Tiên Nghịch
Chương 992: Biến cố tầng thứ tám
Khoảnh khắc khi chữ "Ma" tiêu tan, đại môn mở ra, lập tức dung nham ở bên dưới trở nên phiên đảo kịch liệt. Từng trận âm thanh trầm muộn từ bên trong biển dung nham kia không ngờ ầm ầm dâng lên. Nó giống như sóng cuộn, trực tiếp trùng kích lên phía trên.
Cảnh tượng này phảng phất như có một cỗ trùng kích không thể dung ngập vào trong ngam tương mà đẩy nó lên, khiến núi lửa bùng nổ. So với vừa rồi, nhiệt độ còn nồng đậm hơn vô số lần từ bên trong dung nham điên cuồng dâng lên. Nhiệt độ cực nóng này ập lên, khiến cho không ít nham thạch xung quanh vỡ vụn ra, chưa kịp bóc tách đã liền hóa thành một mảnh hắc khí theo lực trùng kích bay thẳng lên trên.
Lúc này đây ở bên ngoài nếu là nhìn về phía núi lửa thì lập tức cảm nhận được một đất ầm ầm chấn động. Ngọn núi lửa dường như cũng lay động, từng mảng lớn khói đen với khí thế kịch liệt hơn trước đó vô số lần điên cuồng theo miệng núi lửa phun lên, phóng thẳng ra giữa đất trời, hình thành một cột trụ tròn không ngừng khuếch tán ra. Khói đen này bao phủ bầu trời như muốn che dấu cả không trung.
Trên thực tế cũng đúng như thế, theo đại lượng khói đen không ngừng phun ra, gần như chỉ trong nháy mắt, cả bầu trời đã bị khói đen tràn ngập, không nhìn thấy chút ánh sáng nào xuyên qua được nữa, khiến cho mặt đất nhất thời bị bóng tối bao phủ. Chỉ có những nơi nứt nẻ có dung nham chảy bên trong mới tản mát ra một chút ánh sáng đỏ thẩm, mơ hồ chiếu sáng xung quanh!
Chớp mắt khi đại môn của cung điện kia mở ra trong núi lửa, cả người Bối La lao lên, khoảnh khắc khi dung nham ngập trời tiến vào bên trong. Sau đó, mọi người xung quanh ngay lập tức cũng liên tiếp nhau phóng vào.
Chỉ có điều tốc độ của mọi người vẫn chậm một bước, dung nham ngập trời bốc lên gần như cũng không khiến những tu sĩ đại thần thông này để ý. Nhưng khoảnh khắc khi dung nham theo bên người bọn họ bốc lên lập tức từ trong dung nham màu đỏ sậm này có một cánh tay dữ tợn bỗng nhiên vươn về phía Thôn cô mỹ phụ kia. Thôn cô mỹ phụ này kinh hoảng, đang muốn tránh né nhưng so với cánh tay kia thì thân mình nàng vẫn quá chậm, gần như nháy mắt đã bị ngọn lửa tràn tới, đương trường bị kéo vào bên trong dung nham.
Cảnh tượng bất ngờ này lập tức khiến những tu sĩ xung quanh chấn động.
Nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc, theo dung nham phóng lên cao, một tiếng gầm giận dữ từ bên trong dung nham vang lên, hóa thành một mảnh bạo âm ầm ầm quanh quẩn, khiến cho nham thạch bốn phía lại sụp đổ.
Theo tiếng rống giận này vang lên, từ trong biển dung nham cuồn cuộn này lộ ra một chiếc quan tài màu đỏ. Quan tài này bay ra khỏi dung nham, lập tức tiếng gầm rít từ bên trong vang lên lại càng dữ dội.
Sắc mặt hai người Vương Nguy và Hồ Quyên đại biến. Bọn họ hiển nhiên là nhận ra quan tài này, lúc này không chút do dự cùng nhau bấm quyết rồi đánh vào nhau cùng một chỗ. Lập tức bóng dáng hai người trở nên trong suốt, trong chốc lát đã vượt qua hết thảy mọi người, trực tiếp tiến vào bên trong đại điện.
Khoảnh khắc khi hai người bọn hắn bay vào bên trong đại điẹn, quan tài kia vang lên một tiếng ầm rồi sụp đổ, hóa thành vô số mãnh vỡ quét ngang bốn phía, đánh về trên người của mọi người. Cùng lúc đó từ bên trong quan tài tan vỡ này có một lão già mặc hồng bào bước ra.
Hồng bào lão già này toàn thân không có chút sức sống nào mà tràn đầy một mảnh tử khí. Ngay sau khi xuất hiện, thân mình lão nhoáng lên, lao thẳng về phía mọi người. Ánh mắt Thiên Vận Tử chợt lóe lên, đôi môi nhếch lên như đang nói cái gì đó. Đột nhiên thân mình lão già đang xông tới phải dừng lại một chút.
Nương theo một khắc này, tay áo Thiên Vận Tử vung lên, lao thẳng về phía đại điện. Nhưng lúc này thân mình của hồng bào lão giả cũng ầm ầm sụp đổ. Từ bên trong đó lập tức một tiếng rít gào vang lên. Theo tiếng gào rít này, một mảnh biển lửa liền tràn ngập. Biển lửa này vừa mới xuất hiện lập tức hóa thành một con hỏa long không lồ, lao tới về phía mọi người cắn lấy.
Phấn y nữ tử với những bông tuyết vờn quanh kia sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng muốn rời khỏi nơi nham thạch đang đứng để xông vào đại điện nhưng chưa kịp tiến vào đã bị hỏa long kia cắn nuốt, thân mình lập tức hóa thành một đạo tinh quang bị hỏa long đương trường nuốt vào.
Nhận thấy mọi người đều thi triển tốc độ cực nhanh để tiến vào trong đại điện, căn bản là không có thời gian mà e dè kẻ khác. Từ khi quan tài kia xuất hiện, Vương Lâm đã rời khỏi khối nham thạch, lao về phía đại điện. Nhưng ngay khi hắn sắp bước vào, phía trước hắn, Hư Không Tử vốn chỉ còn một bước là tiến vào đại điện bỗng nhiên quay ngoắt người lại, lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm.
Không đợi Hư Không Tử ra tay, con hỏa long bên dưới lập tức gào rít cắn tới. Con hỏa long này quá mức không lồ, khi há miệng ra đã liền đem cung điện kia nuốt vào trong bụng. Thân thể Vương Lâm bị một cỗ lực hút rất lớn quấn lấy, phút chốc đã cùng với đại điện kia bị con hỏa long nuốt vào trong người.
Sau khi cắn nuốt hết thảy, con hỏa long liền chui vào bên trong dung nham. Trong khi vân quẫy động thân mình, dung nham lập tức càng vân dũng kịch liệt hơn. Từng trận âm thanh ầm ầm không ngừng quanh quẩn khiến cho dung ngâm càng bốc lên cao, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng nó theo miệng núi lửa phun trào. Đại lượng dung nham bị phun ra, bay khắp đất trời, khi hạ xuống liền hóa thành một hỏa đoàn thiêu đốt phừng phực đại địa.
Một lúc lâu sau hết thảy mới chấm dứt. Ngọn núi cũng đình chỉ bùng nổ. Chỉ có vô số khói đen vẫn liên tục bốc lên. Dung nham bên trong núi lửa dần dần hạ xuống, một lần nữa trở nên yên lặng. Chỉ có đại điện kia cũng vì thế mà mất tích.
Lúc này, ở sâu bên dưới biển dung nham, đại điễn rõ ràng đã bị hỏa long nuốt vào lại xuất hiện. Chẳng qua bên ngoài đại điện đã bị dung nham bao phủ, do đó mặc dù là ở bên trong đại điện cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực cao kia.
Trong nham tương bên ngoài đại điện, bóng dáng Vương Lâm xuất hiện ở xa xa, bốn phía là nham tương tản ra nhiệt độc cực nóng, chẳng những không khiến hắn bị thương ngược lại còn khiến cho thương thế trong cơ thể giảm bớt. Nơi này dung nham rất dày, Vương Lâm đang ở bên trong lập tức cảm nhận được hỏa nguyên lực vô tân đến độ khó tin. Trên thân thể hắn có đồ đằng Chu Tước, lúc này đang tản mát ra quang mang đỏ thẫm, cùng vang lên từng trận âm thanh của Chu Tước
Thân mình hắn khoanh chân ngồi, dần dần chìm xuống, dừng lại dưới đáy dung nham kia, cách cung điện kia chừng nghìn trượng. Hai tay hắn bấm quyết, lập tức có một cỗ hỏa nguyên lực nồng đậm từ trong dung nham bị hút vào bên trong thân thể hắn.
Theo hấp thu, toàn thân Vương Lâm hiện lên vẻ hồng nhuận. Thời gian chậm rãi qua đi. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Lâm mở ra hai mắt, bốn phía là một mảnh yên lặng.
Nguyên lực vận chuyển trong cơ thể hắn, chẳng những không dừng lại mà còn tinh tiến hơn. Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm không lập tức rời đi mà tiếp tục khoanh chân ngồi đó!
Cơ hội lần này đối với hắn mà nói thì rất quý giá, sợ là rất khó có thể tìm được chỗ nào mà nắm giữ được hỏa nguyên lực nồng đậm như nơi này. Hai mắt nhắm chặt, Vương Lâm tiếp tục hấp thu hỏa nguyên lực trong hỏa diễm.
Thời gian trôi qua, dần dần theo Vương Lâm hấp thu, dung nham nơi này không ngừng giảm bớt. Trong quãng thời gian này, Vương Lâm đã tỉnh lại ba lần. Mỗi lần đều là vì dung nham bốn phía kịch liệt dao động khiến núi lửa bùng nổ.
Mỗi khi tỉnh lại, hắn đều cẩn thận quan sắt cảnh tượng núi lửa phun trào. Đợi núi lửa bùng nổ xong, hắn lại tiếp tục đắm chìm trong hấp thu.
Một ngày kia, Vương Lâm lần thứ tư tình lại, bên trong dung nham nơi này vẫn còn vô số hỏa nguyên lực nhưng Vương Lâm cũng không dám hấp thu thêm. Theo hắn không ngừng hấp thu hỏa nguyên lực nơi này, dần dần có cảm giác như hòa thành một thể với dung nham nơi đây. Do đó, hắn mơ hồ cảm nhận được ở trong dung nham này có tồn tại một linh thể cổ quái.
Nếu là hấp thu quá nhiều rất dễ dàng quấy nhiễu đến linh thể cổ quái nơi này. Dựa theo Vương Lâm phân tích, linh thể kỳ dị này hẳn là con hỏa long đã nuốt chửng hết thảy kia.
Trong trầm ngâm, Vương Lâm chậm rãi đứng lên, ở trong dung nham nhằm hướng đại điện phía trước đi tới. Nhưng chỉ đi ra mấy bước, Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy bên ngoài đại môn đang có một bọt khí đang hướng về đại điện chậm rãi tới gần.
Cẩn thận nhìn kỹ bọt khí này, thần sắc Vương Lâm trở nên cổ quái. Giờ phút này, tu sĩ ở bên trong bọt khí cũng đã nhìn thấy Vương Lâm.
Bên trong bọt khí có hai người, chính là phấn y nữ tử bị hỏa long cắn nuốt và Thôn cô mỹ phụ. Thôn cô mỹ phụ kia lúc này đnag hôn mê, toàn thân hiện lên vẻ hồng nhuận, xem ra đang bị vây vào giai đoạn huyền tử (?). Những bông tuyết bên ngoài phấn y nữ tử kia đã tan biến, trên mi tâm có một dấu ấn bông tuyết, phát ra từng trận thanh lương khiến cho nàng có thể sinh tồn ở bên trong bọt khí này.
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy Vương Lâm đang tiến đến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và kinh hãi. Nàng tuy biết rằng Vương Lâm Chu Tước đã giác tỉnh nhưng lại không nghĩ rằng ở bên trong dung nham này, Vương Lâm không những không có thương tổn gì, mà còn như đang dẫm lên đất bằng vậy.
- Khó trách những người đó đối với Tứ Thánh Tông lại kiêng kỵ như thế. Không ngờ sau khi Chu Tước giác tỉnh, người này lại có năng lực kháng hỏa đáng sợ như thế!
Phấn y nữ tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Nàng ở bên trong dung nham đã qua mấy tháng, thủy chung không thể đi tới quá nhanh. May mà lại tìm được Thôn cô mỹ phụ vẫn luôn hôn mê, trong cơ thể lại quỷ dị chứa đầy hỏa lực.
Với tu vi của phấn y nữ tử không thể cứu được Thôn cô mỹ phụ này, bên trong dung nham, tuy có pháp bảo hộ thân của sư tỷ đưa tặng nhưng đi lại vẫn rất gian nan. Mấy tháng qua, cuối cùng nàng mới tìm được đến đại điện này, không ngờ ở đây lại gặp Vương Lâm.
Nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, phấn y nữ tử trong lòng lại hồi hộp, thần sắc có chút lo lắng, khống chế tốc độ của bọt khí nhanh hơn, lao thẳng về phía đại điện.
Bởi vì đột nhiên tăng tốc, bọt khí kia lập tức có chút không ổn, coi như sắp sụp đổ đến nơi. Nhưng lúc này phấn y nữ tử cũng không thể quan được nhiều như thế, chỉ mong nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với đại điện kia.
Thần sắc của Vương Lâm lạnh lùng, từng bước một đi trong dung nham, tiến về phía bọt khí của phấn y nữ tử và Thôn cô mỹ phụ kia. Mắt thấy đã ngày càng gần, thần sắc của phấn y nữ tử lại càng thêm lo lắng. Nàng không đoán ra được tâm tư của Vương Lâm nhưng lại biết Vương Lâm và đoàn người của Thôn cô mỹ phụ cũng có ân oán. Lúc này tiến đến sợ rằng chính là vì giết Thôn cô mỹ phụ này!
- Vương Lâm, Hư Không Tử và ngươi có cừu oán nhưng hai người bọn ta cũng không có ân oán gì với ngươi!
Phấn y nữ tử thấy khoảng cách tới Vương Lâm đã không đủ mười trượng nữa nên lập tức lớn tiếng nói.
Cảnh tượng này phảng phất như có một cỗ trùng kích không thể dung ngập vào trong ngam tương mà đẩy nó lên, khiến núi lửa bùng nổ. So với vừa rồi, nhiệt độ còn nồng đậm hơn vô số lần từ bên trong dung nham điên cuồng dâng lên. Nhiệt độ cực nóng này ập lên, khiến cho không ít nham thạch xung quanh vỡ vụn ra, chưa kịp bóc tách đã liền hóa thành một mảnh hắc khí theo lực trùng kích bay thẳng lên trên.
Lúc này đây ở bên ngoài nếu là nhìn về phía núi lửa thì lập tức cảm nhận được một đất ầm ầm chấn động. Ngọn núi lửa dường như cũng lay động, từng mảng lớn khói đen với khí thế kịch liệt hơn trước đó vô số lần điên cuồng theo miệng núi lửa phun lên, phóng thẳng ra giữa đất trời, hình thành một cột trụ tròn không ngừng khuếch tán ra. Khói đen này bao phủ bầu trời như muốn che dấu cả không trung.
Trên thực tế cũng đúng như thế, theo đại lượng khói đen không ngừng phun ra, gần như chỉ trong nháy mắt, cả bầu trời đã bị khói đen tràn ngập, không nhìn thấy chút ánh sáng nào xuyên qua được nữa, khiến cho mặt đất nhất thời bị bóng tối bao phủ. Chỉ có những nơi nứt nẻ có dung nham chảy bên trong mới tản mát ra một chút ánh sáng đỏ thẩm, mơ hồ chiếu sáng xung quanh!
Chớp mắt khi đại môn của cung điện kia mở ra trong núi lửa, cả người Bối La lao lên, khoảnh khắc khi dung nham ngập trời tiến vào bên trong. Sau đó, mọi người xung quanh ngay lập tức cũng liên tiếp nhau phóng vào.
Chỉ có điều tốc độ của mọi người vẫn chậm một bước, dung nham ngập trời bốc lên gần như cũng không khiến những tu sĩ đại thần thông này để ý. Nhưng khoảnh khắc khi dung nham theo bên người bọn họ bốc lên lập tức từ trong dung nham màu đỏ sậm này có một cánh tay dữ tợn bỗng nhiên vươn về phía Thôn cô mỹ phụ kia. Thôn cô mỹ phụ này kinh hoảng, đang muốn tránh né nhưng so với cánh tay kia thì thân mình nàng vẫn quá chậm, gần như nháy mắt đã bị ngọn lửa tràn tới, đương trường bị kéo vào bên trong dung nham.
Cảnh tượng bất ngờ này lập tức khiến những tu sĩ xung quanh chấn động.
Nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc, theo dung nham phóng lên cao, một tiếng gầm giận dữ từ bên trong dung nham vang lên, hóa thành một mảnh bạo âm ầm ầm quanh quẩn, khiến cho nham thạch bốn phía lại sụp đổ.
Theo tiếng rống giận này vang lên, từ trong biển dung nham cuồn cuộn này lộ ra một chiếc quan tài màu đỏ. Quan tài này bay ra khỏi dung nham, lập tức tiếng gầm rít từ bên trong vang lên lại càng dữ dội.
Sắc mặt hai người Vương Nguy và Hồ Quyên đại biến. Bọn họ hiển nhiên là nhận ra quan tài này, lúc này không chút do dự cùng nhau bấm quyết rồi đánh vào nhau cùng một chỗ. Lập tức bóng dáng hai người trở nên trong suốt, trong chốc lát đã vượt qua hết thảy mọi người, trực tiếp tiến vào bên trong đại điện.
Khoảnh khắc khi hai người bọn hắn bay vào bên trong đại điẹn, quan tài kia vang lên một tiếng ầm rồi sụp đổ, hóa thành vô số mãnh vỡ quét ngang bốn phía, đánh về trên người của mọi người. Cùng lúc đó từ bên trong quan tài tan vỡ này có một lão già mặc hồng bào bước ra.
Hồng bào lão già này toàn thân không có chút sức sống nào mà tràn đầy một mảnh tử khí. Ngay sau khi xuất hiện, thân mình lão nhoáng lên, lao thẳng về phía mọi người. Ánh mắt Thiên Vận Tử chợt lóe lên, đôi môi nhếch lên như đang nói cái gì đó. Đột nhiên thân mình lão già đang xông tới phải dừng lại một chút.
Nương theo một khắc này, tay áo Thiên Vận Tử vung lên, lao thẳng về phía đại điện. Nhưng lúc này thân mình của hồng bào lão giả cũng ầm ầm sụp đổ. Từ bên trong đó lập tức một tiếng rít gào vang lên. Theo tiếng gào rít này, một mảnh biển lửa liền tràn ngập. Biển lửa này vừa mới xuất hiện lập tức hóa thành một con hỏa long không lồ, lao tới về phía mọi người cắn lấy.
Phấn y nữ tử với những bông tuyết vờn quanh kia sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng muốn rời khỏi nơi nham thạch đang đứng để xông vào đại điện nhưng chưa kịp tiến vào đã bị hỏa long kia cắn nuốt, thân mình lập tức hóa thành một đạo tinh quang bị hỏa long đương trường nuốt vào.
Nhận thấy mọi người đều thi triển tốc độ cực nhanh để tiến vào trong đại điện, căn bản là không có thời gian mà e dè kẻ khác. Từ khi quan tài kia xuất hiện, Vương Lâm đã rời khỏi khối nham thạch, lao về phía đại điện. Nhưng ngay khi hắn sắp bước vào, phía trước hắn, Hư Không Tử vốn chỉ còn một bước là tiến vào đại điện bỗng nhiên quay ngoắt người lại, lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm.
Không đợi Hư Không Tử ra tay, con hỏa long bên dưới lập tức gào rít cắn tới. Con hỏa long này quá mức không lồ, khi há miệng ra đã liền đem cung điện kia nuốt vào trong bụng. Thân thể Vương Lâm bị một cỗ lực hút rất lớn quấn lấy, phút chốc đã cùng với đại điện kia bị con hỏa long nuốt vào trong người.
Sau khi cắn nuốt hết thảy, con hỏa long liền chui vào bên trong dung nham. Trong khi vân quẫy động thân mình, dung nham lập tức càng vân dũng kịch liệt hơn. Từng trận âm thanh ầm ầm không ngừng quanh quẩn khiến cho dung ngâm càng bốc lên cao, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng nó theo miệng núi lửa phun trào. Đại lượng dung nham bị phun ra, bay khắp đất trời, khi hạ xuống liền hóa thành một hỏa đoàn thiêu đốt phừng phực đại địa.
Một lúc lâu sau hết thảy mới chấm dứt. Ngọn núi cũng đình chỉ bùng nổ. Chỉ có vô số khói đen vẫn liên tục bốc lên. Dung nham bên trong núi lửa dần dần hạ xuống, một lần nữa trở nên yên lặng. Chỉ có đại điện kia cũng vì thế mà mất tích.
Lúc này, ở sâu bên dưới biển dung nham, đại điễn rõ ràng đã bị hỏa long nuốt vào lại xuất hiện. Chẳng qua bên ngoài đại điện đã bị dung nham bao phủ, do đó mặc dù là ở bên trong đại điện cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cực cao kia.
Trong nham tương bên ngoài đại điện, bóng dáng Vương Lâm xuất hiện ở xa xa, bốn phía là nham tương tản ra nhiệt độc cực nóng, chẳng những không khiến hắn bị thương ngược lại còn khiến cho thương thế trong cơ thể giảm bớt. Nơi này dung nham rất dày, Vương Lâm đang ở bên trong lập tức cảm nhận được hỏa nguyên lực vô tân đến độ khó tin. Trên thân thể hắn có đồ đằng Chu Tước, lúc này đang tản mát ra quang mang đỏ thẫm, cùng vang lên từng trận âm thanh của Chu Tước
Thân mình hắn khoanh chân ngồi, dần dần chìm xuống, dừng lại dưới đáy dung nham kia, cách cung điện kia chừng nghìn trượng. Hai tay hắn bấm quyết, lập tức có một cỗ hỏa nguyên lực nồng đậm từ trong dung nham bị hút vào bên trong thân thể hắn.
Theo hấp thu, toàn thân Vương Lâm hiện lên vẻ hồng nhuận. Thời gian chậm rãi qua đi. Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Lâm mở ra hai mắt, bốn phía là một mảnh yên lặng.
Nguyên lực vận chuyển trong cơ thể hắn, chẳng những không dừng lại mà còn tinh tiến hơn. Trong lúc trầm ngâm, Vương Lâm không lập tức rời đi mà tiếp tục khoanh chân ngồi đó!
Cơ hội lần này đối với hắn mà nói thì rất quý giá, sợ là rất khó có thể tìm được chỗ nào mà nắm giữ được hỏa nguyên lực nồng đậm như nơi này. Hai mắt nhắm chặt, Vương Lâm tiếp tục hấp thu hỏa nguyên lực trong hỏa diễm.
Thời gian trôi qua, dần dần theo Vương Lâm hấp thu, dung nham nơi này không ngừng giảm bớt. Trong quãng thời gian này, Vương Lâm đã tỉnh lại ba lần. Mỗi lần đều là vì dung nham bốn phía kịch liệt dao động khiến núi lửa bùng nổ.
Mỗi khi tỉnh lại, hắn đều cẩn thận quan sắt cảnh tượng núi lửa phun trào. Đợi núi lửa bùng nổ xong, hắn lại tiếp tục đắm chìm trong hấp thu.
Một ngày kia, Vương Lâm lần thứ tư tình lại, bên trong dung nham nơi này vẫn còn vô số hỏa nguyên lực nhưng Vương Lâm cũng không dám hấp thu thêm. Theo hắn không ngừng hấp thu hỏa nguyên lực nơi này, dần dần có cảm giác như hòa thành một thể với dung nham nơi đây. Do đó, hắn mơ hồ cảm nhận được ở trong dung nham này có tồn tại một linh thể cổ quái.
Nếu là hấp thu quá nhiều rất dễ dàng quấy nhiễu đến linh thể cổ quái nơi này. Dựa theo Vương Lâm phân tích, linh thể kỳ dị này hẳn là con hỏa long đã nuốt chửng hết thảy kia.
Trong trầm ngâm, Vương Lâm chậm rãi đứng lên, ở trong dung nham nhằm hướng đại điện phía trước đi tới. Nhưng chỉ đi ra mấy bước, Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy bên ngoài đại môn đang có một bọt khí đang hướng về đại điện chậm rãi tới gần.
Cẩn thận nhìn kỹ bọt khí này, thần sắc Vương Lâm trở nên cổ quái. Giờ phút này, tu sĩ ở bên trong bọt khí cũng đã nhìn thấy Vương Lâm.
Bên trong bọt khí có hai người, chính là phấn y nữ tử bị hỏa long cắn nuốt và Thôn cô mỹ phụ. Thôn cô mỹ phụ kia lúc này đnag hôn mê, toàn thân hiện lên vẻ hồng nhuận, xem ra đang bị vây vào giai đoạn huyền tử (?). Những bông tuyết bên ngoài phấn y nữ tử kia đã tan biến, trên mi tâm có một dấu ấn bông tuyết, phát ra từng trận thanh lương khiến cho nàng có thể sinh tồn ở bên trong bọt khí này.
Nàng liếc mắt liền nhìn thấy Vương Lâm đang tiến đến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và kinh hãi. Nàng tuy biết rằng Vương Lâm Chu Tước đã giác tỉnh nhưng lại không nghĩ rằng ở bên trong dung nham này, Vương Lâm không những không có thương tổn gì, mà còn như đang dẫm lên đất bằng vậy.
- Khó trách những người đó đối với Tứ Thánh Tông lại kiêng kỵ như thế. Không ngờ sau khi Chu Tước giác tỉnh, người này lại có năng lực kháng hỏa đáng sợ như thế!
Phấn y nữ tử nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Nàng ở bên trong dung nham đã qua mấy tháng, thủy chung không thể đi tới quá nhanh. May mà lại tìm được Thôn cô mỹ phụ vẫn luôn hôn mê, trong cơ thể lại quỷ dị chứa đầy hỏa lực.
Với tu vi của phấn y nữ tử không thể cứu được Thôn cô mỹ phụ này, bên trong dung nham, tuy có pháp bảo hộ thân của sư tỷ đưa tặng nhưng đi lại vẫn rất gian nan. Mấy tháng qua, cuối cùng nàng mới tìm được đến đại điện này, không ngờ ở đây lại gặp Vương Lâm.
Nháy mắt khi nhìn thấy Vương Lâm, phấn y nữ tử trong lòng lại hồi hộp, thần sắc có chút lo lắng, khống chế tốc độ của bọt khí nhanh hơn, lao thẳng về phía đại điện.
Bởi vì đột nhiên tăng tốc, bọt khí kia lập tức có chút không ổn, coi như sắp sụp đổ đến nơi. Nhưng lúc này phấn y nữ tử cũng không thể quan được nhiều như thế, chỉ mong nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với đại điện kia.
Thần sắc của Vương Lâm lạnh lùng, từng bước một đi trong dung nham, tiến về phía bọt khí của phấn y nữ tử và Thôn cô mỹ phụ kia. Mắt thấy đã ngày càng gần, thần sắc của phấn y nữ tử lại càng thêm lo lắng. Nàng không đoán ra được tâm tư của Vương Lâm nhưng lại biết Vương Lâm và đoàn người của Thôn cô mỹ phụ cũng có ân oán. Lúc này tiến đến sợ rằng chính là vì giết Thôn cô mỹ phụ này!
- Vương Lâm, Hư Không Tử và ngươi có cừu oán nhưng hai người bọn ta cũng không có ân oán gì với ngươi!
Phấn y nữ tử thấy khoảng cách tới Vương Lâm đã không đủ mười trượng nữa nên lập tức lớn tiếng nói.