Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1129: Có Người Của Ngươi Sao
- A, Diêm Xuyên đâu? Ta và Thanh Long Đại Đế đều đến đây, hắn còn muốn ẩn núp sao?
Chu Tước Đại Đế trầm giọng quát lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng gầm thét truyền vang khắp Đại Tần Thành. Mọi người đều trừng mắt nhìn về phía Chu Tước Đại Đế.
Thanh Long Đại Đế lại khẽ mỉm cười. Hắn đứng ở giữa không trung, không nói một lời nào.
Phía dưới, hai mắt Hoàng thoáng nheo lại.
- Nhạc nhi, nàng đã nhìn thấy chưa? Diêm Xuyên gây họa xung quanh. Hai người này, cho dù là ta bây giờ cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ. Nàng tốt nhất nên theo ta rời khỏi chỗ thị phi này đi!
Hoàng quay về phía Nhạc nhi nhỏ giọng nói.
Nhạc nhi chỉ cắn môi, lắc đầu một cái,
...
Trong đại điện luyện công, hai Diêm Xuyên đang thôi thúc trấn thế đồng quan. Sự chấn động của trấn thế đồng quan rốt cuộc đã biến mất. Nhưng tay hai người vẫn không rời khỏi quan tài đồng.
- Xem ra bên ngoài đã xảy ra chuyện!
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Khí Linh còn chưa chôn sống, nhân thân tiếp tục luyện hóa, cương thi ta ra ngoài ứng phó với bọn chúng!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai người ý thức là một. Lúc này cũng không có gì khúc mắc. Nhân thân Diêm Xuyên tiếp tục luyện hóa trấn thế đồng quan.
Cương thi Diêm Xuyên đứng dậy, phủi tro bụi phía trên áo bào, tiến về phía bên ngoài đại điện.
Két!
Cửa lớn mở ra.
Quần thần Đại Trăn đồng thời nhìn lại. Phía sau cửa lớn, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ phía trong.
Két!
Cương thi Diêm Xuyên lấy tay đóng cửa đại điện luyện công lại.
Hắn nhìn Thanh Long Đại Đế, Chu Tước Đại Đế đang ở trên không trung phía nam. Tiếp đó hắn từng bước tiến về phía quảng trường trước điện trung ương.
- Thiên Đế!
Quần thần cung kính nói.
Lúc trước nhìn thấy hai Đại Đế đích thân tới đây. Có vài thần tử còn có vẻ lo lắng. Dù sao, uy danh của hai Đại Đế quá lớn. Bây giờ bọn họ còn đến một lúc hai người. Ai có thể là đối thủ của bọn họ đây?
Bây giờ Diêm Xuyên đi ra, mọi người dường như đã tìm được chỗ dựa. Trong lòng bọn họ thầm thở phào một hơi.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Diêm Xuyên. Diêm Xuyên chậm rãi đi tới phía trước mọi người.
- Thanh Long Đại Đế? Chu Tước Đại Đế?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
….
Cõi âm, Đại Tần Thành! Tại cửa của Điện trung ương!
Cương thi Diêm Xuyên dẫn dắt quần thần, mắt nhìn phía hai người Thanh Long Đại Đế, Chu Tước Đại Đế.
- Thanh Long Đại Đế? Chu Tước Đại Đế?
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai mắt Thanh Long Đại Đế híp lại, quan sát cương thi Diêm Xuyên. Tiếp theo hắn lộ ra một vẻ ngoài ý muốn:
- Thân thể tướng thần?
Chu Tước Đại Đế lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Thân thể tướng thần thì có thể làm được gì? Thanh Long Đại Đế, không phải ngươi muốn tìm nhân vật quan trọng Diêm Xuyên này sao? Hiện tại chính chủ đã ra rồi!
- Chu Tước Đại Đế!
Cương thi Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói.
- Sao?
Chu Tước Đại Đế nhìn lại.
- Mục đích Thanh Long Đại Đế đến đây, ta tất nhiên đã biết. Chỉ có điều không biết, các hạ đến đây Đại Tần Thành ta, là vì chuyện gì?
Cương thi Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Chu Tước Đại Đế.
Giờ phút này, Thanh Long Đại Đế dường như lại lựa chọn xem diễn, vẫn không hề ngắt lời.
Sắc mặt cương thi Diêm Xuyên khó coi, nhìn chăm chú vào Chu Tước Đại Đế.
Đại Trăn lùng bắt ba trăm thuộc hạ Thanh Long Đại Đế. Nhưng đối với thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế, lại chưa từng lùng bắt qua. Ân oán của Đại Trăn cùng Chu Tước Đại Đế, nhiều nhất chỉ có với Miêu Như Lai ngày xưa.
- Vì chuyện gì? A, bằng vào ngươi cũng xứng hỏi trẫm chuyện gì sao?
Chu Tước Đại Đế lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.
- Lớn mật!
Một đám thần tử Đại Trăn nhất thời quát lớn nói.
Cương thi Diêm Xuyên vung tay lên, quần thần lặng im.
Cương thi Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Chu Tước Đại Đế:
- Chu Tước Đại Đế, Thiên đình Đại Trăn ta và Chu Tước Thiên Giới của ngươi không hề có ân oán. Lần này ngươi đột nhiên đến mạo phạm, ta có thể không truy cứu nữa. Tiếp đó, là ân oán giữa ta cùng Thanh Long Đại Đế. Vẫn mong ngươi lập tức rời đi. Bằng không...
- Bằng không thế nào?
Chu Tước Đại Đế khinh thường nói.
- Bằng không, đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi!
Giọng điệu cương thi Diêm Xuyên dần dần trở nên không thiện chí.
- Ha ha ha ha ha, ngươi muốn nhắc nhở trẫm sao? Diêm Xuyên, ngươi đã cùng đường mạt lộ. Ngươi còn có chỗ dựa dẫm nào mà dám nói với trẫm những lời như vậy?
Chu Tước Đại Đế lộ vẻ khinh thường nói.
Không chỉ có Chu Tước Đại Đế không tin, cho dù là Thanh Long Đại Đế cũng tỏ ra không tin.
Thanh Long Đại Đế cũng hiểu rõ thực lực của Diêm Xuyên. Thậm chí có thể nói, tất cả Đại Tần Thành đều không phải là đối thủ của mình. Nhưng vào lúc này hắn lại còn muốn đồng thời đắc tội với Chu Tước Đại Đế sao?
- Từ trước tới nay, trong những chuyện như vậy trẫm chưa bao giờ nói những lời vọng ngôn. Chu Tước Đại Đế, ngươi từ đâu tới đây, thì chạy về đó đi. Bằng không, ngươi sẽ không bao giờ có khả năng trở lại Chu Tước Thiên Giới của ngươi được nữa!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi muốn giữ trẫm lại sao? Dựa vào ngươi cũng có thể lưu trẫm lại sao?
Chu Tước Đại Đế kinh ngạc nói.
Giờ phút này, Chu Tước Đại Đế không biết phải nói rằng Diêm Xuyên đã phát điên, hay Diêm Xuyên sợ đến mức choáng váng. Hắn còn muốn lưu mình lại sao?
- Trẫm nói lại lần nữa. Nếu như bây giờ ngươi không đi, sau này có muốn chạy, sẽ không dễ dàng như vậy đâu!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Giờ phút này, không chỉ có người của Chu Tước Đại Đế và Thanh Long Đại Đế, cho dù là một vài thần tử Đại Trăn cũng cảm thấy hết sức mờ mịt. Tại sao Thiên Đế lại tỏ ra chắc chắn như thế?
Đó là Chu Tước Đại Đế mà. Đặc biệt là cường giả kỷ thứ hai, lúc này nhất thời không biết hình dung về Thiên Đế này thế nào.
- Hừ, giả thần giả quỷ! Ngươi đến đây khiến trẫm không về được Chu Tước Thiên Giới thử xem!
Chu Tước Đại Đế tất nhiên không tin quát lạnh nói.
Cương thi Diêm Xuyên cười lạnh lại nhìn về phía một đại điện cách đó không xa:
- Hai vị, chuyện của các ngươi, ta đã đáp ứng. Chu Tước Đại Đế, giao do hai vị xử lý!
- Ách?
Gần như tất cả mọi người đều có chút sững sờ.
- Ngươi còn có người trợ giúp sao?
Chu Tước Đại Đế nghi ngờ nói.
- Từ khi ngươi bắt đầu truyền tin về phía Thiên Cương Điện, trẫm đã biết tâm của ngươi vô cùng nhỏ hẹp. Ngươi nhất định không bỏ xuống ân oán của Miêu Như Lai ngày xưa, tất nhiên sẽ đến Đại Tần Thành gây sự!
Cương thi Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Truyền tin đến Thiên Cương Điện? Tại Thiên Cương Điện có người của ngươi sao?
Chu Tước trầm giọng nói.
Lúc này, cửa đại điện cách đó không xa từ từ mở ra.
Có hai bóng người đi ra. Một ngừoi toàn thân mặc kim bào, mặt lộ vẻ uy nghiêm. Một người khác toàn thân mặc hoàng bào, trên lưng mang một cái hồ lô cực lớn.
- Hoàng Kim Đại Đế?
Sắc mặt Chu Tước Đại Đế trầm xuống.
- Ha ha ha, Chu Tước Đại Đế, ngươi khí lượng vẫn nhỏ như vậy sao?
Hoàng Kim Đại Đế toàn thân mặc kim bào cười nói.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Diêm Xuyên không phải đã quét hết mặt mũi của ngươi sao?
Chu Tước Đại Đế kinh ngạc nói.
Chu Tước Đại Đế trầm giọng quát lên.
Trong lúc nhất thời, tiếng gầm thét truyền vang khắp Đại Tần Thành. Mọi người đều trừng mắt nhìn về phía Chu Tước Đại Đế.
Thanh Long Đại Đế lại khẽ mỉm cười. Hắn đứng ở giữa không trung, không nói một lời nào.
Phía dưới, hai mắt Hoàng thoáng nheo lại.
- Nhạc nhi, nàng đã nhìn thấy chưa? Diêm Xuyên gây họa xung quanh. Hai người này, cho dù là ta bây giờ cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ. Nàng tốt nhất nên theo ta rời khỏi chỗ thị phi này đi!
Hoàng quay về phía Nhạc nhi nhỏ giọng nói.
Nhạc nhi chỉ cắn môi, lắc đầu một cái,
...
Trong đại điện luyện công, hai Diêm Xuyên đang thôi thúc trấn thế đồng quan. Sự chấn động của trấn thế đồng quan rốt cuộc đã biến mất. Nhưng tay hai người vẫn không rời khỏi quan tài đồng.
- Xem ra bên ngoài đã xảy ra chuyện!
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Khí Linh còn chưa chôn sống, nhân thân tiếp tục luyện hóa, cương thi ta ra ngoài ứng phó với bọn chúng!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai người ý thức là một. Lúc này cũng không có gì khúc mắc. Nhân thân Diêm Xuyên tiếp tục luyện hóa trấn thế đồng quan.
Cương thi Diêm Xuyên đứng dậy, phủi tro bụi phía trên áo bào, tiến về phía bên ngoài đại điện.
Két!
Cửa lớn mở ra.
Quần thần Đại Trăn đồng thời nhìn lại. Phía sau cửa lớn, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ phía trong.
Két!
Cương thi Diêm Xuyên lấy tay đóng cửa đại điện luyện công lại.
Hắn nhìn Thanh Long Đại Đế, Chu Tước Đại Đế đang ở trên không trung phía nam. Tiếp đó hắn từng bước tiến về phía quảng trường trước điện trung ương.
- Thiên Đế!
Quần thần cung kính nói.
Lúc trước nhìn thấy hai Đại Đế đích thân tới đây. Có vài thần tử còn có vẻ lo lắng. Dù sao, uy danh của hai Đại Đế quá lớn. Bây giờ bọn họ còn đến một lúc hai người. Ai có thể là đối thủ của bọn họ đây?
Bây giờ Diêm Xuyên đi ra, mọi người dường như đã tìm được chỗ dựa. Trong lòng bọn họ thầm thở phào một hơi.
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Diêm Xuyên. Diêm Xuyên chậm rãi đi tới phía trước mọi người.
- Thanh Long Đại Đế? Chu Tước Đại Đế?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
….
Cõi âm, Đại Tần Thành! Tại cửa của Điện trung ương!
Cương thi Diêm Xuyên dẫn dắt quần thần, mắt nhìn phía hai người Thanh Long Đại Đế, Chu Tước Đại Đế.
- Thanh Long Đại Đế? Chu Tước Đại Đế?
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai mắt Thanh Long Đại Đế híp lại, quan sát cương thi Diêm Xuyên. Tiếp theo hắn lộ ra một vẻ ngoài ý muốn:
- Thân thể tướng thần?
Chu Tước Đại Đế lại lộ ra một nụ cười lạnh lùng:
- Thân thể tướng thần thì có thể làm được gì? Thanh Long Đại Đế, không phải ngươi muốn tìm nhân vật quan trọng Diêm Xuyên này sao? Hiện tại chính chủ đã ra rồi!
- Chu Tước Đại Đế!
Cương thi Diêm Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói.
- Sao?
Chu Tước Đại Đế nhìn lại.
- Mục đích Thanh Long Đại Đế đến đây, ta tất nhiên đã biết. Chỉ có điều không biết, các hạ đến đây Đại Tần Thành ta, là vì chuyện gì?
Cương thi Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Chu Tước Đại Đế.
Giờ phút này, Thanh Long Đại Đế dường như lại lựa chọn xem diễn, vẫn không hề ngắt lời.
Sắc mặt cương thi Diêm Xuyên khó coi, nhìn chăm chú vào Chu Tước Đại Đế.
Đại Trăn lùng bắt ba trăm thuộc hạ Thanh Long Đại Đế. Nhưng đối với thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế, lại chưa từng lùng bắt qua. Ân oán của Đại Trăn cùng Chu Tước Đại Đế, nhiều nhất chỉ có với Miêu Như Lai ngày xưa.
- Vì chuyện gì? A, bằng vào ngươi cũng xứng hỏi trẫm chuyện gì sao?
Chu Tước Đại Đế lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.
- Lớn mật!
Một đám thần tử Đại Trăn nhất thời quát lớn nói.
Cương thi Diêm Xuyên vung tay lên, quần thần lặng im.
Cương thi Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Chu Tước Đại Đế:
- Chu Tước Đại Đế, Thiên đình Đại Trăn ta và Chu Tước Thiên Giới của ngươi không hề có ân oán. Lần này ngươi đột nhiên đến mạo phạm, ta có thể không truy cứu nữa. Tiếp đó, là ân oán giữa ta cùng Thanh Long Đại Đế. Vẫn mong ngươi lập tức rời đi. Bằng không...
- Bằng không thế nào?
Chu Tước Đại Đế khinh thường nói.
- Bằng không, đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi!
Giọng điệu cương thi Diêm Xuyên dần dần trở nên không thiện chí.
- Ha ha ha ha ha, ngươi muốn nhắc nhở trẫm sao? Diêm Xuyên, ngươi đã cùng đường mạt lộ. Ngươi còn có chỗ dựa dẫm nào mà dám nói với trẫm những lời như vậy?
Chu Tước Đại Đế lộ vẻ khinh thường nói.
Không chỉ có Chu Tước Đại Đế không tin, cho dù là Thanh Long Đại Đế cũng tỏ ra không tin.
Thanh Long Đại Đế cũng hiểu rõ thực lực của Diêm Xuyên. Thậm chí có thể nói, tất cả Đại Tần Thành đều không phải là đối thủ của mình. Nhưng vào lúc này hắn lại còn muốn đồng thời đắc tội với Chu Tước Đại Đế sao?
- Từ trước tới nay, trong những chuyện như vậy trẫm chưa bao giờ nói những lời vọng ngôn. Chu Tước Đại Đế, ngươi từ đâu tới đây, thì chạy về đó đi. Bằng không, ngươi sẽ không bao giờ có khả năng trở lại Chu Tước Thiên Giới của ngươi được nữa!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ngươi muốn giữ trẫm lại sao? Dựa vào ngươi cũng có thể lưu trẫm lại sao?
Chu Tước Đại Đế kinh ngạc nói.
Giờ phút này, Chu Tước Đại Đế không biết phải nói rằng Diêm Xuyên đã phát điên, hay Diêm Xuyên sợ đến mức choáng váng. Hắn còn muốn lưu mình lại sao?
- Trẫm nói lại lần nữa. Nếu như bây giờ ngươi không đi, sau này có muốn chạy, sẽ không dễ dàng như vậy đâu!
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Giờ phút này, không chỉ có người của Chu Tước Đại Đế và Thanh Long Đại Đế, cho dù là một vài thần tử Đại Trăn cũng cảm thấy hết sức mờ mịt. Tại sao Thiên Đế lại tỏ ra chắc chắn như thế?
Đó là Chu Tước Đại Đế mà. Đặc biệt là cường giả kỷ thứ hai, lúc này nhất thời không biết hình dung về Thiên Đế này thế nào.
- Hừ, giả thần giả quỷ! Ngươi đến đây khiến trẫm không về được Chu Tước Thiên Giới thử xem!
Chu Tước Đại Đế tất nhiên không tin quát lạnh nói.
Cương thi Diêm Xuyên cười lạnh lại nhìn về phía một đại điện cách đó không xa:
- Hai vị, chuyện của các ngươi, ta đã đáp ứng. Chu Tước Đại Đế, giao do hai vị xử lý!
- Ách?
Gần như tất cả mọi người đều có chút sững sờ.
- Ngươi còn có người trợ giúp sao?
Chu Tước Đại Đế nghi ngờ nói.
- Từ khi ngươi bắt đầu truyền tin về phía Thiên Cương Điện, trẫm đã biết tâm của ngươi vô cùng nhỏ hẹp. Ngươi nhất định không bỏ xuống ân oán của Miêu Như Lai ngày xưa, tất nhiên sẽ đến Đại Tần Thành gây sự!
Cương thi Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
- Truyền tin đến Thiên Cương Điện? Tại Thiên Cương Điện có người của ngươi sao?
Chu Tước trầm giọng nói.
Lúc này, cửa đại điện cách đó không xa từ từ mở ra.
Có hai bóng người đi ra. Một ngừoi toàn thân mặc kim bào, mặt lộ vẻ uy nghiêm. Một người khác toàn thân mặc hoàng bào, trên lưng mang một cái hồ lô cực lớn.
- Hoàng Kim Đại Đế?
Sắc mặt Chu Tước Đại Đế trầm xuống.
- Ha ha ha, Chu Tước Đại Đế, ngươi khí lượng vẫn nhỏ như vậy sao?
Hoàng Kim Đại Đế toàn thân mặc kim bào cười nói.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Diêm Xuyên không phải đã quét hết mặt mũi của ngươi sao?
Chu Tước Đại Đế kinh ngạc nói.