Tiên Ngục
Chương 400: Tông môn truyền thừa
Phù một tiếng, kết giới bị phá ra một lỗ thủng không lớn, tuy mắt thường nhìn không tới, nhưng thần thức có thể cảm giác rõ ràng.
Mọi người rất vui vẻ, Long Phong Tử phản ứng cấp tốc, thừa dịp lỗ thủng kia còn chưa kịp tụ hợp, liền ném vòng tròn Bảo khí ra.
- Mở…
Long Phong Tử dùng pháp lực bản thân thúc dục bảo khâu, trong nháy mắt khiến cho nó lớn ra, mở rộng đến đường kính một trượng.
Sưu sưu sưu sưu...
Mọi người nối đuôi nhau mà vào, nhanh đến cực điểm.
Long Phong Tử đồng dạng chui đi vào, đang muốn thu hồi bảo khâu của mình, lại nghe đến...
Ken két két...
Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, vòng tròn Bảo khí đã không chịu nổi gánh nặng, bị kết giới trong suốt đè ép đến xuất hiện đạo đạo vết rạn. Long Phong Tử còn chưa kịp thu hồi nó, chính là răng rắc một tiếng, chém làm vài đoạn. Kết giới trong suốt, tùy theo khép kín.
Một kiện pháp bảo cấp Bảo khí, tuyên bố hủy diệt.
Cũng không biết Long Phong Tử có bởi vậy mà đau lòng hay không, chỉ là khóe miệng hắn co lại, giống như cười lạnh, lập tức, cũng không nói nhảm nửa câu cùng những người khác, lao về phía tông môn bí cảnh của Thiên Nhai Hải Các mà đi. Những người khác cũng đều đuổi kịp.
Tất cả mọi người hiểu được, giữa không trung trong kết giới nhất định là trận pháp rậm rạp, nếu phi hành ngang qua, chỉ sẽ tự tìm khó coi. Phương pháp duy nhất, chính là thẳng đứng giảm xuống, mới có thể phá tan trận pháp vị trí nào đó ở nơi này, trực tiếp đáp đến trong bí cảnh.
Mười mấy người phá tan một cái ảo trận, đáp đến trên một bãi đất trống ở giữa bầy kiến trúc, mười người nguyên thuộc về Phiêu Uyên Đảo, tự nhiên tụ hợp đến cùng một chỗ; Bọn người Long Phong Tử vẫn là làm theo ý mình.
- Trong lúc tầm bảo, tất cả bằng cơ duyên, nhưng mà...
Đạo Minh cao giọng nói ra:
- Hai người kia tiến vào bí cảnh sớm hơn một phút đồng hồ so với chúng ta, đã chiếm cứ ưu thế thời gian. Hơn nữa, bọn họ có thể mở di chỉ ra, nói không chừng còn có những ưu thế khác. Ý của ta là, quyết không thể cho bọn họ rời khỏi Thiên Uyên Hải, thời khắc tất yếu, còn cần mọi người liên thủ lại lần nữa, ngăn chặn bọn họ xuống.
- Đúng vậy.
Kể cả Long Phong Tử, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bá…
Đạo Minh vung ra hơn mười miếng ngọc phù đưa tin, mỗi người có thể phân đến ít nhất ba miếng.
- Đây là một loại đưa tin ngọc phù tính chất đặc biệt của ta, kích phát bất luận một quả nào trong đó, tất cả mọi người có thể thu được tin tức. Nếu ai phát hiện hai người kia, kính xin kịp thời đưa tin, nói cho mọi người vị trí xác thực...
Lời nói này nói xong, mười bảy người lập tức phân tán ra, tìm kiếm bảo tàng, tất cả bằng cơ duyên.
Mặc dù không thể phi hành, nhưng tốc độ đi bộ của Tô Triệt và Thủy Nguyệt vẫn là nhanh như điện khẩn, đợi cho nhóm người Đạo Minh phá vỡ kết giới, hai người Tô Triệt đã tìm được Tàng Bảo Các.
Nói như vậy, ý nghĩa đặc thù của bảo tàng chi địa, cũng không làm cho thành kiến trúc hùng vĩ để người chú ý. Loại quan điểm này, bảy vạn năm trước cũng giống như vậy.
Bảo khố của Thiên Nhai Hải Các được xây dựng ở trong một cái sân, từ bên ngoài thoạt nhìn rất không ngờ. Tiến vào trong nội viện khoáng đạt có thể chứng kiến, trong gian phòng, đứng sừng sững một tấm bia đá.
Tô Triệt và Thủy Nguyệt đều có thể đoán được, tấm bia đá này mới là cửa vào bảo khố, sáu phòng ốc chung quanh, hẳn là chỗ ở của vài vị trưởng lão lúc ấy phụ trách trông coi Tàng Bảo Các.
Hai người tới trước mặt tấm bia đá, tinh tế dò xét một phen, cũng không có tìm được thiết trí mở cửa vào ra.
- Có lẽ, mở Tàng Bảo Các ra cũng cần cái chìa khóa kia.
Thủy Nguyệt đứng trước mặt tấm bia đá, trong tay cầm chìa khóa, liên tục thử vài loại phương thức, nhưng vẫn không phản ứng chút nào. Liên tưởng đến những người cạnh tranh thực lực cao cường kia tùy thời có thể xông đến nơi đây, nàng không khỏi có chút sốt ruột, tuy trên mặt có khăn che, nhưng từ động tác có thể nhìn ra một chút ít bối rối.
- Đừng vội.
Tô Triệt đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nói nói:
- Mở Tàng Bảo Các ra, có lẽ, không nhất định cần chìa khóa.
Khi nói chuyện, đồng thời Tô Triệt dùng pháp lực chân nguyên huyễn hóa ra một khí kình đại thủ, nắm lấy tấm bia đá cao hai trượng trước mắt, thử thăm dò nhẹ nhàng lắc lư...Thử một lần, quả nhiên…Tấm bia đá xuất hiện buông lỏng, Tô Triệt thuận theo cảm giác, thôi động tấm bia đá về phía sau.
Ken két két... Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Tấm bia đá xoay về phía sau, trên mặt đất trước chân Tô Triệt và Thủy Nguyệt, hai phiến đá trầm trọng trái phải tách ra, lộ ra một cửa vào rộng thùng thình, thềm đá thật dài thâm nhập dưới đất.
- Như thế nào?
Tô Triệt quay đầu cười.
Thủy Nguyệt thấp ứng một tiếng, trong đáy lòng đúng là âm thầm bội phục hắn bình tĩnh tỉnh táo, can đảm cẩn trọng, cùng với... Tóm lại, ở trong mắt nàng, Tô Triệt đã đạt đến không hề khuyết điểm, gần như trình độ một con người toàn vẹn.
Lúc mở ra cửa vào, trong sân phát ra thanh âm đương đương đương trong trẻo, Tô Triệt cho rằng, đây là mỗi lần mở bảo khố ra, không thể tránh né một loại tiếng vang, tác dụng chỉ dùng để nhắc nhở người trông coi nơi này, có người xúc động cơ quan, mở bảo khố ra.
Chỉ có điều giờ phút này, Thiên Nhai Hải Các sớm đã là người đi nhà trống, ở đâu còn có người trông coi gì.
Theo thềm đá một đường xuống phía dưới, Tô Triệt cùng Thủy Nguyệt còn có chút lo lắng, tốc độ cũng không dám quá nhanh, dù sao cũng là bảo tàng trọng địa, rất khó nói có trận pháp cơ quan hay không, phải cẩn thận, không thể lỗ mãng.
Thềm đá cuối cùng, đầu tiên là một gian phòng có diện tích không lớn, mặt đối diện sắp đặt hai cửa đá. Xem xét chỉ biết, gian phòng này cũng là một trạm kiểm soát trông coi, năm đó, chắc chắn có một vị trưởng lão thực lực cao cường trấn thủ nơi này.
Hai miếng cửa chính có khắc ký hiệu kỳ dị, không khó nhìn ra, trên cửa khẳng định cài đặt cấm chế phòng hộ nào đó, nếu không có chìa khóa bảo khố, muốn bạo lực mở ra, khó khăn tất nhiên không nhỏ.
Chỉ là bởi vì, bảy vạn năm tuế nguyệt, khiến cho cấm chế trên cửa đá sớm đã là linh lực tiêu tán, mất hết hiệu lực, tin tưởng, không cần chìa khóa kia, cũng có thể thoải mái mở ra.
Tô Triệt đi tới phía trước, vẫn là dùng chân nguyên khí kình thử đẩy cửa chính...Đoán không sai, hai miếng đại môn bị chậm rãi kéo ra, tuy có chút ít cảm giác trầm trọng, lại không có bất kỳ lực cản trở nào.
Đại môn mở ra, lộ ra một không gian cự đại tối om, bằng mắt thường, chỉ có thể chứng kiến hắc ám vô hạn, phải dựa vào thần thức mới có thể xem xét.
Chỉ là, thần thức hai người vừa mới khuếch tán ra, đều là trong đầu đau xót, đã gặp phải lực lượng nào đó đả kích nặng.
Tô Triệt cảm giác là, thần trí của mình tiếp xúc đến một cổ lạnh lẻo thấu xương, tư tưởng cùng linh hồn suýt nữa đều đông lại trong nháy mắt, cũng may trong đầu có Tiên Ngục trấn thủ, nên không có bị thương.
Nhưng Thủy Nguyệt lại không được, trực tiếp rên thảm một tiếng, thân hình nhoáng một cái muốn ngã sấp xuống, may mắn có Tô Triệt kịp thời vịn lấy.