Tiên Nhân Trạng - Thị Kim
Chương 57
Trên đại triều hội đầu tiên của năm, Tiêu Nguyên Thịnh không khéo lại gặp Du Trinh. Tránh cũng không tránh được, Tiêu Nguyên Thịnh đành phải tiến lên hành lễ, cho dù trong lòng chán ghét, xem thường ả đàn bà kiêu căng vô sỉ này như thế nào thì hắn cũng không thể đắc tội ả vì ả có thân phận Công chúa.
Trong lòng Du Trinh có chút oán giận về chuyện ở lầu Bách Hoa, phất tay cho cung nữ, thái giám lui ra, lại nói với Dung Khâu và Triệu Gia sau lưng Tiêu Nguyên Thịnh: “Ta có lời muốn nói riêng với Sứ quân, các ngươi lui ra đi.”
Hai người đành phải tránh đi mấy bước.
Du Trinh lạnh lùng hừ một cái với Tiêu Nguyên Thịnh: “Tội phạm thượng lần trước của ngươi tính thế nào đây?”
Chỉ là đẩy ả một cái thôi, thế mà ả còn mặt mũi đến hỏi tội, Tiêu Nguyên Thịnh áp chết sự chán ghét trong lòng, khom lưng hành lễ nói: “Thần không muốn danh dự của Công chúa bị tổn hại, bất đắc dĩ mới động tay, xin công chúa thứ tội.”
“Danh dự ư?” Du Trinh cười lạnh: “Ta không quan tâm đâu. Ta chỉ muốn sống thoải mái được ngày nào hay ngày ấy thôi. Ai mà biết được ta còn có thể ở lại Kinh Thành bao lâu chứ.”
Với dáng vẻ vò mẻ không sợ vỡ của Du Trinh, xem ra Thánh thượng đã quyết tâm để Du Trinh hòa thân. Cho nên ả mới không để ý đến thân phận, dùng thủ đoạn bỉ ổi ép hắn đi vào khuôn khổ. Tiêu Nguyên Thịnh đột nhiên nghĩ đến lời của Triệu Gia là Thái Nguyên cản trở từ bên trong, Thánh thượng chỉ cầu sống lâu vì thế hy vọng giành lại Hà Gian là việc xa vời, chi bằng lợi dụng cơ hội hòa thân này để Du Trinh đi khơi mào rắc rối.
Hắn đã hạ quyết tâm, giọng điệu chợt trở nên lo âu: “Công chúa vì chuyện hòa thân với Bắc Nhung mà phiền lòng sao?”
Du Trinh nhướn mày đánh giá hắn: “Ngươi nghe được tin tức từ đâu?”
“Thần cũng mới nghe nói sau khi vào Kinh. Thần cho rằng Thánh thượng sẽ không đồng ý.”
Du Trinh cười tự giễu: “Ta cũng cho rằng phụ hoàng sẽ không đồng ý.”
Ban đầu ả nghe được tin tức thì căn bản không để trong lòng, cho rằng Bắc Nhung đang nói chuyện viển vông, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Mãi đến khi thiên tử triệu ả vào cung, đích thân nói việc này với ả. Khi đó, ả mới ý thức được trong mắt phụ hoàng thì bản thân không hề quan trọng như ả tưởng tượng, tiện tay là có thể đem tặng đi.
Tiêu Nguyên Thịnh nhìn qua nhìn lại, nhỏ giọng nói: “Thần nguyện phân ưu thay Công chúa.”
Du Trinh khiêu khích nói: “Phân ưu thế nào? Ngươi cưới ta à?”
Tiêu Nguyên Thịnh ý tứ sâu xa: “Công chúa chưa từng nghe nói hòa thân cũng có thể thay mận đổi đào sao?”
Du Trinh ngẩn ra: “Ý của ngươi là, tìm người phụ nữ dung mạo tương tự ta hòa thân thay ta sao?”
Tiêu Nguyên Thịnh làm sao có thể bỏ lỡ được, đến đó là thôi, mơ hồ súc tích mà ám chỉ: “Hòa thân nhất định phải ra khỏi ải từ Sóc Châu. Thần thân làm Tiết độ sứ, đến lúc đó có thể cố gắng hết sức vì Công chúa, mặc cho Công chúa sai khiến.”
Tinh thần Du Trinh phơi phới: “Trinh Thiệu, ta không ngờ ngươi sẽ vì ta mà làm như vậy.”
Tiêu Nguyên Thịnh nói: “Thần không tiện nhiều lời, việc này Công chúa đừng nhắc đến với bất cứ ai.”
Du Trinh gắt giọng: “Ta biết, ta không có ngốc. Trinh Thiệu hãy yên tâm đi.”
Tiêu Nguyên Thịnh nói: “Khoảng thời gian thần ở lại trong Kinh, xin Công chúa đừng qua lại với thần để tránh người khác sinh nghi.”
Một mũi tên trúng hai con nhạn, cũng có thể tránh bị nàng ta quấy rối khoảng thời gian này.
Du Trinh đồng ý, mừng thầm trong bụng. Chỉ cần không gả cho ông già Bắc Nhung đó, mai danh ẩn tích trốn ở Sóc Châu cũng không sao, chẳng qua chỉ là mất đi danh hiệu Công chúa mà thôi. Có Tiêu Nguyên Thịnh ở đây thì ả vẫn có cuộc sống thoải mái xa xỉ. Đợi phụ hoàng băng hà, Thái tử đăng cơ, ả tìm cơ hội quay về Kinh Thành là được.
Tiêu Nguyên Thịnh thoát khỏi Du Trinh, thở phào nhẹ nhõm. Hắn dẫn theo Triệu Gia và Dung Khâu đi đến cung Lâm Dương.
Đêm qua Thẩm Tòng Lan không hề tham dự cung yến, hôm nay vào cung tham gia triều hội thì mới nghe đồng liêu nói về hiện tượng lạ “tiên nhân hiển linh” xảy ra trong cung đêm qua. Y chưa bao giờ tin quỷ thần, sau khi nghe kể lại thì điều đầu tiên nghĩ tới là tiên nhân hiện hình ở trên màn sân khấu trước, sau đó biến mất không dấu vết, việc này và thư tiên nhân biến thành sách trời không chữ tuy phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau. Chẳng lẽ cảnh tiên nhân hiển linh này cũng do con người làm ra? Nhưng hoàng cung cấm vệ sâm nghiêm và tháp Thanh Thiên ở nơi hoang dã không thể nào coi như nhau được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người đứng đằng sau thao túng tất cả rốt cuộc làm thế nào mới có thể ra vào cung đình, lại thần không biết quỷ không hay mà bày ra hiện tượng lạ này dưới cái nhìn chăm chú của vạn người? Rốt cuộc kẻ đó có dụng ý gì?
Đại triều hội kết thúc, Thẩm Tòng Lan được một đám quan viên vây quanh, nhao nhao hỏi han y về thần tiên trên tháp Thanh Thiên. Y đang sầu lo xem làm thế nào để thoát thân thì chợt có thái giám đến truyền khẩu dụ, Thánh thượng triệu kiến. Quan viên vây quanh bên cạnh lập tức nhường ra một con đường, Thẩm Tòng Lan lấy lại bình tĩnh, đi theo thái giám vào trong điện.
Thiên tử Triệu Trấn ngồi trên ngự tọa màu vàng sáng, đứng bên phải ông ta là một vị đạo nhân mặc hạc xướng [*], Thẩm Tòng Lan không dám nhìn kỹ, chỉ liếc qua trang phục, kết luận lão chính là Huyền Nhất chân nhân.
[*] Hạc xướng (鹤氅): là Hán phục thường được dùng trong Đạo giáo.
Như thường lệ, Thiên tử hỏi mấy câu về tiền thuế và thu hoạch, trọng tâm câu chuyện chuyển tới tiên nhân trên tháp Thanh Thiên.
Thẩm Tòng Lan đã đoán được Thiên tử muốn hỏi chuyện này, bèn nói từ vụ án Ôn tú tài mình tiếp nhận sau khi nhậm chức, mãi cho đến vụ án giếng cạn Quỷ Viên và vụ án bắt cóc năm Hồng Anh thứ bảy vừa mới kết án.
Y nói lời ít ý nhiều kể hết tình tiết vụ án, lại nói thêm một câu: “Ba vụ án này lòng vòng liên quan đến nhau, hơi có chút trùng hợp huyền ảo, khó nắm bắt. Chiếc áo ngoài mà Ôn tú tài trộm của Kiều nương tử bị ném vào giếng cạn của Quỷ Viên, nếu không thì hài cốt trong giếng cạn cũng sẽ không bị phát hiện.”
Huyền Nhất vuốt bộ râu dài: “Xem ra đây là ý trời, từ nơi sâu xa có thần tiên làm phép nên mới để bản án cũ năm xưa hiện rõ.”
Thiên tử lại hỏi Thẩm Tòng Lan: “Ngươi đã tự mình đi lên tháp Thanh Thiên chưa?”
“Bẩm bệ hạ, vi thần từng tự mình lên tháp.”
“Ngươi nói xem, tình hình trong tháp thế nào?”
Thẩm Tòng Lan bẩm: “Tháp cổ thiếu tu sửa trong thời gian dài, xưa nay ít người lui tới. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cầu thang của tầng cuối cùng đã biến thành mười tám bảng đinh sắt. Vi thần từng phái người điều tra, không ai biết lai lịch và thời gian xuất hiện của bảng đinh, giống như nó đột nhiên xuất hiện trong một đêm vậy.”
“Đỉnh tháp nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa ba bốn người, giữa không trung treo một chiếc hộp gỗ để gửi tiên nhân trạng. Nếu như muốn gửi tiên nhân trạng thì nhất định phải giẫm lên bảng đinh sắt. Sau khi tiên nhân trạng nằm trong hộp gỗ thì biến mất không tung tích, người gửi tiên nhân trạng sẽ nhận được thư trả lời của tiên nhân trong vòng ba ngày.”
“Làm thế nào để nhận được thư tiên nhân?”
Thẩm Tòng Lan hơi do dự: “Có người thận mắt nhìn thấy là thần tiên phái chim xanh đưa thư.”
Sau khi Thiên tử nghe xong thì không hỏi nữa, ánh mắt nhìn về phía Huyền Nhất.
Huyền Nhất đã sớm mò mẫm được tâm tư của Thiên tử, nói ngay: “Bệ hạ, bần đạo muốn đến U Thành một chuyến để tận mắt nhìn thấy tháp Thanh Thiên.”
Thiên tử hơi gật đầu: “Đúng là hợp ý trẫm.”
Trong lòng Thẩm Tòng Lan căng thẳng, Thiên tử phái Huyền Nhất qua đó, tình thế của U Thành sẽ không còn do một Tri huyện như hắn khống chế. Liên Ba nói nàng có liên quan đến tiên nhân, liệu nàng có gặp nguy hiểm không?
Có nghỉ bảy ngày nghỉ Tết, ngoại trừ ba ngày trước Tết thì sau năm mới chỉ có bốn ngày nghỉ, y dự định mùng ba quay lại U Thành, cho nên sáng sớm mùng hai đã mang theo thiệp lễ đi đến Tô phủ chúc Tết Tô Minh Huy.
Trong Tô phủ đã sớm có không ít quan viên đến chúc Tết Tô Minh Huy, trong phòng khách đầy tiếng trò chuyện ầm ĩ vô cùng náo nhiệt.
Tô Minh Huy gọi riêng Thẩm Tòng Lan vào thư phòng, hỏi hôm qua Thánh thượng triệu kiến đã nói những gì. Thẩm Tòng Lan cũng không giấu giếm, nói thẳng ra.
“Thánh thượng quan tâm tiên nhân trạng như vậy là bởi vì trong cung yến đêm ba mươi Tết, tiên nhân hiển linh, con hạc tiên kia còn bị nghi ngờ là ngậm ngọc tỷ. Ngọc tỷ không rõ tung tích, vẫn luôn là tâm bệnh của Thánh thượng.” Bên môi Tô Minh Huy hiện lên nụ cười trào phúng: “Kẻ đó thật sự đã nhìn thấu tâm tư Thánh thượng nha.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tòng Lan nghe ra được người ông mỉa mai là Huyền Nhất.
“Hoàng cung canh phòng sâm nghiêm, Ngự tiền ti nhiều cao thủ như mây, nếu không có ai làm nội ứng thì tuyệt đối không thể thành công tạo ra hiện tượng lạ tiên nhân hiển linh ngay dưới mắt nhiều người như vậy được.”
Rõ ràng là Tô Minh Huy đang nghi ngờ Huyền Nhất. Thẩm Tòng Lan biết rõ còn cố hỏi: “Đại nhân nghi ngờ cảnh đó do có người cố ý sắp đặt cho bệ hạ xem sao?”
“Không chỉ như thế. Thái tử nghi ngờ tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên cũng là trò xiếc của Huyền Nhất.” Tô Minh Huy bồi thêm một câu với ý tứ sâu xa: “Huyền Nhất là người mà Ngụy Vương đề cử với bệ hạ.”
Dính đến cuộc chiến của các Hoàng tử, Thẩm Tòng Lan rất sáng suốt mà không nói một lời, dáng vẻ cúi đầu nghe dạy bảo.
Tô Minh Huynh lại nói: “Sóc Châu Tiết độ sứ Tiêu Nguyên Thịnh nghe nói Huyền Nhất chân nhân muốn đến U Thành thì định đi cùng lão. Hắn muốn lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, cầu tiên nhân chỉ rõ tung tích thích khách.”
Thẩm Tòng Lan lấy làm kinh hãi. Trước kia đều là dân chúng U Thành lên tháp xin giúp đỡ, bây giờ đường đường là Tiết độ sứ tòng nhị phẩm vậy mà cũng đi leo tháp cầu thần tiên chỉ rõ hung thủ! Đây chẳng phải là làm tiên nhân trạng tháp Thanh Thiên ngày càng có danh tiếng hơn sao?
Vẻ mặt Tô Minh Huy nghiêm túc: “Tiêu Nguyên Thịnh gửi tiên nhân trạng là cơ hội tốt, ngươi phải điều động tất cả nhân thủ, ngày đêm trông coi tháp Thanh Thiên. Tối thì thắp đuốc lên, treo đầy đèn lồng lên tháp. Nhất định phải làm rõ trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc là người hay quỷ.”
Thẩm Tòng Lan do dự nói: “Có lẽ thật sự là thần tiên.”
Tô Minh Huy nhíu mày nhìn y: “Không phải ngươi không tin quỷ thần sao?”
Nguyên nhân chính là vì biết Thẩm Tòng Lan không tin quỷ thần, lại thông minh hơn người nên ông mới tiến cử Thẩm Tòng Lan với Thái tử.
Thẩm Tòng Lan chân thành nói: “Đại nhân, thuộc hạ quả thật không tin quỷ thần nhưng chuyện xảy ra trên tháp Thanh Thiên ngày càng huyền ảo, có chút trùng hợp, khiến người ta khó hiểu.”
“Ví dụ như Kiều nương tử, nhìn thì bị chó cắn nên chết, không ai nghi ngờ nguyên nhân cái chết của bà ấy. Mãi đến khi thần tiên báo mộng cho con trai Ngọc lang của bà ấy, nói cho hắn biết mẫu thân bị người khác hạ độc chết, lúc này mới đưa Ôn tú tài ra công lý được.”
“Lâm thị của hiệu sách Khê Khách, được tiên nhân thông báo cho biết có thể tìm được con gái đã thất lạc mười bốn năm ở cửa hàng Tụ Hâm trong Kinh Thành. Thị quả thật đã găp được muội muội thất lạc nhiều năm trong cửa hàng đó.”
“Còn có, Ôn tú tài ném quần áo của Kiều nương tử vào giếng trong Quỷ Viên, lúc này mới khiến hài cốt đã bị giấu trong giếng nhiều năm được thấy ánh mắt trời, đồng thời cũng kéo theo vụ án bắt cóc nhiều năm trước. Đủ loại trùng hợp không thể tưởng tượng nổi, thật sự không giống như người làm, cũng không có cách nào do… người làm.”
Tô Minh Huy đã có ấn tượng ban đầu làm chủ, cho rằng tiên nhân trạng là trò xiếc của Huyền Nhất, nhẫn nại nghe Thẩm Tòng Lan nói xong, ông tiếp lời: “Huyền Nhất đi đến U Thành, tất nhiên sẽ ở nha thự. Điện hạ đã đưa cho ngươi hai trợ thủ đắc lực, ngươi tuyên bố với bên ngoài là người hầu mang đến từ Kinh Thành. Hai người này có thân thủ bất phàm, võ công cao cường. Có thể giúp ngươi theo dõi Huyền Nhất. Nếu như tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên quả thật do lão giở trò quỷ, ngươi cứ bắt lão lại ngay tại chỗ.”
Thẩm Tòng Lan vội nói “Với thân phận của Huyền Nhất thì làm sao thuộc hạ dám động vào lão ta.”
“Có Thái tử điện hạ làm chủ, ngươi sợ cái gì?” Tô Minh Huy vỗ vai Thẩm Tòng Lan, nói lời thấm thía: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, ngươi thông minh hơn người, sẽ không có chuyện không hiểu quan hệ thiệt hơn trong đó. Chỉ cần ngươi làm đúng thì việc một bước lên mây, như diều gặp gió đều nằm trong tầm tay.”
Làm sai thì sẽ mất đầu. Thẩm Tòng Lan biết mình đã rơi vào một hố lửa nhưng vẫn không thể không lá mặt lá trái nói: “Thuộc hạ đã hiểu, đa tạ đại nhân dìu dắt và săn sóc.”
Lúc rời khỏi Tô phủ, bên cạnh Thẩm Tòng Lan có thêm hai “người hầu” tên Hàn Giang và Hàn Tuyết, hai người này là một đôi huynh muội.