Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1072: Đại Trăn Kéo Cung, Mũi Tên Không Quay Đầu Lại
- Vâng, Lý Tư đại nhân tự mình báo lại Đại Trăn kéo cung, mũi tên không quay đầu lại!
Người thuộc hạ kia lập tức nói.
Đại Trăn kéo cung, mũi tên không quay đầu lại?
Trong mắt Vương Tiễn, Mông Điềm, Cái U Vương nhất thời cứng lại. Bọn họ lập tức hiểu rõ sự kiên quyết của Lý Tư, cũng biết mình phải làm thế nào.
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng tiến vào đại điện.
- Thế nào?
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Khởi bẩm ba vị nguyên soái, gia chủ Miêu gia, Miêu Như Lai đã xuất hiện ở phía nam, mời ba vị nguyên soái đứng ra!
Thị vệ cung kính nói.
- Ồ?
Hai mắt Mông Điềm thoáng nheo lại.
Trong mắt Vương Tiễn, Cái U Vương đều loé ra một tia băng lạnh.
- Đi thô. Chúng ta đi gặp tên Miêu Như Lai này!
Mông Điềm nói.
Vương Tiễn, Cái U Vương gật đầu một cái.
Ba người đi ra khỏi đại điện, đứng ở trên đỉnh của phù đảo nhìn ngọn núi đột ngột mọc lên trên bờ biển.
Trên đỉnh núi, Miêu Như Lai đang đứng chắp tay. Đi theo phía sau hắn là mười sáu con cháu Miêu gia.
Ba đại nguyên soái nhìn chằm chằm vào Miêu Như Lai. Miêu Như Lai cũng quan sát ba người trước mắt.
- Trong các ngươi, ai có thể thay mặt cho Đại Trăn?
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Bản soái, Mông Điềm!
Mông Điềm mở miệng gầm thét nói.
- Cũng tốt. Ngươi nghe cho rõ, cõi âm, Đông Ngoại Châu, các cương vực khác, Đại Trăn ngươi muốn hành hạ thế nào, ta đều mặc kệ. Nhưng Cương Vực Tùng Điền chính là chỗ của Miêu gia ta. Các ngươi từ đâu tới đây, thì chạy về đó đi!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Chỗ của Miêu gia? Muốn chúng ta lui binh?
Mông Điềm hừ lạnh một tiếng.
- Thế nào?
Miêu Như Lai nhìn Mông Điềm, trong mắt loé ra một sự tự tin nói.
- Không có lệnh của Thiên Đế, bính lính Đại Trăn vĩnh viễn không quay đầu!
Mông Điềm gầm thét nói.
- Ha ha ha!
Trong mắt Miêu Như Lai loé ra một tia sáng buốt lạnh.
- Hừ!
Mông Điềm hừ lạnh một tiếng.
- Một khi đã như vậy, hãy để cho ta xem thử, rốt cuộc các ngươi có thủ đoạn thế nào!
Miêu Như Lai trầm giọng nói. Trong lúc đang nói chuyện, Miêu Như Lai vẫy tay một cái.
Ầm!
Phía sau Miêu Như Lai đột nhiên có một bóng đen phóng tới.
- Đối phó với các ngươi, còn không cần bản tôn phải tự mình ra tay!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Bóng đen đứng ở trước mặt Miêu Như Lai, nhẹ nhàng lật mũ choàng lên. Chiếc mũ vừa được lật lên, nhất thời lộ ra một khuôn mặt tương đối quen thuộc với đám người Mông Điềm.
- Quỷ Như Lai?
Cái U Vương đột nhiên kêu lên.
Phải biết rằng, lúc trước Quỷ Như Lai bị Diêm Xuyên giết chết một lần. Sau đó, hắn lại bị Mộng Tam Sinh hút vào hồ lô Hồng Mông. Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở nơi này.
- Đây không phải là Quỷ Như Lai!
Hai mắt Vương Tiễn thoáng nheo lại nói.
- Sao?
Cái U Vương lại nhìn đi.
Người áo đen trước mắt có hình dạng giống với Quỷ Như Lai như đúc. Chỉ có điều trên người hắn không có oán khí âm lạnh như Quỷ Như Lai.
- Quỷ Như Lai là người rối do Miêu Như Lai tạo ra. Tên trước mắt này, rõ ràng cũng như vậy!
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Chủ nhân!
Phía xa người áo đen quay về phía Miêu Như Lai cung kính nói.
- Thay mặt Miêu gia ta gặp đám ngông cuồng đồ này đi!
Miêu Như Lai phân phó nói.
- Vâng!
Người áo đen đạp không bay lên trên không trung, sau đó đột nhiên bay vút lên trời giống như một vòng xoáy ánh sáng màu xanh lam, xoay tròn. Vô số u hồn nhanh chóng bị hút đi.
- Đây là người rối bắt chước Quỷ Như Lai, ngay cả luân hồi lực cũng như thế!
Cái U Vương trầm giọng nói.
Người rối nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chặp vào Mông Điềm:
- Ra đi!
Mông Điềm cười lạnh:
- Con rối sao?
Nói xong, Mông Điềm liềm phân phó:
- Ngưu chí tôn! Trận chiến này, làm phiền chí tôn lấy lòng quân cho Đại Trăn!
Trong lúc đang nói chuyện, phía sau bên trong một đại điện Mông Điềm, một nam tử với đầu sừng trâu chậm rãi đi ra.
Nam tử cực kỳ khôi ngô. Cái sừng trâu càng hiện ra một hung khí cuồng phách.
Đây chính là chí tôn Ngưu tộc từ Thiên Ngoại Thiên trở về, sau đó nương nhờ vào Miêu Miêu, Đại Ngưu Quái!
- Yên tâm, ha ha, tại chiến trường dương gian, ta sẽ không có đối thủ. Lý Tư để cho ta tới cõi âm, quả nhiên đến đúng chỗ!
Đại Ngưu Quái cười to nói.
Nói xong, một cây lang nha bổng cực lớn trong tay hắn bay ra ngoài.
Quân đội Đại Trăn nhìn chằm chằm về phái hắn. Phía xa hai mắt Miêu Như Lai lại thoáng nheo lại.
- Hừ, Quỷ Như Lai mới của ta còn mạnh hơn nhiều so với Quỷ Như Lai ngày xưa!
Miêu Như Lai lạnh lùng nói.
Quỷ Như Lai ngày trước, Tổ tiên thập nhất trọng thiên, điều động công đức lực, đặc biệt dũng mãnh. Bây giờ, Quỷ Như Lai mới này còn mạnh hơn so với ngày xưa sao?
Phải biết rằng, ngày xưa nếu như không có Diêm Xuyên, Quỷ Như Lai đã là đệ nhất Đông Ngoại Châu.
Bây giờ hắn còn mạnh hơn sao?
- Ta cũng mặc kệ ngươi là Quỷ Như Lai gì, yêu Như Lai có thể đánh nhau với ta là tốt rồi! Tiếp ta một bổng!
Đại Ngưu Quái cười to nói.
Ầm!
Lang nha bổng đánh về phía Quỷ Như Lai. Trên đường đi, hư không ầm ầm nổ nát.
Sắc mặt Quỷ Như Lai mới biến đổi, hắn vung tay lên:
- Vạn
Một chữ vạn màu vàng kim xuất hiện, lao về phía lang nha bổng.
Ầm!
Hư không run rẩy mạnh, chữ Vạn cực lớn ầm ầm nổ nát.
- Cái gì?
Sắc mặt Quỷ Như Lai mới biến đổi. Hắn lại vung tay lên, thông đạo luân hồi phía sau ầm ầm đánh tới.
Ầm!
Lúc này mới dừng được thế tiến công của lang nha bổng.
Nhưng dù vậy, một lần giao phong, rõ ràng Đại Ngưu Quái đã tạm thời chiếm thế thượng phong.
Vô số tướng sĩ nhất thời hoan hô lên:
- Đại Trăn!
- Đại Trăn! Đại Trăn! Đại Trăn!...
Vô số tướng sĩ Đại Trăn hô to, tiếng gầm trùng thiên. Từng tiếng hô to, toàn thân bọn họ sôi trào nhiệt huyết. Bọn họ nhìn Đại Ngưu Quái chiến đấu, cảm giác giống như mình đang chiến đấu vậy.
- Đại Trăn, Đại Trăn, Đại Trăn!
Từng tiếng hô to không ngừng vang lên.
Tướng hùng tráng sĩ tốt có khí thế, tốt hùng tráng tướng can đảm!
- Ha ha ha ha!
Đại Ngưu Quái nhất thời phá lên cười.
Loại cảm giác này, có thể thoải mái hơn nhiều so với lúc chiến đấu ở Thiên Ngoại Thiên trước đây.
Thiên Ngoại Thiên sớm tối đều gặp nguy hiểm, đứng giữa làn ranh giới của cái sống và cái chết.
Bây giờ, một người chiến đấu, trăm vạn, ngàn vạn người trợ uy cho mình, cảm giác chủ tướng đối chiến trên sa trường khiến khí thế sôi sục, thực sự quá đã.
- Trở lại!
Đường như toàn thân Đại Ngưu Quái đều đầy nhiệt khí.
Ầm!
Lang nha bổng của Đại Ngưu Quái lại đấu với Quỷ Như Lai mới.
Quỷ Như Lai mới thao túng thông đạo luân hồi. Nhưng bản thân Đại Ngưu Quái đã từng trải qua trăm ngàn trận chiến ở Thiên Ngoại Thiên, sao có thể chỉ có danh tiếng không?
Ầm! Ầm! Ầm!...
Hai phe cường giả đối chiến, tướng sĩ Đại Trăn hô to.
Mông Điềm, Vương Tiễn, Cái U Vương mắt lạnh nhìn về phía đối diện.
Chiến đấu còn chưa phân thắng bại, nhưng Miêu Như Lai ở phía đối diện đã nhíu mày.
- Gia chủ, có vẻ như...!
Một con cháu Miêu gia cau mày nói.
- Đi, triệu tập chín lộ thần quân, tụ tập ở đây, đối chọi cùng tướng sĩ Đại Trăn!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Người thuộc hạ kia lập tức nói.
Đại Trăn kéo cung, mũi tên không quay đầu lại?
Trong mắt Vương Tiễn, Mông Điềm, Cái U Vương nhất thời cứng lại. Bọn họ lập tức hiểu rõ sự kiên quyết của Lý Tư, cũng biết mình phải làm thế nào.
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng tiến vào đại điện.
- Thế nào?
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Khởi bẩm ba vị nguyên soái, gia chủ Miêu gia, Miêu Như Lai đã xuất hiện ở phía nam, mời ba vị nguyên soái đứng ra!
Thị vệ cung kính nói.
- Ồ?
Hai mắt Mông Điềm thoáng nheo lại.
Trong mắt Vương Tiễn, Cái U Vương đều loé ra một tia băng lạnh.
- Đi thô. Chúng ta đi gặp tên Miêu Như Lai này!
Mông Điềm nói.
Vương Tiễn, Cái U Vương gật đầu một cái.
Ba người đi ra khỏi đại điện, đứng ở trên đỉnh của phù đảo nhìn ngọn núi đột ngột mọc lên trên bờ biển.
Trên đỉnh núi, Miêu Như Lai đang đứng chắp tay. Đi theo phía sau hắn là mười sáu con cháu Miêu gia.
Ba đại nguyên soái nhìn chằm chằm vào Miêu Như Lai. Miêu Như Lai cũng quan sát ba người trước mắt.
- Trong các ngươi, ai có thể thay mặt cho Đại Trăn?
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Bản soái, Mông Điềm!
Mông Điềm mở miệng gầm thét nói.
- Cũng tốt. Ngươi nghe cho rõ, cõi âm, Đông Ngoại Châu, các cương vực khác, Đại Trăn ngươi muốn hành hạ thế nào, ta đều mặc kệ. Nhưng Cương Vực Tùng Điền chính là chỗ của Miêu gia ta. Các ngươi từ đâu tới đây, thì chạy về đó đi!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
- Chỗ của Miêu gia? Muốn chúng ta lui binh?
Mông Điềm hừ lạnh một tiếng.
- Thế nào?
Miêu Như Lai nhìn Mông Điềm, trong mắt loé ra một sự tự tin nói.
- Không có lệnh của Thiên Đế, bính lính Đại Trăn vĩnh viễn không quay đầu!
Mông Điềm gầm thét nói.
- Ha ha ha!
Trong mắt Miêu Như Lai loé ra một tia sáng buốt lạnh.
- Hừ!
Mông Điềm hừ lạnh một tiếng.
- Một khi đã như vậy, hãy để cho ta xem thử, rốt cuộc các ngươi có thủ đoạn thế nào!
Miêu Như Lai trầm giọng nói. Trong lúc đang nói chuyện, Miêu Như Lai vẫy tay một cái.
Ầm!
Phía sau Miêu Như Lai đột nhiên có một bóng đen phóng tới.
- Đối phó với các ngươi, còn không cần bản tôn phải tự mình ra tay!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.
Bóng đen đứng ở trước mặt Miêu Như Lai, nhẹ nhàng lật mũ choàng lên. Chiếc mũ vừa được lật lên, nhất thời lộ ra một khuôn mặt tương đối quen thuộc với đám người Mông Điềm.
- Quỷ Như Lai?
Cái U Vương đột nhiên kêu lên.
Phải biết rằng, lúc trước Quỷ Như Lai bị Diêm Xuyên giết chết một lần. Sau đó, hắn lại bị Mộng Tam Sinh hút vào hồ lô Hồng Mông. Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở nơi này.
- Đây không phải là Quỷ Như Lai!
Hai mắt Vương Tiễn thoáng nheo lại nói.
- Sao?
Cái U Vương lại nhìn đi.
Người áo đen trước mắt có hình dạng giống với Quỷ Như Lai như đúc. Chỉ có điều trên người hắn không có oán khí âm lạnh như Quỷ Như Lai.
- Quỷ Như Lai là người rối do Miêu Như Lai tạo ra. Tên trước mắt này, rõ ràng cũng như vậy!
Mông Điềm trầm giọng nói.
- Chủ nhân!
Phía xa người áo đen quay về phía Miêu Như Lai cung kính nói.
- Thay mặt Miêu gia ta gặp đám ngông cuồng đồ này đi!
Miêu Như Lai phân phó nói.
- Vâng!
Người áo đen đạp không bay lên trên không trung, sau đó đột nhiên bay vút lên trời giống như một vòng xoáy ánh sáng màu xanh lam, xoay tròn. Vô số u hồn nhanh chóng bị hút đi.
- Đây là người rối bắt chước Quỷ Như Lai, ngay cả luân hồi lực cũng như thế!
Cái U Vương trầm giọng nói.
Người rối nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn chằm chặp vào Mông Điềm:
- Ra đi!
Mông Điềm cười lạnh:
- Con rối sao?
Nói xong, Mông Điềm liềm phân phó:
- Ngưu chí tôn! Trận chiến này, làm phiền chí tôn lấy lòng quân cho Đại Trăn!
Trong lúc đang nói chuyện, phía sau bên trong một đại điện Mông Điềm, một nam tử với đầu sừng trâu chậm rãi đi ra.
Nam tử cực kỳ khôi ngô. Cái sừng trâu càng hiện ra một hung khí cuồng phách.
Đây chính là chí tôn Ngưu tộc từ Thiên Ngoại Thiên trở về, sau đó nương nhờ vào Miêu Miêu, Đại Ngưu Quái!
- Yên tâm, ha ha, tại chiến trường dương gian, ta sẽ không có đối thủ. Lý Tư để cho ta tới cõi âm, quả nhiên đến đúng chỗ!
Đại Ngưu Quái cười to nói.
Nói xong, một cây lang nha bổng cực lớn trong tay hắn bay ra ngoài.
Quân đội Đại Trăn nhìn chằm chằm về phái hắn. Phía xa hai mắt Miêu Như Lai lại thoáng nheo lại.
- Hừ, Quỷ Như Lai mới của ta còn mạnh hơn nhiều so với Quỷ Như Lai ngày xưa!
Miêu Như Lai lạnh lùng nói.
Quỷ Như Lai ngày trước, Tổ tiên thập nhất trọng thiên, điều động công đức lực, đặc biệt dũng mãnh. Bây giờ, Quỷ Như Lai mới này còn mạnh hơn so với ngày xưa sao?
Phải biết rằng, ngày xưa nếu như không có Diêm Xuyên, Quỷ Như Lai đã là đệ nhất Đông Ngoại Châu.
Bây giờ hắn còn mạnh hơn sao?
- Ta cũng mặc kệ ngươi là Quỷ Như Lai gì, yêu Như Lai có thể đánh nhau với ta là tốt rồi! Tiếp ta một bổng!
Đại Ngưu Quái cười to nói.
Ầm!
Lang nha bổng đánh về phía Quỷ Như Lai. Trên đường đi, hư không ầm ầm nổ nát.
Sắc mặt Quỷ Như Lai mới biến đổi, hắn vung tay lên:
- Vạn
Một chữ vạn màu vàng kim xuất hiện, lao về phía lang nha bổng.
Ầm!
Hư không run rẩy mạnh, chữ Vạn cực lớn ầm ầm nổ nát.
- Cái gì?
Sắc mặt Quỷ Như Lai mới biến đổi. Hắn lại vung tay lên, thông đạo luân hồi phía sau ầm ầm đánh tới.
Ầm!
Lúc này mới dừng được thế tiến công của lang nha bổng.
Nhưng dù vậy, một lần giao phong, rõ ràng Đại Ngưu Quái đã tạm thời chiếm thế thượng phong.
Vô số tướng sĩ nhất thời hoan hô lên:
- Đại Trăn!
- Đại Trăn! Đại Trăn! Đại Trăn!...
Vô số tướng sĩ Đại Trăn hô to, tiếng gầm trùng thiên. Từng tiếng hô to, toàn thân bọn họ sôi trào nhiệt huyết. Bọn họ nhìn Đại Ngưu Quái chiến đấu, cảm giác giống như mình đang chiến đấu vậy.
- Đại Trăn, Đại Trăn, Đại Trăn!
Từng tiếng hô to không ngừng vang lên.
Tướng hùng tráng sĩ tốt có khí thế, tốt hùng tráng tướng can đảm!
- Ha ha ha ha!
Đại Ngưu Quái nhất thời phá lên cười.
Loại cảm giác này, có thể thoải mái hơn nhiều so với lúc chiến đấu ở Thiên Ngoại Thiên trước đây.
Thiên Ngoại Thiên sớm tối đều gặp nguy hiểm, đứng giữa làn ranh giới của cái sống và cái chết.
Bây giờ, một người chiến đấu, trăm vạn, ngàn vạn người trợ uy cho mình, cảm giác chủ tướng đối chiến trên sa trường khiến khí thế sôi sục, thực sự quá đã.
- Trở lại!
Đường như toàn thân Đại Ngưu Quái đều đầy nhiệt khí.
Ầm!
Lang nha bổng của Đại Ngưu Quái lại đấu với Quỷ Như Lai mới.
Quỷ Như Lai mới thao túng thông đạo luân hồi. Nhưng bản thân Đại Ngưu Quái đã từng trải qua trăm ngàn trận chiến ở Thiên Ngoại Thiên, sao có thể chỉ có danh tiếng không?
Ầm! Ầm! Ầm!...
Hai phe cường giả đối chiến, tướng sĩ Đại Trăn hô to.
Mông Điềm, Vương Tiễn, Cái U Vương mắt lạnh nhìn về phía đối diện.
Chiến đấu còn chưa phân thắng bại, nhưng Miêu Như Lai ở phía đối diện đã nhíu mày.
- Gia chủ, có vẻ như...!
Một con cháu Miêu gia cau mày nói.
- Đi, triệu tập chín lộ thần quân, tụ tập ở đây, đối chọi cùng tướng sĩ Đại Trăn!
Miêu Như Lai trầm giọng nói.