Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà
Chương 54: Cô ấy là bạn gái con
Edit: Carrot
Kiều Miên rửa mặt xong mới chú ý đến đồ đạc để trên bồn rửa tay.
Màu sắc phối hợp rất hài hòa, cốc súc miệng và bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trông thật dễ chịu.
Trong gương, vài sợi tóc rối lộn xộn, cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình Pikachu.
Kiều Miên: “…”
Làm sao Lục Lập Xuyên biết phải chuẩn bị những thứ này nhỉ? Đây quả là một câu hỏi.
Kiều Miên đặt khăn xuống, bước lộc cộc ra ngoài.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, lúc nãy rửa mặt, ký ức mới từ từ trở lại.
Lục Lập Xuyên vẫn còn ở trong bếp.
Kiều Miên tiện tay cầm lấy điện thoại của mình, nhìn thấy tin nhắn trả lời từ lúc nãy gửi cho Hứa Thời Ý.
【Ý Ý: Biết cậu vẫn còn sống, bố yên tâm rồi.】
【Ý Ý: Thật đấy, với những trò cậu làm tối qua, cậu có gọi tớ cả trăm câu bố cũng không đủ để bù đắp đâu.】
Kiều Miên nhìn chằm chằm vào hai từ đó, lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Giờ cô thật sự mong mình quên hết mọi chuyện thì tốt hơn.
Chuyện gọi Lục Lập Xuyên là bố… thật muốn chết.
Kiều Miên sống suốt hơn hai mươi năm nay, bình thường cô luôn giữ thể diện, cũng không bao giờ chịu cúi đầu trước ai.
Thế nhưng tất cả điều đó, sau ngày hôm qua, buộc phải sụp đổ. Cô, Kiều Miên, hơn hai mươi năm gìn giữ danh dự nay tan thành mây khói.
Hu hu, lần sau nếu còn uống say, cô đúng là không khác gì chó!
Chiếc điện thoại đặt trên bàn lại vang lên, nhạc chuông là âm thanh đơn điệu của hệ thống.
Kiều Miên ngẩng đầu lên, không phải điện thoại của cô.
“Lục Lập Xuyên, điện thoại của anh kêu này.” Kiều Miên cầm điện thoại bước tới, Lục Lập Xuyên đang mở lò vi sóng.
Anh không nhìn, tiện tay nhận lấy, trượt màn hình nghe máy.
“Huhuhu anh ơi!”
Giọng nói non nớt, trong trẻo bất ngờ vang lên. Kiều Miên sửng sốt, không nhịn được nhìn qua.
Lục Lập Xuyên đưa điện thoại ra xa một chút.
“Lục Lập Trì, có gì thì nói đàng hoàng,” anh thản nhiên nói, “La lối cái gì?”
“Anh! Anh không cần em nữa rồi! Trì Trì thật thảm mà!” Lục Lập Trì gào lên, giọng khàn khàn, “Anh! Em không muốn ra nước ngoài với bố mẹ đâu! Anh không cần Trì Trì nữa rồi huhu…”
Có lẽ vì nói quá nhanh, Lục Lập Trì dừng lại, nấc lên một tiếng đầy nước mắt.
Lục Lập Xuyên nhíu mày, “Anh đâu có nói không cần em.”
Anh ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Miên, lấy ly sữa vừa hâm nóng trong lò vi sóng ra, đặt vào tay cô.
Kiều Miên ôm ly sữa, trong lòng vẫn còn lấn cấn về những lời Lục Lập Trì vừa nói.
Nói thật, nghe qua có gì đó hơi khác thường.
Rõ ràng hôm qua là sinh nhật anh, nhưng Lục Lập Xuyên lại không ở cùng bố mẹ, mà cô cũng chưa từng thấy họ.
Nếu nói ba mẹ anh bận rộn, thì Lục Lập Trì lại đang ở cùng họ.
Cảm giác mơ hồ này khiến người ta nghĩ ngợi, dường như Lục Lập Xuyên và bố mẹ như người xa lạ.
Lục Lập Xuyên vẫn đang nghe điện thoại của Lục Lập Trì.
Lục Lập Trì dùng bàn tay mũm mĩm dụi mắt, giọng đầy tủi thân: “Anh, nếu anh không cần em nữa, em có thể nhờ chị gái nhận nuôi em không?”
“Em ăn rất ít, lại còn ngoan nữa,” cậu bé đáng thương nói, “Anh có thể nói với chị giúp em không? Mỗi bữa em chỉ ăn một bát… không, nửa bát thôi!”
Lục Lập Trì cắn răng chịu đau mà nói, bàn tay mũm mĩm nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn quanh đầy cảnh giác.
“Em đang lén gọi điện đấy,” Lục Lập Trì hạ giọng, thần bí nói, “Bố mẹ không biết đâu, anh đừng lo!”
Lục Lập Xuyên ấn ấn lên thái dương.
“Đừng mơ tưởng nữa,” anh lạnh nhạt nói, “Nhìn xem thời tiết ngoài kia thế nào.”
Người anh ruột của Lục Lập Trì nói thêm: “Đừng mơ giữa ban ngày.”
Lục Lập Trì khóc òa lên.
Lục Lập Xuyên dứt khoát ngắt máy, trong khi Kiều Miên vẫn đang nhìn anh chăm chú.
“Trì Trì…” Kiều Miên có hơi do dự.
Cô vốn định hỏi điều gì đó, nhưng vừa nói ra lại cảm thấy có lẽ không phù hợp.
Lục Lập Xuyên tự nhiên tiếp lời cô: “Bố mẹ anh muốn đưa Lục Lập Trì ra nước ngoài.”
Kiều Miên ngừng lại, chợt nhớ đến cảnh hôm qua, Lục Lập Xuyên dựa vào cửa sổ.
Ánh mắt anh u ám, còn mang chút ngạo mạn khó tả. Ký ức của cô không quá rõ ràng, nhưng khoảnh khắc này lại đặc biệt in sâu trong tâm trí.
“Ra nước ngoài có thể sẽ tốt hơn,” Lục Lập Xuyên bình thản nói, “Họ sắp ra nước ngoài, có lẽ muốn mang Lục Lập Trì đi cùng.”
Lục Lập Trì vừa mới học tiểu học, vẫn còn là một đứa trẻ.
Ra nước ngoài đối với cậu bé thật ra không phải là một sự lựa chọn quá khó khăn.
Kiều Miên ôm ly sữa, ngẩng đầu nhìn anh. “Còn anh thì sao?”
Nếu Lục Lập Trì cũng bị đưa ra nước ngoài, anh sẽ làm gì?
Lục Lập Xuyên nhìn cô. Biểu cảm của anh có phần khó đoán, nhưng rất nhanh lại trở lại vẻ tự nhiên.
“Anh sẽ không ra nước ngoài,” anh nói ngắn gọn, “Dù sao cũng không còn là trẻ con nữa.”
Lục Lập Xuyên quả thật không có lý do gì để ra nước ngoài cùng bố mẹ.
Anh đã trưởng thành, có thể tự kiểm soát hành động của mình. Bạn bè, sự nghiệp, học tập đều ở trong nước, ra nước ngoài cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh làm bánh mì nóng, em ăn đi trước.” Lục Lập Xuyên bước ra ngoài, từ ghế sofa lấy chiếc máy tính bảng đưa cho Kiều Miên.
“Em muốn ăn gì thì tự gọi đồ ăn ngoài nhé, anh ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng động tác lại rất nhanh gọn, thay áo khoác rồi bước đến cửa để thay giày.
“Anh đi đâu vậy?” Kiều Miên ôm máy tính bảng, theo bản năng đoán mò, “Có phải liên quan đến Trì Trì không?”
Lục Lập Trì nói chuyện không nhỏ, Kiều Miên cũng nghe rõ một số điều.
Lục Lập Xuyên khẽ siết chặt ngón tay, thắt lại dây giày.
Anh lấy chiếc mũ trên giá giày đội lên, thờ ơ nói: “Ừ, anh đi đón thằng bé về.”
Kiều Miên nhìn anh nhanh chóng làm mọi việc, ngây ra một lúc rồi mới mỉm cười.
“Chúc anh đi đường thuận lợi!” Cô nói với cánh cửa vừa đóng lại, rồi mở máy tính bảng, cúi đầu nhìn vào ứng dụng gọi đồ ăn.
Bữa trưa có lẽ không tiện, Kiều Miên định gọi một bữa đồ ăn ngooài thật thịnh soạn.
Khi Lục Lập Trì được anh trai đưa về, ánh mắt đầu tiên cậu bé nhìn thấy chính là chị tiên nữ, và trước mặt chị là một thùng KFC gia đình đầy ắp.
Mâm đồ ăn thịnh soạn được bày ra, Kiều Miên đang chống cằm chơi điện thoại.
“Chị Kiều Kiều!” Lục Lập Trì thay giày xong, lập tức chạy như bay về phía cô.
Lục Lập Trì lao thẳng đến bàn ăn, hít hít mũi rồi nói: “Chị thật tốt! Em thích chị quá, oa!”
Lục Lập Trì không dám nói ra, nếu không có chị ở đây, anh trai cậu chắc chắn sẽ không cho cậu ăn những thứ này!
Kiều Miên bật cười, vỗ vỗ đầu cậu bé: “Ăn đi, mới giao đến đó.”
Cô ngẩng đầu lên, ngón tay vừa chạm vào chiếc burger, thì liếc thấy Lục Lập Xuyên hơi nhíu mày, vẻ mặt không tán thành.
“Chỉ ăn một lần thôi!” Kiều Miên rất ngoan ngoãn, nhanh chóng mở một chai Coca-Cola, tự giác dâng lên.
“Cũng không phải ăn thường xuyên mà, sao trẻ con có thể ăn cái này mỗi ngày được?” Kiều Miên biết mình hơi đắc ý, bèn nói lung tung, “Em thấy Lục Lập Trì lại ốm và gầy đi nhiều quá.”
Lục Lập Trì chu môi, gương mặt tròn vo, gật đầu đồng ý một cách mạnh mẽ.
Cậu bé đã phải cố gắng quá nhiều để chống dối lại cha mẹ, đến nỗi tóc cũng suýt rụng hết!
Lục Lập Xuyên im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhận lấy chai Coca-Cola từ tay Kiều Miên.
Anh uống một ngụm cho có lệ, rồi nhẹ nhàng nói: “Em chiều chuộng trẻ con như vậy không tốt đâu.”
Dù Lục Lập Trì chỉ là một đứa trẻ, nhưng Lục Lập Xuyên không thường xuyên chiều chuộng cậu.
Nói một cách chính xác, từ thời thơ ấu của anh đã rất trưởng thành, nên anh không có khái niệm gì về việc này.
Kiều Miên tự giác im lặng, cùng Lục Lập Trì ríu rít, nhanh chóng cười đùa ầm ĩ.
Lục Lập Xuyên: “…”
Chiều chuộng thì chiều chuộng thôi.
Ăn xong bữa trưa, Lục Lập Trì hứng khởi kéo Kiều Miên đi chơi game.
“Ở nhà em chẳng được làm gì hết!” Lục Lập Trì mặt mày buồn bã than vãn, “Bố mẹ không cho em chơi game hay xem TV, game chỉ toàn là loại trí tuệ, em sắp trở thành người ngốc rồi!”
Kiều Miên thông cảm vỗ đầu cậu bé.
Cô cũng có thể dễ dàng tưởng tượng qua phản ứng của anh em nhà họ Lục, về cách mà cha mẹ họ đối xử với con cái.
Nghe có vẻ như họ không phải là những người dễ gần.
Có lẽ vì nghĩ đến việc Lục Lập Trì vừa mới về nhà, nên Lục Lập Xuyên cũng không kiềm chế cậu bé quá mức.
Điện thoại của anh để trên bàn ăn, Lục Lập Xuyên không mấy quan tâm đến nó, chỉ cầm tay cầm chơi game cùng Kiều Miên và Lục Lập Trì.
Thế nhưng Kiều Miên lại cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt.
Cô do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đề cập đến việc quay lại trường.
Dù sao thì buổi sáng đã cúp học rồi, buổi chiều cũng không phải là môn học quan trọng, cúp thì cúp thôi.
Không cúp học, không trượt môn, cuộc sống như vậy đâu thể coi là cuộc sống đại học.
Kiều Miên tự an ủi bản thân, lấy lý do chính đáng mà nhắn tin cho Hứa Thời Ý, rồi lại bắt đầu một trận game.
Âm thanh chơi game khá lớn, vì vậy, những tiếng động phát từ cửa không làm Kiều Miên chú ý ngay lập tức.
Cô đang giải thích cách chơi cho Lục Lập Trì, “Chỗ này không phải như vậy, phải làm theo hướng trên dưới trái phải—nhìn này!”
Lục Lập Trì nhiệt tình vỗ tay, đôi tay nhỏ bé phấn khích, “Chị giỏi quá!”
Lục Lập Xuyên nhìn hai người mới bước vào, ánh mắt anh không có gì thay đổi, nhưng sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt hơn.
Kiều Miên vẫn đang cười vui vẻ, nhưng lập tức thấy Lục Lập Xuyên đứng dậy.
Thái độ của anh không thể nói là không tốt, chỉ là xa cách và lễ phép: “Bố, mẹ.”
Kiều Miên bất giác dừng lại. Cô vô thức ngẩng đầu lên, trong khi Lục Lập Trì, một cách phản xạ, lập tức giấu tay cầm game sau lưng.
Hai người đứng ở cửa nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp. Người đàn ông mặc sơ mi và quần tây, đeo kính, trong khi người phụ nữ mặc bộ đồ công sở trưởng thành, nhìn rất trang nhã và trí thức.
“Lập Xuyên.” Mẹ Lục liếc qua phòng khách nhìn Kiều Miên, mỉm cười tự nhiên, “Sao con không báo một tiếng đã đưa Lập Trì đi vậy?”
Bà vừa trách cứ, vừa bất lực nói, rồi lại nhìn về phía Kiều Miên. “Xin lỗi, cháu là… bạn học của Lập Xuyên phải không?”
Kiều Miên vội vàng đứng dậy, hơi căng thẳng, “Chào bác gái, chào bác trai, cháu là Kiều Miên.”
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp phụ huynh, và cũng chẳng ngờ lại rơi vào một tình huống ngại ngùng như thế này.
Kiều Miên còn chưa kịp nói xong thân phận của mình thì đã lúng túng.
Chơi trò xấu hổ.
Làm sao mới có thể tự nhiên và duyên dáng mà nói rằng mình là bạn gái của con trai họ trước mặt gia đình này?
Kiều Miên cảm thấy một nỗi khó thở bao trùm lấy mình.
“Kiều Kiều là bạn gái của con.” Lục Lập Xuyên kịp thời lên tiếng, cắt ngang sự ngần ngại của Kiều Miên. Một tay anh khoác lên vai cô, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không thể từ chối, “Con mời cô ấy đến chơi.”
Lục Lập Xuyên nói không phải là dịu dàng, thậm chí có phần lạnh nhạt, “Bố mẹ đến có việc gì không?”
“À, là bạn gái à.” Phụ huynh của Lục Lập Xuyên trông có vẻ khá chấp nhận mối quan hệ này.
Họ đối xử với Kiều Miên cũng khá nhiệt tình, mẹ Lục cười nói, “Xem này, Lục Lập Xuyên thật là, cũng không nói trước chuyện này, Kiều Miên phải không? Cháu là một cô gái đáng yêu.”
Kiều Miên cũng mỉm cười lịch sự, chưa kịp lên tiếng thì bờ vai cô đã bị siết chặt.
Lục Lập Xuyên có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, “Bố mẹ đến đây, có chuyện gì không?”
Kiều Miên nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
Lục Lập Xuyên được gọi là “bông hoa cao ngạo” không phải vì anh hiếm khi thể hiện sự dịu dàng, mà là vì anh rất ít khi để lộ cảm xúc của mình.
Cách đối thoại thô lỗ, thậm chí có phần cứng nhắc như vậy rất hiếm khi xảy ra.
Dường như mẹ Lục đã quen với điều này, liền quay sang vẫy tay gọi Lục Lập Trì.
“Bố mẹ cũng không có ý làm phiền,” bà nói chậm rãi, nhưng lại rất ôn hòa, “Lập Xuyên, con đã trưởng thành rồi, bố mẹ cũng không can thiệp nữa.”
“Nhưng Lập Trì thì chưa,” Mẹ Lục cười nói, “Thằng bé nên đi cùng bố mẹ.”
Kiều Miên rửa mặt xong mới chú ý đến đồ đạc để trên bồn rửa tay.
Màu sắc phối hợp rất hài hòa, cốc súc miệng và bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau trông thật dễ chịu.
Trong gương, vài sợi tóc rối lộn xộn, cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình Pikachu.
Kiều Miên: “…”
Làm sao Lục Lập Xuyên biết phải chuẩn bị những thứ này nhỉ? Đây quả là một câu hỏi.
Kiều Miên đặt khăn xuống, bước lộc cộc ra ngoài.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, lúc nãy rửa mặt, ký ức mới từ từ trở lại.
Lục Lập Xuyên vẫn còn ở trong bếp.
Kiều Miên tiện tay cầm lấy điện thoại của mình, nhìn thấy tin nhắn trả lời từ lúc nãy gửi cho Hứa Thời Ý.
【Ý Ý: Biết cậu vẫn còn sống, bố yên tâm rồi.】
【Ý Ý: Thật đấy, với những trò cậu làm tối qua, cậu có gọi tớ cả trăm câu bố cũng không đủ để bù đắp đâu.】
Kiều Miên nhìn chằm chằm vào hai từ đó, lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Giờ cô thật sự mong mình quên hết mọi chuyện thì tốt hơn.
Chuyện gọi Lục Lập Xuyên là bố… thật muốn chết.
Kiều Miên sống suốt hơn hai mươi năm nay, bình thường cô luôn giữ thể diện, cũng không bao giờ chịu cúi đầu trước ai.
Thế nhưng tất cả điều đó, sau ngày hôm qua, buộc phải sụp đổ. Cô, Kiều Miên, hơn hai mươi năm gìn giữ danh dự nay tan thành mây khói.
Hu hu, lần sau nếu còn uống say, cô đúng là không khác gì chó!
Chiếc điện thoại đặt trên bàn lại vang lên, nhạc chuông là âm thanh đơn điệu của hệ thống.
Kiều Miên ngẩng đầu lên, không phải điện thoại của cô.
“Lục Lập Xuyên, điện thoại của anh kêu này.” Kiều Miên cầm điện thoại bước tới, Lục Lập Xuyên đang mở lò vi sóng.
Anh không nhìn, tiện tay nhận lấy, trượt màn hình nghe máy.
“Huhuhu anh ơi!”
Giọng nói non nớt, trong trẻo bất ngờ vang lên. Kiều Miên sửng sốt, không nhịn được nhìn qua.
Lục Lập Xuyên đưa điện thoại ra xa một chút.
“Lục Lập Trì, có gì thì nói đàng hoàng,” anh thản nhiên nói, “La lối cái gì?”
“Anh! Anh không cần em nữa rồi! Trì Trì thật thảm mà!” Lục Lập Trì gào lên, giọng khàn khàn, “Anh! Em không muốn ra nước ngoài với bố mẹ đâu! Anh không cần Trì Trì nữa rồi huhu…”
Có lẽ vì nói quá nhanh, Lục Lập Trì dừng lại, nấc lên một tiếng đầy nước mắt.
Lục Lập Xuyên nhíu mày, “Anh đâu có nói không cần em.”
Anh ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Miên, lấy ly sữa vừa hâm nóng trong lò vi sóng ra, đặt vào tay cô.
Kiều Miên ôm ly sữa, trong lòng vẫn còn lấn cấn về những lời Lục Lập Trì vừa nói.
Nói thật, nghe qua có gì đó hơi khác thường.
Rõ ràng hôm qua là sinh nhật anh, nhưng Lục Lập Xuyên lại không ở cùng bố mẹ, mà cô cũng chưa từng thấy họ.
Nếu nói ba mẹ anh bận rộn, thì Lục Lập Trì lại đang ở cùng họ.
Cảm giác mơ hồ này khiến người ta nghĩ ngợi, dường như Lục Lập Xuyên và bố mẹ như người xa lạ.
Lục Lập Xuyên vẫn đang nghe điện thoại của Lục Lập Trì.
Lục Lập Trì dùng bàn tay mũm mĩm dụi mắt, giọng đầy tủi thân: “Anh, nếu anh không cần em nữa, em có thể nhờ chị gái nhận nuôi em không?”
“Em ăn rất ít, lại còn ngoan nữa,” cậu bé đáng thương nói, “Anh có thể nói với chị giúp em không? Mỗi bữa em chỉ ăn một bát… không, nửa bát thôi!”
Lục Lập Trì cắn răng chịu đau mà nói, bàn tay mũm mĩm nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn quanh đầy cảnh giác.
“Em đang lén gọi điện đấy,” Lục Lập Trì hạ giọng, thần bí nói, “Bố mẹ không biết đâu, anh đừng lo!”
Lục Lập Xuyên ấn ấn lên thái dương.
“Đừng mơ tưởng nữa,” anh lạnh nhạt nói, “Nhìn xem thời tiết ngoài kia thế nào.”
Người anh ruột của Lục Lập Trì nói thêm: “Đừng mơ giữa ban ngày.”
Lục Lập Trì khóc òa lên.
Lục Lập Xuyên dứt khoát ngắt máy, trong khi Kiều Miên vẫn đang nhìn anh chăm chú.
“Trì Trì…” Kiều Miên có hơi do dự.
Cô vốn định hỏi điều gì đó, nhưng vừa nói ra lại cảm thấy có lẽ không phù hợp.
Lục Lập Xuyên tự nhiên tiếp lời cô: “Bố mẹ anh muốn đưa Lục Lập Trì ra nước ngoài.”
Kiều Miên ngừng lại, chợt nhớ đến cảnh hôm qua, Lục Lập Xuyên dựa vào cửa sổ.
Ánh mắt anh u ám, còn mang chút ngạo mạn khó tả. Ký ức của cô không quá rõ ràng, nhưng khoảnh khắc này lại đặc biệt in sâu trong tâm trí.
“Ra nước ngoài có thể sẽ tốt hơn,” Lục Lập Xuyên bình thản nói, “Họ sắp ra nước ngoài, có lẽ muốn mang Lục Lập Trì đi cùng.”
Lục Lập Trì vừa mới học tiểu học, vẫn còn là một đứa trẻ.
Ra nước ngoài đối với cậu bé thật ra không phải là một sự lựa chọn quá khó khăn.
Kiều Miên ôm ly sữa, ngẩng đầu nhìn anh. “Còn anh thì sao?”
Nếu Lục Lập Trì cũng bị đưa ra nước ngoài, anh sẽ làm gì?
Lục Lập Xuyên nhìn cô. Biểu cảm của anh có phần khó đoán, nhưng rất nhanh lại trở lại vẻ tự nhiên.
“Anh sẽ không ra nước ngoài,” anh nói ngắn gọn, “Dù sao cũng không còn là trẻ con nữa.”
Lục Lập Xuyên quả thật không có lý do gì để ra nước ngoài cùng bố mẹ.
Anh đã trưởng thành, có thể tự kiểm soát hành động của mình. Bạn bè, sự nghiệp, học tập đều ở trong nước, ra nước ngoài cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Anh làm bánh mì nóng, em ăn đi trước.” Lục Lập Xuyên bước ra ngoài, từ ghế sofa lấy chiếc máy tính bảng đưa cho Kiều Miên.
“Em muốn ăn gì thì tự gọi đồ ăn ngoài nhé, anh ra ngoài một chút, sẽ về nhanh thôi.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng động tác lại rất nhanh gọn, thay áo khoác rồi bước đến cửa để thay giày.
“Anh đi đâu vậy?” Kiều Miên ôm máy tính bảng, theo bản năng đoán mò, “Có phải liên quan đến Trì Trì không?”
Lục Lập Trì nói chuyện không nhỏ, Kiều Miên cũng nghe rõ một số điều.
Lục Lập Xuyên khẽ siết chặt ngón tay, thắt lại dây giày.
Anh lấy chiếc mũ trên giá giày đội lên, thờ ơ nói: “Ừ, anh đi đón thằng bé về.”
Kiều Miên nhìn anh nhanh chóng làm mọi việc, ngây ra một lúc rồi mới mỉm cười.
“Chúc anh đi đường thuận lợi!” Cô nói với cánh cửa vừa đóng lại, rồi mở máy tính bảng, cúi đầu nhìn vào ứng dụng gọi đồ ăn.
Bữa trưa có lẽ không tiện, Kiều Miên định gọi một bữa đồ ăn ngooài thật thịnh soạn.
Khi Lục Lập Trì được anh trai đưa về, ánh mắt đầu tiên cậu bé nhìn thấy chính là chị tiên nữ, và trước mặt chị là một thùng KFC gia đình đầy ắp.
Mâm đồ ăn thịnh soạn được bày ra, Kiều Miên đang chống cằm chơi điện thoại.
“Chị Kiều Kiều!” Lục Lập Trì thay giày xong, lập tức chạy như bay về phía cô.
Lục Lập Trì lao thẳng đến bàn ăn, hít hít mũi rồi nói: “Chị thật tốt! Em thích chị quá, oa!”
Lục Lập Trì không dám nói ra, nếu không có chị ở đây, anh trai cậu chắc chắn sẽ không cho cậu ăn những thứ này!
Kiều Miên bật cười, vỗ vỗ đầu cậu bé: “Ăn đi, mới giao đến đó.”
Cô ngẩng đầu lên, ngón tay vừa chạm vào chiếc burger, thì liếc thấy Lục Lập Xuyên hơi nhíu mày, vẻ mặt không tán thành.
“Chỉ ăn một lần thôi!” Kiều Miên rất ngoan ngoãn, nhanh chóng mở một chai Coca-Cola, tự giác dâng lên.
“Cũng không phải ăn thường xuyên mà, sao trẻ con có thể ăn cái này mỗi ngày được?” Kiều Miên biết mình hơi đắc ý, bèn nói lung tung, “Em thấy Lục Lập Trì lại ốm và gầy đi nhiều quá.”
Lục Lập Trì chu môi, gương mặt tròn vo, gật đầu đồng ý một cách mạnh mẽ.
Cậu bé đã phải cố gắng quá nhiều để chống dối lại cha mẹ, đến nỗi tóc cũng suýt rụng hết!
Lục Lập Xuyên im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhận lấy chai Coca-Cola từ tay Kiều Miên.
Anh uống một ngụm cho có lệ, rồi nhẹ nhàng nói: “Em chiều chuộng trẻ con như vậy không tốt đâu.”
Dù Lục Lập Trì chỉ là một đứa trẻ, nhưng Lục Lập Xuyên không thường xuyên chiều chuộng cậu.
Nói một cách chính xác, từ thời thơ ấu của anh đã rất trưởng thành, nên anh không có khái niệm gì về việc này.
Kiều Miên tự giác im lặng, cùng Lục Lập Trì ríu rít, nhanh chóng cười đùa ầm ĩ.
Lục Lập Xuyên: “…”
Chiều chuộng thì chiều chuộng thôi.
Ăn xong bữa trưa, Lục Lập Trì hứng khởi kéo Kiều Miên đi chơi game.
“Ở nhà em chẳng được làm gì hết!” Lục Lập Trì mặt mày buồn bã than vãn, “Bố mẹ không cho em chơi game hay xem TV, game chỉ toàn là loại trí tuệ, em sắp trở thành người ngốc rồi!”
Kiều Miên thông cảm vỗ đầu cậu bé.
Cô cũng có thể dễ dàng tưởng tượng qua phản ứng của anh em nhà họ Lục, về cách mà cha mẹ họ đối xử với con cái.
Nghe có vẻ như họ không phải là những người dễ gần.
Có lẽ vì nghĩ đến việc Lục Lập Trì vừa mới về nhà, nên Lục Lập Xuyên cũng không kiềm chế cậu bé quá mức.
Điện thoại của anh để trên bàn ăn, Lục Lập Xuyên không mấy quan tâm đến nó, chỉ cầm tay cầm chơi game cùng Kiều Miên và Lục Lập Trì.
Thế nhưng Kiều Miên lại cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt.
Cô do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đề cập đến việc quay lại trường.
Dù sao thì buổi sáng đã cúp học rồi, buổi chiều cũng không phải là môn học quan trọng, cúp thì cúp thôi.
Không cúp học, không trượt môn, cuộc sống như vậy đâu thể coi là cuộc sống đại học.
Kiều Miên tự an ủi bản thân, lấy lý do chính đáng mà nhắn tin cho Hứa Thời Ý, rồi lại bắt đầu một trận game.
Âm thanh chơi game khá lớn, vì vậy, những tiếng động phát từ cửa không làm Kiều Miên chú ý ngay lập tức.
Cô đang giải thích cách chơi cho Lục Lập Trì, “Chỗ này không phải như vậy, phải làm theo hướng trên dưới trái phải—nhìn này!”
Lục Lập Trì nhiệt tình vỗ tay, đôi tay nhỏ bé phấn khích, “Chị giỏi quá!”
Lục Lập Xuyên nhìn hai người mới bước vào, ánh mắt anh không có gì thay đổi, nhưng sắc mặt lại trở nên lạnh nhạt hơn.
Kiều Miên vẫn đang cười vui vẻ, nhưng lập tức thấy Lục Lập Xuyên đứng dậy.
Thái độ của anh không thể nói là không tốt, chỉ là xa cách và lễ phép: “Bố, mẹ.”
Kiều Miên bất giác dừng lại. Cô vô thức ngẩng đầu lên, trong khi Lục Lập Trì, một cách phản xạ, lập tức giấu tay cầm game sau lưng.
Hai người đứng ở cửa nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp. Người đàn ông mặc sơ mi và quần tây, đeo kính, trong khi người phụ nữ mặc bộ đồ công sở trưởng thành, nhìn rất trang nhã và trí thức.
“Lập Xuyên.” Mẹ Lục liếc qua phòng khách nhìn Kiều Miên, mỉm cười tự nhiên, “Sao con không báo một tiếng đã đưa Lập Trì đi vậy?”
Bà vừa trách cứ, vừa bất lực nói, rồi lại nhìn về phía Kiều Miên. “Xin lỗi, cháu là… bạn học của Lập Xuyên phải không?”
Kiều Miên vội vàng đứng dậy, hơi căng thẳng, “Chào bác gái, chào bác trai, cháu là Kiều Miên.”
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp phụ huynh, và cũng chẳng ngờ lại rơi vào một tình huống ngại ngùng như thế này.
Kiều Miên còn chưa kịp nói xong thân phận của mình thì đã lúng túng.
Chơi trò xấu hổ.
Làm sao mới có thể tự nhiên và duyên dáng mà nói rằng mình là bạn gái của con trai họ trước mặt gia đình này?
Kiều Miên cảm thấy một nỗi khó thở bao trùm lấy mình.
“Kiều Kiều là bạn gái của con.” Lục Lập Xuyên kịp thời lên tiếng, cắt ngang sự ngần ngại của Kiều Miên. Một tay anh khoác lên vai cô, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không thể từ chối, “Con mời cô ấy đến chơi.”
Lục Lập Xuyên nói không phải là dịu dàng, thậm chí có phần lạnh nhạt, “Bố mẹ đến có việc gì không?”
“À, là bạn gái à.” Phụ huynh của Lục Lập Xuyên trông có vẻ khá chấp nhận mối quan hệ này.
Họ đối xử với Kiều Miên cũng khá nhiệt tình, mẹ Lục cười nói, “Xem này, Lục Lập Xuyên thật là, cũng không nói trước chuyện này, Kiều Miên phải không? Cháu là một cô gái đáng yêu.”
Kiều Miên cũng mỉm cười lịch sự, chưa kịp lên tiếng thì bờ vai cô đã bị siết chặt.
Lục Lập Xuyên có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, “Bố mẹ đến đây, có chuyện gì không?”
Kiều Miên nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
Lục Lập Xuyên được gọi là “bông hoa cao ngạo” không phải vì anh hiếm khi thể hiện sự dịu dàng, mà là vì anh rất ít khi để lộ cảm xúc của mình.
Cách đối thoại thô lỗ, thậm chí có phần cứng nhắc như vậy rất hiếm khi xảy ra.
Dường như mẹ Lục đã quen với điều này, liền quay sang vẫy tay gọi Lục Lập Trì.
“Bố mẹ cũng không có ý làm phiền,” bà nói chậm rãi, nhưng lại rất ôn hòa, “Lập Xuyên, con đã trưởng thành rồi, bố mẹ cũng không can thiệp nữa.”
“Nhưng Lập Trì thì chưa,” Mẹ Lục cười nói, “Thằng bé nên đi cùng bố mẹ.”