Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1074: Ngồi Xem Có Kẻ Rơi Vào Bẫy
Trong một cương vực.
- Giáo chủ, Miêu gia này quá mức hung hãn. Ta thấy, Đại Trăn không phải là đối thủ của bọn họ!
- Đúng vậy. Giáo chủ, Quỷ Như Lai kia lại có thể là do gia chủ Miêu gia tạo ra. Chẳng phải là Miêu gia chủ muốn tạo ra bao nhiêu, thì có bao nhiêu sao? Lúc trước, Diêm Xuyên chỉ có thể đối chiến với một Quỷ Như Lai. Nhưng bây giờ lại có tới bốn Quỷ Như Lai. Quả thật, Đại Trăn đang trở nên cường đại, nhưng cao thủ Miêu gia lại chưa một người nào ra tay. Ví dụ như tên Miêu Như Lai kia, ta khẳng định, hắn tất nhiên sẽ lợi hại hơn Diêm Xuyên!
- Cũng không phải. Đại Trăn phát triển nhanh chóng thế nào, các vị cũng không phải không biết. Giữa Miêu Như Lai và Diêm Xuyên thật sự vẫn khó nói được!
- Giáo chủ, một thời gian trước, Trương Nghi Đại Trăn đã tới. Qua cách nói chuyện của Trương Nghi, giáo chủ còn có thể nghe ra được điều gì?
- Ồ?
Giáo chủ áo bào tím nhìn về phía hắn.
- Đại Trăn binh phạt khắp nơi. Chúng ta không ngừng cho người đi tìm hiểu. Nhưng Trương Nghi lại hoàn toàn không đề cập tới dù chỉ một từ. Một khi các đại cương vực bị thu phục, người kế tiếp chính là chúng ta. Đối với minh ước ngày xưa, Trương Nghi không đề cập tới, nhưng lại nhiều lần nhắc tới, dương gian có Cương vực chủ tự nguyện thần phục Đại Trăn!
Một nam tử mặc đạo bào nói.
Hai mắt giáo chủ áo bào tím thoáng nheo lại.
- Rất rõ ràng, Trương Nghi muốn chúng ta chủ động thần phục Đại Trăn! Chỉ bởi vì minh ước lúc trước của Diêm Xuyên, cho nên hắn không có cách nào nói trắng ra mà thôi! Một khi Miêu gia bị Đại Trăn phá được, tất nhiên Đại Trăn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm đủ mọi lý do để đánh chiếm cương vực chúng ta!
- Diêm Xuyên sẽ không nuốt lời!
- Giáo chủ, thiên hạ đã loạn thành như vậy, giáo chủ còn tin tưởng Diêm Xuyên sao? Cừu có thể tin tưởng lời sói đói nói sao?
Sắc mặt giáo chủ áo bào tím trầm xuống.
- Giáo chủ, Đại Trăn còn không tỏ rõ thái độ, trong lòng chúng ta đều cảm giác giống như có tảng đá lớn đè lên. bây giờ, Miêu gia lại lộ ra bản lĩnh có thể đối kháng với Đại Trăn. Ta cảm thấy, chúng ta hẳn nên liên minh với bảy Cương vực chủ khắp, hợp thành một khối, hình thành thế chân vạc!
- Ồ?
Giáo chủ áo bào tím nhìn hắn.
- Tám đại Cương vực chủ một phương, Đại Trăn một phương, Miêu gia một phương. Ba chân thế chân vạc mới an toàn. Chúng ta quyết không thể để bất luận phe nào trong số bọn họ lớn hơn mạnh hơn. Người nào mạnh, chúng ta giúp phe bên kia!
Nghe thấy mọi người phân tích, giáo chủ áo bào tím hít sâu một cái nói:
- Ta sẽ tự mình đi tới cương vực Tùng Điền!
Tám đại Cương vực chủ đều mang theo một tâm tình phức tạp, đi tới bên ngoài cương vực Tùng Điền.
Người yếu khi đối mặt nhất cử nhất động của cường giả, đều bất đắc dĩ phải cẩn thận.
Từ bên ngoài cương vực Tùng Điền, tám đại Cương vực chủ gặp mặt, tán thành tâm ý kết minh. Dù sao, bất kỳ ai cũng không muốn bị chiếm đoạt.
Tám đại Cương vực chủ đã xuất hiện ở bên ngoài chiến trường, vừa vặn quan sát một trận đại chiến.
Một bên là ba đại nguyên soái Đại Trăn. Một bên khác, Miêu Như Lai đứng ở tước tam quân, nhìn sang phía đối diện.
Đại chiến kết thúc.
- Miêu Như Lai, mười ngày sau, ngươi sẽ không phái Quỷ Như Lai tới nữa chứ?
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Mười ngày sau hãy nói đi!
Miêu Như Lai thản nhiên nói.
Lúc này, đám người Mông Điềm, Miêu Như Lai đều đồng loạt nhìn về phía tám đại Cương vực chủ.
Tám đại Cương vực chủ nhất thời biến sắc.
- Kính chào ba vị đại soái, ra mắt Miêu gia chủ!
Tám Cương vực chủ nói.
- Ừm, các vị tới đây, muốn tham dự vào cuộc chiến tranh giữa Đại Trăn, Miêu gia sao?
Mông Điềm trầm giọng hỏi.
- Không có, Mông tướng quân hiểu lầm rồi!
- Đại Trăn, Miêu gia chiến đấu, động tĩnh quá lớn. Chúng ta chỉ tới đây quan sát mà thôi!
Một đám Cương vực chủ lập tức nói.
- Như thế thì tốt.
Mông Điềm gật đầu một cái.
Tiếp theo, Mông Điềm, Vương Tiễn, Cái U Vương quay đầu trở về đại điện.
Một phía khác, Miêu Như Lai lại khẽ mỉm cười:
- Người tới là khách. Các vị, không bằng đến Miêu gia ta ngồi một chút được không?
Tám đại Cương vực chủ nhất thời nhíu mày một hồi, lại nhìn ba người Mông Điềm phía xa đang tiếp tục đi vào đại điện, trầm mặc một chút.
- Ha ha ha ha, yên tâm, các ngươi chỉ làm khách mà thôi! Đại Trăn sẽ không hẹp hòi như vậy!
Miêu Như Lai cười nói.
Tám đại Cương vực chủ nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy chúng ta còn từ chối thì bất kính rồi!
- Mời!
Miêu Như Lai dẫn theo tám đại Cương vực chủ, bay về phía khu vực gần trung tâm của cương vực Tùng Điền.
Trong đại điện trên phù đài.
Ba người Mông Điềm nhìn về phía một người thị vệ.
- Tám Cương vực chủ đã đi tới?
Mông Điềm hỏi.
- Vâng, đã theo Miêu Như Lai tiến vào cương vực Tùng Điền!
Thị vệ nói.
Mông Điềm hít sâu một cái, gật đầu một cái.
- Như thế tốt lắm. Miêu Như Lai phối hợp với chúng ta, cũng thật ăn ý!
Mông Điềm cười nói.
- Đúng vậy, Đại Trăn ta đưa tới cho Miêu gia một món lễ lớn!
Vương Tiễn gật đầu một cái.
- Yên tâm. Lý tướng đã nói, đưa đi, chung quy sẽ nhổ ra!
Cái U Vương trầm giọng nói.
Mông Điềm, Vương Tiễn gật đầu một cái.
Trong một gian đại điện tại cương vực Tùng Điền, Miêu Như Lai mở tiệc chiêu đãi tám đại Cương vực chủ.
Lúc này trong tiệc rượu, thần sắc mỗi người đầy ngưng trọng.
- Các vị đã thấy được, dã tâm Đại Trăn cực lớn. Các ngươi chỉ là cừu con đợi làm thịt mà thôi!
Miêu Như Lai cười nói.
- Miêu gia chủ nói quá rồi!
Sắc mặt một Cương vực chủ khó coi nói.
- Lời này không phri nói quá. Các vị sao còn chưa nhìn được? Tin tức Dương gian, các ngươi hoặc nhiều hoặc ít hẳn phải biết. Tại dương gian, Đại Trăn binh phạt Đông Ngoại Châu, chuẩn bị nhất thống Đông Ngoại Châu. Cõi âm cũng giống như vậy. Một khi dương gian được bình định, bước kế tiếp chính là cõi âm, chính là các ngươi!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Trên mặt mọi người âm tình bất định.
- Ta đã nói, Miêu gia ta không để ý tới chuyện tranh bá thiên hạ. Bằng không, lấy năng lực của Miêu gia ta, Đông Ngoại Châu đã sớm là của Miêu gia ta! Các vị có tin không?
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Tuy rằng mọi người không muốn thừa nhận, nhưng chung quy vẫn gật đầu.
- Miêu gia ta không muốn trêu chọc Đại Trăn. Nhưng Đại Trăn hết lần này tới lần khác đến gây chuyện với Miêu gia ta. Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người. Đại Trăn khinh người quá đáng, nhất định phải nhổ tận gốc thế lực của Đại Trăn cõi âm. Ta có ý này, hy vọng các vị giúp ta!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Cái gì?
Mọi người đều tỏ ra cảnh giác, sắc mặt trầm xuống.
- Các vị yên tâm, Miêu gia ta chỉ cần cương vực Tùng Điền này là đủ. Miêu gia ta phụ trách chủ lực, diệt cường giả Đại Trăn cõi âm. Các vị xuất binh, từng người chia cắt cương vực Đại Trăn. Các vị thấy thế nào?
Miêu Như Lai cười nói.
- Ồ?
Thần sắc mọi người trở nên cổ quái.
- Chỉ cần thành công, các vị lại có thêm hai cương vực! Chẳng phải càng tốt hơn sao?
Miêu Như Lai cười nói.
- Giáo chủ, Miêu gia này quá mức hung hãn. Ta thấy, Đại Trăn không phải là đối thủ của bọn họ!
- Đúng vậy. Giáo chủ, Quỷ Như Lai kia lại có thể là do gia chủ Miêu gia tạo ra. Chẳng phải là Miêu gia chủ muốn tạo ra bao nhiêu, thì có bao nhiêu sao? Lúc trước, Diêm Xuyên chỉ có thể đối chiến với một Quỷ Như Lai. Nhưng bây giờ lại có tới bốn Quỷ Như Lai. Quả thật, Đại Trăn đang trở nên cường đại, nhưng cao thủ Miêu gia lại chưa một người nào ra tay. Ví dụ như tên Miêu Như Lai kia, ta khẳng định, hắn tất nhiên sẽ lợi hại hơn Diêm Xuyên!
- Cũng không phải. Đại Trăn phát triển nhanh chóng thế nào, các vị cũng không phải không biết. Giữa Miêu Như Lai và Diêm Xuyên thật sự vẫn khó nói được!
- Giáo chủ, một thời gian trước, Trương Nghi Đại Trăn đã tới. Qua cách nói chuyện của Trương Nghi, giáo chủ còn có thể nghe ra được điều gì?
- Ồ?
Giáo chủ áo bào tím nhìn về phía hắn.
- Đại Trăn binh phạt khắp nơi. Chúng ta không ngừng cho người đi tìm hiểu. Nhưng Trương Nghi lại hoàn toàn không đề cập tới dù chỉ một từ. Một khi các đại cương vực bị thu phục, người kế tiếp chính là chúng ta. Đối với minh ước ngày xưa, Trương Nghi không đề cập tới, nhưng lại nhiều lần nhắc tới, dương gian có Cương vực chủ tự nguyện thần phục Đại Trăn!
Một nam tử mặc đạo bào nói.
Hai mắt giáo chủ áo bào tím thoáng nheo lại.
- Rất rõ ràng, Trương Nghi muốn chúng ta chủ động thần phục Đại Trăn! Chỉ bởi vì minh ước lúc trước của Diêm Xuyên, cho nên hắn không có cách nào nói trắng ra mà thôi! Một khi Miêu gia bị Đại Trăn phá được, tất nhiên Đại Trăn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm đủ mọi lý do để đánh chiếm cương vực chúng ta!
- Diêm Xuyên sẽ không nuốt lời!
- Giáo chủ, thiên hạ đã loạn thành như vậy, giáo chủ còn tin tưởng Diêm Xuyên sao? Cừu có thể tin tưởng lời sói đói nói sao?
Sắc mặt giáo chủ áo bào tím trầm xuống.
- Giáo chủ, Đại Trăn còn không tỏ rõ thái độ, trong lòng chúng ta đều cảm giác giống như có tảng đá lớn đè lên. bây giờ, Miêu gia lại lộ ra bản lĩnh có thể đối kháng với Đại Trăn. Ta cảm thấy, chúng ta hẳn nên liên minh với bảy Cương vực chủ khắp, hợp thành một khối, hình thành thế chân vạc!
- Ồ?
Giáo chủ áo bào tím nhìn hắn.
- Tám đại Cương vực chủ một phương, Đại Trăn một phương, Miêu gia một phương. Ba chân thế chân vạc mới an toàn. Chúng ta quyết không thể để bất luận phe nào trong số bọn họ lớn hơn mạnh hơn. Người nào mạnh, chúng ta giúp phe bên kia!
Nghe thấy mọi người phân tích, giáo chủ áo bào tím hít sâu một cái nói:
- Ta sẽ tự mình đi tới cương vực Tùng Điền!
Tám đại Cương vực chủ đều mang theo một tâm tình phức tạp, đi tới bên ngoài cương vực Tùng Điền.
Người yếu khi đối mặt nhất cử nhất động của cường giả, đều bất đắc dĩ phải cẩn thận.
Từ bên ngoài cương vực Tùng Điền, tám đại Cương vực chủ gặp mặt, tán thành tâm ý kết minh. Dù sao, bất kỳ ai cũng không muốn bị chiếm đoạt.
Tám đại Cương vực chủ đã xuất hiện ở bên ngoài chiến trường, vừa vặn quan sát một trận đại chiến.
Một bên là ba đại nguyên soái Đại Trăn. Một bên khác, Miêu Như Lai đứng ở tước tam quân, nhìn sang phía đối diện.
Đại chiến kết thúc.
- Miêu Như Lai, mười ngày sau, ngươi sẽ không phái Quỷ Như Lai tới nữa chứ?
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Mười ngày sau hãy nói đi!
Miêu Như Lai thản nhiên nói.
Lúc này, đám người Mông Điềm, Miêu Như Lai đều đồng loạt nhìn về phía tám đại Cương vực chủ.
Tám đại Cương vực chủ nhất thời biến sắc.
- Kính chào ba vị đại soái, ra mắt Miêu gia chủ!
Tám Cương vực chủ nói.
- Ừm, các vị tới đây, muốn tham dự vào cuộc chiến tranh giữa Đại Trăn, Miêu gia sao?
Mông Điềm trầm giọng hỏi.
- Không có, Mông tướng quân hiểu lầm rồi!
- Đại Trăn, Miêu gia chiến đấu, động tĩnh quá lớn. Chúng ta chỉ tới đây quan sát mà thôi!
Một đám Cương vực chủ lập tức nói.
- Như thế thì tốt.
Mông Điềm gật đầu một cái.
Tiếp theo, Mông Điềm, Vương Tiễn, Cái U Vương quay đầu trở về đại điện.
Một phía khác, Miêu Như Lai lại khẽ mỉm cười:
- Người tới là khách. Các vị, không bằng đến Miêu gia ta ngồi một chút được không?
Tám đại Cương vực chủ nhất thời nhíu mày một hồi, lại nhìn ba người Mông Điềm phía xa đang tiếp tục đi vào đại điện, trầm mặc một chút.
- Ha ha ha ha, yên tâm, các ngươi chỉ làm khách mà thôi! Đại Trăn sẽ không hẹp hòi như vậy!
Miêu Như Lai cười nói.
Tám đại Cương vực chủ nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy chúng ta còn từ chối thì bất kính rồi!
- Mời!
Miêu Như Lai dẫn theo tám đại Cương vực chủ, bay về phía khu vực gần trung tâm của cương vực Tùng Điền.
Trong đại điện trên phù đài.
Ba người Mông Điềm nhìn về phía một người thị vệ.
- Tám Cương vực chủ đã đi tới?
Mông Điềm hỏi.
- Vâng, đã theo Miêu Như Lai tiến vào cương vực Tùng Điền!
Thị vệ nói.
Mông Điềm hít sâu một cái, gật đầu một cái.
- Như thế tốt lắm. Miêu Như Lai phối hợp với chúng ta, cũng thật ăn ý!
Mông Điềm cười nói.
- Đúng vậy, Đại Trăn ta đưa tới cho Miêu gia một món lễ lớn!
Vương Tiễn gật đầu một cái.
- Yên tâm. Lý tướng đã nói, đưa đi, chung quy sẽ nhổ ra!
Cái U Vương trầm giọng nói.
Mông Điềm, Vương Tiễn gật đầu một cái.
Trong một gian đại điện tại cương vực Tùng Điền, Miêu Như Lai mở tiệc chiêu đãi tám đại Cương vực chủ.
Lúc này trong tiệc rượu, thần sắc mỗi người đầy ngưng trọng.
- Các vị đã thấy được, dã tâm Đại Trăn cực lớn. Các ngươi chỉ là cừu con đợi làm thịt mà thôi!
Miêu Như Lai cười nói.
- Miêu gia chủ nói quá rồi!
Sắc mặt một Cương vực chủ khó coi nói.
- Lời này không phri nói quá. Các vị sao còn chưa nhìn được? Tin tức Dương gian, các ngươi hoặc nhiều hoặc ít hẳn phải biết. Tại dương gian, Đại Trăn binh phạt Đông Ngoại Châu, chuẩn bị nhất thống Đông Ngoại Châu. Cõi âm cũng giống như vậy. Một khi dương gian được bình định, bước kế tiếp chính là cõi âm, chính là các ngươi!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Trên mặt mọi người âm tình bất định.
- Ta đã nói, Miêu gia ta không để ý tới chuyện tranh bá thiên hạ. Bằng không, lấy năng lực của Miêu gia ta, Đông Ngoại Châu đã sớm là của Miêu gia ta! Các vị có tin không?
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Tuy rằng mọi người không muốn thừa nhận, nhưng chung quy vẫn gật đầu.
- Miêu gia ta không muốn trêu chọc Đại Trăn. Nhưng Đại Trăn hết lần này tới lần khác đến gây chuyện với Miêu gia ta. Người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người. Đại Trăn khinh người quá đáng, nhất định phải nhổ tận gốc thế lực của Đại Trăn cõi âm. Ta có ý này, hy vọng các vị giúp ta!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Cái gì?
Mọi người đều tỏ ra cảnh giác, sắc mặt trầm xuống.
- Các vị yên tâm, Miêu gia ta chỉ cần cương vực Tùng Điền này là đủ. Miêu gia ta phụ trách chủ lực, diệt cường giả Đại Trăn cõi âm. Các vị xuất binh, từng người chia cắt cương vực Đại Trăn. Các vị thấy thế nào?
Miêu Như Lai cười nói.
- Ồ?
Thần sắc mọi người trở nên cổ quái.
- Chỉ cần thành công, các vị lại có thêm hai cương vực! Chẳng phải càng tốt hơn sao?
Miêu Như Lai cười nói.