Tiên Nữ Vô Dụng Thích Ở Nhà
Chương 16: Tôi đã gặp lại cô ấy
Edit: Carrot – Beta: Cún
Gần đây Kiều Miên có hai người bạn liên lạc thường xuyên.
Một là Lục Lập Xuyên, còn một là người bạn mới của Kiều Miên, tiểu tiên nữ từ studio Lộ Kiều.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Kiều Kiều, ngủ sớm nhé.】
【Kiều Kiều: Ừ ừ, mình sẽ ngủ sớm.】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Đến giờ ăn trưa rồi, đừng ăn vặt quá nhiều như lần trước nhé.】
【Kiều Kiều: Đúng đúng, tiểu tiên nữ nói đúng lắm!】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: …】
Tiểu tiên nữ dịu dàng, nghiêm túc thật đáng yêu.
Kiều Miên ôm mặt, chìm đắm trong sự quan tâm của tiểu tiên nữ mà không thể thoát ra.
Cô liếc qua màn hình, ở bên kia, Hứa Thời Ý cũng đang vuốt màn hình, ngón tay lướt nhanh.
“Đúng là đồ ngốc…” Hứa Thời Ý gõ vào màn hình, nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng phải chỉ là cái tên ‘trùm trường’ thôi sao, khoa bọn họ chắc hết nam sinh rồi, đành miễn cưỡng chọn cậu ta mà thôi.”
Cô ấy ném điện thoại sang một bên, vừa quay lại đã thấy Kiều Miên đang cười ngốc nghếch trước màn hình điện thoại. Đôi mắt Kiều Miên cong thành một đường cong đẹp, khóe mắt và lông mày đều tràn ngập nét cười nhẹ nhàng, tươi sáng và dịu dàng.
Cô trả lời xong hai khung chat rồi ngẩng đầu lên định xem tiến độ học tập, nhưng lại bị Hứa Thời Ý bên cạnh làm cho giật mình.
Hứa Thời Ý nhìn cô chằm chằm. “Miên Miên, cậu lại đang trò chuyện với bạn thân của cậu đấy à?”
Cô ấy tinh mắt, nhìn thấy cả khung chat của Kiều Miên. “Tiểu tiên nữ? Cậu giấu sau lưng tớ bao nhiêu chiếc mũ xanh rồi, có thể nói được không?”
“Không… là người của studio thôi, cô ấy tốt lắm.” Kiều Miên giải thích, “Mũ xanh ở đâu ra chứ, cậu diễn sâu quá rồi đó.”
Hứa Thời Ý chỉ đùa thôi, liếc cô thêm mấy cái rồi cũng không hỏi thêm, hẹn Kiều Miên buổi tối cùng đi ăn ở căng tin. Nhìn Kiều Miên như vậy, cô ấy cũng cảm thấy vui lây. So với người bạn thân trước đây, một kẻ cuồng ở nhà không biết ra sao, thì tiểu tiên nữ mềm mại này có vẻ chính đáng hơn hẳn.
Kiều Miên có ít bạn, tìm được một người để trò chuyện cũng không dễ dàng.
Kiều Miên trò chuyện với tiểu tiên nữ rất thoải mái. Khi cô đang trượt qua khung chat, bất ngờ phát hiện ra một dòng trạng thái mới của đối phương vừa hiện lên.
【12.27
Tôi và cô ấy đã trở thành bạn.
Cô ấy là tiểu tiên nữ của tôi.】
Trước đây, Kiều Miên từng vào trang cá nhân của Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ, nhưng khi đó không được hiển thị cho cô xem. Không biết từ khi nào, trạng thái này đã chuyển thành có thể xem được.
Kiều Miên vốn không có thói quen lướt xem trang cá nhân của người khác. Nhưng khi thấy dòng trạng thái rõ ràng là một lời bày tỏ này, cô lại có chút… tò mò. Vì tiểu tiên nữ đã công khai như vậy, có lẽ cũng không có gì phải giấu.
Ngón tay Kiều Miên theo bản năng nhấn vào, và cô thấy một loạt những dòng ghi chép tỉ mỉ, được sắp xếp gọn gàng theo thứ tự thời gian.
【12.22
Tôi đã nói câu đầu tiên với cô ấy.
Cô ấy dường như không thích tôi lắm, có lẽ là lỗi của tôi.
Tôi rất thích cô ấy.】
【10.1
Buổi sáng, tôi nhìn thấy cô ấy ở căng tin. Cô ấy đang đi cùng bạn bè, vì dậy muộn nên ăn sáng vội vàng, không được đầy đủ.
Thế là không tốt.
Dạ dày của cô ấy không khỏe, ba bữa phải ăn đúng giờ, nếu không sẽ bị đau. Hồi còn học cấp ba… cô ấy đã từng bị đau rất dữ dội.
Bây giờ cũng vậy sao?】
Kiều Miên cứ lướt xuống, càng đọc càng im lặng, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng. Cô lướt nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái đầu tiên. Tầm nhìn của cô rơi vào đó, đăng từ hai năm trước, ngày 1 tháng 9.
【9.1
Tôi đã gặp lại cô ấy.】
Câu chữ ngắn gọn, không có cảm xúc mãnh liệt hay tình cảm quá rõ ràng. Nhưng lại như một đại dương sâu thẳm ẩn mình dưới lớp băng, toát ra sự lạnh lẽo và sự dịu dàng sâu sắc khó nhận ra.
Kiều Miên đọc qua một lượt, mặt mày nhíu chặt, như đang suy nghĩ gì đó. “Chuyện này… không ổn rồi.” Cô lẩm bẩm, “Không đúng.”
Cô do dự rất lâu, cuối cùng, khi tiểu tiên nữ nhắc cô như thường lệ về bữa trưa, Kiều Miên không thể kìm lại được.
【Kiều Kiều: Tiểu tiên nữ… cái đó.】
【Kiều Kiều: Cậu có phải… quên chỉnh chế độ ẩn bài không?】
Kiều Miên nhận ra điều này vì tất cả bài đăng của tiểu tiên nữ không có lượt thích hay bình luận nào. Những ghi chép như nhật ký này cũng không phải thứ cô nghĩ rằng tiểu tiên nữ muốn cô đọc được.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: … Đúng vậy.】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Cậu đã xem hết rồi?】
【Kiều Kiều: Ừm. Xin lỗi nhé. Mình không cố ý đâu.】
【Kiều Kiều: Ừm… người cậu thích, là một cô gái sao?】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Ừ, đúng vậy.】
Kiều Miên không ngờ tiểu tiên nữ lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, họ cũng chỉ là những người xa lạ quen biết qua mạng, và với tính cách thẳng thắn của tiểu tiên nữ, điều này cũng không quá khó hiểu.
Cô không có suy nghĩ gì khác, thực ra, cô cũng không thấy điều này có gì đáng bận tâm. Tiểu tiên nữ thích con gái cũng không sao cả, bách hợp mà, có ai chưa từng gặp đâu.
【Kiều Kiều: Ồ, không sao đâu, chúc mừng cậu nhé, chúc mừng hai người đã bắt đầu trò chuyện.】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Ừ, cảm ơn. (cười.jpg)】
Kiều Miên nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủi này, bỗng cảm thấy có chút xót xa. Dù là tình cảm giữa những người cùng giới, sự cẩn trọng và dè dặt của tiểu tiên nữ khiến cô cảm thấy chua xót và đau lòng.
Dù Kiều Miên đã độc thân hai mươi năm mà chưa từng yêu ai, cô vẫn không khỏi thắc mắc — cô gái nào có thể khiến tiểu tiên nữ phải cẩn trọng như vậy, trong từng câu chữ đều thể hiện tình cảm sâu sắc như thế?
Chuyện tình cảm như thể uống nước, lạnh nóng tự biết. Kiều Miên do dự một hồi lâu nhưng vẫn không mở miệng nói thêm gì. Có những bí mật chung luôn giúp mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn. Mối quan hệ giữa Kiều Miên và tiểu tiên nữ cũng vậy. Khi cả hai trở nên thân thiết hơn, Kiều Miên ngày càng có nhiều cuộc trò chuyện với tiểu tiên nữ ngoài những trò chơi.
Có lẽ vì đã lỡ lộ diện trước mặt cô, tiểu tiên nữ khi trò chuyện không còn e dè, tự nhiên chia sẻ về người cô ấy thầm thương. Thật tội nghiệp cho Kiều Miên, một cô gái độc thân hai mươi năm, giờ đây thỉnh thoảng lại tiếp xúc với những chuyện mà cô chưa hiểu rõ. Cảm giác như thể cánh cửa của một thế giới mới vừa được mở ra.
Kiều Miên kiên nhẫn làm người lắng nghe cho tiểu tiên nữ, dần dần hiểu rõ về người cô ấy thích. Tuy nhiên, thời gian chơi game với Lục đại ca vẫn không hề thay đổi.
Kiều Miên đeo tai nghe, đang ngồi trong ký túc xá ôm chai Coca-Cola xem anime mới. Anime tháng 1 đã ra mắt, một số bộ mới đạt thành tích khá tốt, Kiều Miên xem rất tập trung. Khi cô đang mải mê theo dõi, thì cánh cửa được mở ra, Trần Tĩnh Nhã vội vàng đi vào.
Trần Tĩnh Nhã bước vào phòng, nhưng lại không ngồi về chỗ của mình như mọi khi.
Cô ta liếc nhìn Kiều Miên, người đang mặc áo bông hoa to sặc sỡ. Cô gái trẻ với mái tóc dài đen thẳng, gương mặt nghiêng thanh thoát và dịu dàng. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt này, không khác gì so với những gì người ta đồn thổi về một tiểu thư gia thế hiển hách, có phẩm hạnh tốt nhưng lại cách biệt.
Trần Tĩnh Nhã cắn môi, tiến về phía Kiều Miên. Kiều Miên đang xem một đoạn hài hước, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cô cong lại tràn đầy niềm vui. Khi đang xem rất chăm chú, bất ngờ vai cô bị ai đó vỗ nhẹ.
Kiều Miên ngẩng đầu lên, thấy Trần Tĩnh Nhã đứng ở phía sau ghế của mình. Cô ta có vẻ như muốn nói nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Miên mang theo sự căm ghét và thích thú mơ hồ.
Nụ cười trên môi Kiều Miên tắt hẳn, cô lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô và Trần Tĩnh Nhã không nói chuyện nhiều trong ký túc xá. Kể từ khi Trần Tĩnh Nhã bị Kiều Miên ép phải xin lỗi lần trước, bầu không khí trong phòng đã hạ xuống mức đóng băng.
Lâm Nguyệt ít khi có ở đây do bị gia đình cưng chiều, trong khi Hứa Thời Ý và Kiều Miên không mấy quan tâm đến Trần Tĩnh Nhã. Cô ta tự mình làm rất tốt công việc trong hội sinh viên của trường, nhưng trong lòng vẫn nhớ những việc trước đây Kiều Miên đã làm, mãi không chịu mở miệng.
Trần Tĩnh Nhã nhìn Kiều Miên, không quan tâm đến thái độ rõ ràng đang dửng dưng của cô, ngược lại còn mỉm cười kiêu kỳ. “Kiều Miên, cậu biết học bổng đã ra chưa?” Cô ta tự nói một mình, “Mình vừa đi qua giảng đường, thấy thông báo rồi.”
Kiều Miên nâng mắt nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu. “Vậy thì sao? Không có tên tôi, đúng không?”
Trần Tĩnh Nhã hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng nhận ra sắc mặt của Kiều Miên không mấy thoải mái, chỉ cười nhạt. “Đúng vậy, quả thật không có tên cậu.” Cô ta liếc nhìn Kiều Miên, sắc mặt thoáng có chút đắc ý, “Chỉ có điều, lần này mình đã được chọn.”
Học bổng sẽ do hiệu trưởng đánh giá dựa trên thành tích, số lượng dành cho mỗi khoa thì khác nhau. Khoa Quản lý và Kinh tế mà Kiều Miên học là một trong những khoa lớn của trường, số lượng học bổng nhiều nhưng cạnh tranh rất khốc liệt. Tuy nhiên, Kiều Miên chưa bao giờ phải lo lắng về điều này. Cô luôn đạt thành tích xuất sắc, tuy không phải đứng đầu nhưng cũng nằm trong số ít người giỏi nhất.
So với cô, thành tích của Trần Tĩnh Nhã kém xa, chỉ ở khoảng thứ ba mươi trong khoa. Nếu tính điểm thì rõ ràng không thể đến lượt cô ta.
Trần Tĩnh Nhã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự vui mừng. “Mình thực sự không ngờ lại có cơ hội như vậy. Kiều Miên, điều này phải cảm ơn cậu đấy, cậu đã dạy mình rất nhiều trong ký túc xá, đều là công lao của cậu.”
Cô ta tỏ ra khiêm tốn cảm ơn Kiều Miên, nhưng ánh mắt hả hê của cô ta không thể nào che giấu được.
Trần Tĩnh Nhã chắc chắn rằng số tiền này, dù chỉ là vài ngàn, với nhiều người thì không đáng kể, nhưng đối với Kiều Miên lại vô cùng quan trọng.
Mọi người đều cho rằng Kiều Miên có hoàn cảnh gia đình tốt, nhưng chỉ những người cùng sống trong ký túc xá mới biết thực sự không phải vậy. Làm thêm không phải là trải nghiệm cuộc sống như người ta vẫn nghĩ, mà Kiều Miên rõ ràng là một sinh viên nghèo!
Trần Tĩnh Nhã còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Kiều Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, cô ta bỗng câm lặng. Đôi môi cô ta run rẩy, như thể bị đông cứng lại, tất cả những lời mỉa mai đều bị chặn lại trong cổ họng.
Kiều Miên đứng dậy, không để ý đến sự rụt rè của Trần Tĩnh Nhã, chỉ khép môi và gọi điện. “Hứa Thời Ý? Ừ, là mình.” Cô một tay cầm chiếc áo phao treo ở ghế, nhanh chóng mặc vào. “Hôm nay danh sách học bổng đã công bố, được niêm yết tại tòa nhà giảng dạy số ba. Ừ, cậu ở đây à? Giúp tớ xem có tên tớ không.”
Kiều Miên nhanh chóng mặc xong chiếc áo phao dày, im lặng lắng nghe tiếng bước chân chạy của Hứa Thời Ý ở đầu dây bên kia.
Hứa Thời Ý nhanh chóng đến khu trung tâm. Danh sách vừa được cập nhật, trên bảng điện tử, từng cái tên hiện rõ nét.
Kiều Miên không chờ lâu. Giọng nói ngỡ ngàng và phấn khích của Hứa Thời Ý vang lên, “Cậu??? Kiều Miên, không có tên cậu, nhưng có tên Trần Tĩnh Nhã.”
Hứa Thời Ý nhìn chằm chằm vào những chữ đỏ chói, vừa từ tòa nhà cao vừa xuống, vẫn chưa kịp thở.
Cô ấy ngạc nhiên nói, “Không thể nào? Nhầm lẫn rồi chứ? Dù không có cậu, mà Trần Tĩnh Nhã thì dựa vào đâu mà được?”
Kiều Miên từ từ, từng chút một, siết chặt môi lại, sắc mặt đông cứng.
“Tớ sẽ đến tìm cậu ngay.” Cô nói ngắn gọn, “Chờ tớ một chút.”
Gần đây Kiều Miên có hai người bạn liên lạc thường xuyên.
Một là Lục Lập Xuyên, còn một là người bạn mới của Kiều Miên, tiểu tiên nữ từ studio Lộ Kiều.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Kiều Kiều, ngủ sớm nhé.】
【Kiều Kiều: Ừ ừ, mình sẽ ngủ sớm.】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Đến giờ ăn trưa rồi, đừng ăn vặt quá nhiều như lần trước nhé.】
【Kiều Kiều: Đúng đúng, tiểu tiên nữ nói đúng lắm!】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: …】
Tiểu tiên nữ dịu dàng, nghiêm túc thật đáng yêu.
Kiều Miên ôm mặt, chìm đắm trong sự quan tâm của tiểu tiên nữ mà không thể thoát ra.
Cô liếc qua màn hình, ở bên kia, Hứa Thời Ý cũng đang vuốt màn hình, ngón tay lướt nhanh.
“Đúng là đồ ngốc…” Hứa Thời Ý gõ vào màn hình, nghiến răng nghiến lợi.
“Chẳng phải chỉ là cái tên ‘trùm trường’ thôi sao, khoa bọn họ chắc hết nam sinh rồi, đành miễn cưỡng chọn cậu ta mà thôi.”
Cô ấy ném điện thoại sang một bên, vừa quay lại đã thấy Kiều Miên đang cười ngốc nghếch trước màn hình điện thoại. Đôi mắt Kiều Miên cong thành một đường cong đẹp, khóe mắt và lông mày đều tràn ngập nét cười nhẹ nhàng, tươi sáng và dịu dàng.
Cô trả lời xong hai khung chat rồi ngẩng đầu lên định xem tiến độ học tập, nhưng lại bị Hứa Thời Ý bên cạnh làm cho giật mình.
Hứa Thời Ý nhìn cô chằm chằm. “Miên Miên, cậu lại đang trò chuyện với bạn thân của cậu đấy à?”
Cô ấy tinh mắt, nhìn thấy cả khung chat của Kiều Miên. “Tiểu tiên nữ? Cậu giấu sau lưng tớ bao nhiêu chiếc mũ xanh rồi, có thể nói được không?”
“Không… là người của studio thôi, cô ấy tốt lắm.” Kiều Miên giải thích, “Mũ xanh ở đâu ra chứ, cậu diễn sâu quá rồi đó.”
Hứa Thời Ý chỉ đùa thôi, liếc cô thêm mấy cái rồi cũng không hỏi thêm, hẹn Kiều Miên buổi tối cùng đi ăn ở căng tin. Nhìn Kiều Miên như vậy, cô ấy cũng cảm thấy vui lây. So với người bạn thân trước đây, một kẻ cuồng ở nhà không biết ra sao, thì tiểu tiên nữ mềm mại này có vẻ chính đáng hơn hẳn.
Kiều Miên có ít bạn, tìm được một người để trò chuyện cũng không dễ dàng.
Kiều Miên trò chuyện với tiểu tiên nữ rất thoải mái. Khi cô đang trượt qua khung chat, bất ngờ phát hiện ra một dòng trạng thái mới của đối phương vừa hiện lên.
【12.27
Tôi và cô ấy đã trở thành bạn.
Cô ấy là tiểu tiên nữ của tôi.】
Trước đây, Kiều Miên từng vào trang cá nhân của Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ, nhưng khi đó không được hiển thị cho cô xem. Không biết từ khi nào, trạng thái này đã chuyển thành có thể xem được.
Kiều Miên vốn không có thói quen lướt xem trang cá nhân của người khác. Nhưng khi thấy dòng trạng thái rõ ràng là một lời bày tỏ này, cô lại có chút… tò mò. Vì tiểu tiên nữ đã công khai như vậy, có lẽ cũng không có gì phải giấu.
Ngón tay Kiều Miên theo bản năng nhấn vào, và cô thấy một loạt những dòng ghi chép tỉ mỉ, được sắp xếp gọn gàng theo thứ tự thời gian.
【12.22
Tôi đã nói câu đầu tiên với cô ấy.
Cô ấy dường như không thích tôi lắm, có lẽ là lỗi của tôi.
Tôi rất thích cô ấy.】
【10.1
Buổi sáng, tôi nhìn thấy cô ấy ở căng tin. Cô ấy đang đi cùng bạn bè, vì dậy muộn nên ăn sáng vội vàng, không được đầy đủ.
Thế là không tốt.
Dạ dày của cô ấy không khỏe, ba bữa phải ăn đúng giờ, nếu không sẽ bị đau. Hồi còn học cấp ba… cô ấy đã từng bị đau rất dữ dội.
Bây giờ cũng vậy sao?】
Kiều Miên cứ lướt xuống, càng đọc càng im lặng, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng. Cô lướt nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái đầu tiên. Tầm nhìn của cô rơi vào đó, đăng từ hai năm trước, ngày 1 tháng 9.
【9.1
Tôi đã gặp lại cô ấy.】
Câu chữ ngắn gọn, không có cảm xúc mãnh liệt hay tình cảm quá rõ ràng. Nhưng lại như một đại dương sâu thẳm ẩn mình dưới lớp băng, toát ra sự lạnh lẽo và sự dịu dàng sâu sắc khó nhận ra.
Kiều Miên đọc qua một lượt, mặt mày nhíu chặt, như đang suy nghĩ gì đó. “Chuyện này… không ổn rồi.” Cô lẩm bẩm, “Không đúng.”
Cô do dự rất lâu, cuối cùng, khi tiểu tiên nữ nhắc cô như thường lệ về bữa trưa, Kiều Miên không thể kìm lại được.
【Kiều Kiều: Tiểu tiên nữ… cái đó.】
【Kiều Kiều: Cậu có phải… quên chỉnh chế độ ẩn bài không?】
Kiều Miên nhận ra điều này vì tất cả bài đăng của tiểu tiên nữ không có lượt thích hay bình luận nào. Những ghi chép như nhật ký này cũng không phải thứ cô nghĩ rằng tiểu tiên nữ muốn cô đọc được.
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: … Đúng vậy.】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Cậu đã xem hết rồi?】
【Kiều Kiều: Ừm. Xin lỗi nhé. Mình không cố ý đâu.】
【Kiều Kiều: Ừm… người cậu thích, là một cô gái sao?】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Ừ, đúng vậy.】
Kiều Miên không ngờ tiểu tiên nữ lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, họ cũng chỉ là những người xa lạ quen biết qua mạng, và với tính cách thẳng thắn của tiểu tiên nữ, điều này cũng không quá khó hiểu.
Cô không có suy nghĩ gì khác, thực ra, cô cũng không thấy điều này có gì đáng bận tâm. Tiểu tiên nữ thích con gái cũng không sao cả, bách hợp mà, có ai chưa từng gặp đâu.
【Kiều Kiều: Ồ, không sao đâu, chúc mừng cậu nhé, chúc mừng hai người đã bắt đầu trò chuyện.】
【Hồ sơ Quan sát Tiểu Tiên Nữ: Ừ, cảm ơn. (cười.jpg)】
Kiều Miên nhìn chằm chằm dòng chữ ngắn ngủi này, bỗng cảm thấy có chút xót xa. Dù là tình cảm giữa những người cùng giới, sự cẩn trọng và dè dặt của tiểu tiên nữ khiến cô cảm thấy chua xót và đau lòng.
Dù Kiều Miên đã độc thân hai mươi năm mà chưa từng yêu ai, cô vẫn không khỏi thắc mắc — cô gái nào có thể khiến tiểu tiên nữ phải cẩn trọng như vậy, trong từng câu chữ đều thể hiện tình cảm sâu sắc như thế?
Chuyện tình cảm như thể uống nước, lạnh nóng tự biết. Kiều Miên do dự một hồi lâu nhưng vẫn không mở miệng nói thêm gì. Có những bí mật chung luôn giúp mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn. Mối quan hệ giữa Kiều Miên và tiểu tiên nữ cũng vậy. Khi cả hai trở nên thân thiết hơn, Kiều Miên ngày càng có nhiều cuộc trò chuyện với tiểu tiên nữ ngoài những trò chơi.
Có lẽ vì đã lỡ lộ diện trước mặt cô, tiểu tiên nữ khi trò chuyện không còn e dè, tự nhiên chia sẻ về người cô ấy thầm thương. Thật tội nghiệp cho Kiều Miên, một cô gái độc thân hai mươi năm, giờ đây thỉnh thoảng lại tiếp xúc với những chuyện mà cô chưa hiểu rõ. Cảm giác như thể cánh cửa của một thế giới mới vừa được mở ra.
Kiều Miên kiên nhẫn làm người lắng nghe cho tiểu tiên nữ, dần dần hiểu rõ về người cô ấy thích. Tuy nhiên, thời gian chơi game với Lục đại ca vẫn không hề thay đổi.
Kiều Miên đeo tai nghe, đang ngồi trong ký túc xá ôm chai Coca-Cola xem anime mới. Anime tháng 1 đã ra mắt, một số bộ mới đạt thành tích khá tốt, Kiều Miên xem rất tập trung. Khi cô đang mải mê theo dõi, thì cánh cửa được mở ra, Trần Tĩnh Nhã vội vàng đi vào.
Trần Tĩnh Nhã bước vào phòng, nhưng lại không ngồi về chỗ của mình như mọi khi.
Cô ta liếc nhìn Kiều Miên, người đang mặc áo bông hoa to sặc sỡ. Cô gái trẻ với mái tóc dài đen thẳng, gương mặt nghiêng thanh thoát và dịu dàng. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt này, không khác gì so với những gì người ta đồn thổi về một tiểu thư gia thế hiển hách, có phẩm hạnh tốt nhưng lại cách biệt.
Trần Tĩnh Nhã cắn môi, tiến về phía Kiều Miên. Kiều Miên đang xem một đoạn hài hước, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cô cong lại tràn đầy niềm vui. Khi đang xem rất chăm chú, bất ngờ vai cô bị ai đó vỗ nhẹ.
Kiều Miên ngẩng đầu lên, thấy Trần Tĩnh Nhã đứng ở phía sau ghế của mình. Cô ta có vẻ như muốn nói nhưng lại ngập ngừng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Miên mang theo sự căm ghét và thích thú mơ hồ.
Nụ cười trên môi Kiều Miên tắt hẳn, cô lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Cô và Trần Tĩnh Nhã không nói chuyện nhiều trong ký túc xá. Kể từ khi Trần Tĩnh Nhã bị Kiều Miên ép phải xin lỗi lần trước, bầu không khí trong phòng đã hạ xuống mức đóng băng.
Lâm Nguyệt ít khi có ở đây do bị gia đình cưng chiều, trong khi Hứa Thời Ý và Kiều Miên không mấy quan tâm đến Trần Tĩnh Nhã. Cô ta tự mình làm rất tốt công việc trong hội sinh viên của trường, nhưng trong lòng vẫn nhớ những việc trước đây Kiều Miên đã làm, mãi không chịu mở miệng.
Trần Tĩnh Nhã nhìn Kiều Miên, không quan tâm đến thái độ rõ ràng đang dửng dưng của cô, ngược lại còn mỉm cười kiêu kỳ. “Kiều Miên, cậu biết học bổng đã ra chưa?” Cô ta tự nói một mình, “Mình vừa đi qua giảng đường, thấy thông báo rồi.”
Kiều Miên nâng mắt nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu. “Vậy thì sao? Không có tên tôi, đúng không?”
Trần Tĩnh Nhã hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng nhận ra sắc mặt của Kiều Miên không mấy thoải mái, chỉ cười nhạt. “Đúng vậy, quả thật không có tên cậu.” Cô ta liếc nhìn Kiều Miên, sắc mặt thoáng có chút đắc ý, “Chỉ có điều, lần này mình đã được chọn.”
Học bổng sẽ do hiệu trưởng đánh giá dựa trên thành tích, số lượng dành cho mỗi khoa thì khác nhau. Khoa Quản lý và Kinh tế mà Kiều Miên học là một trong những khoa lớn của trường, số lượng học bổng nhiều nhưng cạnh tranh rất khốc liệt. Tuy nhiên, Kiều Miên chưa bao giờ phải lo lắng về điều này. Cô luôn đạt thành tích xuất sắc, tuy không phải đứng đầu nhưng cũng nằm trong số ít người giỏi nhất.
So với cô, thành tích của Trần Tĩnh Nhã kém xa, chỉ ở khoảng thứ ba mươi trong khoa. Nếu tính điểm thì rõ ràng không thể đến lượt cô ta.
Trần Tĩnh Nhã cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự vui mừng. “Mình thực sự không ngờ lại có cơ hội như vậy. Kiều Miên, điều này phải cảm ơn cậu đấy, cậu đã dạy mình rất nhiều trong ký túc xá, đều là công lao của cậu.”
Cô ta tỏ ra khiêm tốn cảm ơn Kiều Miên, nhưng ánh mắt hả hê của cô ta không thể nào che giấu được.
Trần Tĩnh Nhã chắc chắn rằng số tiền này, dù chỉ là vài ngàn, với nhiều người thì không đáng kể, nhưng đối với Kiều Miên lại vô cùng quan trọng.
Mọi người đều cho rằng Kiều Miên có hoàn cảnh gia đình tốt, nhưng chỉ những người cùng sống trong ký túc xá mới biết thực sự không phải vậy. Làm thêm không phải là trải nghiệm cuộc sống như người ta vẫn nghĩ, mà Kiều Miên rõ ràng là một sinh viên nghèo!
Trần Tĩnh Nhã còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy Kiều Miên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, cô ta bỗng câm lặng. Đôi môi cô ta run rẩy, như thể bị đông cứng lại, tất cả những lời mỉa mai đều bị chặn lại trong cổ họng.
Kiều Miên đứng dậy, không để ý đến sự rụt rè của Trần Tĩnh Nhã, chỉ khép môi và gọi điện. “Hứa Thời Ý? Ừ, là mình.” Cô một tay cầm chiếc áo phao treo ở ghế, nhanh chóng mặc vào. “Hôm nay danh sách học bổng đã công bố, được niêm yết tại tòa nhà giảng dạy số ba. Ừ, cậu ở đây à? Giúp tớ xem có tên tớ không.”
Kiều Miên nhanh chóng mặc xong chiếc áo phao dày, im lặng lắng nghe tiếng bước chân chạy của Hứa Thời Ý ở đầu dây bên kia.
Hứa Thời Ý nhanh chóng đến khu trung tâm. Danh sách vừa được cập nhật, trên bảng điện tử, từng cái tên hiện rõ nét.
Kiều Miên không chờ lâu. Giọng nói ngỡ ngàng và phấn khích của Hứa Thời Ý vang lên, “Cậu??? Kiều Miên, không có tên cậu, nhưng có tên Trần Tĩnh Nhã.”
Hứa Thời Ý nhìn chằm chằm vào những chữ đỏ chói, vừa từ tòa nhà cao vừa xuống, vẫn chưa kịp thở.
Cô ấy ngạc nhiên nói, “Không thể nào? Nhầm lẫn rồi chứ? Dù không có cậu, mà Trần Tĩnh Nhã thì dựa vào đâu mà được?”
Kiều Miên từ từ, từng chút một, siết chặt môi lại, sắc mặt đông cứng.
“Tớ sẽ đến tìm cậu ngay.” Cô nói ngắn gọn, “Chờ tớ một chút.”