
......
...
...
- Gia gia, ta muốn học soán mạng diễn sinh. Như vậy ta sẽ không như cha mẹ. Ta chết một người, sẽ còn có một người khác sống!
...
...
- Từ giờ trở đi, ta gọi là Lam!
- Từ giờ trở đi, ta gọi là Doanh!
......
...
Từng cảnh tượng cũ không ngừng xuất hiện ở trong đầu cương thi Diêm Xuyên. Rất nhiều cảnh tượng, thậm chí cương thi Diêm Xuyên tưởng rằng chính mình đã quên mất. Nhưng lúc này những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy lại hiện lên.
Từng cảnh tượng đầy cảm động diễn ra trong đầu, thậm chí khiến khóe mắt cương thi Diêm Xuyên rơi xuống một giọt nước mắt.
Tiếng đàn cảm động.
Một phía khác Bạo Tạc Vương Thú dường như nhìn thấy không phải là những cảnh tượng trong quá khứ. Lúc này Bạo Tạc Vương Thú nhắm mắt lại, lộ vẻ cực kỳ sợ hãi.
Thậm chí qua một hồi lâu, Bạo Tạc Vương Thú còn không ngừng run lẩy bẩy.
- Đinh!
Tiếng đàn dừng lại.
Hàng ngàn hàng tỉ Thiên Ma sợ hãi bay lượn cũng đột nhiên dừng lại.
Trên trán Mạnh Dung Dung lấm tấm mồ hôi.
- Các ngươi theo vào bên trong vận mệnh, các ngươi đã nhìn thấy gì?
Mạnh Dung Dung hiếu kỳ nói.
- Quá khứ!
Cương thi Diêm Xuyên chậm rãi mở mắt.
- Tương lai!
Bạo Tạc Vương Thú mang theo một tia sợ hãi nói.
- Tương lai?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn về phía Bạo Tạc Vương Thú. Tại sao mình lại không thấy được tương lai?
Mạnh Dung Dung lại khẽ mỉm cười nói:
- Quả nhiên đúng như lời sư tôn đã nói. Thần thú có thể nhìn thấy trong vận mệnh những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được! Bạo Tạc Vương Thú, ngươi đã thấy được tương lai. Hiện tại ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?
- Đi, ta muốn đi theo ngươi gặp Phục Hy. Hiện tại đi luôn!
Bạo Tạc Vương Thú nhất thời kêu lên.
- A?
Cương thi Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn Bạo Tạc Vương Thú.
Thái độ này cũng biến hóa quá nhanh đi?
- Bạo Tạc Vương Thú?
Cương thi Diêm Xuyên nhíu mày kêu lên.
Đây cũng quá vô duyên. Giọng điệu hắn lại thay đổi trong chớp mắt như vậy?
- Diêm đế, đã khiến ngươi thất vọng. Sau khi từ biệt, có thể sau này ta sẽ còn trở về!
Bạo Tạc Vương Thú trầm giọng nói.
- Được rồi, trẫm sẽ giữ lại Đông Hải cho ngươi!
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Mạnh Dung Dung có chút áy náy nhìn Diêm Xuyên.
Dù sao, Mạnh Dung Dung cũng không ngu ngốc. Tất nhiên nàng nhìn ra được cương thi Diêm Xuyên có ý định thu phục Bạo Tạc Vương Thú. Kết quả lại bị mình quấy nhiễu.
- Diêm Xuyên, thật có lỗi!
Mạnh Dung Dung hổ thẹn nói.
- A, nàng không cần tự trách mình. Bạo Tạc Vương Thú ở lại Đại Trăn, là vinh hạnh cho Đại Trăn. Nhưng cũng không nhất định phải như vậy. Hơn nữa, ta tin tưởng nàng!
Cương thi Diêm Xuyên ôn nhu nói.
- Được!
Ánh mắt Mạnh Dung Dung trở nên kiên định gật đầu một cái.
Mạnh Dung Dung lấy ra một khối ngọc phù hình dạng Bát Quái.
- Sư tôn thôi diễn đến hôm nay, nói để ta đưa cái này cho ngươi, nói ngươi có thể sẽ dùng đến nó!
Mạnh Dung Dung nói.
- Ồ?
- Đó là một ngọc phù truyền tống. Thời điểm bóp nát nó, nó có thể mang ngươi trong một quang cầu có phạm vi mười trượng, truyền tống đến biên giới Thiên Ma giới, cũng sẽ truyền tống trở về trong vòng một phút!
Mạnh Dung Dung nói.
- Ồ?
Chân mày cương thi Diêm Xuyên nhíu lại tiếp nhận cái ngọc phù Bát Quái này.
- Sư tôn nói như vậy!
Mạnh Dung Dung giải thích.
- Phục Hy lại biết chuyện ta cần phải làm sao?
Cương thi Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
- Soán mạng thuật của sư tôn có thể thôi diễn tương lai!
Mạnh Dung Dung nói.
- Không thể nào. Thời điểm tương lai đang thay đổi, hắn làm sao thôi diễn ra được?
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm!
Mạnh Dung Dung lắc đầu nói.
Cương thi Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Ầm ầm ầm!
Phía sau, Thiên Ma cuồn cuộn như cá voi hút nước, bị hút về phía một lỗ hổng cực lớn, nhanh chóng tràn vào Thiên Ma giới.
- Sư tôn gọi chúng ta rồi!
Trong mắt Mạnh Dung Dung loé ra một tia lo lắng nói.
- Vậy có đi hay không?
Bạo Tạc Vương Thú có chút lo lắng nói.
Mạnh Dung Dung có chút không nỡ, nhìn cương thi Diêm Xuyên.
- Ta sẽ trở lại!
Mạnh Dung Dung kiên định nói.
Nói xong, nàng dẫn theo Bạo Tạc Vương Thú bước vào lỗ hổng cực lớn phía sau.
Ầm ầm ầm!
Tất cả Thiên Ma đều tiến vào bên trong lỗ hổng kia.
Vù!
Lỗ hổng thoáng thu lại. Bên trên Đông Hải nhất thời không còn gì cả. Mọi chuyện đều giống như chưa từng xảy ra vậy.
Cương thi Diêm Xuyên nhìn về phía nơi Mạnh Dung Dung vừa biến mất. Hắn trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới quay đầu bay về triều!
Cương thi Diêm Xuyên về triều, lập tức lựa chọn bế quan.
Cương thi Diêm Xuyên vừa luyện hóa Miệt Thế, thân thể tướng thần càng lúc càng mạnh mẽ. Cương thi Diêm Xuyên muốn nhanh chóng làm quen với loại cảm giác này.