Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà
Chương 59: Anh ấy có bạn gái rồi
Edit: Carrot
Nếu chưa từng cảm động trước tình yêu tuyệt mỹ này, có lẽ Kiều Miên sẽ không băn khoăn đến thế.
Chính vì từng cảm động, cô mới nhìn ra được tâm tư của người đã viết những dòng này—
Kiều Miên khựng lại.
“Lục Lập Xuyên.” Khi đã đi tới dưới tòa ký túc xá, Kiều Miên đột nhiên mở miệng.
Suốt dọc đường, cô đều im lặng một cách kỳ lạ. Lời nói ít ỏi, tâm trí không biết đã phiêu du đến đâu.
“Ừ.” Lục Lập Xuyên nhận ra thái độ nghiêm túc của cô.
Kiều Miên quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú hiện lên vẻ nghiêm nghị, thoạt nhìn Kiều Miên còn có chút khí thế.
Lục Lập Xuyên cụp mắt xuống, giọng nói bất giác mang theo căng thẳng. “Kiều Kiều.”
Dĩ nhiên anh hiểu đây là dáng vẻ Kiều Miên chuẩn bị tính sổ.
Nhưng, rốt cuộc tại sao lại là lúc này? Tại sao, trước đó lại có điều gì khác lạ?
Lục Lập Xuyên luôn tính toán không sai sót, trong mọi việc đều có sự tự tin tuyệt đối rằng mình sẽ không thất bại.
Chỉ khi đối mặt với Kiều Miên, anh mới không làm được.
Kiều Miên nhìn anh một lúc, rồi mới lên tiếng: “Anh có thói quen viết nhật ký không?”
Lục Lập Xuyên khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Miên, đột nhiên hiểu được ẩn ý trong lời cô.
“Anh… có.” Sau vài giây im lặng, anh mới đáp, giọng nói hơi khàn khàn.
Kiều Miên giơ điện thoại lên, lắc lắc. “Em không tin.”
Giọng nói cô chắc nịch, lại đầy chân thành: “Anh từng nói anh sẽ không lừa dối em nữa.”
Không ngờ lại bị phản đối dứt khoát như vậy, Lục Lập Xuyên im lặng trong giây lát.
Anh nhìn chằm chằm vào biểu cảm khó đoán của Kiều Miên, nhất thời không biết nên nói gì.
“Anh không lừa em.” Lục Lập Xuyên khẽ nói, “Anh có viết. Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ… chính là anh.”
Ẩn ý rõ ràng đến thế, nếu Lục Lập Xuyên vẫn không nhận ra thì đúng là không xứng với trí thông minh của mình.
Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hơi cúi xuống, ánh trăng và hơi lạnh bao trùm lấy anh.
“Kiều Kiều, anh đã không nói với em.”
Từ rất lâu trước đây, anh đã ghi chép lại, cho đến tận bây giờ.
Kiều Miên từng nói, cô không muốn bị giấu giếm bất cứ điều gì nữa.
Lục Lập Xuyên mím nhẹ khóe môi, hiếm khi cảm thấy bản thân không biết nên nói gì.
Ngay từ đầu, anh đã không định để lộ thân phận này. Không giống những chuyện khác, chuyện này cũng không đơn thuần như vậy.
Lục Lập Xuyên ngừng lại một chút. “Ngay từ đầu, chính là anh.”
Anh nhìn về phía cô. Điều khiến anh bất ngờ là Kiều Miên lại đang chăm chú nhìn anh, vẻ mặt rất tự nhiên.
Thậm chí, cô còn rảnh rang dùng vai chạm nhẹ vào anh. “Em biết. Em không nói về chuyện đó.”
Cô cong khóe mắt, mỉm cười: “Ngay từ đầu, anh đã muốn để em nhìn thấy, đúng không?”
Kiều Miên chăm chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười, xen lẫn vài phần dịu dàng.
Lục Lập Xuyên thông minh như thế, đối với một chuyện có rủi ro cao như vậy, anh tuyệt đối không thể bất cẩn làm bậy.
Làm ra chuyện này, nói một lời nói dối đầy sơ hở, thậm chí đến cuối cùng còn không chịu nói rõ—không chỉ vì đây là một kế hoạch đã được ấp ủ từ lâu.
Kiều Miên hiểu tính cách của anh hơn đôi chút, dù sao anh cũng là bạn trai của cô.
Có lẽ ngay từ đầu, anh chỉ nghĩ đây là một cuốn nhật ký cá nhân—viết ra mà không cài đặt quyền riêng tư với cô, thực ra cũng là hy vọng một ngày nào đó cô có thể nhìn thấy.
Sợ em nhìn thấy, lại sợ em không nhìn thấy.
Trong lòng Lục Lập Xuyên, thật ra cũng ẩn giấu một chút tâm tư ngây ngô của thiếu nữ.
Lục Lập Xuyên hơi cứng đờ. Anh quay mặt đi, hờ hững nói: “Không có.”
Anh vẫn không chịu thừa nhận: “Anh không nghĩ như vậy. Em có thể nhìn thấy hay không nhìn thấy…”
Dưới ánh mắt cười tủm tỉm của cô gái trước mặt, Lục Lập Xuyên đành dừng lại.
Bị nhìn thấu rồi. Ánh mắt Lục Lập Xuyên thoáng tối lại, đường nét tinh tế của gò má nhợt nhạt hiện lên vẻ gầy gò, lạnh nhạt.
Anh không phải là người lương thiện, cũng rất ích kỷ.
Mọi việc anh làm, đều có mục đích, có kế hoạch—tất cả chỉ để người này có thể dành cho anh tình cảm sâu đậm hơn.
“Chẳng phải rất tốt sao.” Kiều Miên vỗ nhẹ vai anh, mỉm cười nói, “Em đã nhìn thấy rồi.”
Giọng Kiều Miên nhẹ nhàng, không lộ vẻ khó chịu vì bị giấu giếm.
Cô sớm đã biết thói xấu này của đại ca Lục, người này suy nghĩ quá nhiều, luôn cho rằng tình cảm có thể tính toán mà có được.
Không sao cả, từ từ sửa là được.
Lục Lập Xuyên không hiểu Kiều Miên đang cười vì điều gì.
Nhưng anh biết, trọng tâm của câu chuyện đã được chuyển hướng thành công. Tiếp theo…
“Ừm.” Anh dứt khoát không trả lời thêm.
“Nhưng mà,” Kiều Miên bất ngờ đổi giọng, “Nói cho cùng, anh là bạn trai em, vậy mà vẫn giấu em chuyện này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc hẳn, tỏ vẻ rất nghiêm trọng: “Chúng ta có nên áp dụng quy tắc nào không nhỉ?”
“…”
“Quy tắc gì?” Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng hỏi.
Ánh đèn rọi xuống một góc khuôn mặt anh, tạo nên một bóng mờ nhỏ, trông dịu dàng đến mức khó tin.
Kiều Miên nghiêm túc suy nghĩ một lát. “Cũng không có gì… tuần sau em và Hứa Thời Ý có tham dự tiệc tối, anh không được tra hỏi. Em cùng một đàn anh thảo luận về đề tài luận văn, anh không được chất vấn. Em…”
Lục Lập Xuyên khẽ nhíu mày. Anh nhẫn nhịn một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được: “Không được.”
Anh biết mình vô lý, nhưng vẫn tiếp tục: “Những chuyện khác thì có thể xem xét, nhưng mấy chuyện này thì không. Kiều Miên, em muốn gì anh cũng sẽ cho em.”
Kiều Miên bật cười. Cô liếc thấy vẻ mặt trầm xuống của Lục Lập Xuyên, biết rằng anh thực sự sốt ruột rồi.
“Vậy nếu em không được phép, thì lần sau anh cũng đừng giấu em nữa.” Kiều Miên thẳng thắn bày tỏ ý định. “Anh giấu em, cũng chẳng có lợi gì cho anh cả.”
Không chỉ không có lợi, mà sau khi cô biết, anh còn phải chịu thiệt một vố — thật sự không đáng.
Lục Lập Xuyên chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh. Anh khẽ gật đầu: “Được.”
Như đóa hoa lạnh lùng bị hái xuống, ánh trăng trong sương được vớt lên. Lời nói của anh lúc này hiếm khi thẳng thắn đến vậy.
Kiều Miên không trông mong có thể thay đổi anh ngay lập tức.
Cô không rõ Lục Lập Xuyên thích cô đến mức nào, nhưng cô biết rất rõ một điều.
Lục Lập Xuyên thích cô còn nhiều hơn cô tưởng.
Không phải vì lòng biết ơn, cũng không phải vì những cảm xúc khác — chỉ đơn thuần là vì thích, nên mới đau lòng vì cô.
Khi trở về ký túc xá, Kiều Miên không mấy ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cô không thể truy cập vào xem nhật ký của Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ nữa.
Kiều Miên có thể hiểu được suy nghĩ của Lục Lập Xuyên. Chỉ ngại ngùng thôi mà, vứt bỏ lớp áo giáp để thành thật đối diện.
【Kiều Kiều: Anh Lục? Sư phụ Lục?】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ:.】
Kiều Miên khẽ cong khóe mắt, hàng mày hơi rũ xuống, nhưng không nhắc đến chuyện đó.
Cô biết nếu cô nhắc, Lục Lập Xuyên cũng sẽ mở lại nhật ký, giống như trước đây. Người này sẽ không từ chối cô.
【Kiều Kiều: Quà em gửi cho sư nương đâu? Anh làm mất rồi à? Đắt lắm đấy, đừng làm mất.】
Vì định gửi cho sư nương, nên Kiều Miên đã rất cẩn thận lựa chọn món quà đó.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: …】
Lục Lập Xuyên chợt nhận ra lý do mình bị lộ.
Trước đây, sau khi nhận được quà, anh chỉ đặt lên kệ, không để ý nhiều đến hộp quà đó.
Lục Lập Xuyên không định đưa món quà đó cho Kiều Miên, nhưng từ đó, anh biết được cô thích gì và đã mua một món y hệt.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Lần sau đưa cho em. Em thích loại son này à?】
【Kiều Kiều: Cũng được, không hẳn là thích lắm, chủ yếu là không muốn lãng phí.】
Kiều Miên rất thẳng thắn. Cô chỉ có hai, ba thỏi son, không nhiều lắm.
Là một “trạch nữ” chính hiệu, từ trước đến nay Kiều Miên không chú ý nhiều đến những thứ này. Tuy nhiên, khi nhạy bén nhận ra ý tứ trong lời của Lục Lập Xuyên, cô dứt khoát từ chối.
Mặc dù nói như vậy, nhưng sau đó Kiều Miên vẫn nhận được hai hộp quà son môi.
Một là món quà cô định gửi cho sư nương, còn lại là một hộp quà son môi hot trend, trong đó có màu son mà cô đã chọn.
Lễ tốt nghiệp ở Đại học S không giống với lễ tốt nghiệp thông thường, chính xác thì không thể gọi là lễ tốt nghiệp.
Gần cuối kỳ, để cân nhắc các lựa chọn cho sinh viên, mỗi khóa tốt nghiệp đều phải tham dự một buổi họp tại hội trường của trường.
Sinh viên năm tư năm nay cũng không ngoại lệ.
Kiều Miên đang học năm ba, vốn dĩ những chuyện thế này chẳng liên quan gì đến cô.
Nhưng không cưỡng lại được lời mời từ một đàn anh năm tư sẽ tham gia buổi họp này, cuối cùng Kiều Miên cũng đồng ý đi.
“Miên Miên.” Hứa Thời Ý liếc nhìn cô. “Cậu định đi thật à?”
Dạo gần đây, Hứa Thời Ý thường xuyên biến mất một cách khó hiểu, khác hẳn với Kiều Miên đang bận rộn ôn thi cao học. Kiều Miên nhận ra cô ấy đang có tâm sự, nhưng nếu Hứa Thời Ý không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi.
“Ừ, tớ đi.” Kiều Miên đáp hờ hững, “Cậu đi với tớ nhé?”
“Tớ không đi đâu.” Phản ứng của Hứa Thời Ý lớn hơn nhiều so với dự đoán, cô dứt khoát từ chối: “Chẳng liên quan gì đến tớ, đi làm gì? Những buổi họp nhàm chán như thế này, đi cũng chẳng được gì.”
Hứa Thời Ý im lặng một lúc, rồi như cố gắng giải thích thêm, “Cũng không phải vì lý do đó. Miên Miên, cậu và đàn anh Lục sẽ ngồi cùng nhau, tớ không muốn làm phiền hai người…”
Kiều Miên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Thời Ý, thấy cô ấy càng nói càng không trôi chảy.
“Tớ không ngồi cùng Lục Lập Xuyên.” Kiều Miên không hỏi cô ấy, chỉ đơn giản nói, “Anh ấy có chỗ ngồi, nếu cậu đi, chúng ta có thể đi sớm để chọn chỗ tốt.”
“Tớ không đi đâu, có ý nghĩa gì đâu.” Hứa Thời Ý từ chối mạnh mẽ, nhìn cô ấy rõ ràng là cực kỳ không muốn đi.
Cô ấy càng như vậy, Kiều Miên càng nghi ngờ hơn.
Cô nhớ là có một thời gian, Hứa Thời Ý không đến gặp người bạn thanh mai trúc mã của mình nữa. Cô không nhớ chính xác là từ khi nào, nhưng đã khá lâu rồi.
Nếu không nhầm, thì hình như Thẩm Chiếu Thâm cũng học hơn một khóa, cùng khóa với Lục Lập Xuyên…
Kiều Miên nhún vai, “Được rồi, vậy tớ chuẩn bị đi đây.”
Cô khẽ cong mắt, cười dịu dàng đáng yêu, “Ý Ý ở lại ký túc xá ngoan ngoãn nhé, muốn ăn gì thì bảo, tớ sẽ mang về cho cậu.”
Khi Kiều Miên đi về phía hội trường của trường, cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
“Tớ chỉ vì quá chán, đi cùng cậu xem một chút thôi.” Hứa Thời Ý nhấn mạnh, “Chỉ xem một lúc thôi nhé.”
Dù nói vậy, Hứa tiểu thư rõ ràng chẳng hề có ý thức “thật sự không thích” gì cả.
Kiều Miên khoác tay cô ấy, vừa kéo vừa giục, “Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi, muộn rồi.”
Hội trường tụ tập toàn bộ sinh viên năm tư, lúc này đã đông đúc vô cùng.
Các sinh viên đều đã ngồi vào chỗ của mình, trò chuyện khe khẽ, âm thanh ồn ào nhưng vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.
Hai người Kiều Miên ngồi ở hàng thứ tư, chen vào đám đông, nghe những câu chuyện xung quanh.
Cả hai khá may mắn khi ngồi ở hàng này, cách bục phát biểu một khoảng nhưng tầm nhìn vẫn rất tốt.
Phía sau họ, hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ, Kiều Miên không thể không nghe thấy một số câu chuyện.
“Thật tiếc quá, Lục Lập Xuyên đi rồi, khoa của chúng ta không còn người nổi bật nữa.” Một cô gái thở dài, “Mặc dù chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, đến lúc ra trường tớ còn chưa nói được câu nào với anh ấy.”
“Tình Tình, không giống như cậu.” Cô gái nói với vẻ ghen tị, “Ít nhất các cậu vẫn ở cùng một phòng thí nghiệm, chắc chắn đã nói chuyện với nhau rất nhiều lần đúng không?”
“… Ừ.” Giọng trả lời có vẻ quen thuộc, Kiều Miên không quay đầu lại nhìn.
Cô biết đó là ai.
Đó là Hà Tình Tình. Hà Tình Tình cũng không nói gì thêm, chỉ nói, “Anh ấy đã có bạn gái rồi.”
Nếu chưa từng cảm động trước tình yêu tuyệt mỹ này, có lẽ Kiều Miên sẽ không băn khoăn đến thế.
Chính vì từng cảm động, cô mới nhìn ra được tâm tư của người đã viết những dòng này—
Kiều Miên khựng lại.
“Lục Lập Xuyên.” Khi đã đi tới dưới tòa ký túc xá, Kiều Miên đột nhiên mở miệng.
Suốt dọc đường, cô đều im lặng một cách kỳ lạ. Lời nói ít ỏi, tâm trí không biết đã phiêu du đến đâu.
“Ừ.” Lục Lập Xuyên nhận ra thái độ nghiêm túc của cô.
Kiều Miên quay người lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú hiện lên vẻ nghiêm nghị, thoạt nhìn Kiều Miên còn có chút khí thế.
Lục Lập Xuyên cụp mắt xuống, giọng nói bất giác mang theo căng thẳng. “Kiều Kiều.”
Dĩ nhiên anh hiểu đây là dáng vẻ Kiều Miên chuẩn bị tính sổ.
Nhưng, rốt cuộc tại sao lại là lúc này? Tại sao, trước đó lại có điều gì khác lạ?
Lục Lập Xuyên luôn tính toán không sai sót, trong mọi việc đều có sự tự tin tuyệt đối rằng mình sẽ không thất bại.
Chỉ khi đối mặt với Kiều Miên, anh mới không làm được.
Kiều Miên nhìn anh một lúc, rồi mới lên tiếng: “Anh có thói quen viết nhật ký không?”
Lục Lập Xuyên khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Miên, đột nhiên hiểu được ẩn ý trong lời cô.
“Anh… có.” Sau vài giây im lặng, anh mới đáp, giọng nói hơi khàn khàn.
Kiều Miên giơ điện thoại lên, lắc lắc. “Em không tin.”
Giọng nói cô chắc nịch, lại đầy chân thành: “Anh từng nói anh sẽ không lừa dối em nữa.”
Không ngờ lại bị phản đối dứt khoát như vậy, Lục Lập Xuyên im lặng trong giây lát.
Anh nhìn chằm chằm vào biểu cảm khó đoán của Kiều Miên, nhất thời không biết nên nói gì.
“Anh không lừa em.” Lục Lập Xuyên khẽ nói, “Anh có viết. Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ… chính là anh.”
Ẩn ý rõ ràng đến thế, nếu Lục Lập Xuyên vẫn không nhận ra thì đúng là không xứng với trí thông minh của mình.
Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hơi cúi xuống, ánh trăng và hơi lạnh bao trùm lấy anh.
“Kiều Kiều, anh đã không nói với em.”
Từ rất lâu trước đây, anh đã ghi chép lại, cho đến tận bây giờ.
Kiều Miên từng nói, cô không muốn bị giấu giếm bất cứ điều gì nữa.
Lục Lập Xuyên mím nhẹ khóe môi, hiếm khi cảm thấy bản thân không biết nên nói gì.
Ngay từ đầu, anh đã không định để lộ thân phận này. Không giống những chuyện khác, chuyện này cũng không đơn thuần như vậy.
Lục Lập Xuyên ngừng lại một chút. “Ngay từ đầu, chính là anh.”
Anh nhìn về phía cô. Điều khiến anh bất ngờ là Kiều Miên lại đang chăm chú nhìn anh, vẻ mặt rất tự nhiên.
Thậm chí, cô còn rảnh rang dùng vai chạm nhẹ vào anh. “Em biết. Em không nói về chuyện đó.”
Cô cong khóe mắt, mỉm cười: “Ngay từ đầu, anh đã muốn để em nhìn thấy, đúng không?”
Kiều Miên chăm chú nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ý cười, xen lẫn vài phần dịu dàng.
Lục Lập Xuyên thông minh như thế, đối với một chuyện có rủi ro cao như vậy, anh tuyệt đối không thể bất cẩn làm bậy.
Làm ra chuyện này, nói một lời nói dối đầy sơ hở, thậm chí đến cuối cùng còn không chịu nói rõ—không chỉ vì đây là một kế hoạch đã được ấp ủ từ lâu.
Kiều Miên hiểu tính cách của anh hơn đôi chút, dù sao anh cũng là bạn trai của cô.
Có lẽ ngay từ đầu, anh chỉ nghĩ đây là một cuốn nhật ký cá nhân—viết ra mà không cài đặt quyền riêng tư với cô, thực ra cũng là hy vọng một ngày nào đó cô có thể nhìn thấy.
Sợ em nhìn thấy, lại sợ em không nhìn thấy.
Trong lòng Lục Lập Xuyên, thật ra cũng ẩn giấu một chút tâm tư ngây ngô của thiếu nữ.
Lục Lập Xuyên hơi cứng đờ. Anh quay mặt đi, hờ hững nói: “Không có.”
Anh vẫn không chịu thừa nhận: “Anh không nghĩ như vậy. Em có thể nhìn thấy hay không nhìn thấy…”
Dưới ánh mắt cười tủm tỉm của cô gái trước mặt, Lục Lập Xuyên đành dừng lại.
Bị nhìn thấu rồi. Ánh mắt Lục Lập Xuyên thoáng tối lại, đường nét tinh tế của gò má nhợt nhạt hiện lên vẻ gầy gò, lạnh nhạt.
Anh không phải là người lương thiện, cũng rất ích kỷ.
Mọi việc anh làm, đều có mục đích, có kế hoạch—tất cả chỉ để người này có thể dành cho anh tình cảm sâu đậm hơn.
“Chẳng phải rất tốt sao.” Kiều Miên vỗ nhẹ vai anh, mỉm cười nói, “Em đã nhìn thấy rồi.”
Giọng Kiều Miên nhẹ nhàng, không lộ vẻ khó chịu vì bị giấu giếm.
Cô sớm đã biết thói xấu này của đại ca Lục, người này suy nghĩ quá nhiều, luôn cho rằng tình cảm có thể tính toán mà có được.
Không sao cả, từ từ sửa là được.
Lục Lập Xuyên không hiểu Kiều Miên đang cười vì điều gì.
Nhưng anh biết, trọng tâm của câu chuyện đã được chuyển hướng thành công. Tiếp theo…
“Ừm.” Anh dứt khoát không trả lời thêm.
“Nhưng mà,” Kiều Miên bất ngờ đổi giọng, “Nói cho cùng, anh là bạn trai em, vậy mà vẫn giấu em chuyện này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc hẳn, tỏ vẻ rất nghiêm trọng: “Chúng ta có nên áp dụng quy tắc nào không nhỉ?”
“…”
“Quy tắc gì?” Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng hỏi.
Ánh đèn rọi xuống một góc khuôn mặt anh, tạo nên một bóng mờ nhỏ, trông dịu dàng đến mức khó tin.
Kiều Miên nghiêm túc suy nghĩ một lát. “Cũng không có gì… tuần sau em và Hứa Thời Ý có tham dự tiệc tối, anh không được tra hỏi. Em cùng một đàn anh thảo luận về đề tài luận văn, anh không được chất vấn. Em…”
Lục Lập Xuyên khẽ nhíu mày. Anh nhẫn nhịn một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được: “Không được.”
Anh biết mình vô lý, nhưng vẫn tiếp tục: “Những chuyện khác thì có thể xem xét, nhưng mấy chuyện này thì không. Kiều Miên, em muốn gì anh cũng sẽ cho em.”
Kiều Miên bật cười. Cô liếc thấy vẻ mặt trầm xuống của Lục Lập Xuyên, biết rằng anh thực sự sốt ruột rồi.
“Vậy nếu em không được phép, thì lần sau anh cũng đừng giấu em nữa.” Kiều Miên thẳng thắn bày tỏ ý định. “Anh giấu em, cũng chẳng có lợi gì cho anh cả.”
Không chỉ không có lợi, mà sau khi cô biết, anh còn phải chịu thiệt một vố — thật sự không đáng.
Lục Lập Xuyên chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh. Anh khẽ gật đầu: “Được.”
Như đóa hoa lạnh lùng bị hái xuống, ánh trăng trong sương được vớt lên. Lời nói của anh lúc này hiếm khi thẳng thắn đến vậy.
Kiều Miên không trông mong có thể thay đổi anh ngay lập tức.
Cô không rõ Lục Lập Xuyên thích cô đến mức nào, nhưng cô biết rất rõ một điều.
Lục Lập Xuyên thích cô còn nhiều hơn cô tưởng.
Không phải vì lòng biết ơn, cũng không phải vì những cảm xúc khác — chỉ đơn thuần là vì thích, nên mới đau lòng vì cô.
Khi trở về ký túc xá, Kiều Miên không mấy ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cô không thể truy cập vào xem nhật ký của Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ nữa.
Kiều Miên có thể hiểu được suy nghĩ của Lục Lập Xuyên. Chỉ ngại ngùng thôi mà, vứt bỏ lớp áo giáp để thành thật đối diện.
【Kiều Kiều: Anh Lục? Sư phụ Lục?】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ:.】
Kiều Miên khẽ cong khóe mắt, hàng mày hơi rũ xuống, nhưng không nhắc đến chuyện đó.
Cô biết nếu cô nhắc, Lục Lập Xuyên cũng sẽ mở lại nhật ký, giống như trước đây. Người này sẽ không từ chối cô.
【Kiều Kiều: Quà em gửi cho sư nương đâu? Anh làm mất rồi à? Đắt lắm đấy, đừng làm mất.】
Vì định gửi cho sư nương, nên Kiều Miên đã rất cẩn thận lựa chọn món quà đó.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: …】
Lục Lập Xuyên chợt nhận ra lý do mình bị lộ.
Trước đây, sau khi nhận được quà, anh chỉ đặt lên kệ, không để ý nhiều đến hộp quà đó.
Lục Lập Xuyên không định đưa món quà đó cho Kiều Miên, nhưng từ đó, anh biết được cô thích gì và đã mua một món y hệt.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Lần sau đưa cho em. Em thích loại son này à?】
【Kiều Kiều: Cũng được, không hẳn là thích lắm, chủ yếu là không muốn lãng phí.】
Kiều Miên rất thẳng thắn. Cô chỉ có hai, ba thỏi son, không nhiều lắm.
Là một “trạch nữ” chính hiệu, từ trước đến nay Kiều Miên không chú ý nhiều đến những thứ này. Tuy nhiên, khi nhạy bén nhận ra ý tứ trong lời của Lục Lập Xuyên, cô dứt khoát từ chối.
Mặc dù nói như vậy, nhưng sau đó Kiều Miên vẫn nhận được hai hộp quà son môi.
Một là món quà cô định gửi cho sư nương, còn lại là một hộp quà son môi hot trend, trong đó có màu son mà cô đã chọn.
Lễ tốt nghiệp ở Đại học S không giống với lễ tốt nghiệp thông thường, chính xác thì không thể gọi là lễ tốt nghiệp.
Gần cuối kỳ, để cân nhắc các lựa chọn cho sinh viên, mỗi khóa tốt nghiệp đều phải tham dự một buổi họp tại hội trường của trường.
Sinh viên năm tư năm nay cũng không ngoại lệ.
Kiều Miên đang học năm ba, vốn dĩ những chuyện thế này chẳng liên quan gì đến cô.
Nhưng không cưỡng lại được lời mời từ một đàn anh năm tư sẽ tham gia buổi họp này, cuối cùng Kiều Miên cũng đồng ý đi.
“Miên Miên.” Hứa Thời Ý liếc nhìn cô. “Cậu định đi thật à?”
Dạo gần đây, Hứa Thời Ý thường xuyên biến mất một cách khó hiểu, khác hẳn với Kiều Miên đang bận rộn ôn thi cao học. Kiều Miên nhận ra cô ấy đang có tâm sự, nhưng nếu Hứa Thời Ý không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi.
“Ừ, tớ đi.” Kiều Miên đáp hờ hững, “Cậu đi với tớ nhé?”
“Tớ không đi đâu.” Phản ứng của Hứa Thời Ý lớn hơn nhiều so với dự đoán, cô dứt khoát từ chối: “Chẳng liên quan gì đến tớ, đi làm gì? Những buổi họp nhàm chán như thế này, đi cũng chẳng được gì.”
Hứa Thời Ý im lặng một lúc, rồi như cố gắng giải thích thêm, “Cũng không phải vì lý do đó. Miên Miên, cậu và đàn anh Lục sẽ ngồi cùng nhau, tớ không muốn làm phiền hai người…”
Kiều Miên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Thời Ý, thấy cô ấy càng nói càng không trôi chảy.
“Tớ không ngồi cùng Lục Lập Xuyên.” Kiều Miên không hỏi cô ấy, chỉ đơn giản nói, “Anh ấy có chỗ ngồi, nếu cậu đi, chúng ta có thể đi sớm để chọn chỗ tốt.”
“Tớ không đi đâu, có ý nghĩa gì đâu.” Hứa Thời Ý từ chối mạnh mẽ, nhìn cô ấy rõ ràng là cực kỳ không muốn đi.
Cô ấy càng như vậy, Kiều Miên càng nghi ngờ hơn.
Cô nhớ là có một thời gian, Hứa Thời Ý không đến gặp người bạn thanh mai trúc mã của mình nữa. Cô không nhớ chính xác là từ khi nào, nhưng đã khá lâu rồi.
Nếu không nhầm, thì hình như Thẩm Chiếu Thâm cũng học hơn một khóa, cùng khóa với Lục Lập Xuyên…
Kiều Miên nhún vai, “Được rồi, vậy tớ chuẩn bị đi đây.”
Cô khẽ cong mắt, cười dịu dàng đáng yêu, “Ý Ý ở lại ký túc xá ngoan ngoãn nhé, muốn ăn gì thì bảo, tớ sẽ mang về cho cậu.”
Khi Kiều Miên đi về phía hội trường của trường, cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.
“Tớ chỉ vì quá chán, đi cùng cậu xem một chút thôi.” Hứa Thời Ý nhấn mạnh, “Chỉ xem một lúc thôi nhé.”
Dù nói vậy, Hứa tiểu thư rõ ràng chẳng hề có ý thức “thật sự không thích” gì cả.
Kiều Miên khoác tay cô ấy, vừa kéo vừa giục, “Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi, muộn rồi.”
Hội trường tụ tập toàn bộ sinh viên năm tư, lúc này đã đông đúc vô cùng.
Các sinh viên đều đã ngồi vào chỗ của mình, trò chuyện khe khẽ, âm thanh ồn ào nhưng vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.
Hai người Kiều Miên ngồi ở hàng thứ tư, chen vào đám đông, nghe những câu chuyện xung quanh.
Cả hai khá may mắn khi ngồi ở hàng này, cách bục phát biểu một khoảng nhưng tầm nhìn vẫn rất tốt.
Phía sau họ, hai cô gái đang trò chuyện vui vẻ, Kiều Miên không thể không nghe thấy một số câu chuyện.
“Thật tiếc quá, Lục Lập Xuyên đi rồi, khoa của chúng ta không còn người nổi bật nữa.” Một cô gái thở dài, “Mặc dù chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, đến lúc ra trường tớ còn chưa nói được câu nào với anh ấy.”
“Tình Tình, không giống như cậu.” Cô gái nói với vẻ ghen tị, “Ít nhất các cậu vẫn ở cùng một phòng thí nghiệm, chắc chắn đã nói chuyện với nhau rất nhiều lần đúng không?”
“… Ừ.” Giọng trả lời có vẻ quen thuộc, Kiều Miên không quay đầu lại nhìn.
Cô biết đó là ai.
Đó là Hà Tình Tình. Hà Tình Tình cũng không nói gì thêm, chỉ nói, “Anh ấy đã có bạn gái rồi.”