Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Ngục

Chương 39: Thể hiện sở trường




Tô Triệt nhẹ gật đầu, một bên hiếu kỳ hỏi Lôi Thanh Tuyết:
- Các ngươi mua một Âm Phong Thử?
- Đúng vậy a.
Lôi Tiếp đáp:
- Ngày hôm qua, Tô sư đệ cần một yêu thú cấp thấp để tế luyện pháp khí, ta liền giúp hắn mua một Âm Phong Thử, dù sao cũng không đắt.
- Âm Phong Thử mà thôi, thật sự không cần phải tốn hao linh thạch. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Lôi Thanh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tiếu Tiếu, chính ngươi không tiết kiệm, sớm đã thành thói quen tiêu tiền như nước, đừng dạy Tô sư đệ hư như vậy.
- Tô sư đệ cũng không thiếu mấy khỏa linh thạch kia. Lại nói, ta vẫn là dốc sức liều mạng giúp hắn trả giá nữa a.
Lôi Tiếu nhỏ giọng thì thầm tranh luận một câu, lại chớp chớp mắt vài cái với Tô Triệt.
- Không có biện pháp, tam tỷ chính là ưa thích giáo huấn ta, kỳ thật, nàng so với ta thì chỉ lớn hơn mấy tháng mà thôi.
Tô Triệt cười cười, thay hắn giải thích:
- Thanh Tuyết sư tỷ, ta vội vã tế luyện pháp khí cho nên mới có đảm lượng tiến vào Âm Phong hạp cốc, ta lo lắng thực lực chưa đủ sẽ trở thành gánh nặng cho Lôi sư huynh.
Lôi Thanh Tuyết nhẹ gật đầu, xuất ra vẻ uy nghiêm của sư tỷ dạy bảo:
- Xuất thân các ngươi quá tốt, không hiểu được gian nan của người bình thường, quả thực phải để các ngươi thể nghiệm kinh nghiệm của đệ tử tự tu thoáng một phát mới có thể minh bạch được giá trị của mỗi một khỏa Linh thạch đều không dễ dàng kiếm được.
Tô Triệt cũng biết rõ nàng có hảo ý, thành thành thật thật gật đầu thụ giáo, trong nội tâm cũng phân biệt, ta chính là xuất thân từ đệ tử tự tu Huyền Cơ thành a!
Trải qua một phen nói chuyện này, Lôi Thanh Tuyết và Tô Triệt cũng quen thuộc hơn rất nhiều, hai người cũng nói chuyện nhiều hơn. Thông qua tính tình của đôi tỷ đệ này, Tô Triệt đoán rằng Lôi thị gia tộc phi thường có gia giáo, mặc dù là đệ tử hào phú nhưng cũng không có kiêu căng phù hoa, ngược lại rất dễ thân cận.
Tiếp tục đi về phía trước, địa hình trong Hạp Cốc càng trở nên phức tạp, vách đá hai bên cũng càng thêm hiểm trở, trên đường đi về phía trước thỉnh thoảng gặp được đường rẽ, hơn nữa một vài tảng đá cực lớn chằng chịt so le, che chắn tầm mắt, rất dễ bị lạc đường.
Cũng may, người có lá gan tiến vào hạp cốc thì dù lạc đường cũng có thể leo lên núi, chạy lên phía trên hạp cốc để phân biệt rõ phương hướng.
Đang đi tới, chợt nghe Lôi Thanh Tuyết nói:
- Chỗ đó có một cây Phong Linh Thảo.
Theo tầm mắt của nàng, Tô Triệt và Lôi Tiếu nhìn thấy ở vách đá bên phải, ở độ cao hơn mười trượng có một cọng cỏ cây màu lam nhạt sinh trưởng ở bên trong khe đá, chỉ lộ ra một cái lá rất nhỏ, cũng may là nhãn lực Lôi Thanh Tuyết siêu phàm, tâm tế như phát mới có thể nhìn thấy.
- Đó chính là Phong Linh thảo sao?
Tô Triệt dặn dò lão Hắc trong lòng:
- Nhớ kỹ bộ dạng loại linh thảo này, nếu như phát hiện thì kịp thời nói cho ta biết.
- Vâng, chủ nhân.
Tô Triệt cũng biết, mặc dù phương thức dò xét của lão Hắc không được xa như nhãn lực tu sĩ nhân loại, nhưng trong phạm vi dò xét của nó thì không sai một dấu vết nào, thậm chí có thể thấu thị chiều sâu nhất định của địa tầng hoặc thạch bích, dù Linh thảo sinh trưởng sâu trong khe đá cũng không thể gạt được lão Hắc.
Lại nhìn Lôi Thanh Tuyết, độ cao vài chục trượng căn bản không làm khó được Luyện khí kỳ tầng ba như nàng. Nàng bay lên trời, giống như tiên tử phi thiên, gót giày vàng nhạt xinh xắn đáng yêu điểm nhẹ lên thạch bích, bá bá bá vài cái, liền bay vút lên.
Chỉ trong mấy cái nháy mắt, nàng đã từ trên trời hạ xuống, trong tay nắm một linh thảo màu lam nhạt, có bảy cái lá, ở giữa chính là một ít hạt đậu màu xanh đậm.
- Dược linh không đến ba mươi năm, có thể miễn cưỡng sử dụng.
Lôi Thanh Tuyết nhàn nhạt cười, thu Phong Linh thảo vào túi thuốc chuyên môn thu thập linh thảo.
Tô Triệt cũng không hỏi thăm công dụng Phong Linh Thảo, đoán chừng cũng không phải là dược liệu gì trân quý, huống hồ, muốn lý giải tri thức linh thảo thì đều có thể tìm đọc miễn phí vô vàn sách vở trong môn phái.
- Đi thôi.
Lôi Thanh Tuyết nói ra.
- Còn phải thu thập mười chín gốc.
- Phong Linh thảo cũng chỉ là linh thảo thông thường, muốn tìm mười chín gốc cũng không khó. Độn địa độc đằng của ta mới là khó đây này.
Lôi Tiếu nhỏ giọng phàn nàn, giống như có lẽ đã quên nhiệm vụ này hắn vốn tự nguyện tiếp nhận, cũng không có người bức bách.
- Đợi một chút!
Tô Triệt hô lên một tiếng, đề khí bay vút lên trên một tảng đá lớn ở phía bên phải, chỉ vào khe hở nào đó trên vách đá.
- Trong này còn có một cây Phong Linh thảo.
Khe hở kia rất sâu, bởi vì vì góc độ nên tỷ đệ Lôi thị không có khả năng nhìn tới Phong Linh thảo theo như lời Tô Triệt nói. Hai người hắn bán tín bán nghi nhảy lên khối cự thạch Tô Triệt đang đứng, lúc này loáng thoáng thấy một màu lam nhạt.
- Đúng là có thật!
Lôi Tiếu trừng lớn hai mắt, nhìn Tô Triệt với vẻ khó tin, nói:
- Ngươi làm sao biết được? Vừa rồi lúc đứng ở mặt đất, căn bản không nhìn tới chỗ đó a.
Lôi Thanh Tuyết cũng liếc nhìn Tô Triệt thật sâu, thầm nhủ trong lòng:
- Không chỉ là đứng ở dưới nhìn không tới, dù có đứng ở chỗ này, nếu không có hắn chỉ điểm thì cũng rất khó phát hiện màu lam nhạt kia. Năng lực tìm tòi của hắn xuất sắc như thế, xem ra có đóng góp rất lớn cho gia tộc.
- Quá tuyệt vời!
Lôi Tiếu lại lộ ra biểu lộ khoa trương, ôm bả vai Tô Triệt nói ra:
- Hiện giờ chúng ta còn chưa có tu luyện đến mức xuất thần thức ra ngoài, năng lực này của ngươi tuyệt đối rất có tác dụng! Rất tốt rất tốt, kế tiếp, Độn địa độc đằng của ta hoàn toàn trông cậy vào ngươi rồi.
Đang lúc nói chuyện, Lôi Tiếu lấy ra một bản ghi chép linh thảo từ trong túi càn khôn ra, lật xoạt xoạt xoạt đến một trang, chỉ vào một loại cây trên trang sách đó, reo lên:
- Tô sư đệ, đây chính là Độn địa độc đằng, giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ mời ngươi đi...
Nói đến đây, hắn lén lút liếc nhìn đường tỷ của mình, thấp giọng nói tiếp:
- ... Ngươi muốn làm gì, ta đều mời ngươi đi.
Tô Triệt quan sát bản ghi chép, lúc này Lôi Thanh Tuyết đã thu thập xong gốc Phong Linh thảo kia, từ trên vách đá dựng đứng bay xuống, có chút tạo ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt trong khí lưu, đương nhiên không phải là mùi hương của Phong linh thảo mà là mùi thơm thanh linh của xử nữ.
Đồng dạng, đối với năng lực tìm tòi Tô Triệt biểu hiện ra, Lôi Thanh Tuyết cũng cực kỳ cao hứng, dù sao thì đã có năng lực này của hắn, lúc này không chỉ có thể khiến nhiệm vụ thu thập dễ dàng hơn rất nhiều mà sau này làm nhiệm vụ tìm đồ vật, cũng có thể cùng hắn lập thành một tổ đội để hoàn thành nhiệm vụ. Đệ tử Lôi gia không thiếu linh thạch, chỉ thiếu điểm cống hiến môn phái.
Kế tiếp, ba người tiếp tục xâm nhập hạp cốc, mượn nhờ năng lực dò xét của lão Hắc, Tô Triệt đã giúp đỡ Lôi Tiếu và Lôi Thanh Tuyết tìm được hai gốc Độc địa độc đằng và sáu gốc Phong linh thảo.
Tính cách Tô Triệt tương đối cẩn thận, mặc dù có chỗ triển lộ kỹ nghệ ra nhưng cũng rất khống chế, chỉ khiến người khác kinh hỷ chứ không khiến người khác nghi ngờ, càng không vì một chút năng khiếu như vậy mà dẫn phát tham niệm của người khác. Dù sao thì sau khi trở thành Trúc Cơ Kỳ, ai cũng có thể tu thành thần thức, loại năng khiếu này cũng không có sắc thái đặc thù.
Chương trước Chương tiếp
Loading...