Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà
Chương 7: “Tiên nữ của mình đương nhiên là xinh đẹp rồi.”
Mặc kệ Hứa Thời Ý đang chửi thầm trong lòng, nhưng vẫn không nói ra.
Kiều Miên là người trưởng thành rồi, đối với bạn trên mạng của Kiều Miên cô ấy không biết gì nhiều, cũng không cần tùy tiện kết luận, không có năng lực này.
Đại học S rất lớn, khoảng cách từ nam sang bắc mất khoảng gần một giờ đi bộ, Công nghệ thông tin và Thương mại ở phía nam, nên đỡ phiền phức.
Kiều Miên không cho Hứa Thời Ý đi cùng, tan học, cô ôm hộp giấy đi về phía tòa nhà số mười ba.
Cô vẫn mặc áo len với quần bò, đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, không có ai chú ý đến, chậm rãi đi đến tòa nhà số mười ba.
Lục Lập Xuyên đã đến phòng thí nghiệm từ sớm, Trịnh Mặc Trình đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Thấy có người đi đến rồi ngồi bên cạnh, anh ngẩng đầu, tiện thể chào hỏi, “Anh Lục đến rồi! Lại đây xem, mình bố trí lập trình như vậy có ổn không?”
Cách đó không xa có người đi đến, đứng bên cạnh anh.
Trịnh Mặc Trình vừa mới sửa xong thứ tự, vừa nhấn đúp chuột, thoáng nhìn thấy một góc áo màu đen, cùng với chiếc áo khoác được kéo lên ngay ngắn.
Quần áo của anh Lục hôm nay……. Trịnh Mặc Trình luôn soi mói về phương diện này, nghĩ mãi không ra hôm nay Lục Lập Xuyên mặc cái gì, nhịn không được ngẩng đầu quan sát.
Đứng bên cạnh anh là một anh chàng trẻ tuổi đang nhìn vào màn hình máy tính, kính đen che kín nửa khuôn mặt.
Đồ thể thao màu đen, tóc tai lộn xộn, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, âm u theo vành mũ mà nhìn.
“Đệch, cậu là ai!”
Trịnh Mặc Trình xém chút hất đổ máy tính, lập tức đứng bật dậy, giống như vừa gặp quỷ xong vậy.
Nhìn thấy người đàn ông đứng yên giống như tử trạch, ánh mắt nhanh chóng lướt qua chương trình, “Đừng làm ồn.”
Giọng nói lạnh lùng trước sau như một, nhưng vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có cảm giác quen thuộc hơn.
Trịnh Mặc Trình im lặng, không tin vào mắt mình, “Anh Lục! Anh Lục, cậu điên rồi à?”
Anh ta nhìn thấy một trạch nam cứng nhắc tối tăm đứng trước mặt, vẻ mặt nhăn nhó, đưa tay lên sờ trán Lục Lập Xuyên.
“Chưa thấy bao giờ à?” Lục Lập Xuyên thản nhiên nói, tránh tay của anh ta, liền đứng tư thế thuận tiện để gõ bàn phím, nhìn lướt qua một dãy code.
Đối với thứ này anh hiển nhiên không có phản ứng. Ngay cả cái thái độ thừa thãi cũng không cho, cũng không cần thiết phải giải thích.
Không phải Trịnh Mặc Trình chưa từng thấy Lục Lập xuyên như vậy. Anh không ở trong trường, có lúc ở nhà quá bận, Trịnh Mặc Trình đến tận cửa tìm cũng thấy được khía cạnh này của Lục Lập Xuyên.
“Đấy là ở nhà! Hơn nữa cậu gặp mình mà không thèm rửa mặt sao?” Trịnh Mặc Trình thật sự không hiểu nổi, “Lúc nào cậu ở trường cũng như vậy? Cậu thật sự muốn buông thả bản thân vậy à, không cần các em gái phải không?”
Ở nhà, Lục Lập Xuyên nổi tiếng là đóa hoa lạnh lùng của học viện, dường như không muốn tự hủy hoại hình tượng của bản thân.
Nhưng mà nhìn anh bây giờ…….. Người không quen biết chắc sẽ khó nhìn ra đây là cỏ ở lục viện.
“Em gái?” Lục Lập Xuyên hỏi ngược lại, chỉnh thấp vành mũ, đáy mắt giấu trong bóng tối.
Anh châm biếm, không để ý mà nói: “Tiên nữ thích là được rồi.”
“Gì cơ?” Trịnh Mặc Trình không nghe thấy câu độc thoại của anh.
“Được rồi.” Lục Lập Xuyên không nói nữa, đem lập trình sửa một lượt, rồi trở về vị trí của mình.
Chuyên ngành IT đáng sợ vậy sao?! Trách sao được các lập trình viên còn trẻ mà đầu đã hai thứ tóc, đúng hơn là không sống nổi qua tuổi mười tám.
Trịnh Mặc Trình thổn thức, tưởng chừng như nhìn thấy tương lai của chính mình.
Một người đang bình thường, sao lại bị điên được chứ.
Trịnh Mặc Trình nghĩ mãi không ra. Cảm thấy không hợp lý không chỉ có mình anh. Mười người đến phòng thí nghiệm, ai ai cũng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía anh Lục.
Người này sao có thể là Lục Lập Xuyên, nhìn không ra là cùng một người! Là do chịu sự kích động nào sao? Số lượng ít nữ sinh trong phòng thí nghiệm cũng hướng ánh mắt nhìn về phía họ, những ánh mắt có lửa không thể giấu được.
Cả phòng thí nghiệm, ngoại trừ thầy hướng dẫn và Lục Lập Xuyên đứng yên ra, làm tiến độ thí nghiệm của những người khác bị tụt lại.
Mười giờ, tạm thời ngừng thí nghiệm.
Trịnh Mặc Trình không đi tìm người, liền thấy Lục Lập Xuyên đứng lên.
Mọi hành động của anh vô cùng rõ ràng, mọi người xung quanh đều bí mật quan sát anh, có vài nữ sinh nhịn không được mà đứng lên, còn muốn chạy qua đây.
Lục Lập Xuyên không để ý đến tình hình bên cạnh. Anh thuận tay kéo mũ lưỡi trai xuống, cầm túi giấy trên bàn đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Kiều Miên vừa đến dưới lầu, liền thấy một người đàn ông đứng ở cửa tòa nhà dạy học đang chờ.
Cô liếc mắt liền nhận ra đó là đại ca Lục. Rõ ràng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, không biết có phải là do chiều cao, hay là dựa vào duyên phận của bản thân, Lục Lập Xuyên trông tốt hơn so với người khác rất nhiều.
“Lục Lập Xuyên.” Kiều Miên hai tay ôm đồ, không tiện chào hỏi, chỉ có thể bước lại gần.
Thấy cô bê một cái thùng lớn, Lục Lập Xuyên dừng lại, yên lặng giơ tay ra nhận lấy cái thùng cô đang bê.
Cái thùng không nặng, thậm chí còn khá nhẹ, chỉ là thể tích quá lớn, phải dùng cả hai tay để ôm.
Kiều Miên vất vả ôm thùng, khi Lục Lập Xuyên nhận lấy cái thùng cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đây là quà cảm ơn.” Kiều Miên chỉ vào cái thùng, cười nói: “Không biết cậu có thích hay không, tôi dựa theo sở thích của tôi để chọn đó. Đúng rồi, cậu có thể chia cho Lục Lập Trì, trẻ con, đừng để em ấy ăn nhiều quá.”
Khóe mắt cô cong lên, bị vành mũ che đi nên không nhìn rõ lắm, chỉ lộ ra phần quai hàm trắng nõn, “Anh Xuyên, lần này may mà có cậu giúp, không là tôi đau đầu chết mất.”
Lục Lập Xuyên cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì đó, với tầm nhìn của Kiều Miên, chỉ có thể thấy một nam sinh đẹp trai với đầu tóc bù xù.
Cần cổ lộ ra cũng rất đẹp. Đường cong rõ ràng, vô tình lộ ra vẻ gợi cảm và nét cấm dục.
Kiều Miên hơi thất thần, cô không phải là loại người lúc nào cũng chú ý đến vẻ ngoài của đàn ông, nhưng cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó, đột nhiên lại muốn nhìn thấy dáng vẻ của Lục Lập Xuyên.
Anh là một trạch nam lạnh lùng ít nói, đoán không chừng bị người khác trêu chọc sẽ đỏ mặt? Từ cổ lên đến má, lan rộng đến đôi mắt sâu như đáy hồ kia…
“Cho cậu.” Lục Lập Xuyên đánh tiếng một cái, vươn tay, đưa cái túi giấy.
Đúng lúc Kiều Miên hoàn hồn, nhận lấy túi giấy mà anh đưa.
Cô kiểm điểm lại ý đồ bất lương của bản thân, nhanh chóng chuyển đề tài, “A, cảm ơn cậu. Bây giờ cậu vẫn còn bận thí nghiệm sao? Mấy cái này có thể đem lên đó được không?”
Kiều Miên đột nhiên nghĩ đến việc này hơi không hợp lý, nhịn không được nói: “Tôi quên mất, nếu như cậu thấy không tiện thì để tôi giữ cho…”
Kiều Miên đang nói chuyện, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy nam sinh đang ôm thùng rụt tay lại, đồng thời cũng bước lùi lại phía sau vài bước.
Động tác di chuyển không nhanh, hóa ra cũng chỉ là hành động theo bản năng, cũng không thu hút.
Kiều Miên: “…….”
Không phải chứ, bộ dạng sợ tôi dành mất đồ này của cậu là thế nào?
“Không sao, tôi sẽ đem lên.” vừa hay Lục Lập Xuyên mở miệng, giọng nói trầm ổn, “Cảm ơn cậu, tôi sẽ ăn thử.”
“Ăn thử”? Kiều Miên không hiểu vì sao anh lại dùng từ này, cô chuẩn bị mở miệng thì có một tiếng động tiến đến nhanh hơn.
“Anh Lục, sao anh không lên?” Thanh âm trong trẻo mang theo ba phần trêu chọc.
Kiều Miên không nói tiếp, ngẩng đầu, rất nhanh liếc mắt chào hỏi người kia.
Là…… một người nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Một nam sinh mặc áo gió màu sẫm, đôi mắt sáng quắc được ví như đôi mắt đào hoa, khóe mắt mang theo ba phần ý cười, cũng như vài phần phong lưu.
Quần áo gọn gàng chỉnh tề, trên cổ tay áo còn khâu một cái cúc áo, từ đầu đến chân cẩn thận tỉ mỉ mà tỏa sáng, nhìn ra được sẽ bị chú ý tới.
Cho dù Kiều Miên không biết thưởng thức cái đẹp, cũng có thể nhìn ra, người này và Lục Lập Xuyên có quan hệ không tồi, bộ dạng cũng không khác gì lắm.
Trịnh Mặc Trình cười hì hì bước đến bên cạnh Lục Lập Xuyên, không khách khí liền khoác tay lên vai anh.
“Anh Lục, đang cùng bạn nói chuyện sao?” Anh nghiêng đầu, nhìn Kiều Miên, tự nhiên cười nói, “Đây là bạn của cậu à?”
Đoạn xem Kiều Miên và Lục Lập Xuyên cũng không khác nhau là mấy. Quần áo đơn giản giống nhau, lại còn đều đội mũ lưỡi trai.
Kiều Miên lễ phép gật đầu, “Chào cậu, tôi là Kiều Miên.”
Cô không có hứng thú với bạn của Lục Lập Xuyên, lúc nói chuyện, thanh âm không giống nhau, lạnh lùng mà xa cách.
Làm cho người khác khi nghe sẽ không cảm thấy thất lễ, sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng cô không dễ tiếp xúc.
Kiều Miên thường biết cách ứng xử với người khác, ở đây thường quen với việc đạp xe. Từ bé đến lớn, cô luôn dùng bộ dạng này để cảm ơn và chặn đứt những người muốn tiếp xúc với cô.
Trịnh Mặc Trình đối với cô có hơi lơ đễnh, dùng ánh mắt để đánh giá cô.
Lục Lập Xuyên nhìn anh một cái, “Ừ, là bạn. Sao cậu lại xuống đây? Có chuyện gì à?”
Giọng bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì trong đó.
Trịnh Mặc Trình cười hì hì, liền đối diện với cặp mắt đen nhánh kia ——
“Cút ngay đây.”
Giọng nói này với ánh mắt đó thật là chênh lệch quá lớn! Trịnh Mặc Trình biết rõ tính cách của Lục Lập Xuyên, biết rõ đến từng chân tơ kẽ tóc, đều sẵn sàng mặc kệ người khác.
“Không có việc gì, vậy tôi đi về trước.” Kiều Miên kinh ngạc, lại không nhiều lời, “Các cậu mau quay lại làm thí nghiệm đi, tôi về đây.”
Cô vẫy tay, tỏ thái độ nhưng rất tiêu sái, “Cảm ơn đồ của cậu, tôi sẽ dùng rồi nhanh trả lại cho cậu.”
Kiều Miên không có hứng thú tán ngẫu cùng bạn của Lục Lập Xuyên, thức thời rời đi trước.
Tính tình của cô chính là như vậy, không rõ ràng, muốn nói chuyện xã giao, nhưng mà không muốn quan tâm.
Thấy bóng dáng cô nhẹ nhàng đi xa, Trịnh Mặc Trình chậc lưỡi. “Em gái này…… không tệ.”
Đôi chân dài đến thắt lưng, da trắng, ngoại trừ việc không nhìn thấy mặt, dáng người và khí chất đều là chữ bát phân. Nhưng mà nhìn người này đội mũ lưỡi trai, nói vậy khuôn mặt chắc cũng không xấu.
Lời còn chưa dứt, anh liền cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của người bên cạnh.
“Đừng, mình sẽ không nói gì cả.” Trịnh Mặc Trình thức thời liền đầu hàng, “Không có ý gì hết, anh Lục đi thôi, muốn lên lớp.”
Anh đã sớm nghe qua, Lục Lập Xuyên đã sớm có người trong lòng.
Trịnh Mặc Trình lúc trước vẫn nghĩ đó là lời nói đùa.
Lục Lập Xuyên là đóa hoa lạnh lùng của chuyên ngành máy tính, ít nói lại không giao lưu, nhưng cùng bọn họ là bạn bè nên tiếp xúc nhiều một chút, cũng có giới hạn.
Người như vậy, chưa từng thấy anh nhắc đến, cũng không bắt gặp anh từng tiếp xúc với ai. Với điều kiện của anh, không đến mức anh theo đuổi hết mọi người đi?
Lần trước chính miệng Lục Lập Xuyên khẳng định rằng người này có tồn tại.
“Tiên nữ của mình đương nhiên là xinh đẹp rồi.”
Lục Lập Xuyên đè nhẹ vành mũ, giọng nhẹ nhàng, giống như đang đứng trên bục diễn thuyết nói một sự thật không thể phản bác.
“Cái gì?” Trịnh Mặc Trình nghĩ ngợi, không chú ý đến lời anh vừa nói.
Người nọ không để ý đến anh, ôm thùng đi lên trên lầu, bước từng bước ổn định.
Kiều Miên là người trưởng thành rồi, đối với bạn trên mạng của Kiều Miên cô ấy không biết gì nhiều, cũng không cần tùy tiện kết luận, không có năng lực này.
Đại học S rất lớn, khoảng cách từ nam sang bắc mất khoảng gần một giờ đi bộ, Công nghệ thông tin và Thương mại ở phía nam, nên đỡ phiền phức.
Kiều Miên không cho Hứa Thời Ý đi cùng, tan học, cô ôm hộp giấy đi về phía tòa nhà số mười ba.
Cô vẫn mặc áo len với quần bò, đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, không có ai chú ý đến, chậm rãi đi đến tòa nhà số mười ba.
Lục Lập Xuyên đã đến phòng thí nghiệm từ sớm, Trịnh Mặc Trình đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
Thấy có người đi đến rồi ngồi bên cạnh, anh ngẩng đầu, tiện thể chào hỏi, “Anh Lục đến rồi! Lại đây xem, mình bố trí lập trình như vậy có ổn không?”
Cách đó không xa có người đi đến, đứng bên cạnh anh.
Trịnh Mặc Trình vừa mới sửa xong thứ tự, vừa nhấn đúp chuột, thoáng nhìn thấy một góc áo màu đen, cùng với chiếc áo khoác được kéo lên ngay ngắn.
Quần áo của anh Lục hôm nay……. Trịnh Mặc Trình luôn soi mói về phương diện này, nghĩ mãi không ra hôm nay Lục Lập Xuyên mặc cái gì, nhịn không được ngẩng đầu quan sát.
Đứng bên cạnh anh là một anh chàng trẻ tuổi đang nhìn vào màn hình máy tính, kính đen che kín nửa khuôn mặt.
Đồ thể thao màu đen, tóc tai lộn xộn, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, âm u theo vành mũ mà nhìn.
“Đệch, cậu là ai!”
Trịnh Mặc Trình xém chút hất đổ máy tính, lập tức đứng bật dậy, giống như vừa gặp quỷ xong vậy.
Nhìn thấy người đàn ông đứng yên giống như tử trạch, ánh mắt nhanh chóng lướt qua chương trình, “Đừng làm ồn.”
Giọng nói lạnh lùng trước sau như một, nhưng vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có cảm giác quen thuộc hơn.
Trịnh Mặc Trình im lặng, không tin vào mắt mình, “Anh Lục! Anh Lục, cậu điên rồi à?”
Anh ta nhìn thấy một trạch nam cứng nhắc tối tăm đứng trước mặt, vẻ mặt nhăn nhó, đưa tay lên sờ trán Lục Lập Xuyên.
“Chưa thấy bao giờ à?” Lục Lập Xuyên thản nhiên nói, tránh tay của anh ta, liền đứng tư thế thuận tiện để gõ bàn phím, nhìn lướt qua một dãy code.
Đối với thứ này anh hiển nhiên không có phản ứng. Ngay cả cái thái độ thừa thãi cũng không cho, cũng không cần thiết phải giải thích.
Không phải Trịnh Mặc Trình chưa từng thấy Lục Lập xuyên như vậy. Anh không ở trong trường, có lúc ở nhà quá bận, Trịnh Mặc Trình đến tận cửa tìm cũng thấy được khía cạnh này của Lục Lập Xuyên.
“Đấy là ở nhà! Hơn nữa cậu gặp mình mà không thèm rửa mặt sao?” Trịnh Mặc Trình thật sự không hiểu nổi, “Lúc nào cậu ở trường cũng như vậy? Cậu thật sự muốn buông thả bản thân vậy à, không cần các em gái phải không?”
Ở nhà, Lục Lập Xuyên nổi tiếng là đóa hoa lạnh lùng của học viện, dường như không muốn tự hủy hoại hình tượng của bản thân.
Nhưng mà nhìn anh bây giờ…….. Người không quen biết chắc sẽ khó nhìn ra đây là cỏ ở lục viện.
“Em gái?” Lục Lập Xuyên hỏi ngược lại, chỉnh thấp vành mũ, đáy mắt giấu trong bóng tối.
Anh châm biếm, không để ý mà nói: “Tiên nữ thích là được rồi.”
“Gì cơ?” Trịnh Mặc Trình không nghe thấy câu độc thoại của anh.
“Được rồi.” Lục Lập Xuyên không nói nữa, đem lập trình sửa một lượt, rồi trở về vị trí của mình.
Chuyên ngành IT đáng sợ vậy sao?! Trách sao được các lập trình viên còn trẻ mà đầu đã hai thứ tóc, đúng hơn là không sống nổi qua tuổi mười tám.
Trịnh Mặc Trình thổn thức, tưởng chừng như nhìn thấy tương lai của chính mình.
Một người đang bình thường, sao lại bị điên được chứ.
Trịnh Mặc Trình nghĩ mãi không ra. Cảm thấy không hợp lý không chỉ có mình anh. Mười người đến phòng thí nghiệm, ai ai cũng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía anh Lục.
Người này sao có thể là Lục Lập Xuyên, nhìn không ra là cùng một người! Là do chịu sự kích động nào sao? Số lượng ít nữ sinh trong phòng thí nghiệm cũng hướng ánh mắt nhìn về phía họ, những ánh mắt có lửa không thể giấu được.
Cả phòng thí nghiệm, ngoại trừ thầy hướng dẫn và Lục Lập Xuyên đứng yên ra, làm tiến độ thí nghiệm của những người khác bị tụt lại.
Mười giờ, tạm thời ngừng thí nghiệm.
Trịnh Mặc Trình không đi tìm người, liền thấy Lục Lập Xuyên đứng lên.
Mọi hành động của anh vô cùng rõ ràng, mọi người xung quanh đều bí mật quan sát anh, có vài nữ sinh nhịn không được mà đứng lên, còn muốn chạy qua đây.
Lục Lập Xuyên không để ý đến tình hình bên cạnh. Anh thuận tay kéo mũ lưỡi trai xuống, cầm túi giấy trên bàn đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Kiều Miên vừa đến dưới lầu, liền thấy một người đàn ông đứng ở cửa tòa nhà dạy học đang chờ.
Cô liếc mắt liền nhận ra đó là đại ca Lục. Rõ ràng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, không biết có phải là do chiều cao, hay là dựa vào duyên phận của bản thân, Lục Lập Xuyên trông tốt hơn so với người khác rất nhiều.
“Lục Lập Xuyên.” Kiều Miên hai tay ôm đồ, không tiện chào hỏi, chỉ có thể bước lại gần.
Thấy cô bê một cái thùng lớn, Lục Lập Xuyên dừng lại, yên lặng giơ tay ra nhận lấy cái thùng cô đang bê.
Cái thùng không nặng, thậm chí còn khá nhẹ, chỉ là thể tích quá lớn, phải dùng cả hai tay để ôm.
Kiều Miên vất vả ôm thùng, khi Lục Lập Xuyên nhận lấy cái thùng cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đây là quà cảm ơn.” Kiều Miên chỉ vào cái thùng, cười nói: “Không biết cậu có thích hay không, tôi dựa theo sở thích của tôi để chọn đó. Đúng rồi, cậu có thể chia cho Lục Lập Trì, trẻ con, đừng để em ấy ăn nhiều quá.”
Khóe mắt cô cong lên, bị vành mũ che đi nên không nhìn rõ lắm, chỉ lộ ra phần quai hàm trắng nõn, “Anh Xuyên, lần này may mà có cậu giúp, không là tôi đau đầu chết mất.”
Lục Lập Xuyên cúi đầu nhìn cô, muốn nói gì đó, với tầm nhìn của Kiều Miên, chỉ có thể thấy một nam sinh đẹp trai với đầu tóc bù xù.
Cần cổ lộ ra cũng rất đẹp. Đường cong rõ ràng, vô tình lộ ra vẻ gợi cảm và nét cấm dục.
Kiều Miên hơi thất thần, cô không phải là loại người lúc nào cũng chú ý đến vẻ ngoài của đàn ông, nhưng cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó, đột nhiên lại muốn nhìn thấy dáng vẻ của Lục Lập Xuyên.
Anh là một trạch nam lạnh lùng ít nói, đoán không chừng bị người khác trêu chọc sẽ đỏ mặt? Từ cổ lên đến má, lan rộng đến đôi mắt sâu như đáy hồ kia…
“Cho cậu.” Lục Lập Xuyên đánh tiếng một cái, vươn tay, đưa cái túi giấy.
Đúng lúc Kiều Miên hoàn hồn, nhận lấy túi giấy mà anh đưa.
Cô kiểm điểm lại ý đồ bất lương của bản thân, nhanh chóng chuyển đề tài, “A, cảm ơn cậu. Bây giờ cậu vẫn còn bận thí nghiệm sao? Mấy cái này có thể đem lên đó được không?”
Kiều Miên đột nhiên nghĩ đến việc này hơi không hợp lý, nhịn không được nói: “Tôi quên mất, nếu như cậu thấy không tiện thì để tôi giữ cho…”
Kiều Miên đang nói chuyện, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy nam sinh đang ôm thùng rụt tay lại, đồng thời cũng bước lùi lại phía sau vài bước.
Động tác di chuyển không nhanh, hóa ra cũng chỉ là hành động theo bản năng, cũng không thu hút.
Kiều Miên: “…….”
Không phải chứ, bộ dạng sợ tôi dành mất đồ này của cậu là thế nào?
“Không sao, tôi sẽ đem lên.” vừa hay Lục Lập Xuyên mở miệng, giọng nói trầm ổn, “Cảm ơn cậu, tôi sẽ ăn thử.”
“Ăn thử”? Kiều Miên không hiểu vì sao anh lại dùng từ này, cô chuẩn bị mở miệng thì có một tiếng động tiến đến nhanh hơn.
“Anh Lục, sao anh không lên?” Thanh âm trong trẻo mang theo ba phần trêu chọc.
Kiều Miên không nói tiếp, ngẩng đầu, rất nhanh liếc mắt chào hỏi người kia.
Là…… một người nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Một nam sinh mặc áo gió màu sẫm, đôi mắt sáng quắc được ví như đôi mắt đào hoa, khóe mắt mang theo ba phần ý cười, cũng như vài phần phong lưu.
Quần áo gọn gàng chỉnh tề, trên cổ tay áo còn khâu một cái cúc áo, từ đầu đến chân cẩn thận tỉ mỉ mà tỏa sáng, nhìn ra được sẽ bị chú ý tới.
Cho dù Kiều Miên không biết thưởng thức cái đẹp, cũng có thể nhìn ra, người này và Lục Lập Xuyên có quan hệ không tồi, bộ dạng cũng không khác gì lắm.
Trịnh Mặc Trình cười hì hì bước đến bên cạnh Lục Lập Xuyên, không khách khí liền khoác tay lên vai anh.
“Anh Lục, đang cùng bạn nói chuyện sao?” Anh nghiêng đầu, nhìn Kiều Miên, tự nhiên cười nói, “Đây là bạn của cậu à?”
Đoạn xem Kiều Miên và Lục Lập Xuyên cũng không khác nhau là mấy. Quần áo đơn giản giống nhau, lại còn đều đội mũ lưỡi trai.
Kiều Miên lễ phép gật đầu, “Chào cậu, tôi là Kiều Miên.”
Cô không có hứng thú với bạn của Lục Lập Xuyên, lúc nói chuyện, thanh âm không giống nhau, lạnh lùng mà xa cách.
Làm cho người khác khi nghe sẽ không cảm thấy thất lễ, sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng cô không dễ tiếp xúc.
Kiều Miên thường biết cách ứng xử với người khác, ở đây thường quen với việc đạp xe. Từ bé đến lớn, cô luôn dùng bộ dạng này để cảm ơn và chặn đứt những người muốn tiếp xúc với cô.
Trịnh Mặc Trình đối với cô có hơi lơ đễnh, dùng ánh mắt để đánh giá cô.
Lục Lập Xuyên nhìn anh một cái, “Ừ, là bạn. Sao cậu lại xuống đây? Có chuyện gì à?”
Giọng bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì trong đó.
Trịnh Mặc Trình cười hì hì, liền đối diện với cặp mắt đen nhánh kia ——
“Cút ngay đây.”
Giọng nói này với ánh mắt đó thật là chênh lệch quá lớn! Trịnh Mặc Trình biết rõ tính cách của Lục Lập Xuyên, biết rõ đến từng chân tơ kẽ tóc, đều sẵn sàng mặc kệ người khác.
“Không có việc gì, vậy tôi đi về trước.” Kiều Miên kinh ngạc, lại không nhiều lời, “Các cậu mau quay lại làm thí nghiệm đi, tôi về đây.”
Cô vẫy tay, tỏ thái độ nhưng rất tiêu sái, “Cảm ơn đồ của cậu, tôi sẽ dùng rồi nhanh trả lại cho cậu.”
Kiều Miên không có hứng thú tán ngẫu cùng bạn của Lục Lập Xuyên, thức thời rời đi trước.
Tính tình của cô chính là như vậy, không rõ ràng, muốn nói chuyện xã giao, nhưng mà không muốn quan tâm.
Thấy bóng dáng cô nhẹ nhàng đi xa, Trịnh Mặc Trình chậc lưỡi. “Em gái này…… không tệ.”
Đôi chân dài đến thắt lưng, da trắng, ngoại trừ việc không nhìn thấy mặt, dáng người và khí chất đều là chữ bát phân. Nhưng mà nhìn người này đội mũ lưỡi trai, nói vậy khuôn mặt chắc cũng không xấu.
Lời còn chưa dứt, anh liền cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của người bên cạnh.
“Đừng, mình sẽ không nói gì cả.” Trịnh Mặc Trình thức thời liền đầu hàng, “Không có ý gì hết, anh Lục đi thôi, muốn lên lớp.”
Anh đã sớm nghe qua, Lục Lập Xuyên đã sớm có người trong lòng.
Trịnh Mặc Trình lúc trước vẫn nghĩ đó là lời nói đùa.
Lục Lập Xuyên là đóa hoa lạnh lùng của chuyên ngành máy tính, ít nói lại không giao lưu, nhưng cùng bọn họ là bạn bè nên tiếp xúc nhiều một chút, cũng có giới hạn.
Người như vậy, chưa từng thấy anh nhắc đến, cũng không bắt gặp anh từng tiếp xúc với ai. Với điều kiện của anh, không đến mức anh theo đuổi hết mọi người đi?
Lần trước chính miệng Lục Lập Xuyên khẳng định rằng người này có tồn tại.
“Tiên nữ của mình đương nhiên là xinh đẹp rồi.”
Lục Lập Xuyên đè nhẹ vành mũ, giọng nhẹ nhàng, giống như đang đứng trên bục diễn thuyết nói một sự thật không thể phản bác.
“Cái gì?” Trịnh Mặc Trình nghĩ ngợi, không chú ý đến lời anh vừa nói.
Người nọ không để ý đến anh, ôm thùng đi lên trên lầu, bước từng bước ổn định.