Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà
Chương 33
Edit: Carrot – Beta: Cún
Kiều Miên cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. Cô thậm chí không biết làm thế nào để miêu tả cảm giác của mình lúc này.
Kiều Cảnh không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhưng rõ ràng là không có ý định trở lại phòng.
Kiều Miên giả vờ bình tĩnh bước đến, ngồi đối diện cậu, rồi cầm lấy bát.
Thực ra, cô chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào. Kiều Miên mới nhận ra, Lục Lập Xuyên luôn chú ý đến việc giữ ấm cho cô, mọi chỗ hở gió đều được anh che chắn cẩn thận.
Nhưng cô… không chỉ khóc một trận, mà còn khiến Lục Lập Xuyên mất đi một chiếc khăn tay và một chiếc áo.
Kiều Miên cũng cảm thấy hơi ngại, cầm bát lên và từ từ uống, một lúc lâu không biết phải nói gì.
Cô im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Kiều Cảnh đang nhìn mình.
Cậu bé đã mười sáu, mười bảy tuổi nhìn cũng rất có khí thế. Cậu ngồi đối diện Kiều Miên, chẳng thể đoán được tâm trạng của cậu.
Kiều Miên ho khan một tiếng.
Thực ra, cô không sợ Kiều Cảnh, dù cậu có nổi giận hay nói lời sắc lạnh, Kiều Miên cũng chưa từng lùi bước.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không yên tâm. Kiều Miên cảm thấy tuyệt vọng, Kiều Cảnh rõ ràng là em trai cô, sao lại có cảm giác giống như anh trai cô vậy?
“À, vừa rồi người đó có đến tìm chị,” Kiều Miên nói một cách khô khan, “Chị không ngờ, anh ấy và em trai anh ấy cũng đến đây.”
Kiều Miên kể với Kiều Cảnh về một số chuyện liên quan đến Lục Lập Xuyên.
Lúc đó, cô ngây thơ nghĩ rằng hai người khó có cơ hội gặp nhau, nên cũng không nói nhiều.
Giờ đây, vì tình huống bắt buộc, Kiều Miên đành phải cắn răng, chọn cái thời điểm không thích hợp để nói.
“Ông bà ngoại anh ấy ở đây,” Kiều Miên giải thích nhỏ, “Vừa rồi chị gọi điện cho anh ấy, không ngờ anh ấy lại đến.”
Kiều Miên im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói, “Chị nghĩ, liệu mọi người có muốn gặp nhau không?”
Câu này thật sự rất khó nói ra, Kiều Miên gần như không bao giờ nhắc đến chuyện của mình với Kiều Cảnh. “Ý chị là… cùng đón Tết… gì đó.”
Kiều Cảnh khẽ cười một tiếng. Cậu không nhắc gì đến chuyện vừa rồi cậu ở trên lầu, đối đầu với người đàn ông đó.
Cậu vô tình lướt qua chiếc bật lửa, buông lời không quan tâm, “Không sao đâu. Gặp thì gặp, em không có vấn đề gì. Còn anh ấy thì sao?”
“Anh ấy cũng không sao.” Kiều Miên nói, rồi lại hơi do dự, “Hay là thôi đi? Tiểu Cảnh, hiện tại các em…”
“Vậy thì gặp đi.” Kiều Cảnh cắt lời cô, chân dài vắt tùy ý lên tay vịn sofa.
Cậu bé trông vẫn còn chút nét ngây thơ ở khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại đầy sự bình tĩnh và thoải mái. “Chị, chị không yên tâm về em à?”
Cô đương nhiên là không thể không lo lắng cho Kiều Cảnh.
Kiều Miên nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì thôi,” cô nói, “Ngày mai chị sẽ hỏi địa chỉ, chúng ta cùng đi.”
Kiều Cảnh đáp lại một cách hững hờ. “Đi ngủ sớm đi, muộn rồi, chị còn ở dưới đó lâu thế.”
Khi cậu ít quan tâm đến người khác, thì chút đồng cảm duy nhất còn lại cũng dành cho Kiều Miên.
“Ừ, em cũng đi nghỉ sớm đi.”
Kiều Miên uống xong canh lê tuyết, tắt lửa và dọn dẹp bếp xong xuôi, rồi đi ngủ.
Cô hôm nay đã khóc hai lần, tâm trạng vốn đã rối bời, giờ thì cảm thấy có phần khá hơn, nhưng lại mệt mỏi đến khó tả.
Cạch.
Kẹt.
Cạch.
Kẹt.
….
Kiều Cảnh ngồi trong phòng, bật tắt chiếc bật lửa, ngắm nhìn ngọn lửa chập chờn trong tay, mắt hơi khép lại.
Kiều Miên đã xin địa chỉ từ Lục Lập Xuyên. Không phải gần, từ đây đi bộ cũng phải gần hai tiếng đồng hồ.
Cô đã nói với Kiều Cảnh, hai người dự định sẽ đi xe buýt qua đó.
Địa chỉ Lục Lập Xuyên đưa là khu nhà cũ.
Nơi này có vẻ như là khu nhà dành cho gia đình của nhân viên thuộc một tổ chức nào đó, khuôn viên gọn gàng, các căn nhà có vẻ đã cũ nhưng lại rất yên tĩnh.
Kiều Miên theo địa chỉ tìm đến số nhà, rồi lên gõ cửa.
Người mở cửa là Lục Lập Trì.
Nhóc con mặc một bộ áo khoác lông vũ, còn đeo khăn quàng và găng tay, trông như một quả cầu tròn tròn.
Khi vừa nhìn thấy Kiều Miên, cậu bé lập tức phản xạ, reo lên một tiếng vui vẻ rồi lao về phía cô, định ôm lấy cô.
Cậu mới chạy được hai bước, chưa ôm được chị Kiều Kiều mà đã đâm sầm vào chân người khác.
Lục Lập Trì đứng không vững, lại mặc đồ quá dày, không kịp phòng bị, liền ngồi phịch xuống đất.
Kiều Miên: “…”
Lục Lập Trì: “…???”
Kiều Cảnh: “… Giả vờ ngã à?”
Kiều Miên bật cười khúc khích. Cô bước đến, cúi người ôm Lục Lập Trì lên, vừa vỗ vỗ bụi trên người cậu.
Lục Lập Trì ngoan ngoãn đứng yên cho Kiều Miên phủi bụi, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người anh chàng lớn tuổi đứng phía sau cô.
Trông không quá lớn, nét mặt lạnh lùng, các đường nét khuôn mặt có vẻ hơi dữ tợn, nếu để Lục Lập Trì mô tả thì—ôi trời ơi, vừa ngầu vừa đẹp trai QAQ.
Kiều Miên lúc này chưa hề biết được suy nghĩ của Lục Lập Trì. Cô cúi xuống, chỉ tay về phía Kiều Cảnh đứng sau lưng.
“Trì Trìnhớ không? Đây là anh trai mà chị đã nói với em lần trước.” Kiều Miên cười nói, “Anh ấy tên là Kiều Cảnh, là em trai của chị.”
Lục Lập Trì nhìn chằm chằm, lén lút nhìn Kiều Cảnh.
Kiều Cảnh: “… Chào em.”
Giọng cậu hơi lạnh, nghe có vẻ căng thẳng, không mấy dễ gần.
Lục Lập Trì rụt vai lại một chút, nhỏ nhẹ nói, “Chào anh…”
Ôi trời, sao em trai của chị Kiều Kiều lại dữ dằn thế này! Không giống chị Kiều Kiều chút nào! QAQ
Kiều Miên khẽ mím môi, suýt nữa thì bật cười, nhưng lại cố gắng nhịn lại.
Cô sao lại không nhận ra được chứ.
So với vẻ lạnh lùng ít lời, Kiều Cảnh lúc này thực ra là đang cảm thấy căng thẳng.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm với trẻ con, dù Lục Lập Trì có dễ thương và đáng yêu đến đâu, Kiều Cảnh cũng không thể mềm mỏng được.
“Lục Lập Trì?”
Lục Lập Xuyên từ trong đi ra, nhìn thấy ba người đang đứng cứng ngắc ở cửa.
Anh dừng lại một chút, rồi tự nhiên bước tới, kéo Lục Lập Trì sang một bên.
Kiều Miên nhẹ nhõm thở ra. Cô ho khan một tiếng, rồi bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
“Kiều Cảnh, đây là Lục Lập Xuyên.”
“Lục Lập Xuyên, đây là em trai em, Kiều Cảnh.”
Kiều Miên giới thiệu xong, Lục Lập Xuyên lên tiếng với giọng điệu ấm áp.
“Chào em, Kiều Kiều có nói qua về emvài lần.”
“Khụ khụ!” Kiều Miên suýt bị chính mình làm nghẹn.
Lục Lập Xuyên ngước mắt nhìn cô. “Không sao chứ? Cần uống nước không?”
Anh hơi có chút áy náy, “Nhà anh vẫn chưa dọn dẹp xong, bụi hơi nhiều. Nếu không…”
“Chào anh.” Kiều Cảnh giọng điệu bình thản, nhưng rất lễ phép, “Tôi là Kiều Cảnh, chị tôi học ở S thành, cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Lục Lập Xuyên hơi ngừng lại, nhưng vẻ mặt anh vẫn duy trì bình tĩnh hoàn hảo, “Không có gì, không phải là chuyện gì lớn.”
“Vào trong ngồi đi.”
Ngôi nhà nhìn có vẻ đã ở lâu rồi.
Kiều Miên bước vào nhà, ngay lập tức nhận ra cách bày trí bên trong khác hoàn toàn với nhà của họ Lục.
Dù là đồ nội thất bằng gỗ hồng mộc hay những vật trang trí trong phòng khách, tất cả đều toát lên vẻ cổ kính, trang nhã.
Lục Lập Xuyên có vẻ vẫn còn đang dọn dẹp, anh đi vào bếp, mang ra hai tách trà cho Kiều Miên và Kiều Cảnh.
“Không sao đâu, chúng em tự làm được.” Kiều Miên hơi ngượng ngùng, nhận thấy sự khác biệt mà trước đó cô không để ý.
Trước đây cô không thấy, giờ lại cảm thấy… hình như có chút khó xử. So với những gì cô tưởng tượng, tình huống này có chút khác biệt.
Kiều Cảnh ngẩng đầu lên. Cậu đứng dậy, xắn tay áo lên, “Có gì cần giúp không?”
Dù nhìn tuổi không lớn, nhưng khi nói và hành động, Kiều Cảnh luôn giữ được sự chừng mực. “Đến chơi mà còn làm phiền, thật ngại quá. Em và chị em cũng mang một chút đồ qua, cùng chuẩn bị đi.”
Lục Lập Xuyên nhìn cậu một lúc.
Kiều Miên nín thở, cùng với Lục Lập Trì ngoan ngoãn ngồi sát nhau ở giữa.
Lục Lập Xuyên hơi gật đầu. “Quả thật có việc. Em giúp được không? Một mình anh bê lên hơi khó.”
Kiều Cảnh gật đầu, không có gì ngạc nhiên, giọng điệu cũng rất tự nhiên. “Được, cùng đi xem thử.”
Kiều Miên ngồi ở giữa, nhìn ba người họ chỉ trong một thời gian ngắn đã thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp.
Cô không hiểu lắm, trong khoảng thời gian ngắn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Cảnh và Lục Lập Xuyên đi vào phòng để di chuyển đồ đạc, Kiều Miên cũng đứng dậy.
Hôm nay cô đến khá sớm, cũng đã thỏa thuận với Lục Lập Xuyên là sẽ giúp dọn dẹp nhà cửa.
Lục Lập Trì ngay lập tức ôm lấy chân cô. “Chị Kiều Kiều! Hôm nay nhiệm vụ của chị là chơi với Trì Trì!”
Sau khi anh trai có vẻ như đã rời đi, Lục Lập Trì cũng từ trạng thái yên lặng như chim lại trở về, nhớ lại những gì anh trai đã nói.
Kiều Miên vỗ đầu cậu. “Không được, Trì Trì chơi một mình đi, chị phải đi giúp dọn dẹp.”
Cô cúi người xuống, cười với Lục Lập Trì, “Chị không thể để anh trai các em bận rộn một mình đâu.”
“Chị, chị cứ ngồi đó đi.” Kiều Cảnh vỗ tay, phủi bụi rồi đi ra từ phòng.
Cậu vô tình nghe thấy lời Kiều Miên nói, nhíu mày lại, giọng điệu không cho phép phản đối, “Chị hiếm khi về, đừng làm việc gì hết.”
“Kiều Kiều, em chơi với Lục Lập Trì đi.” Lục Lập Xuyên từ đằng sau xuất hiện, trông có chút lộn xộn.
Thái độ của anh giống hệt Kiều Cảnh. “Lục Lập Trì còn nhỏ, luôn cần người ở bên cạnh.”
Kiều Miên: “…”
“Đúng rồi đúng rồi, chị đến chơi với em!” Lục Lập Trì hiểu ý, lập tức làm nũng, “Trì Trì một mình thì chạy lung tung, lỡ chạy mất thì sao!”
Kiều Miên vừa tức vừa buồn cười. Cô không làm gì được với Kiều Cảnh, mà cũng chẳng thể làm gì với hai anh em nhà họ Lục.
Kiều Miên ngồi xuống, cùng Lục Lập Trì chơi game trong phòng khách.
Lục Lập Xuyên và Kiều Cảnh nhìn có vẻ rất ăn ý, hai người phân công nhau dọn dẹp phòng, công việc tiến hành rất nhanh.
Kiều Cảnh ít nói, và khi đối diện với Lục Lập Xuyên, cậu cũng chẳng nói gì thêm.
Lục Lập Xuyên cũng vậy. Không có Kiều Miên ở đó, anh vẫn giữ thái độ ít nói, ít mở miệng.
Căn phòng lâu không có người ở, lại chưa được dọn dẹp, khi dọn xong, trời đã gần tối.
Kiều Miên đứng dậy lần nữa, bảo họ ngồi nghỉ ngơi, cô ra bếp nấu ăn.
Cũng không phải là nấu ăn nhiều, mà chỉ là làm lẩu thôi. Bọn họ đông người, bốn người ăn lẩu là tiện nhất.
Kiều Miên mấy hôm trước cùng Kiều Cảnh mua rất nhiều nguyên liệu, bây giờ đều mang đến đây, Kiều Cảnh thậm chí còn mang theo vài lon bia.
Cô nấu lẩu, Lục Lập Trì ngồi bên trái, Kiều Cảnh ngồi bên phải.
Lục Lập Xuyên ngồi đối diện cô, bình thản bỏ nguyên liệu vào nồi lẩu.
Kiều Cảnh lấy ra từ túi ni-lon hai lon bia, đưa một lon cho Lục Lập Xuyên.
Sau đó, cậu mở lon bia một cách thuần thục, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, không có vẻ gì muốn nói thêm.
Kiều Miên liếc nhìn hai người, không thấy có dấu hiệu gì của việc họ đang trao đổi.
Cô tập trung vào việc nhúng nguyên liệu vào nồi lẩu, đồng thời chăm sóc cho Lục Lập Trì. Lục Lập Trì ngoan ngoãn để Kiều Miên gắp đồ ăn cho mình, vui vẻ đến mức suýt bay lên trời.
Trước mặt anh trai mình, cậu bé chẳng bao giờ được đối xử như thế!
Anh trai cậu đừng nói gì đến việc gắp đồ ăn cho cậu, hai năm trước Lục Lập Trì đã học cách tự gắp đồ ăn và múc cơm, rửa chén đĩa rồi.
Mặc dù đây không phải là việc cần thiết, Lục Lập Trì cũng hiểu mình giờ không còn nhỏ nữa, nhưng cậu vẫn là một đứa bé mà qwq.
Ăn lẩu chậm, nhưng ăn rồi lại rất no.
Kiều Miên ăn no, dựa vào ghế sofa, có chút buồn ngủ.
Cô nhìn hai người còn đang từ từ gắp đồ ăn, đứng dậy.
“Các anh ăn tiếp đi.” Kiều Miên vẫy tay, “Em đi làm chút việc.”
Kiều Miên không quên công việc mình đã nhận. Dù là Tết, những nhiệm vụ cần hoàn thành vẫn phải làm.
Vào buổi chiều, phòng đã được dọn dẹp xong. Căn nhà khá lớn, anh em nhà họ Lục ở phòng ngủ chính và phòng phụ, còn lại là hai phòng khách.
Kiều Miên về phòng làm việc, dự định đợi bọn họ ăn xong rồi sẽ ra dọn dẹp lại.
Lục Lập Trì cũng ăn xong. Cậu nhìn hai người đàn ông ngồi lười biếng, rồi đứng dậy, chạy theo Kiều Miên.
Cảnh tượng lúc này trở nên vắng lặng.
Kiều Cảnh ngẩng đầu, đưa tay cầm lon bia.
“Đêm qua, cảm ơn anh đã xuống dưới.” Cậu nói nhẹ nhàng, “Đêm khuya như vậy mà lại đến đây, thật không dễ dàng.”
Kiều Miên cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. Cô thậm chí không biết làm thế nào để miêu tả cảm giác của mình lúc này.
Kiều Cảnh không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhưng rõ ràng là không có ý định trở lại phòng.
Kiều Miên giả vờ bình tĩnh bước đến, ngồi đối diện cậu, rồi cầm lấy bát.
Thực ra, cô chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào. Kiều Miên mới nhận ra, Lục Lập Xuyên luôn chú ý đến việc giữ ấm cho cô, mọi chỗ hở gió đều được anh che chắn cẩn thận.
Nhưng cô… không chỉ khóc một trận, mà còn khiến Lục Lập Xuyên mất đi một chiếc khăn tay và một chiếc áo.
Kiều Miên cũng cảm thấy hơi ngại, cầm bát lên và từ từ uống, một lúc lâu không biết phải nói gì.
Cô im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Kiều Cảnh đang nhìn mình.
Cậu bé đã mười sáu, mười bảy tuổi nhìn cũng rất có khí thế. Cậu ngồi đối diện Kiều Miên, chẳng thể đoán được tâm trạng của cậu.
Kiều Miên ho khan một tiếng.
Thực ra, cô không sợ Kiều Cảnh, dù cậu có nổi giận hay nói lời sắc lạnh, Kiều Miên cũng chưa từng lùi bước.
Nhưng lúc này cô lại cảm thấy có chút không yên tâm. Kiều Miên cảm thấy tuyệt vọng, Kiều Cảnh rõ ràng là em trai cô, sao lại có cảm giác giống như anh trai cô vậy?
“À, vừa rồi người đó có đến tìm chị,” Kiều Miên nói một cách khô khan, “Chị không ngờ, anh ấy và em trai anh ấy cũng đến đây.”
Kiều Miên kể với Kiều Cảnh về một số chuyện liên quan đến Lục Lập Xuyên.
Lúc đó, cô ngây thơ nghĩ rằng hai người khó có cơ hội gặp nhau, nên cũng không nói nhiều.
Giờ đây, vì tình huống bắt buộc, Kiều Miên đành phải cắn răng, chọn cái thời điểm không thích hợp để nói.
“Ông bà ngoại anh ấy ở đây,” Kiều Miên giải thích nhỏ, “Vừa rồi chị gọi điện cho anh ấy, không ngờ anh ấy lại đến.”
Kiều Miên im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói, “Chị nghĩ, liệu mọi người có muốn gặp nhau không?”
Câu này thật sự rất khó nói ra, Kiều Miên gần như không bao giờ nhắc đến chuyện của mình với Kiều Cảnh. “Ý chị là… cùng đón Tết… gì đó.”
Kiều Cảnh khẽ cười một tiếng. Cậu không nhắc gì đến chuyện vừa rồi cậu ở trên lầu, đối đầu với người đàn ông đó.
Cậu vô tình lướt qua chiếc bật lửa, buông lời không quan tâm, “Không sao đâu. Gặp thì gặp, em không có vấn đề gì. Còn anh ấy thì sao?”
“Anh ấy cũng không sao.” Kiều Miên nói, rồi lại hơi do dự, “Hay là thôi đi? Tiểu Cảnh, hiện tại các em…”
“Vậy thì gặp đi.” Kiều Cảnh cắt lời cô, chân dài vắt tùy ý lên tay vịn sofa.
Cậu bé trông vẫn còn chút nét ngây thơ ở khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại đầy sự bình tĩnh và thoải mái. “Chị, chị không yên tâm về em à?”
Cô đương nhiên là không thể không lo lắng cho Kiều Cảnh.
Kiều Miên nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy thì thôi,” cô nói, “Ngày mai chị sẽ hỏi địa chỉ, chúng ta cùng đi.”
Kiều Cảnh đáp lại một cách hững hờ. “Đi ngủ sớm đi, muộn rồi, chị còn ở dưới đó lâu thế.”
Khi cậu ít quan tâm đến người khác, thì chút đồng cảm duy nhất còn lại cũng dành cho Kiều Miên.
“Ừ, em cũng đi nghỉ sớm đi.”
Kiều Miên uống xong canh lê tuyết, tắt lửa và dọn dẹp bếp xong xuôi, rồi đi ngủ.
Cô hôm nay đã khóc hai lần, tâm trạng vốn đã rối bời, giờ thì cảm thấy có phần khá hơn, nhưng lại mệt mỏi đến khó tả.
Cạch.
Kẹt.
Cạch.
Kẹt.
….
Kiều Cảnh ngồi trong phòng, bật tắt chiếc bật lửa, ngắm nhìn ngọn lửa chập chờn trong tay, mắt hơi khép lại.
Kiều Miên đã xin địa chỉ từ Lục Lập Xuyên. Không phải gần, từ đây đi bộ cũng phải gần hai tiếng đồng hồ.
Cô đã nói với Kiều Cảnh, hai người dự định sẽ đi xe buýt qua đó.
Địa chỉ Lục Lập Xuyên đưa là khu nhà cũ.
Nơi này có vẻ như là khu nhà dành cho gia đình của nhân viên thuộc một tổ chức nào đó, khuôn viên gọn gàng, các căn nhà có vẻ đã cũ nhưng lại rất yên tĩnh.
Kiều Miên theo địa chỉ tìm đến số nhà, rồi lên gõ cửa.
Người mở cửa là Lục Lập Trì.
Nhóc con mặc một bộ áo khoác lông vũ, còn đeo khăn quàng và găng tay, trông như một quả cầu tròn tròn.
Khi vừa nhìn thấy Kiều Miên, cậu bé lập tức phản xạ, reo lên một tiếng vui vẻ rồi lao về phía cô, định ôm lấy cô.
Cậu mới chạy được hai bước, chưa ôm được chị Kiều Kiều mà đã đâm sầm vào chân người khác.
Lục Lập Trì đứng không vững, lại mặc đồ quá dày, không kịp phòng bị, liền ngồi phịch xuống đất.
Kiều Miên: “…”
Lục Lập Trì: “…???”
Kiều Cảnh: “… Giả vờ ngã à?”
Kiều Miên bật cười khúc khích. Cô bước đến, cúi người ôm Lục Lập Trì lên, vừa vỗ vỗ bụi trên người cậu.
Lục Lập Trì ngoan ngoãn đứng yên cho Kiều Miên phủi bụi, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi người anh chàng lớn tuổi đứng phía sau cô.
Trông không quá lớn, nét mặt lạnh lùng, các đường nét khuôn mặt có vẻ hơi dữ tợn, nếu để Lục Lập Trì mô tả thì—ôi trời ơi, vừa ngầu vừa đẹp trai QAQ.
Kiều Miên lúc này chưa hề biết được suy nghĩ của Lục Lập Trì. Cô cúi xuống, chỉ tay về phía Kiều Cảnh đứng sau lưng.
“Trì Trìnhớ không? Đây là anh trai mà chị đã nói với em lần trước.” Kiều Miên cười nói, “Anh ấy tên là Kiều Cảnh, là em trai của chị.”
Lục Lập Trì nhìn chằm chằm, lén lút nhìn Kiều Cảnh.
Kiều Cảnh: “… Chào em.”
Giọng cậu hơi lạnh, nghe có vẻ căng thẳng, không mấy dễ gần.
Lục Lập Trì rụt vai lại một chút, nhỏ nhẹ nói, “Chào anh…”
Ôi trời, sao em trai của chị Kiều Kiều lại dữ dằn thế này! Không giống chị Kiều Kiều chút nào! QAQ
Kiều Miên khẽ mím môi, suýt nữa thì bật cười, nhưng lại cố gắng nhịn lại.
Cô sao lại không nhận ra được chứ.
So với vẻ lạnh lùng ít lời, Kiều Cảnh lúc này thực ra là đang cảm thấy căng thẳng.
Cậu không có nhiều kinh nghiệm với trẻ con, dù Lục Lập Trì có dễ thương và đáng yêu đến đâu, Kiều Cảnh cũng không thể mềm mỏng được.
“Lục Lập Trì?”
Lục Lập Xuyên từ trong đi ra, nhìn thấy ba người đang đứng cứng ngắc ở cửa.
Anh dừng lại một chút, rồi tự nhiên bước tới, kéo Lục Lập Trì sang một bên.
Kiều Miên nhẹ nhõm thở ra. Cô ho khan một tiếng, rồi bắt đầu giới thiệu hai người với nhau.
“Kiều Cảnh, đây là Lục Lập Xuyên.”
“Lục Lập Xuyên, đây là em trai em, Kiều Cảnh.”
Kiều Miên giới thiệu xong, Lục Lập Xuyên lên tiếng với giọng điệu ấm áp.
“Chào em, Kiều Kiều có nói qua về emvài lần.”
“Khụ khụ!” Kiều Miên suýt bị chính mình làm nghẹn.
Lục Lập Xuyên ngước mắt nhìn cô. “Không sao chứ? Cần uống nước không?”
Anh hơi có chút áy náy, “Nhà anh vẫn chưa dọn dẹp xong, bụi hơi nhiều. Nếu không…”
“Chào anh.” Kiều Cảnh giọng điệu bình thản, nhưng rất lễ phép, “Tôi là Kiều Cảnh, chị tôi học ở S thành, cảm ơn anh đã chăm sóc.”
Lục Lập Xuyên hơi ngừng lại, nhưng vẻ mặt anh vẫn duy trì bình tĩnh hoàn hảo, “Không có gì, không phải là chuyện gì lớn.”
“Vào trong ngồi đi.”
Ngôi nhà nhìn có vẻ đã ở lâu rồi.
Kiều Miên bước vào nhà, ngay lập tức nhận ra cách bày trí bên trong khác hoàn toàn với nhà của họ Lục.
Dù là đồ nội thất bằng gỗ hồng mộc hay những vật trang trí trong phòng khách, tất cả đều toát lên vẻ cổ kính, trang nhã.
Lục Lập Xuyên có vẻ vẫn còn đang dọn dẹp, anh đi vào bếp, mang ra hai tách trà cho Kiều Miên và Kiều Cảnh.
“Không sao đâu, chúng em tự làm được.” Kiều Miên hơi ngượng ngùng, nhận thấy sự khác biệt mà trước đó cô không để ý.
Trước đây cô không thấy, giờ lại cảm thấy… hình như có chút khó xử. So với những gì cô tưởng tượng, tình huống này có chút khác biệt.
Kiều Cảnh ngẩng đầu lên. Cậu đứng dậy, xắn tay áo lên, “Có gì cần giúp không?”
Dù nhìn tuổi không lớn, nhưng khi nói và hành động, Kiều Cảnh luôn giữ được sự chừng mực. “Đến chơi mà còn làm phiền, thật ngại quá. Em và chị em cũng mang một chút đồ qua, cùng chuẩn bị đi.”
Lục Lập Xuyên nhìn cậu một lúc.
Kiều Miên nín thở, cùng với Lục Lập Trì ngoan ngoãn ngồi sát nhau ở giữa.
Lục Lập Xuyên hơi gật đầu. “Quả thật có việc. Em giúp được không? Một mình anh bê lên hơi khó.”
Kiều Cảnh gật đầu, không có gì ngạc nhiên, giọng điệu cũng rất tự nhiên. “Được, cùng đi xem thử.”
Kiều Miên ngồi ở giữa, nhìn ba người họ chỉ trong một thời gian ngắn đã thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp.
Cô không hiểu lắm, trong khoảng thời gian ngắn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kiều Cảnh và Lục Lập Xuyên đi vào phòng để di chuyển đồ đạc, Kiều Miên cũng đứng dậy.
Hôm nay cô đến khá sớm, cũng đã thỏa thuận với Lục Lập Xuyên là sẽ giúp dọn dẹp nhà cửa.
Lục Lập Trì ngay lập tức ôm lấy chân cô. “Chị Kiều Kiều! Hôm nay nhiệm vụ của chị là chơi với Trì Trì!”
Sau khi anh trai có vẻ như đã rời đi, Lục Lập Trì cũng từ trạng thái yên lặng như chim lại trở về, nhớ lại những gì anh trai đã nói.
Kiều Miên vỗ đầu cậu. “Không được, Trì Trì chơi một mình đi, chị phải đi giúp dọn dẹp.”
Cô cúi người xuống, cười với Lục Lập Trì, “Chị không thể để anh trai các em bận rộn một mình đâu.”
“Chị, chị cứ ngồi đó đi.” Kiều Cảnh vỗ tay, phủi bụi rồi đi ra từ phòng.
Cậu vô tình nghe thấy lời Kiều Miên nói, nhíu mày lại, giọng điệu không cho phép phản đối, “Chị hiếm khi về, đừng làm việc gì hết.”
“Kiều Kiều, em chơi với Lục Lập Trì đi.” Lục Lập Xuyên từ đằng sau xuất hiện, trông có chút lộn xộn.
Thái độ của anh giống hệt Kiều Cảnh. “Lục Lập Trì còn nhỏ, luôn cần người ở bên cạnh.”
Kiều Miên: “…”
“Đúng rồi đúng rồi, chị đến chơi với em!” Lục Lập Trì hiểu ý, lập tức làm nũng, “Trì Trì một mình thì chạy lung tung, lỡ chạy mất thì sao!”
Kiều Miên vừa tức vừa buồn cười. Cô không làm gì được với Kiều Cảnh, mà cũng chẳng thể làm gì với hai anh em nhà họ Lục.
Kiều Miên ngồi xuống, cùng Lục Lập Trì chơi game trong phòng khách.
Lục Lập Xuyên và Kiều Cảnh nhìn có vẻ rất ăn ý, hai người phân công nhau dọn dẹp phòng, công việc tiến hành rất nhanh.
Kiều Cảnh ít nói, và khi đối diện với Lục Lập Xuyên, cậu cũng chẳng nói gì thêm.
Lục Lập Xuyên cũng vậy. Không có Kiều Miên ở đó, anh vẫn giữ thái độ ít nói, ít mở miệng.
Căn phòng lâu không có người ở, lại chưa được dọn dẹp, khi dọn xong, trời đã gần tối.
Kiều Miên đứng dậy lần nữa, bảo họ ngồi nghỉ ngơi, cô ra bếp nấu ăn.
Cũng không phải là nấu ăn nhiều, mà chỉ là làm lẩu thôi. Bọn họ đông người, bốn người ăn lẩu là tiện nhất.
Kiều Miên mấy hôm trước cùng Kiều Cảnh mua rất nhiều nguyên liệu, bây giờ đều mang đến đây, Kiều Cảnh thậm chí còn mang theo vài lon bia.
Cô nấu lẩu, Lục Lập Trì ngồi bên trái, Kiều Cảnh ngồi bên phải.
Lục Lập Xuyên ngồi đối diện cô, bình thản bỏ nguyên liệu vào nồi lẩu.
Kiều Cảnh lấy ra từ túi ni-lon hai lon bia, đưa một lon cho Lục Lập Xuyên.
Sau đó, cậu mở lon bia một cách thuần thục, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, không có vẻ gì muốn nói thêm.
Kiều Miên liếc nhìn hai người, không thấy có dấu hiệu gì của việc họ đang trao đổi.
Cô tập trung vào việc nhúng nguyên liệu vào nồi lẩu, đồng thời chăm sóc cho Lục Lập Trì. Lục Lập Trì ngoan ngoãn để Kiều Miên gắp đồ ăn cho mình, vui vẻ đến mức suýt bay lên trời.
Trước mặt anh trai mình, cậu bé chẳng bao giờ được đối xử như thế!
Anh trai cậu đừng nói gì đến việc gắp đồ ăn cho cậu, hai năm trước Lục Lập Trì đã học cách tự gắp đồ ăn và múc cơm, rửa chén đĩa rồi.
Mặc dù đây không phải là việc cần thiết, Lục Lập Trì cũng hiểu mình giờ không còn nhỏ nữa, nhưng cậu vẫn là một đứa bé mà qwq.
Ăn lẩu chậm, nhưng ăn rồi lại rất no.
Kiều Miên ăn no, dựa vào ghế sofa, có chút buồn ngủ.
Cô nhìn hai người còn đang từ từ gắp đồ ăn, đứng dậy.
“Các anh ăn tiếp đi.” Kiều Miên vẫy tay, “Em đi làm chút việc.”
Kiều Miên không quên công việc mình đã nhận. Dù là Tết, những nhiệm vụ cần hoàn thành vẫn phải làm.
Vào buổi chiều, phòng đã được dọn dẹp xong. Căn nhà khá lớn, anh em nhà họ Lục ở phòng ngủ chính và phòng phụ, còn lại là hai phòng khách.
Kiều Miên về phòng làm việc, dự định đợi bọn họ ăn xong rồi sẽ ra dọn dẹp lại.
Lục Lập Trì cũng ăn xong. Cậu nhìn hai người đàn ông ngồi lười biếng, rồi đứng dậy, chạy theo Kiều Miên.
Cảnh tượng lúc này trở nên vắng lặng.
Kiều Cảnh ngẩng đầu, đưa tay cầm lon bia.
“Đêm qua, cảm ơn anh đã xuống dưới.” Cậu nói nhẹ nhàng, “Đêm khuya như vậy mà lại đến đây, thật không dễ dàng.”