Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1042: Diêm Tự Tại
Trên tinh không phía xa, Điệp Hậu trợn trừng mắt nhìn người khổng lồ bên trong khe nứt kia.
- Ai vậy? Phụ thân, ai vậy?
Điệp Hậu kinh ngạc kêu.
Mắt của Thiên Số nhìn chằm chằm kia khe nứt.
Người khổng lồ trong khe nứt dường như đã thấy được mắt của Thiên Số, ngẩng đầu nhìn về phía mắt của Thiên Số.
Người khổng lồ và mắt của Thiên Số, đối mặt nhìn nhau một hồi.
Ầm ầm ầm!
Mắt của Thiên Số chậm rãi khép kín. Ngay sau đó, hoàng vân dần dần tan đi.
Trong thiên địa, vô số hắc vân cũng nhanh chóng tan đi.
Đẩy lùi Thiên số võng lớn, điều này chính là phạm vào cấm kỵ của Thiên số. Thiên số đến với khí thế hùng hổ, nhưng sau khi nhìn thấy người khổng lồ kia, lại lựa chọn rút lui một cách quỷ dị.
Khắp nơi, vô số cường giả có tế đàn thiên địa đều lộ vẻ kinh hãi.
Người này là ai vậy? Sao hắn lại mạnh như vậy?
Xung quanh, mặc dù Thiên số võng lớn bị khí tức này đẩy ra bên ngoài, Thiên số lại mặc kệ không hỏi?
Mắt của Thiên Số rời đi.
Người khổng lồ bên trong Thiên Ma giới lại nhìn về phía Băng Thần.
- Tiểu Ma!
Giọng nói thản nhiên của người khổng lồ truyền đến.
- Chủ... chủ thượng, đã kinh động chủ thượng. Tiểu Ma tội đáng muôn chết!
Bách Ác Lão Ma lập tức thỉnh tội nói.
- Vị trí Thánh nhân cũng không đủ để ngươi xử lý chuyện thiên hạ sao?
Giọng nói của người khổng lồ lại truyền đến.
- Thuộc hạ không có năng lực. Thiên hạ kịch biến, cường giả càng ngày càng nhiều. Người này tên là Băng Thần. Trước lúc đến đây, thuộc hạ chưa từng nghĩ tới hắn sẽ mạnh như vậy. Thuộc hạ không có năng lực, đã quấy rầy chủ thượng!
Bách Ác Lão Ma thỉnh tội nói.
Người khổng lồ lại nhìn về phía Băng Thần.
Cách đó không xa, lúc này Băng Thần đâm tới một kiếm.
Kiếm cương cực lớn bị tám lá bùa của Tiên Thiên Bát Quái trói chặt, không thể động đậy.
Sắc mặt Băng Thần lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, bây giờ tu vi của Băng Thần đã là Tổ tiên thập nhị trọng thiên. Nhưng ở trước mặt tám lá bùa này lại không có cách nào nhúc nhích?
Người khổng lồ nhìn lại. Một khí tức cực lớn từ trên trời giáng xuống, đè ép tất cả cương vực Sở Giang.
Thiên số đã rút đi. Các tu giả vốn có thể đứng lên, đột nhiên lại cảm nhận được lực đè ép cực lớn này. Lực ép này không giống với lực ép của Thiên, nhưng đều khiến bọn họ không thể phản kháng. Một loại khí tức quân lâm thiên hạ, vạn linh hành lễ.
Ầm ầm ầm!
Vô số sinh linh, tử linh quỳ xuống.
- Meo!
Miêu Miêu trợn trừng mắt, chống đỡ không quỳ xuống.
Miêu Miêu miễn dịch đối với khí tức của Thiên số. Nhưng khí tức của người khổng lồ kia lại khiến Miêu Miêu có chút không chịu nổi.
Diêm Xuyên nhanh chóng ôm Miêu Miêu vào trong lòng.
Đạp lên tế đàn thiên địa, Diêm Xuyên và Nhạc nhi không có vấn đề gì
Nhưng Hoàng trước nay chưa từng chịu áp chế.
Rắc rắc rắc!
Ngọn núi dưới chân Hoàng bị Hoàng giẫm đã xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ vụn. Lực đè ép cực lớn muốn cho Hoàng quỳ xuống, nhưng Hoàng trợn trừng mắt, chống đỡ trước lực áp chế này.
Diêm Xuyên đạp không muốn tiến lên đỡ nàng.
- Ta có thể làm được!
Hoàng lắc đầu nói.
Phía xa, Băng Thần đứng mũi chịu sào. Đầu gối hắn rung động, mơ hồ có cảm giác bị đè ép bắn quỳ xuống.
- A! Băng Thần ta chỉ lạy trời đất và chủ thượng. Bất kỳ ai cũng đừng mong khiến ta quỳ xuống được!
Băng Thần khổ sở giãy dụa.
Người khổng lồ nhìn Băng Thần, thản nhiên nói:
- Tiểu Ma, vì sao ngươi tới đây? Vì sao lại tranh đấu với hắn?
- Khởi bẩm chủ thượng, thú Nhất Mô Nhất Dạng mà chủ thượng phong ấn, bị Diêm Tự Tại lấy đi. Hắn là người của Diêm Tự Tại. Thuộc hạ đến đòi thú Nhất Mô Nhất Dạng về!
Bách Ác Lão Ma lập tức bẩm báo.
- Ồ? Diêm Tự Tại sao?
Người khổng lồ trầm giọng nói.
- Thú Nhất Mô Nhất Dạng, trời sinh trời dưỡng, sao có thể của các ngươi được?
Băng Thần hét lớn.
- Ngu xuẩn mất khôn. Thú Nhất Mô Nhất Dạng chính là do chủ thượng ta phong ấn, chính là của chủ thượng ta!
Bách Ác Lão Ma kêu lên.
- Chủ thượng ngươi phong ấn? Ha ha ha, đây chẳng phải là nói, ngươi đào được bảo tàng, còn muốn trao trả đủ số cho hậu nhân của bảo tàng sao? Thú Nhất Mô Nhất Dạng bây giờ là của chúng ta, mãi mãi cũng vậy!
Băng Thần quát nói.
- Làm càn!
Người khổng lồ gầm thét một tiếng.
Trong lúc đang nói chuyện, Diêm Xuyên nhìn thấy, trong con mắt mơ hồ người khổng lồ kia bỗng nhiên phát ra hai đạo hồng quang.
Hư không run lên, dường như chịu một lực trùng kích cực lớn. Băng Thần ầm ầm bay ngược ra.
Ầm!
Trường kiếm trong tay Băng Thần, ầm ầm nổ nát. Toàn thân Băng Thần trúng phải một đòn nghiêm trọng, một ngụm máu tươi trào ra.
Ở trước mặt người khổng lồ, tu vi Băng Thần kia cường đại, nhưng dường như hoàn toàn không có lực phản kháng, trong nháy mắt đã bị đánh bay, toàn thân trọng thương.
Phía xa, cường giả khắp nơi đang đạp trên tế đàn thiên địa, đều cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
- Meo!
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Trên tinh không phía xa, Điệp Hậu cũng ngạc nhiên há hốc miệng:
- Ai vậy? Rốt cuộc hắn là ai vậy? Tại sao ta không biết?
Điệp Hậu Tổ tiên thập tam trọng thiên. Nhưng cho dù như thế, Điệp Hậu cũng có cảm giác không có cách nào chống lại được.
Người khổng lồ vừa ra, quân lâm thiên hạ! Khắp nơi không có một tia phản kháng nào.
Băng Thần ầm ầm đánh nện vào bên trên kết giới ngoài Sở Giang Điện.
Phía xa, vẻ mặt Bách Ác Lão Ma rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người khác. Đồng thời ánh mắt lộ ra sùng bái vô hạn đối với người khổng lồ.
- Tiểu ma, ta ban Bát Quái này cho ngươi, không được lại để xảy ra sai lầm!
Người khổng lồ trầm giọng nói.
Tám là bùa Bát Quái lúc trước đã ngăn cản một đòn của Băng Thầnchậm rãi bay về phía Bách Ác Lão Ma.
- Tạ chủ thượng, tạ chủ thượng!
Bách Ác Lão Ma hưng phấn kêu to.
Bách Ác Lão Ma đã nhìn thấy được uy lực của Bát Quái này. Một đòn toàn lực của Băng Thần cũng không thể lay động. Có bảo vật này, đối thủ của hắn trong thiên hạ nhất thời sẽ giảm đi hơn nửa.
- Khụ khụ khụ!
Phía xa, Băng Thần ho khan đứng dậy.
- Gọi Diêm Tự Tại ra!
Người khổng lồ thản nhiên nói.
Giọng nói thản nhiên nhưng lại truyền khắp thiên địa một cách quỷ dị, lộ rõ uy nghiêm của người khổng lồ.
- Ha ha ha ha, ta cho rằng có quý khách tới cửa, không thể tưởng tượng được, là ác khách tới cửa!
Bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo truyền đến.
Trong âm thanh này còn mang theo một phần trêu tức, tranh đấu đối lập với người khổng lồ. Qua âm thanh này có thể thấy được người nói còn rất trẻ tuổi, nhưng cũng rất có từ tính.
- Chủ thượng!
Mặt Băng Thần lộ vẻ vui mừng nói.
- Diêm Tự Tại?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại. Miêu Miêu, Điệp Hậu đều trợn tròn hai mắt. Mặt Nhạc nhi, Hoàng đầy ngưng trọng nhìn phía Sở Giang Điện.
Vèo!
Trong nháy mắt một bóng đen đã xuất hiện ở đỉnh chóp của Sở Giang Điện.
Một người có dáng dấp như thiếu niên mười tám tuổi, mái tóc dài được búi lên. Vóc người cao gầy, toàn thân mặc một áo bào đen bó sát người. Gió thổi nhẹ qua, khiến tà áo bào bay lên, nhìn cực kỳ thoải mái tự nhiên.
Hình dáng của thiếu niên cực kỳ tuấn tú. Trong đó còn mang theo một phần yêu dị. Tại mi tâm của hắn có một vạch huyết sắc nhỏ dựng thẳng. Vành mắt có một vòng đen đầy yêu dị.
- Ai vậy? Phụ thân, ai vậy?
Điệp Hậu kinh ngạc kêu.
Mắt của Thiên Số nhìn chằm chằm kia khe nứt.
Người khổng lồ trong khe nứt dường như đã thấy được mắt của Thiên Số, ngẩng đầu nhìn về phía mắt của Thiên Số.
Người khổng lồ và mắt của Thiên Số, đối mặt nhìn nhau một hồi.
Ầm ầm ầm!
Mắt của Thiên Số chậm rãi khép kín. Ngay sau đó, hoàng vân dần dần tan đi.
Trong thiên địa, vô số hắc vân cũng nhanh chóng tan đi.
Đẩy lùi Thiên số võng lớn, điều này chính là phạm vào cấm kỵ của Thiên số. Thiên số đến với khí thế hùng hổ, nhưng sau khi nhìn thấy người khổng lồ kia, lại lựa chọn rút lui một cách quỷ dị.
Khắp nơi, vô số cường giả có tế đàn thiên địa đều lộ vẻ kinh hãi.
Người này là ai vậy? Sao hắn lại mạnh như vậy?
Xung quanh, mặc dù Thiên số võng lớn bị khí tức này đẩy ra bên ngoài, Thiên số lại mặc kệ không hỏi?
Mắt của Thiên Số rời đi.
Người khổng lồ bên trong Thiên Ma giới lại nhìn về phía Băng Thần.
- Tiểu Ma!
Giọng nói thản nhiên của người khổng lồ truyền đến.
- Chủ... chủ thượng, đã kinh động chủ thượng. Tiểu Ma tội đáng muôn chết!
Bách Ác Lão Ma lập tức thỉnh tội nói.
- Vị trí Thánh nhân cũng không đủ để ngươi xử lý chuyện thiên hạ sao?
Giọng nói của người khổng lồ lại truyền đến.
- Thuộc hạ không có năng lực. Thiên hạ kịch biến, cường giả càng ngày càng nhiều. Người này tên là Băng Thần. Trước lúc đến đây, thuộc hạ chưa từng nghĩ tới hắn sẽ mạnh như vậy. Thuộc hạ không có năng lực, đã quấy rầy chủ thượng!
Bách Ác Lão Ma thỉnh tội nói.
Người khổng lồ lại nhìn về phía Băng Thần.
Cách đó không xa, lúc này Băng Thần đâm tới một kiếm.
Kiếm cương cực lớn bị tám lá bùa của Tiên Thiên Bát Quái trói chặt, không thể động đậy.
Sắc mặt Băng Thần lộ vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng, bây giờ tu vi của Băng Thần đã là Tổ tiên thập nhị trọng thiên. Nhưng ở trước mặt tám lá bùa này lại không có cách nào nhúc nhích?
Người khổng lồ nhìn lại. Một khí tức cực lớn từ trên trời giáng xuống, đè ép tất cả cương vực Sở Giang.
Thiên số đã rút đi. Các tu giả vốn có thể đứng lên, đột nhiên lại cảm nhận được lực đè ép cực lớn này. Lực ép này không giống với lực ép của Thiên, nhưng đều khiến bọn họ không thể phản kháng. Một loại khí tức quân lâm thiên hạ, vạn linh hành lễ.
Ầm ầm ầm!
Vô số sinh linh, tử linh quỳ xuống.
- Meo!
Miêu Miêu trợn trừng mắt, chống đỡ không quỳ xuống.
Miêu Miêu miễn dịch đối với khí tức của Thiên số. Nhưng khí tức của người khổng lồ kia lại khiến Miêu Miêu có chút không chịu nổi.
Diêm Xuyên nhanh chóng ôm Miêu Miêu vào trong lòng.
Đạp lên tế đàn thiên địa, Diêm Xuyên và Nhạc nhi không có vấn đề gì
Nhưng Hoàng trước nay chưa từng chịu áp chế.
Rắc rắc rắc!
Ngọn núi dưới chân Hoàng bị Hoàng giẫm đã xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ vụn. Lực đè ép cực lớn muốn cho Hoàng quỳ xuống, nhưng Hoàng trợn trừng mắt, chống đỡ trước lực áp chế này.
Diêm Xuyên đạp không muốn tiến lên đỡ nàng.
- Ta có thể làm được!
Hoàng lắc đầu nói.
Phía xa, Băng Thần đứng mũi chịu sào. Đầu gối hắn rung động, mơ hồ có cảm giác bị đè ép bắn quỳ xuống.
- A! Băng Thần ta chỉ lạy trời đất và chủ thượng. Bất kỳ ai cũng đừng mong khiến ta quỳ xuống được!
Băng Thần khổ sở giãy dụa.
Người khổng lồ nhìn Băng Thần, thản nhiên nói:
- Tiểu Ma, vì sao ngươi tới đây? Vì sao lại tranh đấu với hắn?
- Khởi bẩm chủ thượng, thú Nhất Mô Nhất Dạng mà chủ thượng phong ấn, bị Diêm Tự Tại lấy đi. Hắn là người của Diêm Tự Tại. Thuộc hạ đến đòi thú Nhất Mô Nhất Dạng về!
Bách Ác Lão Ma lập tức bẩm báo.
- Ồ? Diêm Tự Tại sao?
Người khổng lồ trầm giọng nói.
- Thú Nhất Mô Nhất Dạng, trời sinh trời dưỡng, sao có thể của các ngươi được?
Băng Thần hét lớn.
- Ngu xuẩn mất khôn. Thú Nhất Mô Nhất Dạng chính là do chủ thượng ta phong ấn, chính là của chủ thượng ta!
Bách Ác Lão Ma kêu lên.
- Chủ thượng ngươi phong ấn? Ha ha ha, đây chẳng phải là nói, ngươi đào được bảo tàng, còn muốn trao trả đủ số cho hậu nhân của bảo tàng sao? Thú Nhất Mô Nhất Dạng bây giờ là của chúng ta, mãi mãi cũng vậy!
Băng Thần quát nói.
- Làm càn!
Người khổng lồ gầm thét một tiếng.
Trong lúc đang nói chuyện, Diêm Xuyên nhìn thấy, trong con mắt mơ hồ người khổng lồ kia bỗng nhiên phát ra hai đạo hồng quang.
Hư không run lên, dường như chịu một lực trùng kích cực lớn. Băng Thần ầm ầm bay ngược ra.
Ầm!
Trường kiếm trong tay Băng Thần, ầm ầm nổ nát. Toàn thân Băng Thần trúng phải một đòn nghiêm trọng, một ngụm máu tươi trào ra.
Ở trước mặt người khổng lồ, tu vi Băng Thần kia cường đại, nhưng dường như hoàn toàn không có lực phản kháng, trong nháy mắt đã bị đánh bay, toàn thân trọng thương.
Phía xa, cường giả khắp nơi đang đạp trên tế đàn thiên địa, đều cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
- Meo!
Miêu Miêu kinh ngạc nói.
Trên tinh không phía xa, Điệp Hậu cũng ngạc nhiên há hốc miệng:
- Ai vậy? Rốt cuộc hắn là ai vậy? Tại sao ta không biết?
Điệp Hậu Tổ tiên thập tam trọng thiên. Nhưng cho dù như thế, Điệp Hậu cũng có cảm giác không có cách nào chống lại được.
Người khổng lồ vừa ra, quân lâm thiên hạ! Khắp nơi không có một tia phản kháng nào.
Băng Thần ầm ầm đánh nện vào bên trên kết giới ngoài Sở Giang Điện.
Phía xa, vẻ mặt Bách Ác Lão Ma rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người khác. Đồng thời ánh mắt lộ ra sùng bái vô hạn đối với người khổng lồ.
- Tiểu ma, ta ban Bát Quái này cho ngươi, không được lại để xảy ra sai lầm!
Người khổng lồ trầm giọng nói.
Tám là bùa Bát Quái lúc trước đã ngăn cản một đòn của Băng Thầnchậm rãi bay về phía Bách Ác Lão Ma.
- Tạ chủ thượng, tạ chủ thượng!
Bách Ác Lão Ma hưng phấn kêu to.
Bách Ác Lão Ma đã nhìn thấy được uy lực của Bát Quái này. Một đòn toàn lực của Băng Thần cũng không thể lay động. Có bảo vật này, đối thủ của hắn trong thiên hạ nhất thời sẽ giảm đi hơn nửa.
- Khụ khụ khụ!
Phía xa, Băng Thần ho khan đứng dậy.
- Gọi Diêm Tự Tại ra!
Người khổng lồ thản nhiên nói.
Giọng nói thản nhiên nhưng lại truyền khắp thiên địa một cách quỷ dị, lộ rõ uy nghiêm của người khổng lồ.
- Ha ha ha ha, ta cho rằng có quý khách tới cửa, không thể tưởng tượng được, là ác khách tới cửa!
Bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo truyền đến.
Trong âm thanh này còn mang theo một phần trêu tức, tranh đấu đối lập với người khổng lồ. Qua âm thanh này có thể thấy được người nói còn rất trẻ tuổi, nhưng cũng rất có từ tính.
- Chủ thượng!
Mặt Băng Thần lộ vẻ vui mừng nói.
- Diêm Tự Tại?
Ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại. Miêu Miêu, Điệp Hậu đều trợn tròn hai mắt. Mặt Nhạc nhi, Hoàng đầy ngưng trọng nhìn phía Sở Giang Điện.
Vèo!
Trong nháy mắt một bóng đen đã xuất hiện ở đỉnh chóp của Sở Giang Điện.
Một người có dáng dấp như thiếu niên mười tám tuổi, mái tóc dài được búi lên. Vóc người cao gầy, toàn thân mặc một áo bào đen bó sát người. Gió thổi nhẹ qua, khiến tà áo bào bay lên, nhìn cực kỳ thoải mái tự nhiên.
Hình dáng của thiếu niên cực kỳ tuấn tú. Trong đó còn mang theo một phần yêu dị. Tại mi tâm của hắn có một vạch huyết sắc nhỏ dựng thẳng. Vành mắt có một vòng đen đầy yêu dị.