Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà
Chương 9: “Tiên nữ không được chửi tục.”
Hạ Ninh Ninh tự kiêu vì khuôn mặt của bản thân —— cô ta chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, từ bé đến lớn luôn được nhiều người khen là xinh đẹp.
Tuy rằng đều là sinh viên Đại học S, Hạ Ninh Ninh chính là có nghe người khác nhắc đến tên của Kiều Miên.
Mơ hồ nhớ lại… tựa như một người được buộc chặt với vị trí cao vậy.
Cô ta thu hồi ánh mắt, nhìn xuống một góc của phòng bao.
Một nữ sinh ngồi ở vị trí có ánh đèn, chống cằm nghịch điện thoại.
Từ góc độ của cô ta chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng, đường nét ôn hòa, độ sắc nét của hàm dưới càng đẹp hơn.
Điểm hấp dẫn Hạ Ninh Ninh chính là sự sắc bén của cô.
Ôn hòa nhưng không hề mang tính công kích, ngược lại làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái. Góc nghiêng chỉ để lộ cằm, lại làm cho người khác thấy xinh đẹp.
Người này là ai? Hạ Ninh Ninh sửng sốt, những người hôm nay đến tham dự buổi gặp mặt của hội học sinh cô ta đều biết, không thể nào tồn tại một người mà ngay cả cô ta cũng không có ấn tượng gì.
Hay là nói, người này không ở trong hội học sinh? Là có người dẫn bạn bè đến? Cô ta hơi nhíu mày, trong lòng không thoải mái.
“Chị Hạ, anh Lục không tới sao?”
Hạ Ninh Ninh sốc lại tinh thần, thấy mọi người đều thắc mắc cùng một vấn đề, nhất là những nữ sinh đang đứng vây quanh cô ta.
Cho dù có phải thành viên hội học sinh hay không, lúc nhắc đến anh Lục, đều ngẩng đầu nhìn lại.
Câu hỏi vừa rồi của nữ sinh cười cười, sắc mặt không kìm nổi sự thất vọng, “Lúc trước nghe nói anh Lục sẽ đến. Chị, chị có biết chuyện này không?”
“Đúng vậy.” Nếu là cô ta lúc trước, mặt khác cũng có người không kiềm chế được, “Tôi là muốn gặp anh Lục mới đến kia… không phải nói là anh ấy sẽ đến sao? Không nhìn thấy sao?”
Anh Lục, Lục Lập Xuyên.
Hạ Ninh Ninh siết chặt điện thoại, cười nói, “Anh Lục vừa báo là hôm nay anh ấy có việc, không thể đến được. Anh ấy rất tốt, lần sau nhé, lần sau chúng tôi sẽ hẹn.”
Những người khác cảm thấy tiếc nuối. “Nghe nói anh Lục gần đây đang bận làm một hạng mục, nên không thể đến được.”
“Đúng vậy, không biết khi nào thì anh mới có thể xuất hiện. Muốn xin học bổng của nhà nước thì phải diễn thuyết, thật muốn nhìn anh Lục một cái, nhưng mà chyện anh ấy xin học bổng đã là chuyện lúc trước.”
Một nhóm người nhắc đến anh Lục, dần dần đem lời nói truyền tai đến cái hotboy của các học viện trong trường đại học.
Hạ Ninh Ninh hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn chiếc thoại đen nghịt, cắn môi.
***
Kiều Miên ngồi ở ghế lô một lúc, xoa xoa cái bụng đang đói của mình.
Xem ra chuyến đi lần này cũng không hẳn là uổng phí. Lấy trò chơi mà cô muốn mua rồi hẹn với anh Lục, cô hài lòng mà đứng lên.
Ngồi trong phòng bao một mình rất buồn, Kiều Miên muốn ra ngoài hít thở không khí, liền đi đến nhà vệ sinh.
Yên lặng mà rời khỏi phòng bao, Kiều Miên thở dài một hơi, đem mũ lưỡi trai tháo xuống.
Nhiệt độ ở hành lang không tính là quá cao, chỉ là vừa đúng lúc. Cô buồn bực vỗ hai má đỏ lên, một bên xem điện thoại, một bên đi về phía bên kia cầu thang.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Kiều Miên ấn nút ghi âm, nói, “Đến lúc đó chúng ta hẹn nhau đi? Tôi cảm thấy không tệ…”
Cô còn chưa nói xong, lúc đi đến chỗ ngã rẽ, cúi đầu tiếp tục đi, cuối cùng va vào người đối diện.
Hành lang rộng như vậy sao lại có thể trùng hợp như vậy được!
Bị đụng vào nên hơi choáng một chút, căn bản là nhìn điện thoại mà đi ra ngoài, Kiều Miên bất chấp mọi thứ, phản ứng nhanh rồi đi tiếp.
Đùa cái gì vậy, cái điện thoại này có thể giúp cô chống chọi tiền sinh hoạt phí của hơn một tháng!
Người đối diện cũng không để ý đến có người đang đi đến, phản ứng rất nhanh, lại không né tránh.
Điện thoại bên cạnh xẹt qua đầu ngón tay, cuối cùng bị Kiều Miên nắm chặt lại.
Cũng may không rơi xuống. Kiều Miên nhẹ nhàng mở tay ra, lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xuống dưới, có cái gì đó ngăn cản cô ngã sấp xuống.
Bàn tay gầy đủ đỡ lấy eo của cô, ngón tay thon dài vô cùng lịch sự mà nắm thành quyền, đảm bảo diện tích tiếp xúc nhỏ nhất.
Ở một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Kiều Miên có thể cảm nhận được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người đối phương, khoảng cách của hai người lúc này vô cùng lịch sự và xa cách.
Sau khi Kiều Miên đứng vững, bàn tay kia cũng tự động rút lại, như là đang đối mặt với một loại mầm độc vậy, kèm theo thái độ ghét bỏ.
Kiều Miên: “……”
“Cẩn thận.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như hố băng vậy, còn có một chút lãnh ý.
Mười phần không ngờ tới đối với người trước mặt.
Kiều Miên không thấy một ai, lại cảm thấy trong lời nói có gì đó không vui.
Cô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Chỉ là bây giờ cô không rảnh để ý đến.
Cô đứng vững, bước lùi về sau hai bước để duy trì khoảng cách, mới ngẩng đầu.
Vừa nhìn một cái, Kiều Miên bị giật mình.
Giống như là người vừa bước ra từ truyện tranh vậy,một nam sinh tỏa nắng.
Kiều Miên không thể không thừa nhận, nam sinh trước mặt đúng là hợp với gu của cô.
Trường thân ngọc lập, thanh lãnh cô ngạo, phong quang tễ nguyệt. Người kia chớp mắt, lông mi dài thẳng tắp, ngũ quan tinh xảo, chính là lẳng lặng đứng đó, tựa như một bức tranh.
Chính là… nhìn thế nào cũng có chút quen mắt?
Nam sinh kia cũng nhìn về phía cô. Đáy mắt tối tăm giống như thủy triều đang rút lui, hóa thành mặt đất nồng lệ và cảm xúc.
Kiều Miên không chú ý. Sau khi bị giật mình, cô đã lấy lại tinh thần, lịch sự bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, không nhìn đường, gây phiền phức cho anh rồi.” Giọng của cô rất dịu dàng, cũng rất khách khí, “Sẽ không có lần sau.”
Kiều Miên nhìn ra được nam sinh này không thể nào đứng đợi để nhìn thấy cô, nói không chừng còn mắc bệnh sạch sẽ hay gì đó.
Nhưng, đụng phải cũng không phải lỗi của một mình cô, không phải nói chỗ ngã rẽ này, phản ứng đầu tiên của cô khi không nhìn thấy anh ta là nhận điện thoại.
Đi đường chơi điện thoại, phê bình.
Đối diện với thái độ của cô, chàng trai trẻ tuổi vẫn lạnh lùng như cũ, do dự một chút, lại lắc đầu.
Nhìn thấy nhưng không lạnh lùng và sắc bén như trước, chỉ là lạnh lùng đứng đấy, nhìn chằm chằm Kiều Miên không chớp mắt.
Đây là ý gì? Không cần phải nói gì à?
Kiều Miên thích nghe ngóng, cô cười vì thấy có lỗi, ý bảo bản thân sẽ rời đi trước.
Cô chưa từng đánh giá đối phương quá nhiều, hoặc là chỉ nhìn người ta với ánh mắt tán thưởng. Những sự vật xinh đẹp thì có rất nhiều, Kiều Miên xin miễn cho kẻ bất tài.
Không khách khí mà nói, bản thân cô đã đủ xinh đẹp rồi. Nhìn bản thân còn không được, lại còn muốn nhìn người khác.
Kiều Miên rất nhanh rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại chưa nói xong lúc nãy.
Vẫn là anh Lục dễ gần hơn. Kiều Miên nghĩ thầm, không nhắc tới chuyện vừa rồi, tiếp tục nhẹ giọng thương lượng cùng Lục Lập Xuyên.
Sau lưng cô, người kia chăm chú nhìn bóng lưng này thật lâu, mới mân mê khóe môi, che đi ẩn ý.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, mở điện thoại lên, liên tục nhấn nghe đoạn tin nhắn thoại kia.
Quả nhiên…
Cô thích như vậy.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong vẫn rất náo nhiệt.
Kiều Miên trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống, còn chưa kịp ngồi vào chỗ, chợt nghe thấy tiếng cười đùa bên kia truyền tới.
Cô căn bản là không hứng thú, điều kiện tiên quyết là, giọng nói này đừng có lớn như vậy chứ.
“Này, Kiều Miên không đến thật à.” Nam sinh kia cười đùa, “Mọi người cũng đừng thất vọng, có chị Hạ là được rồi, còn chị Kiều, cho dù chị ấy có đến thì mọi người cũng có gặp được đâu.”
Anh ta kéo dài âm, như là cố ý gây sự chú ý, nói đùa, “Vì chị ta thấp! Không biết có được 1m5 không nữa.”
Câu nói vừa dứt, đám người xung quanh liền phốt hợp mà cười ha hả.
Kiều Miên: “……??”
Mẹ nó chứ.
Tiên nữ không được chửi tục.
Nhưng mẹ nó vẫn là vô địch chém gió tận trời.
Nhỏ con là ăn cơm nhà các người chắc? Có tật à? Cái miệng nhỏ không cẩn thận sẽ bị ăn tát đấy? Một mét sáu mà là nhỏ con sao, cái thứ khuyết tật hạng ba?
Kiều Miên đứng lên, đè vành nón xuống, dáng người 1m6 tiến về phía đám đông.
Nam sinh kia dùng những từ ngữ sinh động để miêu tả Kiều Miên, “Nhớ lần đại hội thể thao lần trước chứ, tôi ngồi phía sau chị ta không xa, mọi người không biết chị ta thấp đến mức nào đâu, tôi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của chị ta, đầu tóc rối bù mà xuất hiện.”
Cậu ta cười nói, “Tuy rằng tôi chưa từng thấy mặt chị ta, nhưng với chiều cao đó của chị ta, hoa khôi sao, ít ra cũng phải như chị Hạ của chúng ta đây.”
Bên cạnh cậu ta là Hạ Ninh Ninh với thân hình thon thả và chiếc váy dài, đứng cùng bọn họ giống như một con thiên nga giữa bầy vịt vậy.
Nam sinh kia miêu tả thái quá rồi, một đám người vây quanh để nghe, có người thì cười haha, có người thì hùa theo cho vui.
Ở đây, không phải ai cũng đã từng gặp qua Kiều Miên. Xinh đẹp chính là xinh đẹp, chỉ là… hơi thấp thôi.
Điều này cũng không hẳn là một khuyết điểm, chỉ là nói đùa, không ai là không thích thú.
Hạ Ninh Ninh cũng cười, cười đủ rồi thì lại khuyên ngăn, “Đừng như vậy, nói nhảm như vậy là không tốt, chiều cao thế nào cũng không thể tự mình quyết định được.”
Cô ta bày ra vẻ mặt không đồng tình, “Chiều cao cũng không sao cả. Tôi còn cảm thấy ngại vì mình rất cao đây này, cũng không xinh đẹp gì.”
“Không sao cả, đều là nói đùa cả.”
“Xin lỗi.” Một giọng nói trong trẻo chen vào ngắt lời cậu ta, “Nói cho đúng một chút, tôi không phải không cao được đến 155cm.”
Hạ Ninh Ninh vẫn cười, nghe như vậy liền nhìn qua.
Một người đội mũ lưỡi trai không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đám người, giọng điệu tức giận.
Cô đưa tay lên, thuận tay tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Cô nở nụ cười ôn hòa, ngũ quan vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Cô chớp mắt, nụ cười tươi làm người khác không thể từ chối, “Bạn học này, nếu mắt cậu có vấn đề thì cần phải chữa trị, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút?”
Xinh đẹp đến nỗi thần tiên cũng phải sợ. Hạ Ninh Ninh không phải cũng như vậy, mà thuộc một kiểu khác, ôn nhu nhưng thanh lịch.
Nhất thời, nhìn thấy điều mà cô đang nghĩ —— một mét sáu thì làm sao? Đây gọi là đáng yêu, yếu đuối trước gió! Tiên nữ nói gì cũng đúng!
Nụ cười trên môi Hạ Ninh Ninh có hơi cứng nhắc. Cô ta ngẩn người một lúc, mới vội vàng hỏi, “Cậu là Kiều Miên?”
Cô ta nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ngay cả dáng vẻ thong dong trước đó đều bị vứt bỏ.
Kiều Miên khó hiểu mà nhìn cô ta, không hiểu vì sao Hạ Ninh Ninh lại phát điên.
“Tôi là Kiều Miên.” Cô thừa nhận, nở nụ cười xã giao, “Có chuyện gì sao?”
Hạ Ninh Ninh không ngờ là Kiều Miên sẽ xinh đẹp như vậy, hay là nói, sẽ vượt qua cả tưởng tượng của cô ta.
Xinh đẹp như vậy, tại sao lại không có danh tiếng gì trong trường chứ? Mặt mộc đẹp, tại sao lại không tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường chứ? Sợ kính chiếu yêu sao?
Cô ta không nghĩ rằng người thật lại đẹp như vậy.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, cô tiên nhỏ Kiều Miên ngầm xem thường.
Cô rất ghét cảnh như vậy, cũng ghét bị người ta nhìn chằm chằm, nếu như Hạ Ninh Ninh không biết cách tìm được cô, mọi chuyện cũng không thành ra như vậy, cô cũng sẽ không tự mình đứng ra.
Nhưng, còn hơn là cái người đầu đất nói năng lung tung về bài đánh giá của cô.
Tuy rằng đều là sinh viên Đại học S, Hạ Ninh Ninh chính là có nghe người khác nhắc đến tên của Kiều Miên.
Mơ hồ nhớ lại… tựa như một người được buộc chặt với vị trí cao vậy.
Cô ta thu hồi ánh mắt, nhìn xuống một góc của phòng bao.
Một nữ sinh ngồi ở vị trí có ánh đèn, chống cằm nghịch điện thoại.
Từ góc độ của cô ta chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng, đường nét ôn hòa, độ sắc nét của hàm dưới càng đẹp hơn.
Điểm hấp dẫn Hạ Ninh Ninh chính là sự sắc bén của cô.
Ôn hòa nhưng không hề mang tính công kích, ngược lại làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái. Góc nghiêng chỉ để lộ cằm, lại làm cho người khác thấy xinh đẹp.
Người này là ai? Hạ Ninh Ninh sửng sốt, những người hôm nay đến tham dự buổi gặp mặt của hội học sinh cô ta đều biết, không thể nào tồn tại một người mà ngay cả cô ta cũng không có ấn tượng gì.
Hay là nói, người này không ở trong hội học sinh? Là có người dẫn bạn bè đến? Cô ta hơi nhíu mày, trong lòng không thoải mái.
“Chị Hạ, anh Lục không tới sao?”
Hạ Ninh Ninh sốc lại tinh thần, thấy mọi người đều thắc mắc cùng một vấn đề, nhất là những nữ sinh đang đứng vây quanh cô ta.
Cho dù có phải thành viên hội học sinh hay không, lúc nhắc đến anh Lục, đều ngẩng đầu nhìn lại.
Câu hỏi vừa rồi của nữ sinh cười cười, sắc mặt không kìm nổi sự thất vọng, “Lúc trước nghe nói anh Lục sẽ đến. Chị, chị có biết chuyện này không?”
“Đúng vậy.” Nếu là cô ta lúc trước, mặt khác cũng có người không kiềm chế được, “Tôi là muốn gặp anh Lục mới đến kia… không phải nói là anh ấy sẽ đến sao? Không nhìn thấy sao?”
Anh Lục, Lục Lập Xuyên.
Hạ Ninh Ninh siết chặt điện thoại, cười nói, “Anh Lục vừa báo là hôm nay anh ấy có việc, không thể đến được. Anh ấy rất tốt, lần sau nhé, lần sau chúng tôi sẽ hẹn.”
Những người khác cảm thấy tiếc nuối. “Nghe nói anh Lục gần đây đang bận làm một hạng mục, nên không thể đến được.”
“Đúng vậy, không biết khi nào thì anh mới có thể xuất hiện. Muốn xin học bổng của nhà nước thì phải diễn thuyết, thật muốn nhìn anh Lục một cái, nhưng mà chyện anh ấy xin học bổng đã là chuyện lúc trước.”
Một nhóm người nhắc đến anh Lục, dần dần đem lời nói truyền tai đến cái hotboy của các học viện trong trường đại học.
Hạ Ninh Ninh hơi cúi đầu, liếc mắt nhìn chiếc thoại đen nghịt, cắn môi.
***
Kiều Miên ngồi ở ghế lô một lúc, xoa xoa cái bụng đang đói của mình.
Xem ra chuyến đi lần này cũng không hẳn là uổng phí. Lấy trò chơi mà cô muốn mua rồi hẹn với anh Lục, cô hài lòng mà đứng lên.
Ngồi trong phòng bao một mình rất buồn, Kiều Miên muốn ra ngoài hít thở không khí, liền đi đến nhà vệ sinh.
Yên lặng mà rời khỏi phòng bao, Kiều Miên thở dài một hơi, đem mũ lưỡi trai tháo xuống.
Nhiệt độ ở hành lang không tính là quá cao, chỉ là vừa đúng lúc. Cô buồn bực vỗ hai má đỏ lên, một bên xem điện thoại, một bên đi về phía bên kia cầu thang.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Kiều Miên ấn nút ghi âm, nói, “Đến lúc đó chúng ta hẹn nhau đi? Tôi cảm thấy không tệ…”
Cô còn chưa nói xong, lúc đi đến chỗ ngã rẽ, cúi đầu tiếp tục đi, cuối cùng va vào người đối diện.
Hành lang rộng như vậy sao lại có thể trùng hợp như vậy được!
Bị đụng vào nên hơi choáng một chút, căn bản là nhìn điện thoại mà đi ra ngoài, Kiều Miên bất chấp mọi thứ, phản ứng nhanh rồi đi tiếp.
Đùa cái gì vậy, cái điện thoại này có thể giúp cô chống chọi tiền sinh hoạt phí của hơn một tháng!
Người đối diện cũng không để ý đến có người đang đi đến, phản ứng rất nhanh, lại không né tránh.
Điện thoại bên cạnh xẹt qua đầu ngón tay, cuối cùng bị Kiều Miên nắm chặt lại.
Cũng may không rơi xuống. Kiều Miên nhẹ nhàng mở tay ra, lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xuống dưới, có cái gì đó ngăn cản cô ngã sấp xuống.
Bàn tay gầy đủ đỡ lấy eo của cô, ngón tay thon dài vô cùng lịch sự mà nắm thành quyền, đảm bảo diện tích tiếp xúc nhỏ nhất.
Ở một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Kiều Miên có thể cảm nhận được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người đối phương, khoảng cách của hai người lúc này vô cùng lịch sự và xa cách.
Sau khi Kiều Miên đứng vững, bàn tay kia cũng tự động rút lại, như là đang đối mặt với một loại mầm độc vậy, kèm theo thái độ ghét bỏ.
Kiều Miên: “……”
“Cẩn thận.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như hố băng vậy, còn có một chút lãnh ý.
Mười phần không ngờ tới đối với người trước mặt.
Kiều Miên không thấy một ai, lại cảm thấy trong lời nói có gì đó không vui.
Cô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Chỉ là bây giờ cô không rảnh để ý đến.
Cô đứng vững, bước lùi về sau hai bước để duy trì khoảng cách, mới ngẩng đầu.
Vừa nhìn một cái, Kiều Miên bị giật mình.
Giống như là người vừa bước ra từ truyện tranh vậy,một nam sinh tỏa nắng.
Kiều Miên không thể không thừa nhận, nam sinh trước mặt đúng là hợp với gu của cô.
Trường thân ngọc lập, thanh lãnh cô ngạo, phong quang tễ nguyệt. Người kia chớp mắt, lông mi dài thẳng tắp, ngũ quan tinh xảo, chính là lẳng lặng đứng đó, tựa như một bức tranh.
Chính là… nhìn thế nào cũng có chút quen mắt?
Nam sinh kia cũng nhìn về phía cô. Đáy mắt tối tăm giống như thủy triều đang rút lui, hóa thành mặt đất nồng lệ và cảm xúc.
Kiều Miên không chú ý. Sau khi bị giật mình, cô đã lấy lại tinh thần, lịch sự bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, không nhìn đường, gây phiền phức cho anh rồi.” Giọng của cô rất dịu dàng, cũng rất khách khí, “Sẽ không có lần sau.”
Kiều Miên nhìn ra được nam sinh này không thể nào đứng đợi để nhìn thấy cô, nói không chừng còn mắc bệnh sạch sẽ hay gì đó.
Nhưng, đụng phải cũng không phải lỗi của một mình cô, không phải nói chỗ ngã rẽ này, phản ứng đầu tiên của cô khi không nhìn thấy anh ta là nhận điện thoại.
Đi đường chơi điện thoại, phê bình.
Đối diện với thái độ của cô, chàng trai trẻ tuổi vẫn lạnh lùng như cũ, do dự một chút, lại lắc đầu.
Nhìn thấy nhưng không lạnh lùng và sắc bén như trước, chỉ là lạnh lùng đứng đấy, nhìn chằm chằm Kiều Miên không chớp mắt.
Đây là ý gì? Không cần phải nói gì à?
Kiều Miên thích nghe ngóng, cô cười vì thấy có lỗi, ý bảo bản thân sẽ rời đi trước.
Cô chưa từng đánh giá đối phương quá nhiều, hoặc là chỉ nhìn người ta với ánh mắt tán thưởng. Những sự vật xinh đẹp thì có rất nhiều, Kiều Miên xin miễn cho kẻ bất tài.
Không khách khí mà nói, bản thân cô đã đủ xinh đẹp rồi. Nhìn bản thân còn không được, lại còn muốn nhìn người khác.
Kiều Miên rất nhanh rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại chưa nói xong lúc nãy.
Vẫn là anh Lục dễ gần hơn. Kiều Miên nghĩ thầm, không nhắc tới chuyện vừa rồi, tiếp tục nhẹ giọng thương lượng cùng Lục Lập Xuyên.
Sau lưng cô, người kia chăm chú nhìn bóng lưng này thật lâu, mới mân mê khóe môi, che đi ẩn ý.
Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, mở điện thoại lên, liên tục nhấn nghe đoạn tin nhắn thoại kia.
Quả nhiên…
Cô thích như vậy.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong vẫn rất náo nhiệt.
Kiều Miên trở lại vị trí của mình rồi ngồi xuống, còn chưa kịp ngồi vào chỗ, chợt nghe thấy tiếng cười đùa bên kia truyền tới.
Cô căn bản là không hứng thú, điều kiện tiên quyết là, giọng nói này đừng có lớn như vậy chứ.
“Này, Kiều Miên không đến thật à.” Nam sinh kia cười đùa, “Mọi người cũng đừng thất vọng, có chị Hạ là được rồi, còn chị Kiều, cho dù chị ấy có đến thì mọi người cũng có gặp được đâu.”
Anh ta kéo dài âm, như là cố ý gây sự chú ý, nói đùa, “Vì chị ta thấp! Không biết có được 1m5 không nữa.”
Câu nói vừa dứt, đám người xung quanh liền phốt hợp mà cười ha hả.
Kiều Miên: “……??”
Mẹ nó chứ.
Tiên nữ không được chửi tục.
Nhưng mẹ nó vẫn là vô địch chém gió tận trời.
Nhỏ con là ăn cơm nhà các người chắc? Có tật à? Cái miệng nhỏ không cẩn thận sẽ bị ăn tát đấy? Một mét sáu mà là nhỏ con sao, cái thứ khuyết tật hạng ba?
Kiều Miên đứng lên, đè vành nón xuống, dáng người 1m6 tiến về phía đám đông.
Nam sinh kia dùng những từ ngữ sinh động để miêu tả Kiều Miên, “Nhớ lần đại hội thể thao lần trước chứ, tôi ngồi phía sau chị ta không xa, mọi người không biết chị ta thấp đến mức nào đâu, tôi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của chị ta, đầu tóc rối bù mà xuất hiện.”
Cậu ta cười nói, “Tuy rằng tôi chưa từng thấy mặt chị ta, nhưng với chiều cao đó của chị ta, hoa khôi sao, ít ra cũng phải như chị Hạ của chúng ta đây.”
Bên cạnh cậu ta là Hạ Ninh Ninh với thân hình thon thả và chiếc váy dài, đứng cùng bọn họ giống như một con thiên nga giữa bầy vịt vậy.
Nam sinh kia miêu tả thái quá rồi, một đám người vây quanh để nghe, có người thì cười haha, có người thì hùa theo cho vui.
Ở đây, không phải ai cũng đã từng gặp qua Kiều Miên. Xinh đẹp chính là xinh đẹp, chỉ là… hơi thấp thôi.
Điều này cũng không hẳn là một khuyết điểm, chỉ là nói đùa, không ai là không thích thú.
Hạ Ninh Ninh cũng cười, cười đủ rồi thì lại khuyên ngăn, “Đừng như vậy, nói nhảm như vậy là không tốt, chiều cao thế nào cũng không thể tự mình quyết định được.”
Cô ta bày ra vẻ mặt không đồng tình, “Chiều cao cũng không sao cả. Tôi còn cảm thấy ngại vì mình rất cao đây này, cũng không xinh đẹp gì.”
“Không sao cả, đều là nói đùa cả.”
“Xin lỗi.” Một giọng nói trong trẻo chen vào ngắt lời cậu ta, “Nói cho đúng một chút, tôi không phải không cao được đến 155cm.”
Hạ Ninh Ninh vẫn cười, nghe như vậy liền nhìn qua.
Một người đội mũ lưỡi trai không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đám người, giọng điệu tức giận.
Cô đưa tay lên, thuận tay tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Cô nở nụ cười ôn hòa, ngũ quan vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Cô chớp mắt, nụ cười tươi làm người khác không thể từ chối, “Bạn học này, nếu mắt cậu có vấn đề thì cần phải chữa trị, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút?”
Xinh đẹp đến nỗi thần tiên cũng phải sợ. Hạ Ninh Ninh không phải cũng như vậy, mà thuộc một kiểu khác, ôn nhu nhưng thanh lịch.
Nhất thời, nhìn thấy điều mà cô đang nghĩ —— một mét sáu thì làm sao? Đây gọi là đáng yêu, yếu đuối trước gió! Tiên nữ nói gì cũng đúng!
Nụ cười trên môi Hạ Ninh Ninh có hơi cứng nhắc. Cô ta ngẩn người một lúc, mới vội vàng hỏi, “Cậu là Kiều Miên?”
Cô ta nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ngay cả dáng vẻ thong dong trước đó đều bị vứt bỏ.
Kiều Miên khó hiểu mà nhìn cô ta, không hiểu vì sao Hạ Ninh Ninh lại phát điên.
“Tôi là Kiều Miên.” Cô thừa nhận, nở nụ cười xã giao, “Có chuyện gì sao?”
Hạ Ninh Ninh không ngờ là Kiều Miên sẽ xinh đẹp như vậy, hay là nói, sẽ vượt qua cả tưởng tượng của cô ta.
Xinh đẹp như vậy, tại sao lại không có danh tiếng gì trong trường chứ? Mặt mộc đẹp, tại sao lại không tham gia bất kỳ hoạt động nào của trường chứ? Sợ kính chiếu yêu sao?
Cô ta không nghĩ rằng người thật lại đẹp như vậy.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, cô tiên nhỏ Kiều Miên ngầm xem thường.
Cô rất ghét cảnh như vậy, cũng ghét bị người ta nhìn chằm chằm, nếu như Hạ Ninh Ninh không biết cách tìm được cô, mọi chuyện cũng không thành ra như vậy, cô cũng sẽ không tự mình đứng ra.
Nhưng, còn hơn là cái người đầu đất nói năng lung tung về bài đánh giá của cô.