Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1118: Người Tu Luyện Thân Thể Tướng Thần
Diêm Xuyên cũng nhìn ra được điều đó. Hắn có chút lo lắng.
- Tam Đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Có mặt!
Thượng Đế, Ngọc Đế, Thái Đế lên tiếng trả lời.
- Chăm sóc Miêu Miêu! Để đề phòng nếu chẳng may xảy ra!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Ba người lên tiếng trả lời.
Ầm!
Ba người xông thẳng tới đi.
Điệp Hậu, Miêu Miêu, Yêu Thiên Thương, Hóa Thê Lương, Tam Đế, một đám cường giả tuyệt thế không ngừng xông vào chiến trường bao vây Bàn Canh vào giữa.
Nhưng lúc này, thực lực Bàn Canh càng lúc càng hung hoành. Mặc dù đối mặt nhiều cường giả như vậy, hắn vẫn có thể ứng phó lại.
Bạch Khởi ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Thiên Đế, hình như Bàn Canh này có thực lực thập ngũ trọng thiên?
- Còn kém một chút!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
Bạch Khởi nghi ngờ nói.
- Bàn Canh hẳn là tu vi thập ngũ trọng thiên. Nhưng bản thân dường như có một sự thiếu hụt nào đó, cho nên thực lực không có cách nào đạt được tới trình độ thập ngũ trọng thiên kia. Nhưng hắn lại mạnh hơn so với thập tứ trọng thiên bình thường.
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
- Thập ngũ trọng thiên?
Ánh mắt Bạch Khởi nhất thời cứng lại.
- Hẳn là giống như Miêu Miêu!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Trước lúc đến đây, Diêm Xuyên chưa từng nghĩ đến, Bàn Canh lại có tu vi thập ngũ trọng thiên? Tuy rằng không có cách nào phát huy toàn diện lực lượng của thập ngũ trọng thiên, nhưng chỉ với tu vi này đã khiến Diêm Xuyên cực kỳ coi trọng.
Bộ tộc Bàn Thạch an phận ở một góc, rốt cuộc tính làm gì?
- Khốn kiếp, các ngươi vô sỉ!
Phía xa một trưởng lão bộ tộc Bàn Thạch quát to.
Nói xong, trưởng lão kia nhất thời bay vút lên trời, phóng về phía chiến trường Bàn Canh.
- Hừ!
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, bước ra.
- Sát đạo kim thân!
Vù!
Trong nháy mắt Bạch Khởi bao phủ trong một người khổng lồ màu vàng kim. Một đạo đao cương mang theo sát khí cực kỳ nồng đậm ầm ầm chém về phía trưởng lão kia.
Ầm!
Một đao hung mãnh, chém phá hư không. Trưởng lão kia ầm ầm bị một đao chém trúng.
- Khốn kiếp!
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch nhất thời bay lên trời.
Cường giả Đại Trăn cũng cầm binh đao lên.
Tại chiến trường phía xa, Bàn Canh đang chiến đấu.
- Dừng tay, chưa có hiệu lệnh của ta, tất cả mọi người không được nhúng tay vào!
Bàn Canh quát to.
Bàn Canh hét lớn, tất cả người trong bộ tộc Bàn Thạch lộ vẻ lo lắng. Nhưng mọi người đều lui trở lại.
- Hừ!
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng.
Diêm Xuyên vẫn đứng chắp tay quan sát.
Bảy đại cường giả Đại Trăn đối chiến Bàn Canh, đây là vô sỉ sao?
Đương nhiên không phải. Bởi vì, đối chiến chính là thuộc hạ của Diêm Xuyên, mà không phải là cá nhân Diêm Xuyên. một bên là chủ, một bên khác là thần. Nhiều mấy đi nữa, tất nhiên vẫn không đáng kể.
Diêm Xuyên vẫn chưa ra tay.
Bàn Canh cũng hiểu rõ, lần này Đại Trăn đến đây là một trăm người cường đại.
Nếu như Diêm Xuyên dám đến, chính là có thực lực tiêu diệt bộ tộc Bàn Thạch. Đám người kia vô cùng hung hãn. Người trong tộc mình không hẳn là đối thủ của bọn họ.
Bàn Canh lấy một địch bảy, dần dần từ thượng phong biến thành hạ phong.
Diêm Xuyên cũng vô cùng quỷ dị chưa hạ lệnh ra tay.
Mà Diêm Xuyên dần dần nhắm mắt lại. Bỗng nhiên có loại cảm giác không thể giải thích được. Loại cảm giác này khiến Diêm Xuyên có bài xích mãnh liệt. Dường như là uy hiếp không thể nói được, nhưng cũng có cảm giác rất gần gũi.
Vù!
Diêm Xuyên dần dần cảm nhận được rõ ràng, loại cảm giác này không phải đến từ nơi khác, là bắt nguồn từ Bàn Thạch Phong kia!
- Bàn Thạch Phong?
Hai mắt Diêm Xuyên mở ra.
Lúc này, mặt Hóa Thê Lương lộ vẻ dữ tợn.
- Trảm yêu!
Hóa Thê Lương chém một kiếm về phía Bàn Canh.
Ầm!
Tuy rằng Bàn Canh không bị thương, nhưng dường như có lực lượng khổng lồ đang ầm ầm đập xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt, Bàn Canh đụng vào phía trên Bàn Thạch Phong.
Tất cả Bàn Thạch Phong đều ầm ầm chấn động.
- Rắc!
Giữa sườn núi Bàn Thạch Phong bỗng nhiên nứt ra một đường nhỏ. Chỗ đường nứt, một bình đài cực lớn giống như có một cửa lớn xuất hiện.
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ mờ mịt.
- Meo? Làm sao bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa vậy?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Miêu Miêu kinh ngạc, cho dù là vô số tu giả của bộ tộc Bàn Thạch cũng lộ vẻ mờ mịt.
Chỉ có sắc mặt một đám trưởng lão biến đổi, lộ vẻ nghiêm túc.
Thân hình đám người Hóa Thê Lương, Yêu Thiên Thương dừng lại.
Két!
Cửa lớn ầm ầm mở ra.
Bàn Canh lập tức bay qua.
Từ bên trong có một người khổng lồ chậm rãi đi ra. Đó là người của bộ tộc Bàn Thạch.
Nam tử cầm trong tay một thanh quyền trượng, chậm rãi đi ra, diện mạo thâm trầm.
- Bàn Canh!
Nam tử kia trầm giọng nói.
- Tứ huynh!
Bàn Canh cung kính nói.
Phía xa, sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
Tứ huynh? Bàn Canh đối với hắn cung kính như vậy, chẳng lẽ người này còn mạnh hơn cả Bàn Canh? Tại sao bộ tộc Bàn Thạch lại có thể có nhiều cường giả như vậy?
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Không nên quấy nhiễu chúng ta. Chẳng lẽ có kẻ địch cường đại đột kích hay sao?
Tứ huynh trầm giọng nói.
- Vâng, tứ huynh biết Thiên đình Đại Trăn, Diêm Xuyên!
Bàn Canh khổ sở nói.
- Trước đó không phải đã căn dặn ngươi rồi sao? Không nên đi quản chuyện thiên hạ!
Nam tử được gọi là tứ huynh kia khiển trách.
- Ta... ta không..!
Bàn Canh lộ ra một tia cay đắng.
Tứ huynh vẫn đang chờ răn dạy, bên trong sơn động phía sau cánh cửa lớn lại truyền tới một âm thanh.
- Bàn Đinh, chuyện không liên quan đến Bàn Canh!
Một giọng nói già nua truyền đến.
Tứ huynh, Bàn Đinh?
Phía xa trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Ầm ầm ầm!
Chậm rãi, một cái quan tài đồng tài từ bên trong bay ra.
- Táng thiên đồng quan?
Ánh mắt đám người Bạch Khởi sáng lên.
Két!
Bỗng nhiên táng thiên đồng quan đứng thẳng lên, nắp quan tài từ từ mở ra.
Lúc này bên trong quan tài có một nam tử gầy gò đang nằm. Xung quanh nam tử kia phát ra một thi khí nồng nặc đến cực điểm.
Cương thi Diêm Xuyên không tự chủ được, quanh thân cũng đột nhiên tản ra một thi khí nồng nặc.
Hai cỗ thi khí từ phía xa đối địch lẫn nhau.
Phù!
Nam tử gầy gò mở hai mắt ra, thi khí càng lúc càng trở nên dồi dào.
Trong lúc nhất thời, xung quanh Bàn Thạch Phong đều bị thi khí cuồn cuộn bao phủ ở bên trong.
Diêm Xuyên không cam lòng yếu thế, đạp chân xuống, thi khí cuồn cuộn phát ra.
- Kính chào Thứ Chủ!
Bàn Canh, Bàn Đinh cung kính thi lễ nói.
Nam tử kia hoàn toàn không để ý tới bọn họ, mà nhìn chằm chằm vào cương thi Diêm Xuyên.
- Thân thể tướng thần?
Nam tử gầy gò chậm rãi bước ra khỏi táng thiên đồng quan, trầm giọng nói.
- Ngươi cũng luyện thân thể tướng thần?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Từ đời thứ nhất đến bây giờ, Diêm Xuyên không phải chư từng nhìn thấy người khác tu luyện thân thể tướng thần. Nhưng phần lớn bọn họ đều tu luyện không thành công, nếu có thì thành tựu rất nhỏ.
Chỉ có mình mới có thể luyện được. Không ngờ cho tới bây giờ trước mắt mình lại xuất hiện một người tu luyện thân thể tướng thần. Thân thể tướng thần của người này phát ra thi khí trùng thiên, một chút cũng không thua kém gì mình. Thậm chí, so với thi khí đang phát ra kia, mình có chút không bằng!
- Tam Đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Có mặt!
Thượng Đế, Ngọc Đế, Thái Đế lên tiếng trả lời.
- Chăm sóc Miêu Miêu! Để đề phòng nếu chẳng may xảy ra!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Ba người lên tiếng trả lời.
Ầm!
Ba người xông thẳng tới đi.
Điệp Hậu, Miêu Miêu, Yêu Thiên Thương, Hóa Thê Lương, Tam Đế, một đám cường giả tuyệt thế không ngừng xông vào chiến trường bao vây Bàn Canh vào giữa.
Nhưng lúc này, thực lực Bàn Canh càng lúc càng hung hoành. Mặc dù đối mặt nhiều cường giả như vậy, hắn vẫn có thể ứng phó lại.
Bạch Khởi ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Thiên Đế, hình như Bàn Canh này có thực lực thập ngũ trọng thiên?
- Còn kém một chút!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
Bạch Khởi nghi ngờ nói.
- Bàn Canh hẳn là tu vi thập ngũ trọng thiên. Nhưng bản thân dường như có một sự thiếu hụt nào đó, cho nên thực lực không có cách nào đạt được tới trình độ thập ngũ trọng thiên kia. Nhưng hắn lại mạnh hơn so với thập tứ trọng thiên bình thường.
Diêm Xuyên nhíu mày nói.
- Thập ngũ trọng thiên?
Ánh mắt Bạch Khởi nhất thời cứng lại.
- Hẳn là giống như Miêu Miêu!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Trước lúc đến đây, Diêm Xuyên chưa từng nghĩ đến, Bàn Canh lại có tu vi thập ngũ trọng thiên? Tuy rằng không có cách nào phát huy toàn diện lực lượng của thập ngũ trọng thiên, nhưng chỉ với tu vi này đã khiến Diêm Xuyên cực kỳ coi trọng.
Bộ tộc Bàn Thạch an phận ở một góc, rốt cuộc tính làm gì?
- Khốn kiếp, các ngươi vô sỉ!
Phía xa một trưởng lão bộ tộc Bàn Thạch quát to.
Nói xong, trưởng lão kia nhất thời bay vút lên trời, phóng về phía chiến trường Bàn Canh.
- Hừ!
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, bước ra.
- Sát đạo kim thân!
Vù!
Trong nháy mắt Bạch Khởi bao phủ trong một người khổng lồ màu vàng kim. Một đạo đao cương mang theo sát khí cực kỳ nồng đậm ầm ầm chém về phía trưởng lão kia.
Ầm!
Một đao hung mãnh, chém phá hư không. Trưởng lão kia ầm ầm bị một đao chém trúng.
- Khốn kiếp!
Một đám cường giả bộ tộc Bàn Thạch nhất thời bay lên trời.
Cường giả Đại Trăn cũng cầm binh đao lên.
Tại chiến trường phía xa, Bàn Canh đang chiến đấu.
- Dừng tay, chưa có hiệu lệnh của ta, tất cả mọi người không được nhúng tay vào!
Bàn Canh quát to.
Bàn Canh hét lớn, tất cả người trong bộ tộc Bàn Thạch lộ vẻ lo lắng. Nhưng mọi người đều lui trở lại.
- Hừ!
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng.
Diêm Xuyên vẫn đứng chắp tay quan sát.
Bảy đại cường giả Đại Trăn đối chiến Bàn Canh, đây là vô sỉ sao?
Đương nhiên không phải. Bởi vì, đối chiến chính là thuộc hạ của Diêm Xuyên, mà không phải là cá nhân Diêm Xuyên. một bên là chủ, một bên khác là thần. Nhiều mấy đi nữa, tất nhiên vẫn không đáng kể.
Diêm Xuyên vẫn chưa ra tay.
Bàn Canh cũng hiểu rõ, lần này Đại Trăn đến đây là một trăm người cường đại.
Nếu như Diêm Xuyên dám đến, chính là có thực lực tiêu diệt bộ tộc Bàn Thạch. Đám người kia vô cùng hung hãn. Người trong tộc mình không hẳn là đối thủ của bọn họ.
Bàn Canh lấy một địch bảy, dần dần từ thượng phong biến thành hạ phong.
Diêm Xuyên cũng vô cùng quỷ dị chưa hạ lệnh ra tay.
Mà Diêm Xuyên dần dần nhắm mắt lại. Bỗng nhiên có loại cảm giác không thể giải thích được. Loại cảm giác này khiến Diêm Xuyên có bài xích mãnh liệt. Dường như là uy hiếp không thể nói được, nhưng cũng có cảm giác rất gần gũi.
Vù!
Diêm Xuyên dần dần cảm nhận được rõ ràng, loại cảm giác này không phải đến từ nơi khác, là bắt nguồn từ Bàn Thạch Phong kia!
- Bàn Thạch Phong?
Hai mắt Diêm Xuyên mở ra.
Lúc này, mặt Hóa Thê Lương lộ vẻ dữ tợn.
- Trảm yêu!
Hóa Thê Lương chém một kiếm về phía Bàn Canh.
Ầm!
Tuy rằng Bàn Canh không bị thương, nhưng dường như có lực lượng khổng lồ đang ầm ầm đập xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt, Bàn Canh đụng vào phía trên Bàn Thạch Phong.
Tất cả Bàn Thạch Phong đều ầm ầm chấn động.
- Rắc!
Giữa sườn núi Bàn Thạch Phong bỗng nhiên nứt ra một đường nhỏ. Chỗ đường nứt, một bình đài cực lớn giống như có một cửa lớn xuất hiện.
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ mờ mịt.
- Meo? Làm sao bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa vậy?
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Miêu Miêu kinh ngạc, cho dù là vô số tu giả của bộ tộc Bàn Thạch cũng lộ vẻ mờ mịt.
Chỉ có sắc mặt một đám trưởng lão biến đổi, lộ vẻ nghiêm túc.
Thân hình đám người Hóa Thê Lương, Yêu Thiên Thương dừng lại.
Két!
Cửa lớn ầm ầm mở ra.
Bàn Canh lập tức bay qua.
Từ bên trong có một người khổng lồ chậm rãi đi ra. Đó là người của bộ tộc Bàn Thạch.
Nam tử cầm trong tay một thanh quyền trượng, chậm rãi đi ra, diện mạo thâm trầm.
- Bàn Canh!
Nam tử kia trầm giọng nói.
- Tứ huynh!
Bàn Canh cung kính nói.
Phía xa, sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.
Tứ huynh? Bàn Canh đối với hắn cung kính như vậy, chẳng lẽ người này còn mạnh hơn cả Bàn Canh? Tại sao bộ tộc Bàn Thạch lại có thể có nhiều cường giả như vậy?
- Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Không nên quấy nhiễu chúng ta. Chẳng lẽ có kẻ địch cường đại đột kích hay sao?
Tứ huynh trầm giọng nói.
- Vâng, tứ huynh biết Thiên đình Đại Trăn, Diêm Xuyên!
Bàn Canh khổ sở nói.
- Trước đó không phải đã căn dặn ngươi rồi sao? Không nên đi quản chuyện thiên hạ!
Nam tử được gọi là tứ huynh kia khiển trách.
- Ta... ta không..!
Bàn Canh lộ ra một tia cay đắng.
Tứ huynh vẫn đang chờ răn dạy, bên trong sơn động phía sau cánh cửa lớn lại truyền tới một âm thanh.
- Bàn Đinh, chuyện không liên quan đến Bàn Canh!
Một giọng nói già nua truyền đến.
Tứ huynh, Bàn Đinh?
Phía xa trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại.
Ầm ầm ầm!
Chậm rãi, một cái quan tài đồng tài từ bên trong bay ra.
- Táng thiên đồng quan?
Ánh mắt đám người Bạch Khởi sáng lên.
Két!
Bỗng nhiên táng thiên đồng quan đứng thẳng lên, nắp quan tài từ từ mở ra.
Lúc này bên trong quan tài có một nam tử gầy gò đang nằm. Xung quanh nam tử kia phát ra một thi khí nồng nặc đến cực điểm.
Cương thi Diêm Xuyên không tự chủ được, quanh thân cũng đột nhiên tản ra một thi khí nồng nặc.
Hai cỗ thi khí từ phía xa đối địch lẫn nhau.
Phù!
Nam tử gầy gò mở hai mắt ra, thi khí càng lúc càng trở nên dồi dào.
Trong lúc nhất thời, xung quanh Bàn Thạch Phong đều bị thi khí cuồn cuộn bao phủ ở bên trong.
Diêm Xuyên không cam lòng yếu thế, đạp chân xuống, thi khí cuồn cuộn phát ra.
- Kính chào Thứ Chủ!
Bàn Canh, Bàn Đinh cung kính thi lễ nói.
Nam tử kia hoàn toàn không để ý tới bọn họ, mà nhìn chằm chằm vào cương thi Diêm Xuyên.
- Thân thể tướng thần?
Nam tử gầy gò chậm rãi bước ra khỏi táng thiên đồng quan, trầm giọng nói.
- Ngươi cũng luyện thân thể tướng thần?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Từ đời thứ nhất đến bây giờ, Diêm Xuyên không phải chư từng nhìn thấy người khác tu luyện thân thể tướng thần. Nhưng phần lớn bọn họ đều tu luyện không thành công, nếu có thì thành tựu rất nhỏ.
Chỉ có mình mới có thể luyện được. Không ngờ cho tới bây giờ trước mắt mình lại xuất hiện một người tu luyện thân thể tướng thần. Thân thể tướng thần của người này phát ra thi khí trùng thiên, một chút cũng không thua kém gì mình. Thậm chí, so với thi khí đang phát ra kia, mình có chút không bằng!